[IMAGE: ../Images/..]
3
Ký ức của tôi bỗng dưng đứt đoạn ngay tại đó. – Dù chỉ khoảng năm phút thôi.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên thảm cỏ nhân tạo, đầu gối lên đùi của Ryuugamine.
“Anh có sao không…?”
Khuôn mặt của Ryuugamine cúi sát xuống nhìn tôi, và tôi cứng đờ cả người.
Thật may là tôi đã không vội ngẩng đầu lên khi giật mình. Nếu chỉ là cụng trán thì không sao, nhưng nếu lại thành chạm môi như trong truyện tranh thì—dù Ryuugamine chắc chẳng để tâm, nhưng tôi thì có đấy. Nụ hôn đầu đời mà bị đối xử như bị chó liếm thì, đúng là đau lòng thật chứ.
Nói gì thì nói, không biết có phải do may mắn hay không mà tôi chẳng hề bị xây xát một vết bầm nào. Tôi không nghĩ Ryuugamine có thể điều khiển cả đàn bò không giẫm lên tôi, nhưng dù sao thì tôi vẫn an toàn.
Tuy vậy, cú sốc từ việc bị ngã khỏi lưng bò – đúng hơn là ngã bò – cũng khá mạnh, cả người tôi đau ê ẩm, nên may mắn là Ma Vương đại nhân đã cho phép chúng tôi giải tán ngay trong ngày hôm đó.
Ryuugamine đã dặn dò rất rõ ràng:
“Sáng mai, bảy giờ có mặt tại nông trại nhé.”
Cô ấy nói vậy khi chúng tôi chia tay.
Dĩ nhiên, tôi chẳng có quyền từ chối. À, mà nếu muốn phớt lờ thì tôi vẫn có thể, nhưng cô ấy nói như vậy cũng có nghĩa là cô ấy tin tôi sẽ đến. Phá vỡ niềm tin đó thì tôi cũng thấy hơi ngại.
Dù dậy sớm hơn một tiếng có hơi vất vả, nhưng vì giáo viên cũng đã nhờ vả—tôi tự nhủ thầm như vậy khi đi ngang qua cổng soát vé ở nhà ga.
Nhà tôi nằm ở phía bên kia nhà ga, nên mỗi sáng, dù không đi tàu điện, tôi vẫn phải đi ngang qua cổng soát vé. Lúc này chưa phải giờ cao điểm đi làm đi học nên số lượng học sinh xuống tàu cũng còn ít, tôi đang nghĩ thế thì:
“Ơ, Satou?”
Có tiếng gọi tôi.
Đó là Kimura Shouhei, bạn cùng lớp, cũng là một "dân làng" bình thường như tôi. Kimura chạy vội đến, sánh bước cùng tôi.
Mày đúng là người tỏa nhiệt mà.
Đứng gần thôi mà tôi cũng cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ nó. Trên trán còn lấp lánh mồ hôi nữa chứ. Nó đang đeo một chiếc túi thể thao cùng một cái ống đựng gậy bóng chày trên lưng, mặc đồng phục đội bóng chày thay vì đồng phục học sinh. Chắc nó nghĩ đằng nào tập luyện buổi sáng cũng đổ mồ hôi, nên cứ để đồng phục thấm hết mồ hôi khi đến trường, vậy là vào lớp sẽ thoải mái hơn.
“Yo.”
Tôi nhún vai nhẹ chào hỏi. Chúng tôi, cùng với Saitou Hajime – một người cũng khá rành về "Cá tính giả" – thường xuyên ăn trưa cùng nhau, và coi như là bạn bè. Tuy vậy, cả ba chúng tôi chưa bao giờ đi chơi riêng cùng nhau, Kimura thì bận tập luyện, nên mối quan hệ bạn bè của chúng tôi chỉ giới hạn trong phạm vi trường học. Vì thế, đây là lần đầu tiên chúng tôi đi học cùng nhau.
“Nóng vãi!”
Kimura lấy chiếc khăn vắt trên cổ, hào sảng lau mặt.
“Đúng thế! Muốn có ngay một phòng tắm trước tiết đầu tiên ghê!”
“Đúng là đúng là!” Kimura gật gù.
“Mà sao? Sao nay đi học sớm thế?”
“Thì… có chút chuyện.”
Tôi khẽ thở dài, thì Kimura liền tủm tỉm cười:
“Ha ha ha… Chắc lại liên quan đến Ma Vương chứ gì.”
Nó cũng bị cuốn vào đủ thứ rắc rối của Ryuugamine và Tsubasa rồi mà… Chẳng riêng gì nó, mà hình như mấy đứa bạn cùng lớp cũng không quá xa lánh Ryuugamine thì phải.
“Rồi sao? Lần này Ma Vương lại định bày trò gì?”
“Nếu tôi mà biết được thì Tsubasa đã hành động từ lâu rồi.”
“Đúng thế nhỉ!”
Kimura phá ra cười ha hả.
Đúng là như vậy. Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ryuugamine không chỉ vượt xa mọi dự đoán mà còn quá sức hoành tráng và xa vời, chẳng ai có thể hiểu được—ngoại trừ một người duy nhất, đó là “Dũng Giả” Hikarigaoka Tsubasa.
Mà ngay cả Tsubasa cũng không phải vừa nhìn đã hiểu ngay được đến mức "tâm linh tương thông". Đa phần cậu ta chỉ nhìn thấu được khi kế hoạch của Ryuugamine bắt đầu đi vào thực hiện, nhưng dù vậy, việc cậu ta có thể nhìn ra những kế hoạch vượt xa sự hiểu biết của người bình thường, thì chỉ có thể nói rằng suy nghĩ của cả hai giống nhau đến lạ thường.
“Thật bó tay mà.”
Tôi không kìm được mà than thở, thì bất ngờ thay, Kimura lại nghiêng đầu hỏi:
“Thế à?”
“Gì chứ. Mày cũng từng gặp chuyện kinh khủng rồi mà? Như vụ ở căng tin trường ấy.”
“Vụ đó thì kinh thật.”
Vừa nói, nó lại cười.
“Một thời gian dài cứ thấy mình hôi rình! Nhưng đồ ăn thì ngon thật!”
“Ngọn có mà đền được cho việc đó chắc.”
“Cũng không hẳn đâu? Mọi người đều có chút cảm giác như đang được tham gia sự kiện gì đó nên cũng thấy vui.”
“Thiệt hả?”
“Ừ. Nói chung, dù có phiền phức, nhưng đến giờ vụ căng tin là đỉnh nhất… Ờ, nói đỉnh nhất nghe hơi kỳ, vậy thì là tệ nhất đi, còn mấy vụ khác thì cũng chẳng đáng kể gì mấy, phải không?”
Với tôi mà nói, từ vụ này đến vụ kia, tất cả đều là những chuyện cực kỳ phiền phức khiến tôi phải ôm đầu. Hơn nữa, những gợi ý cho các vụ đó lại đều do tôi đưa ra, nên bụng tôi cứ quặn đau. Dù giáo viên có mắng tôi phải cẩn thận lời nói, thì Ryuugamine vẫn cứ tự ý "nhặt" lấy mấy gợi ý đó, chẳng biết phải làm sao cả.
“Chỉ có mình mày nghĩ vậy thôi đấy chứ?”
“Đâu có. Mấy anh chị khóa trên cũng thấy thú vị mà.”
Những nạn nhân ngoài vụ căng tin đều là học sinh năm nhất, nên đúng là thế thật.
“Saitou kể là hồi cấp hai, Ma Vương cũng không có đối thủ như Tsubasa, nên cô ấy chỉ làm mấy chuyện kỳ quặc, chẳng ra đâu vào đâu cả.”
Vậy à. Hóa ra lại thế.
Đúng là nếu Tsubasa không “vạch trần” bí mật, thì hành động của Ryuugamine quả thật chẳng ai hiểu nổi cô ấy muốn làm gì.
Hơn nữa, cũng có chút tốt đẹp.
Nghĩ lại thì, những hành động chính nghĩa của Tsubasa cũng chỉ hoành tráng và phô trương như vậy một hoặc hai lần mỗi năm. Mà những lần đó cũng là do cậu ta tự ý giải quyết tội phạm rồi bị la mắng.
So sánh ra, dù những sự cố do Ryuugamine gây ra thì hoành tráng, nhưng nội dung lại có thể nói là… ngớ ngẩn. Dĩ nhiên, không vì thế mà nó không gây phiền phức đâu.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa bước xuống bậc thang dẫn đến vòng xoay thì—
“—Ơ?”
Kimura bất chợt lên tiếng, vừa giảm tốc độ vừa chỉ tay về phía trước.
“Ê, hình như có chiếc xe buýt lạ nhỉ?”
“Xe buýt?”
Khu vực trước nhà ga là một vòng xoay hai tầng. Tầng hai là quảng trường nối liền với cổng soát vé của nhà ga, và bên dưới là bến xe buýt. Ở một góc của bến, có một chiếc xe buýt trông cũ kỹ, khác hẳn những chiếc khác đang đậu. Khác với các bến đỗ thông thường, dường như đây là một bến tạm thời, không có mái che.
Hơn nữa, trên bảng thông báo tuyến đường của xe lại dán một tấm biển viết tên trường trung học của chúng tôi một cách cẩu thả, và còn ghi thêm chữ “Trực tiếp” nữa.
“Không biết nữa? Tôi chưa bao giờ để ý xe buýt cả.”
Từ nhà ga đến trường mất khoảng mười lăm phút đi bộ. Có học sinh sử dụng xe buýt nhưng quãng đường đó không phải là quá xa để đi bộ, và tôi cũng không ngại đi xuyên qua khu phố mua sắm, nên trừ khi trời mưa to, tôi chưa bao giờ dùng xe buýt. Hơn nữa, tôi đã đi bộ nửa quãng đường đến trường từ nhà ra ga rồi. Đi xe buýt nửa còn lại có phải là lãng phí không?
Thế nhưng, Kimura lại rất tò mò. À, khác với tôi, một đứa về nhà luôn và không phải mang nhiều đồ, nó là thành viên đội thể thao nên hành lý nhiều. Tôi hiểu cảm giác muốn đi xe buýt của nó. Kimura đi thẳng đến chiếc xe buýt cũ kỹ, và tôi cũng theo sau.
Người lái xe buýt vừa nhìn thấy chúng tôi đã lập tức mở cửa. Ngay lập tức, một luồng khí lạnh như gió mùa đông ào ạt tràn ra. Lạnh đến mức tôi nổi cả da gà.
[IMAGE: ../Images/00001.png]
Giữa lúc mà tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường đang là xu hướng nóng bỏng của mùa hè này, lại gặp được một cái xe bật điều hòa vù vù, hết công suất thế này thì thật là ngạc nhiên. Mà nói thêm, dù phòng học trường tôi cũng có điều hòa đấy, nhưng nhiệt độ cài đặt lúc nào cũng là hai mươi tám độ.
“Xe này đi học hả?”
Không cần đợi Kimura hỏi, nhìn khách trên xe là biết ngay. Có gì đâu, toàn những nam thanh nữ tú trong bộ đồng phục quen thuộc. Dòng chữ “Chuyến thẳng” nổi bật hẳn lên trên xe chắc chắn cũng có nghĩa là không dừng đỗ giữa đường. Tóm lại, đây là chuyến xe buýt chuyên dụng của trường.
Và quả nhiên, bác tài xế đã xác nhận đúng như vậy.
“May quá!”
Kimura quay sang tôi, giơ ngón cái rồi vẫy tôi lại chiếc ghế trống bên cạnh.
Thế nhưng… có thật là may không?
“À… xin lỗi.”
Tôi lên tiếng gọi một nữ sinh ngồi ngay gần đó. Em ấy đang cầm một cây vợt tennis, trông như học sinh năm hai. Em ấy mỉm cười thân thiện đáp lại tôi bằng câu “Gì vậy?”, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Dù nhìn trang phục là biết em ấy không phải là “Cá tính giả”, nhưng nói chuyện với một bạn nữ lạ mặt vẫn khiến tôi thấy căng thẳng.
“Em có biết về chuyến xe buýt này không?”
“Dạ không. Tự nhiên em đến thì thấy xe đậu ở đây, hỏi ra thì bảo là xe chạy thẳng ạ. Đúng không ạ?”
Em ấy quay sang hỏi bạn ngồi bên cạnh để tìm sự đồng tình, và bạn ấy cũng gật đầu xác nhận.
“Vâng, vậy ạ. Cảm ơn em.”
Tôi hơi cúi đầu chào rồi đi về phía Kimura. Thằng này, xem ra đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện, nó nhe răng cười trêu chọc tôi:
“Gì vậy? Tán gái hả?”
“Điên à!”
Tôi khẽ huých cùi chỏ vào Kimura, bắt nó dồn người lại để tôi ngồi xuống ghế trống bên cạnh.
“…Thấy lạ không?”
“Lạ gì?”
“Theo như tôi vừa hỏi thì chiếc xe buýt này tự nhiên xuất hiện. Bình thường mà có xe buýt kiểu này chạy thì thầy cô phải thông báo chứ.”
“Chắc thầy cô quên thôi. Thầy Dekkaa cũng hay đãng trí mà.”
“Nếu chỉ mỗi thầy Dekkaa thì còn đỡ. Nhưng người tôi vừa nói chuyện là tiền bối đấy. Có chuyện cả trường quên thông báo sao?”
“Vậy thì ông định nói cái gì?”
Tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, đặc biệt là tài xế, rồi hạ giọng nói khẽ hơn:
“—Cái này không phải do Lớp trưởng Ryuugamine sắp đặt đấy chứ?”
“Đâu ra vậy ông nội!”
Kimura phá ra cười. Trong lúc nó đang cười, cánh cửa đóng lại, và chiếc xe buýt bắt đầu lăn bánh.
Tôi nghĩ thầm: “Chết tiệt!”, nhưng đã quá muộn.
Chắc cũng không đến nỗi đi luôn một mạch đến thế giới bên kia đâu, nhưng tôi không dám lạc quan. Khả năng bị đưa đến một nơi nào đó không phải là con số không.
“Ông lo xa quá đấy.”
Kimura vỗ bốp bốp vào vai tôi.
“Dù đây là do Lớp trưởng bày ra đi chăng nữa, thì nếu Tsubasa-chan không nhảy vào phá đám thì mọi chuyện vẫn cứ êm xuôi thôi mà. Cứ đợi Tsubasa-chan xuất hiện rồi hãy lo.”
Thằng này, đúng là quen với chuyện này rồi.
Mà… lời Kimura nói cũng không hoàn toàn sai. Thảm họa lúc nào cũng xảy ra khi có sự xuất hiện của Tsubasa. Chừng nào con nhỏ đó chưa đến thì coi như vẫn yên tâm. Với lại, sáng nay Tsubasa chắc chắn vẫn còn ở nhà. Lúc tôi ra ngoài, tôi còn nghe thấy tiếng mẹ con nhỏ đánh thức nó, lẫn trong tiếng chuông báo thức.
“Nhưng mà,” Kimura nói tiếp. “Đằng nào cũng đã chuẩn bị cho chúng ta rồi thì ít nhất cũng phải là cái xe buýt đời mới nhất chứ. Rung lắc ghê quá, với lại điều hòa hình như không chỉnh nhiệt độ được hay sao ấy?”
Đúng là vậy.
Điều hòa đang chạy quá mức, lạnh buốt. Hơn nữa, từ nãy đến giờ tôi cứ để ý là khí thải kinh khủng thật đấy. Khói đen kịt bốc ra từ cửa sổ phía sau trông kinh dị hết sức. Mọi thứ đều có vẻ đi ngược lại thời đại.
Cái kiểu này gọi là "cổ điển" hay gì ấy nhỉ? Hình như tôi đã từng nói đến điều gì đó tương tự rồi thì phải.
Đang cố lục lọi ký ức mà vẫn không nhớ ra, thì chiếc xe buýt đã rẽ từ quốc lộ vào con đường đi học quen thuộc, chầm chậm lắc lư qua cổng trường rồi dừng lại.
“Điểm cuối đây ạ!”
Cùng với tiếng bác tài xế kéo dài, cánh cửa mở ra với một tiếng động lớn. Vừa đứng dậy và bước xuống xe,
“Ối trời!”
Quá nóng, cả tôi và Kimura đều không kìm được mà kêu lên. Nhiệt độ trong xe quá lạnh nên càng làm tôi cảm thấy bên ngoài nóng hơn bội phần. Nóng kinh khủng. Chênh lệch nhiệt độ là bao nhiêu vậy chứ!?
“Trời đất ơi, nóng vậy sao!”
Kimura, người vốn dĩ quen tập luyện dưới trời nắng nóng mà cũng phải kêu gào thảm thiết như vậy, thì chắc chắn không phải tôi tự tưởng tượng ra mà là nóng thật sự rồi.
“Không chịu nổi… Satou, uống gì đi? Không làm mát từ bên trong chắc tôi tan chảy mất.”
“Được không, trước khi tập luyện ấy?”
“Không bổ sung nước mà tập luyện thì cái đó mới là nguy hiểm đến tính mạng đấy!”
Thì ra là vậy. Vì tôi chưa từng tham gia câu lạc bộ thể thao nào nên cũng không rõ lắm.
Ấy thế mà—
[IMAGE: ../Images/..]
“Hỏng rồi ááá!?”
Trên chiếc máy bán hàng tự động gần nhất có dán dòng chữ ấy.
Ai nấy cũng nghĩ y như nhau, hầu hết hành khách trên xe buýt đều tập trung lại đó, rồi đồng loạt thất vọng rũ vai. Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng ngoại lệ. Dù có cách là uống nước lọc cho qua, nhưng uống bao nhiêu nước lờ lợ, dở tệ của trường cũng chẳng thể nào sảng khoái lên nổi.
Nói sao nhỉ, mấy cái kiểu này cứ khiến mình sốt ruột bứt rứt khó chịu làm sao ấy. Rõ ràng tôi đã hoàn toàn có ý định uống đồ lạnh rồi mà— lại “Đang sửa chữa” chứ!
[IMAGE: ../Images/..]
“—À ừm, sữa soda ướp lạnh ngon tuyệt đây ạ!”
Soda ư!?
Lạnh ư!?
Tất cả đồng loạt quay phắt lại, cứ như thể có thần giao cách cảm vậy.
Đập vào mắt họ là gì? Một phép màu của Chúa hay một Tin Mừng? Hay kho báu tìm thấy trên Đảo Giấu Vàng, hay con gà mái đẻ trứng vàng mà Jack tìm thấy trong truyện Jack và Cây Đậu thần?
—Tóm lại là, nó có giá trị đến mức đó đấy!
Ôi, sữa soda!
Không rõ là cái gì nhưng chắc chắn nó phải lạnh tê người và sủi bọt lách tách!
[IMAGE: ../Images/..]
“Một chai, năm mươi yên thôi ạ~”
Hơn nữa còn có năm mươi yên!?
“Mua!”
“Cho tôi hai chai!”
“Tôi nữa!”
Ai nấy, bao gồm cả tôi, đều lôi tiền lẻ ra đưa cho ông chú bán hàng trên chiếc xe tải nhỏ được độ chế xuất hiện bất ngờ, rồi mua lấy thứ nước uống đựng trong chai thủy tinh trông có vẻ cổ điển kia.
Ông chú nhanh tay bật nắp chai rồi đưa cho khách.
“Đây, một chai. Còn cháu gái bên này hai chai nhé~ Cảm ơn quý khách!”
Ôi!
Tiếng sủi bọt nghe sướng tai ghê! Vừa uống một ngụm như thể nuốt chửng vào—
[IMAGE: ../Images/..]
Khoái thế không biết! Thật là sướng rơn!
[IMAGE: ../Images/..]
Lạnh tê người!
Ngập tràn ga!
Hơi lo lắng chút vì là sữa, nhưng trong miệng chẳng hề thấy bết dính tí nào. Chẳng lẽ là vì ga quá mạnh? Nó cũng không ngọt lắm, lại trôi tuột xuống cổ họng đã khát, cảm giác thật dễ chịu. Cảm giác sủi bọt lách tách vẫn còn vương vấn cả khi nó trôi từ thực quản xuống dạ dày.
“Ngon thật, món này!”
Kimura nói, mắt sáng rỡ, tôi hoàn toàn đồng tình.
—Kẹo!
Ối. Haha, lỡ ợ hơi mất rồi.
Thôi kệ, ga mạnh thế này thì chịu thôi. Có mỗi tôi đâu.
Hơn nữa, so với cái cảm giác khoái lạc khi được giải khát giữa trời nóng bức này, thì ợ hơi đâu có là gì. Đến cả mấy bạn nữ cũng phải che miệng, không thể kiềm chế nổi mà ợ ra nữa là.
[IMAGE: ../Images/..]
“Khà, ngon quá!”
Nghe giọng Kimura mãn nguyện, tôi vô tình nhìn vào cái chai.
[IMAGE: ../Images/..]
“!”
Nhà sản xuất: Công ty TNHH Đồ uống và Thực phẩm Ryuugamine—!?
☆
[IMAGE: ../Images/..]
“Ryuugamine—!”
Tôi túm chặt cái chai, lao vào chuồng bò, được đón tiếp bởi hơn chục con bò sữa Holstein— ầy, cái lũ trắng đen này nhìn oai phong ghê… Hơn nữa, hình như số lượng còn tăng lên nữa chứ! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!
[IMAGE: ../Images/..]
Ấy, không phải! Chuyện đó cũng là vấn đề, nhưng quan trọng hơn là!
“Ryuugamine đâu rồi!?”
“Vâng?”
[IMAGE: ../Images/..]
“Cô ở đó à, Ryuuga—”
Ư—
Tôi bất giác nín thở.
Ấy, không phải đâu nhá?
Không phải Ryuugamine mặc đồ gì đó nhạy cảm hay gì đâu… tiếc thay.
Hôm nay cô ấy vẫn mặc bộ đồ yếm với áo ba lỗ như hôm qua. Chỉ khác là cô ấy quấn một chiếc khăn hình tam giác quanh miệng, và— trên tay cầm một vũ khí khổng lồ!
Cái gì thế kia!?
Trông giống một cây giáo lớn có ba ngạnh ở đầu. À, không, phải gọi là cái lao móc. Tôi nhớ là đã từng xem trên TV người ta dùng cái đó để bắt cá.
Nhưng cái mà Ryuugamine đang cầm còn đáng sợ hơn thế nhiều.
Cái mà tôi từng xem trên TV có phần đầu ba ngạnh chỉ to bằng nắm tay, nhưng cái của Ryuugamine đang cầm thì cái phần tương tự lại to bằng đầu người.
Nhắc mới nhớ, ác quỷ cũng cầm cái thứ đó đấy! Không phải tôi đã từng nhìn thấy ác quỷ thật đâu, mà là trong tranh minh họa nào đó—
“Có chuyện gì sao?”
[IMAGE: ../Images/..]
Dù ôm cái vũ khí đáng sợ kia mà nghiêng đầu dễ thương thế cũng vô dụng thôi!
“N-Này, cô định đâm cái gì bằng thứ đó vậy!? Bò hả!? Là bò sao!?”
[IMAGE: ../Images/..]
Ryuugamine vẻ mặt ngạc nhiên “Hả?”, nhìn xuống cái lao móc trong tay, rồi chỉ vào nó.
“…Ý anh là cái này sao?”
“Chứ còn gì nữa!?”
“Đây là cái nĩa mà?”
“Làm gì có cái nĩa nào to thế!? Cái kích cỡ này là đủ ăn thịt cả con bò trong một miếng đấy!”
“K-Kỳ lạ nhỉ, Sa— Murabito A-san. Tôi không có đâm bò đâu. Cái này là—”
Tôi bất giác lùi lại.
Không phải bò. Vậy thì người có khả năng bị cái thứ đó đâm ở đây, nói cách khác là.
“Chẳng lẽ cô định dùng nó đâm phập tôi sao!?”
“Anh nói gì vậy?”
Ryuugamine hơi bĩu môi, rồi xoay cái nĩa khổng lồ một vòng như đang múa.
“Nói rồi mà, cái này là—”
Cô ấy xoay người, rồi đâm thẳng cái nĩa khổng lồ vào đống cỏ khô chất đống phía sau. Ryuugamine khéo léo lấy ra một nắm cỏ lớn rồi đặt xoạt xuống trước mặt con bò.
Những hạt bụi li ti như bụi bám bay lên, khiến tôi ho sặc sụa.
“Cái— khụ khụ— gì thế?”
[IMAGE: ../Images/..]
“Là dụng cụ để chia khẩu phần rơm rạ cho mấy chú bò thôi mà. Nó gọi là cái nĩa đấy. Đúng như tên gọi anh thấy đấy. À. Sato— M-Murabito A-san cũng nên đeo khẩu trang vào thì hơn đó? Rơm rạ hay bị bụi lắm.”
Mấy cái đó thì phải nói trước khi làm chứ!
“Vâng.”
Ryuugamine đưa cái nĩa khổng lồ ra trước mặt tôi. Đầu nhọn được đặt thẳng lên trần nhà. Ryuugamine thuộc tuýp người nếu đưa kéo thì chắc chắn sẽ đưa phần cán về phía đối phương. Về mặt này, cô ấy đúng là được dạy dỗ tốt, rất chỉn chu.
…Xem ra nó không phải vũ khí của Ma Vương thật.
Tôi từng nghe nói Ryuugamine là một Cá tính giả hiếm khi cố chấp vào đồ vật, nhưng không thể nào lại không có thứ gọi là vũ khí của Ma Vương. Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng cô ấy cũng đã lôi nó ra.
“Tôi đã đợi anh đó?”
Ryuugamine nói với giọng điệu hơi trách móc, lại pha chút hờn dỗi.
“Nhưng vì mấy chú bò cứ đòi ăn dữ quá, nên tôi bắt đầu trước rồi. Phó Lớp trưởng có thể cho bò ăn từ phía bên kia được không? Nhớ cẩn thận đừng có đâm trúng bò nhé.”
“T-Tôi biết rồi— không phải!”
Suýt nữa thì hỏng. Suýt nữa thì tôi bị cuốn vào nhịp điệu của Ryuugamine. Tôi đưa cái chai rỗng ra trước mặt Ryuugamine đang nghiêng đầu vẻ khó hiểu.
[IMAGE: ../Images/..]
Úi!
Suỵt! Sao lại tự nhiên ngửi mà không chút do dự vậy! Đó là cái chai tôi vừa uống cạn mà!
[IMAGE: ../Images/..]
“Mùi ngọt ngào.”
[IMAGE: ../Images/..]
Nhìn Ryuugamine khẽ mỉm cười “Phì”, không hiểu sao tôi lại thấy vô cùng xấu hổ. Ngửi cái chỗ tôi đã uống— cô đang nghĩ cái quái gì vậy hả!
K-Khoan, không phải lúc để nổi quạu. Không phải thế. Bình tĩnh nào… Hít thở sâu, trước tiên cứ hít thở sâu đã… Được rồi.
[IMAGE: ../Images/..]
“…Cô lại bắt đầu cái trò gì nữa vậy?”
“Chuyện gì cơ?”
Cô ấy lại nghiêng đầu một cách đáng yêu.
[IMAGE: ../Images/..]
“Cái này này. Cái nước này, là của công ty nhà cô đúng không?”
“Vâng, bố tôi đã cho người sản xuất nó ở một trong các công ty của ông ấy.”
“Đừng có đánh trống lảng! Rõ ràng là có ghi Ryuugamine ở đây mà— Hả, cô thừa nhận à?”
“? Vâng. Gần đây, từ góc độ bảo vệ người tiêu dùng, việc ghi rõ nguyên liệu, xuất xứ, nhà sản xuất, địa điểm sản xuất, v.v. rất chi tiết, hình như rất vất vả.”
“Không phải thế! Tôi hỏi tại sao cô lại bán thứ này ra thị trường nữa. Chắc cô không định tái hiện lại cái món ăn ở căng tin trường nữa chứ?”
“Đ-Đâu có—?”
Này. Sao cậu lại vội vàng lảng mắt đi như thế?
“Cái đó… cái đó gọi là nhìn đời bằng con mắt ác ý đó mà!”
Nói dối! Mắt cậu lướt qua lướt lại như cá bơi kìa!
“Thế thì là cái gì?”
“Kìa, cậu nhớ không? Hôm qua tớ đã nói rồi mà. Lý do tớ nuôi mấy bạn bò này là gì ấy nhỉ! Là để cho mọi người uống sữa, tăng cường mật độ xương cốt, chuẩn bị cho tương lai đó! Nhưng mà, giới trẻ dạo này có phải hay né sữa lắm không? Cho nên, tớ mới làm nó thành nước ngọt có ga, vị ngọt thanh để dễ uống hơn đó. …Ngon không cậu?”
“Không, ngon thì ngon thật nhưng mà—”
“Tốt quá!”
Ối, suýt nữa thì!
Sao tự dưng trong một khoảnh khắc mình lại cảm thấy mọi thứ đều không đáng bận tâm vậy nhỉ? Đây có phải là... cái thứ sức mạnh lôi cuốn kiểu Ma Vương mà Ryuugamine sở hữu không?
Không – phải nói là, lập luận cũng không đến nỗi nào. Có vẻ cũng xuôi tai đấy.
Nhưng mà, vẫn không thể nào thông suốt được.
Bởi vì Ryuugamine Ouko là một Ma Vương từ trong cốt cách. Đặc tính "cá tính" của cô ấy là không làm những điều tốt đẹp hay những việc khiến người khác phải cảm ơn. Đối với Ryuugamine, việc làm điều tốt và được người khác cảm ơn hẳn phải là một điều kinh tởm đến mức buồn nôn và nổi da gà.
Thế mà lại đi lo lắng cho mật độ xương cốt của chúng ta – tương lai của nhân loại – thì quả là chuyện không thể tin được. Tức là, đây chắc chắn là một phần của Kế hoạch tiêu diệt nhân loại.
…Chỉ là, kế hoạch gì thì mình chẳng hiểu một tí tẹo nào cả.
Thế thì, phải làm sao đây?
Ryuugamine ôm lấy cái dĩa, nở một nụ cười bất tự nhiên nhìn chằm chằm về phía mình. "Mình có che giấu được không nhỉ? Hay là không được rồi?" – Cái suy nghĩ trong đầu lộ hết ra ngoài rồi kìa. Phải tập che giấu cảm xúc trên mặt đi chứ, với tư cách là một Ma Vương.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại.
Mình đang làm cái quái gì vậy? Nếu cứ làm theo thông lệ, thì mình chỉ cần báo cáo chuyện này cho giáo viên rồi phó mặc là xong, nhưng mà, mình cũng chẳng hiểu nhà trường muốn gì. Chỉ muốn nắm bắt thông tin thôi à? Cũng chẳng thấy họ ngăn cản gì.
…Mà, thực ra, những gì Ryuugamine đang làm, tính đến giờ, cũng chưa gây ra thiệt hại gì đáng kể. Chuyện này cũng chỉ là nuôi bò, lấy sữa làm nước trái cây rồi bán với giá rẻ mạt thôi mà. Thiệt hại thực sự chỉ xảy ra khi Tsubasa chen vào thôi.
Và. Hiện tại, Tsubasa có vẻ chưa đánh hơi được gì cả. Mấy tên lính hầu của cậu ta thì cứ loanh quanh mãi. Lúc đến đây, mình còn thấy mấy người đang canh chừng chuồng bò nữa chứ.
…Thôi kệ đi.
Đằng nào thì bọn họ cũng làm những gì mình thích, và họ được phép làm như vậy.
Đó là bản chất của "Cá tính giả", còn những "Dân làng" như chúng ta thì chỉ biết bị cuốn vào giữa mà thôi, đó là quy luật của thế giới này, và suốt mấy chục năm qua chưa ai từng cố gắng thay đổi nó, và chắc chắn sau này cũng sẽ không thay đổi.
Mình cũng chẳng có ý định thay đổi gì sất. Phiền phức bỏ xừ.
“Thế thì, cứ coi như vậy đi vậy.”
“Vâng, cứ coi là vậy đi ạ.”
Nghe cái kiểu nói đó, mình chỉ biết cười khổ. Lời nói đã lỡ miệng rồi đấy, Ryuugamine. Cậu biết mình đang nói gì không, hay là tự nhiên vậy?... Thôi, mình nghĩ là vế sau thì đúng hơn.
Mình lau mồ hôi đang tuôn như suối trên trán bằng cái ống tay áo đồng phục ngắn ngủn.
“Thế thì, nhanh nhanh đi cho bò ăn thôi. Kẻo muộn học mất.”
“Vâng.”
Ryuugamine có vẻ nhẹ nhõm vì không bị nói thêm gì nữa, cô ấy gật đầu với một nụ cười thật tươi, rồi quay gót đi về phía góc chuồng bò. Đúng là trông cô ấy vui thật đấy. Kiểu như đang sống đúng nghĩa vậy – thật sự yêu thích… việc tiêu diệt nhân loại.
Thôi, mình cũng làm vậy.
À, không. Là cho ăn chứ không phải tiêu diệt.
Dùng cái dụng cụ trông như cây đinh ba của quỷ, mình xiên vào đống rơm chất ở góc. Oái, nặng bất ngờ luôn. Rồi đặt nó xuống trước mặt mấy con bò. Mà cái này, mình nghĩ dùng tay không cũng được mà, có lý do gì đặc biệt không nhỉ? Kiểu như để không dính vi khuẩn từ tay ấy hả?
Mấy con bò chắc đói lắm hay sao mà ăn ngấu nghiến đống rơm khô rang, trông chẳng ngon lành gì đối với một con người như mình, với một tốc độ kinh khủng. Đống rơm chất cao ngất cứ vơi dần đi trông thấy. Mình cũng chẳng biết nên cho bao nhiêu là đủ nên cứ cho đại.
Bò thì, khi no có tự dừng ăn không nhỉ? Mình từng nghe nói có những loài động vật cứ thấy thức ăn trước mặt là ăn hết sạch – hay là chưa nghe nhỉ? Thôi kệ, chắc Ryuugamine chưa ngăn thì vẫn ổn thôi.
Vừa nghĩ vậy vừa tiếp tục công việc, cuối cùng rơm cũng hết.
“Cậu vất vả rồi.”
Ryuugamine cười tươi rói. Mồ hôi nhễ nhại – mà, lại không mặc áo ngực à! Cái áo ba lỗ dính chặt vào người kìa!
Mình, quay trái!
“Có chuyện gì vậy?”
“À, không, không có gì cả! Cậu, cậu cũng vất vả rồi!”
Phù, đúng là…
Mà thôi, đằng nào thì bọn họ cũng chẳng coi mình là cùng loài sinh vật, hay là con trai gì sất, nên dù mình có nhìn chằm chằm thì họ cũng chẳng để ý đâu – mình không phải là không muốn nhìn, nhưng mà, không thể lợi dụng chuyện đó được.
Thế thì chẳng khác gì tên biến thái. Chỉ nhìn thôi thì là nhìn trộm hả?
Mà nói đi thì cũng nói lại, mình sơ suất quá. Đáng lẽ phải thay đồ đã rồi làm mới phải. Hôm nay cũng không có tiết thể dục, thế là phải mặc bộ đồ đẫm mồ hôi này cả ngày sao?
—Ợ.
Ối! Không phải mình đâu nhé? Mình quay vội lại nhìn Ryuugamine, nhưng cô ấy vẫn đứng nguyên vị trí đó với bộ dạng cũ, rồi "Hử?" nghiêng đầu.
Không phải Ryuugamine. Thế thì – ngay khoảnh khắc mình quay sang con bò Holstein ngay bên cạnh,
—Ợ.
“Á!”
Bị rồi! Thối quá! Cái tiếng ợ vừa nãy cũng là của bọn này à!
Cứ như thể đó là một tín hiệu vậy, những con bò khác cũng bắt đầu ợ ạch liên tục, khiến không khí trong chuồng bò bỗng trở nên đặc quánh. Gì chứ, mình muốn có mặt nạ phòng độc quá. Tất nhiên, không thể so với vụ ở căng tin được, nhưng mà vẫn thối không chịu nổi.
Thế mà Ryuugamine lại chẳng hề hấn gì, cô ấy tháo tay áo bộ đồ công nhân đang buộc ngang hông ra, rồi vừa xỏ tay vào vừa nói:
“Vậy, cậu đi về lớp trước nhé? Tớ đi tắm rồi thay đồ đã.”
“Hả? Tắm?”
“Vâng. Tớ được phép dùng phòng tắm ở tòa nhà câu lạc bộ thể thao đó. À. Cùng tắm—”
Gì thế? Tự dưng im bặt vậy.
“Cậu ổn không đấy? Chắc không phải say nắng đâu nhỉ. Mặt đỏ kìa?”
“K-Không có gì cả! T-Tớ xin phép!”
Ryuugamine cúi mặt xuống, lao vụt qua bên cạnh mình như một cơn gió lốc, cuốn theo cả đống rơm rớt dưới sàn – À, này! Cây đinh ba của quỷ!
…Cuối cùng thì là cái quái gì vậy chứ.
…………
—Ợ.
Mấy con bò chết tiệt! Cứ tưởng sắp nắm được manh mối rồi, lại phá đám!