Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 2 - Chương 5

Muộn học rồi. Vừa mở mắt ra đã quá 7 giờ từ lúc nào. Tôi vội vã làm hộp cơm trưa rồi nhét đại vào cặp, bỏ bữa sáng mà phóng vội ra khỏi nhà.

Trên bàn, vẫn là mảnh giấy nhỏ mẹ ghi đại khái giờ về và tiền ăn trưa. Tôi không quên nhét vội chúng vào túi quần.

Vừa bước chân ra ngoài, tôi đã nghẹt thở vì cái nóng. Mới sáng sớm mà không khí đã đặc quánh, nặng nề. Dù không muốn chạy chút nào nhưng tôi chẳng còn cách nào khác.

Trong đầu thoáng nghĩ: ‘Đằng nào cũng muộn rồi, mà nhổ cỏ đâu phải việc của mình, thôi kệ đi thì sao?’… nhưng nghĩ đến cảnh Ryuugamine Ouko một mình lủi thủi cúi gằm nhổ cỏ thì tôi lại không đành lòng. Cái cảm giác vừa áy náy vừa bứt rứt ấy khiến tôi không thể không cắm đầu chạy.

Mà lạ thật đấy. Rõ ràng hôm qua tôi đã cài báo thức rồi mà. Kiểm tra đến hai lần luôn. Sao lại bị tắt đi được nhỉ? Chắc chắn không phải mẹ rồi. Đúng là không hiểu nổi.

“Satou—!”

Khi tôi đang vội vã leo lên bậc thang nhà ga, định chạy vụt qua cửa soát vé thì có tiếng gọi. Dù thầm nghĩ “đúng lúc không thể hơn được nữa” nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi không muốn mất bạn bè. Dù tôi tin họ không phải người như vậy, nhưng thành thật mà nói, vị trí của tôi trong lớp hơi "nhạy cảm" một chút. À mà, một lớp trưởng thì phải đứng giữa thầy cô và học sinh để điều phối đủ thứ chuyện, nên có lẽ vậy cũng bình thường. Thêm vào đó, tôi còn bị đẩy vào tình cảnh đứng giữa những Người có Cá tính và các học sinh bình thường khác từ lúc nào không hay.

Thôi kệ đi, đằng nào đoạn sau cũng phải đi xe buýt.

“Gì vậy? Hôm nay các cậu cũng đi sớm nhỉ?”

“Chào buổi sáng.”

Vừa nói, Kimura Shouhei và Saitou Hajime ngược dòng người mà tiến tới. Kimura chắc lại đi tập sáng rồi, còn Saitou thì hiếm khi đi sớm thế này.

“Ừm.”

“Oa, cậu ra mồ hôi nhiều thật đấy.”

Saitou ngạc nhiên nói, đoạn mở cặp lấy ra một miếng giấy thấm mồ hôi rồi chia cho tôi. Chắc là thấm cồn nên lau vào thấy mát lạnh dễ chịu, lại còn thoang thoảng mùi bạc hà nữa chứ. Cứu tinh đấy. Tôi đã định mua thứ này rồi mà cứ quên hoài.

“Cảm ơn nhé.”

“Sao? Sáng nay lại đi giúp Ma Vương à?”

Vừa bước đi, tôi vừa ‘À’ một tiếng đáp lại câu hỏi của Kimura.

“Hai cậu thì sao? Kimura tập sáng… hay là giờ này thì hơi muộn rồi nhỉ?”

“Hôm nay là tự tập nên mình định chỉ chuyền bóng nhẹ nhàng thôi. À mà, Saitou này. Sao cậu lại đi sớm thế?”

“Mình vẫn luôn đi vào giờ này mà? Đi sớm đến trường để dùng máy tính là thói quen hàng ngày của mình. Không xem mấy trang web người lớn thì cứ lướt mạng thoải mái ấy mà.”

“Ồ.” Kimura có vẻ hơi thán phục nói. “Mình thì mù tịt về máy tính. Mà dùng điện thoại là đủ rồi còn gì? Xem Wiki cũng được mà.”

“À, mình thì thích xem video ấy mà. Điện thoại thì hơi bất tiện. Smartphone cũng tốt đấy, nhưng muốn làm nhiều thứ cùng lúc thì máy tính vẫn hơn hẳn mà.”

“Ồ.”

Kimura trả lời qua loa, rõ ràng là không hiểu gì, nhưng tôi cũng chẳng hơn gì. Nhà tôi cũng có máy tính và kết nối mạng đấy, nhưng tôi hầu như không dùng. Giống Kimura, điện thoại là đủ dùng rồi.

Nhắc mới nhớ, tôi không có số hay mail của Ryuugamine. Nếu có thì có thể liên lạc trước rồi… Mà hỏi thì cô ấy có cho không nhỉ?

Vừa nghĩ ngợi lung tung, chúng tôi đã đến trạm xe buýt. Không biết tin đồn đã lan nhanh từ hôm qua, hay vì giờ này đã muộn, mà khá đông người.

Không, Saitou-kun. Cậu thật sự đã cứu tôi đấy. Nếu không có miếng giấy thấm mồ hôi đó, chắc tôi đã bị đồn là thằng con trai hôi hám rồi. Tôi không hứa trước, nhưng nếu không quên thì lần tới tôi sẽ mời cậu nước.

Tuy nhiên, cũng không đến nỗi đông nghẹt không thể cử động. Dù không có chỗ ngồi nhưng vẫn đủ không gian cá nhân, da thịt không bị dính vào nhau. Quan trọng hơn là điều hòa mát lạnh khủng khiếp, đến nỗi giữa mùa này mà nhiều bạn nữ đã nhanh tay mang theo áo khoác mỏng để mặc.

Đến trường thì mồ hôi trên người đã hoàn toàn khô lại, hay nói đúng hơn là chiếc áo ướt dính chặt vào da lạnh như băng, đến nỗi tôi thấy rét.

May mà môi không bị tím tái, nhưng cứ tiếp tục ngồi thêm ba mươi phút nữa thì có lẽ đã thành như vậy rồi, điều hòa quá mạnh.

Đương nhiên, cái nóng khi bước ra ngoài sẽ càng khủng khiếp hơn theo phản ứng ngược. Khi xe buýt chui qua cổng trường, tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng sự chênh lệch nhiệt độ bên ngoài còn vượt xa tưởng tượng của tôi.

“Gừoa!”

Một tiếng kêu như bị ai đó đấm vào bụng không kìm được bật ra, bên ngoài thật đáng sợ vì quá nóng. Chiếc áo ướt lạnh ngắt lập tức trở nên ấm dần. Từng giọt mồ hôi như hạt châu bắt đầu rịn ra khắp cơ thể. Hít thở thôi cũng thấy không khí nóng bỏng, thật vất vả để thở.

Đúng lúc đó,

“Có sữa soda đâyyy!”

Một tiếng rao vang lên khiến cổ họng tôi không khỏi cồn cào!

Nhìn sang, không chỉ có máy bán hàng tự động mà xe bán hàng di động cũng có mặt hôm nay. Cảnh tượng đó ngay lập tức gợi lại ký ức về cuộc hỗn loạn trong căng tin địa ngục ngày trước, khiến tôi vội vã tìm kiếm hình bóng của Tsubasa và đám "tay sai" của cậu ta, nhưng chẳng thấy ai cả. Ryuugamine cũng vậy.

“Ồ, uống thôi nào, uống thôi!”

Kimura Shouhei hớn hở reo lên rồi chạy về phía chiếc xe, tôi không thể nào chỉ đứng nhìn. Tôi và Saitou cũng chạy theo sau, trả tiền lẻ rồi nhận lấy ly sữa soda.

Ôi, mát quá!

Uống bằng chai thủy tinh thích thật. Lon hay chai nhựa không thể có được cái mát lạnh này.

…………

Khàaa, đúng là ngon tuyệt cú mèo!

—*Rấm*

Ha ha, đúng là mất mặt—nhưng không phải chỉ mình tôi. Kimura, Saitou, tất cả những ai vừa uống đều ít nhiều ợ hơi. Loại này ga mạnh thật đấy. Nhưng chính cái cảm giác đó mới khiến người ta mê mẩn. Cái cảm giác sảng khoái và mát lạnh này dường như có thể thổi bay cái nóng từ tận sâu bên trong cơ thể.

À, chết rồi.

“Xin lỗi nhé, tôi đi trước đây.”

“Ơ, đi đâu thế?”

Saitou hỏi, tôi chỉ đáp:

“Tôi đã nói rồi mà? Bị Ryuugamine gọi đi rồi.”

Rồi tôi rời khỏi vòng tròn những người đang ợ hơi.

Chiếc xe buýt chạy ngang qua giữa chúng tôi, hướng về phía nhà ga. Khí thải gì mà kinh khủng thế! Giờ này mà vẫn cho phép thứ này ư? Tôi không nhìn rõ bọn họ nữa.

Dù sao thì, Kimura và Saitou đều ‘À’ một tiếng rồi nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói: ‘Cố gắng lên nhé.’

May là họ không nói muốn đi theo. Dù Ryuugamine có lẽ không để tâm, nhưng tôi thì không thích.

…Ơ, tại sao vậy?

Tại sao tôi lại không muốn họ đến chỗ tôi và Ryuugamine nhỉ?

Không muốn kéo họ vào rắc rối chăng?

Đúng rồi. Nếu Tsubasa xuất hiện, những người ở đó sẽ không tránh khỏi bị cuốn vào. Thầy cô cũng nói là nên giảm thiểu thiệt hại nhiều nhất có thể, chắc điều đó vẫn còn đọng lại đâu đó trong tôi, nên tôi mới nghĩ vậy. Ừ.

Vậy, Ryuugamine đang ở đâu?

Tôi nhanh chóng nhìn quanh chuồng bò. Đúng là quanh khu trang trại, cỏ dại mọc lung tung, cao đến khoảng ngang đùi tôi. Có thể nói là một khu rừng nhỏ… à, nói vậy thì hơi quá, nhưng trông như một biển hay hồ cỏ dại vậy.

…Chỉ bọn mình thôi mà phải cắt hết chỗ này sao? Thật ư?

「Đến trễ thế hả?」

– Hả? Nghe tiếng mà chẳng thấy tăm hơi đâu. Này này, đừng nói là chơi trốn tìm nhé. Đã là học sinh cấp ba rồi, làm ơn đi.

「Xin lỗi! Đồng hồ báo thức không reo! Mà nói thật, cậu đang ở đâu thế!?」

「Tôi ở đây này.」

「Á!」

Từ biển cỏ dại xanh rì, Ryuugamine đột ngột bật dậy, xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Mà nói thật, cái dáng vẻ đó là sao vậy?

Hôm nay Ryuugamine lại mặc bộ đồ liền thân, nhưng bộ này có vẻ bó sát hơn, chất liệu trông giống da. Găng tay cũng bằng da, giày bốt cổ ngắn cũng bằng da nốt. Nếu có thêm mũ bảo hiểm, cô ấy có thể phóng xe mô tô đi ngay lập tức.

Cái gì mà… đường cong cơ thể khá lộ rõ. Vì thế những chỗ không lộ thì lại càng rõ mồn một là không có gì… không không, mình đang nghĩ cái quái gì thế này.

「…Không nóng hả?」

「Vâng. Bộ đồ này được thiết kế để nước luân chuyển trong các sợi vải khắp cơ thể như mao mạch, giúp tản nhiệt đấy ạ.」

Nói rồi, Ryuugamine quay lưng lại. Phía sau lưng cô ấy có một cái hộp nhỏ xíu. Thế là nó giúp tuần hoàn nước hả? Hmm. Hay thật. Vậy mà lại đội cái mũ rơm vành rộng ngoác trên đầu, trông như chẳng ăn nhập gì với tổng thể trang phục cả.

「Thật là…」

Ryuugamine chống một tay lên hông, thở dài thườn thượt.

「Đồng hồ báo thức không reo ư, cái lý do chán ngắt đó là sao hả? Đã trễ rồi thì sao không nghĩ ra lý do nào độc đáo hơn một chút?」

「Lý do độc đáo hơn à… Nếu nói thế thì cậu tha lỗi cho tôi hả?」

「Không đâu.」

Thế thì có ý nghĩa gì chứ!

「À, bây giờ có cố nói lại cũng vô ích thôi.」

Tôi có làm thế đâu!

「Mau thay đồ đi. Đồ thể dục, cậu mang theo chứ?」

「Ờ.」

Được bảo là sẽ đi cắt cỏ, nên tôi cũng không nghĩ tới việc làm việc đó trong bộ đồng phục.

「À, mà này. Chuyện hôm qua ấy mà…」

「Mau lên đi. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.」

Ryuugamine cắt ngang lời tôi, rồi quay lưng đi.

Gì thế?

Cô ấy đang dùng lưng để từ chối rõ rệt. Không giống kiểu phớt lờ của một Cá tính giả, nhưng có nghĩa là cô ấy không muốn nghe thêm bất cứ điều gì về chuyện hôm qua nữa sao?

Nếu cô ấy không muốn nghe thì tôi cũng chẳng sao, nhưng… hơi khó chịu một chút. Hôm qua cô ấy còn nổi giận đùng đùng như lửa phun ra vậy.

「Nếu muốn thay đồ thì sang bên kia kìa.」

Vẫn quay lưng lại, Ryuugamine chỉ về phía chuồng bò.

À, cũng chẳng có chỗ nào khác để thay đồ.

Tôi lặng lẽ đi theo vào tòa nhà nơi những con bò Holstein đang được buộc, và được đón chào bởi mùi hôi khó tả cùng những con bò đen trắng. Có vẻ Ryuugamine đã cho chúng ăn cỏ khô từ bữa sáng. Chúng đang ợ hơi. Những bầu vú căng tròn được gắn máy vắt sữa. Ryuugamine đã làm một mình sao? Cô ấy đến đây từ lúc mấy giờ vậy?

Thay sang bộ đồ thể dục – hay đúng hơn là bộ quần áo thể thao – và trở lại chỗ hàng rào, tôi thấy Ryuugamine đang đứng chống nạnh chờ tôi.

「Trễ đấy.」

「Ơ? Đâu có tốn nhiều thời gian đến thế…」

Cô ấy trợn mắt nhìn tôi.

Rồi, tôi hiểu rồi. Nóng quá đến mức chẳng còn sức mà cãi lại. Sức mạnh của sữa soda cũng chỉ là nhất thời thôi nhỉ, dù vẫn muốn ợ ra thêm nữa. Đã thế này thì mình phải cắt cỏ thật nhanh để còn về lớp học… Khoan đã!

「Này, Ryuugamine… Đừng nói là toàn bộ chỗ này nhé…?」

Tôi chỉ vào cả một vùng rộng lớn, xanh um cỏ dại mọc lút đầu, rộng đến mức có thể gọi là đồng cỏ ngay trước mắt. Rộng khủng khiếp luôn! Mà nói thật, đây là khuôn viên trường sao! Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một khu đất trống bên cạnh thôi! Bỏ hoang quá rồi đấy!

「Toàn bộ đấy ạ.」

Sao cậu lại nói tỉnh bơ như chuyện hiển nhiên vậy hả! Làm sao mà làm được!

「– Đây.」

Ryuugamine đẩy mạnh một vật hình que có tay cầm vào tay tôi. Vật đó có thể giữ chắc bằng hai tay, đầu có gắn một dụng cụ hình đĩa tròn.

「Ừm, cái này là…?」

「Là máy cắt cỏ chạy điện đấy ạ. Chứ cậu nghĩ sẽ dùng liềm để cắt sao?」

Tôi đã nghĩ vậy đấy.

「Chạy bằng pin sạc, có thể hoạt động liên tục ba tiếng. Hôm qua tôi mua ở siêu thị vật liệu xây dựng.」

「Ồ, cậu cũng đi siêu thị vật liệu xây dựng hả?」

「…Cậu nghĩ tôi là ai thế?」

Là tiểu thư Ma Vương.

Tôi suýt nữa thì thốt ra câu đó, nhưng may mắn là kịp nuốt ngược vào. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy không nên nói ra, dù không rõ lý do. Tôi thì lại bị gọi là Dân làng A đấy thôi.

Vậy thì, là gì?

「Ừm… Lớp trưởng của chúng ta?」

Tôi nghĩ câu trả lời này thật nhạt nhẽo – nhưng hả? Sao cô ấy lại đỏ mặt, có vẻ hơi vui thế nhỉ? Ừm, chẳng hiểu nổi phụ nữ là thế nào.

Dù sao thì Ryuugamine có vẻ đã vui trở lại. Với vẻ mặt tươi tắn khác hẳn lúc nãy,

「Vậy, tôi sẽ hướng dẫn cách sử dụng nhé?」

Cô ấy đã tận tình giải thích các thao tác cơ bản của máy cắt cỏ điện. Dù sao thì, nó cũng chỉ có công tắc bật tắt và hai loại tốc độ quay của lưỡi dao.

「Cậu hiểu rồi chứ?」

「Ờ.」

「Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi. À. Sau khi cắt xong cỏ, tất cả sẽ được đốt vào sau giờ học, nhờ cậu đấy nhé.」

Nói rồi, Ryuugamine bật công tắc. "Bzzzz," một tiếng động giống quạt máy vang lên. Tôi cũng bắt chước, cầm máy và đưa đầu dụng cụ vào trong đồng cỏ như để ấn xuống.

Ồ. Ồ ồ. Cái này ghê thật!

Cỏ cao hay thấp đều bị cắt phăng đi – không hẳn là tận gốc – nhưng cứ thế mà cắt rào rào. Có thể đứng mà làm, thật nhẹ nhàng. Nếu dùng liềm mà làm bằng tay thì chắc không được thế này đâu.

Xung quanh chúng tôi, chỉ trong chớp mắt đã hình thành những ngọn núi cỏ dại bị đốn ngã. Mùi cỏ nồng nặc lan tỏa, và dù chỉ đi bộ thôi, mồ hôi cũng vã ra, nhỏ giọt từ cằm.

Ryuugamine thở hắt ra, rồi cho tay đeo găng vào túi, rút ra một sợi dây chun đen và nhanh chóng buộc tóc ra sau.

Gáy cô ấy trắng thật…

Khoan, không phải lúc để ngắm. Phải hoàn thành nhanh chóng nếu không sẽ bị sốc nhiệt mà ngã quỵ mất. Nếu làm bằng tay thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện đó, nhưng với chiếc máy cắt cỏ này, chắc sẽ xong khá nhanh thôi.

Nhưng mà… tự nhiên thấy hơi có lỗi.

Đây tuy là cỏ dại. Tôi biết chúng mọc tự nhiên, nhưng cứ thế này mà cắt không chút nhân nhượng, rào rào rào, tự nhiên thấy cứ như mình đang thực hiện một cuộc thảm sát lớn vậy.

Không, chúng mọc hoang mà, với lại còn có lý do rõ ràng là để bò không ăn, nhưng sao lại… Cảm giác lạ lạ…

「…Fufufu. Loài người đáng ghét, thế này này. Ta sẽ làm thế này đây!」

Này!

Thủ phạm là cậu sao, Ryuugamine! Coi cỏ dại là loài người, cái trò chơi một mình này đáng sợ thật! Này, cậu đừng có mà không thương tiếc… Á à à, cắt sạch sành sanh luôn rồi kìa…

「Phù!」

Mặt mày sảng khoái ghê! Diệt vong loài người thật sự đâu có dễ dàng…

「– Ta sẽ không để ngươi làm theo ý mình đâu! Ma Vương!」

Đúng vậy!

…Hả?

「Mọi âm mưu độc ác đã bị phơi bày dưới ánh sáng ban ngày rồi!」

Vụt! Hắn vung tay, tạo dáng oai phong.

Tsu-Tsubasa!?

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ở đó hơn chục người, bao gồm những Cá tính giả vây quanh Dũng giả để lấy lòng, vài chiếc xe tải, và trước mặt họ, người bạn thời thơ ấu của tôi đang đứng một cách oai vệ.

[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]

Đúng lúc đó lại còn ‘cạch’ một tiếng bật đèn pha lên nữa chứ, thôi ngay cái trò này đi!

Sáng nay, Tsubasa diện nguyên bộ đồ thể thao đồng phục của trường hệt như tôi, vậy mà trên lưng lại vác Bảo kiếm Envurio, tay phải vung xẻng, tay trái ôm một cây giống con đã lớn ngang ngửa người nó. Đám tùy tùng phía sau cũng ăn vận gần như không khác gì.

Ryuugamine chầm chậm quay đầu lại, nhìn Tsubasa rồi khẽ nghiêng đầu.

“Gì… gì vậy ạ? Em chỉ đang cắt cỏ dại trong sân trường thôi mà…?”

Nhìn tôi chằm chằm như thế thì tôi làm được gì chứ!

“Hừ! Ngươi có thể lừa được dân làng ngu ngốc, nhưng không thể qua mắt được Dũng Giả này!”

Này, “ngu ngốc” là nói tôi đấy à!? Với lại, cái kiểu nói sến sẩm kịch tính đó là sao!? Cả tính cách cũng thay đổi rồi! Dù đúng là trông có vẻ giống một người hùng chống lại cái ác thật!

Ôi không, học sinh kéo đến đông nghịt rồi.

Chết tiệt.

Cửa sổ các phòng học cũng ken đặc người như chùm nho. Mấy đứa bay có biết không hả? Đây là cuộc đối đầu giữa Dũng Giả và Ma Vương đó! Đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!

“Ma Vương!”

Tsubasa giương xẻng như kiếm, mũi nhọn chĩa thẳng vào Ryuugamine.

“Tất cả âm mưu của ngươi, ta đều nhìn thấu! Ngươi nhắm đến việc gây ra những biến đổi khí hậu điển hình như hiện tượng băng tan ở hai cực do nóng lên toàn cầu! Có phải vậy không!?”

Khoan đã, khoan đã, khoan đã! Khoan!

“Tsubasa! Cái quái gì vậy? Nuôi bò, bán sữa soda, hay cắt cỏ thì liên quan gì đến nóng lên toàn cầu?”

“Hừm… Hỡi dân làng đáng thương!”

Chắc chắn là đang nói tôi rồi! Càng lúc càng giống kịch bản sân khấu!

“Ngươi không hiểu ư? Nóng lên toàn cầu là do đâu mà ra?”

“Thì… nhiệt độ tăng lên chứ sao?”

“Chuyện đó hiển nhiên rồi, đồ ngốc!”

Ng… ngốc ư!?

“Ta đang hỏi là, vì sao nhiệt độ lại tăng lên? Nguyên nhân của nó là gì!”

Đừng có làm ra vẻ ta đây nữa chứ…

À ừm, cái gì ấy nhỉ? Tầng ozone… không phải cái đó à? Hả?

“Chính là khí nhà kính!”

“Xoẹt!” Tsubasa cắm phập chiếc xẻng xuống đất.

“Thứ điển hình nhất trong số đó là C.O.2! CO2! Hay chính là khí cacbonic! Nó bao bọc Trái Đất như một cái kén, tạo ra hiệu ứng nhà kính và khiến nhiệt độ khí quyển tăng cao! Toàn bộ chuỗi hành động của Ma Vương lần này đều nhằm mục đích tạo ra loại khí nhà kính đó!”

Hả…?

“Chỗ nào? Chẳng liên quan gì cả. Có tạo ra tí khí nào đâu. Chỉ vắt sữa bò rồi làm nước ép thôi mà.”

Tsubasa “hừ” một tiếng rồi cười.

“Ngươi không biết ư, Jirou? Rằng rắm bò được cho là một trong những nguyên nhân gây ra nóng lên toàn cầu đó?”

“Cái, cái gì!?”

Tôi kinh ngạc quay lại nhìn Ryuugamine.

“Píp, píp píp!”

[IMAGE: ../image/p133.jpg]

Không huýt sáo được thì thôi đi, đừng có làm bộ nữa!

“Và nữa,”

Tsubasa tiếp lời, tố cáo.

“Đồ uống có ga! Uống thứ đó rồi ợ hơi cũng giống như bò vậy. Và việc chạy những chiếc xe buýt cũ còn có ý nghĩa kép! Loại xe buýt đó sử dụng động cơ kiểu cũ, trong khí thải có chứa một lượng lớn CO2. Rồi việc bật điều hòa vù vù khiến học sinh vừa xuống xe là không thể cưỡng lại được mà muốn uống đồ uống có ga!”

“Chẳng lẽ…”

Tôi muốn phủ nhận, nhưng những gì Tsubasa chỉ ra lại có quá nhiều điểm đáng tin. Nghe nó nói thì mọi thứ đều liên kết với khí cacbonic!

“Ưfufufu, vẫn còn nữa!”

Tsubasa cất tiếng ca như đang rất mãn nguyện. Tôi cứ có cảm giác một sân khấu khổng lồ và những bậc thang đang hiện ra, rồi cứ thế nổi lên vậy.

“Việc dọn dẹp sạch sẽ chỗ cỏ mọc hoang này, hay trải cỏ nhân tạo thay vì cỏ thật ở khu vực chăn thả cũng vì lý do đó!… Gì? Ngươi không hiểu ư, Jirou?”

Chắc hẳn tôi đang có vẻ mặt đó. Thật ra thì tôi không hiểu.

“Là thực vật đấy, Jirou.”

Tsubasa “phụt” một tiếng, cười đắc thắng.

“Thực vật làm gì?”

—À.

“Đúng vậy! Thực vật hấp thụ cacbonic và thải ra oxy đó. Vì thế Ma Vương mới cắt cỏ. Còn định đốt chúng để tạo ra thêm cacbonic nữa chứ, thật là độc ác! Nào là ép học sinh uống đồ uống có ga rồi ợ hơi, nào là tự tay bóp cổ chính mình! Quả nhiên là Ma Vương!”

Đám tùy tùng của Tsubasa ầm ĩ vỗ tay hoan hô.

…………

……

Thật sao? Lần này cũng lại là một kế hoạch vòng vèo kinh khủng nhưng chẳng gây hại gì mà, phải không?

Nghĩ vậy, tôi nhìn Ryuugamine.

“Ưfufufu…”

Nó đang cười. Và rồi.

“—Ngươi giỏi lắm, Dũng Giả Hikarigaoka Tsubasa! Đúng như ngươi nói!”

Thật ư!

Gì vậy? Đổi chiến lược rồi à!?

“Nhưng, dù có biết thì ngươi làm được gì? Cacbonic đã thải ra khí quyển rồi! Ngươi chẳng thể làm gì được nữa đâu! Hừ hừ hừ!”

Mà khoan, cả cô nữa à!

Cái kiểu cười phản diện gượng gạo đó, cái vở kịch học đường này là sao vậy!?

Kịch gì thế này!

Đây chính là cái gọi là “trò hề” phải không!? Thực ra mấy người đã bàn bạc trước rồi chứ gì!? Có kịch bản rồi phải không!

Những nghi ngờ đó của tôi, tất nhiên là không thể nói ra thành lời, nên hai người họ cũng chẳng thèm đáp lại. Ma Vương mặc đồ liền thân và Dũng Giả mặc đồ thể thao cứ thế hiểm độc mỉm cười nhìn nhau tóe lửa, rồi—

“Ngươi ngây thơ quá, Ma Vương!”

Tsubasa nhân cơ hội đó cất cao giọng.

“Chúng ta có thứ này!”

Như ấn tín của Mito Koumon hay gì đó, Tsubasa giơ cao một cây non với lá xanh tươi tốt mà tôi không biết là cây gì.

“Vật phẩm ma thuật, Tree Cleaner!”

Không, đấy chỉ là một cái cây bình thường thôi mà!

“Có thứ này, cacbonic đã thải ra sẽ được hấp thụ và biến thành oxy!—Khoảng hai mươi năm nữa là xong!”

Cả cậu cũng có kế hoạch vòng vèo như vậy sao!

“Khụ… Đáng ghét thay, Dũng Giả!”

Ryuugamine cũng không cần phải tỏ vẻ tức tối thế chứ! Haizzz, rốt cuộc thì mấy đứa này bị làm sao vậy…

Không thể nào biết được suy nghĩ của tôi, Tsubasa với gương mặt tự tin chiến thắng,

“Tất cả, xông lên!”

Ra lệnh cho đám tùy tùng. Chúng “Yà!” một tiếng rồi giơ tay lên, nhìn thế nào thì Tsubasa cũng giống một tổ chức độc ác cùng đám tay sai hơn. Quân đoàn đồ thể thao?

Tuy nhiên, nhận xét đó chẳng sai chút nào. Bọn chúng cầm xẻng bắt đầu không chút thương tiếc đào lỗ ngay tại chỗ, tức là trên sân thể thao mà các câu lạc bộ thể thao vẫn dùng và bảo trì! Từ đám học sinh vây quanh vang lên tiếng “Dừng lại!”. Chắc là thành viên các câu lạc bộ thể thao. Nhưng Tsubasa và đám tùy tùng dường như chẳng hề nghe thấy, có lẽ là không thèm để ý, và tiếp tục công việc.

Ryuugamine lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó.

Trông có vẻ tiếc nuối thật.

Màn đối đáp với Tsubasa có vẻ hơi giả tạo, nhưng nhìn mặt thì biết nó đang thật sự tiếc nuối. Tức là nó đã thực sự lên kế hoạch tiêu diệt loài người—dù hơi lệch lạc.

Mười phút sau, một khu rừng nhỏ đã hình thành ở một góc sân. Dù số lượng cây và mật độ chưa đủ để gọi là rừng, nhưng gọi là một khu rừng con thì cũng không sai.

Đúng lúc đó—

“—Bắt giữ!”

Từ đám học sinh vây quanh, những người quen thuộc, đám hắc phục của văn phòng, lũ lượt hiện ra như mực thấm vào giấy.

“Á! Không thể nào! Nhanh vậy! To, toàn quân, th, tháo lui—”

Hẳn là cậu ta định nói "Rút lui"… nhưng trước khi kịp ra lệnh, Tsubasa đã chìm nghỉm giữa đám Hắc phục, không còn thấy đâu nữa. Cơ quan nhà nước huy động bao nhiêu người thế không biết? Một người mà tận mười người lận à? Đúng là quá sức nghiêm túc.

Thành thật mà nói, tôi cứ tưởng lần này đến lượt Ryuugamine cũng sẽ bị tống vào "Cơ sở" nên đã thủ thế sẵn sàng, nhưng đám người kia lại chẳng thèm liếc mắt đến chúng tôi.

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Thế rồi, cũng như lúc xuất hiện, đám Hắc phục tan biến vào giữa đám học sinh xung quanh, không còn thấy bóng dáng Tsubasa và đồng bọn đâu nữa, chỉ còn lại những cái cây. Nếu không phải vì đã thấy họ trồng, có khi tôi còn nghĩ Tsubasa và đồng bọn bị biến thành cây mất rồi ấy chứ. Đúng là một cuộc "rút quân" nhanh gọn và thần sầu đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.

"Phù…" – Tôi nghe Ryuugamine thở hắt ra.

Đúng là vẫn căng thẳng thật. Ngay cả những "Cá tính giả" tưởng chừng bất cần đời cũng phải sợ đám người kia. Tsubasa cũng căm ghét họ đến tận xương tủy. Nếu đã thế thì đừng gây ra mấy trò náo loạn này có phải hơn không? Nhưng mà… có lẽ chính vì không thể không làm như vậy nên họ mới là "Cá tính giả" chăng?

"…Đúng là anh Dũng Giả có khác."

Ô. Giọng điệu cũ đã trở lại.

"Lần này cũng xuất sắc phá tan kế hoạch của tôi. Đáng sợ thật đấy."

"Xuất sắc cái nỗi gì…"

Tôi nhìn những cái cây rồi cười khổ.

"Khặc khặc khặc… Nhưng mà, giờ Dũng Giả đã không còn, thế giới này hoàn toàn nằm trong tay tôi!"

Gì mà "không còn" cơ chứ!

"Kể từ giờ, nhân loại sẽ bị—"

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Đúng lúc Ryuugamine cười phá lên theo kiểu Ma Vương xấu xa nhất.

"Cảm ơn nhé!"

Giữa đám học sinh vang lên một giọng nói như vậy.

"Cái xe buýt đó là Ma-chan lái cho đúng không! Thoát nạn rồi!"

Một ai đó nói.

"Nước trái cây cũng ngon quá đi mất! Tớ ghét bị bắt uống sữa tươi lắm, nhưng cái loại đó thì uống ngon lành luôn!"

"Quan trọng nhất là tươi ngon!"

"Xe buýt thì điều hòa hơi lạnh quá, nhưng mà trong thời đại phải lo lắng về môi trường, cảm giác như được hưởng thụ một cách xa xỉ vậy!"

"Cắt cỏ vất vả rồi ạ! Biết là phải có người làm nhưng thật lòng mà nói thì phiền phức quá nên tụi em cứ mặc kệ!"

Cứ thế, hết lời này đến lời khác. Hết lời cảm ơn này đến lời cảm ơn khác vang lên không ngừng.

Chuyện này… không hay rồi.

Trông thấy, sự tự tin dần biến mất khỏi khuôn mặt Ryuugamine. Nàng ta lại trở về với vẻ mặt của một cô gái bình thường.

[IMAGE: ../Images/00003.png]

Đối với một Ma Vương, đây là sự sỉ nhục lớn nhất. Ma Vương phải được kính sợ. Đó là quan điểm về Ma Vương của Ryuugamine Ouko, nhưng đây lại hoàn toàn trái ngược.

Quả nhiên, Ryuugamine trông chẳng còn chút tự tin nào như lúc nãy, nàng ta hoảng hốt, đôi mắt hơi ầng ậng nước. Khuôn mặt nàng ta đỏ bừng, xoay vòng vòng, không biết vì tức giận, vì xấu hổ, hay cả hai.

"Không thể nào… Cái đó… không phải…"

Kiểu này, thật sự là sắp khóc đến nơi rồi.

…………

Thôi được rồi, đành chịu thôi.

Tôi vòng ra sau lưng Ryuugamine, tháo găng tay và giơ hai ngón trỏ lên.

"Bí kỹ: Nút Tai Quyền!"

Nói gì thì nói.

Tôi đưa hai ngón tay đã giơ thẳng vào lỗ tai của Ryuugamine, nơi có thể nhìn rõ nhất vì mái tóc cột kiểu đuôi ngựa.

"Á!"

Cái lưng mảnh khảnh của nàng ta giật bắn lên.

"A, cái đó—"

"Chạy thôi!"

Tôi vừa nói khi vẫn còn cắm ngón tay vào tai nàng ta, rồi nhận ra có khi nàng ta không nghe thấy gì. Nhưng tôi mặc kệ, tôi đẩy Ryuugamine từ phía sau và bắt đầu chạy.

Quả nhiên, ban đầu nàng ta có chút lúng túng và suýt vấp ngã, nhưng đúng là Ryuugamine có khác. Nàng ta nhanh chóng nhận ra ý định của tôi và bắt đầu chạy nhanh nhẹn.

Đằng sau, những lời tán dương dành cho Ryuugamine, những lời khen ngợi dành cho Ma Vương, vẫn tiếp tục vang lên hồi lâu.