7
“Vâng, cái này ạ.”
Vừa nói, Tsukaya vừa đưa cho tôi tờ giấy in. Trên đó có in địa chỉ, giờ mở cửa của cửa hàng và nhiều thông tin khác. Vì đây là bản in từ trang web của cửa hàng, nên có cả địa chỉ web. Tôi thử nhập địa chỉ đó vào điện thoại di động, nhưng màn hình lại báo “Không tìm thấy”, đúng là không vào được thật.
Sao họ làm được vậy nhỉ? Chắc là lúc ký hợp đồng, họ đã phân loại giữa Người có năng lực đặc biệt và người thường rồi. Xã hội giám sát đáng sợ thật! Dù biết thế giới này chẳng công bằng, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì tôi vẫn thấy hơi chán nản một chút. Thôi thì tôi là Dân làng A là sự thật, đành chịu vậy. Mấy người có năng lực đặc biệt đó cũng có đủ thứ chuyện vất vả riêng của họ mà.
Về cái cửa hàng đó.
Theo tờ giấy được đưa, cửa hàng nằm gần ga trung chuyển, cách trung tâm thành phố khoảng ba mươi phút đi tàu, sau đó chuyển sang tuyến vành đai đi thêm ba mươi phút nữa. Hiện giờ, tôi đang ngồi một mình trên chuyến tàu của tuyến vành đai.
Tôi và Ryuugamine đã hẹn gặp ở cổng soát vé.
Ban đầu tôi cũng nghĩ hay là đi tàu cùng nhau luôn cho tiện vì dù sao cũng cùng một đích đến, nhưng chưa kịp đề nghị thì cô nàng đã bảo sẽ đi xe ô tô đến, vậy nên cứ đến ga rồi gặp.
Nhân tiện, Ryuugamine đúng là vẫn thế, sau vụ ồn ào kia thì cô nàng không đến trường. Thành thật mà nói, tôi cũng đã nghĩ không biết có phải cô nàng lại đang vùi đầu vào việc lên kế hoạch điên rồ gì đó không, nhưng khi tôi nói ra thì Tsukaya hơi suy nghĩ một chút rồi bảo:
“Không phải là cô ấy muốn nhận được thư của cậu sao? Hai người đã trao đổi địa chỉ email rồi mà? Nếu đã đến trường thì sẽ không còn cớ để nhận được thư nữa rồi – ý là hẹn hò đó.”
“Làm gì có chuyện đó,” tôi cười. Lập tức bị ba con Đen, Tối, Than cào nhẹ một cái.
Dù có thế đi chăng nữa, thì cũng không đời nào. Cái kiểu vòng vo tam quốc phiền phức như vậy, người bình thường đâu có làm. Dù thế nào thì cũng là nghĩ quá rồi.
…Haiz.
Tsukaya lắm lời thật.
Với lại, đâu phải là hẹn hò. Chẳng khác gì cái vụ dọn dẹp hôm trước tôi bị Hikarigaoka Tsubasa lôi kéo đâu chứ! Chuyện Ryuugamine đi mua sắm để muốn trở nên Ma Vương hơn, hay việc dọn dẹp để phát tiết chính nghĩa, đều là những nhu cầu của Cá tính, vậy thì chúng đều như nhau cả thôi.
Thế nên, tôi chẳng hề căng thẳng khi chỉ có hai người với con gái, và đêm qua cũng chẳng có chuyện khó ngủ gì sất!
Ừ thì… có thể sẽ uống trà này nọ nên tôi cũng mang theo kha khá tiền tiêu vặt, nhưng chắc là không có bữa tối đâu nhỉ? Hẹn gặp lúc hai giờ, chắc năm giờ là giải tán rồi.
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung như vậy, chuyến tàu đã đến ga. Tôi bước xuống, đi từ sân ga tầng hai xuống cổng soát vé tầng một theo phía thang cuốn đang hoạt động. Vì là thứ Bảy, nên khá đông đúc.
À, có Người có năng lực đặc biệt kìa.
Mấy người này đúng là dễ nhận ra thật. Ồ. Đằng kia cũng có. Gì thế này? Sao ở đây lại nhiều thế nhỉ? Chắc là vì có mấy cửa hàng như nơi mình sắp đến chăng?
…Khoan đã?
Có khi nào, mấy người đó là “Unilayer” không?
Tôi từng nghe tin tức gọi những người không phải Người có năng lực đặc biệt nhưng lại ăn mặc giống họ là vậy. Mục đích là để thỏa mãn ham muốn muốn trở thành nhưng không thể trở thành, ít nhất là bằng cách ăn mặc giống họ.
Hình như có kha khá người trông giống vậy. Nói thế nào nhỉ… Khí chất của họ khác với những Người có năng lực đặc biệt. Người có năng lực đặc biệt không hề hòa đồng thân thiết với đồng bọn của mình. Ngoại trừ Hikarigaoka Tsubasa, thì Ryuugamine và Tsukaya cũng vậy, mối quan hệ của họ có vẻ hờ hững.
—À, Ma Vương kìa!
Đúng là không thể nhầm lẫn được. Trên tấm giáp che ngực có ghi rõ chữ đó một cách to tướng.
…Hay là mình đấm cho một cái nhỉ.
Nói thế nào nhỉ, cái này hơi xem thường người ta quá rồi. Mấy cái sừng kỳ quái trên đầu hay cái áo choàng tím thì còn đỡ, chứ cái chữ “Ma Vương” to đùng đó thì chịu! Ryuugamine chắc không nhắm đến mấy thứ như vậy đâu nhỉ. Cái đó nhìn buồn cười chứ chẳng đáng sợ chút nào.
Tôi cười khổ trong lòng, ngẩng đầu nhìn trần nhà ga để tìm bảng chỉ dẫn.
Dù sao thì, đây cũng là một thành phố kỳ lạ.
Có những người như Unilayer, cũng có những hội nhóm đi xe chuyên dụng để mua sắm, và hình như còn có cả những nơi mà giới nhà giàu tụ tập.
Có những cửa hàng gỗ không biết xây dựng từ khi nào vẫn còn tồn tại kẹt giữa hai tòa nhà mười tầng, lại có cả những tòa nhà công nghệ tương lai được xây dựng bằng cách tận dụng tối đa công nghệ hiện đại. Nghe nói, nếu đi vào các con hẻm, có thể thấy hàng loạt quán ăn vặt xếp thành hàng. Ở đó, người ta bán những thứ không biết lấy từ đâu ra.
Mà, tất cả chỉ là những gì tôi tìm hiểu được trên mạng thôi.
Bài báo tôi đọc có viết rằng, thành phố này rất phù hợp với từ “hỗn loạn”. Chỉ cần nhìn người thôi, tôi cũng thấy đúng là như vậy. Cái cảm giác hơi đáng sợ vì không biết có gì, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng trong đó lại ẩn chứa một bầu không khí, một cảm giác gì đó khiến người ta mong chờ.
Chà, không biết điều gì sẽ xảy ra…
Dù sao thì, tôi cứ mặc kệ mấy Unilayer trông hơi lệch chuẩn kia, đi tìm cổng soát vé mà mình cần đến. Có hai lối ra vào, nhưng điểm hẹn là Cửa Bắc Trung tâm.
Tìm thấy ngay. Quẹt thẻ qua cổng, tôi thấy có khá đông người tụ tập. Không đến mức chen chúc, người ta vẫn đi lại tương đối, nhưng có vẻ như họ đang tập trung lại theo kiểu đứng từ xa nhìn ngó.
Chà… Ryuugamine ở đâu nhỉ?
Tôi nhìn quanh, chỉ thấy toàn đầu người. Ryuugamine không cao lắm mà.
Thôi đành vậy.
Tôi rút điện thoại ra, mở danh bạ, chọn số của Ryuugamine và gọi.
Tiếng chuông reo lên ở một nơi khá gần.
Đúng là điện thoại của Ryuugamine rồi. Mà, cái âm báo này chắc là loại có sẵn nhỉ. Không đổi thành bài hát của ca sĩ yêu thích à?
“Va… vâng.”
Căng thẳng à? Có lẽ cô nàng không quen nghe điện thoại.
“À… Ryuugamine à? Tôi vừa đến. Chắc là tôi biết vị trí của cô, đợi chút nhé…”
Vừa nói, tôi vừa rẽ đám người mà bước tới. Khi đi ra khỏi chỗ đông người, tôi không khỏi nín thở.
Đúng là Ryuugamine đang đứng ở đó.
Nhưng tôi không hề nghĩ rằng, người mà mọi người xung quanh đang nhìn nãy giờ lại là Ryuugamine.
Tuy nhiên, nhìn thấy rồi thì cũng phải công nhận.
Hôm nay, Ryuugamine đương nhiên không mặc đồng phục. Trường cũng không có quy định gì về chuyện đó.
Nói thế nào nhỉ… Ăn mặc mỏng manh quá.
Phía trên, cái đó gọi là gì nhỉ? Áo hai dây ư? Tóm lại là một loại áo không tay, chỉ có những chiếc dây vai rất mảnh đỡ lấy áo. Phần viền có chút trang trí trông khá đáng yêu, nhưng so với chiếc áo ba lỗ hôm trước thì lần này hở hang hơn nhiều.
Ừm… Cái đường cong từ xương quai xanh đến phần ngực… Cái gì thế kia? Sao cái đường cong đó lại quyến rũ đến vậy chứ?
[IMAGE: ../image/p179.jpg]
Rồi đôi chân đó. Cô nàng không hở quá nhiều sao? Quần short đúng là rất “short” đấy. Nhưng trắng thật. Lần đầu tiên tôi thấy chân trần của cô nàng. Ở trường thì lúc nào cũng mang tất đen mà.
Không — đỉnh thật.
Cô nàng là thần tượng ở đâu thế này.
Chẳng trách người ta lại tụ tập đông như vậy. Chắc là có cả người săn tìm tài năng nữa.
Ôi, có cả người chụp ảnh nữa kìa! Mình phải đưa cô nàng đi nhanh thôi. Như mọi khi, Ryuugamine chẳng hề để ý đến xung quanh,
“À—!”
Cô nàng nhận ra tôi.
Oái! Mấy người xung quanh đồng loạt nhìn về phía tôi. Ghê thật… Áp lực từ ánh nhìn thật sự tồn tại. Lần đầu tiên tôi biết đấy.
“Xin lỗi, để cô đợi lâu không?”
Tôi vừa nói vừa chạy nhanh tới, Ryuugamine khẽ lắc đầu.
“Ưm, không, không sao cả…”
"Trông cứ như đang hẹn hò vậy," – tôi nuốt lại câu nói suýt thốt ra. Bởi vì xung quanh, tôi nghe thấy những tiếng tặc lưỡi, những lời lầm bầm như "Chờ bạn trai à?".
Tôi hiểu mà.
Ryuugamine ấy à, thoạt nhìn, cô ấy chỉ là một mỹ nữ vạn người mê, chứ nào có vẻ gì là một Cá tính giả đâu. Mà hôm nay, đây lại chính là thử thách của cô ấy.
Thôi thì, cứ để họ nghĩ gì tùy thích. Vừa hay, khi họ nhận ra cô ấy đi cùng một người con trai, vòng người xung quanh liền tan rã, điều này lại thuận tiện cho chúng tôi.
Ơ? Mặt Ryuugamine đỏ thế? Trông cô ấy hơi cúi mặt xuống nữa, có khi nào không khỏe không?
"Cậu có sao không?"
"Hả?"
Cô ấy ngẩng mặt lên. Quả nhiên, mặt hơi đỏ thật.
"Cậu không sốt chứ? Mặt đỏ kìa?"
"Hả? Ư... ưm, không phải đâu!"
Ryuugamine lôi ra một chiếc gương từ chiếc túi đan thủ công trông chẳng đựng được bao nhiêu đồ, mở ra và ghé mắt nhìn vào.
Cô ấy nghiêng đi, ngó lại, xem xét kỹ lưỡng như thể đang xác nhận điều gì đó, rồi nói:
"Không... không sao đâu ạ."
"Nhưng mà—"
"Cái này là do bị cháy nắng thôi."
Ryuugamine dứt khoát đáp.
Tôi muốn hỏi đủ thứ, như "Đã đi xe hơi mà cháy nắng ở đâu chứ?" hay "Không bôi kem chống nắng à?", nhưng quả thật, cô ấy trông không có vẻ gì là đang khó chịu. Chỉ đơn thuần là mặt đỏ, nên nếu Ryuugamine đã nói vậy thì chắc cũng ổn thôi.
"Cháy nắng..."
"Phải đó. Là cháy nắng thôi nên tôi sẽ không về đâu. Mau đi thôi. ...À... anh sẽ hộ tống tôi, phải không?"
Chuyện đó có từ bao giờ thế nhỉ? Tôi cứ nghĩ mình chỉ là cái thước đo xem bộ dạng cô chọn có đủ đáng sợ và phù hợp với Ma Vương hay không thôi mà.
Nói vậy chứ...
Tất nhiên là tôi có ý đó rồi. Tôi đã học thuộc lòng địa điểm rồi. Cứ xem như đó là thông tin của một dân làng như tôi đi.
"À, ừm... hộ tống ở đây ý là, chỉ đường, thôi ấy mà..."
Chắc tự nói xong cũng thấy bất an, Ryuugamine còn đặc biệt giải thích thêm.
"Ừ. Cứ để đấy tôi lo."
Ấy vậy mà tôi lại nói toạc ra. Thật ra, hầu hết kiến thức tôi có đều là do Tsukaya đã tìm hiểu giúp. Nhân tiện nói thêm, đương nhiên là những dân làng như tôi bị cấm vào cửa hàng đó. Tuy nhiên, chỉ những người được Cá tính giả dẫn theo thì mới được phép vào. Nghe nói đây là một biện pháp để những Cá tính giả học sinh tiểu học có thể đi cùng người bảo hộ là người bình thường, nhưng theo những gì tôi tìm hiểu thì không có giới hạn về tuổi tác.
"Vậy, đi thôi."
Ryuugamine gật đầu, và chúng tôi rời khỏi nhà ga.
Bên ngoài ga cũng đông đúc không kém. Đã nói là hộ tống thì tôi phải đi trước. Đường đi đã nằm trong đầu tôi rồi. Cửa hàng nằm trong một tòa nhà đối diện với con phố lớn, cách đây khoảng năm phút đi bộ.
Tuy nhiên, nếu ở trong ga, nơi mọi người tập trung trò chuyện thì còn có thể phân biệt được, chứ những người đang đi lại thế này, tôi chịu, không biết ai là Cá tính giả, ai là dân thường nữa. Mà thôi, đằng này cũng chẳng có năng lực gì đặc biệt, nên có lẽ cũng giống nhau cả thôi.
"A, ừm, chờ, chờ một chút—"
Một giọng nói như vậy vang lên từ phía sau.
Ryuugamine à?
Tôi quay lại, thấy Ryuugamine đang lảo đảo, cố sức đi về phía tôi với dáng vẻ như một chú ngựa con lần đầu tiên biết đứng, tụt lại khá xa phía sau.
Ừm... tại sao nhỉ? Tôi vừa quay lại vừa tự hỏi, mình có đi nhanh đến thế đâu nhỉ? Đúng rồi. Tôi không hề đi nhanh. Tôi và Ryuugamine thường xuyên đi bộ cùng nhau khi đến ủy ban nên tôi biết tốc độ đi của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy lảo đảo đến vậy, không lẽ say rượu rồi à?
À. Một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu tôi.
Ryuugamine đang ngồi trên một chiếc limousine dài ngoẵng như một phòng khách, nhấp ly rượu vang sủi bọt màu vàng óng trong chiếc ly thủy tinh cực kỳ mảnh mai.
Rồi lẩm bẩm "Tên dân làng hạ tiện", và khẽ cười đắc ý. Oa. Đúng là phong cách của Ma Vương!
—Khoan đã, không, không thể nào.
Kiểu Ma Vương gì thế này, thật là!
"Này, sao thế?"
Khi tôi đến gần, Ryuugamine trông có vẻ nhẹ nhõm. Cô ấy thở hổn hển như thể vừa đi mấy cây số vậy. Mặt cũng đỏ bừng.
"Có sao không?"
"X... xin lỗi... tôi đi đôi giày không quen chân cho lắm... tôi cứ nghĩ gót cao thế này thì ổn, nhưng hóa ra lại khó khăn quá..."
Gì chứ, may quá. Tôi cứ nghĩ cô ấy bị cảm, sốt hay gì đó cơ.
À mà đúng rồi, giày đi học và giày đi trong nhà của cô ấy đều có gót thấp. Có nghĩa là đi loại giày này thì không thể đi với tốc độ thông thường được.
"Sao không nói sớm?"
Ryuugamine không đáp, chỉ khẽ mỉm cười đầy áy náy.
...Thật tình.
Bảo sao cô ấy chẳng bị ai sợ.
Trong thế giới truyện, Ma Vương nào lại khiến người ta muốn đưa tay giúp đỡ thế này chứ?
Cô ấy, trong số các Cá tính giả là Ma Vương, có lẽ còn cá tính hơn cả cá tính bình thường. Quay đi quẩn lại, cô ấy lại gần như trở thành một người bình thường đến mức kỳ lạ.
Tôi một lần nữa quay lưng về phía Ryuugamine.
"A—"
Đừng có phát ra cái giọng đáng thương vậy chứ, Ma Vương ơi.
"Cứ nắm lấy ống tay áo đi?"
Tôi hơi quay đầu lại và nói. Có lẽ trong trường hợp này, việc để cô ấy bám vào cánh tay sẽ lịch sự hơn, nhưng đó là việc của những người đang yêu nhau.
"Như thế sẽ dễ đi hơn đúng không?"
"Đúng! Vâng..."
Ryuugamine khẽ gật đầu và túm lấy ống tay áo sơ mi của tôi. Sao mà cô ấy có vẻ vui vẻ lạ thường vậy nhỉ?
...Thôi, vui vẻ thì hơn là khó chịu.
Dù sao thì, xuất phát lại thôi.
Bị nắm lấy tay áo, tôi có cảm giác hơi bị kéo xuống dưới nên đi lại có chút khó khăn, nhưng bù lại, tôi có thể dễ dàng điều chỉnh tốc độ đi cho phù hợp với Ryuugamine.
Chúng tôi từ từ lách qua đám đông, nhưng chẳng ai bận tâm đến chúng tôi.
À thì, các Cá tính giả vốn dĩ không có hứng thú gì với tôi (tôi không thể phân biệt được kẻ nào liếc nhìn Ryuugamine là Cá tính giả hay là dân thường), còn những người đi xem chơi thì không hề nhận ra Ryuugamine, với vẻ ngoài hoàn toàn bình thường, lại là một Cá tính giả.
Trong lúc đó.
"—XIN HỎI. CÓ THỂ ĐẤM VÀO TÔI ĐƯỢC KHÔNG?"
Một giọng nói vang lên ngay bên cạnh, khiến tôi giật mình.
Không chỉ là cách nói chuyện kỳ lạ, như toàn bộ là Katakana, không có ngữ điệu, mà còn là từ ngữ bạo lực "đấm vào", thứ mà bình thường hiếm khi nghe thấy trong đời sống, khiến tôi vô thức dừng bước và quay lại.
Đương nhiên, Ryuugamine lảo đảo va vào tôi. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ tức giận hỏi tôi đang làm gì, nhưng Ryuugamine còn hơn thế, cô ấy cũng quay đầu về phía giọng nói giống như tôi.
Tức là, người vừa lên tiếng là một Cá tính giả. Nếu không, Ryuugamine đã không thể nghe thấy giọng nói đó.
Thực tế, cô gái trẻ vừa gọi tôi không hề nhìn tôi. Cô ta đang nhìn thẳng vào Ryuugamine, dường như không nhận ra sự hiện diện của tôi. À thì, cô gái – hơn nữa lại là trẻ tuổi – chỉ là ấn tượng của riêng tôi khi nghe thấy giọng nói thôi.
Bởi vì cô ta đang che mặt.
Cô ta đội một cái hộp bìa các-tông chỉ khoét một đường ngang ở chỗ mắt. Hơn nữa, không chỉ mỗi mặt. Có lẽ là tự làm, bộ giáp bìa các-tông – lại còn là giáp toàn thân – đang được cô ta mặc vào. Trông cô ta có vẻ là muốn như vậy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao mà làm cẩu thả thế... Cứ như đồ thủ công của học sinh tiểu học vậy. Găng tay thì chỉ đơn giản là dán những miếng bìa các-tông cắt ra lên găng tay quân sự. Phần khớp nối, da thịt trắng nõn còn lộ ra ngoài.
Chẳng lẽ là Kỵ sĩ à?
Nhưng mà cô ta đâu có cầm giáo hay khiên đâu nhỉ? Cũng chẳng có ngựa nữa. À, với lại, chẳng phải bên dưới bộ giáp cần phải mặc thêm gì đó sao? Nghe nói Cá tính giả Kỵ sĩ trong lớp Tsubasa mùa này lúc nào cũng đầm đìa mồ hôi, bàn học lúc nào cũng ướt sũng và bốc mùi.
“Ừm… chị là Cá tính giả phải không ạ? Ơ? Xin lỗi, tôi có thể hỏi chị là Cá tính giả loại gì được không…?”
“À, xin lỗi nhé.”
*Hừm, hóa ra là từ chối à.*
“Nếu công khai ở đây thì phiền phức lắm. Tôi nghe nói năng lực của mình khá hiếm.”
*À, ra vậy.*
Đúng là nếu người sở hữu “Cá tính” hiếm có như Ma Vương mà bị lộ thân phận ở đây thì có thể gây ra chút xáo động. Thực tế, hồi mới nhập học, bọn tôi cũng từng xôn xao vì chuyện đó. Cơ mà sau đó nhanh chóng biết được thực hư, nên giờ thì chỉ coi như một sự kiện nhỏ thôi.
“À, RA THẾ. LỖI TÔI MỚI PHẢI XIN LỖI…”
Nữ Cá tính giả bí ẩn, với bộ dạng trông cực kỳ khó di chuyển, cúi đầu một cách kính cẩn. Chiếc mũ giáp suýt tuột ra – *mà đúng là mũ giáp phải không ta* – vội vàng được cô ta giữ chặt và đội lại ngay ngắn.
“VẬY THÌ… ANH CÓ THỂ ĐẤM TÔI KHÔNG?”
“Ờm…”
Ryuugamine nhìn tôi. Cô ấy nhìn tôi như thế thì tôi cũng bó tay. Hơn nữa, cái người kia có nhận ra tôi đâu nhỉ? Chà, không phải là tôi không có cách nào xử lý chuyện đó, nhưng…
“Hỏi lý do thử xem?”
Dù cô ta không nghe thấy tiếng tôi nhưng tôi vẫn có thể nói chuyện với Ryuugamine mà, nên cô ấy hỏi thì tiện hơn.
Ryuugamine gật đầu như trút được gánh nặng, rồi quay lại đối mặt với Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông.
“Ừm… vì sao anh lại muốn bị đấm vậy?”
“LÀ ĐỂ TU LUYỆN.”
Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông nắm chặt tay một cách gượng gạo nhưng đầy sức mạnh. Thái độ và tông giọng của cô ta không khớp nhau, trông thật kỳ quái.
“TÔI VẪN CÒN QUÁ NON NỚT VỚI NĂNG LỰC CỦA MÌNH, NÊN TÔI ĐANG TU LUYỆN NHƯ THẾ NÀY. EM TRAI TÔI GIỜ KHÔNG CHỊU TẬP LUYỆN CÙNG TÔI NỮA, NÊN TÔI NGHĨ NƠI ĐÂY, NƠI CÓ NHIỀU CÁ TÍNH GIẢ, TÔI SẼ ĐƯỢC ĐẤM THẬT NHIỀU.”
“Ờm…”
Ryuugamine rõ ràng đang bối rối. Nghĩa là, năng lực này cô ấy cũng chưa từng nghe qua sao?
[IMAGE: ../image/p190.jpg]
“Ừm, rốt cuộc là tu luyện cái gì vậy?”
Đó cũng là điều tôi muốn hỏi.
Ngay lập tức, Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông bắt đầu rụt rè, bẽn lẽn, nhưng với bộ dạng ấy thì chẳng dễ thương chút nào. Thậm chí còn hơi đáng sợ. Làn da trắng toát thi thoảng lộ ra có chút gì đó gợi cảm.
“LÀ, ĐAU ĐỚN.”
Ryuugamine nghiêng đầu. Tôi cũng vậy. Đau đớn? Ý là tu luyện để chịu đựng đau đớn sao?
“TÔI LẼ RA KHÔNG CẢM THẤY ĐAU ĐỚN, NHƯNG VÌ CÒN NON NỚT NÊN TÔI VẪN CÒN ĐAU. VÌ VẬY, TÔI PHẢI ĐỂ MÌNH BỊ ĐẤM THẬT NHIỀU, ĐỂ LÀM QUEN, VÀ RỒI CUỐI CÙNG PHẢI ĐẠT ĐƯỢC CƠ THỂ KHÔNG CÒN CẢM THẤY ĐAU ĐỚN.”
“Ơ—”
Tay Ryuugamine siết chặt lấy ống tay áo của tôi. Tôi hiểu cảm giác của cô ấy. Tôi cũng hơi rùng mình. Cái tu luyện kiểu gì vậy. Năng lực không cảm thấy đau đớn nghe thật khó hiểu. Nó dùng để làm nghề gì chứ?
“T, tôi từ chối!”
Ryuugamine vừa nói vừa lùi lại nấp sau lưng tôi, hoàn toàn hợp lý.
“SAO LẠI THẾ. TÔI ĐÃ KHÔNG QUẢN XA XÔI ĐẾN ĐÂY, VẬY MÀ CHƯA AI CHỊU ĐẤM TÔI CẢ. ANH LÀ NGƯỜI THỨ NĂM MƯƠI RỒI ĐÓ. LÀM ƠN HÃY ĐẤM TÔI ĐI MÀ.”
Giọng nói thì đều đều nhưng thái độ thì lại níu kéo, khẩn thiết đến lạ! Cái sự đối lập này quá đáng sợ! Bảo sao Cá tính giả cũng phải chạy! Đến tôi đây cũng phải lùi bước!
“LÀM ƠN ĐI MÀ~”
“Khoan đ—”
Tôi cố gắng hết sức kiềm chế cơn thôi thúc muốn đẩy cô ta ra. Đối phương là con gái. Nếu có vũ khí thì khác, nhưng cô ta chẳng có vẻ gì là mang theo thứ gì cả. Cô ta thật sự là Cá tính giả của kỵ sĩ sao?
Chết tiệt.
Trớ trêu thay, Ryuugamine lại đang đi đôi giày không thích hợp để chạy trốn. Có nên bế cô ấy chạy không? Không, bế bạn học kiểu công chúa thì vẫn kỳ cục quá.
Tôi vừa che chắn cho Ryuugamine vừa lùi lại.
Rồi thì—
“—Để tớ giúp cậu nhé?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đứng trước mặt Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông, người vừa dừng bước và quay đầu lại, chính là…
“Tsubasa?!”
Ối. Trông cậu ấy có vẻ cáu kỉnh cực độ… Hơn nữa, sao cậu ấy lại ở đây? Tôi định hỏi thế, nhưng trước khi kịp mở lời,
“THẬT SAO Ạ?!”
Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông sung sướng vẫy vẫy hai tay.
“LÀM ƠN ĐI, LÀM ƠN NHÉ!”
“Này, Tsubasa—”
“Vậy thì, tớ ra tay đây nhé?”
Cô ta mặc kệ tôi. Cái đồ nói rằng không bao giờ coi tôi là người ngoài cuộc, vậy mà vẫn phớt lờ tôi là sao chứ!
Tsubasa bắt đầu xoay tròn cánh tay phải, còn Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông thì hơi hạ thấp người, như thể nói, *tiến lên đi*, nhưng cũng có chút thủ thế.
“Sẵn sàng—!”
*Phập!* Tsubasa vung tay. Một cú đấm vào bụng! Nắm đấm của Tsubasa cắm phập vào Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông với tiếng *rầm*!
“Gờ hự!
Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông kêu lên như thế, cả người gập lại thành hình chữ V. Phần thân mình, lẽ ra không thể gãy vì là giáp bìa cát-tông, lại bị gập cong cả giáp lẫn người, và lạ thay, cô ta còn bay lên nữa. Tại sao chứ? Trông cứ như cảnh quay chậm vậy. Kỵ sĩ từ từ tiếp đất, rồi ngã ngửa ra sau. Úi chà! Vừa rồi rõ ràng bị đập mạnh vào đầu mà!
“Ái da! Cái đầu! Cái bụng!”
Giọng nói bắt đầu có ngữ điệu. …Vậy là có thể nói chuyện bình thường được sao?
Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông cố gắng xoa đầu và bụng, nhưng vì găng tay quá dày nên không thể làm được, đành quằn quại. Xung quanh cô ta, một khoảng không gian trống rỗng nhanh chóng xuất hiện như thủy triều rút.
“Sao rồi?”
Tsubasa, người vừa hạ gục Kỵ Sĩ Bìa Cát-tông chỉ bằng một đòn, vừa siết nắm đấm vừa hỏi, như thể để kiểm tra tình hình. Nhưng Kỵ sĩ không trả lời. Có vẻ đòn vừa rồi rất có tác dụng.
“Này, Tsubasa!”
Tsubasa, không mặc đồng phục mà diện quần short kẻ caro với áo thun rộng thùng thình, sau lưng vẫn đeo Bảo kiếm Envurio như thường lệ, vừa vung tay vừa lườm tôi.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?!”
“…Tớ chỉ giúp người ta được toại nguyện thôi mà?”
Cô ta lắc lắc bàn tay vừa đấm, nhíu mày như muốn hỏi tôi đang tức giận chuyện gì.
“Không phải cô ta muốn được đấm bằng được sao? Đã không quản xa xôi đến đây để nhờ vả, từ chối thì chẳng phải là quá đáng lắm sao?”
“Không quản xa xôi á— cậu biết người đó là ai à?”
“Hả? Cái gì vậy. Sao cậu lại không biết?”
“Biết cái gì mà biết. Tôi đâu phải Cá tính giả.”
“Không phải ý đó— thôi được rồi. Mệt quá.”
“Này—”
“Tóm lại, tớ chỉ giúp người ta thỏa ước nguyện thôi. Chỉ làm cho họ hài lòng. Thấy không? Tớ là người bảo vệ chính nghĩa mà. Không thể khoanh tay đứng nhìn người khác gặp khó khăn được.”
“Đó mà là khó khăn à?”
Tsubasa nhún vai như thể nói, *không hiểu thì thôi*. Rồi thì—
“Làm gì chị tôi đó?!”
Một giọng nói vang lên, bất chợt một đứa trẻ từ giữa đám đông xông ra, nhào tới đấm Tsubasa. Tsubasa không phản ứng. Nghĩa là, đó là người bình thường. Tsubasa khi không muốn thấy thì sẽ không thấy.
Tiêu rồi.
Tsubasa không hiền đến mức cứ thế chịu trận trước một đối thủ mà cô ấy không nhìn thấy. Thậm chí còn trở nên dữ dội hơn. Giống như bọn tôi sẽ không nương tay với lũ muỗi vậy.
“Dừng lại!”
Tôi vội vã gỡ tay Ryuugamine ra, chen vào giữa hai người… và.
Đau quá…
Bị một đứa nhóc đấm vào bụng, lại còn bị Envurio bổ vào đầu, cái kiểu kẹp giữa nỗi đau này là sao chứ? Cái vai trò này thật quá thiệt thòi!
“À, xin lỗi— mà sao lại thế? Jirou, sao cậu lại bị tớ đấm vậy?”
Tên Tsubasa đó, nói năng thản nhiên thật chứ!
“C, cậu tự đấm người ta xong còn hỏi là sao?!”
“Ồn ào quá, Ma Vương.”
*Chậc*, Tsubasa tặc lưỡi.
“Tớ thấy có cái gì đó ồn ào nên vung kiếm thôi chứ Jirou tự lao vào mà.”
“Chuyện đó có thể là đúng, nhưng sao cậu không dừng lại chứ?!”
“Không dừng được.”
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
Có vẻ như Ryuugamine vẫn không nhìn thấy đứa nhóc kia.
“Ma... Ma Vương ư...?”
Đúng là trẻ con, hồn nhiên thật đấy. Vừa nghe thấy thế là mặt mũi nó đã tái mét cả lại rồi.
“Đúng, Ma Vương đấy.”
Tôi thì thầm, chỉ đủ cho đứa nhóc nghe thấy.
“Trước khi mọi chuyện tệ hơn, mau kéo chị gái của nhóc mà chạy đi. Đó là chị gái nhóc phải không? Cái người đang nằm bẹp dí trong cái thùng giấy kia kìa.”
Đứa nhóc gật đầu lia lịa.
“Ma Vương còn chưa nhìn thấy nhóc đâu. Mau đi đi trước khi bị phát hiện.”
Nó gật đầu một lần nữa, rồi vọt đi. Sau đó, nó quỳ gối bên cạnh vị hiệp sĩ thùng giấy, chìa tay giúp người kia đứng dậy. Hai đứa đi về phía cửa soát vé – nhưng rồi đột nhiên dừng lại, vị hiệp sĩ thùng giấy lắp bắp quay đầu nhìn lại.
Ôi trời.
Bụng của bộ giáp thùng giấy đã bị rách toạc, để lộ một lỗ lớn. Hơn nữa, bên trong không mặc gì cả. Trần truồng ư? Có khi nào là trần truồng thật không? Càng nghĩ càng chẳng hiểu gì cả.
Sau đó, vị hiệp sĩ thùng giấy giơ cánh tay lên – rồi giơ ngón cái ư!? Ý là "hay lắm" sao!?
“Thấy chưa. Con bé đó cũng mãn nguyện rồi còn gì.”
Tsubasa đắc thắng.
Tôi đã nghĩ có khi nào nó sẽ hạ ngón cái xuống không, nhưng vị hiệp sĩ thùng giấy và đứa nhóc tinh nghịch cứ thế biến mất vào đám đông ở nhà ga.
...Phù.
“Này. Con bé đó có Cá tính gì vậy? Bị đánh đến không cảm thấy đau đớn mới là rèn luyện, cái đó tôi chẳng hiểu gì sất.”
Tôi vừa xoa xoa cái đầu đau nhức vừa hỏi.
Không biết việc con bé đó làm có giống việc Tsukaya đi làm thêm ở tiệm cá tươi để vượt qua nỗi sợ không chạm vào xác chết không nhỉ?
“À, cái đó ấy à.”
Tsubasa vuốt mái tóc vàng sang một bên như thể nó đang gây phiền phức, rồi thật ngầu cất thanh Envurio vào vỏ kiếm sau lưng.
“Robot.”
“R-Ro-robot!? ”
Một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng! Robot là cái thứ robot đó thật ư!?
“Cái gì vậy!? Có cả Cá tính như vậy sao!?”
“Tất nhiên là có đủ thứ chứ.”
Tsubasa chống nạnh, hừ một tiếng trong mũi.
“Tail Universe là thế giới của 《Truyện kể》 mà. 《Truyện kể》 đâu phải chỉ có thể loại giả tưởng thôi đâu? Trong game gần đây chẳng phải cũng có robot đó sao?”
“Thì đúng là...”
Đúng vậy, gần đây trong các game RPG mang thế giới quan giả tưởng cũng xuất hiện robot. Thậm chí có những game mà robot không phải là kẻ thù mà lại là thành viên của đội.
Cô bé khi nãy cũng là loại đó sao?
“Dù không đến mức cực đoan như vậy, nhưng những Cá tính giả giống robot thì không hề hiếm đâu? Cái mà gọi là 《Người nhân tạo》 ấy? Có nhiều tên gọi khác nhau như 《Golem》 hay 《Homunculus》 gì đó. 《Robot》 cũng là một loại Cá tính đó.”
“Vậy còn cái việc không cảm thấy đau đớn thì là...”
“Thông thường, khi đánh một con robot thì bên nào sẽ đau? Tay của tôi? Hay là con robot? Con bé đó đang suy nghĩ như vậy đấy. Hơn nữa –”
Tôi bị lườm nguýt.
“Nghe nói dì của cậu ra ngoài rồi, nên tôi đã 'Quest' phòng cậu và tìm thấy cái này, rốt cuộc là sao đây?”
Vừa nói, Tsubasa vừa dúi vào mặt tôi tập tài liệu in ấn mà Tsukaya đã đưa cho tôi lúc đầu. Tôi đã xin thêm tài liệu theo từng tầng, và cô bé ấy đã in mới toàn bộ, nên tôi để lại bản cũ –
“Cậu lại 'Quest' gì đó, rồi lại lục lọi phòng của con trai đang tuổi lớn à!?”
Chắc là không tìm thấy quyển sách bí mật nào chứ!?
“Đồ ồn ào! Tôi không biết Jirou 《Dân làng》 có việc gì ở cái cửa hàng đó, nhưng vì thương hại không vào được nên tôi mới vội vàng đuổi theo... Sao tên này lại ở đây!?”
Tsubasa chỉ vào Ryuugamine.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bé trông có vẻ sắp khóc đến nơi.
Tôi chỉ biết thở dài.
“Này... Tôi đi cùng Ryuugamine thì việc cô ấy có mặt ở đây là chuyện đương nhiên thôi.”
“Ý cậu là sao?”
Với cái vẻ như sắp có tiếng “rắc” vang lên, Tsubasa trừng mắt nhìn Ryuugamine. Rồi nhìn tôi.
“Để tôi giải thích, cứ đi trước đã.”
Tôi vỗ nhẹ vào lưng Tsubasa, gật đầu với Ryuugamine rồi bước đi.
Tôi không muốn bị chú ý thêm nữa, với cái đà này, không biết khi nào cô bé sẽ lại gào lên “Ma Vương” hay “Dũng Giả” nữa.
Tsubasa không hề che giấu sự bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Chắc là vì tôi đi chậm để theo kịp Ryuugamine, Tsubasa vài lần suýt va vào vai tôi rồi tỏ vẻ bực bội, nhưng vì phiền phức nên tôi không xin lỗi làm gì.
“C-chính tôi đã yêu cầu điều đó!”
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ nên giải thích thế nào, Ryuugamine đã đi trước một bước và nói.
“Ý cô là sao?”
“Tôi không giống một Ma Vương chút nào phải không? Dù tôi cố gắng tiêu diệt nhân loại, nhưng không hiểu sao tôi lại được cảm ơn... Điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng! Vì vậy, để khiến mọi người sợ hãi tôi hơn, tôi nghĩ nếu mình cũng có một món đồ như thanh kiếm sau lưng cô, thì có lẽ sẽ thay đổi được chút nào đó, và thế là – tôi đã nhờ anh ấy đi cùng hôm nay, để đánh giá xem tôi có khiến người khác sợ hãi từ góc nhìn của một dân làng không.”
“Hả?”
Với giọng đầy gai góc, Tsubasa trả lời.
“Cái gì vậy? Cô có biết Ma Vương là cái thứ gì không? Vật phẩm? Cô đâu cần thứ đó? Chẳng lẽ Cá tính của cô lại thay đổi vì mấy thứ đó. Người ta gọi đó là Cá tính là vì thế đó?”
“Cái đó thì...”
Ryuugamine cắn chặt môi.
“Tsubasa, không sao đâu mà.”
Khi tôi nói vậy, cô bé thụi cùi chỏ vào bắp tay tôi. Tsubasa à... Lần đó là cậu đánh thật đấy. Đau thật đấy.
“Không sao cái gì mà không sao! Chúng tôi ấy, kể cả tôi đây này, đâu có muốn mang cái thứ nặng nề này đâu chứ!? Nặng chết đi được! Trang điểm kiểu gì cũng bị phá hỏng hết! Thế mà cô này thì sao? Với cái thái độ kiểu như ‘để mình thử đeo một chút xem sao’!”
“Không phải! Tôi cũng rất nghiêm túc!”
Đang đi mà còn cãi nhau ầm ĩ vậy hả, hai đứa này...
“Để trở thành một Ma Vương vĩ đại, tôi sẽ làm tất cả những gì có thể! – Nào, giờ thì cô hiểu rồi chứ? Lý do tôi đã giải thích rồi, xin mời về đi!”
Hôm nay Ryuugamine nói nhiều thật đấy.
“Cái con...”
“Tsubasa, đừng có rút kiếm ra nhé? Nếu rút ra chắc chắn đám Hắc phục sẽ đến đấy.”
Tôi cảm nhận được khí tức cứng đờ của cô bé.
Nếu gây ra sự ồn ào ngay sau khi được thả ra, họ sẽ cho rằng tôi chưa được “cải tạo” đủ và sẽ bị đám Hắc phục gửi trả lại 《Cơ sở》. Đó là cái gọi là “thời gian giám sát”.
Tôi không biết đó là nơi nào.
Bởi vì không có thông tin công khai nào được đưa ra, và Tsubasa cũng tuyệt đối không chịu kể. Cô bé ghét đến mức không muốn nhắc đến chữ “Cơ sở” đầu tiên. Có vẻ như đó là một chấn thương tâm lý, nên bình thường tôi cũng không đả động đến, nhưng khi cô bé quá khích và sắp gây rắc rối, chỉ cần nói từ “Hắc phục” là có thể dội gáo nước lạnh vào cô bé.
“K-không rút đâu!”
Tôi lại bị đánh. Thôi thì, tôi đã dùng từ cấm mà, chịu vậy thôi.
“Với lại tôi không về đâu!”
“Tại sao!?”
Ryuugamine kêu lên như một tiếng thét.
“Xin cô hãy về đi! Cô đâu có liên quan gì đến chuyện này!”
Ối trời!
C-cái gì thế...? Tự nhiên sống lưng tôi lạnh toát.
“...Cô, sao lại muốn ở riêng với Jirou thế?”
Ối! Tsubasa, cái giọng kìm nén đó là gì vậy!?
“K-k-k-k-k-không có chuyện đó đâu ạ! C-c-cái gì vậy? Cái sự hiểu lầm đó!”
Ryuugamine thì tự nhiên hoảng loạn lên.
“Hừm~”
Tsubasa chắc chắn đang cười nhếch mép. Chắc chắn là vậy.
「Vậy thì tôi đi theo cũng chẳng có gì đáng ngại, đúng chứ?」
「Cái đó thì...!」
「Cậu vừa nói không liên quan sao, vớ vẩn hết sức! Liên quan lắm chứ! Sao mà không liên quan được chứ. Tôi là Dũng Giả cơ mà? Nếu cậu muốn trở nên đáng sợ hơn, thì tôi đời nào lại không giúp cậu chứ?」
Hả?
「Này, này, Tsubasa. Không phải ngược lại sao? Phải ngăn nó trở nên đáng sợ hơn chứ?」
Tsubasa khịt mũi cười.
「Làm sao mà làm thế được chứ. Sao tôi phải làm cái chuyện đó?」
「Nhưng mà, nó là Ma Vương mà?」
「Đúng vậy chứ? Chính vì thế, nếu nó có thể trở nên đáng sợ hơn, thì đó chính là điều tôi mong muốn. Hãm hại một Ma Vương yếu ớt thì giá trị của Dũng Giả cũng chẳng tăng lên được tẹo nào, phải không? Nếu nó có thể trở nên đáng sợ đến mức khiến tôi cũng phải run sợ, thì tôi mới có hứng mà đánh bại chứ. Sao nào? Cậu vui lắm phải không?」
「Vui cái nỗi gì chứ!」
「Sao lại không? Được cả dân làng lẫn Dũng Giả khiếp sợ chẳng phải tốt hơn sao. Hôm nay, đó chẳng phải là mục đích của cậu sao? Hay là... không lẽ, cậu định đi chơi riêng với Jirou à?」
「Cái, cái đó thì...」
Sao cậu lại im bặt ở đó vậy, Ryuugamine. Không phải thế chứ? Phải thẳng thừng phủ nhận đi chứ! Thôi, nếu cậu không thể nói được, thì để tôi nói cho.
「Tsubasaa──」
Tôi giơ ngón cái lên, ra hiệu cho hai người phía sau.
「Không có chuyện đó đâu!」
──Gohu!
Sa, sao hai người lại cùng lúc đá tôi vậy chứ!
☆
Mười phút sau, chúng tôi đứng trước cửa hàng cần đến.
Việc Tsubasa đi cùng, hay đúng hơn là chúng tôi đi theo Tsubasa, đã khiến Ryuugamine luôn khó chịu và tôi thì cứ rùng mình suốt dọc đường đi. Khoảng năm phút đường đi bỗng chốc nhân đôi, một phần cũng vì bước chân của Ryuugamine chậm hẳn lại.
Muốn đi mà lại không muốn đi──cảm giác là như vậy.
Thế nhưng, đó cũng chỉ là cho đến khi chúng tôi đặt chân đến cửa hàng.
Ngay khi tận mắt nhìn thấy điện thờ của những món đồ trang sức dành cho Cá tính giả, vẻ khó chịu trên mắt Ryuugamine biến mất, thay vào đó là biểu cảm rạng rỡ, đầy sức sống như khi cô ấy đang âm mưu diệt vong nhân loại.
「Đây chính là 『Destinia』 đó!」
Cứ như thể đây là cửa hàng của chính mình vậy, Tsubasa bước lên bậc thang, quay lại dang rộng hai tay.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
Chẳng có biển hiệu nào cả, thoạt nhìn không thể biết đây là loại cửa hàng gì. Phía trên bậc thang, cánh cửa đôi ở mặt tiền rất lớn, trông như được chuyển từ một tòa nhà Tây Âu cổ xưa trong game vậy. Hai bên là hai người đàn ông mặc vest, vạm vỡ. Cả hai đều đeo kính râm và gắn tai nghe có dây ở túi áo ngực.
Tsubasa đường hoàng, còn tôi thì rón rén bước lên bậc thang, rồi bị chặn lại bởi:
「Cho xem giấy tờ tùy thân.」
Hai người đàn ông trông như tượng Hộ Pháp trấn giữ cổng chùa vậy.
「Vâng.」
Tsubasa quen thuộc đưa ra giấy tờ, và những người đàn ông liền nhìn sang chúng tôi.
「À, tôi là người bình thường. Hôm nay chỉ đi cùng thôi ạ──」
「Còn, còn tôi...」
Ryuugamine vội vàng lấy giấy tờ tùy thân từ trong túi xách ra.
「Là một 《Ma Vương》 ạ!」
Người đàn ông xem xét rồi ra hiệu gì đó với đồng nghiệp. Sau đó, ông ta quay lại nhìn Ryuugamine. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng rõ rệt từ bàn tay nắm chặt tay áo của tôi.
「Cô cũng biết rồi đó, ở đây không có món đồ nào có thể đáp ứng được Cá tính của cô đâu.」
Ryuugamine khẽ nuốt nước bọt. Tôi cứ nghĩ là bị từ chối vào cửa rồi, thì,
「──Không sao đâu, không sao đâu.」
Tsubasa từ trên bậc thang nói vọng xuống.
「Ma Vương cũng biết điều đó mà. Nhưng đâu phải cứ phải mua những thứ phù hợp với Cá tính của mình mới được đâu, phải không?」
Thế là, hai người đàn ông lại nhìn nhau, rồi lùi lại một bước, cúi gập người thật sâu.
「Xin thứ lỗi. Kính chào quý khách.」
Cánh cửa mở ra với một tiếng động cổ kính.
Phía sau chúng tôi, có tiếng xì xào nhỏ, chắc là của những người muốn được thoáng nhìn vào bên trong cửa hàng hiếm khi được thấy. Tiếng màn trập máy ảnh vang lên ồn ào.
「Nào, đi thôi.」
Tôi được Tsubasa thúc giục mà bước vào trong. Ngay lập tức, cánh cửa khép lại. Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: liệu có bị mắc kẹt không?
「Oa...」
Ryuugamine dường như chẳng mảy may lo lắng điều đó. Cô ấy cuối cùng cũng buông tay áo tôi ra, đôi mắt sáng bừng nhìn quanh.
Cửa hàng khá đông đúc. Rất nhiều Cá tính giả trong đủ loại trang phục đang chăm chú lựa chọn những món đồ để vỗ về và làm chỗ dựa cho Cá tính của mình.
Nhưng mà... đúng là, tôi cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng. Đây là cái quái gì vậy, ma giới hay sao? Tôi và Ryuugamine trong bộ dạng bình thường trông thật lạc loài.
[IMAGE: ../Images/00009.jpg]
Bên trong cửa hàng giống như một cửa hiệu thời trang đặc biệt. Khoảng một nửa số đồ trưng bày không phải quần áo mà là các loại giáp trụ. Các loại phụ kiện cũng rất phong phú, trên tường còn có cả kiếm, khiên, súng nữa. Chắc không phải hàng thật đâu, phải không?
「Tầng một là nơi trưng bày các sản phẩm mới và bán chạy nhất, bất kể thể loại nào.」
Tsubasa vừa đi vừa nói.
「Cũng có thể loại sao?」
「Đương nhiên là có chứ. 《Thế giới truyện》 thì đa dạng mà. Những Cá tính như cô nàng robot vừa nãy là loại hình mới, chứ không phải Cá tính cổ xưa như tôi hay cô gái kia đâu. Tail Universe ngày xưa chủ yếu là những câu chuyện kiểu Dũng Giả đánh bại Ma Vương, nhưng gần đây thì bối cảnh thế giới kỳ ảo đã trở nên muôn hình vạn trạng rồi.」
「Muôn hình vạn trạng ư?」
「Kiểu học đường, kiểu trinh thám, kiểu tình cảm, kiểu kinh tế, kiểu nuôi dưỡng, v.v.」
Cô ấy vừa nói vừa bẻ ngón tay đếm.
「Đúng là đủ cả thật.」
「Thôi thì, miễn là nhân vật chính là con người, bao gồm cả nhân hóa, thì dù bối cảnh thế nào đi nữa, câu chuyện vẫn hình thành được thôi. Bởi vì, rốt cuộc thì câu chuyện cũng là để khắc họa con người mà.」
「Hừm...」
Những gì Tsubasa nói đôi khi tôi chẳng hiểu gì cả.
「Vậy thì.」
Tsubasa dừng lại trước bậc thang dẫn lên trên, rồi quay lại nhìn chúng tôi──nhìn Ryuugamine.
「Ryuugamine Ouko. Cậu hãy tự chọn một phong cách phối đồ nào đó mà cậu cho là mang khí chất 《Ma Vương》 đi. Sau đó, tôi và Jirou sẽ đánh giá cho cậu.」
「Tôi đâu cần đánh giá của cô──」
「Thật à? Đối với Dũng Giả, Ma Vương là kẻ địch mạnh nhất, trong khởi đầu của câu chuyện thì là một sự tồn tại ngang với thần linh đó chứ? Một Ma Vương không được Dũng Giả khiếp sợ thì còn giá trị gì nữa?」
Ryuugamine rõ ràng là đã bực mình.
「Vâng, tôi hiểu rồi! Nhất định, tôi sẽ khiến cô phải nói là đáng sợ!」
「Này, Tsubasa──」
「Thú vị lắm! Cứ để tôi xem nào!」
Phớt lờ lời tôi nói, Tsubasa lớn tiếng tuyên bố. Như một lời tuyên chiến vậy. Mà không. Theo một nghĩa nào đó, đây chính là một cuộc chiến.
Ryuugamine cởi đôi dép sandal cao gót khó đi ra, rồi bắt đầu đi chân trần lướt khắp cửa hàng. Rõ ràng là cô ấy đang tức giận. Có lẽ bản thân cô ấy đang bừng bừng lửa giận. Đáng tiếc là từ góc độ của người ngoài, nó chỉ giống như ngọn lửa của một cây nến mà thôi.
「Cậu định làm gì vậy?」
Tôi thở dài, rồi ngồi xuống một chiếc ghế dài đặt rải rác trong cửa hàng.
「Hôm nay chúng ta đâu phải đến đây để âm mưu hủy diệt nhân loại đâu?」
「Làm sao mà biết được chứ.」
Tsubasa đứng thẳng người nói.
「Jirou làm sao mà biết được chứ. Người hiểu rõ suy nghĩ của con bé nhất là tôi mà? Âm mưu của Ma Vương lúc nào cũng bị Dũng Giả đập tan thôi.」
「Có thể là vậy, nhưng mà...」
Nhìn Ryuugamine đang chăm chú lượn lờ trong cửa hàng, tôi chẳng thấy chút nào giống như vậy cả.
「Ở đây đâu có mấy người thường để nó hủy diệt đâu?」
「Ma Vương nói khi nào thì gạt bỏ những người có năng lực đặc biệt? Ở đây, nào có phân biệt 'cá tính giả' hay 'dân làng'. Bên kia thì mặc kệ, nhưng ở đây, tất cả chúng ta đều là con người cả。」
Thì ra là vậy...
「À... coi bộ cô đã chọn xong rồi. Vậy, chúng ta sang phòng thử đồ thôi nào。」
「Phòng thử đồ ư?」
「Phải chứ sao? Đây là phối đồ toàn thân mà, không thay ra thì làm sao biết được. Fufufu, không biết cô chọn kiểu gì nhỉ. Tôi mong chờ lắm đấy。」
Vừa nghĩ 'Chắc chắn là nó định cười mình rồi', tôi vừa đứng dậy khỏi ghế.
Tsubasa gọi Ryuugamine, vẫy tay ra hiệu "Đằng này nè". Ryuugamine dường như hiểu ý, cũng nhìn Tsubasa với vẻ khiêu chiến, rồi gật đầu mạnh.
Tự tin lắm à?
Trước phòng thử đồ cũng có một chiếc ghế dài y như lúc nãy, và tôi lại ngồi xuống. Tsubasa vẫn như thường lệ không ngồi mà đứng chờ Ryuugamine thay đồ xong.
Chẳng mấy chốc.
「──Xin lỗi vì đã để quý vị chờ lâu.」
Rèm phòng thử đồ khẽ 'xẹt' một tiếng, kéo ra.
Bụp!
Tôi vội vàng lấy tay che miệng, cố gắng nhịn cười. Trong đầu vang vọng một giọng nói không biết của ai: 『Trick or Treat! Happy Halloween!』
Bộ đồ Ryuugamine chọn, đúng là một bộ trang phục như thế.
Cô đội chiếc mũ trùm đầu chẻ đôi trông như hình Joker trong bộ bài, cổ đeo một chiếc vòng cổ to sụ như đàn phong cầm. Cô khoác chiếc áo choàng một mặt đỏ, một mặt đen, bên trong là áo sơ mi dán hình đầu lâu trước ngực, mặc thứ trông giống hệt quần bí ngô, và đi đôi giày da sọc sần sùi với mũi giày cong vút lên một cách đáng sợ. Cuối cùng, cô cầm một chiếc lưỡi hái như của Tử Thần, cố hết sức làm ra vẻ mặt đáng sợ.
Đúng là, không được rồi Ryuugamine.
Cái đó chỉ mang lại hiệu ứng ngược mà thôi. Trông cô chỉ dễ thương thôi!
Tsubasa 'Phì!' một tiếng, không chút nương tay.
「Này, cái gì thế kia! Lễ hội à? Là lễ hội sao? Để xin kẹo à? Ma Vương sẽ nói 'Nếu không muốn bị trêu chọc thì đưa kẹo đây' à?」
「Tớ, tớ không nói vậy!」
Có lẽ vì bộ đồ tâm huyết của mình bị phủ nhận hoàn toàn, Ryuugamine mặt đỏ bừng hơn bình thường, hét lên.
「Các cậu không thấy đáng sợ sao!?」
「Ừm.」
Ryuugamine quay sang nhìn tôi, như thể đã bỏ cuộc với Tsubasa khi cô ấy trả lời một cách dửng dưng.
「Vậy... Dân làng A-san thì sao? Có đáng sợ không? Đáng sợ đúng không!?」
「À thì...」
Đã bị hỏi rồi, thì phải nói thật thôi.
「Xin lỗi, không đáng sợ.」
Thậm chí còn đáng yêu nữa.
「Không, không thể nào...」
Ryuugamine làm mặt như tận thế. Dù đó là điều cô ấy muốn, nhưng lại làm ra vẻ mặt như vậy.
「Này, nhìn kỹ hơn đi! Nhìn này! Chiếc lưỡi hái này có thể cắt linh hồn đấy!? Có thể chặt cả đầu nữa đấy!? Thế mà vẫn không đáng sợ sao!?」
「Nhìn riêng cái vũ khí đó thì đáng sợ thật, nhưng... cô cầm nó thì không đáng sợ, đúng không...」
Ôi, mắt cô ấy rơm rớm rồi! Tôi không có ý định làm cô ấy khóc đâu! Tsubasa! Cô cũng đừng có cười mãi như thế chứ! Đồ xấu tính!
「...Aizz, đau cả bụng. Đó là hình tượng Ma Vương mà cô hình dung sao? Sáo rỗng thật đấy.」
「Không phải của tôi! Đó là kết quả của việc tôi suy nghĩ xem mọi người nghĩ Ma Vương sẽ trông như thế nào!」
「Không không. Cô không thể đọc được suy nghĩ của tôi đúng không? Tóm lại, đó chính là hình tượng Ma Vương của bản thân cô, mà cô lại nghĩ rằng chúng tôi cũng đang nghĩ như vậy đấy!」
Hả? Rắc rối quá, không hiểu gì hết.
「Không thể nào...」
Ryuugamine buồn bã rũ vai, quỳ gối. Chiếc lưỡi hái Tử Thần 'cạch' một tiếng, đổ sập──Ối, cắm vào sàn nhà! Hàng thật hả trời! Thật sao!
Nhưng Tsubasa có lẽ đã biết trước điều đó, hoàn toàn không hề nao núng, khoanh tay, nhìn chằm chằm vào Ryuugamine đang ngồi bệt xuống sàn.
「Này... tôi chọn giúp cô nhé?」
「Ế?」
Ryuugamine ngẩng mặt lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Chuyện đó là đương nhiên rồi. Ngay cả tôi cũng bất ngờ.
「Tsubasa... cô đang âm mưu cái gì vậy?」
「Đồ thất lễ, Jirou.」
Vẫn khoanh tay, Tsubasa quay sang nhìn tôi. Một nụ cười khó giấu hiện lên trên môi cô ấy.
「Tôi đã nói rồi mà, một Ma Vương yếu đuối thì chẳng có gì để đối đầu cả. Chỉ khi đánh bại một thế lực tà ác hùng mạnh thì giá trị của Dũng Giả mới tăng lên. Về điểm này, tôi nghĩ lợi ích của tôi và Ma Vương là nhất quán đấy chứ?」
Vẻ mặt Ryuugamine sáng bừng lên trông thấy.
Này này này.
「Cô tin nó sao, Ryuugamine! Nó là kẻ thù không đội trời chung của cô đấy!」
「Đúng vậy.」
Cô ấy khẽ đứng dậy, vẫn trong bộ dạng kỳ cục.
「Nhưng cũng chính vì thế mà người hiểu rõ nhất về tôi──Ma Vương, lại là người này. Một khi đã nhận ra mình chẳng có chút gu thẩm mỹ nào, thì dù là kẻ thù đi chăng nữa, tiếp thu ý kiến của họ chẳng phải là bản lĩnh của một Ma Vương sao?」
Tôi chỉ là dân làng nên không hiểu cái logic đó!
...Nhưng nếu Ryuugamine đã quyết định như vậy, thì không phải là chuyện tôi nên xen vào. Xui xẻo thay, tôi cũng chẳng biết tí gì về phối đồ theo kiểu Ma Vương cả, nên cũng không thể đưa ra lời khuyên cụ thể nào.
「...Tsubasa.」
Tôi khẽ lườm cô bạn thanh mai trúc mã đang mỉm cười đầy thách thức.
「Đừng có bày trò ác độc quá đấy.」
「Không có đâu, không có đâu.」
Tsubasa trả lời nghe dối trá vô cùng, khẽ hạ thấp người, vẫy tay ba lăng nhăng như bà cô, rồi 'hì hì' mà cười.
☆
Sau đó, Tsubasa bỏ tôi và Ryuugamine ở lại đó rồi đi đâu mất.
Ngồi cạnh nhau trên ghế dài, Ryuugamine im lặng.
Tôi đã định bụng hay là nhân lúc này chuồn khỏi cửa hàng luôn, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ryuugamine khi nhìn ngang, tôi lại không nói nên lời.
...Haizz.
Chẳng hiểu sao, thấy tiếc nuối ghê.
Thì ra... tôi cũng mong chờ ngày hôm nay một cách bất ngờ đấy chứ.
Thôi thì, đành chịu vậy. Chắc là do 'cá tính' của Dũng Giả Tsubasa mà ra cả. Cứ nghĩ đến việc Ma Vương có liên quan là cô ấy lại không chịu nổi.
Đúng là rắc rối, hay đúng hơn là phiền phức thật.
Mà, bên tôi cũng gặp đủ thứ rắc rối đó thôi! Cứ phá vỡ lẽ thường một cách dễ dàng.
Nói chung là Tsubasa, nó có thực sự định phối đồ cho Ryuugamine không? Lúc nãy thì có vẻ nó đưa ra lý lẽ hợp lý để dụ dỗ Ryuugamine, nhưng mà... tôi có linh cảm không lành.
Chỉ trong bốn tháng kể từ khi tôi dính líu đến Ryuugamine, đã có sáu lần tôi phải vào "Cơ sở". Nếu so với ba năm cấp hai chỉ có bốn lần, thì đây là một tốc độ bất thường.
Không loại trừ khả năng nó sẽ nhân cơ hội này để trả đũa.
...Không, không phải sao?
Nghĩ lại thì, tất cả các kế hoạch của Ryuugamine đều bị phá sản cả rồi. Việc bị đưa vào "Cơ sở" vì làm quá chính là nghiệp chướng của Tsubasa──Nếu như lẽ phải đó mà thông dụng, thì thế giới đã không có những vụ xáo động rồi.
Cảm xúc không phải lúc nào cũng có thể lý giải rõ ràng bằng lý trí.
Điều đó tôi cũng hiểu rất rõ.
Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để chấp nhận và vượt qua việc mình không phải là một người có năng lực đặc biệt. Mà, giờ tôi cũng không chắc mình đã thực sự vượt qua được hay chưa.
Thôi kệ tôi đi!
Quan trọng hơn là Ryuugamine.
............
Thật lòng mà nói, dù Tsubasa có phối đồ kiểu gì đi chăng nữa, dù là nghiêm túc hay không nghiêm túc, thì tôi cũng đã biết trước kết quả rồi──hình như là vậy.
Nhìn bộ đồ lúc nãy cô ấy tự chọn thì biết.
Ryuugamine chắc chắn đã chọn bộ đó với suy nghĩ rằng mình sẽ trông thật đáng sợ. Nhưng chẳng hề cảm thấy như vậy một chút nào. Thậm chí còn đáng yêu nữa là.
Tóm lại, dù có thay đổi trang phục thế nào đi chăng nữa, Ryuugamine Ouko vẫn là Ryuugamine Ouko.
...Hay là tôi nói thẳng cho cô ấy biết nhỉ.
Không.
Chắc chắn là cô ấy sẽ không chấp nhận đâu. Rốt cuộc, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Trừ phi tự mình mặc vào, rồi tự mình xem phản ứng của tôi, nếu không thì chẳng thể nào thuyết phục được cô ấy.
“Tôi về rồi đây!”
Thêm mười phút nữa trôi qua khi chúng tôi vẫn ngồi im lặng cạnh nhau, thì Tsubasa quay lại, tay xách cả đống túi.
“Cậu mua hết chỗ này hả?”
“Đâu có! Tớ chỉ mượn về để thử đồ thôi. Tiền đâu mà mua chứ. Với lại, đây có phải đồ của tớ đâu mà tớ phải trả tiền?”
Phải rồi, cũng đúng.
“Giờ thì…”
Tsubasa khẽ nở một nụ cười có vẻ gian ác.
“Vậy thì, chúng ta cùng phối đồ thôi nào— thưa Ma Vương điện hạ!”
“…………”
Ryuugamine đứng dậy với một vẻ mặt có phần phức tạp.
[IMAGE: ../Images/..]
Chắc là cô ấy cảm thấy bị sỉ nhục khi phải để Dũng Giả phối đồ cho mình nhỉ. Vậy mà vẫn chịu làm theo, có khi nào cô ấy lại nghĩ đây là một lời thách thức từ Dũng Giả không?
“Tôi đi đây!”
Ryuugamine mạnh mẽ tuyên bố, rồi đứng dậy. Cô ấy không hề quay đầu lại, mà cùng Tsubasa bước vào phòng thử đồ. Tấm rèm kéo lại mạnh mẽ, nuốt chửng cả hai vào trong.
…………
……
……Chán thật.
Tôi từng nghe nói đi mua sắm với con gái thì vất vả lắm, chắc đây chính là cái cảm giác đó. Một mình thì càng thấy lạc lõng. Chẳng biết đặt mình vào đâu. Mà thôi, những Cá tính giả kia coi tôi như không khí nên cũng đỡ được phần nào, nhưng chỉ là đỡ hơn một chút thôi.
“—Hả!? C-cô muốn tôi mặc cái này ư?! Mà khoan, đây có phải là quần áo không vậy?!”
[IMAGE: ../Images/..]
Tai tôi giật giật khi nghe thấy giọng Ryuugamine đầy bối rối.
Cái gì thế nhỉ?
“Dĩ nhiên là quần áo rồi. Đây là kiểu phối đồ của một vị vua nổi tiếng mà. Mà thôi, nếu giữ nguyên thì không ra dáng tí nào, nên đương nhiên là tớ có biến tấu rồi.”
Tiếng cười khúc khích của Tsubasa lọt ra ngoài.
“—Xong rồi! Tớ đặt tên là 《Công chúa khỏa thân bóng đêm》!”
[IMAGE: ../Images/..]
Rèm phòng thử đồ bất ngờ mở toang.
“Thế nào?!”
Tsubasa rung rung bộ ngực đầy tự hào, chỉ về phía Ryuugamine.
Ừm… biết nói gì bây giờ?
Ryuugamine đứng trong phòng thử đồ, đúng là trông giống một vị vua thật.
Toàn thân quấn một chiếc áo choàng đỏ dài quét đất, với cổ và viền áo có lông trắng muốt. Từ chỗ tay áo ôm sát, đôi bàn tay cô ấy lộ ra, nắm chặt một cây quyền trượng khổng lồ trông giống cây chùy.
[IMAGE: ../Images/..]
Cái mà Tsubasa nói là biến tấu chắc là cái vương miện đội trên đầu. Chỉ có mỗi cái đó, với thiết kế trông như được ghép từ nhiều hộp sọ, mang một vẻ gì đó đáng sợ, đúng chất Ma Vương.
Nhưng mà…
“Thế nào cái nỗi gì.”
Tôi thở dài.
“Nếu thế thì cái bộ Ryuugamine mặc lúc nãy còn hơn khối lần. Chẳng đáng sợ chút nào, cũng chẳng gây ấn tượng gì cả.”
Ryuugamine siết chặt tay cầm quyền trượng.
“Đ-đấy thấy chưa! Tôi đã bảo rồi mà!”
“Thế sao nhỉ?”
Tsubasa giả vờ ngây thơ nghiêng đầu.
“Ừm, đúng là về độ đáng sợ thì có lẽ phải dùng cây chùy này đập nát đất đá thì mới biết, nhưng không gây ấn tượng thì tớ không đồng ý đâu. Bởi vì—!”
Tsubasa thò tay vào phần tà áo choàng của Ryuugamine, rồi không nói không rằng, giật phăng nó ra. Đương nhiên, bên dưới liền lộ ra—
Hả, khỏa thân á?!
Tôi theo phản xạ bịt mũi lại. Dù chưa bao giờ bị chảy máu mũi vì chuyện này, nhưng có lẽ do bản năng mách bảo nên tôi đã làm vậy.
[IMAGE: ../Images/..]
Ryuugamine không mặc gì bên dưới chiếc áo choàng.
…………
À, trông giống như thế.
“Khoan—Cô làm gì thế?!”
Ryuugamine hoảng hốt vội vàng khép vạt áo choàng lại. Khuôn mặt vốn trắng bệch nay đỏ bừng. Tôi cứ tưởng cô ấy sắp vung quyền trượng đánh Tsubasa đến nơi rồi, nhưng Tsubasa chẳng mảy may bận tâm, chỉ khịt mũi.
“Gì chứ. Đâu có gì mà phải ngại? Rõ ràng là cậu có mặc đồ mà.”
Đúng là như vậy.
“Có mặc mà trông như không mặc thì cũng vậy thôi! Nó bó sát thế này, lại còn chẳng mặc đồ lót nữa chứ!”
Ryuugamine không hề khỏa thân.
Quả thật, bên dưới chiếc áo choàng có mặc đồ.
Đó là một bộ đồ giống như bộ đồ múa ba lê màu da người, bó sát kinh khủng đến mức có thể nhìn rõ cả xương sườn.
[IMAGE: ../Images/..]
Thế nhưng mà!
“C-cậu đang đùa kiểu gì thế, Tsubasa…?”
Tôi ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, hỏi.
“Đùa gì chứ, tớ đang nói về vị vua mà.”
Tsubasa đáp lại, chẳng hề tỏ vẻ áy náy.
“Cậu cũng biết mà, chuyện ‘Vị vua khỏa thân’ ấy. Tớ lấy đó làm ý tưởng, biến tấu lại theo cách của riêng mình để biến thành một Ma Vương. Ma Vương mặc bộ quần áo vô hình đó, khoe khoang và hỏi mọi người: ‘Bộ đồ này thế nào?’ Những kẻ nói dối rằng nó đẹp thì bị đánh chết bằng quyền trượng này, còn những kẻ nói thật rằng không thấy gì thì bị đánh chết vì tội ‘Dám bảo ta nói dối!’ Thế nào?”
“Đáng sợ chết đi được!”
Tôi vô thức đáp lại, khiến Ryuugamine kinh ngạc thốt lên “Hả?”.
“K-kinh khủng đến vậy sao? Cái này á…?”
“Không! Không phải thế! Đáng sợ là cái ý tưởng đằng sau bộ đồ mà Tsubasa nghĩ ra cơ, chứ bản thân bộ đồ không đáng sợ! Mà nói thật, bộ đồ đó không đáng sợ bằng việc nó… gợi cảm quá!”
Ryuugamine không hiểu sao lại càng đỏ mặt hơn.
Thấy vậy, Tsubasa nói:
“Vậy tức là đáng sợ rồi còn gì?”
“Đồ ngốc!”
Tôi gầm lên.
“Chuyện là nếu không nghe mấy cái bối cảnh mà cậu tạo ra thì chẳng biết nó có đáng sợ hay không thì còn ý nghĩa gì nữa! Mỗi lần xuất hiện, Ryuugamine lại phải giải thích à? Đâu phải thế? Cái ý tưởng ban đầu mình muốn là gì chứ! Chẳng phải là phải nhìn cái là thấy đáng sợ liền thì mới được sao?!”
“…Kén chọn quá đi.”
Á! Cái đồ khốn, vừa rồi cậu vừa tặc lưỡi đúng không, Tsubasa?!
[IMAGE: ../Images/..]
“Biết rồi, biết rồi mà. Thật là. Mới là bộ đầu tiên thôi mà. Tớ đâu có lập tức đưa ra bộ nào nhìn cái là chết ngay đâu. Cái này chỉ là thử nghiệm thôi mà. Cậu đúng là không hiểu gì cả. Không nghĩ đến việc làm cho nó thú vị hơn chút sao?”
Lỗi của tôi sao?!
“Rồi rồi. Vậy thì bộ tiếp theo nhé. —Này, cậu cũng đừng có ngẩn người ra thế chứ.”
Tsubasa đẩy Ryuugamine đang bối rối vào lại phòng thử đồ, rồi *xoạt* một tiếng, đóng rèm lại.
Tôi thở dài, ngồi phịch xuống ghế.
Haizzz.
Người muốn tặc lưỡi là tôi mới phải.
Cái đồ Tsubasa này, đúng là quá đáng mà… À, hình như nhân viên đang nhìn mình. Đang nhìn mình đấy.
Mà nhân viên đó là Cá tính giả hay người bình thường nhỉ? Chẳng biết nữa, nhưng hình như họ nhận ra tôi.
Tha cho tôi đi mà, thật đấy.
“—Hả?! Lần này là cái này ạ?!”
Thế mà tai tôi lại dỏng lên, tập trung vào giọng nói của Ryuugamine.
“Đúng rồi. Lần này thẳng thắn hơn đúng không? Với mấy cái tên Dân làng đơn giản và ngốc nghếch như Jirou thì cái kiểu vừa nãy có vẻ quá cao siêu.”
Nghe thấy hết đấy nhé.
“Tôi—Tôi không nghĩ Dân làng A-san ngốc đâu ạ…”
“Hừ. Đó là vì cậu không biết về cậu ta thôi. Nghe này? Ngay cả hôm nay, khi tớ thực hiện nhiệm vụ trong phòng cậu ta thì—!”
Áááá!
“TSUBASAAAAAA! Cậu định nói cái gì linh tinh thế hảááááá!”
Tôi không biết cô ta đã tìm thấy gì, nhưng dù là gì thì cũng không phải chuyện đùa!
“Khoan—Cậu mới là đồ nghe lén đấy nhé!”
[IMAGE: ../Images/..]
Á, nguy hiểm quá!
Tsubasa cái đồ khốn, cô ta ném thẳng cây quyền trượng lúc nãy qua khe rèm phòng thử đồ. Cây quyền trượng đập vào bức tường phía sau ghế rồi lăn ra sàn. May mà không trúng đích, chứ nếu trúng thì chắc chắn là sưng một cục rồi.
“Thật là, đồ đáng ghét!”
Vô lý quá!
Ơ, cái này... mặc cái này ư? Không phải là nó hơi... bé quá sao ạ?
Hả? Có gì ghê gớm đâu. Quan trọng là tạo ấn tượng mạnh chứ! Jirou cũng vừa nói đó thôi? Ấn tượng mới là cái cần!
Nghe cứ như bị dụ dỗ vào chuyện gì tào lao ấy.
Được rồi! Lần này chủ đề là... đơn giản, chính xác là "Ma Vương Biển Cả"!
Một lần nữa, rèm phòng thử đồ lại xé toạc.
[IMAGE: ../Images/..]
—Không thể tin được!
Tôi suýt thì lăn từ ghế dài xuống đất.
[IMAGE: ../Images/..]
Khác với Tsubasa đang tỏ vẻ đầy tự hào, Ryuugamine đứng bên cạnh lại ngượng ngùng liếc nhìn xung quanh.
Đương nhiên rồi. Trong số những người ở đây, cô ấy chẳng cần để ý ai ngoại trừ tôi, bởi vì nhân viên thì bí ẩn, chẳng biết là ai.
Và bộ dạng của Ryuugamine lúc này, theo nhiều nghĩa, thật đáng xấu hổ.
Đúng là—có ấn tượng thật.
Thân hình mảnh khảnh với bộ ngực phẳng lì được che bởi một con sao biển buộc bằng dây. Và... và cái chỗ... chỗ đó thì được che bằng vỏ sò! Một nửa vỏ sò! Nó được dán vào phần đáy quần bikini buộc dây ở hông.
...Thật thô tục.
Trên chân, cô ấy đi một đôi giày trắng có gắn những vật trang trí trông như làm từ nhựa dẻo, và khoác một chiếc áo choàng trong suốt cũng bằng chất liệu nhựa dẻo, trông giống áo mưa. Nhìn kiểu gì cũng thấy giống con sứa.
Nhưng... cái đầu là cái quái gì vậy?! Một cái đầu cá! Một cái mũ đội đầu hình con cá ngừ há miệng rộng ngoác, và khuôn mặt xinh xắn của Ryuugamine thì lọt thỏm vừa khít bên trong!
Ấn tượng quá đà rồi!
[IMAGE: ../Images/..]
Trên tay, cô ấy cầm một vật gì đó giống như chiếc dĩa có ba ngạnh. Lại là dĩa à? Nhưng tại sao? Biển cả thì liên quan gì đến rơm rạ chứ?
Ngạc nhiên đến mức câm nín luôn à? Trông đúng chuẩn Ma Vương Biển Cả chưa? Nhân tiện, thứ tôi đang cầm trên tay là món vũ khí nổi tiếng của Hải Thần, cây Tam Xoa Quyền Trượng đấy ạ.
Cái giọng điệu "đấy ạ" đó có nói tôi cũng chẳng biết!
Thế nào, đáng sợ không? Đáng sợ chứ hả?
Tsubasa trông có vẻ hào hứng lắm. Không biết là cô ta nói thật hay đang trêu chọc tôi nữa.
Đáng sợ... ư?
Ryuugamine dè dặt hỏi.
Đã là câu hỏi thì chỉ còn cách trả lời thật lòng.
Đáng sợ thì không... mà ghê ghê thì có?
Một âm thanh như tiếng thùng phuy bằng thiếc va vào đầu vang lên trong đầu tôi, khuôn mặt của Ryuugamine lúc đó đúng là như vậy. Cô ấy chao đảo lùi lại với vẻ mặt đó, rồi lườm Tsubasa với ánh mắt giận dữ.
Đấy, thấy chưa! Rõ ràng là không được mà!
Tsubasa tặc lưỡi một cái.
Không phải là tôi không được, mà là Jirou không được thì có! Dù gì cũng là Dân làng mà.
Cái gì mà "dù gì cũng là" chứ!
Không phải thế đâu ạ!
Ryuugamine nắm chặt cán cây Tam Xoa Quyền Trượng.
Thôi nào—Dân làng A là Dân làng của các Dân làng đấy ạ. Là Vua của Dân làng đấy ạ. Chính Dân làng A đã tạo ra vô số cơ hội để tiêu diệt nhân loại đấy ạ!
Thế à. Mà thôi, tôi thừa nhận Jirou là người bình thường nhất trong số những người bình thường.
Hai người này... rốt cuộc là đang khen hay đang chê tôi vậy!
Vậy thì, tôi sẽ phối đồ lại cho cô lần nữa. Mặc dù tôi không khuyến khích lắm... nhưng đây là bộ mà tôi đã tự mình chỉnh sửa từ bộ đồ đầu tiên mà cô chọn.
Nếu có cái đó thì đáng lẽ phải cho tôi xem ngay từ đầu chứ.
Tôi đã bảo là không khuyến khích mà.
Vừa nói, hai người lại lần thứ ba bước vào phòng thử đồ, tấm rèm được kéo lại, và tôi lại một mình lẻ loi bị bỏ lại.
...Haiz.
Đủ rồi đấy, tôi bắt đầu mệt mỏi rồi.
Mà này, có phải là tôi... thừa thãi không nhỉ? Vừa nãy, bọn họ hoàn toàn, hoàn toàn quên mất tôi rồi thì phải.
[IMAGE: ../Images/..]
Vậy thì, đây là lần cuối nhé? Chủ đề là "Ma Vương Tháng Mười"! Sau khi xem bộ đồ vừa nãy của cô, tôi đã thử tự mình tạo ra một màn trình diễn kinh dị đấy... ôi chao, thật là không tồi chút nào.
Hả? Hả? T-tại sao cái đó lại biến thành thế này ạ? Tại sao bên dưới áo choàng lại như thế này ạ? K-khoan đã. Ngay từ nãy đã thấy lạ rồi mà? Tại sao lại... hở hang thế này ạ?
Ơ? Chẳng phải Ma Vương là phải thế này à? Những Ma Vương mà tôi biết đều đại khái là thế này cả mà?
Cô lấy cảm hứng từ những câu chuyện cổ tích nào thế hả!
Chẳng hiểu gì cả... Cô ấy, sao lại phải xấu hổ đến thế chứ. Người xem là Jirou mà? Chẳng qua chỉ là một Dân làng thôi mà.
K-không phải chỉ là đâu. L-là Dân làng A đấy ạ!
A hay B thì Dân làng vẫn là Dân làng thôi mà? Bị nhìn thấy cũng có gì đáng xấu hổ đâu. Đáng lẽ là không có gì chứ? Sai à? Có lý do nào đó mà không phải vậy ư?
C-cái đó thì...
Hả? Gì thế? Ý là sao?
K-không sai, nhưng mà...
Đúng rồi nhỉ.
Ối trời, cái giọng điệu nghe ghê ghê thế nào ấy!
[IMAGE: ../Images/..]
Rèm phòng thử đồ lần thứ ba bật mở.
Ái!
Đ-đầu tôi đập vào tường... ngửa ra sau quá đà rồi.
[IMAGE: ../Images/..]
Là vì Ryuugamine, được Tsubasa đẩy nhẹ vai, bước ra từ phòng thử đồ trong một bộ cánh còn kỳ dị hơn lúc nãy rất nhiều!
Trên đầu, cô ấy đội một quả bí ngô to kinh khủng. Một chiếc đèn lồng bí ngô Halloween được khoét mắt, miệng và mũi, đúng chuẩn Jack-o'-lantern nổi tiếng của Halloween. Phần cuống có đội vương miện, và trên tay vẫn là chiếc lưỡi hái tử thần giống lúc nãy.
Thôi được rồi. Đến đó thì không sao. Vấn đề là ở phần thân. Bên dưới chiếc áo choàng đỏ đen vừa rồi.
Ryuugamine—phần thân trên lại gần như trần trụi!
Làm cái quái gì vậy!
"Gần như" là vì phần ngực có dán một hình Jack-o'-lantern, còn bên dưới thì mặc một chiếc quần bí ngô với thiết kế Jack-o'-lantern bị ép dọc một cách kỳ cục.
Nhưng đối với tôi thì vẫn gần như trần trụi!
Hơn nữa, cái mặt nạ bí ngô đáng lẽ phải đáng sợ thì lại có phần khoét quá lớn, gần như lộ hết mặt ra nên chẳng đáng sợ chút nào!
Không hiểu sao, Ryuugamine cũng chẳng còn vẻ đường hoàng tự tin nữa. Cô ấy cứ cọ xát đùi trong vào nhau, hai tay nắm chặt cán lưỡi hái, trông có vẻ bẽn lẽn.
Và cái thái độ đó, cái vẻ đó, mặc dù nghĩ thế này có lẽ là một sự sỉ nhục với cô ấy—nhưng lại đáng yêu.
Lúc nãy cái đầu cá quá ghê, nhưng lần này lại đáng yêu.
Chắc chắn Ryuugamine cũng nghĩ là bộ này không ổn. Thế nên mới xấu hổ như vậy.
Việc một Ma Vương thay vì khiến Dân làng sợ hãi lại bị cho là đáng yêu, chẳng khác gì làm điều xấu mà lại được người ta cảm ơn vậy.
Thế nên cái thái độ, biểu cảm này, thay vì xấu hổ, thì đúng hơn là—nhục nhã?
Thế nào, Jirou? Sợ không? Lần này chắc chắn sợ rồi chứ?
Không đời nào!
Nói dối cũng chẳng ích gì, nên tôi lắc đầu.
Ơ kìa, tại sao chứ!? Rõ ràng là đáng sợ hơn lúc nãy nhiều mà. Tôi cũng thử cho cô ấy mặc rồi, bộ kia thì giống trùm phụ, còn bộ này chẳng phải là trùm cuối sao?
Đúng là trông có vẻ bá đạo thật đấy! Nhưng lại cái gì bên dưới áo choàng vậy chứ!
Cái này á? Cái này thì—
Tsubasa tóm lấy ngực Ryuugamine, cả hình bí ngô lẫn.
Cô làm cái quái gì thế hả!
Ái!
Ryuugamine thốt lên một tiếng không chỉ là ngạc nhiên, mà là một tiếng tôi chưa từng nghe thấy trong đời.
Uầy, cái gì thế kia. Tim đập thình thịch luôn. Thình thịch...
Thấy chưa. Nó phát sáng đấy!
Cái bộ mặt vênh váo đó chẳng hiểu ý nghĩa gì hết!
À, đúng là nó phát sáng thật! Mắt, mũi và miệng của quả bí ngô cứ nhấp nháy! Thì ra là đồ chơi!
Nhưng thế thì sao chứ!
「Cứ tưởng tượng tất cả những thứ này đều phun ma hỏa mà cất lời thì chẳng phải sẽ đáng sợ lắm sao? Nếu nghĩ là nó đang niệm thần chú mạnh mẽ nhất thì chẳng phải rất ra dáng Ma Vương sao? Nhưng tiếc là cái quần lót lại không phát sáng. Giá mà nó sáng nữa thì hoàn hảo rồi chứ!」
「Ấy! Chờ chút! Đừng có kéo cái dây chun thế chứ! Tụt! Tụt mất rồi!」
[IMAGE: ../image/p231.jpg]
…Tôi thử tưởng tượng.
Không phải tưởng tượng cảnh quần của Ryuugamine bị tụt đâu! Mà là tưởng tượng nếu đây là Tail Universe thì sao.
Trên bầu trời phủ đầy mây đen kịt, tất cả những chiếc lồng đèn bí ngô ở mặt, ngực, và hông đều phun ra ma hỏa xanh lè, áo choàng bay phất phơ, tay vung cây đại liềm đẫm máu xuất hiện, và rồi.
『…Ta là Thập Nguyệt Ma Vương. Hãy niệm chú. Trick or Treat! Hỡi lũ phàm dân đáng thương kia, hãy lựa chọn. Chết trong điên loạn, hay làm vật hiến tế!』
…………
Ưm, cũng ngầu ra phết đấy chứ.
À mà thôi, đó cũng chỉ là chuyện tôi tự tưởng tượng ra mà thôi.
Thực tế thì──
「Này này, phải làm cho nó sáng hơn nữa chứ!」
「Này, đừng có vò như thế đau lắm! Ưm! Nó, nó sắp rơi ra rồi! Này, thật sự thì đủ rồi đấy──」
Khác xa một trời một vực.
「──Điên àh!」
Oái!
Ryuugamine đột nhiên hét lên với giọng cục cằn, rồi vung cây đại liềm trong tay vút một đường. Nhanh đến mức có thể thấy rõ một vệt sáng hình vòng cung.
À──lỡ tay rồi.
Cây đại liềm xoay tròn rồi bay thẳng, cắm phập vào bức tường. Tuy nhiên, nó đã cắt đứt sợi dây của quả bóng cá voi khổng lồ trên màn hình hiển thị ở giữa. Đương nhiên, quả bóng rơi xuống. Một Cá tính giả nào đó đang đứng bên dưới, hoảng hốt khi con cá voi đột nhiên rơi xuống và hét thất thanh.
「Này, nguy hiểm quá đấy chứ!」
Đáp lại tiếng gầm giận dữ của Tsubasa, Ryuugamine tóm lấy chiếc túi giấy đặt trong phòng thử đồ và ném đi.
Đương nhiên, Tsubasa né được.
Chiếc túi giấy va vào tường, đồ bên trong văng tung tóe.
「Đồ khốn nạn!」
Lần này, Tsubasa ném cái đầu cá vừa rồi còn đặt trong phòng thử đồ.
Trượt rồi.
Cái đầu cá bay qua Ryuugamine rồi lăn xuống cầu thang. Lại một tiếng hét nữa. Chắc chắn rồi, nếu một cái đầu cá to đùng đột nhiên lăn xuống thì ai mà chẳng la làng.
「Ngươi──ngươi đừng hòng thoát!」
「Đó là lời ta muốn nói mới phải!」
Ôi trời ơi…
Cuộc chiến ném đồ vật tùy tiện bắt đầu. Dũng Giả và Ma Vương, cứ thế vớ bất cứ thứ gì trong tầm tay mà ném lia lịa.
Nhưng hầu như chẳng trúng phát nào.
Nếu có trúng thì cũng là đồ Tsubasa ném, mà Ryuugamine lại đang đội cái bí ngô to đùng trên đầu nên chẳng hề hấn gì.
Hay nói đúng hơn, cô ta có nhận ra là bị trúng không nhỉ?
Ryuugamine chắc cũng không phải là người không biết nhắm mục tiêu, nhưng có lẽ do vô thức lo lắng về bộ dạng nửa trần truồng của mình mà tư thế ném bị co rút.
Mà khoan, chết rồi, gay to rồi.
Cứ thế này thì cửa hàng có mà tan nát. Thông thường thì chuyện nhỏ thế này Hắc phục sẽ không xuất hiện đâu, nhưng Tsubasa thì khác. Con nhỏ này hiện đang trong `Thời gian giám sát` cơ mà.
「Này, Ts──」
Đúng lúc tôi định bảo cô ta dừng lại thì.
「──Quý khách」
Đám đàn ông mặc đồ đen, giống hệt những người đứng ở lối vào của cửa hàng này, đồng loạt chạy lên rồi chạy xuống cầu thang, và chúng tôi hoàn toàn bị bao vây.
Một người đàn ông trông có vẻ là `người có chức quyền` trong số đó bước lên trước,
「Sự ồn ào này sẽ gây phiền phức cho các khách hàng khác, xin mời quý vị rời khỏi cửa hàng.」
Anh ta giơ tay ra hiệu.
「Ế, chờ đã, ối trời ơi!」
Đúng là chiến thuật biển người.
Chỉ trong chốc lát, chúng tôi bị ném thẳng ra con hẻm phía sau, bao gồm cả hành lý và mọi thứ, không chút khoan nhượng.
…Cái quái gì mà nhanh thế chứ.
Làm việc thuần thục thế này thì chắc hẳn những chuyện như thế này xảy ra thường xuyên lắm đây.
「Làm cái trò gì thế hả! Đồ ngu ngốc!」
Tsubasa đạp mạnh vào cánh cửa đã đóng lại, nhưng nó không hề nhúc nhích.
Ryuugamine vẫn còn nguyên bộ dạng Ma Vương bí ngô đó. Không kịp thay đồ. May mà quần áo cũ của cô ta hình như được cho vào túi giấy, và họ cũng ném cả túi đó ra ngoài, thật may mắn.
Thôi được rồi,
「…Này, Tsubasa」
「Gì hả!」
Cô ta lườm tôi sắc lẻm. Chắc là đang giận sôi máu lắm đây.
「Gây ra chuyện ồn ào thế này có ổn không đấy? Cậu đang trong `Thời gian giám sát` cơ mà, đúng không?」
Lập tức, sắc mặt Tsubasa tái mét.
「Q, quên mất…」
Từng giọt mồ hôi li ti nổi lên. Cô ta đảo mắt nhìn quanh. Tôi cũng nhìn theo, không thấy bóng dáng Hắc phục đâu cả.
Không có, nhưng.
Không thể chủ quan được. Bọn họ có thể đang theo dõi từ bất cứ đâu. Đại khái thì lúc nào cũng thế. Tiện thể, nếu không phải bắt quả tang tại trận thì sẽ không bị bắt lại. Quy định là vậy.
「Khụ, đành chịu thôi.」
Tsubasa nắm chặt nắm đấm, run rẩy, rồi chỉ thẳng vào tôi.
「Tôi về đây! Tôi về đấy nhưng… hai người cũng đừng có cứ lởn vởn mãi thế chứ!」
「Ơ, ừm…」
Lần này, cô ta lườm Ryuugamine. Sau đó lại lườm tôi.
「…Không phải là hẹn hò đâu đấy nhé!」
Nói xong, cô ta khịt mũi một cái.
Lại cái điệp khúc này à. Lần trước cũng bị nói thế rồi mà.
「Rồi rồi, tôi biết rồi.」
Tôi thở dài, gãi đầu. Đúng là… sao con nhỏ này cứ phải đưa ra lời khuyên kiểu này chứ. Tôi với Ryuugamine cơ mà? Dân làng với Ma Vương cơ mà? Chẳng hiểu nổi.
「…Mà này, Tsubasa. Cậu tốt nhất là đừng dính dáng đến Ryuugamine nữa có được không? Cuối cùng thì cũng gây ra rắc rối thế này, dì cậu cũng lo lắng đấy.」
「Đồ ngốc!」
Tôi bị mắng.
「Chuyện đó đương nhiên là không thể rồi phải không? Con nhỏ đó là `Ma Vương` còn tôi là `Dũng Giả` mà! Thôi nhá!」
Nói xong, Tsubasa chạy đi.
Thật là hết nói nổi.
Nhưng chạy được một đoạn, Tsubasa đột nhiên quay lại, vung Bảo kiếm Envurio lên.
「──Nhanh về đi! Không phải hẹn hò đâu đấy nhé!」
Thế cái lời dặn dò đó là cái gì chứ!
☆
「Cảm ơn…」
Tôi đưa cho Ryuugamine một lon nước ngọt mua từ máy bán hàng tự động gần đó. Cô ấy vừa đi thay đồ ở nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại gần đây rồi quay lại.
Chúng tôi đang ở một công viên cách cửa hàng đó một quãng.
Kiểu dáng không còn phù hợp để rủ nhau đi uống trà nữa, và có lẽ Ryuugamine cũng hiểu điều đó, cô ấy đã gọi điện về nhà để xe đến đón, và chúng tôi đang đợi.
Chỗ trống bên cạnh Ryuugamine, người đang ngồi trên ghế đá công viên, không còn nữa. Bởi vì bộ trang phục kỳ quặc mà Tsubasa đã chọn đang được đặt ở đó, làm căng phồng cả túi. Tôi nghĩ nếu nhờ thì cô ấy sẽ dọn đi, nhưng chúng tôi cũng không thân thiết đến mức phải ngồi cạnh nhau như thế.
Mà nói gì thì nói, cuối cùng cũng chỉ thử được bốn bộ trang phục và vật phẩm. Cái con nhỏ Tsubasa đó… thực sự đến để làm gì vậy? Gây rối, làm loạn, rồi cuối cùng lại có nguy cơ bị đưa trở lại cơ sở, tôi chẳng hiểu nổi.
Thôi được rồi, dù chỉ thử được bốn bộ, nhưng cũng có điều tôi đã hiểu ra.
Ryuugamine, cô ta không thể bắt đầu từ hình thức bên ngoài được.
Có lẽ dù cô ta có mặc bộ đồ nào đi nữa, cũng không thể khiến người đối diện cảm thấy khiếp sợ hay đại loại thế. Cái khí chất đó không hề toát ra. Không phải là thiếu, mà là không có.
Ryuugamine, dù có chỉnh sửa thế nào đi nữa, cũng vẫn là một cô gái.
Chắc chắn, nếu không làm một bộ giáp Ma Vương khổng lồ kiểu như bộ đồ robot và chui vào trong điều khiển, thì việc khiến người khác cảm thấy khiếp sợ chỉ bằng vẻ ngoài là điều không thể.
Cô ta chắc cũng tự nhận ra điều đó rồi… nhìn cái vẻ mặt thất vọng này, ngay cả một dân làng tầm thường như tôi cũng hiểu được.
Có lẽ tôi nên nói vài lời an ủi, nhưng──chẳng biết nói gì cả.
Đúng là, không thể nói là hiểu được.
Đại khái thì tôi cũng hiểu phần nào. Kiểu như, có mục tiêu, rồi thử mọi cách để đạt được nhưng lại thất bại. Nói tóm lại là vậy, nên sự thấu hiểu của tôi cũng chỉ dừng ở mức đại khái thôi.
Một kẻ như tôi dù có nói gì thì cũng chỉ là sự đồng cảm rẻ tiền mà thôi.
Nhưng mà, cái tên Tsubasa đó. Dù gì cũng là một Cá tính giả như Ryuugamine, thế mà lại dám trêu đùa nỗi lòng của người ta. Dù tôi không hiểu được, nhưng cậu ta thì đáng lẽ phải hiểu chứ.
…………
Không.
Không đúng. Không phải vậy.
Không phải do Tsubasa.
Là tôi.
Là lỗi của tôi.
Tsubasa lục lọi phòng tôi là chuyện thường, vậy mà tôi lại bất cẩn để lại đống tài liệu. Chính tôi đã kéo Tsubasa vào chuyện này.
Nếu muốn tiếp tục chơi bời với mấy người này, tôi phải nghiêm túc hơn nữa.
"…Ơ…"
Ryuugamine cầm lon đồ uống trong tay nhưng chẳng có vẻ gì là định mở ra. Cuối cùng, như thể hạ quyết tâm, cô bé ngẩng mặt lên. Tôi cũng thế, cũng chưa mở lon. Nét mặt Ryuugamine rất nghiêm túc, rõ ràng là cô bé đã suy nghĩ rất nhiều nãy giờ.
"Thành thật mà nói, anh nghĩ sao? Nếu em khoác lên mình bộ dạng ấy, mọi người sẽ sợ em chứ?"
Đến rồi đây.
Tôi đoán là cô bé sẽ hỏi mà. Vốn dĩ tôi bị kéo đến đây là vì chuyện đó. Dù Tsubasa đã phá hỏng mọi thứ, nhưng ít nhất tôi cũng đã xem bốn bộ trang phục, nên việc Ryuugamine muốn hỏi ý kiến là điều đương nhiên.
Dân làng thì không thể không trả lời thành thật câu hỏi của một Cá tính giả. Hơn nữa, khi bị hỏi rõ ràng như vậy, tôi cũng chẳng thể trả lời quanh co.
"…E rằng việc thay đổi từ hình thức bên ngoài là bất khả thi."
Tay Ryuugamine siết chặt lon đồ uống, các ngón tay trắng bệch vì mất hết huyết sắc.
"Đừng giận nhé, nhưng mà, dù Ryuugamine là một Cá tính giả, là một Ma Vương đi chăng nữa, thì vẫn chỉ là một nữ sinh trung học năm nhất thôi. Vì vậy, cho dù cậu có khoác lên mình bộ dạng nào đi nữa, e rằng cũng chẳng thể khiến người khác khiếp sợ chỉ bằng vẻ bề ngoài đâu."
"Trông em không hợp sao…?"
"Nếu nói có hợp không thì… ừm, cũng hợp đó chứ."
Ơ? Sao trông cô bé có vẻ hơi vui thế?
"Là vấn đề về hình tượng đó. Tôi không biết Tsubasa tưởng tượng ra hình ảnh Ma Vương kiểu gì, nhưng với tôi thì, cứ nhắc đến 'Ma Vương' là tôi nghĩ ngay đến mấy thứ ghê gớm, hệt như quái vật vậy. Ryuugamine dù có mặc đồ gì thì cũng chẳng thể trở thành kiểu đó được đâu, phải không?"
Ryuugamine suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
"Với lại, cái Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại của cậu là kiểu âm thầm tiến hành, đến khi nhận ra thì tự mình đã thắt cổ mình rồi, đúng không? Nó khác hẳn với hình ảnh Ma Vương thông thường. Mấy Ma Vương kia thì cái gì cũng dùng sức mạnh. Nếu muốn trở thành kiểu đó, cậu phải thay đổi từ chiến lược ban đầu, nhưng Ryuugamine, cậu làm được không?"
"Điều đó thì không thể."
Ryuugamine thẳng thừng nói.
"Cá tính Ma Vương của em thuộc kiểu 'mưu kế', hay còn gọi là 'trí mưu'. À, mà nhân tiện, có một vị Ma Vương mà em biết lại sở hữu Cá tính kiểu 'sức mạnh', hình như bây giờ còn đang làm đầu gấu nữa thì phải."
Dù cô bé nói "cái gọi là" nhưng tôi cũng chẳng hiểu, vậy là cũng có kiểu Ma Vương khác à. Ma Vương đầu gấu ư, tuyệt đối tôi sẽ không muốn học ở cái trường đó đâu.
"Thế thì, cứ giữ nguyên như trước không phải tốt hơn sao? Tôi biết là việc bị người ta cảm ơn mà thấy ghê ghê thì cũng khó chịu thật, nhưng xét ngược lại thì đó chẳng phải là kế hoạch đã thành công mỹ mãn sao? Ngay cả khi Dũng Giả vạch trần cũng chẳng ai tin. Với lại, ít nhất thì mọi người cũng ngạc nhiên đó chứ. Cái gọi là sự đối lập giữa kế hoạch và hành động ấy à? Điều đó quan trọng mà, đúng không?"
"Thế sao ạ…?"
Trông Ryuugamine có vẻ không mấy hài lòng.
Thôi thì cũng đành. Lời tôi nói rốt cuộc cũng chỉ là ý kiến của người ngoài cuộc mà thôi. Tôi là dân làng, không phải Ma Vương, cũng chẳng phải Cá tính giả.
Nếu Ryuugamine có thể thể hiện bằng hành động thay vì lời nói, có lẽ sẽ dễ thuyết phục hơn… nhưng kế hoạch của Ryuugamine lại quá ư là quanh co, đến mức tôi ngạc nhiên vì sự kiên nhẫn của cô bé hơn là sự đối lập đó.
Thôi, trước mắt cứ nghỉ ngơi cái đầu đã.
"Uống đi đã nào, Ryuugamine. Nguội hết cả rồi kìa?"
Nói đoạn, tôi giật nắp lon, hớp một ngụm thật mạnh.
──Phụt!
Tôi giật mình muốn chết.
"Cái, cái quái gì thế này!"
Mùi gia vị nồng nặc lan tỏa khắp khoang miệng cùng vị cay xé lưỡi khiến tôi không kìm được mà sặc.
Đây là, cà ri!
"Ế? Cái gì? Sao vậy? Tại sao? Sợ quá!"
Tôi vừa lau miệng vừa nhìn vào lon.
Thoạt nhìn thì cứ ngỡ là lon cà phê, nhưng không phải. Tên sản phẩm được in rõ ràng: "Curry".
"Không thể nào!"
Cay và tức nghẹn, tôi hét lên.
Cái logo khó chịu gì thế này! "Curry" và "Coffee" sao mà giống nhau quá vậy!
Dĩ nhiên, nhìn kỹ thì khác chứ! Khác đấy! Nhưng mà, ai đời lại đọc kỹ từng chữ như thế chứ? Không đọc đâu! Với lại, ai mà nghĩ máy bán hàng tự động lại bán canh cà ri, mà lại còn là loại lạnh nữa chứ!
"À, anh, anh sao thế ạ?"
"Sao với trăng gì nữa! Xin lỗi! Cái này, là cà ri!"
Tôi đưa lon cà ri nồng nặc mùi gia vị ra trước mặt Ryuugamine. Dĩ nhiên, tôi nghĩ Ryuugamine cũng sẽ ngạc nhiên thôi.
"Vâng, là cà ri ạ."
"Ơ, ơ? Không ngạc nhiên à? Là cà ri đó! Cứ tưởng là cà phê đắng ngọt một chút, ai dè lại là cà ri cay đến phát khóc! Không phải giống như ảo thuật sao?"
Nghe vậy, Ryuugamine chớp chớp mắt.
"Anh cứ nghĩ là cà phê ạ? Em tưởng anh biết đó là canh cà ri uống được nên mới mua chứ."
"Làm gì có! Tôi cứ định mua cà phê bình thường thôi mà! Chết tiệt… cứ như bị lừa ấy. Sao cái máy bán hàng tự động này lại bán thứ của nợ này chứ."
"Vì trông khác với vẻ ngoài nên anh ngạc nhiên à?"
"À, đúng vậy."
Vừa lau miệng, tôi vừa nghĩ xem nên làm gì với cái lon này.
Tôi không ghét cà ri. Thậm chí còn thích là đằng khác. Nhưng mà tôi không có hứng thú uống cà ri bằng lon. Cà ri đâu phải thứ để uống. Với lại, tôi thích loại cà ri sánh đặc hơn là loãng.
"Thì ra là vậy…"
Ryuugamine cẩn thận ôm lấy lon cà ri như thể đó là một thứ quý giá.
Cô bé nhìn vào miệng lon, dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ, rồi chợt đôi mắt sáng lên lấp lánh nhìn tôi.
"Sat— Lời anh Murabito A nói lúc nãy, giờ em mới thực sự vỡ lẽ rồi!"
Ếeeeeeeeee!?
"Tưởng là cà phê nhưng uống vào lại là cà ri nên ngạc nhiên – đó chẳng phải là điều anh nói lúc nãy sao? Thành thật mà nói, lúc đầu em chưa hiểu lắm, nhưng nhìn phản ứng của anh bây giờ, em đã ngộ ra rồi."
Cô bé nói thật sao!?
"Em không cần những vật phẩm như thanh kiếm của Dũng Giả. 'Trí mưu' của em chỉ hiệu quả chính vì vẻ ngoài có phần thảm hại này, đúng không? Đúng vậy. Những tội ác kinh hoàng, khi được thực hiện bởi một người tử tế thay vì một kẻ trông có vẻ hiểm ác, thì tác động đến dư luận sẽ lớn hơn rất nhiều!"
Tôi có cảm giác Ryuugamine đang phát biểu những điều gì đó rất không ổn thì phải.
"Quả nhiên là anh, Sa— Murabito A! Bây giờ thì em đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Chữ A của anh không phải là ý nghĩa 'dân làng ban đầu'. Chữ A của anh, là chữ A của 'Ace' (Át chủ bài)!"
"À, cảm ơn… cậu…"
Tôi cảm ơn cái quái gì thế này! Chẳng có gì đáng mừng cả!
Ấy vậy mà Ryuugamine trông có vẻ thật sự nghiêm túc. Gương mặt cô bé nghiêm nghị hẳn.
“Hôm nay, mọi thứ đã sáng tỏ.”
Ryuugamine ngắt lời, rồi khẽ thở dài một hơi thật nặng nề. Kế đó,
“Hình tượng Ma Vương mà em… mà em luôn tìm kiếm chính là cái lon này!”
Tôi thấy có gì đó sai sai!
Ấy vậy mà Ryuugamine nâng niu cái lon trong tay như thể đó là Chén Thánh mà cô bé tìm thấy sau một cuộc hành trình dài, rồi ngây ngất ngước nhìn.
Tôi chẳng nói được lời nào.
Trước biểu cảm ấy, tôi chỉ còn biết câm nín.
Làm sao tôi có thể dội gáo nước lạnh vào lúc này được cơ chứ?
…Haizz.
Nghĩ mà nực cười, nhưng đúng là bọn họ đều rất, rất nỗ lực.
Trước đây, Ryuugamine từng nói với tôi rằng:
Những người có “Cá tính” không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành như thế. Họ buộc phải đi trên con đường đó.
Có lẽ vì vậy mà những “Cá tính giả” mới cố gắng tôi luyện bản thân một cách nghiêm túc đến thế.
Cả cô bé tự xưng là Robot mà tôi gặp ở trước ga cũng vậy.
Trong mắt tôi, hành động của cô bé có vẻ kỳ lạ, nhưng đối với cô bé, điều đó là cần thiết, và có lẽ có một tương lai mà nếu không cố gắng tới cùng, cô bé sẽ không thể chạm tới được.
Vì vậy, có lẽ các “Cá tính giả” không quan tâm đến ánh mắt người khác. Họ đã được định sẵn để không cần phải bận tâm. Họ sẽ dốc hết sức mình cho cả những chuyện tưởng chừng ngớ ngẩn.
Thật đấy.
Những gì bọn họ đang làm đúng là ngốc nghếch.
Nhưng mà…
…Hình như tôi cũng có chút ghen tị.
“A.”
Điện thoại trong túi xách của Ryuugamine reo lên.
“À, vâng.”
Cô bé loạng choạng cố gắng nắm lấy điện thoại, áp vào tai, đáp lại “Vâng,” hay “Em hiểu rồi,” rồi lại bỏ vào túi xách.
“À, hình như xe sắp đến rồi. Vậy… anh có muốn đi cùng không?”
“Ừm, thôi. Đã ra đến đây rồi thì anh muốn đi dạo một chút.”
Vì buổi trà chiều với Ryuugamine đã bị hủy, nên nếu không đi xem hay làm gì đó thì phí đi lại thật lãng phí. Hơn nữa, những nơi như trong xe, không thể tìm cách lấp liếm hay lảng tránh câu hỏi, thì không hay lắm. Nhất là hôm nay, sau vụ vừa rồi, tôi nghĩ cái tư duy Ma Vương của cô bé chắc chắn đang trỗi dậy mạnh mẽ.
“Vậy ạ…”
Sao lại có vẻ hơi tiếc nuối thế nhỉ?
“Thế thì, khi về đến nhà, em nhắn tin cho anh được không?”
“Được thôi, cứ tự nhiên.”
“Vậy, em sẽ nhắn.”
“Ưm,” Ryuugamine nheo mắt lại, khẽ khúc khích cười. Cô bé này đúng là thay đổi cảm xúc thất thường quá đi mất. Chắc là vẫn còn đang phấn khích chăng?
À, đúng rồi.
“Này, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Ryuugamine ngẩng mặt lên.
“Anh muốn hỏi ngược lại ạ?”
Cứ như thể cô bé phải hỏi tôi trước là điều hiển nhiên vậy! Mà đúng là Dân làng thì có vai trò như thế mà!
“Từ bữa giờ, anh cứ thắc mắc mãi.”
“Vâng.”
“Sao em lại cố tình nói lái đi thế?”
Ryuugamine nghiêng đầu.
“? Anh nói gì cơ ạ?”
“Tên anh ấy. Tên của anh.”
Tôi chỉ vào mình.
“Em nói lái đi mà? Lúc gọi Dân làng A, em cứ định nói ‘Sa’ rồi lại dừng lại, anh cứ để ý mãi. —Tại sao vậy?”
“Ếh?!”
Ôi chao! Mắt cô bé đảo lia lịa kìa. Ngón tay cũng không ngừng chuyển động.
“Gì… gì cơ ạ? Em có nhớ tên gì đâu ạ. Thế nên mới gọi là Dân làng A-san thôi mà?”
Vậy thì cái tay đó là sao? Sao cứ nắm chặt quai túi xách như thế hả? Rõ ràng là đang hoảng loạn mà!
“Không không. Thực ra em đã nhớ tên anh rồi đúng không? Là Satou ấy. Lúc nãy em còn định nói ‘Sato’ rồi mà. —Thôi nào, nói ra đi! Lý do là gì!”
Tôi thử diễn trò một chút rồi dồn ép. À mà, Ryuugamine có vẻ thích kiểu này mà. Nhìn cô bé nói chuyện với Tsubasa là thấy vậy.
Ryuugamine bĩu môi, quay mặt sang một bên, vẻ mặt có chút dỗi hờn. Mặt cô bé hơi đỏ, nhất là vùng dưới mắt.
[IMAGE: ../image/p251.jpg]
“Tại vì…”
Tại vì sao cơ?
“Tại vì… tại vì ngại chết đi được!”
“Hả?”
“Em… em là lần đầu tiên nhớ tên một bạn nam không phải “Cá tính giả” rõ ràng đến vậy, rồi còn gọi tên họ như thế… Sau này nghĩ lại, em thấy ngại ghê gớm, nhưng rồi lại vẫn muốn gọi tên anh, nhưng rồi lại vẫn ngại… nên em mới nói lái đi mà!”
Uầy!
Cái gì đây chứ? Ngực tôi bỗng nhói lên một cái! Chết tiệt. Tôi sắp không nhịn được cười mất. Tôi sắp cười toe toét đến nơi rồi. Khoan đã, gì cơ? Lần đầu tiên nhớ tên một người rõ ràng đến vậy, ý là tôi là người con trai đầu tiên sao?
“Thì, thì ra là vậy…”
Bình tĩnh lại đi, tôi ơi!
“Mà, mà có gì đâu mà phải ngại! Tên thì cũng chỉ là họ thôi mà. Thậm chí gọi Dân làng A nghe còn không tự nhiên bằng ấy chứ? Ai cũng gọi là Satou bình thường mà, Ryuugamine cũng đừng ngại— khoan đã?”
Sao tự nhiên cô bé lại khó chịu ra mặt vậy?
“…Tuyệt đối không gọi!”
Sao, sao vậy chứ?!
“Đã ngại đến thế rồi mà còn giống mọi người— không thích đâu!”
Nói rồi, Ryuugamine cầm chắc lon cà ri và túi xách, chạy biến ra khỏi công viên.
Đúng lúc đó, một chiếc limousine khổng lồ dừng lại như thể đã hẹn trước.
Một người đàn ông chững chạc, trông lịch thiệp nhanh chóng xuất hiện, mở cửa xe, để cô bé nhảy vào, rồi lên ghế lái mà không thèm nhìn tôi lấy một cái, phóng xe đi mất.
Đương nhiên, tôi bị bỏ lại một mình trơ trọi.
Chả hiểu cái quái gì cả. Tsubasa cũng đã đủ rắc rối rồi, nhưng đúng là các “Cá tính giả” đều bí ẩn thật. Họ làm những chuyện vượt quá sức tưởng tượng.
Tôi thở dài, ngồi phịch xuống ghế đá.
“A.”
Bên cạnh tôi còn nguyên bộ trang phục của “Ma Vương Tháng Mười”.
Cái con bé Ryuugamine này, nó lại quên mất rồi. Cái đầu to đùng đó. Túi xách căng phồng luôn. May mà hôm nay là thứ Bảy. Chứ không thì khách đi tàu khác chắc phiền phức lắm. À, đúng rồi. Cái quả bí ngô này, bề ngang dài hơn bề dọc mà, thế thì đặt ngang là được. Mặc dù nó tròn nên sẽ không cân bằng, nhưng còn hơn là rách túi.
“Nào”— Ối!
Chẳng lẽ…
Cái quả bí ngô mini bị cắt đôi này không phải là cái Ryuugamine đeo trên ngực sao?! Vậy thì cái quần bí ngô này, là cái nó đã mặc—
Làm, làm sao đây?!
Thôi, thôi được rồi, nhét đại vào trong cái đầu bí ngô đi!
Nhét vào đó!
Đúng rồi. Phải rồi. Chắc chắn là vậy. Đương nhiên rồi. Là một bộ trang phục của “Ma Vương Tháng Mười” thì đương nhiên phải có quần bí ngô và áo lót bí ngô chứ.
Hơn nữa, nó còn dán trực tiếp lên người chứ không dùng miếng đệm gì cả!
Lấy được cái của nợ này thì tôi phải làm sao đây?!
Không!
Đương nhiên là tôi sẽ trả lại. Tôi sẽ trả lại Ryuugamine đàng hoàng.
Trả lại— nhưng mà.
Vấn đề là nó sẽ nghĩ gì cơ!
Kiểu gì cũng phải đến kỳ nghỉ mới trả lại được. Mặc dù chỉ là một thời gian ngắn, nhưng nếu một món đồ mà nó đã trực tiếp mặc trên người lại nằm trong tay một đứa con trai cùng lớp, liệu nó có suy nghĩ lung tung không chứ!
Đương nhiên tôi sẽ không làm gì cả đâu nhé?! Cứ để nguyên đó! Phong ấn! Là phong ấn đó!
Nhưng mà, liệu nó có tin không chứ?
Nếu là tôi thì tôi không tin đâu. Đừng có coi thường dục vọng tình dục của một thằng con trai đang tuổi dậy thì nhé. Đương nhiên tôi sẽ cố gắng kiềm chế mà! Nhưng mà chuyện đó chỉ có tôi mới biết thôi đúng không?
Hay là cứ để lại đây luôn nhỉ?
…Không.
Nếu bị một thằng biến thái nào đó nhặt được thì còn tệ hơn. Kể cả không phải thằng biến thái, nếu có ai đó đã chứng kiến cảnh náo động vừa rồi mà rao bán “Bộ trang phục chính hiệu của Ma Vương” trên mạng đấu giá thì gay to. Chuyện đó thì không được.
…………
…Khoan đã?
Biết đâu nó lại không bận tâm thì sao.
Đúng rồi.
Nó là “Cá tính giả”, còn tôi thì không.
Chả phải trước đây quần lót có bị nhìn thấy cô ta cũng chẳng bận tâm chút nào ư! Trong mắt lũ đó, tôi có khác gì con chó chui đầu vào váy đâu.
Vậy thì tôi có mang về cũng chẳng thèm bận tâm đâu!
A, may quá.
Khổ thật.
Vô ích, chỉ tổ vội vàng. Đúng là đồ ngốc mà, tôi ấy.
Dù sao thì cứ thế này là ổn rồi. Cứ mang cái thứ này về nhà, tạm thời đắp khăn lên. Rồi đến thứ Hai thì trả lại, thế là xong.
Đúng là một Ma Vương thích gây rắc rối mà, con nhỏ Ryuugamine đó.