[IMAGE: ../Images/..]
**3**
Quả nhiên đúng như lời Ryuugamine nói.
Sau khi nghe tôi báo cáo về Yaguruma Kokoro, cô Dekkaa thở dài thườn thượt rồi lẩm bẩm: “Vậy thì hết cách rồi…”
Thật tình mà nói, tôi thấy hơi ấm ức.
Thế nên tôi không kiềm được mà buột miệng hỏi: “Hết cách… vậy là được ạ?”
Cô giáo làm điệu bộ bĩu môi, chẳng giống người lớn chút nào, đáp: “Chứ biết làm sao bây giờ?”
“Yaguruma là một Cá tính giả mà, chuyện như thế này đâu phải chưa từng xảy ra. Dù tiếc thật, nhưng nếu Yaguruma đã tự mình quyết định như vậy, thì nhà trường chỉ có thể tôn trọng thôi. Đó là quy định rồi — quy định trong bản tóm tắt nguyên tắc đấy.”
Tôi suýt nữa thì gầm lên “Tôi biết cái quái gì đâu!”, nhưng may mà nuốt lại được.
Có điều, chắc hẳn vẻ mặt tôi đã tố cáo tất cả.
Cô Dekkaa cười gượng gạo, vẻ khó xử, hỏi tôi: “Cô rất mừng khi thấy em quan tâm, nhưng vậy thì em nghĩ phải làm thế nào đây?”
Tôi cứng họng, không thể trả lời.
Chẳng có câu trả lời nào cả.
“...Thôi được rồi, chuyện của Yaguruma cứ để sở ban ngành lo liệu, còn em tập trung giải quyết vụ còn lại giúp cô nhé? Nhờ em cả đấy.”
Tôi đành phải đáp “Vâng ạ”.
Đó là chuyện của ngày hôm qua.
Vụ còn lại mà cô giáo nói đến chính là chuyện về Lễ hội văn hóa lớn. Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, nên quả thực phải nghĩ cách giải quyết sớm trước đó.
Trường trung học của chúng tôi tổ chức lễ hội văn hóa lớn kéo dài khoảng một tuần, từ tháng Chín đến tháng Mười. Vì kéo dài cả tuần nên các tiết mục cũng được đầu tư rất công phu, thành thật mà nói, một trong những lý do tôi chọn trường này cũng là vì đã được xem lễ hội đó hồi lớp chín.
Đó là một lễ hội được đánh giá chung là hoành tráng và tuyệt vời hơn cả lễ hội của các trường đại học, với vô vàn tiết mục đa dạng và tự do.
Phần lớn là các quầy hàng, nhưng ngay cả các khu phố thương mại và doanh nghiệp địa phương cũng tham gia, nên các học sinh cũng không chịu kém cạnh, đầu tư rất kỹ lưỡng.
Thậm chí còn có cả cuộc thi hoa khôi, nghe nói còn có cả những người tìm kiếm tài năng đến nữa.
Thế nên, trong lòng tôi cũng háo hức không biết mình sẽ tham gia vào hoạt động nào, nhưng — tiếc thay, năm nay tiết mục của tôi đã bị cô giáo quyết định hộ rồi.
Đó là một vở kịch.
Hơn nữa, nó còn đi kèm với một điều kiện: phải là một vở kịch nào đó tận dụng các “cá tính” của những Cá tính giả, lấy Cá tính giả làm nhân vật chính, và gợi liên tưởng đến những hoạt động của họ trong *Tail Universe*.
Và yêu cầu đó là cả lớp phải cùng nhau dàn dựng vở kịch ấy — đó là *quyết định* từ phía nhà trường.
Hơn nữa, nguồn gốc của quyết định này là một thông báo từ Ủy ban Giáo dục, theo chỉ đạo của sở ban ngành, nghĩa là không có chỗ cho phản đối hay từ chối. Dường như trước đây, khi học sinh thưởng thức sự tương tác giữa Ryuugamine và Tsubasa như một hình thức giải trí, họ đã nảy ra ý tưởng này.
Cô giáo đã nói như vậy.
“Nhưng nếu vậy, sao lại là lớp của chúng ta chứ? Lớp của Tsubasa cũng được mà.”
Tôi hỏi, nhưng cô giáo đáp: “Dũng Giả thì không sao. Vốn dĩ Dũng Giả đã rất được công chúng yêu mến rồi. ...Chà, dù Hikarigaoka có vẻ là một Dũng Giả hơi khác biệt.”
Không phải hơi đâu, chắc chắn là khác nhiều đấy — tôi không biết các Dũng Giả khác thế nào.
“Kể cả chúng ta, mức độ hiểu biết và định kiến đối với Cá tính giả vẫn thấp và nặng nề hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ. Cô đã nói trước đây rồi mà, đến nỗi trường còn nhận được điện thoại hỏi ‘Cá tính giả là Ma Vương thì có ổn không?’ hay ‘Có phải mọi sự bất hạnh của chúng ta đều do Ma Vương học cùng trường mình không?’. Hành động của Cá tính giả được chấp nhận bởi công chúng, nên đây có lẽ là một cách xả hơi chăng?”
Tôi không nghĩ là đám bạn trong lớp sẽ chấp nhận một lý do như vậy. Vốn dĩ đây cũng chỉ là chuyện riêng của người lớn thôi mà.
Nặng nề quá…
Mà dù có làm đi nữa, thì làm sao những Cá tính giả và những bạn cùng lớp còn lại có thể cùng nhau làm một vở kịch được chứ? Về cơ bản, bọn họ đâu có quan tâm đến chúng tôi đâu?
Tạm thời thì tôi cũng giao tiếp được phần nào với Ryuugamine và Tsukaya, nhưng với những Cá tính giả khác thì hoàn toàn không.
Chà, dù sao thì tôi cũng đã nghĩ ra một *phương án* rồi, nhưng không có gì đảm bảo là nó sẽ thành công. Trước đó, tôi còn phải thuyết phục các bạn trong lớp rằng chúng ta sẽ làm kịch đã.
Chuyện đó thì cứ để cho cô Dekkaa lo!
Dù sao đi nữa, trước buổi họp lớp, tôi cần nói chuyện về *phương án* đó với Ryuugamine. Hay đúng hơn, trước hết phải nói cho cô ấy biết là lớp chúng ta sẽ làm kịch về Cá tính giả đã.
Thế nên tối qua tôi đã gửi email hỏi liệu cô ấy có thể đến trường sớm một chút không, và nhận được hồi âm: “Vậy thì chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, gặp nhau trước cửa nhà anh nhé.”
Nếu Tsubasa ở nhà, tôi đã kiên quyết từ chối rồi, nhưng thật xui xẻo hay may mắn không biết, dường như cậu ta vẫn phải nằm viện dài dài, chưa về nhà.
Thế là tôi, hơi chút mong đợi cảnh một cô gái tóc đen xinh đẹp đang chờ mình trước cửa, mở cổng ra — thì.
Một chiếc limousine đen bóng đỗ ngay trước cổng nhà! Một chiếc limousine chính hiệu dài ngoằng như con lươn, khiến tôi muốn hỏi không biết nó đã rẽ ở góc phố đó kiểu gì!
Bước xuống xe là một ông lão cao lớn, mặc một bộ lễ phục với tà áo sau xẻ đôi, tôi nhớ không nhầm thì đó là lễ phục đuôi tôm.
Ông lão cúi mình chào tôi.
Không hiểu sao tôi cũng cúi đầu chào lại ngay. Mặc dù là người lạ. Không hiểu sao, ông ấy toát ra một khí chất như vậy.
Kiểu như quản gia ấy?
Ông ta đi vòng quanh thân xe dài ngoằng rồi mở cửa sau, đúng chỗ tôi đang đứng, một cách vô cùng trang nhã.
“—Cảm ơn, Hakurouza.”
…Quả nhiên là Ryuugamine. Quản gia Hakurouza chính là ông này sao.
“Chào buổi sáng.”
Ryuugamine mỉm cười rạng rỡ, hơi cúi người trong xe và di chuyển đến chiếc ghế được lắp đặt ở phía đối diện, một vị trí mà bình thường trong xe hơi không thể có được.
Tuyệt thật đấy.
Ghế không hướng về phía trước! Và trần xe cũng cao nữa. Dù Ryuugamine không thể đứng thẳng hoàn toàn, cô ấy vẫn dễ dàng di chuyển trong tư thế hơi cúi người.
Ryuugamine khẽ nghiêng người, đôi chân khép gọn, vẫn mỉm cười nói: “Vậy thì, Sat— à không, M-Murabito A-san, chúng ta cùng đến trường thôi.”
Không cần phải sửa lại câu nói làm gì.
Chắc cô ấy có nhiều điều muốn nghĩ ngợi.
Lần trước cô ấy cũng nói “Không giống nhau, không thích!” mà. Thôi được rồi, ít nhất tôi biết cô ấy nhớ tên tôi là được.
Tuy nhiên, với tình huống này, cô ấy đang bảo tôi lên xe sao? Không cần hỏi cũng biết là vậy rồi.
Ừm… có được không nhỉ?
Vốn dĩ việc đi học bằng xe riêng bị cấm theo quy định của trường mà. Thôi thì, thường ngày Ryuugamine cũng đi bộ, có lẽ cô ấy dùng xe này để nói chuyện mà không bị làm phiền chăng.
Tôi nhìn về phía vị quản gia.
“Mời cậu.”
Dù lời nói là mời, nhưng ánh mắt ông ấy như đang nói “Lên xe đi!” — tôi có cảm giác vậy.
…Hết cách rồi.
Nếu cứ đỗ chiếc limousine ở đây mãi thì sẽ gây phiền hà cho hàng xóm, mà nếu đi bộ thì Ryuugamine cũng sẽ xuống xe ở đây, nếu bà hàng xóm nhìn thấy và mách với thằng Tsubasa thì không biết cậu ta sẽ suy diễn những chuyện gì nữa.
Thế nên đây là bất đắc dĩ thôi.
Tôi tự biện minh cho mình như vậy.
“X-xin phép ạ…”
Tôi tự nhủ phải mạnh dạn lên, rồi lần đầu tiên trong đời bước vào một chiếc limousine.
Ối chà!
Sàn xe mềm thế! Cái gì vậy?
“R-Ryuugamine. Không cần cởi giày à…?”
“Ể…?”
Tôi bị cô ấy cười phá lên!
「X-xin lỗi. Cứ đi giày dép vào được mà ạ?”
“À, ừm… Khách sáo quá, thành ra lại thấy mình cần phải bỏ giày dép ra mới phải phép chứ…”
Phía sau, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Chắc là do người quản gia đã đóng giúp.
Tôi ngồi xuống đối diện Ryuugamine – ấy chết, cái ghế gì thế này! Không có đáy chắc? Sao mà lún sâu thế! Ryuugamine sao lại ngồi bình thường được nhỉ? Có bí quyết gì à?
Thôi, kệ đi.
Hỏi xem ngồi thế nào thì cũng lộ vẻ kém hiểu biết quá, tôi không muốn giá trị “Dân làng” của mình bị hạ thấp.
Người quản gia lại vòng về ghế lái, rồi từ từ khởi động xe.
Khi Ryuugamine thực hiện một thao tác nào đó, tấm chắn trong suốt ngăn cách với ghế lái bỗng mờ đi, khiến hình bóng người quản gia trở nên lờ mờ. Không chỉ tấm chắn, các cửa sổ cũng vậy. Lẽ nào từ ghế lái không nhìn thấy phía sau nữa sao? Chắc chắn những loại xe như thế này sẽ có cơ chế đặc biệt, khác hẳn xe thường.
“Tôi làm cho trong suốt lại nhé?”
“Hả? À… không. Thế này thì thoải mái hơn rồi.”
Nếu có ai đó thấy hai đứa ở riêng với nhau thế này, chắc chắn sẽ bị đem ra trêu chọc đến cùng trời cuối đất.
…………
Khoan đã, hai đứa ở riêng… thật! Trong một không gian kín!
Chết rồi.
Hơi nóng người rồi.
Không không. Là nhiệt độ trong xe cao thôi. Vừa nãy cửa vẫn mở toang hoác cơ mà, nhất định là vậy rồi. Hơn nữa, dù trong xe rộng thật nhưng đâu phải xe buýt. Ngồi đối diện nhau thì khoảng cách cũng gần là cái chắc. Chắc chắn là vì thế!
“Cậu…”
“Hả?”
Ối. Phát ra âm thanh kỳ cục quá! Mất mặt ghê! Ryuugamine đang run cả vai kìa. Khốn kiếp, muốn cười thì cứ cười thoải mái đi! Tôi chẳng thèm để tâm đâu!
Đúng vậy đấy! Tôi đang căng thẳng lắm đây!
Lạ thật đấy… Ở riêng với Tsubasa thì tôi chẳng bao giờ thấy thế này. Phải chăng là do uy quyền của ‘Ma Vương’ ít nhiều cũng có tác dụng? Kiểu như khiến một ‘Dân làng’ bình thường phải khiếp sợ ấy mà. Dù thường ngày chẳng thấy chút nào.
“X-xin lỗi.”
Có vẻ cô ấy đã cố gắng nhịn cười. Ryuugamine khẽ hắng giọng rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối.
“Vậy thì… chuyện về Lễ hội Văn hóa mà cậu muốn nói là gì ạ?”
“Chính là chuyện đó…”
“Là một lễ hội rất lớn phải không? S-san… Các bạn ‘Dân làng A’ định làm gì vậy? Tôi hơi mong đợi đấy.”
“Hả? Sao cậu lại nói cứ như chuyện của người khác thế, Ryuugamine. Tiết mục là theo đơn vị lớp mà?”
“Đúng là như vậy ạ… Nhưng chúng tôi – những người có ‘cá tính’ đặc biệt, không tham gia theo lớp, tôi đã nghe thấy vậy trong buổi giới thiệu nhập học mà? À… là trong buổi giới thiệu riêng của chúng tôi thôi.”
Có chuyện đó nữa sao!
“Nhưng nếu tham gia cá nhân thì được. Fufu. Tôi cũng định làm bài nghiên cứu thuyết trình đây.”
“Nghiên cứu gì cơ?”
“Đương nhiên là ‘Về phương pháp tiêu diệt nhân loại một cách hiệu quả’ ạ.”
Tôi ngã ngửa.
“Đương nhiên cái gì mà đương nhiên! Cái đó không được, không được đâu!”
“Ơ, tại sao ạ?”
Ryuugamine chu môi.
“Nó rất có tính văn hóa mà. Mà này, tôi vẫn luôn cho rằng các lễ hội văn hóa truyền thống chẳng có chút văn hóa nào cả. Mấy cái gian hàng takoyaki, hay nhà ma, mấy thứ đó có gì là văn hóa chứ?”
“Không, có thể nhìn theo góc độ đó, nhưng thông thường, mục đích chính của lễ hội văn hóa là… hướng đến phần ‘hội’ nhiều hơn cơ mà!”
Với học sinh là vậy đó!
“Lễ hội thì đương nhiên phải có gian hàng, có nhà ma chứ? Thế nên hoàn toàn ổn mà.”
“Ừm… có thể là vậy nhưng đã gọi là Lễ hội Văn hóa thì lẽ nào không thể trưng bày các công trình nghiên cứu về khía cạnh văn hóa được sao?”
Nghiên cứu về phương pháp tiêu diệt nhân loại một cách hiệu quả thì chẳng có chút văn hóa nào cả!
Tôi muốn nói lớn điều đó, nhưng lại nuốt vào.
Tiêu diệt nhân loại là cốt lõi trong bản sắc ‘Ma Vương’ của cô ta. Việc tôi phán xét chuyện đó có văn hóa hay không, hình như là không đúng lắm.
Tuy nhiên, tôi kiên quyết không thể để cô ta trưng bày thứ đó được. Đáng sợ lắm chứ! Cách để khiến Ryuugamine từ bỏ ý định đó là…
Đúng rồi!
“Này, Ryuugamine.”
Tôi hơi cúi người về phía trước, hạ thấp giọng như đang nói chuyện bí mật. Ryuugamine cũng bị kéo theo, hơi gập người về phía trước và ghé mặt lại gần.
Ôi.
Mùi hương vẫn dễ chịu như mọi khi… khoan đã, không phải chuyện đó!
“N-này, Ryuugamine, cậu đang nói gì thế. Nếu trưng bày cái đó ra, Tsubasa nhất định sẽ để mắt tới đó! Nó sẽ đọc cho bằng hết! Cậu có ổn không? Lại để lộ bài tẩy rồi.”
Ryuugamine lộ vẻ mặt giật mình.
“Đ-đúng là nguy thật…”
Thêm một cú chốt hạ nữa!
“Không chỉ vậy. Với tính cách của Tsubasa, nó có thể sẽ nói rằng ‘Thứ này không thể để người khác thấy được’ rồi xé nát hay phá hủy hết luôn đó?”
“K-không thể chấp nhận được!”
Ryuugamine nắm chặt tay lại.
“Phải làm gì đó thôi!”
“Không không, chẳng làm gì được đâu.”
Tôi vội vàng vẫy tay.
“Từ những thiệt hại trước đây, Ryuugamine cũng hiểu rõ mà phải không? Năng lực hành động của Tsubasa đâu phải dạng vừa. Nó còn chẳng ngại bị Hắc phục bắt rồi đưa vào Cơ sở nữa là. Làm sao mà cản được chứ.”
Ryuugamine ‘ừm ừm’ rồi suy nghĩ đăm chiêu.
Chiếc limousine di chuyển rất chậm. Có vẻ như đã bị kẹt xe rồi.
Sẽ không bị trễ học chứ?
Tôi cũng không ra khỏi nhà quá sớm… Thôi, đành chịu vậy.
Một lát sau, Ryuugamine nói: “Tôi hiểu rồi ạ.”
“Tôi sẽ từ bỏ việc trưng bày. Thật bực mình nếu công trình mình đã bỏ công sức làm ra lại bị Dũng Giả phá hoại, thế nên tôi sẽ lén lút thực hiện nó khi Dũng Giả bị gửi vào Cơ sở.”
Cũng chẳng thể nói là “Đừng làm!” được.
“Thôi được, cứ cố gắng đi…”
Cô ấy định làm ở đâu vậy nhỉ? Thuê một địa điểm nào đó để mở triển lãm à? Với cái tên ‘Tuyệt vời kinh ngạc! Triển lãm toàn cảnh Kế hoạch Tiêu diệt nhân loại của Ma Vương đáng sợ nhất’, rồi dựng bảng có hình Ryuugamine mặc đồng phục với áo choàng đen dày cộp, bán cả ‘Ma Vương goods’ nữa sao?
Có vẻ có thể xảy ra thật nên thấy sợ quá đi! Tôi sẽ không giúp đâu! Tự thề trong lòng thế đã!
Mà thôi, không phải chuyện đó.
“Nói tóm lại thì,”
Tôi thẳng người dậy và nói.
Ryuugamine gật đầu.
“Thầy giáo đã quyết định tiết mục của lớp chúng ta rồi.”
“Thật sao ạ? Tôi hiểu rồi. Cố gắng lên nhé!”
Cô ấy nắm chặt hai bàn tay trước ngực.
“Không không. Cậu nói cứ như chuyện của người khác thì tôi khó xử lắm. Chuyện này người có ‘cá tính’ cũng phải tham gia mà.”
“Hả?”
“Nói đúng hơn là, người có ‘cá tính’ sẽ là trung tâm thì phải? Thầy Dekkaa nói hay là dựng một vở kịch về những hoạt động của người có ‘cá tính’ trong Tail Universe để giới thiệu rộng rãi. Tuy nói là ‘hay là’, nhưng thực chất là quyết định rồi. Lớp chúng ta sẽ diễn kịch.”
Mắt Ryuugamine mở to tròn.
“Sao lại…”
Đúng là bất ngờ thật… Phải rồi. Ngay từ đầu, cái ý tưởng người có ‘cá tính’ và học sinh bình thường hợp tác làm gì đó đã kỳ lạ rồi. Về cơ bản, họ không thể giao tiếp bình thường được, nên chuyện cùng nhau làm gì đó là điều không thể.
“—Tôi không thể đóng vai chính được!”
À, ra là cô ấy bất ngờ vì chuyện đó à!
Như thể đó đã là quyết định cuối cùng, Ryuugamine ôm mặt bằng hai tay, khẽ nhấp nhổm.
“Làm thế nào đây…”
“Không, vai chính hay gì đó còn chưa quyết định mà! Mà ngay cả vở kịch gì còn chưa biết nữa chứ? Dù sao thì, chắc chắn đó sẽ là một vở kịch phát huy được ‘cá tính’ của mỗi người.”
「Ơ? Thế thì chẳng phải ta mới là nhân vật chính hay sao? Ma Vương mà lị. Trong lớp này, ta tin là chẳng ai có 'cá tính' mạnh hơn Ma Vương cả."
"Chuyện mà Ma Vương lại là nhân vật chính á, phi lý quá đi mất. Thường thì Ma Vương phải là kẻ thù cuối cùng chứ."
Nghe vậy, Ryuugamine chống tay lên hông, ưỡn ngực ra đầy tự mãn.
"Trong câu chuyện có ta góp mặt, ta không chấp nhận cái kết kiểu anh hùng đánh bại Ma Vương rồi mọi chuyện êm xuôi đâu. Phải là một chuỗi tình tiết bất ngờ nối tiếp nhau, và cuối cùng thì Ma Vương sẽ thắng! Rồi nhân loại nhất định bị diệt vong!"
Cái thể loại truyện đấy ai mà muốn đọc!
"Không, cô nói thế là vô lý rồi!? Tail Universe chẳng phải là nơi mà các Cá tính giả diễn vai trong câu chuyện của ai đó trong thế giới đó hay sao? Đâu thể muốn làm gì thì làm được chứ."
"Làm được cả đấy ạ."
Ryuugamine cười khếch lác, vẻ mặt đầy tự tin lạ thường.
"Thậm chí họ còn hoan nghênh nữa là đằng khác. Họ bảo là 'nhân vật tự ý hành động'. Tác giả thì nghĩ rằng đó là do mình đã thổi hồn vào nhân vật nên họ mới có thể tự do như vậy, nhưng thực chất đó là hiện tượng xảy ra khi chúng ta phớt lờ cốt truyện được giao và phát huy 'cá tính' của mình."
Thì ra là thế!
Ryuugamine tự hào gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy, ta đã học được điều đó trong khóa huấn luyện."
"Có vẻ như cô chưa hề trải nghiệm thật sự..."
Đúng rồi. Phải ít nhất hai năm nữa – sau khi tốt nghiệp cấp ba – bọn họ mới có thể tới Tail Universe.
Nhưng mà, tôi không thể tin là các thầy cô lại chấp nhận cái kịch bản Ma Vương thắng, nhân loại diệt vong đâu. Hình như họ còn nói là Tail Universe và Cá tính giả còn mang ý nghĩa quảng bá nữa mà.
Quảng bá hay là khai sáng gì đó nhỉ?
Nói chung, vì mục đích của họ là vậy, nên nếu làm thì chắc chắn phải là một cái kết có hậu. Về chuyện này, tôi phải kiểm tra lại xem có bị ràng buộc gì về đề tài hay không đã.
"Tóm lại, chúng ta phải báo cáo và giải thích chuyện này cho cả lớp, rồi phân công vai trò nữa. Càng nhanh càng tốt. Dù sao thì, nếu sang kỳ nghỉ hè rồi, việc liên lạc từng người sẽ rất phiền phức – à, chúng ta thì dùng mailing list gửi email một loạt là được rồi, nhưng các Cá tính giả thì sao? Email của chúng ta có bị bỏ lỡ không?"
Dù sao thì, tôi vẫn thường trao đổi email với Tsubasa một cách bình thường mà.
"Không ạ? Ta vẫn đọc email bình thường mà? Email gửi đến điện thoại của ta thì ta biết đó là email gửi cho ta thôi."
À, ra là thế!
Vậy là chỉ cần tạo một mailing list là có thể truyền đạt thông tin được rồi. Dù sao thì, việc cả lớp có chịu cung cấp địa chỉ email của họ không lại là chuyện khác.
Tuy nhiên, muốn quyết định việc gì thì vẫn nên có mặt đầy đủ mọi người mới dễ dàng hơn. Chuyện giải thích cho các Cá tính giả thì Ryuugamine lo, còn học sinh bình thường thì tôi sẽ làm. Như vậy, học sinh bình thường sẽ phải nghe cùng một lời giải thích hai lần, nhưng chuyện này đành chịu thôi.
"Dù sao thì, tiết bốn hôm nay là tiết của Dekkaa Sensei, nên tôi muốn xin thầy một nửa thời gian tiết học để tổ chức một buổi sinh hoạt lớp về việc này – cô thấy sao?"
Ryuugamine khẽ 'Ưm...' rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi hiểu cảm giác của cô ấy.
Mấy người Cá tính giả này, mỗi người đều đúng là 'có cá tính' theo đúng nghĩa đen. Có lẽ vì cá tính của họ quá mạnh mẽ nên họ có những điểm không hòa hợp với người khác, kể cả với những Cá tính giả khác.
Ryuugamine hồi cấp hai hình như nổi tiếng là người lập dị, nhưng phần lớn các Cá tính giả cơ bản đều như vậy. À, Dũng giả thì hoàn toàn khác.
Chiếc xe hình như đã thoát khỏi đoạn tắc nghẽn, giờ đang chạy bon bon và đã qua khỏi cổng trường trong khi Ryuugamine vẫn còn đang suy nghĩ. Nhiều học sinh thấy chiếc limousine thì hiếu kỳ nhìn theo, nhưng nhờ kính xe được dán phim tối màu nên không ai thấy được mặt chúng tôi.
Chiếc limousine chạy thẳng tới bãi đỗ xe dành cho khách và dừng lại ở đó.
Nhưng mà – có phải Hakurouza-san không nhỉ? Người giống quản gia của nhà Ryuugamine vẫn không nhúc nhích khỏi ghế lái. Có phải vì Ryuugamine đang suy nghĩ không? Ông ấy đang chờ để không làm phiền chúng tôi chăng.
Tôi mở điện thoại ra xem đồng hồ. Vẫn còn một chút thời gian nữa mới đến buổi sinh hoạt đầu giờ sáng. Mà nói mới nhớ, Ryuugamine dùng smartphone nhỉ. Ghen tị thật. Tôi cũng muốn có một cái, nhưng đúng là không dám ngỏ lời với bố mẹ. Mà tự mua thì lại không có tiền.
Tay chân rảnh rỗi nên tôi kiểm tra email vậy. ...Không có email mới! À mà Ryuugamine gõ email cũng nhanh thật. Smartphone có khác không nhỉ? Hay là Ryuugamine đặc biệt vậy?
À, phải rồi.
Mailing list thì có thể nhờ Dekkaa Sensei là được.
Bỏ qua những người không có điện thoại di động, nhà trường vẫn có địa chỉ email đã đăng ký để liên lạc mà. Ngoài email đầu tiên, tôi chưa bao giờ nhận được email nào khác, nhưng về cơ bản thì nó dùng để gửi thông tin về kẻ lạ hoặc những thông báo không mấy hay ho nên không có thì tốt hơn, nhưng tôi vẫn nên hỏi xem có thể tận dụng không.
Tôi gửi email cho thầy, rồi nhờ thầy chuyển tiếp là được.
"– Được rồi."
Nghe tiếng Ryuugamine, tôi ngừng nghịch điện thoại và ngẩng đầu lên. Biểu cảm đó không phải là đang mưu tính gì đó... May quá. Ai mà biết cô ấy lại nảy ra ý định diệt vong nhân loại từ chuyện gì đâu. Nhưng mà, không phải vì thế mà tôi lại phải giữ kẽ từng tí một mỗi khi nói chuyện với cô ấy.
"Vậy thì, chúng ta sẽ tổ chức một buổi sinh hoạt lớp khẩn cấp vào tiết bốn."
"Được." Tôi đáp, gập điện thoại lại và cho vào cặp.
"...Cô nghĩ mấy người đó sẽ hợp tác không?"
"Cái đó... ta tin là chắc chắn sẽ ổn thôi. Nếu họ nhấn mạnh đó là yêu cầu từ chính quyền, chúng ta thường sẽ chấp nhận phần lớn mọi thứ. Ai mà biết được điều gì sẽ liên quan đến tương lai của mình chứ."
Có chuyện đó sao.
Ryuugamine trước đây từng nói rằng họ đã được định sẵn thứ mà họ có thể trở thành và bị ràng buộc bởi nó, nhưng liệu có phải nếu chống đối chính quyền, con đường duy nhất của họ có thể bị đóng lại không? Nếu vậy thì sao? – Ưm... Thật tình, tôi không hiểu. Ý là nếu họ không thể trở thành bất cứ điều gì sao. Đối với tôi, người còn chưa biết mình có thể trở thành gì, thì không thể tưởng tượng nổi. Hay chỉ đơn giản là tôi thiếu trí tưởng tượng?
"Này – Murabito A-san?"
"Hả? À, xin lỗi. Tôi vừa mới lơ đễnh một chút."
Thôi vậy. Giờ mà còn ở đây suy nghĩ linh tinh thì đúng là sẽ trễ giờ mất.
Vừa nghĩ thế, quản gia như thể đã tính toán trước, mở cửa xe. Tôi không biết những chiếc limousine khác thì sao, nhưng chiếc xe này chỉ có một cánh cửa phía sau.
"Mời quý khách."
Được mời,
"Vâng, vâng..."
Tôi hơi cúi đầu khi bước xuống xe limousine. Quả nhiên, ở bãi đỗ xe dành cho khách thì không có bóng dáng học sinh nào. Nơi này cũng ở phía sau khu nhà học cũ nên từ các lớp học cũng không nhìn thấy được.
Tốt rồi.
Nếu Tsubasa mà nghe được chuyện tôi đi học bằng xe với Ryuugamine, ai mà biết nó sẽ bày ra cái nhiệm vụ rắc rối nào nữa.
Khác với tôi, Ryuugamine bước xuống limousine một cách thực sự duyên dáng. Hóa ra việc lên xuống xe cũng có thể duyên dáng sao. Lần đầu tiên tôi biết đấy. Ryuugamine không hề mang theo những vật phẩm tượng trưng cho 'cá tính' vốn gắn liền với Cá tính giả, và cái cách cô ấy nhẹ nhàng hất mái tóc đen dài qua vai trông đúng chuẩn một tiểu thư đài các.
"Xin mời đi, Sakura Ouko tiểu thư."
Ryuugamine mỉm cười rạng rỡ và gật đầu.
"Vâng. Hôm nay tôi cũng sẽ cố gắng vạch ra kế hoạch diệt vong nhân loại."
Khoan đã nào!
Trường học không phải là nơi để nghĩ hay vạch ra kế hoạch diệt vong nhân loại!
Và... một lời phản bác sắc bén chợt vụt lên trong tâm trí tôi. Dĩ nhiên, ngoài mặt tôi vẫn giả vờ vô cảm, chỉ lẳng lặng dõi theo màn đối đáp của hai người họ.
Nhưng mà... đúng là Ma Vương có khác! Ryuugamine Ouko vẫn cứ là Ma Vương thôi!