Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

2 1

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

(Đang ra)

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Ryuto

Đây là câu chuyện về một người đàn ông đột ngột bị ném vào không gian cùng với con tàu vũ trụ riêng của mình. Anh chu du khắp nơi với nó, cứu những thiếu nữ gặp nạn trên đường đi, tán tỉnh họ, kiếm ti

25 4

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1170 11726

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

300 7123

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Hoàn thành)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

374 3842

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

56 290

Quyển 2 - Chương 8

8

"Satou-kun… sao thế kia?"

Chiều thứ Hai, sau giờ học.

Cô Dekkaa, người đã gọi tôi lên phòng giáo viên, nhìn thấy vết bàn tay nhỏ màu đỏ hằn rõ trên má tôi và hỏi như vậy.

"Có gì đâu ạ."

Dù nhìn kiểu gì cũng chẳng phải "có gì đâu", nhưng tôi chỉ còn nước trả lời vậy thôi. Làm sao mà nói được chứ. Chẳng lẽ tôi lại kể là vừa nãy, khi tôi trả lại bộ trang phục của "Ma Vương tháng Mười" cho Ryuugamine, cô ta nhìn thấy đồ bên trong liền đỏ bừng mặt, rơm rớm nước mắt rồi giáng cho tôi một cái tát?

"Vậy à? Thôi được rồi, nếu Satou-kun đã nói thế thì cứ cho là vậy đi."

Chẳng tốt đẹp gì sất. Thật tình, chẳng hiểu ra làm sao cả. Nó còn đáng xấu hổ hơn cả cái quần lót tôi đang mặc ư? Vô nghĩa và không thể lý giải nổi.

"Thế, cô gọi em có việc gì ạ?"

Chết rồi. Hơi mất kiểm soát cảm xúc. Lời nói trở nên cộc lốc. Nhưng cô Dekkaa chẳng mảy may để tâm, chỉ khẽ mỉm cười, tựa hồ như muốn ghé sát bộ ngực đầy đặn của mình. Đúng là giáo viên, và cũng đúng là người lớn. Chắc cô đã hiểu được cớ sự.

"Chuyện về Lễ hội Văn hóa sau kỳ nghỉ hè ấy mà… hướng đi đã chốt chưa em?"

Chết thật. Tôi quên béng mất. Tôi bị cuốn vào vụ giúp đỡ và dọn dẹp "chiến dịch ợ hơi" đến nỗi quên tiệt. Cái hố mà Tsubasa và đồng bọn đào tuy đã được công ty chuyên trách lấp đầy và phục hồi nguyên trạng, nhưng cái chuồng bò của Ryuugamine thì vẫn còn nguyên. Việc chăn nuôi dù đã được công ty của ông nội Ryuugamine tiếp quản, nhưng trong vài ngày trước khi mọi thứ chuyển giao hoàn toàn, tôi, với tư cách là "người trong cuộc", vẫn phải giúp một tay.

"Xem ra vẻ mặt này của em là quên rồi nhỉ."

"Ha ha…"

"Thế thì tốt quá. Có một đề xuất từ phía nhà trường, em nghe nhé?"

Thành thật mà nói, tôi chẳng có lấy một dự cảm tốt lành nào. Nhưng đây là lỗi của tôi vì đã quên. Đành chịu vậy.

"Cô đề xuất chuyện gì ạ?"

"Các em, dựng kịch, không?"

Kịch? Kịch là kịch sân khấu ư?

"Cuộc đối thoại giữa Ryuugamine và Hikarigaoka ở sân trường lần trước ấy, có một vị lãnh đạo trong Ủy ban Giáo dục xem qua video đó, rồi đề xuất rằng để mọi người hiểu rõ hơn về những người có Cá tính đặc biệt, hay là dựng một vở kịch phỏng theo cách họ thể hiện năng lực trong Tail Universe và trình chiếu rộng rãi?"

Trời! Cái, cái đó đúng là giống kịch thật, nhưng sao lại nảy ra cái ý tưởng đó chứ!?

"Không, không được đâu ạ! Nếu dựng kịch thì phải viết kịch bản, rồi dựng cảnh sân khấu nữa đúng không ạ? Mà thôi, dựng thì không nói, vấn đề là liệu bọn họ có chịu làm theo kịch bản không ấy. Với lại, em không nghĩ bọn họ có thể cùng nhau làm một việc đâu."

"Đúng là như vậy thật…"

Cô Dekkaa cũng công nhận điều đó ư? Công nhận rồi thì để yên cho tôi đi chứ!

"Cô bị thầy hiệu trưởng nhờ vả rồi…"

Trời ơi, quan hệ trên dưới của giới công sở lại nghiêm khắc đến vậy sao!

"Nhưng mà, nếu vậy thì cô phải đề xuất với ủy ban khối chứ ạ? Nói mỗi với em thì làm sao em lo được cả khối Một chứ."

"À, không cần đâu. Chỉ lớp mình dựng kịch thôi. Xem ra cái Cá tính của 'Ma Vương' là vấn đề lớn nhất. Thường ngày tiếp xúc thì biết Ryuugamine không phải là đứa trẻ hư, nhưng cư dân xung quanh thì hay gọi điện lắm. Kiểu như 'Ma Vương' có ổn không, hay 'cái chậu cây nhà tôi bị vỡ có phải do 'Ma Vương' làm không' chẳng hạn. Xem ra là muốn giải tỏa những hiểu lầm đó nữa."

Thì ra là Ryuugamine bị người ta sợ hãi sau lưng thế đấy. Nhưng mà, vu khống thì quá đáng thật. Ryuugamine mà lại đi đập chậu cây ư. Nếu không phải là để hủy diệt nhân loại thì cô ta đời nào làm thế.

"Em thấy sao?"

"Chuyện này đã quyết rồi đúng không ạ, thưa cô?"

"Cái đó thì, ừm…"

Cô Dekkaa khẽ mỉm cười, vẻ bối rối, như muốn lảng tránh.

"Vâng, em hiểu rồi. Em sẽ thử nói chuyện với Ryuugamine xem sao."

Chắc là mai vậy. Dù thế nào thì cũng không thể gặp mặt cô ta ngay sau chuyện vừa rồi được. Tim tôi không chịu nổi.

"Tốt quá! May quá đi mất… Thật tình, có em làm lớp phó thật may mắn."

Vâng, đâu có gì. Tôi khẽ rụt vai chào tạm biệt rồi định rời đi.

"À, khoan đã. Cô còn một việc nữa."

"Hả?"

"Đừng lo. Không phải chuyện gì liên quan đến Ryuugamine đâu. Dù Cá tính vẫn có liên quan một chút, nhưng là việc cô muốn nhờ em với tư cách là thành viên ban cán sự lớp."

"Chuyện gì ạ?"

Cô Dekkaa trở nên nghiêm nghị. Tự nhiên tôi cũng cảm thấy mình phải nghiêm túc hơn.

"Em có biết em Yaguruma không?"

Một cái tên tôi chưa từng nghe. Chắc điều đó đã hiện rõ trên mặt tôi. Cô Dekkaa cười khổ.

"Quả nhiên là em không biết. Thì ra là vậy… Yaguruma Kokoro là học sinh lớp mình đó. Nghĩa là bạn cùng lớp với em."

"Ừm… lúc giới thiệu bản thân có bạn ấy không ạ?"

Cái màn tự giới thiệu hoành tráng của Ryuugamine thì không thể quên được. Màn tự giới thiệu ghét bỏ loài người thì không phải lúc nào cũng được nghe. Cũng không phải vì thế, mà vốn dĩ tôi cũng không chú ý lắm đến lời mấy đứa khác nên không nhớ cũng đành chịu thôi, nhưng Yaguruma Kokoro ư – một cái tên nghe có vẻ không đến nỗi lạ như Satou, Saitou hay Kimura mà tôi lại chẳng có chút ký ức nào.

"Tiếc rằng, không có em ấy."

À, vậy sao.

"Yaguruma đã tham dự lễ khai giảng, nhưng sau đó thì về luôn."

"Tự do ghê nhỉ."

"Nói đúng hơn là được đưa vào bệnh viện. Bị thương ấy mà."

Nên nói "mong bạn chóng khỏe" ư? Không, đâu phải cô giáo bị thương, nói vậy thì lại kỳ quặc.

"Thế, bạn ấy sao rồi ạ? Vẫn đang nằm viện ư?"

"Không, tạm thời thì có vẻ khỏe rồi. Nhưng có một số vấn đề, nên từ lễ khai giảng đến giờ, em ấy chưa đến trường lần nào."

"Vấn đề?"

Cô giáo nói "Ừm" nhưng không cho biết vấn đề đó là gì.

"Thế nên – Yaguruma là một Người có Cá tính đặc biệt."

Có vẻ đó không phải là "vấn đề" cô vừa nói.

"Người có Cá tính đặc biệt sau này sẽ làm những công việc đặc thù trong Tail Universe, nhưng em hiểu là không thể không có kỹ năng xã hội đúng không?"

"Đúng là vậy ạ."

Bất kể làm công việc gì, kỹ năng xã hội đều cần thiết.

"Trường học là nơi quan trọng để học điều đó. Đặc biệt là Người có Cá tính đặc biệt, vì họ ít có cơ hội sống tập thể hay hoạt động nhóm bên ngoài trường, và cũng bị hạn chế nữa."

Nói tóm lại là.

"Cô muốn em làm cho bạn ấy chịu đi học ư? Chính em ạ?"

Cô giáo gật đầu.

"Nếu được thì mong em ấy sẽ đến từ học kỳ hai. Em và Ryuugamine – hai em, với tư cách là thành viên ban cán sự lớp, có thể giúp cô việc này được không? Em thấy sao?"

Dù là hỏi ý tôi, nhưng có từ chối thì chắc chắn cô cũng sẽ lại nhờ vào lúc khác thôi. Chuyện này, ngay từ khi tôi bị gọi đến đây, đã được quyết định rồi. Hơn nữa, những kiểu nhờ vả này, tôi chẳng có cảm giác Ryuugamine sẽ từ chối. Lấy ví dụ Tsukaya Mairi thì rõ. Cô ta không những không từ chối mà có khi còn hớn hở nhận lời ấy chứ.

"Vâng, vậy em cũng sẽ thử nói chuyện với Ryuugamine xem sao."

Tôi nghĩ cô giáo đâu có bị phớt lờ hoàn toàn đâu mà không tự nói chuyện. Nhưng không hiểu sao, mọi chuyện cứ thế mà thành ra cái thể này từ lúc nào không hay.

"Tốt quá! Vậy cô đưa địa chỉ và hồ sơ cho em nhé!"

Thông tin cá nhân lại dễ dàng thế ư!?

"À, cả ảnh nữa."

Cô Dekkaa đặt một tấm ảnh đen trắng, có vẻ là ảnh thẻ lúc thi tuyển sinh, lên bàn.

Khoan đã, cái tên này…

[IMAGE: ../Images/008-001.jpg]

Trong cái khung hình vuông vức chỉ vỏn vẹn bốn nhân ba phân ấy, hiện lên rõ mồn một hình ảnh cô gái kia, vẫn đội chiếc hộp trông như làm bằng bìa các-tông, với một khe hở ngang.

《HẾT》