[IMAGE: ../Images/..]
4
“Jirou, cậu ở trong đó đúng không?!”
Cửa sau lớp học bật mở ầm ầm, và khi Tsubasa bước vào, bọn tôi vẫn còn đang trong giờ học buổi chiều.
Viên phấn trong tay thầy Dekkaa gãy đôi rơi xuống sàn, các bạn học cũng giật mình ngoái lại nhìn, nhưng đó chỉ là những học sinh bình thường. Còn các “Cá tính giả” trong lớp, kể cả Tsukaya, chỉ liếc mắt một cái, chẳng mảy may ngạc nhiên.
Đôi mắt xanh biếc to tròn quét một lượt quanh lớp, mái tóc vàng óng dài bay lượn, thêm cả bộ ngực khủng bố cũng rung rinh theo – đó chính là Hikarigaoka Tsubasa – “Dũng Giả”, bạn thuở nhỏ của tôi, và tiện thể cũng là lớp trưởng lớp bên cạnh. Lớp tôi thì có Ryugamine và tôi làm phụ tá, còn Tsubasa thì tự mình đảm nhiệm mà không cần đến lớp phó.
Tsubasa đi thẳng đến chỗ tôi. Thanh “Bảo kiếm Envurio” – vật phẩm để cô ta trở thành Dũng Giả – kêu lạch cạch inh ỏi sau lưng.
Aiz... Rõ ràng là đang trong “chế độ Cá tính giả” rồi. Chắc gì nhìn thấy cái gì ngoài mục tiêu đâu.
Cái “Cá tính” “Dũng Giả” của Tsubasa khác với những “Cá tính” khác ở chỗ, nó cơ bản sẽ nhận ra những người bình thường như chúng tôi mà không cần bất cứ điều kiện nào. Cô ta không hề phớt lờ chúng tôi.
Mà thôi, có lẽ là vì trong truyện, Dũng Giả luôn đứng về phía chúng ta nên mới có cái vị thế như vậy. Nhưng suy cho cùng, NPC vẫn chỉ là NPC mà thôi. Dù trong game hay bất cứ đâu, những vai quần chúng cuối cùng cũng chỉ là bối cảnh, và trừ khi cần thiết, họ chẳng khác nào không tồn tại cả, phải không?
Thế nên, khi Tsubasa có một mục đích hay ý chí mạnh mẽ dẫn lối, cô ta sẽ hành xử đúng kiểu “Cá tính giả”.
Và bây giờ chính là lúc đó.
Dù vậy, hình như tâm trạng cô ta không tốt lắm. Chắc chắn là vậy rồi, gắn bó lâu năm nên nhìn mặt là biết ngay.
Thôi được rồi, việc cô ta hoàn toàn phớt lờ những học sinh khác và cả thầy giáo thì tôi không nói, nhưng đứng cạnh bàn tôi rồi đập tay cái “rầm” xuống thì làm ơn dừng lại đi, giật cả mình đấy.
“... Đi cùng tôi.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói.
“Ồ!” – một tiếng reo khẽ vang lên từ phía các bạn học bình thường.
Hiểu lầm to rồi. Cái câu “Đi cùng tôi” này không phải mang ý nghĩa hẹn hò nam nữ gì đâu. Nó chẳng liên quan gì đến cái thế giới màu hồng ngọt ngào đó cả, mà là ý nghĩa thực sự của việc “đi cùng tôi” mà thôi.
Nói tóm lại, là “hãy làm bạn đồng hành của tôi”.
Dù sao thì cũng may là Ryugamine không có ở đây. Chẳng biết lý do gì mà cô ta lại xin nghỉ học sớm để đi mua sắm nữa. Đúng là một con người tự do tự tại.
“Nhanh lên nào!”
Tôi biết rồi. Biết rồi nên đừng có vơ cái cặp của tôi đang treo ở móc cạnh bàn rồi ném “cộp” một cái như muốn phá banh ra thế chứ.
Tôi cất bút viết, sách giáo khoa và vở vào cặp rồi đứng dậy.
“Ơ, này cô Dekkaa—”
“Thầy ơi, cháu xin lỗi ạ. Mà vì cháu sắp bị ‘Dũng Giả’ bắt cóc rồi, nên mong thầy coi như đây là trường hợp được điểm danh đặc biệt ạ.”
“Điểm danh đặc biệt” về cơ bản là một biện pháp dành cho những hành động tùy hứng của các “Cá tính giả”. Nếu không thì bọn họ sẽ bị thiếu ngày học mà lưu ban như cơm bữa.
Vốn dĩ, quy định này không áp dụng cho tôi, nhưng vì việc bị Dũng Giả lôi kéo đi mà phải nghỉ học thì đáng thương quá, nên hồi cấp hai tôi đã được phép rồi.
Tôi đáng lẽ đã nói với thầy Dekkaa về chuyện này rồi chứ nhỉ… Hay thầy quên rồi? Mà thôi, từ khi vào cấp ba thì chưa có lần nào như vậy nên chắc cũng khó trách.
“Thầy ơi, thầy nhớ không? Cháu đã nói với thầy trước đây rồi mà?”
“Hả? Ờ, hình như là… Hình như là có nói thì phải…”
Quên thật rồi.
Dù thầy Dekkaa vẫn đang cố gắng nhớ lại, Tsubasa vẫn phớt lờ ông, rồi nói:
“Thôi nào, đi thôi!”
Cô ta túm lấy cổ áo tôi rồi kéo đi.
Tôi đâu phải mèo đâu mà túm thế chứ. Mà thôi, dù sao thì chống cự cũng hoàn toàn vô ích, nên tôi đành ngoan ngoãn đi theo. Lâu lắm rồi mới thế này, nhưng đây là chuyện thường ngày mà. Tôi cũng quen rồi.
Thế nhưng.
“—Chia buồn cùng cậu.”
“—Chia buồn cùng cậu.”
Kimura! Saitou! Hai đứa bây dừng ngay cái trò chắp tay vái lạy đi chứ! Như thế này thì tao lo lắng thật đấy!
“... Nếu cậu chết, tôi sẽ sử dụng cậu đó.”
Tsukaya! Con bé này cũng đang nghịch mèo mà lại dám thì thầm mấy lời đáng sợ như vậy chứ!
☆
Mà thôi, đó chỉ là lo lắng vô cớ.
Tsubasa như mọi khi bắt tôi đẩy một xe đẩy đầy đủ dụng cụ dọn dẹp, và khi đến ngôi nhà được chỉ định, cô ta buộc tóc ra sau một cách cực kỳ ngầu, đeo khẩu trang và găng tay cao su. Và tình cờ thay – chắc là tình cờ thôi – Tsubasa cũng mặc đồ bảo hộ liền thân. Hơn nữa, vẫn là áo ba lỗ.
Khác với Ryugamine, ngực của cô ta quá lớn khiến vải bị kéo giãn, làm lộ ra phần bầu ngực nhô ra ở hai bên và phía trên. Dù sao thì cô ta cũng chẳng thèm nghe đâu, nhưng tôi vẫn thử nói vậy.
“... Mày mặc áo lót đi.”
“Không đời nào. Cử động nhiều sẽ bị cọ xát mà đau, với lại còn bị bí hơi mà ngứa nữa chứ.”
“Thế thì, chẳng phải có áo lót thể thao đó sao? Cái đó thì không sao mà, phải không? Người ta còn đặt tên là dùng cho thể thao mà.”
“Đồ lắm mồm…”
Tsubasa tặc lưỡi, đặt nắm đấm đeo găng cao su lên hông rồi quay lại nhìn tôi.
“Tôi là người bị ngứa và đau đấy chứ? Sao cậu lại quan tâm đến thế chứ?”
Chính nó đấy, chính cái đó! Mỗi lần lại “rung rinh”, cái bộ ngực đó chính là thứ độc hại cho đôi mắt của một thanh thiếu niên ngây thơ và khỏe mạnh này! Mà không, tôi chưa nói ra đâu!
Mà thôi, cô ta cũng chẳng hiểu đâu.
Nếu có người nói: “Mấy con chó con mèo đang nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng đấy, làm gì đi chứ,” thì cô ta sẽ bật cười thôi, phải không? Cô ta sẽ nghĩ: “Tại sao tôi phải bận tâm đến chuyện đó chứ?”
Đối với những người như bọn họ, thì chuyện này cũng tương tự như vậy.
“Cái đó, thì… có nhiều chuyện lắm.”
“? Jirou kỳ cục.”
Này! Đừng có cố tình khoanh tay dưới ngực rồi đẩy cho chúng chụm vào nhau! Đừng có cúi gập người xuống! Tôi thấy hết đó! …Hự hự… Con bé này, chắc không phải cố tình làm thế đâu nhỉ?
“Thôi được rồi—Nào, bắt đầu thôi!”
Nói rồi, Tsubasa nhìn quanh căn phòng chất chồng bụi bặm, bừa bộn lộn xộn, rồi vui vẻ bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.
“Phiền cô quá… Xin nhờ cô nhé.”
Phía sau, bà cụ chủ nhà cúi đầu chào, rồi cùng người của văn phòng đi ra ngoài.
Tất nhiên là tiếng nói của bà không đến được tai Tsubasa, nên tôi đành thay cô ta cúi đầu chào lại. Chuyện này cũng đã thành thói quen rồi.
Chúng tôi đang ở nhà của một bà cụ sống một mình.
Đó là một căn nhà cấp bốn hiếm thấy ngày nay, một ngôi nhà cổ đã được xây dựng được nửa thế kỷ rồi. Sân vườn cỏ dại mọc um tùm, cây cối cũng chẳng được chăm sóc gì.
Trong nhà cũng, nói sao nhỉ… giống như một khu rừng vậy.
Mọi người hiểu không? Đồ đạc chất đống lên, chỉ có những lối đi là nhìn thấy chiếu như lối mòn của thú vật vậy.
Nhưng đó không phải là cái kiểu “phòng bẩn” của những cô nàng công sở bừa bộn mà thỉnh thoảng thấy trên TV đâu. Không phải là kiểu ăn mì gói xong cứ để nguyên đó, hay chất đống túi rác trong phòng.
Khi người ta già đi, dù chưa đến mức phải nhập viện, nhưng nhiều bộ phận trên cơ thể sẽ không còn hoạt động linh hoạt hoặc bị đau nhức, nên việc làm việc nhà hàng ngày trở nên khó khăn hơn.
Kết quả là, khi mua đồ mới về cứ đặt chồng lên đồ cũ, dần dần tạo thành một trạng thái như địa tầng chất chồng, phạm vi di chuyển của bản thân cũng bị thu hẹp lại, và những lối mòn giống như lối đi của thú vật được hình thành.
Tsubasa thỉnh thoảng nhận dọn dẹp tổng thể những ngôi nhà như vậy.
Cũng không phải là làm từ thiện đâu.
À.
Không phải là có nhận tiền đâu nhé? Nói tóm lại, đây cũng là một phần của “Công lý” mà thôi.
Dũng Giả thực thi “công lý” như một cách để giải tỏa “Cá tính” đang bùng nổ của mình. Nội dung thực thi đó không được quy định cụ thể. Nếu phải nói, thì chỉ là Tsubasa nghĩ điều gì là công lý, thì điều đó sẽ là công lý.
[IMAGE: ../Images/..]
Từ chuyện nhỏ nhặt như nhặt rác, đến những việc lớn lao như tóm gọn tội phạm trong các vụ án hình sự, đủ cả. Việc dọn dẹp và lau chùi này cũng là một phần trong số đó, kể từ khi Tsubasa tự nhận thức được "Cá tính" Dũng Giả của mình, thỉnh thoảng tôi lại bị kéo vào những vụ như thế này.
Trong đủ thứ việc “chính nghĩa” của Tsubasa, những vụ dọn dẹp, lau chùi kiểu này thuộc loại có “nhu cầu” cao. Vì những vụ liên quan đến án hình sự phần lớn đều can thiệp thất bại (tất nhiên rồi, vì cô ta là nghiệp dư mà), thực ra mức độ hài lòng khá thấp. Thế nên, khi thực sự bực bội dồn nén, Tsubasa sẽ làm cái trò này.
Hồi cấp hai, cứ khoảng ba tháng một lần tôi lại bị kéo đi cùng, còn từ khi lên cấp ba thì hôm nay là lần đầu tiên. Tôi đã nghĩ rằng phá hoại kế hoạch của Ma Vương chắc hẳn mang lại mức độ thỏa mãn cao trong việc thi hành chính nghĩa, nhưng… giờ lại không thỏa mãn nữa hay sao?
Mà thôi, những kế hoạch vĩ mô như "Kế hoạch biến nhân loại thành kẻ béo phì" chỉ có một lần duy nhất, còn lại toàn là mấy cái nhiệm vụ lặt vặt, kiểu bạ đâu làm đó như "Kế hoạch tăng số lượng NEET" hay "Kế hoạch khiến con người nhận ra nỗ lực là vô ích". Thế mà lại bị bọn Hắc phục lôi vào "Cơ sở", nên chắc hẳn cũng phải tích tụ stress chứ.
“—Vậy thì bắt đầu đây, đừng có nhúng tay vào đấy nhé?”
“Biết rồi.”
Việc của tôi không phải là giúp dọn dẹp.
“—Jirou, giẻ lau.”
“Đây.”
“—Bột đánh bóng.”
“Đây.”
“—Vắt đi. Rồi, giẻ lau khác.”
“Có ngay.”
“—Lấy dây.”
“Đây.”
“—Kéo.”
“Đây.”
…Đại loại là như vậy đấy.
Nói tóm lại, tôi đúng nghĩa là người phụ việc, hỗ trợ. Giúp Tsubasa dọn dẹp và lau chùi thật thoải mái, nhanh gọn, đó là vai trò của tôi—à không hẳn là vậy, nhưng nếu không có việc gì đặc biệt quan trọng thì tôi sẽ giúp.
Mà thôi, cũng coi như được trốn học, lại còn có cảm giác mình trở nên đặc biệt hơn một chút nữa chứ—trước đây thì là vậy. Còn bây giờ thì hoàn toàn là do quán tính rồi.
Và rồi.
“...Jirou, lại đang giúp đỡ “Ma Vương” đấy à?”
Tsubasa hỏi tôi câu đó khi việc dọn dẹp đã trôi qua hơn ba tiếng đồng hồ.
Cô ta vẫn quay lưng lại với tôi, ra sức buộc chặt mấy bó quần áo cũ kỹ mục nát đầy vết côn trùng cắn, cứ như thể đang tính toán thời điểm để mở lời vậy.
À… đây là câu hỏi phải không?
“Dân làng” trong tôi đang cồn cào, vậy thì chắc chắn là không sai.
“Cá tính” ít ỏi của tôi—của chúng tôi, bản chất của Nhân vật không phải người chơi, là khi được Người có “Cá tính” thật sự hỏi thì trái tim sẽ bị thúc đẩy bởi mong muốn được trả lời.
“Giúp đỡ thì đúng hơn là, này, tôi là Lớp phó mà.”
Không phải nói dối đâu.
Thực tế, tôi cũng bị giáo viên và Ryuugamine bắt giúp đỡ đủ thứ việc vì cái lý do đó mà.
“Hừm…”
Tay Tsubasa dừng lại.
“…Nói cách khác, những con bò đó được nuôi trong lớp hả? Nếu vậy, nhỡ những con bò đó là một phần trong Kế hoạch tiêu diệt nhân loại, thì cả lớp của anh cũng là đồng phạm của Ma Vương à?”
Chết tiệt, gay rồi!
“Khoan đã, khoan đã! Suy diễn xa quá rồi đó! Việc tôi bị giáo viên và Ryuugamine bắt làm đủ thứ chuyện với lý do là Lớp phó đúng là sự thật, nhưng cả lớp không liên quan!”
“Anh bao che cho cô ta đấy à?”
Khỉ thật, giải thích khó quá!
“À… tôi nói hơi khó nghe. Đúng là tôi là Lớp phó, và bị sai vặt đủ thứ vì cái lý do đó, nhưng Lớp trưởng, Lớp phó không chỉ làm việc vì lợi ích của lớp, mà còn vì lợi ích của bất kỳ ai trong lớp nữa chứ? Những gì tôi đang làm là như vậy đó. Thậm chí là để bảo vệ lớp nữa ấy chứ? Tôi không biết Ryuugamine nghĩ gì, nhưng việc giáo viên bắt tôi giúp Ryuugamine hẳn là vì lý do đó đúng không? Tôi nghĩ vậy đấy?”
Tsubasa tháo mặt nạ ra rồi quay lại. Ánh mắt đó. Có vẻ như cô ta đã nhập “chế độ Dũng Giả” nghiêm túc rồi.
“…Tại sao?”
Giọng cũng trầm hơn một chút.
“Tại sao lại là anh?”
““Dũng Giả” là cô về cơ bản không phớt lờ chúng tôi, nhưng dẫu sao thì tôi và cô—người có “Cá tính” đã quen biết nhau rất lâu rồi mà. Chắc là vì thế đó? Không biết có phải do vậy hay không, mà tôi cũng có thể giao tiếp với Ryuugamine. Bọn họ—cô nữa, nếu muốn phớt lờ thì sẽ phớt lờ, dù là giáo viên hay bất cứ ai. Hơn nữa, những chuyện như vậy tôi cũng giống cô thôi mà—”
“…Không giống đâu.”
“Hả?”
“Không giống! Tôi chưa bao giờ gạt Jirou ra khỏi nhận thức của mình cả!”
“Nói dối! Hồi vụ ở căng tin, rõ ràng là cô phớt lờ tôi mà!”
“À, cái đó đơn giản là tôi không nhận ra thôi!”
Tôi nghiêng đầu.
“Giống nhau mà?”
“Hoàn toàn, hoàn toàn khác! Nếu thực sự gạt ra khỏi nhận thức thì ngay cả giọng nói cũng bị bỏ qua luôn! Lúc đó tôi đâu có ngờ Jirou lại ở đó… Nhưng tôi đã nhận ra ngay mà, đúng không?!”
Nếu cô ta nói vậy, thì đúng là vậy.
Quả thật, nếu bọn họ gạt chúng tôi ra khỏi nhận thức, thì dù chúng tôi có gọi, có vẫy tay ngay trước mặt, bọn họ cũng sẽ hoàn toàn phớt lờ. Hay đúng hơn là không nhận ra.
“Ra vậy, đúng là như vậy.”
Khi đó Tsubasa ưỡn ngực ra, như thể muốn nói “Thấy chưa, tôi nói có sai đâu!”.
Tôi không có ý bảo cô ta đừng tỏ vẻ ta đây, nhưng làm ơn đừng có ưỡn ngực như vậy, cứ nhấn mạnh vòng một mãi thế. Dù cô ta không nghĩ gì, nhưng chúng tôi thì khác mà.
“Hiểu chưa? Chuyện tôi phớt lờ Jirou là không thể nào xảy ra!”
Tôi chẳng hiểu cô ta nói gì cả. Tôi là Dân làng A, vậy nên chuyện “không thể xảy ra” thì mới đúng là “không thể xảy ra” chứ. Đó là lẽ thường tình giữa Người có “Cá tính” và người bình thường.
…Không hiểu.
Có phải nếu chúng tôi quen nhau từ trước khi “Cá tính” trở nên mạnh mẽ thì mọi chuyện sẽ khác không? Liệu tôi có thể giao thiệp với những người khác như thế này trong tương lai không?
Quả thật, ngay cả khi Người có “Cá tính” trở nên giống với bản chất “Cá tính” của mình, mối quan hệ với gia đình dường như không mấy tệ đi. Dì của Tsubasa có vẻ đôi khi bị Tsubasa phớt lờ một chút, nhưng chỉ đến vậy thôi. Tôi là người ngoài gia đình, không thể nghĩ ra lý do nào khác để giải thích vì sao tôi không bị phớt lờ giống như các dì ấy.
“Tại sao?”
Ối, lỡ hỏi mất rồi! Không, nhưng mà, người trong cuộc đang ở ngay trước mặt, thà hỏi trực tiếp còn hơn là cứ suy luận vẩn vơ, đúng không?
Thế nhưng—
“T-Tại sao ư…?”
Hiếm khi Tsubasa lại ngắc ngứ. À, chắc là vậy rồi. Bọn họ về cơ bản là người đặt câu hỏi, nên chắc là lúng túng khi bị Dân làng A hỏi ngược lại. Nhưng có cần phải nhìn lạc cả mắt như thế không?
“K-Không thể nói được đâu… Chuyện đó. Là mật thôi là mật. Nếu Ma Vương biết thì sẽ rắc rối lắm.”
Lại còn ra vẻ mạnh mẽ nữa chứ.
Mặt cô ta đỏ rồi kìa? Không biết thì cứ nói không biết cũng có sao đâu. Tôi đâu có nghĩ Dũng Giả thì cái gì cũng biết đâu. Mà thôi, Tsubasa có cái “lòng tự trọng” của một Dũng Giả, nên tôi sẽ không cố đào sâu thêm làm gì.
Tuy nhiên, thì…
“Mà thôi, tôi thì cứ bị hỏi là kiểu gì cũng sẽ trả lời thôi mà.”
Đó là “Cá tính” duy nhất của tôi—của chúng tôi.
Tsubasa không ưỡn ngực nữa mà ngồi bắt chéo chân. Lần này cô ta đặt hai tay ra phía trước, tư thế như thể đang dùng cánh tay ép chặt vòng một vậy! Cô là người mẫu ảnh đấy à!? Hay thực ra cô có “Cá tính” người mẫu ảnh mà giấu kín hả!? Chói mắt quá đi mất!
“Biết vậy rồi, tại sao Jirou lại ở cạnh Ma Vương?”
Chết tiệt! Nếu là trai đeo kính thì còn có thể giả vờ chỉnh kính mà tránh ánh mắt được chứ! Cạm bẫy gì mà đáng sợ vậy!
“T-Tôi đã nói rồi mà, vì tôi là Lớp phó, với lại còn được giáo viên nhờ nữa chứ?”
“Chuyện đó tôi nghe rồi. Không phải như thế—”.
Tsubasa nói được nửa chừng thì dừng lại.
Hừ.
Cuối cùng thì cũng chịu thôi cái kiểu tạo dáng người mẫu ảnh ấy rồi à…
Đúng đấy. Ngồi bình thường được thì cứ ngồi bình thường đi. Dù có ngồi bình thường thì cái gì to vẫn to thôi, nhưng ít ra sẽ không bị phô quá.
“Thôi kệ đi. Jirou cậu lạ người từ xưa rồi mà.”
“Đâu ra? Tớ từ trước đến giờ vẫn chỉ là một dân làng bình thường ở đâu cũng có thôi mà. – Khoan! Ủa, không lẽ tớ lại là một Cá tính giả hiếm có nào đó sao!? Một Dũng Giả như cậu thì biết được chuyện đó à!?”
“Không đời nào.”
Tsubasa vừa nói vừa cười, đưa tay vẫy vẫy trước mặt.
“Jirou là một ‘Dân làng’ đích thực mà. Kiểu như Dân làng của dân làng ấy?”
“…Quả nhiên là vậy.”
Thôi kệ, dù tớ nói đùa vậy nhưng cũng chẳng mong đợi gì. Mà nếu thực sự là Cá tính giả thì đã sớm được đối xử như vậy rồi.
“Thôi được rồi.”
Vẻ mặt Tsubasa thay đổi. Nét kiên nghị, rạng rỡ hiện rõ hơn.
“Dọn dẹp xong xuôi sảng khoái cả người rồi, giờ đến chuyện thứ hai.”
“Chuyện của Ryuugamine phải không?”
“Đúng rồi.”
Y như rằng.
“Việc Ma Vương lại bắt đầu làm mấy chuyện lớn lao thì ai cũng biết cả rồi. Đã vậy thì, ngăn chặn nó là nghĩa vụ của Dũng Giả. Nhưng mà, thông tin thì không đủ. Chỉ biết là cô ta bắt đầu nuôi bò, bắt đầu cho xe buýt chạy tuyến thẳng, bắt đầu bán nước ngọt có ga giá rẻ, và bắt cả trường phải đặt điều hòa ở hai mươi chín độ thôi.”
Quả nhiên cái xe buýt đó là của Ryuugamine! Mà nói gì đến chuyện nâng nhiệt độ điều hòa lên hai mươi chín độ là sao? Từ khi nào vậy? Tiết kiệm điện? Hay là vì môi trường?
“—Không hiểu Ma Vương rốt cuộc muốn làm gì nữa.”
“Kế hoạch tiêu diệt nhân loại chứ gì?”
“Cái đó thì tôi biết rồi. Chuyện hiển nhiên mà đúng không?”
Quả nhiên là hiển nhiên thật.
“Vấn đề là, kế hoạch đó như thế nào, và cô ta định dùng cách gì để thực hiện nó. Không biết cái đó thì bó tay!”
Tsubasa nắm chặt tay, vai run lên, nhưng đâu đến nỗi bó tay đâu nhỉ.
“Dù không biết thì cứ trộm bò, hoặc phá mấy cái xe bán hàng của cô ta là được mà? Như thế thì Ryuugamine có tính toán gì đi nữa, kế hoạch cũng đổ bể thôi.”
“…Đồ ngốc!”
Uầy, bị cô ấy thất vọng ra mặt luôn kìa!
“Cái gì thế!? Làm sao tôi có thể làm mấy chuyện xấu xí như vậy được chứ! Mấy cái chuyện bạo lực như thế – nếu tôi làm thì chẳng phải tôi biến thành Ma Vương mất rồi sao!”
…À, thế giờ có nên phản bác không nhỉ?
“Hơn nữa, chuyện đó chẳng khác gì việc không giải được xếp hình thì phá nát cả cái xếp hình đi thôi? Như thế thì hay ho gì? Chẳng có gì hay ho cả. Như thế thì chẳng vui vẻ gì chút nào. Như thế thì Dũng Giả trong tôi không thể nào hài lòng được! Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của cô ta, đối với tôi không phải chỉ là ngăn chặn là xong đâu!”
“Được rồi, tớ sai rồi…”
Nhưng mà, mọi chuyện là vậy sao?
Mấy người này chắc hẳn có đủ thứ quy tắc ngầm mà tớ không thể nào hiểu nổi – dù cái người bị kéo vào mấy quy tắc đó thì khổ sở chết đi được.
“Nhưng mà, nếu đã vậy thì tớ hỏi thông tin của cô ta có ổn không? Không phải gian lận sao?”
“Chẳng chút nào?”
Tsubasa nghiêng đầu, vẻ mặt như thể không hiểu sao tớ lại nói vậy.
“Vì chúng tôi có quyền thu thập thông tin từ dân làng mà.”
Quyền lợi sao.
“Nếu cậu thực sự là tay sai của Ma Vương, và biết rõ mục đích của những chuyện cô ta làm thì có lẽ hơi gian lận thật, nhưng cậu đâu có biết đúng không?”
“Không phải không biết, mà là không hiểu.”
“Nếu vậy thì không phải gian lận, cũng không phải gián điệp gì cả. Hay là cậu bị cô ta bịt miệng rồi?”
“Không.”
Cũng không có ai nói tớ chuyện đó. Hơn nữa, tớ chỉ biết chuyện con bò thôi, chứ chuyện xe buýt hay nhiệt độ điều hòa trong lớp thì tớ cũng có biết đâu.
“Tôi đã nghĩ vậy mà.”
“Sao cơ?”
“Ma Vương ấy, thích làm mấy trò khoe khoang như kiểu ‘Này, thử ngăn ta xem nào’. Nếu không như thế thì chắc cô ta không thấy vui. Dù tôi hiểu cảm giác đó.”
Hiểu sao. Tớ thì chịu hẳn.
“Vậy thì sao?”
Tsubasa bò bằng cả bốn chi, rướn người lại gần tớ. Mà, cái dáng đó nguy hiểm quá đi! Ngực cô ấy lại càng được tôn lên hơn bao giờ hết!
[IMAGE: ../image/p095.jpg]
“Sao lại né mắt đi chứ?”
Hiểu ý đi chứ!
“…Cậu, cậu muốn hỏi gì?”
“À, ừm.”
Tsubasa ngồi thẳng dậy, rồi khoanh chân ngồi trước mặt tớ.
Bình thường thì bất cần đời là thế, nhưng mấy khoản này thì cô ấy nghiêm chỉnh ghê. Bà của cô ấy là người rất khó tính trong chuyện chào hỏi mà. Tớ cũng từng bị mắng không thương tiếc.
“Jirou, cậu có nói chuyện gì về bò với Ma Vương không?”
“Ừm…”
Tớ cố gắng lục lọi mọi ký ức có thể, nhưng ngoài con bò Holstein mà Ryuugamine mang đến thì không có ký ức nào liên quan đến bò cả. Gần đây cũng không có vụ án nào về bò xảy ra ngoài xã hội, nên tớ nghĩ tớ chưa từng nhắc đến chuyện bò.
“Không, không có.”
“Vậy thì, trước khi Ma Vương bắt đầu mấy chuyện đó, cô ta đã nói chuyện gì?”
“Nói gì á…”
Tớ biết Ryuugamine lại bắt đầu làm chuyện kỳ quặc là từ hai ngày trước. Nếu cô ta có được gợi ý gì đó cho kế hoạch tiêu diệt nhân loại từ cuộc trò chuyện với tớ, thì hẳn là từ trước đó, nhưng mà –
“Có gì đặc biệt đâu. Tớ chỉ nói chuyện với Ryuugamine ở trường thôi, mà cũng chẳng phải thời gian dài gì cho cam.”
“Dài hay ngắn không phải là vấn đề. Quan trọng là nội dung. Chúng tôi có thể tìm thấy gợi ý từ những lời nói nhỏ nhặt nhất của các cậu, nên chi tiết mới là quan trọng.”
À, Ryuugamine trước đây cũng từng nói vậy mà.
“Thế nào? Cậu đã nói chuyện gì?”
“À… nếu có gì khác thường so với mọi khi thì là chuyện ‘Lễ hội Văn hóa lớn’.”
“Cái mà sau kỳ nghỉ hè ấy hả?”
“Đúng rồi. Trường mình sau nghỉ hè là có Lễ hội Văn hóa lớn ngay đúng không? Nên phải chuẩn bị từ trong kỳ nghỉ hè, thầy cô bảo phải quyết định sớm trước khi nghỉ. Lớp cậu thì sao?”
“Lớp tôi thì học sinh bình thường quyết định làm quầy takoyaki. Các Cá tính giả không tham gia. Tất nhiên tôi sẽ nướng bạch tuộc rồi!”
Takoyaki đâu phải là nướng bạch tuộc đâu! – À, chắc là cô ấy biết.
“Lớp tớ thì…”
Tớ khẽ thở dài.
“Bọn tớ được yêu cầu nghĩ ra một kế hoạch mà Cá tính giả cũng có thể tham gia. Vì tớ và Ryuugamine có thể giao tiếp được với nhau, nên hình như thầy cô cứ trông chờ vào bọn tớ ấy.”
“A ha ha ha! Mà, trường hợp đó cũng hiếm thật mà.”
“Chẳng có gì đáng cười đâu. Cơ bản là tớ nói chuyện thì chỉ có Ryuugamine và Tsukaya là tạm gọi là đáp lại thôi. Mà ngay cả hai người đó cũng chẳng để mắt đến các học sinh bình thường khác. Kiểu đó thì làm sao mà tổ chức được cái gì trong lớp chứ.”
“Tsukaya ấy hả, là cái người lập dị dù là Tử linh sư mà cứ mang theo mèo con sống đi khắp nơi phải không?”
“Đừng có nói như thể mang mèo chết đi khắp nơi là chuyện bình thường chứ.”
“Ơ. Chứ Tử linh sư thì chuyện đó chẳng phải bình thường hơn sao? Cô ấy lập dị mà.”
Theo tiêu chuẩn của mấy cậu thì chắc là vậy thật.
“Tsukaya bảo là sẽ chăm sóc con mèo đó cho đến khi nó trở thành một xác chết đàng hoàng, nên đó chẳng phải là quân dự bị cho xác chết à?”
“À, ra là có cả cách suy nghĩ đó nữa sao…”
Tsubasa gật đầu như thể đang cảm thán – Không có đâu! Bình thường thì không có!
“Nhưng mà, Lễ hội Văn hóa lớn có lẽ là một gợi ý đấy. Chắc cũng có nhắc đến chuyện cửa hàng mô phỏng đúng không?”
“À… có đấy.”
Hình như có nhắc đến như một trong các phương án.
「Nhưng mà, tiệm mô phỏng thì làm sao tiêu diệt nhân loại được chứ?」
「Nếu xem tiệm mô phỏng như một hành vi giao dịch thương mại, rồi từ đó xây dựng kế hoạch hủy diệt nhân loại theo khía cạnh kinh tế thì sao? Nếu giá lúa mì tăng cao, người ta sẽ không có bánh mì mà ăn. Hơn nữa, con bé không chỉ bán mỗi soda sữa, mà còn tính đến việc tự nuôi bò để lấy nguyên liệu chính thì cũng không phải chuyện không thể xảy ra đâu!」
Chà, nghe có vẻ vui ghê…
「Thế còn chiếc xe buýt? Nó thì liên quan gì? Rồi cả cái vụ chỉnh nhiệt độ phòng học nữa?」
「Cái đó thì── đúng rồi! Chỉnh nhiệt độ phòng học cao lên là để bán soda lạnh mà!」
「Dù có thế đi nữa thì khác với bánh mì, không có soda sữa thì cũng chẳng đáng lo lắm. Đồ uống thì thiếu gì thứ khác. Chẳng đời nào nhân loại bị diệt vong cả.」
「Ưm, đúng là thế thật…」
Tsubasa nhíu mày thật sâu, lẩm bẩm “ưm, ưm”.
「──Còn gì nữa không? Hai người còn nói chuyện gì khác?」
「Chuyện khác á… Đâu có gì đặc biệt đâu. Chỉ là mấy chuyện vu vơ thôi. Kiểu như năm nay cũng nóng nhỉ, rồi bài kiểm tra với nội dung có khác gì không, với lại học thể dục ngoài trời đúng là không thể chịu nổi, rồi có xem TV không…」
À mà Ryuugamine cũng xem TV đó. Xem rất nhiều là đằng khác. Nó bảo là để nắm bắt động thái của nhân loại ngày đêm, làm tư liệu cho kế hoạch tiêu diệt trong tương lai. Đúng là một khán giả khó chịu mà.
「Thế thì quá mơ hồ rồi. Kể chi tiết hơn một chút đi chứ.」
「Tớ không nhớ! Đó chỉ là những cuộc trò chuyện hằng ngày thôi mà!」
「Chúng ta đã bảo phải moi móc từ những chi tiết như thế mà, phải không? Thôi đi, nhớ lại kỹ hơn chút nữa coi!」
Hoàn toàn là chế độ Dũng Giả vô lý rồi! Kỹ hơn nữa thì làm sao mà nhớ được…
「Ừm… Tớ thấy hình như chỉ toàn nói chuyện nóng thôi thì phải. Kiểu như năm nay cũng sẽ nóng muốn chết như thế này sao, ấy mà. À, rồi mấy hôm trước thì Tsukaya kể chuyện ở tiệm cá tươi chỗ cô bé làm thêm, cá dễ bị ươn quá khiến ông chủ rất phiền lòng, xong rồi không biết sao lại chuyển sang chuyện về chim cánh cụt với gấu Bắc Cực, cuối cùng thì nói chuyện thèm ăn đá bào thì phải──」
Cái chuyện sau này cả bọn sẽ cùng đi ăn ở quán cà phê hầu gái đối diện tiệm của Tsukaya thì tốt nhất nên giữ im lặng. Ryuugamine đã nói rõ là "ba người" nên đây không phải là chuyện để nói. Làm ơn, Tsubasa, đừng hỏi là "có đi không" nhé? Nếu bị hỏi thì mình phải trả lời mất.
「Chỉ vậy thôi ư?」
Tsubasa nói với vẻ không hài lòng.
「Thế là hết rồi sao?」
「À, ừm… Chắc là vậy. Với lại, cuối cùng thì chỉ nói chuyện thích đá bào vị gì, rồi đá bào tan thành nước thì buồn nhỉ, đại khái là thế.」
「…Hoàn toàn, không hiểu gì hết.」
Tsubasa tặc lưỡi một tiếng.
「Đúng là vô dụng mà, Jirou! Chỉ mang về được nhiêu thông tin đó thì làm sao mà trở thành một dân làng mẫu mực được hả!?」
「Xin lỗi nhé! Với lại, dân làng thì có mẫu mực hay không thì cũng chẳng liên quan gì!」
「A, khó chịu quá! Cứ lấn cấn trong lòng thế nào ấy!」
Có thèm nghe đâu! Rốt cuộc vẫn coi mình không tồn tại đúng không hả!?
「──Về đây!」
Tsubasa đứng bật dậy như thể đá một cú. Nó quay gót, bắt đầu sửa soạn để về.
Cứ cho là đã dọn dẹp xong xuôi cả rồi đi nữa… nhưng mà, đúng là bọn này thất thường quá thể mà.
☆
Trong lúc Tsubasa sửa soạn về, tôi gọi điện báo cho người phụ trách ở sở.
Nói gì thì nói, đúng là mệt rã rời.
Cũng đã chiều tối rồi. Nắng chiều hắt qua cửa sổ nhuộm đỏ căn phòng vừa được dọn dẹp sạch sẽ.
Phản ứng của họ rất nhanh nhẹn, Tsubasa không hề bị bắt chờ đợi hay phải cáu gắt gì cả. Đúng là chuyên nghiệp. Tôi ký vào giấy tờ bàn giao phòng, được bà cụ chủ nhà cảm ơn không ngớt lời, rồi còn được bà cho một túi đầy dưa chuột hái trong vườn nữa, sau đó mới rời khỏi căn nhà đó.
Nhìn gương mặt của Tsubasa, tôi biết tâm trạng nó đã tốt lên nhiều rồi.
Mặc dù kế hoạch của Ryuugamine vẫn chưa rõ ràng, chắc chắn không thể hoàn toàn gột rửa sạch mọi lo lắng, nhưng ít nhất việc dọn dẹp cũng có tác dụng không nhỏ.
「──Thế, ăn gì bây giờ?」
Vừa ra đến đường lớn, Tsubasa liền hỏi một cách tự nhiên. Đằng xa có thể nhìn thấy một nhà hàng gia đình.
Sau khi giúp đỡ, Tsubasa sẽ chiêu đãi tôi một bữa.
Ban đầu là đồ ăn vặt. Sau đó là cơm nắm hoặc đồ ăn nhẹ ở cửa hàng tiện lợi. Rồi đến cơm bò. Rồi set đồ ăn nhanh, và bây giờ là nhà hàng gia đình. Càng lớn, mức độ đãi ngộ càng tăng lên. Đúng là phần thưởng cho việc giúp đỡ mà.
「À, lươn thì sao?」
Tsubasa chỉ tay về phía một lá cờ lớn in chữ “Lươn” to tướng. Là của nhà hàng gia đình kia. Mỗi khi có xe chạy qua, lá cờ lại bay phấp phới trong gió.
Lươn à, nghe có vẻ sang trọng ghê. Ngay cả ở nhà tôi cũng chỉ ăn vào dịp Lễ Ushi no Hi (Ngày Lươn) thôi. Năm nay giá cả lại đặc biệt đắt nữa. Dù là nhà hàng gia đình thì giá cũng không hề rẻ phải không? Dù đã thành thông lệ, nhưng để nó đãi một món như vậy thì tôi cũng ngại.
「Ừm, đúng vậy. Ăn lươn đi, ăn lươn đi♪ Không biết có lươn nướng muối không nhỉ?」
Làm gì có. Đây là nhà hàng gia đình mà? Mà nói gì thì nói, là tự mày thèm ăn đúng không.
Thôi được rồi, nếu mày ngại ăn đồ ngon một mình thì tao sẽ đi cùng, nhưng tao sẽ trả một nửa tiền. Dù gì thì, một suất lươn đúng là quá lố so với công sức lao động bỏ ra.
Nghĩ vậy, tôi lẽo đẽo theo sau Tsubasa, người đang bình thản nhảy chân sáo trên vỉa hè.
Chắc là thanh kiếm trên lưng khá nổi bật, tôi nghe thấy những người đi ngang qua lẩm bẩm về "Cá tính giả", nhưng Tsubasa dường như không hề nghe thấy gì. Thay vào đó, tôi phải để mắt. Điều đáng sợ là tai nạn. Dù nó vẫn vô thức tránh né người khác, nhưng cũng chỉ đến mức đối phó với người thôi. Đối với ô tô thì không thể nào── vừa nói xong thì!
Một chiếc xe vừa ra khỏi bãi đỗ xe đã phanh gấp. Chết tiệt… là một chiếc xe đen to lớn.
…Khoan đã?
Có gì đó không ổn. Tsubasa còn chưa đến lối ra vào bãi đỗ xe cơ mà. Hoàn toàn không có gì nguy hiểm cả. Vậy tại sao chiếc xe đó lại dừng lại?
À, mở cửa── không phải cửa kính tối màu, mà là cửa ghế sau.
Kia là, Ryuugamine!?
「Ma Vương!」
Tsubasa phản ứng nhanh hơn tôi. Chỉ trong một khoảnh khắc, nó đặt tay lên chuôi kiếm sau lưng── nhưng không rút ra.
Được lắm. Cố gắng nhịn rồi.
Dù có rút ra thì cũng chỉ là kiếm giả. Thế nhưng, nếu đập trúng thì cũng có thể gây ra vết thương đáng kể. Nhưng Tsubasa vừa rồi tự mình nói rằng bạo lực trực tiếp như vậy thì nhàm chán. Nó đã cố gắng kiềm chế đúng như lời nói, rất đáng khen.
Nhưng mà── cái cảm giác khó chịu này là sao?
Cảm giác tội lỗi ư? Không, không đến mức đó. Cảm thấy áy náy── đúng là cảm giác đó.
Nhưng tại sao chứ?
Vì tôi đã giúp đỡ Ryuugamine, nhưng lại còn giúp cả Tsubasa ư? Tuy nhiên, chuyện này tôi đã làm đi làm lại từ rất lâu rồi, gần như là một phần trong cuộc sống hằng ngày, mà nói về trước sau thì Tsubasa là người đến trước.
Hay là vì tôi đã tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện với Ryuugamine cho Tsubasa biết? Chuyện này có vẻ hợp lý, nhưng thật sự đó chỉ là những câu chuyện xã giao vu vơ thôi, chủ yếu là về thời tiết, với lại, tôi cũng chưa nói về lời hứa đi ăn đá bào.
…………
Thôi được rồi. Tạm thời chuyện của tôi gác lại đã.
Quan trọng hơn là,
Tại sao Ryuugamine lại từ bãi đỗ xe của nhà hàng gia đình mà đi ra? Chiếc xe đó trông không hợp với nơi này chút nào. Tôi không nói người giàu thì không được đến, nhưng có cần thiết phải làm vậy không?
Phục kích── không phải đâu nhỉ.
Ryuugamine Ouko bước xuống xe với một động tác vô cùng tao nhã, đầu tiên nhìn tôi, sau đó nhìn Tsubasa, rồi hỏi:
「…Chuyện này là sao?」
Là sao ư── chẳng là sao cả.
À mà, hình như mình chưa kể với Ryuugamine chuyện thỉnh thoảng mình có đi giải sầu cùng Tsubasa nhỉ. Chẳng qua là cô ấy không hỏi, với lại mình cũng nghĩ chuyện này có gì đâu mà Ryuugamine phải bận tâm.
Thôi, hình như câu hỏi vừa rồi là nhắm vào Tsubasa chứ không phải mình, nên cứ để cô ấy lo vậy.
“Sao không hỏi Jirou?”
Này! Khoan đã!
Ối! Gì, gì thế kia, Ryuugamine-san... Cái ánh mắt đáng sợ chưa từng thấy đó là sao? Trông cứ như Ma Vương ấy. Đúng là Ma Vương thật!
Thế nhưng, Ryuugamine lại lập tức lảng ánh mắt đi, rồi quay sang nhìn Tsubasa lần nữa.
Tsubasa thì điềm nhiên đón nhận, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Thật là... đỉnh của đỉnh.
Giờ thì mình mới thực sự hiểu ra, hóa ra Tsubasa mới đúng là Dũng Giả. Với thái độ đó, chắc chắn giờ cô ấy mà nhìn chằm chằm Medusa thì cũng thắng thôi.
“...Tôi đang hỏi cô đấy. Đồ Dũng Giả hạng xoàng kia.”
“Gan gớm nhỉ. Con Ma Vương hậu đậu!”
Trời ơi, chỉ muốn bỏ chạy thôi!
Tia lửa điện bắn tứ tung kìa. Về mặt vật lý thì rõ ràng là không có tia lửa nào hết, nhưng mà nó cứ bắn ra đấy. Cứ như là họ đang đấm nhau bằng những nắm đấm vô hình vậy? Đúng là cặp trời sinh khắc tinh của nhau mà.
Tsubasa buông tay khỏi chuôi kiếm, chống hông ưỡn ngực. Nếu nói là cô ấy không hề run sợ trước Ma Vương mà vẫn đường hoàng thì cũng đúng, nhưng nhìn lại cũng giống như đang khoe ngực để uy hiếp vậy. Ai mà biết có ý nghĩa gì, nhưng cô ấy còn hơi rung rinh người nữa chứ. Cứ mỗi lần như thế, ngực lại nhẹ nhàng nhấp nhô, cứ "lúng liếng" rồi "rung rinh" là thế đó.
Thấy vậy, Ryuugamine khẽ rên lên một tiếng nhỏ.
“—Tôi sẽ không khuất phục trước cái loại ma thuật tinh thần đó đâu, không có tác dụng lớn đâu!”
Ma thuật á!? Tsubasa dùng ma thuật sao!? Lúc nào vậy!? Kiểu gì!? Mình chả hiểu gì sất! Mà khoan, ý là các cậu cũng dùng được ma thuật ở đây hả!?
“Vừa nhắc đến là chứng tỏ có tác dụng rồi phải không ta~?”
“Cái đó, cái đó thì có quan trọng gì đâu chứ? Hơn nữa, trả lời đi chứ.”
“Thế thì, nếu có câu hỏi thì hỏi Jirou ấy. Tôi sẽ không trả lời đâu. Bởi vì trả lời câu hỏi là nhiệm vụ của Jirou, của Dân làng mà. Hay là—”
Ôi trời. Nụ cười của Tsubasa xấu xa thật đấy...
[IMAGE: ../image/p107.jpg]
“—Sợ à? Mà, tùy câu trả lời mà có thể nhận được sát thương ngang với lời nguyền trí mạng ấy nhỉ?”
Gì cơ chứ!
Dân làng bình thường làm gì có chuyện dùng được cái loại lời nguyền đó!
“À—” Tsubasa liếc nhìn tôi. “Cái vụ lời nguyền gì đó chỉ là ví von thôi. —Mà, sát thương ngang lời nguyền trí mạng thì có khi là thật đấy.”
...Chẳng hiểu gì cả.
“K-k-không có chuyện đó đâu!”
À. Ryuugamine đã trở lại bình thường rồi.
“Này—Dân làng A-san!”
“V-vâng!”
Tôi không kìm được mà thẳng lưng, lễ phép đáp lời. Cũng chẳng có gì là xấu cả.
“C-cái người này—”
Ryuugamine run rẩy từng chập, chỉ tay vào Tsubasa. Tsubasa bị chỉ cũng cười nhếch mép, nhưng hình như bên trong cũng đang căng thẳng.
“Tại sao lại cùng nhau về nhà chứ!?”
Ryuugamine trợn mắt nói.
Thế mà cô ấy cũng hỏi sao!?
Haizz... Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ tra hỏi chuyện gì đã nói ở chuồng bò, hay là cô ấy đang bận tâm chuyện đó cơ.
“À thì, nhà con bé này đối diện nhà tôi mà.”
…………
Ờm, Ryuugamine-san? Cái biểu cảm đó là sao vậy... Chẳng lẽ, thực sự bị tổn thương rồi?
“D-gian lận...”
Gian lận?
Ryuugamine lắc đầu.
“—K-không, không phải thế!”
À, trụ được rồi.
Được rồi, hít thở sâu nào.
Hít vào, thở ra, rồi lại hít vào.
...Bình tĩnh lại chưa?
Bình tĩnh rồi—thì bị lườm một cái.
“Tôi... Tôi hỏi là tại sao hai người lại đi bộ ở chỗ này. Chỗ này hoàn toàn không phải đường về nhà từ trường mà!”
Ừ. Đúng là vậy thật.
“Thế nên, cái việc... đi đường vòng là bị cấm mà!”
Tsubasa suýt nữa thì phá lên cười.
“Cậu cười nhiều quá đấy.”
“Nhưng mà! Ma Vương mà! Là Ma Vương đấy!”
Thật là bó tay.
Mà thôi, tôi hiểu cảm giác của cô ấy. Đúng là lời vừa rồi không phải của Ma Vương chút nào. Với tư cách là Lớp trưởng thì có lẽ là đúng, nhưng mà việc đó cũng chỉ hợp với học sinh tiểu học thôi chứ.
Ryuugamine đỏ bừng mặt. Đúng là sẽ giận mà. Việc muốn giữ hình tượng Ma Vương chắc là một loại ham muốn của Ryuugamine với tư cách là một Người có năng lực đặc biệt.
“Này,”
Để đánh lạc hướng câu chuyện, tôi mở lời.
“Hôm nay tôi chỉ đi giải tỏa căng thẳng với Tsubasa thôi.”
“À, khoan đã, Jirou!”
“Có sao đâu? Đâu có giấu giếm gì. Với lại, tôi là Dân làng mà. Trả lời câu hỏi là quy tắc của tôi mà, đúng không?”
Ừm, Tsubasa khẽ lầm bầm.
“Vậy... chuyện này là sao chứ!?”
“Ừm, chẳng có gì to tát đâu. Cậu biết tôi và Tsubasa là bạn từ nhỏ mà?”
Ryuugamine mơ hồ gật đầu.
“Tsubasa mà bị căng thẳng thì thường đi làm tình nguyện dọn dẹp, sắp xếp gì đó, và tôi thì từ xưa đến giờ vẫn giúp cô ấy. Hôm nay hình như là ngày đó sau một thời gian dài, nên tôi đi cùng thôi. Giáo viên cũng biết chuyện này. À, mà từ khi vào trường thì hôm nay là lần đầu tiên đấy.”
“V-vậy sao...”
Sao lại thở phào nhẹ nhõm vậy, Ryuugamine?
À.
Cô ấy có nghĩ là tôi đã tố cáo Tsubasa chuyện gì đó không? Tệ thật! Mà vốn dĩ có gì đâu mà tố cáo!
“Gì chứ, Ma Vương!”
Tsubasa càng ưỡn ngực hơn.
“Tôi sẽ không cho phép cậu cằn nhằn đâu!? Cậu cũng lôi Jirou vào kế hoạch của mình rồi bắt cậu ấy giúp đỡ đấy thôi!”
“K-không hề có ạ!”
Ryuugamine... đã phủ nhận ngay lập tức với một tốc độ kinh khủng và sự bất tự nhiên lộ rõ. Thế thì chẳng khác nào đang nói là có làm cả. Mà thôi, ai cũng lờ mờ đoán được rồi. Mặt cô ấy còn đỏ bừng hơn nữa chứ, đúng là trẻ con mà.
“Chỉ là—chỉ là nhờ Dân làng A-san giúp đỡ việc chăm sóc bò thôi mà.”
“Thế nên tôi mới nói đó là một phần của Kế hoạch tiêu diệt nhân loại đấy!”
“B-b-bằng chứng đâu!?”
Ừm, Tsubasa nghẹn lời.
“Đ-đó, đó thấy chưa. Không có bằng chứng gì cả. Nói chung là vô lý mà. Nuôi bò không thôi thì làm sao mà tiêu diệt được nhân loại chứ? Thật là tưởng tượng hão huyền. Không phải lúc nào Ma Vương cũng nghĩ đến chuyện tiêu diệt nhân loại đâu đấy!”
Nói dối!
Trước vẻ mặt có vẻ đắc thắng của Ryuugamine, tôi thầm nghĩ trong lòng như vậy. Ryuugamine lúc nào cũng muốn tiêu diệt nhân loại. Điều đó là không thể sai. Bởi đó chính là Cá tính của Ma Vương. Nếu như cô ấy có lúc nào đó không nghĩ đến chuyện đó, thì cô ấy sẽ không còn là Ma Vương nữa.
Để trả đũa, Ryuugamine ưỡn ngực ra, nhưng tiếc là chẳng có gì để ưỡn cả. Nhưng bản thân cô ấy có vẻ hài lòng.
“...Đồ nói dối.”
Không hiểu sao Tsubasa lại mỉm cười vui vẻ nói.
“Kiểu gì rồi tôi cũng tóm được đuôi cậu thôi. Cứ rửa cổ chờ đấy!”
“Tiếc quá, tôi làm gì có đuôi nào ạ!”
Ryuugamine cũng khúc khích cười.
Câu vừa rồi có vẻ rất giống Ma Vương đấy. Cái từ "đuôi" chắc chắn là một cách nói lái hai nghĩa: "đuôi" như là manh mối của kế hoạch, và "đuôi" thật sự trên cơ thể Ryuugamine.
Thế rồi Ryuugamine quay sang nhìn tôi và nói,
“Ngày mai trước khi chăm sóc bò, chúng ta sẽ nhổ cỏ xung quanh chuồng bò, nên Dân làng A-san hãy đến sớm hơn hôm nay một chút nhé.”
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, khẽ nghiêng đầu.
"Nhổ, nhổ cỏ ư?"
Ngay bên cạnh tôi, khi tôi hỏi lại, tôi nghe Tsubasa khẽ nín thở.
Gì vậy? Có chuyện gì thế?
Nhưng Ryuugamine dường như không nhận ra, cô ấy đáp:
"Vâng. Nếu bò ăn cỏ dại, vị sữa sẽ bị thay đổi mất. ...Vậy thì Dũng Giả đại nhân? Tạm biệt ngài."
Cô ấy mỉm cười, khẽ nhón mép váy kẻ caro, hơi cúi người rồi nhấc nó lên — quá đà rồi! Lộ cả quần trong rồi kìa!
...Phù.
May quá, chỉ là một lời chào bình thường thôi. Xong rồi.
Hôm nay hình như là quần màu trắng ren ren thì phải – khoan đã! Không phải thế!
Cả Tsubasa và Ryuugamine, dù luôn đấu khẩu, nhưng trông họ ai cũng có vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện.
Đối thủ xứng tầm là vậy sao?
...Khốn kiếp.
Quả nhiên, những lúc thế này mình lại thấy hơi ghen tị.
Ryuugamine từng nói cô ấy ghen tị với bọn tôi, nhưng nhìn vẻ mặt này của hai đứa họ thì tôi lại thấy điều ngược lại. Ngực cứ thế đập thình thịch. Đây có phải là cái gọi là "ria-juu" không nhỉ? Tôi cảm thấy đúng là như vậy.
Thôi, không có thì đòi hỏi cũng chẳng ích gì.
Đã có lúc tôi nghĩ rằng nếu cứ bám theo Tsubasa, có lẽ một ngày nào đó mình cũng sẽ thức tỉnh "Cá tính" nào đó, nhưng giờ thì tôi biết điều đó là không thể rồi.
Mặc dù vậy, việc cứ bầu bạn với Tsubasa — ừ thì, vì là bạn thuở nhỏ mà.
Ryuugamine vừa lên ghế sau xe, cửa đã tự động đóng lại. Cùng lúc đó, cửa kính màu hạ xuống, và cô ấy nói:
"Đừng quên đến nhé, việc nhổ cỏ ấy. Vì ngài là Phó ủy viên mà."
Tôi nghĩ việc mình là Phó ủy viên và việc nhổ cỏ chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng tôi vẫn im lặng. Tôi lo lắng vì Tsubasa cứ im lặng nãy giờ.
Sau khi bị khiêu khích đủ kiểu, tôi cứ sợ cậu ta sẽ ra tay tấn công trực diện. Tsubasa đã nói sẽ không làm vậy, nhưng cách giải thích về công lý thì không bao giờ tuyệt đối. Nó thay đổi tùy theo thời gian và hoàn cảnh. Nếu Tsubasa nghĩ điều cậu ta làm là chính nghĩa, thì đó sẽ là sự thật đối với cậu ta.
Ryuugamine cũng có vẻ ngạc nhiên vì Tsubasa im lặng nên khẽ nghiêng đầu, nhưng có lẽ cô ấy nghĩ đợi chờ cũng chẳng ích gì, nên nói thêm:
"...Đừng có la cà đấy nhé!"
Cô ấy nhấn mạnh rồi nâng kính xe lên, chiếc xe chầm chậm lăn bánh ra đường lớn và phóng đi.
"...Tớ xin lỗi, Jirou."
Tsubasa nói mà không nhìn về phía chiếc xe của Ryuugamine đã đi, trên môi cậu ta hiện lên một nụ cười rạng rỡ, khác hẳn với lúc nãy.
"Lần tới tớ sẽ mời cậu ăn cơm, cậu về trước được không?"
"Hả?"
"Làm ơn đi mà."
Thanh kiếm sau lưng cậu ta vang lên tiếng "reng" khe khẽ. Đó là một áp lực không cho phép phản kháng. Dù rất tiếc nuối món lươn nướng, nhưng tôi luôn quyết định không đối đầu với Tsubasa trong những trường hợp như thế này.
"Được thôi. Cậu cũng về cẩn thận nhé."
"Ừm."
Tsubasa chắc chắn đã trả lời như vậy, nhưng lúc đó cậu ta đã lấy điện thoại ra và gõ tin nhắn với tốc độ kinh hoàng.
Tôi, dù biết cậu ta chẳng nhìn, vẫn khẽ vẫy tay rồi quay gót về hướng nhà ga và bắt đầu bước đi.
...Haizz.
Rốt cuộc hôm nay lại là một ngày bị đám người đó xoay như chong chóng.
Ngày mai chắc cũng thế thôi.
Mà này, nhổ cỏ ngay từ sáng sớm, rốt cuộc là muốn làm gì vậy chứ. Thật sự, chỉ có thể nghĩ đó là việc tốt thôi. Còn nghĩ theo cách nào khác được nữa đây? Cả việc nhổ cỏ, và cả sữa soda nữa.
............
Đây thật sự là Kế hoạch tiêu diệt nhân loại sao?
[IMAGE: ../Images/..]