Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 2 - Chương 2

2

“Bò, là sao ạ?”

Khi cô giáo chủ nhiệm Dekkaa Sensei gọi tôi lên như mọi khi, tôi bất giác thốt lên câu hỏi ấy trước một chuyện đường đột đến không ngờ.

“Ừm, bò.”

Cô giáo gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc khẳng định không hề đùa giỡn.

Có lẽ vì sắp vào hè và năm nay tiết kiệm điện nên phòng giáo viên cũng chẳng bật điều hòa mấy, cô Dekkaa chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ với dây áo gần như chỉ là sợi dây mỏng manh trên vai… Khỉ thật, tôi biết nhìn đi đâu bây giờ!

Nào là, cô Dekkaa có vòng một quá đỗi đồ sộ. Đến mức khi cô nói “bò”, tôi đã chợt nghĩ liệu có phải cô đang nói đến chính mình không, đúng là lớn đến mức tuyệt đối phải giấu nhẹm đi cho kín!

Vậy nên, thưa cô.

Cô ngồi đấy, còn tôi thì đứng đây… Thế là khe ngực cô lồ lộ hết cả! Hơn nữa, những giọt mồ hôi chảy dọc xương quai xanh, rồi lượn lờ uyển chuyển trên bầu ngực rồi tan biến đi, cái đó rốt cuộc là loại “dịch vụ” gì thế hả trời!?

Không, chắc chắn không phải dịch vụ gì đâu nhưng mà!

“...Sao thế?”

“Dạ, dạ không… không có gì ạ.”

Tôi xin lỗi. Tôi chỉ có thể tránh mặt đi mà thôi. Chẳng lẽ lại chỉ ra rằng “cô lộ quá rồi” thì khác gì thừa nhận mình đã nhìn… Mà đúng là tôi đã nhìn thật.

…………。

……。

Biết làm sao được! Đã là con trai cấp ba tuổi mới lớn phơi phới thì tất nhiên phải nhìn rồi! Thằng nào bảo không nhìn thì đúng là thằng nói dối!

…Khụ khụ.

Tự biện minh thế là đủ.

“Này, nhìn đi.”

May mắn thay, cô Dekkaa Sensei không hề nhận ra sự giằng xé nội tâm của tôi, cô đưa một tờ tài liệu ra trước mặt tôi – nhưng mà gần quá, tôi có thấy gì đâu.

“Tôi cứ tưởng Ryuugamine-san nộp đơn xin sử dụng sân trường có chuyện gì, ai ngờ lại là cái này đây? Em hiểu được không?”

Không, hiểu hay không hiểu thì cũng mờ tịt thế này sao mà đọc nổi.

“À, xin lỗi cô một chút.”

Tôi nói rồi nhận lấy tài liệu từ tay cô, đọc tiêu đề.

“...Đơn xin nuôi dưỡng?”

“Đúng rồi đấy.”

Cô Dekkaa thở dài thườn thượt.

“Này. Em nghĩ nó đang nghĩ gì chứ? Muốn nuôi bò ở góc sân trường ấy à… Đúng là không thể hiểu nổi mấy “Cá tính giả” mà.”

Cô lắc đầu nhè nhẹ.

Ừm, thì… tôi cũng không có ý kiến gì khác biệt về chuyện đó. Nhưng mà, cô giáo lại đi nói thẳng với học sinh như vậy, không có vấn đề gì sao ạ? Tôi thầm nghĩ vậy.

Mặc dù vậy.

“Dù sao thì… cái này chắc cũng là một phần của ‘Kế hoạch tiêu diệt nhân loại’ nào đó thôi nhỉ…”

“Em cũng nghĩ vậy à?”

Nói là “cũng” thì đúng hơn, thậm chí tôi chỉ có thể nghĩ như thế.

Những “Cá tính giả”, đứng đầu là Ryuugamine Ouko, vì để giải tỏa “cá tính” quá đỗi mạnh mẽ của mình mà thường xuyên có những hành động phù hợp với “cá tính” đó.

Ví dụ như “Dũng Giả” thì sẽ lục lọi cặp sách hay ngăn kéo bàn học của người khác giống như trong game, hay “Tử linh sư” thì sẽ lủng lẳng xác động vật đi lại khắp nơi— đại loại là những chuyện như thế.

Nhưng đây không phải là “Tail Universe”, nơi chúng là nhân vật chính.

Nếu tự tiện lục lọi cặp hay ngăn kéo thì phiền phức, mà nếu thật sự bị chúng lủng lẳng xác động vật lại gần thì cũng phiền phức không kém.

Thông thường thì những chuyện đó phải nói chuyện để chúng dừng lại, nhưng bọn chúng lại được luật pháp cho phép tự do thể hiện “cá tính” mà không màng đến sự phiền toái.

Đó là thứ gọi là “đặc quyền”.

Tôi không rõ cơ chế lắm, nhưng có vẻ như khi “Cá tính giả” tạo ra câu chuyện trong “Tail Universe” thì quốc gia sẽ thu về một khoản lợi nhuận khổng lồ.

Cụ thể là gì thì— tôi cũng không biết rõ. Nghe nói đó là loại bí mật quốc gia mà.

Thôi thì, những thứ mà ta không hiểu rõ cơ chế trên đời này thì nhiều vô kể, không biết thì thế giới vẫn xoay vần và cuộc sống vẫn tiếp diễn thôi.

Chẳng hạn— bánh mì mua ngoài tiệm cũng có thể nói là tương tự.

Tôi không biết bánh mì bán ở đó được làm ở đâu và làm như thế nào, và cũng chẳng muốn tìm hiểu chi tiết. Không biết thì vẫn mua được bánh mì, và vẫn ăn được.

Nếu sau này định làm chủ tiệm bánh mì thì có thể sẽ khác, nhưng đến lúc đó biết cũng chưa muộn.

Cũng như vậy với “Tail Universe”, nếu sau này có dịp tham gia với vai trò “Dân làng”, thì khi đó tự nhiên tôi sẽ hiểu được một phần cơ chế.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, khi tôi mới học năm nhất cấp ba, thì đó là thông tin không cần thiết.

Không chỉ tôi mà hầu hết các học sinh bình thường khác, có lẽ vì đó là thế giới không liên quan đến mình, nên chẳng có ai muốn tìm hiểu kỹ cả.

…Chắc trừ Saitou ra thì không còn ai?

Dù sao thì, tôi không biết “Tail Universe” là nơi thế nào và làm gì ở đó, nhưng cuộc sống xa hoa của “Cá tính giả” thì thỉnh thoảng vẫn được chiếu trên TV.

Đứa nào đứa nấy cũng sống trong nhà to đùng, cuộc sống cực kỳ sung sướng.

Trong những cuộc phỏng vấn đó, thỉnh thoảng cũng có chuyện kể về những khó khăn trong “Tail Universe”, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời kể, giống như xem phỏng vấn diễn viên mà không có bản phim chính vậy.

Vậy thì, tại sao chuyện của những người tham gia “Tail Universe” với vai trò “Dân làng” lại không được công khai? Bởi vì họ không được phép tiết lộ.

Luật pháp quy định như vậy.

Cũng giống như trong phiên tòa hội thẩm, không được phép kể nội dung phiên tòa cho cả gia đình. Mà trước đó, vai trò “Dân làng” được chọn bằng cách rút thăm, tỉ lệ trúng rất thấp, ngang với trúng số độc đắc, nên việc chưa từng nghe thấy cũng là điều đương nhiên.

Thù lao cũng nghe nói là ngang với trúng số độc đắc.

Bình thường thì làm gì có ai xung quanh trúng số độc đắc đâu nhỉ? Nó cũng y chang như vậy đấy.

…Thôi thì, dù sao đi nữa.

Ngay cả khi chỉ tham gia một lần nhưng lại nhận được thù lao ngang với trúng số độc đắc, “Cá tính giả” chắc chắn là tầng lớp đặc quyền được "tuyển dụng vĩnh viễn" trong “Tail Universe”, và trong số đó, “Cá tính” đặc biệt hiếm có chính là— Ryuugamine Ouko.

“Tail Universe” là một thế giới giả tưởng giống như trong game, và hầu hết “Cá tính giả” đều thuộc dạng đó, nhưng “Cá tính” của Ryuugamine Ouko có thể nói là trùm cuối.

“Cá tính” mạnh nhất— “Ma Vương”.

Ham muốn và “cá tính” của Ma Vương là chinh phục thế giới hoặc hủy diệt nhân loại, nên sự khủng khiếp của nó thì ai cũng có thể hiểu được.

Nếu nó chỉ thể hiện “cá tính” đó ở thế giới bên kia thì chúng tôi chẳng có vấn đề gì, nhưng nghe nói chỉ người trưởng thành mới có thể tham gia “Tail Universe”, còn trước đó thì “cá tính” của bọn chúng bị thả rông, và như đã nói, chúng được nhà nước cho phép.

Kết quả là, những người xung quanh – tức là chúng tôi – luôn bị cuốn vào “cá tính” đó.

“Vậy thì, thưa cô… Em đã hiểu là Ryuugamine định nuôi bò, nhưng tại sao cô lại gọi em đến để nói chuyện này ạ?”

“Hả!?”

Cô Dekkaa ngạc nhiên tột độ, chớp chớp mắt.

“Đâ, đã vậy, Satou-kun là Phó Lớp trưởng mà?”

Ừm, thì đúng vậy.

Tôi đang giữ chức Phó Lớp trưởng của lớp. Tôi không hề ứng cử mà được đề cử. Chỉ vậy thôi thì là chuyện thường, nhưng cái kẻ đã đề cử tôi ấy lại là—

“Ryuugamine-san là Lớp trưởng mà?”

Chính nó đấy.

Vì là đề cử của Lớp trưởng được bầu, việc tôi nhậm chức Phó Lớp trưởng được quyết định ngay lập tức. Cũng chẳng có ai khác muốn làm.

Tuy nhiên, về cơ bản thì sự sắp xếp nhân sự này là chuyện không thể xảy ra.

Bởi vì “Cá tính giả” về cơ bản không để ý đến những người bình thường như chúng tôi. Kiểu như hòn đá bên đường hay con kiến dưới chân vậy, nếu có chú ý thì cũng không phải là không nhận ra, nhưng thường thì chẳng buồn để tâm – đó chính là phong thái – hay nói đúng hơn, là bản chất của chúng.

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Thế nên, ta thấy mình làm lớp phó cho Ryuugamine cũng như không, chẳng có ý nghĩa gì, và ta đã ra sức nhấn mạnh điều đó. Chẳng rõ có phải vì ta có đứa bạn nối khố là Dũng Giả hay không, hay họ lại nghĩ ta toát ra vẻ gì đó thân thuộc với đám “Cá tính giả” mà cuối cùng, lời ta nói đều bị bác bỏ.

Mà trên thực tế, Ryuugamine Ouko đâu có xem ta là người vô hình. Nếu ta bắt chuyện, cô ta sẽ trả lời, đôi khi còn cùng ta ăn trưa nữa. Dù cô ta không gọi tên thật của ta, mà chỉ gọi bằng cái biệt danh “Dân làng A” – biệt danh Cá tính duy nhất của một kẻ tầm thường như bọn ta – thì ít ra cũng vẫn có thể giao tiếp được. Nghĩ đến việc những học sinh khác đều bị cô ta ngó lơ sạch, có lẽ nhận định của nhà trường cũng không sai chút nào.

Tuy nhiên, đâu chỉ có thế!

“...Thưa thầy. Ryuugamine định nuôi bò là theo cá nhân cổ thôi đúng không ạ? Chứ đâu phải là lập ban quản lý động vật để cả lớp cùng nuôi đâu? Nếu vậy thì chuyện này nên là hoạt động của câu lạc bộ, em thấy mình hoàn toàn chẳng liên quan gì sất!”

“Ư, cái đó thì...”

Thầy Dekkaa Sensei lập tức lộ rõ vẻ mặt "chết cha rồi"! Hóa ra thầy cũng nhận ra từ trước rồi sao? Lại còn mong ta đừng nhận ra nữa chứ? Đời nào mà ta chịu! Cứ mỗi lần có chuyện là lại “Vâng, em biết rồi ạ!” mà nhận bừa thì có mà đến Tết Công-gô cũng chẳng xong.

“...Vậy nên, em về đây ạ!”

Ta đưa tay lên vẫy, rồi quay gót định bước đi. Nhưng... chẳng thể nhúc nhích được bước nào.

“Thưa, thầy, thầy làm gì vậy ạ!?”

Thầy Dekkaa Sensei đang nắm chặt cạp quần của ta! Này... rớt mất! Quần của em sẽ rớt mất đó!

“Không, không phải vậy đâu, Satou-kun! Thầy không nghĩ thế đâu!”

“Không nghĩ thế là không nghĩ cái gì ạ!?”

“Ryuugamine-san là bạn cùng lớp của em mà phải không!? Nếu cô ấy gây ra vấn đề gì, thì đó cũng là vấn đề của cả lớp chứ!? Em là lớp phó mà! Nếu em không giúp đỡ lớp trưởng Ryuugamine-san thì làm sao được chứ!?”

“Chuyện Ryuugamine muốn tiêu diệt nhân loại là bản tính của cổ rồi, chẳng liên quan gì đến lớp hết! Với lại, làm sao mà biết được Ryuugamine có định tiêu diệt nhân loại hay không chứ ạ!”

“Đợi biết rồi thì muộn mất rồi còn gì!? Thầy nghĩ việc hỗ trợ mấy vụ đó cũng là công việc của lớp phó đấy!”

“Em không nghĩ thế ạ!”

“Sao mà lạnh lùng thế, Satou-kun! Thầy không nhớ đã chỉ dạy em như thế đâu nhé!”

“Bên này cũng chẳng nhớ được dạy như thế đâu ạ!”

“Satou-kun, làm ơn đi mà!”

Thầy ơi! Em nói rồi mà! Buông tay ra đi chứ!

“Mới hôm trước thầy còn bị thầy hiệu phó dặn dò là phải chỉ bảo Ryuugamine-san cho thật kỹ đấy! Thầy chỉ có thể tin cậy vào Satou-kun thôi! Ryuugamine-san nói chuyện thì thường chẳng coi lời thầy ra gì cả! Mà thầy cũng chỉ là người bình thường thôi!”

“Không! Em cũng thế mà ạ!”

Này, rớt thật đó! Quần của em rớt thật đó! Mông! Em sẽ bị lộ mông mất!

“Làm ơn đi mà!”

“Không chịu đâu ạ!”

Thôi rồi.

Cứ mãi đấu khẩu như vậy, ta nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc dừng lại thì...

Bốp! Một cái tát giáng xuống đầu ta.

“– Satou, sao lại ăn nói với giáo viên như thế hả?”

Lực tay của thầy Dekkaa Sensei thả lỏng, chiếc quần của ta cùng với chiếc quần lót may mắn thoát khỏi cảnh rơi tụt xuống. Về điểm này thì ta được cứu rồi. Thật may mắn... nhưng mà.

“T-thầy Iwata...”

Thầy Dekkaa Sensei nở nụ cười gượng gạo. Đáp lại, thầy Iwata tươi cười như muốn nói "Cứ để đó cho tôi", rồi chống tay vào hông, nhìn ta từ trên cao. Đúng là cái thầy này to con thật.

“Người lớn, giáo viên chủ nhiệm, đang tin cậy vào em đấy nhé? Em phải hợp tác thẳng thắn hơn nữa chứ, đúng không? Lớp là một thể thống nhất! Thế giới cũng là một!”

Không, đâu có một đâu. Còn có cái gọi là 《Tail Universe》 nữa mà.

“Này, thầy Dekkaa Sensei! Đúng không?”

Thầy ấy cười toe toét khoe hàm răng trắng lóa một cách vô duyên, rồi liên tục vỗ bốp bốp vào vai thầy Dekkaa Sensei.

Thầy Dekkaa Sensei trông phiền phức cực kỳ...

À, nhân tiện, thầy Iwata Daiichirou là giáo viên thể dục, cũng phụ trách lớp Một của bọn ta. Thầy không phải là người xấu, nhưng hơi quá nhiệt tình một cách khó chịu.

Ừm, thầy Dekkaa Sensei cũng có vẻ đang thực sự gặp rắc rối, thôi thì đành chịu vậy. Đằng nào thì đã biết chuyện rồi, cũng chẳng thể bỏ mặc Ryuugamine được.

…………

……

Đương nhiên là với tư cách lớp phó thôi nhé! Chứ không có lý do nào khác đâu đấy!

...Thôi thì, tuy ta cũng chẳng nghĩ một Dân làng như mình có thể làm gì, nhưng mà, nói sao nhỉ, ta không thể bỏ mặc vị Ma Vương ấy được.

“– Vâng, em biết rồi ạ!”

Ta giơ tay lên và nói như thể đã đầu hàng.

Tay thầy Iwata dừng lại, còn thầy Dekkaa Sensei thở phào nhẹ nhõm, lén xoa vai một cách kín đáo để thầy Iwata không nhận ra. Ừm, có vẻ hơi đau.

“Tốt lắm! Giỏi lắm, Satou!”

Thầy Iwata khoanh tay và cười toe toét.

Răng thầy ấy chói mắt quá!

Nghe đồn, thầy ấy không chỉ không hút thuốc mà còn không uống cả cà phê hay trà nữa. Có lẽ là để giữ cho hàm răng trắng xóa này.

Thậm chí còn có tin đồn giữa các học sinh rằng đây có thể là một loại "Cá tính" nào đó – như kiểu "Nha sĩ" chẳng hạn.

Đương nhiên, đó chỉ là chuyện đùa cho vui.

Một "Cá tính" bình thường như vậy thì chẳng cần thiết trong 《Tail Universe》. Ta chưa từng nghe đến. Có lẽ nếu là Vua thì có thể có, nhưng mà cơ bản thì họ cũng là NPC mà thôi.

“Thôi thì... nói chung là em cũng sẽ để mắt tới, nhưng nếu những gì Ryuugamine làm có liên quan đến Cá tính của Ma Vương, thì xin đừng nghĩ là em có thể làm được gì nhé?”

Đó là sự thật.

Cái đó thì các thầy phải hiểu rõ.

...Không.

Các thầy chắc chắn cũng hiểu rõ.

Rằng kẻ có thể ngăn cản âm mưu của Ma Vương, mãi mãi chỉ có Dũng Giả mà thôi. Dù cho việc đó có thể gây ra một hỗn loạn lớn hơn đi chăng nữa, Dũng Giả chắc chắn sẽ làm.

Và Dân làng – NPC thì mãi mãi chỉ có thể chạy ngược chạy xuôi giữa hai phe đó mà thôi. Thế giới này được tạo ra là như vậy.

– Đúng không?

“Không sao đâu, Satou-kun!”

Thầy Dekkaa Sensei siết chặt hai nắm đấm.

“Thầy cũng không mong đợi nhiều đến thế đâu!”

Hả, thế á?

...À, đúng là phải nhận định như vậy mới phải.

“Hả? Nhưng nếu vậy, tại sao thầy lại bảo em phải giúp đỡ Ryuugamine ạ? A! Hay là thầy định nhắm đến việc bắt em tố giác kế hoạch của Ma Vương trước khi nó được thực hiện? Nếu thế thì em từ chối đấy! Chuyện đó thì—”

“Làm gì có chuyện đó!”

Thầy Dekkaa Sensei vẫy tay.

“Dù có biết thì thầy cũng chẳng làm gì được đâu!”

“Vậy thì—”

“Ừm...”

Thầy Dekkaa Sensei mỉm cười một cách bối rối.

“Nói thật nhé, vì Satou-kun cũng được Dũng Giả chú ý đến, nên thầy có đôi khi nghĩ rằng... nếu em dính vào thì tốt nhất là thiệt hại chỉ dừng lại ở Satou-kun ngay từ giai đoạn đầu, hoặc không thì thôi?”

Quá đáng thật!

“Dragon Farm” – Tấm biển dựng trước hàng rào bao quanh một góc sân trường, nơi không biết từ lúc nào đã mọc đầy cỏ xanh, trải thành một tấm thảm mượt mà, viết bằng nét chữ vô cùng đẹp đẽ.

Ryuugamine viết sao?

Thông minh, giỏi thể thao, lại còn viết chữ đẹp nữa chứ, đúng là cô ta toàn năng siêu phàm thật.

Mà, dù có toàn năng đến mấy, nhưng việc "Cá tính Ma Vương" của cô ta lại hơi bị... đáng tiếc một chút, thì dù có đánh đổi tất cả các Cá tính khác đi chăng nữa, ta cũng cảm thấy chẳng hề đáng giá.

[IMAGE: ../image/p031.jpg]

Cái kiểu đặt tên này… cứ như thể đang nuôi rồng không bằng.

Không, làm gì có chuyện đó. Nếu đây là Tail Universe thì đúng là có thể nuôi rồng thật, nhưng ở thế giới này, làm gì có rồng. Chỉ có những người mang Cá tính rồng thì có thôi.

Thế nên, cái tên "doragon" này hẳn là lấy từ chữ "rồng" (竜) trong tên Ryuugamine.

Nhưng… đúng là một cái nông trại thật.

Dù bảo là một góc sân trường, nhưng sân trường của tụi tôi đủ rộng để có thể tổ chức điền kinh, bóng chày và bóng đá cùng lúc, nên dù cắt một phần ra thì diện tích vẫn mênh mông. Cái chỗ đang làm nông trại này trước kia là sân tập của đội bóng ném, sau khi bị giải tán trước khi chúng tôi nhập học thì bỏ trống luôn, nên có vẻ như nó không ảnh hưởng gì đến các câu lạc bộ khác.

Một chiếc xe tải đang đỗ đó.

Ưm, có mùi gì đó… hôi hôi?

Ở góc kia là chuồng bò… phải không ta? Chắc vậy. Không lớn lắm. Từ đây nhìn qua thì có vẻ như bò còn chưa có. Hình như chỗ đó trước kia là phòng sinh hoạt cũ của câu lạc bộ thì phải, không biết đã được xây lại từ khi nào nữa.

Cuối tuần trước à? Thế nhưng… chịu thôi.

Nếu đây đúng là Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ryuugamine như tôi dự đoán, thì… tôi đã nói gì sao? Tôi hoàn toàn không nhớ mình từng nói gì đó liên quan đến việc nuôi bò cả.

Theo lời Ryuugamine, các Cá tính giả đôi khi sẽ tìm được gợi ý cho hành động của mình từ lời nói của những "Dân làng" như chúng tôi. Nó giống hệt như chuyện trong game, nhân vật người chơi sẽ biết được mình cần làm gì tiếp theo từ những NPC lang thang trong thị trấn vậy.

Nhưng mà, bảo là nhận được gợi ý cho kế hoạch tiêu diệt nhân loại từ những lời lẽ bình thường, tầm phào của tôi thì đúng là đám Cá tính giả này đúng là quá cá tính đi mà.

Thôi thì, nếu có gì quá đà thì Hắc phục sẽ ra tay xử lý thôi, với lại tôi cũng không trực tiếp bị quy tội gì cả – dù cũng đã có kha khá chuyện xảy ra rồi đó chứ.

Nhưng mà, đành chịu thôi.

Thầy cô cũng đã nhờ vả tôi rồi, và hơn hết, tôi là Lớp phó, nên không thể nào bỏ mặc Lớp trưởng, người có thể nói là "cấp trên" của mình được.

Còn Lễ hội văn hóa lớn sẽ diễn ra ngay sau kì nghỉ hè nữa chứ. Chúng tôi cần chuẩn bị, nên phải chốt tiết mục trước khi nghỉ. Nếu Ryuugamine bị Hắc phục tống vào "Cơ sở" thì còn gì mà bàn bạc nữa.

Mà dù sao thì, đám Cá tính giả trong lớp cũng chẳng thèm nghe lời tôi. Nói với chúng nó cũng như nước đổ lá khoai vậy. Dù có thể nhờ Tsukaya, người duy nhất còn lại tôi có thể nói chuyện được – nhưng mà cô bé đó không phải kiểu người đứng đầu, nên tôi không nghĩ cô bé có thể tập hợp mọi người được. Suy cho cùng, về mặt đó, Ryuugamine vẫn là người phù hợp nhất cho vị trí Lớp trưởng. Đám Cá tính giả cũng nghe lời cô ấy. Dù bản thân cô ấy có vẻ phiền muộn vì điều đó, nhưng chắc đó chính là sức hút của một Ma Vương.

Thật ra, cứ để học sinh bình thường trong lớp tự làm như các lớp khác thì sẽ dễ dàng và đơn giản hơn nhiều.

Tuy nhiên, dù chúng tôi có để ý hay không, đám Cá tính giả cũng là bạn cùng lớp mà. Nếu có thể, tôi cũng muốn làm gì đó cùng với họ – không phải là không có ý nghĩ đó. Có vẻ như thầy cô và nhà trường cũng mong muốn điều đó.

Thực tế là, họ cũng đã nói bóng gió như vậy rồi mà.

Thế nên, với tư cách là Lớp phó, tôi phải liên quan đến Ryuugamine! Với vai trò là công việc của lớp! Còn ý nghĩa sâu xa hơn thì…

"—Không có!"

"Anh làm mất cái gì vậy?"

"Hả!"

Đột nhiên, một giọng nói vang xuống từ phía trên đầu tôi, khiến tôi giật mình lùi lại đồng thời quay người – Ui da! Lưng tôi đập vào tấm biển rồi…

"Ryuugamine…"

Cô ta ở đó từ lúc nào!

"Gì vậy? Đâu phải lỗi của tôi? Sa… Dân làng A-san tự nhiên giật mình, rồi lùi lại chứ bộ. Mà khoan, là sao?"

Ryuugamine vẫn đứng trên bậc thang xe tải nhìn xuống tôi, tay giữ mái tóc đen dài đến thắt lưng, cau mày lại.

"Nghe giọng tôi mà không nhận ra ngay sao? Tôi nghĩ Lớp phó như thế là quá tệ rồi đó."

"Dù có nhận ra thì lúc giật mình vẫn giật mình thôi!"

"A… ra là anh đã nhận ra rồi à… hừm."

Sao lại trông vui vẻ thế kia? Với lại, tôi lại bị gọi là Dân làng A nữa rồi. Không phải đã nhớ tên tôi rồi sao? Thôi thì, so với hồi chưa nhớ mặt thì cũng là một bước tiến đáng kể rồi. Ít nhất thì cũng không bị hỏi "ai đây" nữa.

"Chào."

Ryuugamine nhảy xuống từ bậc thang bên hông xe tải.

Hôm nay Ryuugamine không mặc đồng phục, mà mặc một bộ đồ liền màu đỏ đô. Cô ấy cởi phần thân trên, buộc tay áo ngang hông. Bên trong bộ đồ liền là áo ba lỗ – Ơ? Gì thế? Không mặc áo ngực sao!?

"Hửm?"

Chết tiệt, bị phát hiện là mình nhìn rồi sao!?

"Cái đó! Nếu đã mặc thì mặc cho tử tế vào chứ! Cái… tay với chân đó, không sợ bị nắng đen sao?"

"Không sao đâu? Tôi bôi kem chống nắng đầy đủ mà. Nè, không để lại dấu… đâu."

Vừa nói vậy, Ryuugamine vừa kéo vai áo ba lỗ của mình lên cho tôi xem, rồi bất chợt che lại phần da thịt, khẽ ho khan một tiếng.

"Nhưng mà, tiện lợi thật đó, mấy cái áo ba lỗ thế này. Có sẵn cúp ngực nên không cần mặc áo ngực, anh không thấy nó là lựa chọn tối ưu cho việc làm vào mùa hè sao?"

Tôi thì từ trước đến giờ có bao giờ mặc áo ngực đâu, nên dù có được hỏi ý kiến thì tôi cũng chẳng hiểu được cái hay của nó.

Với lại, sao lại đi nói chuyện áo ngực với đàn ông chứ.

Thật sự là bọn họ… chẳng coi tôi – chúng tôi ra gì cả. Giống như việc một con chó thò mặt vào váy người ta mà chẳng ai coi nó là đồ biến thái vậy.

…Thôi, kệ đi.

"Rồi sao?"

Tôi lấy lại bình tĩnh, hất cằm về phía chiếc xe tải.

"Cái đó là cái gì?"

"Cái này ư? Cái này là—"

"—Xin lỗi nha, cô bé. Bắt đầu được chưa vậy?"

Một giọng nói từ phía ghế lái xe tải chen vào. Nhưng mà…

"Anh nghĩ nó là gì?"

Vẫn phớt lờ như thường lệ, Ryuugamine.

Mà thật ra, tại sao cô ta lại không phớt lờ tôi chứ? Tôi cũng là người bình thường như anh tài xế kia thôi mà? Dù sao thì, nếu bị phớt lờ thì tôi cũng khó xử.

"Nè. Anh muốn biết không?"

Ryuugamine nghiêng đầu, khúc khích cười. Khuôn mặt cô ấy trông như một đứa trẻ vừa nghĩ ra trò nghịch ngợm vậy.

Mà cái kiểu mặt này cũng đáng yêu ghê, cô bé này.

Nếu cô ấy cười theo kiểu đáng sợ hơn một chút thì tôi mới có thể cảm nhận được cái "chất" Ma Vương – khác với những Cá tính giả khác, Ryuugamine Ouko cũng chẳng mang theo vật phẩm nào để thể hiện cá tính của mình, nhìn thế nào cũng chỉ là một nữ sinh bình thường thôi.

"Nếu tôi nói muốn biết thì cô sẽ nói cho tôi sao?"

"…À, nên làm gì đây nhỉ?"

Cô ấy khoanh tay, đưa ngón trỏ của một cánh tay lên chạm vào môi. Trông Ryuugamine vui vẻ thật đó. Nhưng mà…

—Ụm bò.

"…Nó kêu rồi kìa."

"Ế? Á!"

Ryuugamine rõ ràng hoảng hốt quay đầu nhìn về phía thùng xe tải.

"Chờ chút, không được! Sao lại kêu? Uổng công tôi định làm Sa… Dân làng A-san bất ngờ!"

Tôi mới bất ngờ khi cô ta nghĩ mình chưa bị lộ đấy! Từ nãy đến giờ cái thân hình to lớn, đen trắng đã hiện rõ qua khe rào thùng xe rồi kìa!

"Stress đó anh ơi!"

Anh tài xế xe tải nói vậy.

"Tôi nghĩ nên cho nó xuống sớm thì hơn đó. – Anh kia kìa—"

"Ờm, tôi hả?"

[IMAGE: ../Images/..]

“À phải rồi. Anh này, hình như từ nãy đến giờ anh nói chuyện được với cô tiểu thư nên làm ơn nói hộ tôi được không? Chứ tụi tôi, cô ấy vẫn còn chưa thèm để mắt tới đâu.”

“À, tôi là nhân viên trang trại bò sữa thuộc công ty con của Tập đoàn Ryuugamine đấy. Nghe nói các cậu định nuôi bò ở đây à? Thực tập gì đó à? Thôi thì cũng được, nhưng mà bò bị căng thẳng là ảnh hưởng đến sản lượng sữa đấy.”

“Được rồi.”

“Ơ, cái gì cơ?”

Ryuugamine ngơ ngác. Vừa nãy tôi nói với anh chàng kia, người mà cô ta còn chưa thèm để mắt tới, chứ đâu phải nói với cô đâu. Dẫu vậy, không thể không trả lời câu hỏi của Ryuugamine.

“Bò.”

Tôi giơ ngón cái chỉ vào con bò đang đứng ngồi không yên trên thùng xe.

“Hình như nên cho nó xuống sớm thì hơn. Căng thẳng là sữa ra kém đấy.”

“Thật á?!”

Cô ta làm vẻ mặt như thể tận thế đến nơi.

“V-vậy thì phải cho xuống ngay chứ!”

“Khoan đã, khoan đã, khoan đã!”

Tôi giữ chặt vai Ryuugamine khi cô ta định mở chốt khóa thùng xe mà chẳng nghĩ ngợi gì.

“Nếu đột ngột mở ra thì có khi nó lao ra đấy.”

“À, phải rồi… đúng nhỉ.”

Ngay lập tức, Ryuugamine lấy lại bình tĩnh và gật đầu.

Thực ra, chắc là sẽ không có chuyện đó đâu vì chúng được cột vào một thanh ngang chạy dọc trần xe, nhưng cũng không thể nói trước là sẽ không bị bò đang hưng phấn đá trúng.

“—Xin lỗi! Nhờ anh nhé!”

Tôi buông tay và gọi người anh chàng lái xe tải.

“Anh nói chuyện với ai thế?”

“Hử? À… không, tôi tự nói một mình thôi.”

Giải thích phiền phức lắm. Vả lại, có khi cô ta lại để ý chuyện bị tôi ngó lơ. Ryuugamine cũng là một Cá tính giả mà, có lẽ tôi suy nghĩ hơi quá.

Dù sao thì, anh chàng lái xe tải cũng hiểu chuyện, nên chẳng có vẻ gì là khó chịu vì lời nói của tôi. Anh ta mở hàng rào chuồng trại, rồi quay lại xe, lùi xe điệu nghệ để thùng xe đậu sát vào cổng chuồng bò. Sau đó, anh ta xuống xe và hạ dốc xuống, rồi lên thùng xe. Ngay lập tức, như có phép thuật, từng con bò một bước xuống xe tải và đi vào đồng cỏ của trang trại Dragon Farm. Tay nghề thật điêu luyện. Cứ như thể mấy con bò cũng là Cá tính giả vậy, chúng nghe lời răm rắp.

Tổng cộng có sáu con bò. Sau khi dỡ hết toàn bộ, anh chàng lái xe tải đảo ngược quy trình, lái xe rời khỏi hàng rào, rồi đến chỗ tôi.

Một tờ phiếu và cây bút được đưa ra trước mặt tôi.

“Xin mời ký tên ạ.”

“À… tôi ký được à?”

“Chứ này, anh nhìn đi.”

Anh chàng lái xe chỉ vào Ryuugamine bằng cây bút. Đương nhiên, cô ta chẳng để ý gì. Mà lúc này, cô ta đang nhìn bò, không thèm quay sang đây.

“Cứ cái đà đó thì… tôi không nghĩ cô tiểu thư sẽ ký đâu. Bất kỳ ai có liên quan đến trường này đều được cả. Anh cũng là người có liên quan mà, đúng không?”

“À, cũng tạm coi là vậy.”

Tôi nhận bút và ký tên.

“À. Không phải tên của Ryuugamine cũng được sao?”

“Không sao, không sao. Không vấn đề gì. —Thôi nhé, cảm ơn anh!”

Anh chàng lái xe nói vậy, hơi cúi đầu rồi quay lại ghế lái khởi động xe tải. Nhưng Ryuugamine vẫn không hề hay biết, cô ta nhìn những con bò đang thoải mái nằm nghỉ sau hàng rào, với vẻ mặt rõ ràng là đang ủ mưu điều gì đó.

“...Thế thì sao?”

Khi tôi nói vậy, Ryuugamine quay lại. Ồ. Không bị cô ta phớt lờ. Tôi cứ nghĩ cô ta đang mải mê với lũ bò nên sẽ không nghe thấy.

Ryuugamine nghiêng đầu.

“Sao cái gì cơ?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu. “Sao?”

“Sao… sao thì… Deidarabocchi! Đây!”

Cô ta đưa tay ra, cứ như thể đến lượt mình vậy.

“Không phải nối chữ! Mà Deidarabocchi là cái gì? Giống như hitroibocchi (cô đơn) à?”

“C-cô đơn…”

Vì lý do nào đó, Ryuugamine loạng choạng trong giây lát như bị tổn thương, nhưng rồi cô ta lắc đầu như thể gạt bỏ điều đó đi.

“Ôi, không phải đâu. Anh không biết sao? …Thôi vậy, hết cách rồi, dù chỉ là Dân làng thôi mà. Deidarabocchi là tên một người khổng lồ lớn đến mức dấu chân của họ tạo thành hồ nước đấy.”

Tôi không biết!

Mà này, cái vẻ mặt ‘sao nào’ đó là sao chứ. Cá tính giả kiểu gì vậy? Dấu chân tạo thành hồ nước ư? Đó không còn là người khổng lồ nữa mà là thứ gì đó không phải người rồi!

“Nhưng,” Ryuugamine nói rồi nghiêng đầu. “Không phải nối chữ sao? Vậy thì ‘sao’ là sao?”

“Tôi hỏi ‘thế thì sao’ đó. Cái này này.”

Tôi chỉ vào con bò trong trang trại.

“Lần này cô lại bày trò gì nữa vậy?”

“Ờm… trang trại?”

“Cái đó thì nhìn là biết rồi. Vấn đề là tại sao lại xây trang trại ở trường chứ?”

“Ờm… Cái đó thì này! Là cái đó đó, cái đó!”

“Cái gì?”

“Thì là cái đó mà! Nên là… đúng rồi! Tôi định đề xuất một tiết học để hiểu được giá trị của sự sống! Để biết rằng những thứ chúng ta ăn hàng ngày thực ra là mạng sống của những sinh linh khác, để có được lòng biết ơn cơ bản nhưng dễ bị lãng quên đó thì…”

“Đó là bò sữa mà, đúng không?”

Khi tôi chỉ ra, Ryuugamine rõ ràng đơ người ra.

—Ụm bò.

Ngay cả bò cũng đồng tình.

“K-không phải… cái đó…”

Rõ ràng là đang hoảng hốt. Mắt cô ta đảo qua đảo lại, quá rõ ràng rồi.

“B-b-b-bò sữa thì cũng ăn được mà!”

Đương nhiên là vậy rồi! Cô ta đang cố gắng thuyết phục một kết luận cưỡng ép! Lũ bò cũng giật mình đó, lũ bò kìa!

Hà…

Xem ra, lần này là một kế hoạch dài hạn rồi.

Gần đây, tôi bất đắc dĩ phải biết rằng kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ryuugamine có hai loại.

Một loại là những kế hoạch được thực hiện ngay tại chỗ, như lần cô ta định phá hủy lâu đài cát do lũ trẻ con xây ở công viên. Loại còn lại là những kế hoạch siêu dài hạn, có thể mất vài ngày để chuẩn bị và thực hiện, và không biết mất bao nhiêu chục năm để hoàn thành, như kế hoạch chuyển hóa con người thành béo phì bằng căn tin di động, vốn đã gây ra náo loạn lớn lần đầu tiên.

Tôi cũng đã bị cuốn vào một vài kế hoạch khác, và từ kinh nghiệm đó, tôi biết rằng loại thứ nhất thì hỏi là cô ta sẽ nói ngay nội dung, nhưng loại thứ hai thì không như vậy.

Tôi không biết liệu đó có phải là vì tôi cũng là một phần của nhân loại cần bị tiêu diệt trong kế hoạch đó, hay vì tôi là bạn thuở nhỏ của ‘Dũng Giả’ – kẻ thù không đội trời chung của cô ta, nhưng Ryuugamine luôn giấu nội dung kế hoạch với tôi, cứ như thể muốn để dành làm “món quà bất ngờ” vậy.

Dù sao thì, tôi vẫn hỏi thôi.

“Này. Lần này cô lại nghĩ ra kế hoạch gì vậy?”

“C-c-c-cái gì cơ?!”

Nụ cười của Ryuugamine quá gượng gạo rồi.

“Là kế hoạch tiêu diệt nhân loại chứ còn gì nữa. Cái này cũng là một phần kế hoạch của cô mà, đúng không? Chuyện nuôi bò mà nhân loại bị diệt vong thì cũng khó hiểu như chuyện ‘gió thổi thì ông bán thùng được lời’ vậy.”

“A-anh nghĩ nhiều quá rồi! Tôi đâu phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tiêu diệt nhân loại đâu!”

Nói dối!

Mới bữa trước thôi, cô ta còn lẩm bẩm:

“Haizzz… muốn có Gjallarhorn quá…”

Mà!

Nhân tiện, lúc đó tôi không hiểu Gjarllarhorn là gì, nhưng theo lời Saitou – người rất am hiểu về Cá tính giả – thì Gjarllarhorn là tên một chiếc kèn trong thần thoại của một Thế giới truyện nào đó, dùng để báo hiệu bắt đầu trận chiến cuối cùng của thế giới này.

Cô ta muốn thứ đó rồi sẽ làm gì thì rõ như ban ngày rồi!

Thế mà Ryuugamine lại…

[IMAGE: ../Images/...]

"Hoàn toàn ngược lại! À, đúng vậy, ngược lại mới đúng! Tôi đây là vì sức khỏe của mọi người, nên mới quyết định nuôi bò đấy chứ! Bởi vì xương cốt quan trọng lắm mà!"

Ryuugamine Ouko đặt nắm tay trái lên hông, ưỡn ngực thật cao, rồi nắm chặt nắm tay phải trước mặt tôi. Trông cô ta cứ như thể: "Được rồi!" ấy. Như thể trên mặt cô ta đang rõ mồn một viết rằng: "Với cái này thì chắc chắn được!"

Mà kể ra... mình có nói gì đâu nhỉ?

Cái "Kế hoạch biến nhân loại thành béo phì" năm xưa cũng là do mình lỡ buột miệng nói "Bệnh do lối sống nguy hiểm thật" nên cô ta mới nghĩ ra thì phải. Tôi chịu trách nhiệm nổi mấy chuyện đó đâu.

Nói đi thì cũng phải nói lại.

Kiểm tra sức khỏe thì vừa mới đây thôi, nhưng tôi chẳng nhớ là mình đã nói gì với Ryuugamine Ouko về sức khỏe, hay về xương cốt gì cả. Thôi thì, bọn "Cá tính giả" này có thể chộp lấy thông tin từ cả những cuộc đối thoại mà mình không hề ý thức được, nên có lẽ đơn giản là tôi quên béng mất rồi.

"Vậy là bò sữa?"

"Bò sữa, đúng vậy!"

Ryuugamine Ouko mạnh mẽ gật đầu một cái "Ừm!"

"Tuy là mang tính thử nghiệm, nhưng tôi định dùng sữa tươi để tăng mật độ xương cho mọi người, biến họ thành những cụ già không hề còng lưng chút nào!"

Nghe có vẻ hay ho đấy, nhưng mà lại là một kế hoạch dài hơi như vậy cơ à!

"Phù... xong xuôi rồi."

Ryuugamine Ouko... có thể cô tưởng mình chỉ đang lẩm bẩm thôi, nhưng tôi nghe rõ mồn một đấy nhé! Còn cười một cách vô cùng đắc thắng nữa chứ.

............

Thôi thì, dù sao thì đây cũng không phải là chuyện có thể giải quyết ngay lập tức, và coi như mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi vậy.

"...Vậy thì, cố gắng lên nhé."

Tôi khẽ vẫy tay rồi quay gót.

Ối!

Gì vậy? Sao cô lại túm lấy tay áo tôi vậy, Ryuugamine Ouko?

"Anh đi đâu đấy?"

"Không, tôi không có ý định đi nói với Tsubasa là Ma Vương lại bày trò gì đâu."

"Hừm – Anh định phản bội sao?"

Cái... cái ánh mắt đó là sao! Đáng sợ một cách cực kỳ đáng yêu đấy!

"Không! Tôi đã bảo là không hề có ý nghĩ đó mà!"

Mà kể ra, phản bội hay không thì tôi có phải tay sai của Ma Vương đâu! – Nghĩ vậy, nhưng tôi lại nuốt ngược vào vì cảm thấy nói ra thì không ổn chút nào.

"...Thật không?"

Trời ạ!

"Thật mà. Tôi chỉ về thôi. Trời cũng sắp tối rồi."

Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ cũ to tướng gắn trên tường tòa nhà học. Dù đã hơn sáu giờ rưỡi và trời vẫn còn sáng lắm, nhưng bụng tôi cũng bắt đầu réo rồi.

"A, thật nhỉ. ...Ơ? Nhưng nếu vậy, thông thường ở đây, không phải sẽ là: 'Để tôi giúp một tay nhé' sao?"

"Hả? Sao tôi lại phải—"

Một ngón tay thẳng tắp dí vào chóp mũi tôi.

"Bởi vì, Dân làng A-san – là Phó lớp trưởng của tôi mà!"

Đâu có phải lý do!

Với cả, tôi là phó lớp trưởng của cả lớp, chứ không phải phó lớp trưởng của riêng cô!

"...Đây đâu phải hoạt động của lớp đâu chứ?"

Vừa nói, tôi lại quay gót một lần nữa.

"Ế!? Chờ... á á á!"

Ối! Này, tôi đã bảo rồi mà, nếu cứ bám chặt như thế thì tay áo tôi sẽ giãn ra thật đấy!

"Anh, anh sai rồi!"

Ế!?

"Tôi đang nghĩ đến việc tăng mật độ xương cho tất cả mọi người đấy chứ!? Trong cái 'tất cả mọi người' đó có cả lớp chúng ta nữa, nên nói đây là hoạt động của lớp cũng không hề quá lời chút nào đâu!"

Quá lời đấy!

"Vì vậy, anh có nghĩa vụ phải ở lại giúp tôi! Với tư cách là Phó lớp trưởng của chúng ta – à, của lớp! Đó là chân lý của thế giới!"

Không có cái chân lý nào như thế cả!

...Chuyện gì thế này, loạn hết cả lên rồi. Rốt cuộc là sao vậy? Cô ta muốn ở lại với tôi đến thế sao – nghĩ vậy thì chính tôi mới là kẻ ngớ ngẩn!

"Được rồi. Tôi hiểu rồi."

Tôi thở dài, không giằng tay mình khỏi tay Ryuugamine Ouko nữa. Dù sao thì việc bỏ một cô gái ở lại một mình cũng khiến tôi cảm thấy áy náy.

Mà thôi, có lẽ chuyện Ryuugamine Ouko là Ma Vương đã lan truyền khắp trường rồi, và mấy tên Hắc phục cũng đang theo dõi ở đâu đó, nên có lẽ tôi cũng chẳng cần phải lo lắng gì – nhưng đây là bản tính rồi.

Nếu vậy thì cứ nghe lời và giúp đỡ một cách thành thật có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng mà... ngượng lắm. Nên tôi mới phải trải qua cuộc đối thoại phiền phức này.

Haizz, tự biện hộ cho bản thân vậy.

"Vậy, tôi phải làm gì đây?"

Nghe tôi nói vậy, Ryuugamine Ouko cuối cùng cũng buông tay áo tôi ra. Cô ta đặt tay lên hông.

"Chúng ta sẽ cho các bạn bò ăn."

"Thức ăn chăn nuôi? Chẳng phải chúng sẽ tự ăn mấy cái cây mọc ở đó sao?"

Khi tôi chỉ vào bãi cỏ, Ryuugamine Ouko lại ngơ ngác một cách khó hiểu.

"Ơ, gì vậy? Tôi nói gì sai à?"

"Vâng. Bởi vì bò không ăn loại cỏ đó."

"Ồ, vậy sao? Tôi cứ nghĩ bò thì loại cỏ nào cũng ăn chứ."

"Đúng là chúng ăn hầu hết các loại cỏ, nhưng riêng loại cỏ đó thì khác. Bởi vì... nó không phải đồ thật."

Hả?

"Bởi vì đó là cỏ nhân tạo."

Tôi nghi ngờ ngồi xổm xuống, chạm vào đám cỏ xanh mướt.

Đúng thật.

Nó được làm rất khéo, nhưng không phải đồ thật. Nhưng mà, tại sao lại vậy? Với tài lực của nhà Ryuugamine, việc trải đầy cỏ tươi khắp khu đất chăn nuôi thế này chẳng có gì khó khăn cả, cớ gì phải tốn công trải đồ giả? Mà nói thật, đồ giả chẳng phải còn đắt hơn sao?

"Anh có biết điều cần thiết để cải thiện chất lượng sữa bò là gì không?"

Một câu hỏi đường đột quá.

"Không."

Tôi đứng dậy. Cỏ là đồ giả, còn đất thì trông như thật.

"Thật ra... đó chính là thức ăn."

Nghe cứ như một bí mật tối mật vậy.

Hay đúng thật là như thế? Sữa bò có liên quan gì đó đến "Kế hoạch tiêu diệt nhân loại" chăng? ...Ưm, nghĩ mãi không ra. Ngược lại, nếu là "Kế hoạch tước đoạt sữa bò của nhân loại" thì dễ hiểu hơn. Để họ thiếu canxi rồi bị loãng xương chẳng hạn. Mà thôi, dù sao thì cũng không còn ở cấp hai nên chẳng có suất ăn trưa, mọi người bây giờ cũng chẳng uống nhiều sữa bò đâu.

"Vậy việc đó và việc trải cỏ nhân tạo thì liên quan gì đến nhau?"

"Để làm ra sữa ngon thì thức ăn vẫn là yếu tố quan trọng nhất. Phải kiểm soát thức ăn chặt chẽ thì mới giữ được chất lượng đồng đều. Thế nên, tôi đã quyết định chỉ cho bò của mình ăn thức ăn cao cấp nhất."

"Vậy ra là cỏ nhân tạo."

Ý là để chúng không tự ý ăn cỏ ở đó sao. Hừm, ra là vậy. Lượng ăn của mỗi con chắc cũng khác nhau, và có thể sẽ có con không ăn được thức ăn mà Ryuugamine đã chọn. Vậy thì, biến cỏ thành thứ không ăn được là xong, đúng không?

"Đúng vậy."

Nói rồi, Ryuugamine Ouko đưa tay lên miệng.

Tôi đang tự hỏi cô ta định làm gì thì – cô ta phát ra một âm thanh chưa từng nghe thấy! Kiểu như "ư-myeong" hay "hô-myun" vậy đó.

Cái gì? Mấy con bò quay lại nhìn tôi kìa!? Oa! Chúng chạy! Chạy lại đây! Trời đất ơi thật sao!? Tôi sẽ bị giẫm bẹp mất! Chết tiệt!

Tôi định vác Ryuugamine Ouko bỏ chạy – nhưng trước đó, Ryuugamine Ouko khẽ đổi tông, và lũ bò dừng lại một cách ngoạn mục đến mức tôi cứ ngỡ chúng là robot vậy.

Ờm... làm sao với cái tay đang ôm ngang eo Ryuugamine Ouko mỏng manh này đây?

............

Thật sự, như sắp gãy mất.

– Không phải!

"A, xin lỗi..."

Tôi buông tay ra. Nhưng Ryuugamine Ouko không nói gì cả.

Đúng rồi.

Giống như bị chó vờn vậy, bọn "Cá tính giả" đâu có để tâm mấy chuyện đó. Trước đây tôi cũng từng lỡ chạm vào ngực cô ta rồi, nhưng cũng chẳng thấy phản ứng gì.

Lại chạm... không không không!

À, nếu có gì thay đổi thì chỉ là đôi má trắng hồng của Ryuugamine Ouko hơi ửng đỏ lên một chút, nhưng chắc là do cô ta dùng cái cách phát âm kì lạ đó nên máu dồn lên mặt chăng? Hay là cô ta phải dồn sức mạnh vào bụng khá nhiều?

"C, chúng ta đi thôi."

Ryuugamine Ouko hơi cúi mặt xuống nói vậy, rồi leo lên lưng bò – thật sao, này!

"Được, mời cô."

Tôi vỗ vào lưng con bò.

Bảo tôi cũng leo lên à? Ấy ấy, bò thì ai lại đi cưỡi bao giờ! Ấy, đau! Bọn bây, đừng có dùng đầu húc người chứ! Này, mấy con là bò thật à!? Không phải là lũ gia nhân quái dị của Ryuugamine đấy chứ!? Được rồi! Lên thì lên! Lên là lên!

“Lên rồi chứ? Thế thì bám chắc vào—ưm!”

Tôi làm theo lời, vòng tay ôm ngang eo cô nàng, thế là Ryuugamine phát ra một tiếng kêu kỳ quặc.

“Ơ, gì vậy…?”

“K-không có gì đâu… Đ-đi đây!”

Nói rồi, Ryuugamine lại đưa tay che miệng, phát ra cái âm thanh kỳ lạ ấy lần nữa.

Ngay lập tức, con bò lao đi, tôi phải bám chặt lấy Ryuugamine như mạng sống để khỏi bị hất văng!

Mềm mềm.

Mềm mềm?

Tiếng Ryuugamine nín thở, và cái cảm giác mềm mại này—ngay giây phút tôi nhận ra, một đòn cực mạnh giáng xuống thái dương, khiến tôi lăn từ lưng con bò xuống đất.

“—U bơ rồ ba rồ gờ ra gồ rồ bồ rồ ba rắc!”

Tôi bị con bò phía sau cuốn vào, xoay vòng như trời đất đảo điên, trong lòng gào thét: Tại sao chứ!