2
“Tail Maker?”
Hôm sau, vào giờ ăn trưa. Nghe tôi kể xong chuyện, Saitou Hajime hơi bĩu môi.
Này, người muốn phồng má giận dỗi phải là tôi mới đúng chứ.
Mà nói mới nhớ.
Cuối cùng, thằng cha này hôm qua đã không đến kịp.
Hắn ta xuất hiện với bộ dạng phờ phạc, chắp tay nói "xin lỗi", nhưng Ryugamine và những người khác vẫn cứ làm ngơ như không thấy. Thế là hắn ta lợi dụng tình hình, buông một câu "phần còn lại giao cho cậu nhé" rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất.
À thì, dù sao tôi cũng không bị trách cứ gì, nhưng mà tôi đã phải thay mặt hắn xin lỗi Ryuugamine đấy nhé! Lần tới phải đãi tôi cái gì đó ra trò đấy.
Thôi bỏ qua chuyện đó đi, giờ nói về Tail Maker.
“Không biết sao?”
Ý hắn ta là vậy đó.
“Hình như đã từng nghe hoặc thấy ở đâu đó rồi thì phải… chỉ là cái tên thôi.”
“Hừm, cứ tưởng cậu biết rõ mấy chuyện này chứ.”
Kimura vừa nhồm nhoàm bánh mì vừa gật gù đồng tình.
Không biết có phải vì Kimura là thành viên đội bóng chày không mà hắn ta ăn khỏe ghê. Sau kỳ nghỉ hè, tôi cảm giác lượng thức ăn của hắn còn tăng lên nữa. “Bánh kẹp ba lát cốt lết hạng Home Run” – cái tên quái dị gì vậy trời.
“Hông hát thì là, hà há hẹ hù hớ thới nớ hờ.”
“... Nuốt hết đi rồi hẵng nói, Kimura.”
“Hô hế.”
Saitou cười khổ nhìn Kimura cố nuốt miếng bánh mì vào, rồi nói:
“Mấy thứ tôi biết cũng chỉ là những chuyện người bình thường có thể tìm hiểu thôi. Qua mạng hay sách vở ấy. Còn sự thật thì vẫn là một hộp đen. Về cơ bản, chúng ta còn chẳng thể nói chuyện được với họ, mà họ cũng chẳng bao giờ nói những điều thực sự quan trọng đâu.”
“À, đúng là vậy thật…”
Về những Cá tính giả cũng như Tail Universe, tất cả đều là một ẩn số. Lấy ví dụ gần gũi nhất, mấy món đồ mà bọn họ dùng. Những nơi bán đồ đó chẳng được công khai gì cả. À, dù có vẻ những người biết thì vẫn biết. Chắc là có rất nhiều thứ như vậy.
Rồi Saitou lại nói:
“Cậu hỏi gì về cái Tail Maker đó rồi đúng không?”
“Ừm, cũng vậy đó.”
Tôi đặt đũa xuống. Tiện thể, hộp cơm trưa nay của tôi là cá nục ngâm giấm kiểu Nam Ban. Vì nước sốt dễ chảy nên tôi dùng hộp cơm kín. Chua chua ngọt ngọt, ngon tuyệt cú mèo luôn.
“Theo lời Tsukaya thì, Tail Maker giống như một nguyên tác giả chuyên ‘phân phối’ tất cả các câu chuyện của Tail Universe vậy.”
“Nguyên tác giả?”
“Ừ. Cô ấy nói vậy đó. Từ Tail Maker, ‘câu chuyện’ sẽ được phân phối cho các tác giả riêng của từng thế giới, và các Cá tính giả sẽ đóng vai diễn đó.”
“Đó cũng là một loại ‘Cá tính’ sao?”
“Tôi cũng đã hỏi vậy, nhưng hình như không phải. Hơn nữa, ngay cả Ryuugamine và những người khác cũng không biết Tail Maker là một cá nhân hay là gì. Tsukaya nói đó là một thứ gì đó giống như thần linh. Một loại khái niệm hay gì đó đại loại vậy. …Cậu có hiểu không?”
“Hên hên.”
Kimura vừa phồng má vừa lắc đầu. “Tôi cũng không,” Saitou đáp.
“Thế nhưng, vậy có nghĩa là tất cả các tác giả của mọi câu chuyện đều là những người viết thay sao?”
“Ai mà biết được? Tôi cũng chẳng rõ chi tiết. Nhưng những người được ‘phân phối’ thì lại nghĩ đó là ý tưởng của chính họ. Họ nghĩ là ý tưởng tự nhiên ập đến vậy đó.”
“Hừm…”
Saitou bỗng lộ vẻ mặt phức tạp.
“Vậy thì, những câu chuyện mà tôi đã nghĩ ra… chẳng lẽ cũng là do cái gì đó khác đã nghĩ ra sao?”
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
“Nếu đây cũng là một phần của Tail Universe thì có lẽ là vậy, nhưng đâu phải đâu, nên chắc không phải thế đâu nhỉ?”
“Không. Vì không có lời giải thích rõ ràng về việc Tail Universe ám chỉ đến bao nhiêu phần của thế giới hiện hữu này, nên không thể biết được.”
“…Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Đúng rồi. Ngay cả tôi nói ra cũng chẳng hiểu mình đang nói gì nữa.”
“Có sao đâu chứ?”
Kimura, hình như vừa nuốt xong sữa, lau miệng xoẹt một cái rồi nói.
“Không hiểu thì cũng đâu có làm sao. Tôi được chơi bóng chày, được nói chuyện như vầy, mỗi ngày cơm ngon thì thế là đủ rồi. Dù sao thì mình cũng chỉ là dân quần chúng thôi, chắc gì đã nằm trong suy nghĩ của cái Tail Maker gì đó?”
Cũng phải. …Có thật không nhỉ?
Thôi, dù sao thì nghĩ mãi mấy chuyện không hiểu cũng chẳng ích gì. Lãng phí cả tuổi thanh xuân.
“Thế nào? Bỏ qua chuyện Tail Maker đi, kịch bản đã xong chưa, Saitou?”
“À… thì…”
Sao mà trả lời cứ ấp a ấp úng thế nhỉ.
Saitou hơi ngần ngừ, rồi từ cặp sách lấy ra một chồng giấy in. Mấy tờ giấy được kẹp lại bằng một chiếc kẹp lớn ở một góc. Chắc vì chỉ in một mặt nên chồng giấy dày hơn tôi tưởng.
“Nghe chuyện vừa rồi xong thì hơi lo, nhưng… dù sao thì cũng đã hoàn thành rồi.”
“Tôi đọc được chứ?”
“Không đọc thì sao mà biết được?”
Saitou cười. Tôi hơi nhẹ nhõm, đặt chồng bản thảo lên chân đã bắt chéo.
Chuyện về Tail Maker đúng là không nên nhắc đến. Tôi chỉ định nói chuyện phiếm thôi, không ngờ Saitou lại nghĩ rằng những gì cậu ta tự nghĩ ra không phải là của cậu ta.
Nếu khiến cậu ta khó chịu thì tôi cũng có lỗi thật.
Nào. Trang đầu tiên có tiêu đề in bằng font chữ lớn: 『Những Kẻ Săn Rồng (Dự Kiến)』. Kèm theo là tên tác giả: Saitou Hajime.
“Ý nghĩa của tiêu đề là gì?”
“Là những người săn rồng, chắc vậy? Tôi nghĩ nên để cái gì dễ hiểu ấy mà. Nếu đặt tên quá hoa mỹ mà nội dung không rõ ràng, không thu hút được sự chú ý thì cũng vô ích thôi.”
“Thì ra là vậy.”
Tôi chưa từng viết truyện, chứ đừng nói đến việc nghĩ tên, nên chẳng hiểu gì cả. Nhưng Saitou đã nói vậy, thì chắc là đúng rồi.
Lật trang giấy ra, đầu tiên là danh sách phân vai.
[IMAGE: ../Images/00000.png]
《 Dũng Giả 》── Hikarigaoka Tsubasa
《 Kỵ Sĩ 》── Toma Nari Takeshi
《 Trị Liệu Sư (Healer) 》── Tachimoto Tsukiho
《 Pháp Sư 》── Hisagorai Hajime
《 Thiếu Nữ Máy Móc 》── Yaguruma Kokoro
Đây là nhóm Dũng Giả, phe nhân vật chính phải không.
Và.
[IMAGE: ../Images/00001.png]
《 Ma Vương 》── Ryuugamine Ouko
《 Cuồng Chiến Sĩ 》── Ousaka Ichiyo
《 Nhẫn Giả 》── Tsuchinome Shinobu
《 Samurai 》── Mizuhira Kuroto
《 Medusa 》── Ishiwami Kagachi
《 Tử Linh Sư (Necromancer) 》── Tsukaya Mairi
《 Rồng 》── Nome R. D. Eri
《 Golem 》── Yaguruma Kokoro
Còn đây là phe Ma Vương.
Chỉ nhìn vào các Cá tính thôi cũng thấy đây là một nhóm rất mạnh mẽ. Cứ thấy không có cửa thắng tí nào.
“Đây là tất cả Cá tính giả trong lớp mình phải không?”
“Nếu danh sách tôi nhận được đúng thì là vậy đấy.”
Trừ Dũng Giả ra.
Hikarigaoka Tsubasa, là người sở hữu Cá tính Dũng Giả – một Cá tính hiếm có ngang hàng với Ma Vương, nên đặc biệt được tham gia dù không cùng lớp.
À thì, một câu chuyện mà Ma Vương là nhân vật chính cũng không phổ biến. Hơn nữa, nếu hỏi trong lớp có ai sở hữu Cá tính mạnh đến mức có thể sánh vai với Ma Vương không, thì câu trả lời là không.
Về mặt cân bằng mà nói, Dũng Giả chắc chắn là cần thiết.
…Nghĩ đến những rắc rối mà họ sẽ gây ra, tôi lại thấy đau dạ dày.
Hai người đó, nhất định không bao giờ hòa hợp được.
Tsubasa thì cứ nói họ giống nhau như đúc trong gương, nhưng tôi thì chịu, chẳng hiểu giống chỗ nào. Giống nhau chỉ ở chỗ gây phiền phức thôi, mà cách gây phiền phức cũng khác nhau nữa.
Hai người đó mà công khai đối đầu trước mặt công chúng, thì ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ.
Thôi, nếu có chuyện gì thì mọi trách nhiệm cứ để Dekkaa Sensei gánh vác vậy.
──Nghĩ vậy, tôi lật sang trang tiếp theo.
[IMAGE: ../Images/..]
**Hồi Thứ Nhất**
* **Đội Dũng Giả:** Dũng Giả, Kỵ sĩ, Trị liệu sư, Ma thuật sư, Cô gái máy móc.
* **Đội Ma Vương:** Cuồng chiến sĩ, Nhẫn giả, Võ sĩ đạo, Tử linh sư, Rồng (trùm cuối).
Những dòng chữ ấy được in rõ, tôi tiếp tục đọc kịch bản.
…………
……Ồ?
…………
…………
……Ôi!
…………
……Hừm hừm! Không tệ chút nào chứ? Hay đấy.
Ừm.
Đại cương là thế này.
*“Một vương quốc đang đứng trước nguy cơ bị diệt vong bởi một con Rồng độc ác. Quân đội của nhà vua đã thất bại, tưởng chừng không còn đường xoay sở, thì đúng lúc ấy, một Dũng Giả được Thần linh chọn lựa.*
*Dũng Giả tập hợp đồng đội, thu thập vũ khí có thể đánh bại Rồng, chiến đấu và tiêu diệt những kẻ tay sai của Rồng độc ác.*
*Từ Cuồng chiến sĩ, Quân đoàn Nhẫn giả, đến các Võ sĩ đạo──kẻ địch càng mạnh hơn khi tiếp cận hang ổ của Rồng.*
*Và rồi, quân đoàn Tử thần của Tử linh sư đã hồi sinh những kẻ mà tưởng chừng đã bị đánh bại.*
*Vượt qua tất cả những trở ngại ấy, các Dũng Giả cuối cùng cũng đối mặt với Rồng độc ác.*
*Đúng là một trận sinh tử!*
*Sau cùng, các Dũng Giả đã đánh bại con Rồng, nhưng bên trong cơ thể nó lại ẩn chứa một di vật phong ấn Ma Vương!*
*Kết quả là, khi “di vật” bị phá hủy, Ma Vương đã hồi sinh.*
*Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Ma Vương!*
*Các đồng đội của Dũng Giả bị thương đã bị Ma Vương tiêu diệt, chỉ còn duy nhất Dũng Giả thoát được nhờ sức mạnh của đồng đội, nhưng cơ thể đã không còn khả năng chiến đấu──”*
Cũng khá ổn đấy chứ.
Thật tình mà nói, tôi hơi háo hức một chút. Nếu tôi không dính dáng gì đến nó, có lẽ tôi đã mong chờ được xem.
Nội dung khái quát gần như giống hệt cái tôi được xem hồi nghỉ hè, nhưng khi có thêm những lời thoại và tình huống chi tiết, tôi thấy nó càng trở nên thú vị hơn.
Kẻ địch cũng có vẻ mạnh. Kẻ địch đã bị đánh bại lại được hồi sinh, đó chẳng phải là một diễn biến gay cấn sao?
“……Thấy sao?”
Saitou hỏi, giọng có vẻ lo lắng.
“Hay mà.”
Chắc là Saitou đã nhận ra tôi không hề nói dối hay nịnh nọt, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười.
“Đó là hết Hồi thứ nhất. Chắc khoảng hai phần ba toàn bộ vở kịch. Hầu hết các nhân vật sẽ kết thúc vai trò của mình ở đây.”
Tôi gật đầu, rồi lật sang trang.
[IMAGE: ../Images/..]
**Hồi Thứ Hai**
* **Đội Dũng Giả:** Dũng Giả
* **Đội Ma Vương:** Cô gái máy móc (Golem – trùm vừa), Ma Vương (trùm cuối)
*“Vài năm sau, Dũng Giả quay trở về cố quốc đã hoang tàn và trở thành Ma Quốc.*
*Một mình đột nhập vào Thành Ma Vương, bằng sức mạnh phi thường, chàng tiêu diệt lũ quái vật, đánh chìm Golem canh giữ thành xuống đất.*
*Và rồi, trận chiến cuối cùng bắt đầu.*
*Sau một trận chiến mà không ai biết ai là Ma Vương, ai là Dũng Giả, cuối cùng Dũng Giả cũng giành chiến thắng, phong ấn Ma Vương cùng tất cả lũ quái vật khác, và hòa bình đã trở lại.*
*Nhưng cố hương đã không còn.*
*Dũng Giả một mình rời khỏi vùng đất ấy. Và chỉ còn lại truyền thuyết──”*
……Quả nhiên, Dũng Giả vẫn là người chiến thắng. Đúng rồi. Nếu Ma Vương thắng, chắc sẽ chẳng ai thấy thoải mái đâu.
“Thấy sao?”
Lần này Saitou nhòm vào, có vẻ tự tin hơn một chút.
“Ừm, hay đấy chứ. Kết thúc cũng đẹp. À mà, cá nhân tôi thì thấy Ma Vương và Dũng Giả không phân thắng bại thì tốt hơn, nhưng chắc không được nhỉ?”
“Ừm. Vì sẽ không có sự thỏa mãn. Chỗ này tôi nghĩ Dũng Giả nhất định phải thắng rõ ràng thì mới được. Vấn đề là──”
“Ryuugamine có đồng ý không, đúng không?”
Saitou gật đầu.
“Phía Hikarigaoka-sama thì không có vấn đề gì. Tôi đã cho cô ấy kiểm tra trước và cô ấy cũng đã chỉnh sửa rồi.”
Từ khi nào chứ.
“Khoan đã, ‘sama’ là cái quái gì vậy?”
“À!”
Saitou giật mình, vội lấy tay che miệng.
“Gì? Cậu gọi cô ấy như thế à? Không lẽ Saitou… cậu gia nhập Đội cận vệ của Dũng Giả rồi chứ?”
Xung quanh Tsubasa có một đội cận vệ, những người sẵn lòng giúp đỡ cô ấy thực thi công lý. Mặc dù không phải do Tsubasa tập hợp. Có những người thỏa mãn “Cá tính” của mình bằng cách giúp đỡ Dũng Giả. Những Cá tính giả có khả năng sẽ hợp tác với Dũng Giả trong tương lai sẽ tập hợp lại và giúp đỡ theo yêu cầu của Tsubasa.
“Đâu có! Tôi có phải Cá tính giả đâu mà vào được!”
“Đúng là thế thật.”
Mặc dù có không ít người bình thường ủng hộ Tsubasa, nhưng họ không chủ động tham gia. Mà chuyện đó không riêng gì Tsubasa, mà là chuyện chúng tôi hiếm khi có cơ hội giao thiệp với các Cá tính giả.
“Thế thì tại sao lại là ‘sama’?”
“Nếu không gọi như thế, cô ấy sẽ khó chịu?”
Cái con bé đó.
“À, nhưng đừng giận cô ấy nhé. Tôi cũng có cái hay của riêng mình mà. Từ trước đến giờ tôi chưa từng có cơ hội nói chuyện thân mật với các Cá tính giả, nên thấy lạ lắm. Còn nghe được nhiều chuyện thú vị nữa chứ.”
Chuyện thú vị á… Không lẽ cậu ta lại kể những chuyện thừa thãi về tôi chứ?
“Thế rồi sao?”
Kimura vừa hút một ngụm sữa dài vừa hỏi.
“Kịch bản đã hoàn thành rồi à?”
“Chắc vậy.”
Không biết mấy người Cá tính giả nghĩ sao, nhưng nhiệm vụ của họ như kiểu là đảm nhận vai trò trong “câu chuyện” vậy, nên chắc họ sẽ không phàn nàn về vai diễn được giao. Tsukaya đã nói là “khó”, nhưng với kết quả này thì có vẻ không vấn đề gì.
“Vì Tsubasa khó nhằn nhất đã đồng ý rồi, nên chắc sẽ không có rắc rối lớn đâu. Còn Ryuugamine… ừm, tôi sẽ thuyết phục cô ấy rằng Ma Vương theo một nghĩa nào đó, phải bị đánh bại thì mới ‘vẻ vang’ được.”
“Vậy là đến lượt tôi có việc làm rồi!”
Kimura xắn tay áo ngắn tay lên, khoe bắp tay cuồn cuộn. Kimura phụ trách đạo cụ lớn. Cậu ấy sẽ là người quản lý chung.
“Tôi cần làm gì?”
“Tôi định thiết kế sân khấu như thế này đây.”
Saitou lấy ra một bản in khác và trải lên bàn. Có một bức tranh trên đó. Vẽ bằng bút dạ nhưng có màu. Rất khéo và đẹp.
“Cái này cậu vẽ à?”
Khi tôi hỏi, Saitou hơi ngượng ngùng gật đầu.
“Tuy không phải là thiết kế sân khấu hoành tráng gì, nhưng tôi đã suy nghĩ để có thể tái sử dụng tối đa cho từng cảnh. Đại khái chia thành bốn phần: Phố xá, Cánh đồng, Hầm ngục, và Lâu đài. Còn lại thì tôi sẽ kết hợp phông nền đạo cụ lớn và ánh sáng để thay đổi không khí.”
“Ồ…”
“Mấy cái tòa nhà này, có cần dựng thật không?”
Kimura cầm bức tranh hỏi.
“Ý cậu là dựng khối ba chiều ấy à?”
“Ừm.”
Saitou lắc đầu.
“Phông nền sẽ dùng toàn bộ là phông vẽ.”
“Phông vẽ?”
“Ừm… đại loại là tranh vẽ ấy. Tôi có quen một người bên câu lạc bộ kịch, họ bảo làm thế tốt hơn. Khó lắm, mà thực tế, nếu dựng khối ba chiều thì không chứa nổi trong cánh gà sân khấu. Với lại, thay đổi cũng khó nữa. Phông vẽ thì giống như tấm bảng thôi mà.”
“Ra vậy.”
Kimura gật đầu lia lịa vẻ thán phục. Mà tôi cũng thế. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thay đổi phông nền hay làm sao để chứa chúng trên sân khấu. Nhờ Saitou viết kịch bản và đạo diễn đúng là một quyết định sáng suốt! Đúng là một chàng trai tài năng, Saitou!
Đúng lúc đó, một cái bóng đổ xuống bàn,
“──Ồ, đang làm việc à.”
Một giọng nói lạ vang lên, tôi quay lại.
Một cô gái đứng đó, che đi ánh nắng từ cửa sổ. Khoan đã… ai vậy? Tôi nhanh chóng quét mắt từ đầu đến chân cô ấy. Không có “vật phẩm” nào. Nghĩa là không phải Cá tính giả mà là học sinh bình thường à? Kimura cũng đang tỏ vẻ “Ai vậy nhỉ?”.
Giữa lúc chúng tôi đang bối rối,
“Suzuki.”
Saitou gọi.
À, nhớ ra rồi! Là nữ sinh cùng lớp, Suzuki Aya.
“……Cô ấy phụ trách đạo cụ nhỏ và trang phục, đúng không?”
「Sao lại nói năng nghe chừng thiếu tự tin vậy?"
Suzuki Aya lắc mái tóc ngắn, mỉm cười. Nụ cười hồn nhiên, tươi tắn ấy toát lên vẻ hoạt bát, vô tư của cô.
Cô đứng chống tay lên hông, hơi cong người nhìn xuống chúng tôi. Chắc hẳn cô đã tận hưởng trọn vẹn mùa hè này, vì làn da đã rám nắng hẳn.
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
Cô ấy là thành viên câu lạc bộ Mỹ thuật, hơn nữa còn là một Unilayer chuyên hóa trang thành Cá tính giả, có phải không nhỉ? Tôi nghĩ là vì cô ấy có thể tự làm trang phục, nên đã được giao nhiệm vụ quản lý đạo cụ và trang phục. Nếu có cơ hội tự tay làm trang phục cho Cá tính giả, Suzuki Aya sẽ chấp nhận lời đề nghị. Hình như vậy.
"Không nhớ nổi mặt bạn cùng lớp thì có tư cách gì mà nói người Cá tính giả chứ?"
"Tôi có nói gì đâu."
"Biết rồi mà. Đùa thôi, đùa thôi."
Nói đoạn, cô lại cười.
Có lẽ vì biết sẽ không bị phớt lờ nên Saitou Hajime và Kimura Shouhei chẳng tỏ vẻ căng thẳng chút nào. Tôi cũng vậy sao? Bản thân thì tôi không rõ.
Suzuki Aya tựa lưng vào chiếc bàn phía sau, thả lỏng người.
"Vậy, đã chốt xong chưa?"
Chắc là về nội dung kịch bản. Cô ấy cũng phụ trách đạo cụ nên nếu nội dung chưa được chốt thì cũng như Kimura, chẳng thể bắt tay vào việc được.
"Nếu đám Cá tính giả đồng ý thì coi như chốt. Hài lắm đấy."
"Khoan đã...!"
Saitou Hajime hoảng hốt. Cậu ta ngại ngùng ư? Suzuki Aya vươn tay ra.
"Vậy cho tớ xem đi?"
"Cái này, cái này mới chỉ là một phần thôi! Tớ, tớ sẽ photo rồi đưa cậu sau..."
"Ồ, tiếc thật."
Suzuki Aya lầm bầm, nhún vai.
"Tớ định bắt đầu thiết kế trang phục luôn. ...Satou Jirou, đằng cậu cũng cần đám đó duyệt phải không?"
"Đúng vậy. Hình như nếu trang phục quá khác biệt so với Cá tính thì họ sẽ không mặc được."
"Không phải là không muốn mặc, mà là không mặc được sao?"
Suzuki Aya nói với vẻ hứng thú, tôi gật đầu.
"Hình như vậy. Họ bảo là cảm thấy khó chịu. Còn đồng phục thì không sao vì nó chẳng có chút Cá tính nào cả."
"Quả thật là vậy."
Suzuki Aya giơ tay, xoay người như để kiểm tra cấu tạo của chiếc đồng phục.
Ối.
Vừa rồi, tôi vừa lướt nhìn thấy một chút bên trong ống tay áo... là hõm nách. Trắng mịn, lại còn nhẵn nhụi. Nách không bị rám nắng nhỉ. Tôi chưa từng biết điều đó. Nói sao đây... Cảm giác thật lạ lùng.
[IMAGE: ../Images/00004.jpg]
"Gì thế?"
"Hả!? À, không có gì, không có gì hết!"
Trước Suzuki Aya đang mỉm cười nghiêng đầu, tôi vội vàng lắc đầu.
Tôi như thể nhìn thấy dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu Suzuki Aya, nhưng thật tình không thể nói thật được. Chắc chắn sẽ bị đóng cái mác biến thái mất!
"Satou Jirou kì cục!"
"Không, chuyện thằng này kì cục đâu phải mới ngày một ngày hai."
Đừng có chỉ trỏ chứ, đừng có chỉ!
"Làm cái gì mà nghiêm mặt nói chuyện vậy, Kimura Shouhei?"
Tôi đẩy tay Kimura Shouhei ra, cậu ta khúc khích cười.
Nhân lúc đó, mà cũng không hẳn là nhân lúc đó, Suzuki Aya đưa tay với lấy bản kịch bản trên bàn.
A, Saitou Hajime định ngăn lại nhưng đã muộn rồi.
"Photo sau cũng được, cứ đọc đã, đọc đã thôi."
Nói rồi, cô bắt đầu lật trang. Hoàn toàn ngồi hẳn lên bàn, bắt chéo chân, vừa lẩm bẩm "ừm ừm" vừa say sưa đọc.
Saitou Hajime thở dài "À...", buông thõng vai, tôi hỏi:
"Sao thế?"
"…Xấu hổ quá."
"Tại sao? Đã định sẵn là để mọi người đọc rồi mà?"
"Đúng là vậy, nhưng mà vẫn chưa hoàn thành mà, với lại, viết xong mới nhận ra, cái này cũng giống như việc phơi bày hết những suy nghĩ trong đầu mình vậy. Satou Jirou cũng từng bị Dũng Giả xem nhật ký rồi đúng không? Nhật ký thì không viết ra để ai đọc cả, nhưng về cảm giác thì nó là như vậy đấy."
"Ừm... Xin lỗi nhé, để cậu phải làm việc không thích."
"Không, đâu có ghét gì đâu."
Nghĩa là sao?
"Xấu hổ với ghét là khác nhau mà. Tuy xấu hổ nhưng cũng muốn được mọi người xem, nên dù xấu hổ nhưng không ghét."
"...Không hiểu."
Khi tôi thành thật nói vậy, Saitou Hajime cười: "Ồ, vậy à."
"Nhưng mà này, hồi tiểu học ấy, mấy bài tập vẽ bị treo sau lớp, dù mọi người cứ than không thích, không thích, nhưng có phải ai cũng hào hứng một chút không?"
Nhắc mới nhớ, đúng là có chuyện như vậy. Dù ngại ngùng và tỏ vẻ không thích, nhưng thật ra là muốn được ai đó xem, và nếu được thì còn muốn được khen nữa.
"Ừm. Cảm giác gần giống thế à?"
"Không phải y hệt, nhưng cũng tương tự."
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, Suzuki Aya dùng mu bàn tay đập mạnh vào tập giấy in.
"Hay đấy chứ!"
Đó là một câu nhận xét thành thật. Saitou Hajime ấp úng đáp "Thật sao...". Cậu ta thật sự đang ngượng. Suzuki Aya "Ừm" một tiếng rồi đặt tập giấy in trở lại bàn.
"Vậy là chốt rồi?"
"Chưa đâu, vẫn còn. Từ giờ phải nhờ các Cá tính giả kiểm tra đã."
"Ồ... Satou Jirou. Chuyện đó sẽ mất bao lâu?"
"Phải hỏi Ryuugamine Ouko mới biết, nhưng chắc khoảng hai ba ngày gì đó? Nếu không có vấn đề gì thì sẽ nhanh hơn."
"Vậy thì, tớ bắt đầu thiết kế được chưa? Chỉ đọc qua thôi cũng thấy có vẻ phải làm khá nhiều, với lại sẽ có những phần cần phối hợp với bộ phận đạo cụ lớn nữa."
"Phần nào?"
Khi Kimura Shouhei hỏi, Suzuki Aya khom người xuống bàn, lật trang giấy in.
"Nè, chỗ này chẳng hạn. Trận chiến với Golem ở màn hai. Dù là trang phục nhưng chẳng phải làm theo kiểu bối cảnh sẽ tốt hơn sao? Nó lớn lắm đúng không?"
Saitou Hajime gật đầu.
"Vì đó là trận chiến ngay trước trận quyết chiến với Ma Vương mà. Nếu Ma Vương có kích thước người thường thì Golem nên lớn hơn sẽ tốt hơn."
"Đồng ý. Vậy thì có thể coi bối cảnh là trang phục, chỉ cần để lộ mặt ra rồi bên này sẽ điều khiển thì có lẽ hay đấy."
Có vẻ Suzuki Aya rất có tinh thần làm việc.
Mà nói đi cũng phải nói lại, những sự kiện như lễ hội văn hóa hay đại hội thể thao từ hồi cấp hai đều là những cơ hội hiếm hoi để những người "không có Cá tính" như chúng tôi, những người bình thường không mấy khi được chú ý, được làm điều mình thích và phô bày những thứ giống như Cá tính của mình.
Năm nay thì tình hình là cơ hội đó đã bị các Cá tính giả "cướp mất", nhưng thật đáng quý khi trong hoàn cảnh này, họ vẫn giữ được tinh thần tích cực để tận hưởng.
"Nhân tiện này, Saitou Hajime."
Suzuki Aya dùng ngón tay gõ gõ vào tập giấy in.
"Chủ quán trọ, linh mục nhà thờ thành phố, vua chúa... những nhân vật không phải Cá tính giả này thì tính sao? Mấy loại Cá tính này đâu có phải không?"
Đúng là có xuất hiện rải rác.
"À, cái đó thì..."
Saitou Hajime lật lại trang, chỉ vào một góc danh sách nhân vật.
"Tất cả đều do Satou Jirou đảm nhiệm."
"Cái gì!?"
Tôi giật lấy tập giấy in từ tay Suzuki Aya mà xem.
...Đúng là có viết thật.
《Nhân vật không phải Cá tính giả》── Satou Jirou
Này!
"K-khoan đã. Cái này là sao vậy?"
"Sao với trăng gì nữa, hiển nhiên rồi còn gì? Satou Jirou là người duy nhất có thể nói chuyện được với Cá tính giả mà. Nếu không thể giao tiếp thì làm sao mà vở kịch tiến triển được?"
"Khoan đã, khoan đã! Người có lời thoại với các nhân vật bình thường chỉ có Dũng Giả thôi chứ? Vậy thì không nhất thiết phải là mình tôi chứ. Tsubasa khác với các Cá tính giả khác, cậu ta có thể nhận thức được chúng ta mà."
"Đúng vậy, nhưng không phải tuyệt đối."
Saitou Hajime nói.
「Nói chuyện xong rồi tao mới thấy, tao có khi bị người ta cho 'ra rìa' lắm đấy nhé? Cô ấy cũng là một Cá tính giả mà. Chỉ là so với những Cá tính giả khác thì phạm vi hứng thú của cô ấy rộng và thoáng hơn nên thường thì vẫn nhận ra được, chứ lúc đang mải nghĩ ngợi gì đó thì hoàn toàn tịt ngóm luôn。」
Thật sao? Đúng là đôi khi tôi cũng bị Ryuugamine cho ra rìa thật. Nhưng đó là lúc tôi đang đấu khẩu với Ryuugamine, hoặc những khi cô ấy mải mê một chuyện gì đó khác.
Vì thế, Saitou tiếp lời:
「Tao nghĩ khả năng cô ấy mải mê diễn kịch hoặc quá chú tâm vào diễn biến mà không nhận ra tụi mình là rất cao. Bình thường thì không sao, nhưng trên sân khấu mà thế thì gay go lắm. Nhờ mày đấy, Satou.」
「Nhưng mà…」
Tôi rên rỉ. Vừa thấy bất an, vừa tự trách mình sơ suất, đọc một lèo mà không hề nhận ra ai sẽ đóng vai nhà vua hay dân làng đối thoại với Dũng Giả. Thảo nào mà chẳng thấy công chúa hay thôn nữ nào xuất hiện! Cứ tưởng Dũng Giả là nữ nên họ cố tình cân bằng lại, ai dè không phải vậy, mà là mặc định tôi phải đóng! Tên Saitou này. Lý lẽ thì có vẻ hợp lý đấy, nhưng không có nghĩa là hay ho gì đâu nhé.
Tôi lườm Saitou, hắn cười lảng như muốn che giấu điều gì đó.
「Tổng cộng là bao nhiêu vai vậy?」
Suzuki hỏi, Saitou mừng rơn trả lời:
「Hiện tại thì có ba vai cố định.『Nhà vua』,『Thần phụ』và『Dân làng』. Chỉ là, vai dân làng thì tao muốn có vài bộ trang phục khác nhau. Để nhìn cái là biết dân làng của những vùng khác nhau ấy mà.」
Suzuki hiểu ý gật đầu.
「Vì người đóng tất cả các vai đó là Satou mà, đúng rồi. Nếu không làm khác biệt trang phục thì người xem sẽ nghĩ là về lại ngôi làng cũ mất thôi.」
「Ừ, đúng thế đấy.」
Tên Saitou đó, vẻ mặt hắn trông sung sướng lắm khi được thấu hiểu.
Không hiểu sao nữa. Cái cảm giác không cần giải thích thừa thãi giữa hai người họ. Tôi với Kimura thì không được vậy. Không phải là họ hiểu nhanh hơn, mà là họ đã có sẵn những nhận thức nền tảng rồi thì phải.
Có phải vì cả hai đều am hiểu về kịch nghệ không nhỉ? Kimura mà nói chuyện bóng chày ở câu lạc bộ cũng có nói năng trôi chảy thế này không ta. Tôi là dân câu lạc bộ về nhà nên chịu chẳng biết.
「Tao định tạo sự khác biệt bằng khí hậu hay sức mạnh kinh tế cho dễ hình dung. Dùng văn hóa như trang phục dân tộc cũng được, nhưng như thế thì người xem sẽ khó cảm nhận được bối cảnh sân khấu.」
Tôi chẳng hiểu hắn đang nói gì cả – nhưng Suzuki thì vẫn gật đầu. Kimura chắc chán rồi, lấy điện thoại ra nghịch. Tôi cũng muốn thế nhưng đành chịu.
「Vậy thì, vai dân làng tôi sẽ lên ý tưởng khoảng năm loại trang phục nhé. Nhà vua thì chỉ ở đất nước đầu tiên thôi đúng không? Vậy thì một loại là được rồi. Thế còn Thần phụ?」
「Thần phụ thì cứ làm kiểu đồng phục chung cho toàn thế giới là được, một loại thôi.」
「Hiểu rồi. – Vậy thì, Satou.」
Bỗng nhiên bị gọi tên, tôi vội nuốt cái ngáp suýt bật ra.
「Gì, gì cơ?」
「Gần đây, lúc nào rảnh thì cho tôi lấy số đo nhé. Yên tâm, nhanh thôi mà.」
「Không nói số đo của mình ra là được sao?」
「Tự khai thì không đáng tin đâu.」
Này, tôi có lừa đâu chứ?
「Hơn nữa, cũng có trường hợp là số đo trong tưởng tượng nữa chứ. Làm xong rồi lại bảo không vừa thì tốn công tốn của đúng không? Thế thì đo đàng hoàng từ đầu sẽ đỡ tốn công tốn thời gian và tiền bạc hơn đấy.」
「Hừm, vậy à. Được thôi. Vậy thì, nếu các Cá tính giả đồng ý với kịch bản này thì nhờ cậu nhé. Biết đâu đấy, có khi lại có thay đổi lớn cũng nên.」
「OK.」
Suzuki cười, ngón tay tạo thành hình tròn. Có lẽ vì đã quen được người khác nhìn ngắm do hay cosplay chăng, cô ấy làm ra biểu cảm khiến tôi hơi giật mình. Tôi cứ nghĩ cô ấy lên sân khấu thì sẽ tốt hơn nhiều, nhưng nếu không thể giao tiếp với các diễn viên khác thì cũng đành chịu. Vở kịch tiến triển nhờ lời thoại, nếu không nghe rõ lời thoại của dân làng thì vở kịch sẽ ngừng lại ngay tại đó.
Giá mà có cái Cá tính tên là 《Kẻ dẫn chuyện》 thì tốt biết mấy.
À, nhưng mà nếu thế thật thì chúng tôi sẽ trở thành những kẻ chỉ biết ăn bám các Cá tính giả mất. Dù họ là nhân vật chính, nhưng nếu không có những dân làng – những kẻ tầm thường – thì vũ trụ Tail Universe cũng chẳng thể hình thành, đó là điều chúng tôi được học. Dù là một kiểu an ủi, nhưng cũng nhờ đó mà chúng tôi phần nào tìm thấy giá trị tồn tại của bản thân.
「Mà này, Satou trông có vẻ to con hơn tôi nghĩ đấy.」
Đột nhiên Suzuki nói vậy, rồi rời khỏi bàn, đi vòng ra sau lưng tôi.
Úi chà!
Bị nắm lấy vai, tôi suýt thì nhảy dựng lên.
「Này, làm gì—」
「Đừng cử động nhé. Tôi đang áng chừng kích thước tổng thể mà.」
Ngón tay Suzuki trườn lên từ vai tới cổ tôi, một, hai. Tôi rợn cả người.
「Hừm. Thì ra là vậy.」
Một cái vỗ nhẹ vào vai.
「Cám ơn nhé.」
「…Vừa nãy thôi mà cũng biết được gì à?」
「Cũng kha khá. Sau này vẫn sẽ đo đàng hoàng, nhưng ở giai đoạn thiết kế mà không biết sơ bộ về vóc dáng thì khó làm lắm. À, đấy là đối với tôi thì thế.」
Cô ấy trở lại bàn và ngồi xuống.
「Này, chạm vào các Cá tính giả thì có sao không?」
「Họ không cắn đâu.」
Tôi nói vậy, Suzuki cười.
「Thôi, nói thật nhé, tôi cũng chẳng để tâm đâu. Cứ nghĩ như va phải thứ gì đó thôi.」
「Ồ hô, vậy là chạm thoải mái sao. À, Satou, chẳng lẽ mày—」
「Không có đâu!」
Tôi đoán ra ngay cô ấy đang nghĩ gì và lập tức phủ nhận. Mấy đứa này chẳng hiểu cái nỗi kinh hoàng khi bị người khác coi nhẹ là gì cả. Vì không được coi là cùng một người, mà là đối xử như vật vô tri, nên họ chẳng nương tay đâu.
「Nhưng mà, tốt nhất là nên cẩn thận đấy. Dù tôi bảo là họ không cắn, nhưng không có nghĩa là họ không đánh đâu nhé?」
「Ơ, ý gì vậy?」
「Mày cũng thế thôi, có con côn trùng nào đậu lên người thì cũng hất ra đúng không? Y chang vậy thôi. Có khi bị phạng cho một phát đấy. Mà còn chẳng nương tay nữa chứ.」
Suzuki mặt đăm chiêu suy nghĩ, rồi khẽ nói 「Hừm」.
「Vậy thì, lúc đo đạc có khi nên nhờ Satou đứng cùng thì hơn.」
「Có tôi ở đấy cũng thế thôi. Thôi thì nhờ Ryuugamine cùng có mặt để giải thích là tốt nhất. Tôi cũng giao việc giải thích cho Cá tính giả cho cô ấy mà.」
「Mà nói mới nhớ này.」
Suzuki nhìn ra cửa lớp học qua vai tôi.
「Cô ấy nãy giờ đang làm gì thế nhỉ? Đấy cũng là một kiểu bộc phát Cá tính nào đó à?」
「Hả?」
Tôi xê ghế quay lại, rồi giật nảy mình.
Ryuugamine đang ở đó.
[IMAGE: ../image/p073.jpg]
Cô ấy nấp sau cánh cửa trượt của lớp học, che kín hơn nửa khuôn mặt và cơ thể, cúi người nhìn chằm chằm về phía này. Đôi mắt ấy trông như đang rất giận dữ, hoặc rất hối tiếc. Bàn tay đang nắm lấy cánh cửa trượt có vẻ trắng hơn mọi khi.
Tôi vô thức đứng bật dậy.
Tiếng ghế va vào bàn ‘rầm’ một tiếng lớn, cứ như thể là tín hiệu, Ryuugamine đứng thẳng người dậy, quay gót một cái rồi biến mất hút vào hành lang.
「À—」
Tôi nên làm gì đây? Đuổi theo ư? Nhưng, để làm gì chứ?
「Satou.」
Tôi quay lại theo tiếng gọi của Suzuki, một kịch bản đập vào ngực tôi, và tôi cố gắng tóm lấy nó.
「Cái đó, phải đưa cho mấy đứa Cá tính giả đọc thì mới tiến triển được đúng không? Hay là mày nhờ Lớp trưởng photocopy rồi đưa cho họ đi? Giờ nghỉ trưa chắc máy photocopy ở phòng giáo viên trống mà.」
「À, à, đúng rồi…」
Saitou nhìn tôi, gật đầu ra chiều đồng ý.
Đúng rồi. Mấy chuyện như vầy thì cứ làm sớm cho xong.
Tôi lẩm bẩm, "Thôi đành vậy," rồi cầm kịch bản rời khỏi lớp, không hiểu sao lòng lại hơi sốt ruột, rồi vội vàng đuổi theo Ryuugamine.
☆
──Thế nhưng.
Tôi nhìn quanh quẩn khắp nơi mà chẳng thấy Ryuugamine đâu cả. Chân con bé nhanh đến cỡ nào thế? Bên phải cũng không, bên trái cũng không, bóng dáng con bé hoàn toàn biến mất. Dù không mang theo món đồ đặc trưng nào, nhưng tôi nghĩ mình sẽ không thể nhầm lẫn dáng lưng của Ryuugamine nữa đâu──ít nhất là tôi tin vậy.
Thôi đành. Hay là quay lại lớp?
…………
……Sao thế nhỉ? Tự nhiên thấy bứt rứt khó chịu làm sao. Kiểu gì cũng cảm thấy rằng bằng mọi giá, phải tìm ra con bé ngay trong giờ nghỉ trưa này rồi đưa cái này cho nó thì hơn.
Tôi nào có duyên với linh cảm, cũng chẳng phải người có giác quan nhạy bén gì đặc biệt, vậy mà──tôi vẫn cứ nghĩ thế.
Thôi thì, cũng không phải là không có chỗ nào để đến.
…Thử đi xem sao.
Nếu đến đó mà vẫn không thấy thì thôi, cứ để đến sau giờ học cũng được.
Thế là, đi đến khu nhà học cũ thôi.
Tôi đi nhanh hơn một chút, bước xuống cầu thang rồi đi về phía tầng một. Lớp năm nhất nằm ở tầng ba, nên muốn đến khu nhà học cũ phải dùng hành lang nối ở tầng một.
Khu nhà học cũ có các phòng học đặc biệt, nhưng chẳng mấy ai hứng thú đến đó vào giờ nghỉ trưa. Bản thân khu nhà đã cũ kỹ và có vẻ ma mị rồi, với lại đằng nào thì các phòng học đều khóa trái cửa nên cũng chẳng vào được.
Nhưng mà ở đó có một sân trong bí mật, chỉ tôi, Ryuugamine và vài người khác biết thôi. Nói đến những nơi Ryuugamine có thể đến trong trường ngoài phòng học ra, thì tôi chỉ nghĩ được đến mỗi chỗ đó.
Tôi đi đến trước quầy bán bánh mì, nơi vẫn còn nhộn nhịp với đám học sinh ra vào mua bán, rồi.
Bingo!
Tôi thầm reo lên trong lòng.
Tôi tìm thấy bóng lưng của Ryuugamine Ouko ở phía bên kia đám đông học sinh. Con bé luồn lách qua đám đông như thể đang khâu vá gì đó, rồi chuẩn bị biến mất vào cánh cửa nặng nề của khu nhà học cũ. Tôi vội vàng đuổi theo.
"Ryuugamine!"
Tôi mở cửa, gọi con bé khi nó đang chuẩn bị rẽ ở góc hành lang bên trong khu nhà.
Ấy──nhưng mà sao thế này? Con bé phớt lờ tôi rồi rẽ đi mất.
Không lẽ nó không nhận ra mình sao? Gần đây đâu có chuyện này, trừ lúc nó đối đầu với Tsubasa. Chắc là nó đang mải suy nghĩ chuyện gì đó.
Thôi được rồi.
Cứ đuổi theo đã.
Vừa rẽ vào góc, tôi đã thấy Ryuugamine đang đi nhanh ở khá xa phía cuối hành lang. Trông nó không giống đang vội, mà cứ như đang chạy trốn vậy? Không, chắc không phải đâu. Mà chạy trốn cái gì chứ? Tôi quay đầu lại nhìn, nhưng rõ ràng chẳng có gì đang đuổi theo mình cả.
"Này! Ryuugamine ơi là Ryuugamine!"
Khoan đã! Sao lại đi nhanh hơn thế!
…Khốn kiếp.
Đừng có coi thường người bình thường này nhé? Ma Vương đại nhân.
Tôi "sụt" một hơi thật sâu, lấy đó làm nhiên liệu rồi bất ngờ tăng tốc.
Dù Ryuugamine có thông minh kiệt xuất và phản xạ nhanh nhạy đến đâu, thì cũng không thể nào phản ứng kịp khi bị tôi bất ngờ tấn công bằng cú tăng tốc như vậy. Dự đoán của tôi đã đúng.
"Ryuugamine!"
Tôi vòng ra đứng chắn trước mặt. Thế là Ryuugamine giơ tay ra và dừng lại. Chính xác hơn là, nó đặt tay lên ngực tôi và dừng lại như thể vừa va vào.
Ryuugamine "hự" một tiếng, lùi ra sau như thể giật mình.
Cái quái gì thế, rõ ràng là nhận ra tôi mà. Nếu không thì nó đã cứ thế mà đâm sầm vào rồi làm bộ mặt kiểu "Ôi, sao tự nhiên ở đây lại có bức tường thế này?".
"Yo."
Tôi giơ tay lên chào.
Ryuugamine đảo mắt nhìn quanh quẩn.
"…Là gì vậy ạ? Dường như có tiếng gì đó vo ve như tiếng cánh côn trùng."
Trời ơi.
Tôi cố hết sức nhịn cười. Chẳng hiểu sao, lúc đó tôi cứ có cảm giác không nên cười.
"Cái gì mà vo ve chứ. Rõ ràng là cô nhận ra tôi mà đúng không? Nếu không thì cô đã chẳng trả lời rồi."
"Đấy là tôi độc thoại mà."
Làm gì có kiểu độc thoại nào mà lại trả lời lại mình như thế hả!
"Cô đang khó chịu hả? Nếu vậy thì cũng được thôi. Nhưng mà đừng có cố tình giả vờ không nhận ra tôi chứ. Bị phớt lờ nó khó chịu hơn cô tưởng tượng nhiều đấy."
Nghe vậy, Ryuugamine nuốt khan một tiếng, rồi chẳng hiểu nghĩ gì mà quỳ gối xuống, ngồi seiza, và.
"…Tôi xin lỗi ạ."
Nó dập đầu xuống đất, trán gần như cọ xát với nền!
Lại dập đầu nữa!
"K-khoan đã! Có phải chuyện gì to tát đến mức phải làm thế đâu!"
Tim tôi đau quá!
Tự nhiên thấy mình giống kẻ cực kỳ độc ác──chính bản thân tôi.
"Tôi cũng sai rồi! Là tôi sai! Nên là đừng có dập đầu nữa mà! Không nhận ra thì đâu phải lỗi của mấy cô! Đó là bản chất của Cá tính giả mà!"
"Nhưng mà, tôi đã nói dối ạ. …Tôi phải tạ tội."
"Đủ lắm rồi mà!"
"…Thật sao ạ?"
Phù. Cuối cùng con bé cũng chịu ngẩng mặt lên.
"…Làm ơn đi, đừng có vì nghĩ là chưa xin lỗi đủ mà sau này lại dâng sushi tạ tội gì nữa đấy nhé?"
"Nếu Sat──Dân làng A-san đã nói vậy thì… tôi sẽ cố nhịn."
Quả nhiên là nó định làm gì đó mà!
"Đây này."
Tôi đưa tay ra.
Ryuugamine nhìn tay tôi một lúc, như thể thấy thứ gì đó lạ lẫm, rồi nhẹ nhàng nắm lấy. Tôi nắm chặt rồi kéo lên, giúp con bé đứng dậy.
"Xin lỗi nhé. Tôi nói hơi nặng lời. Không phải là trách móc gì đâu mà… chỉ là, hơi sốt ruột thôi──"
"Sốt ruột?"
Ryuugamine nghiêng đầu. Bàn tay đang nắm chặt tay tôi khẽ siết lại.
"Tại sao vậy ạ?"
"Tại sao á──"
Ủa? Tại sao nhỉ? Sao mình lại sốt ruột đến thế chứ? Việc bọn họ không nhận ra mình, tuy không vui vẻ gì nhưng chẳng phải là chuyện bình thường sao?
"Tại sao nhỉ?"
Ryuugamine khẽ cười khúc khích.
"Dân làng A-san lạ thật đấy."
Nó kéo mạnh tay tôi.
"Đi thôi ạ? Ở đây hơi tối. Chắc là anh có chuyện muốn nói đúng không?"
"À, ừm…"
Đúng rồi. Tôi đuổi theo là vì có chuyện muốn nói mà. Vì thế mới đuổi theo.
Thôi thì, tâm trạng của con bé có vẻ đã ổn định lại rồi. May quá.
Ryuugamine vẫn nắm tay tôi, rồi đi về phía lối cụt nơi chất đống các vật dụng và đồ đạc một cách lộn xộn dưới chân cầu thang.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, tay của Ryuugamine nhỏ nhắn, ấm áp và rất mịn màng.
Tôi cũng không biết tay con gái có phải ai cũng như thế không, vì tôi chỉ từng nắm tay con gái kỹ lưỡng vài lần như trong đêm hội sau lễ hội văn hóa hay khi nhảy fork dance ở trại hè trong rừng thôi.
À mà, lần đầu tiên đến đây cũng có cảm giác thế này. Lúc đó cũng được con bé nắm tay. Hôm nay thì giữ lâu hơn nhiều.
Uầy.
Khi nhận thức được điều đó, tôi thấy có gì đó không ổn rồi. Bình tĩnh lại đi, mình ơi.
Đừng quên là bọn họ chạm vào chúng ta hoàn toàn ổn mà. Bọn họ chỉ nghĩ là đang nắm một cành cây thôi!
Vừa tự nhủ như thế, tôi vừa bước qua bàn ghế, xuyên qua cánh cửa phía trong rồi đi ra sân trong quen thuộc. Cây cạnh băng ghế, trong suốt mùa hè, tán lá xanh biếc rậm rạp như một chiếc ô tự nhiên. Vì là cây lá rộng nên mùa đông chắc chỉ còn trơ cành thôi, nhưng giờ thì lá vẫn chưa rụng.
Khi đến trước băng ghế, Ryuugamine cuối cùng cũng buông tay. Con bé lấy khăn tay từ túi ra như mọi khi, phủi bụi trên ghế cho cả tôi nữa.
Tôi nói "Cảm ơn", rồi ngồi xuống, Ryuugamine cũng ngồi cạnh.
Gió thổi qua, Ryuugamine đưa tay giữ mái tóc dài. Một mùi hương ngọt ngào thoảng qua. Gì vậy nhỉ? Xung quanh đâu có bông hoa nào đâu.
"Đây nhé."
Tôi đặt kịch bản lên đùi Ryuugamine.
"Cái gì đây ạ?"
Con bé cầm lấy, lật lật mấy trang, rồi "À," một tiếng.
"Là kịch bản ạ? Anh làm xong rồi sao?"
"Tạm thời thì thế này nhé, tôi thấy ổn rồi đó. Nhưng mà, còn phải xem mấy người đóng chính nghĩ sao nữa. Vậy nên, Ryuugamine này, cô cứ đưa cái này cho mấy Koseisha kia đọc rồi hỏi ý kiến họ được không? Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ bắt tay vào làm đạo cụ lớn và trang phục luôn đấy."
"Tôi hiểu rồi ạ. Tôi sẽ sao chép rồi phát cho mọi người đọc."
[IMAGE: ../Images/..]
Nàng vuốt nhẹ cuốn kịch bản, như muốn làm phẳng nếp nhăn.
"Không lẽ nào... mấy người tập trung ở lớp là để nói về chuyện này sao?"
"Hả? À, đúng rồi... nhưng mà..."
Đột nhiên, tôi nhận ra.
"Ơ? Cô... cô nhìn thấy bọn họ ư?"
Ryuugamine nghiêng đầu.
"Tôi vẫn luôn nhìn thấy họ mà? Murabito A-san cũng đã trải nghiệm rồi mà? Cái thế giới mà đồng phục làm bằng bìa các-tông ấy. Đại khái là vậy đó."
"À, phải rồi nhỉ. Tức là, cô đã thấy tôi lẩm bẩm một mình với mấy con búp bê bìa các-tông?"
Nhưng Ryuugamine lại lắc đầu.
[IMAGE: ../Images/..]
Ể? Là sao?
"...Chúng ta đã ở cùng nhau mà nhỉ? Với... bạn bè...?"
Nàng đã nhận ra ư? Nhưng tại sao? Từ trước đến giờ, hình như nàng chưa từng nhận ra bọn họ... Hay là tôi không biết thôi?
Ryuugamine nhìn thẳng ra sân trong, không nhìn tôi. Có vẻ như đang đợi tôi nói gì đó.
Bạn bè... bạn bè sao.
Đối với tôi, khái niệm đó có hơi phức tạp nên cứ gác lại đã. Giải thích hay đưa ra tiêu chuẩn gì đó phiền phức lắm. Dù sao thì, nếu cô ấy đã nhận ra bọn họ là bọn họ thì đó cũng không phải là chuyện xấu.
"Những người mà tôi ăn cơm cùng, trừ lúc đến đây ra. Người viết kịch bản này là Saitou, cái tên cao cao ấy, cô với cậu ta còn học cùng cấp hai nữa đấy."
Ryuugamine lại vặn vẹo cổ, vẻ như "À, vậy hả ta?"
"Cái người tóc ngắn hơn là Kimura. Cậu ta thuộc đội bóng chày. Trong vở kịch lần này sẽ làm đội trưởng đội đạo cụ lớn. Mấy cái phông nền với thiết bị sân khấu – tuy không phải thứ gì to tát quá mức đâu, nhưng Kimura sẽ chịu trách nhiệm chính trong việc chế tạo."
Chà, dù có nói tên ra thì cô ấy cũng chẳng dễ nhớ đâu. Nếu cô ấy nhớ được thì ngược lại tôi mới thấy tổn thương đó. Bởi vì dù nhớ, cô ấy cũng chẳng bao giờ gọi tên đâu mà.
"Là bạn bè sao ạ?"
Hả? Sao lại cứ khăng khăng thế nhỉ?
"Ừm... đại khái là vậy."
Nếu có cấp bậc cho bạn cùng lớp, thì chắc chắn hai người đó thuộc hàng trên. Có những bạn cùng lớp tôi còn chưa nói chuyện tử tế bao giờ, nên đối xử như nhau thì thật là không công bằng.
[IMAGE: ../Images/..]
"...À, cả cô gái đó nữa sao?!"
Hả?
Cô gái... À! Là Suzuki Aya. Hóa ra là vậy. Cô ấy cũng nhận ra Suzuki Aya à. Vậy thì không phải tự nhiên mà cô ấy nhận ra chỉ vì Suzuki Aya thường ở gần tôi sao.
Quả nhiên là khó hiểu thật, cái tiêu chuẩn nhận biết của bọn Koseisha này.
Một phần thì tôi nghĩ là do có hữu ích hay không, còn những lý do khác thì... hoàn toàn là bí ẩn. Rốt cuộc, có lẽ họ chỉ nhìn thấy khi họ muốn nhìn thôi.
[IMAGE: ../Images/..]
Khi tôi im lặng, Ryuugamine đột ngột quay phắt sang tôi.
"...Là... là bạn bè sao ạ?!"
Sao lại bận tâm đến thế chứ? Một cảm giác muốn trả lời cụt lủn "Ừ!" trỗi dậy trong tôi. Ai là người bình thường khi bị bọn này hỏi cũng đều thế cả. Đó cứ như là cái "Cá tính" của bọn tôi, những người "không có Cá tính" vậy.
Mặc dù vậy.
"Ừm... tại sao?"
Tôi vừa trả lời, lông mày của Ryuugamine nhíu chặt lại.
[IMAGE: ../Images/..]
"...Hỏi lại một câu hỏi bằng một câu hỏi khác... Murabito A-san làm vậy thì có vẻ không ổn chút nào ạ!"
Có thể lắm.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại muốn hỏi. Tôi nghĩ nếu biết lý do Ryuugamine nhận ra Suzuki Aya, thì có thể tôi sẽ giao tiếp được với những bạn cùng lớp khác.
Thế nhưng, nếu không trả lời thì đến lượt tôi lại cảm thấy khó chịu.
"Suzuki Aya là đội trưởng đội đạo cụ nhỏ và trang phục. Tôi đang nói chuyện với cô ấy về lịch trình."
"...Thật sao ạ?"
Nàng liếc xéo tôi bằng ánh mắt ướt át khó hiểu.
Sao lại nghi ngờ chứ?
"...Nếu chỉ là xác nhận lịch trình, thì tại sao, cái người đó lại, lại cứ xoa, cứ bóp, cứ chà vai của Murabito A-san ạ?! Hai người cứ tình tứ với nhau sao?! Murabito A-san, anh là cái tên Murabito xấu xa dám nói với chúng tôi những câu kiểu 'Đêm qua... khụ khụ...' khi chúng tôi trọ ở quán trọ sao?!"
[IMAGE: ../Images/..]
"Hả?!"
Cái quái gì vậy! Cái kiểu suy diễn điên rồ gì thế! Không lẽ trong mắt Koseisha, hành động đó lại trông như vậy sao?!
"Không phải! Tôi không có bị xoa, không có bị bóp, không có bị chà gì cả! Suzuki Aya chỉ đo vai của tôi thôi! Cần làm trang phục mà, đúng không?!"
Vết nhăn trên trán Ryuugamine sâu hơn, như muốn nói "Không thể tin được".
Tôi chịu rồi.
Giả sử có nhìn thấy tôi và Suzuki Aya tình tứ đi chăng nữa, thì tại sao Ryuugamine lại nổi giận chứ? ...Nàng đang giận mà, đúng không?
Không lẽ tôi bị nàng coi là NPC dành riêng cho nàng nên không muốn tôi cung cấp thông tin cho người khác sao?
...Không, không thể nào.
Chính nàng là người đã giới thiệu tôi cho Tsukaya đang bối rối, và cũng tích cực thúc giục tôi cung cấp thông tin cho Yaguruma đang tự kỷ.
"...Trang phục?"
Ryuugamine nói, với dáng vẻ của một con mèo sắp vồ mồi.
"Đúng vậy. Tôi cũng sẽ đứng trên sân khấu."
Tôi cố gắng nuốt lại câu "Mặc dù ghét lắm."
"Koseisha đâu thể tự mình diễn kịch được? Một câu chuyện đâu phải cứ có nhân vật chính là đủ. Phải có những dân làng giúp đỡ Dũng Giả, hay những dân làng bị Ma Vương và Rồng hành hạ thê thảm nữa chứ. Nếu không thì làm sao mà kịch hấp dẫn được. Tôi sẽ đóng vai những dân làng đó. Hơn nữa, còn kiêm nhiều vai nữa chứ."
Nàng nhìn chằm chằm vào tôi như đang dò xét. Có vẻ như nàng đang sắp xếp thông tin trong đầu. Thông tin vừa rồi không phải là thứ gì đó liên quan đến kế hoạch tiêu diệt nhân loại đâu nhỉ? Khi nàng suy nghĩ như vậy, thường thì nàng đang tìm cách tiêu diệt nhân loại. Đó là ấn tượng của tôi thôi.
"...Thì ra là vậy."
Ryuugamine rời mắt khỏi tôi và nhìn thẳng về phía trước. Vai nàng thả lỏng, hơi rụt xuống. Có nghĩa là nàng đã chấp nhận rồi sao?
"Là để đo kích thước, nên mới chạm vào... Là vậy sao ạ..."
"Ừ."
[IMAGE: ../Images/..]
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Là Ryuugamine sao? Chắc chắn không phải tôi rồi. Nhưng tôi vẫn không hiểu được nàng bận tâm điều gì nữa. Có phải Suzuki Aya có gì đó thu hút sự chú ý của bọn họ không?
"Hóa ra là vậy..."
Nàng thì thầm.
"Cái gì mà 'Hóa ra là vậy'?"
"Hả?!" Ryuugamine ngạc nhiên quay lại nhìn tôi.
"T-Thật ra là gì ạ?!"
"Không, tôi chỉ nghĩ không biết 'Hóa ra là vậy' là cái gì thôi."
"T-Tôi có nói vậy đâu?! Đó là do anh tưởng tượng! Xin hãy quên đi! Nếu không thì là do anh nghe nhầm đó!"
Tôi định đáp lại rằng "Làm gì có chuyện nghe nhầm rõ ràng như thế!" nhưng lại thôi. Không hiểu sao, tôi có cảm giác tốt hơn hết là không nên động vào chủ đề này nữa.
[IMAGE: ../Images/..]
Quan trọng hơn là kịch bản.
"Thôi thì sao cũng được. Đã mất công rồi, hay cô đọc trước đi? Cô cũng sẽ diễn mà. Đâu chỉ là diễn, cô còn là kiểu nhân vật chính thầm lặng mà, Ma Vương ấy."
"N-Nhân vật chính..."
Má của Ryuugamine bỗng ửng hồng. Nàng vui sao? Quả nhiên là vậy. Điều đó cũng phải thôi. Ngay cả bọn tôi, những người không bao giờ có thể là nhân vật chính của xã hội, cũng được nói rằng hãy là nhân vật chính của cuộc đời mình mà.
"P-Phải rồi ạ."
Nàng nâng niu vuốt ve cuốn kịch bản.
"Nếu tôi không hiểu rõ Ma Vương mà mình sẽ đóng là người thế nào, thì làm sao có thể nhập tâm vào vai diễn được chứ. ...Vậy thì, tôi xin phép được đọc ạ."
[IMAGE: ../Images/..]
Dứt lời, Ryuugamine nghiêng mình chào kịch bản một cái, rồi mới lật sang trang mới.
Chắc là một cách bày tỏ lòng kính trọng với câu chuyện chăng? Có lẽ bởi lẽ, những "Cá tính giả" này tồn tại được là nhờ có câu chuyện của Thế giới Truyện Tail Universe. Nhưng mà, hành động vừa rồi của cô ta, nhìn cũng hay hay đấy chứ.
Tôi tựa lưng vào ghế dài, kiên nhẫn đợi Ryuugamine đọc xong.
Tiếng lật giấy “soạt soạt” thế mà lại dễ đưa người ta vào giấc ngủ lạ lùng. Dưới ánh nắng chói chang tưởng chừng ấm áp, những tán cây lại khéo léo dịu bớt cái gay gắt đó.
Hừm, đã lâu lắm rồi tôi mới được thảnh thơi thế này. Gần đây bận rộn nhiều chuyện khiến đầu óc cứ căng thẳng mãi.
À, mà phải cho con bé Tsubasa kia xem nữa chứ. Dù sao thì, chắc nó cũng nhân danh "góp ý" mà thêm thắt vô khối ý muốn của mình vào đấy rồi. Thôi kệ, đằng nào nó cũng là nhân vật chính trên danh nghĩa mà.
“──Anh ạ. Anh Dân làng A ạ!”
Hả?!
Giật nảy mình! Giật bắn người lên ấy chứ!
Chết tiệt… không phải chỉ bị cái buồn ngủ mời gọi, mà là tôi đã ngủ quên từ lúc nào không hay. Rõ ràng là tôi vẫn đang suy nghĩ nát óc cơ mà, cảm giác cứ như vừa đi tàu thời gian vậy.
“À, ừm…”
Tôi vội vàng ưỡn thẳng lưng, cố làm ra vẻ không có chuyện gì.
“Tôi đọc xong rồi đấy… Anh ngủ gật à?”
“Đâu, đâu có?”
Có thể là tôi ngủ thật, nhưng vì không hay biết nên cứ coi như là không ngủ vậy.
Đang mải nghĩ như thế thì…
Một bàn tay nhẹ nhàng vươn tới, ngón cái lau khóe miệng tôi, khiến tôi bất giác bật dậy.
“Này, cô làm gì…?”
“Anh ngủ gật đấy. Này, nước dãi của anh kìa.”
Cô ta giơ ngón cái lên. Đầu ngón tay lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Tôi cuống quýt chùi khóe miệng, nhưng mu bàn tay đã chẳng còn dính chút gì.
Ryuugamine lật bàn tay lại, chăm chú nhìn ngón tay ướt át của mình. Rồi cô ta lấy khăn tay lau sạch.
May quá. Tôi cứ tưởng cô ta sẽ liếm chứ.
…Chắc không đến nỗi vậy đâu nhỉ.
“Dù sao thì, tôi đã đọc qua rồi.”
Cô ta vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh. Tôi thầm nghĩ chắc mình không còn dính nước dãi nữa rồi, rồi ngồi xuống. Nhưng Ryuugamine lại chẳng nhìn tôi. Ánh mắt cô ta dán chặt vào kịch bản.
“…Ừm, tôi nghĩ vậy là ổn rồi.”
“Thật không đấy?”
“Tôi không nói dối đâu. Chắc là cũng ra gì đấy. …Chỉ là không thú vị thôi.”
Lời lẽ của cô ta sao mà trang trọng, nghiêm túc quá vậy. Thực ra thì không cần phải thú vị cũng được, nhưng nếu đã làm thì đương nhiên thú vị vẫn hơn chứ.
“Chỗ nào mà… không thú vị thế?”
Giờ thì vẫn còn sửa được. Tôi còn phải nghe ý kiến của mấy đứa kia nữa.
Thấy vậy, Ryuugamine khẽ “À” một tiếng rồi quay lại nhìn tôi.
“Xin lỗi anh. Cái từ ‘không thú vị’ lúc nãy, không phải ý tôi nói câu chuyện dở tệ đâu. Ý tôi là, cách miêu tả tôi, Ma Vương, không thú vị đấy.”
À, hóa ra là vậy.
Mà thôi, dù sao đây cũng là kịch bản người khác viết. Chắc chắn sẽ có sự chênh lệch giữa ý thức và "cá tính" của nhân vật với người viết. Dù vậy, tôi vẫn cho rằng Saitou đã nắm bắt rất tốt hình tượng Ma Vương mà Ryuugamine hằng tưởng tượng. Có lẽ việc họ từng học cùng cấp hai cũng là một yếu tố lớn.
Còn về hình tượng Dũng Giả thì đại khái cũng đúng như hình dung của Tsubasa, chắc là vì nó cứ càu nhàu nhiều quá nên thành ra gần sát với lý tưởng của nó.
Tuy nhiên, dù vậy thì vẫn có sự sai lệch hay sao đây?
“Có gì không ổn à?”
Theo tôi thì, Ma Vương được khắc họa khá thông thái đấy chứ. Ví dụ như việc hành động của các Dũng Giả cuối cùng lại dẫn đến việc hủy diệt quốc gia, tôi thấy đó đúng là một diễn biến mà Ryuugamine ưa thích, kiểu Ma Vương thích bày mưu tính kế để nhân loại tự tay diệt vong.
“Không tệ chút nào… Chính vì không tệ, nên mới không thú vị đấy chứ!”
Ryuugamine “kịch” một tiếng, siết chặt nắm đấm.
“Tôi, tôi bị Dũng Giả đánh bại một cách ngoạn mục mà! Vì thế nên mới không thú vị đấy chứ! Cho dù là diễn kịch đi chăng nữa, thì việc tôi thua cái tên Dũng Giả kia, làm sao mà thú vị nổi chứ?!”
Ối!
Ryuugamine vừa quay người lại đã túm chặt lấy ngực áo tôi!
“Đúng rồi, đúng rồi! Tôi biết mà! Đó là số mệnh của Ma Vương mà! Ma Vương bị Dũng Giả đánh bại là Happy Ending! Lúc nào cũng vậy!”
Khoan, nghẹt thở…
“Nhưng mà, cho dù vậy, tôi nghĩ mọi người đều phải hiểu rằng Happy Ending của một người không phải là Happy Ending của tất cả mọi người! Anh không nghĩ thế sao?!”
Đầu hàng! Đầu hàng! Đầu hàng ngay!
Tôi đập “bộp bộp” vào cánh tay Ryuugamine. Chết mất! Thiệt tình là chết thật đấy!
“À, xin, xin lỗi anh!”
Cuối cùng cô ta cũng buông tay… Tôi tưởng mình chết thật rồi. Dù liên quan đến “cá tính” nên cô ta phấn khích cũng dễ hiểu thôi, nhưng mà xui xẻo thật. Cổ áo bị giãn ra hết cả rồi.
Phù.
“…Dù sao thì, kết cục này không thể thay đổi được đâu?”
“Tôi biết.”
Lông mày Ryuugamine giật giật, có vẻ khó chịu.
“Tôi chấp nhận. Thậm chí đây có thể là một cơ hội tốt. Vì sau này khi đi làm, tôi sẽ còn phải đối mặt với những điều bất công như thế này nhiều lần nữa.”
Ra là vậy à.
Nếu được thì thỉnh thoảng có thể tạo ra một câu chuyện mà Ma Vương chiến thắng thì hay biết mấy nhỉ. Những cốt truyện “xoắn não” như vậy đôi khi cũng sẽ rất thú vị.
“Vì thế tôi ổn,” Ryuugamine tự nhủ rồi hít một hơi thật sâu.
“…Trước mắt, tôi sẽ sao chép cái này cho mọi người cùng đọc. Ừm… Tôi nghĩ là đến chiều mai mọi người sẽ đọc xong, khi đó tôi sẽ báo kết quả cho anh.”
“Được, vậy nhờ cô vậy.”
“Cứ giao cho tôi. Dù gì thì tôi cũng có chút tiếng nói, à không, được người ta nể trọng đấy chứ. Tuy là chỉ giới hạn trong giới ‘Cá tính giả’ thôi.”
Mà đúng là Ma Vương mà.
Trong tương lai, các “Cá tính giả” sẽ phải chọn theo Ma Vương hay theo Dũng Giả, nên việc bây giờ đã có kha khá người ủng hộ cũng không có gì là lạ. Mấy đứa cứ bám riết lấy Tsubasa cũng là loại người như vậy mà.
Mà thôi, chắc cũng không cần chỉnh sửa gì lớn đâu.
Thực ra thì, tôi thấy kịch bản của Saitou viết khá tốt, và nếu Ryuugamine với Tsubasa đã “ok” rồi thì coi như chẳng có vấn đề gì nữa!