Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 4 - Chương 5

[IMAGE: ../Images/..]

Chết tiệt…

Không ngờ cái vụ rút thăm trúng thưởng kia lại nghiện đến thế. Cứ mua mãi những thứ không muốn, ăn mãi những món chẳng thèm... Cuối cùng, chỉ gom được có hai tấm thẻ! Mấy cái giải đặc biệt đâu dễ ra thế chứ! Suýt nữa thì mang nợ rồi. Kế sách của Ma Vương thật đáng sợ!

“── Cậu có nghe tôi nói không? Satou-kun?”

Tôi bừng tỉnh khi nghe giọng thầy Dekkaa. Lúc này đang ở phòng giáo viên.

Thầy vẫn như mọi khi, diện chiếc áo len mùa hè cổ chữ V khoét sâu, đúng là thuốc độc cho mắt của đám học sinh cấp ba đang tuổi dậy thì, rồi ngồi trước mặt tôi. Lớn quá thể! Mà nói thật, nhìn lại thì hình như còn lớn hơn trước nữa. Thầy ơi, mùa hè này đã xảy ra chuyện gì vậy ạ!?

“Satou-kun?”

“À, vâng!”

Không ổn rồi. Suýt nữa thì lại suy nghĩ vẩn vơ. Phải giải quyết nhanh rồi đến phòng nghe nhìn thôi. Ryuugamine chắc đang chờ tôi cùng với đám Người có năng lực đặc biệt trong lớp.

“Vậy thì… sao đây? Lễ hội văn hóa lớn sắp đến rồi. Chúng ta đã hoãn một lần rồi nên việc hoãn thêm lần nữa có vẻ khó khăn, thầy hiệu trưởng cứ giục cô mãi…”

Thầy ấy có vẻ sắp khóc?

Tôi định nói, "Không, người muốn khóc là tôi đây này," nhưng rồi nuốt ngược lại. Dù sao thì, buổi phỏng vấn hôm nay là then chốt. Nếu suôn sẻ, mọi chuyện sẽ sáng sủa hơn.

“Việc hoãn thêm lần nữa là hoàn toàn không thể ạ?”

“Có vẻ là vậy.”

Tôi thở dài, vai rũ xuống.

“Lịch kiểm tra giữa kỳ với các hoạt động khác dày đặc lắm… Thế nên, việc tạo ra một vở kịch cùng với các Người có năng lực đặc biệt quả là điều không tưởng.”

Đến lượt thầy nói mấy lời đó ư!

“Vậy, sao rồi? Vẫn có vẻ khó khăn à?”

“Cháu không biết ạ. Dù sao thì cháu vẫn sẽ tiếp tục, nhưng tính ngược lại thì khả năng cao là sẽ phải tập thử trực tiếp. Nếu vậy thì chỉ có thể đặt cược vào tiềm năng của các Người có năng lực đặc biệt thôi ạ.”

“Trực tiếp sao!?”

Tôi gật đầu trước khuôn mặt tròn xoe ngạc nhiên của thầy.

“Dụng cụ, đạo cụ lớn nhỏ và trang phục đã bắt đầu được làm rồi, nhưng nếu bản gốc chưa hoàn thành thì cũng chẳng thể nói chuyện được gì. Lần một họ không hài lòng nên cháu dự định sẽ hỏi bọn họ xem chỗ nào còn tệ.”

“Thật sao!? Vậy thì phải đi nhanh lên chứ!”

Tôi định nói là "Cháu cũng định thế mà thầy lại gọi cháu ra đây làm gì", nhưng rồi lại nuốt vào.

“Satou-kun, cố lên!”

Thầy Dekkaa đưa hai tay lên trước người, nắm chặt nắm đấm. Đúng là thuốc độc cho mắt mà. Giữa hai cánh tay là bộ ngực khủng khiếp đang bị ép chặt đến lòi ra.

Này, đừng có nhìn chứ, mình! Thầy đâu phải là Người có năng lực đặc biệt đâu. Bị nhìn chằm chằm như thế cũng có thể khiến thầy khó chịu chứ.

“Thầy ơi, cháu xin phép,” tôi nói rồi rời phòng giáo viên, lập tức kiểm tra điện thoại. Không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào. Tạm thời thì vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra.

Dù sao thì cứ đến phòng nghe nhìn đã.

Rời khỏi khu nhà học có chút không khí bồng bềnh của giờ tan học, tôi đi qua hành lang nối rồi tiến về khu nhà học cũ. Phòng nghe nhìn nằm trên tầng ba của tòa nhà mang vẻ hoang tàn như di tích. Ở đây có một sân trong mà tôi và Ryuugamine thường ăn trưa, nhưng lạ thay là chẳng có phòng học nào nhìn thấy được nó cả.

Leo lên cầu thang với lan can uốn lượn, tôi thầm rầu rĩ: “Mình cũng có lời thoại nữa chứ.”

Người đối thoại với tôi là Tsubasa, nên không cần lo lắng về việc giao tiếp. Thế thì để người khác làm cũng được chứ nhỉ, nhưng mà chẳng ai muốn làm cả, nên đành chịu.

À, có lẽ những Người có năng lực đặc biệt khác sẽ coi tôi như một phông nền, nên cứ cẩn thận đừng để va vào ai là được.

Tất cả những chuyện đó, phải là sau khi buổi phỏng vấn hôm nay diễn ra suôn sẻ thì mới nói được.

Đến tầng ba, tôi đứng trước cửa phòng nghe nhìn, hít một hơi thật sâu. Bên trong phòng khá ồn ào. Nghe nói các Người có năng lực đặc biệt cũng không giao tiếp nhiều với nhau, nhưng chắc cũng không phải là hoàn toàn không có. Chẳng hạn, Ryuugamine và Tsukaya thường xuyên nói chuyện, và gần đây thì tôi cũng thường thấy Yaguruma tham gia vào nữa.

Tôi đặt tay lên nắm cửa, kéo ra. Bất ngờ, khi tôi bước vào, tất cả mọi người đều quay mặt về phía tôi.

Nhưng họ không phải là nhận ra tôi. Họ chỉ phản ứng khi cánh cửa mở ra mà thôi. Chúng tôi cũng vậy, khi cành cây lay động vì gió thì chúng tôi cũng nhìn theo. Giống hệt thế.

Tuy nhiên, Tsukaya và Yaguruma dường như đã nhận ra tôi. Tsukaya gật đầu nhẹ, còn Yaguruma thì giơ dấu hiệu chữ V về phía tôi. Và Ryuugamine thì khẽ nâng tay lên vẫy nhẹ.

“...Đủ hết rồi chứ?”

Ryuugamine gật đầu.

“Trừ Dũng Giả ra.”

“À, cậu ta thì không sao. Cậu ta đã đồng ý với kịch bản rồi.”

Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng nghe nhìn. Mà nói thật, cũng chỉ có khoảng mười người nên phòng khá trống trải. Vì đã được dọn trống sẵn ở phía trước nên cảm giác càng thêm trống vắng.

Thủ tục rất đơn giản.

Ryuugamine gọi từng Người có năng lực đặc biệt một, hỏi về những điểm không hài lòng. Nếu họ không nói rõ được ý, tôi sẽ hỏi thêm. Ryuugamine sẽ truyền đạt lại câu hỏi của tôi, và câu trả lời sẽ được ghi âm.

Tôi cũng đã nghĩ đến việc nhờ Saitou tham gia, và đã đề nghị vào trưa nay, nhưng cậu ấy nói rằng nếu nội dung có khả năng thành chỉ trích kịch bản, thì không tốt cho sức khỏe tinh thần của cậu ấy, nên tôi đã bỏ qua.

Thời gian thì không thể chỉnh sửa lại được nữa, nên bây giờ chỉ có thể "được ăn cả ngã về không" thôi.

“...Vậy, bắt đầu nhé?”

“Vâng.”

Ryuugamine gật đầu, rồi gọi Người có năng lực đặc biệt đầu tiên.

“Kị sĩ là của vua, Ma Vương ạ.”

Toma Narijou, người mặc bộ giáp toàn thân màu bạc, chiếc mũ trụ kín mặt đặt trên bàn, đặt lòng bàn tay thép lên chuôi thanh kiếm hai tay đang dựng giữa hai chân và nói.

Dáng vóc của cậu ta vạm vỡ đến nỗi không thể tin được là cùng tuổi. Có phải không nhỉ? Có phải vì từ nhỏ đã mặc những bộ giáp nặng nề như vậy nên mới được rèn luyện cơ thể như thế không?

“Kị sĩ là một chức tước, một thân phận do nhà vua ban phong. Cuốn sách này không hiểu điều đó. Dù có hành động cùng Dũng Giả đi chăng nữa, thì đó cũng phải là lệnh của nhà vua. Chẳng có kị sĩ nào mà không có vua cả.”

“Nhưng tôi nghĩ cũng có những câu chuyện về kị sĩ tìm kiếm quân chủ để phục vụ mà?”

“Đó chỉ là tự xưng kị sĩ mà thôi. Đó là một người đàn ông từng là kị sĩ.”

“Vậy thì,” tôi nói.

“Nếu Tail Universe yêu cầu một câu chuyện về vai trò như vậy, thì cậu sẽ không tham gia sao? Bình thường thì có vẻ sẽ có nhiều biến thể như vậy mà.”

Ryuugamine truyền đạt lại lời tôi, và Toma Narijou ưỡn ngực nói.

“Không. Loại đó nên để những Người có năng lực đặc biệt có ‘Cá tính’ là ‘Kị sĩ vô chủ’ đảm nhiệm. Tôi không hứng thú với những câu chuyện về công danh sự nghiệp như vậy.”

Quả thật là đủ mọi kiểu người.

“Ờm… cậu có ý kiến gì về diễn biến câu chuyện không?”

Đây là câu hỏi mà Saitou đã nhờ tôi hỏi tất cả mọi người. Ryuugamine đã nói trước đó rằng các Người có năng lực đặc biệt không quan tâm đến chuyện đó, nhưng dù sao thì cũng cứ hỏi cho có lệ.

Ryuugamine không phàn nàn, cứ lặp lại như một con vẹt.

“Không.”

Câu trả lời dứt khoát.

“Chỉ cần lập trường – và suy nghĩ của tôi với tư cách một kị sĩ được giữ vững, thì dù có chết trong bùn nhơ hay hy sinh một cách oanh liệt cũng chẳng sao cả.”

“Còn chuyện bỏ trốn thì sao?”

Toma Narijou không hề nao núng trước lời lặp lại của Ryuugamine.

“Nếu đó là diễn biến của câu chuyện thì tôi sẽ tuân theo. Đương nhiên rồi phải không? Ma Vương. Ngươi cuối cùng cũng sẽ bại trận. Đó đâu phải là ý nguyện thực sự của ngươi? Ngươi hẳn phải hiểu rằng diễn biến của câu chuyện và ‘Cá tính’ là hai việc khác nhau.”

Ryuugamine gật đầu dứt khoát.

[IMAGE: ../Images/..]

Thế à. Tụi này được học trong mấy cái lớp đặc biệt, riêng tư à? Vậy là, chỉ mỗi mình mình chẳng hiểu gì hết.

Thôi, cũng đành chịu. Mình là dân làng A mà.

Mình hỏi, “Vậy là, vấn đề của quyển sách này là ở cảnh gặp mặt đúng không?”

Ryuugamine lặp lại.

“Chỗ đó cũng là một phần, nhưng không chỉ có thế. Việc theo Dũng Giả vốn dĩ là do mệnh lệnh của vua. Có vài câu thoại đã đi chệch khỏi quy tắc đó. Đây này.”

Cộp. Tobama lôi kịch bản từ dưới giáp ngực ra, đặt lên bàn.

“Những chỗ có vấn đề tôi đã đánh dấu đỏ rồi. Cứ tham khảo đi.”

Ồ.

Gì vậy trời, hợp tác quá ha. Tự dưng thấy nó có vẻ tươi sáng hẳn ra.

“Còn câu hỏi nào khác không?”

Ryuugamine nhìn mình, rồi đáp gọn lỏn, “Hết rồi.”

“Nếu nhìn trang phục này thì chắc các cậu cũng hiểu…”

Tachiibon Tsukiho khẽ dang hai tay, khoe huy hiệu chữ thập xanh trên ngực áo blouse đồng phục và chiếc mũ y tá, rồi nói. Trên bàn cô đặt một chiếc hộp cấp cứu có biểu tượng chữ thập xanh.

“Tớ là trị liệu sư, nói đúng hơn là dạng thực hành.”

“Thực hành?”

Ryuugamine lặp lại câu hỏi của mình, Tachiibon gật đầu.

“Ừm. Tức là không dùng ma thuật. Nếu chữa vết thương thì phải phẫu thuật, còn chữa bệnh thì dùng thuốc. Nhưng trị liệu sư trong quyển sách này lại là dạng ma thuật phải không? Kiểu dùng ma thuật để chữa trị bằng cách cầu khấn thần linh hay tinh linh ấy. Còn tớ thì là trị liệu sư dùng y thuật, dựa vào kỹ năng và kiến thức của bản thân.”

Ra là có cả loại đó nữa à.

“Tất nhiên, dù nói là y thuật nhưng nó có thêm chữ ‘siêu’ đấy nhé. Bất kể là ma vật, con người hay côn trùng, không có thứ gì mà tớ không chữa được. Chữa được thì cũng có nghĩa là phá hủy được, nên tớ cũng có thể chiến đấu đó? Tất nhiên chỉ là phụ trợ thôi.”

Mình hỏi tiếp, còn vấn đề nào khác không.

“Có một điểm lớn. Như tớ vừa nói, tớ là trị liệu sư dùng y thuật, nên sẽ không có chuyện được phái đến từ nhà thờ để gia nhập đội ngũ. Vì thế, cũng không có chuyện tớ thường xuyên cầu nguyện thần linh. Tớ chỉ tin vào chính đôi tay của mình mà thôi.”

Hiểu rồi.

“Các hạ có biết đâu là sự khác biệt giữa võ sĩ đạo và kỵ sĩ không?”

Võ sĩ – Mizuhira Kuroto, người đeo hai thanh kiếm bên hông và búi tóc thay vì cạo trọc, luồn tay vào ống tay áo kimono, khẽ nheo đôi mắt hẹp lại rồi hỏi.

“…Chính là Đạo, thưa các hạ.”

“Đạo?”

“Đạo sống, cách sống – tuy có nhiều cách nói, nhưng đó là thứ quy tắc hành vi. Kẻ hèn này cho rằng, võ sĩ đạo theo đuổi cách chết thế nào, còn kỵ sĩ thì là cách sống ra sao.”

“À… ờm…”

Vẫn chẳng hiểu gì.

“Thế nên, điều mà kẻ hèn này không vừa lòng trong quyển sách này, chính là cái chết của kẻ hèn này!”

Mở kịch bản ra, Mizuhira ‘bốp’ một tiếng, đập lòng bàn tay xuống.

Ryuugamine giật mình, thẳng lưng lên.

Phía sau Mizuhira, Yaguruma đứng phắt dậy như thể có chuyện gì quan trọng lắm, đang lôi một cái máy đào từ chiếc ba lô to như cái tủ quần áo ra. Mình liền thầm bảo, ‘Thôi đủ rồi, ngồi xuống đi.’

Chắc là đọc được khẩu hình miệng của mình, Yaguruma gật đầu rồi ngồi xuống. Mizuhira tất nhiên không hề thấy hành động của mình, nên hiển nhiên cũng chẳng bận tâm.

“Trong quyển sách này, kẻ hèn này ở phe Ma Vương, nhưng lại chết trong trận chiến khi giác ngộ cái thiện, bảo vệ Tachiibon-dono. Nghe đây? Dù là thiện hay ác, đây không phải là việc mà một võ sĩ đạo làm! Bất cứ ai ra chiến trường đều là một võ sĩ đơn độc. Sống hay chết đều do tài năng của bản thân. Việc ngã xuống để che chở cho ai đó, hãy để chuyện đó cho kỵ sĩ đảm nhận!”

Mình cứ tưởng Tobama sẽ tức giận mà đứng dậy khi nghe câu thoại đó, nhưng lại hoàn toàn ngược lại. Hắn gật đầu lia lịa, như thể ‘đúng vậy đó’. Thậm chí còn như thể đó chính là danh dự của bản thân hắn vậy.

“Ờm… vậy phản bội thì ổn chứ?”

Ryuugamine hỏi, Mizuhira gật đầu dứt khoát.

“Chuyện đó không thành vấn đề. Nếu có thể chết một cách vẻ vang hơn, thì quân chủ chỉ là thứ yếu. Lật đổ bề trên cũng chẳng sao cả.”

Tên này quả thật khác hẳn kỵ sĩ.

“Nếu ngã xuống, hãy ngã xuống trong trận chiến đầy khí thế! Kẻ hèn này chỉ có duy nhất một điểm đó muốn trực tiếp đề đạt!”

Suỵt. Nhẫn giả – Tsuchinome Shinobu, đẩy một cuộn giấy về phía bọn mình. Khuôn mặt cô bị che kín bởi một mảnh vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt, nên rất khó đoán được biểu cảm.

Chỉ đội mũ trùm đầu trên bộ đồng phục, nên khi nói là nhẫn giả thì thấy khá kỳ cục. Mắt cô ấy to thật. Lông mi cũng dài nữa! Một mỹ nhân sao? À, mà chỉ nhìn mắt thì cũng khó biết được.

“—Yêu cầu.”

Có một từ thôi hả trời. Đây cũng là một cái cá tính của nhẫn giả sao. Mình gỡ sợi dây thắt nơ của cuộn giấy, rồi lăn ra.

Cứ tưởng nét chữ sẽ rất đẹp, ai ngờ lại là những nét tròn trịa, đáng yêu, đúng kiểu nữ sinh cấp ba.

Cái gì đây nhỉ.

‘Một, nhẫn giả hoạt động bí mật, nên sẽ không đường đường chính chính xuất hiện trước mặt kẻ địch để chiến đấu!

Một, nhẫn giả cũng làm nhiệm vụ tình báo, nên tôi cũng muốn có cảnh đó.

Một, vì là nữ nhẫn giả… nên, nên có chút cảnh quyến rũ cũng được đó ạ!?´

…………

À, ừm, cái này cứ đưa thẳng cho Saitou vậy. Hắn ta chắc sẽ biết cách lồng ghép khéo léo thôi.

Ơ… ừm… bé này là ai nhỉ.

À, mà nó ở đây thì chắc là bạn cùng lớp rồi – bé tí tẹo à.

Nhỏ như học sinh tiểu học ấy.

Kiểu nhỏ nhắn, xinh xắn vậy đó?

Ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nhưng chân không chạm đất.

Mái tóc dài hơn vai một chút, trông cứng đờ và xoăn tít. Tóc mái được cắt thẳng tắp, che kín đôi mắt, trông như một bức tường phòng thủ vững chắc.

Vì thế, hoàn toàn không thấy được đôi mắt.

Nhưng điều kỳ lạ là không có bất kỳ món đồ nào nổi bật. Thoạt nhìn, cô bé trông như một học sinh bình thường. Ngoại trừ việc nhỏ con.

À, ừm? Theo danh sách thì cô bé này là – Ishiwami Kagachi, hả. Tên riêng này đọc là ‘Kagachi’ sao. Ghi chú là người sở hữu cá tính ‘Medusa’.

À.

Thảo nào cô bé lại che mắt. Hình như Medusa là nhìn mắt sẽ hóa đá phải không. Trong kịch bản của Saitou, cô bé này dự kiến sẽ xuất hiện với vai trò trùm giữa, nhưng dáng vẻ thì chẳng có chút áp lực nào.

Đang nghĩ vậy thì.

Chiếc cài tóc đang giữ mái tóc xù lên, và mình giật mình.

Không phải vì tóc phồng lên.

Chiếc cài tóc đó là một con rắn sống! Một con rắn thật màu vàng chanh! Ryuugamine đứng bên cạnh cũng nín thở. Dù là Ma Vương nhưng cũng sợ rắn sao.

“Đừng, không được, Wise.”

Cô bé dùng ngón tay nhỏ xoa nhẹ phần cổ màu trắng dưới đôi mắt đỏ, con rắn liền chui vào tóc của Ishiwami, rồi lại ép chặt mái tóc xoăn tít như cũ. Mình có cảm giác như mái tóc của cô bé tự thân nó là những con rắn, giống hệt Medusa thật vậy.

“…À… ừm… tớ sẽ không tham gia đâu ạ!”

“Hả?”

“Đây, đây là giấy chứng nhận miễn giảm của cục công vụ ạ!”

Bốp. Một tờ giấy được duỗi thẳng tay, đặt xuống. Ryuugamine cầm lấy, đọc lướt qua rồi.

“Tôi hiểu rồi.”

Đáp lời!

Này.

Ishiwami thở phào nhẹ nhõm, đôi vai nhỏ khẽ hạ xuống, rồi ‘oạp’ một tiếng, tụt xuống khỏi ghế, cúi chào một cái, rồi lạch bạch bước về chỗ ngồi.

“Ryuugamine. Như vậy được sao?”

“Không còn cách nào khác. Đó là một giấy phép chính thức. Cô bé có vẻ đang mang một vấn đề được công nhận công khai. Dù nó là gì thì ở đây không ghi rõ.”

「Ừm…」

Trên gương mặt nghiêng của Ryuugamine, chẳng có chút gì vẻ bất mãn.

Thế à.

Thoạt đầu, tôi tưởng việc ai cũng phải tham gia là chuyện đương nhiên, nhưng nếu ngay cả bên cơ quan chức năng cũng đồng ý, thì chắc không sao đâu nhỉ. Vậy thì tôi phải dặn Saitou xóa bỏ vai diễn của Ishiwami rồi.

「Chuyện tôi không vừa ý thì đơn giản lắm.」

Ngồi xếp bằng trên ghế, 《Cuồng Chiến Sĩ》 – Ousaka Hitoha vung mái tóc đuôi ngựa đỏ rực như lửa, mạnh đến mức cứ như có tia lửa bắn ra.

Cô ta đeo một cây rìu khổng lồ sau lưng bộ đồng phục, đôi mắt sáng quắc.

Sợ chết khiếp…

「Cuốn sách này đã đi sai bản chất của một Cuồng Chiến Sĩ. Bản chất của tôi là sự điên cuồng!」

Đoàng! Ousaka đập bàn một cái, để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắt như răng sói qua khóe môi.

Cứ như sắp phun ra lửa vậy.

Từ cái cổ áo mở rộng, một bộ ngực đồ sộ không kém gì Tsubasa hiện ra – ôi, chết rồi, không được nhìn! Dù Ousaka chắc chắn chẳng để ý đến ánh mắt của tôi, nhưng tôi cứ thấy nếu cô ta phát hiện ra thì mình sẽ bị giết mất.

Khủng khiếp thật, cái sát khí, cái khí chất áp bức này.

「Khi mà công tắc đã bật rồi thì chẳng còn phân biệt địch hay ta nữa!」

Lại một tiếng "Đoàng!" vang lên khi cô ta đập bàn lần nữa, mạnh đến mức mặt bàn hơi rạn nứt.

「Thế mà cái thứ này là cái quái gì đây?! Nó phân biệt rạch ròi địch với ta rõ ràng thế kia! Cái thứ này không hề là Cuồng Chiến Sĩ chút nào! Cây rìu của tôi tồn tại để chém nát tất cả! Kẻ địch, đồng đội – và cả chính bản thân tôi nữa!」

Khà khà khà, Ousaka bật ra tiếng cười như chim vóc rồi lại vung mái tóc đuôi ngựa.

Giờ thì đến Hizuruguri.

Hizuruguri Hajime – 《Ma Thuật Sư》. Thế nhưng, ngoại hình của tên này lại chẳng giống với hình ảnh Ma Thuật Sư mà chúng tôi thường hình dung chút nào.

Tôi đã từng nghĩ chiếc áo choàng đen của hắn là một chiếc áo choàng ma thuật, nhưng khi nhìn gần thế này thì mới biết thực ra nó chỉ là một chiếc áo khoác. Ngồi xuống chỗ của mình, điều đó càng trở nên rõ ràng hơn. Phần vạt áo mở ra để lộ bộ đồng phục bên trong. Hơn nữa, bên trong chiếc áo khoác còn có đủ loại dụng cụ được cất trong túi.

Cái thứ trông giống tờ giấy ghi chú lớn kia, hẳn là Bùa Chú nhỉ?

「Hỡi Ma Vương!」

Hizuruguri vắt chân kiêu ngạo, đương nhiên lờ tịt tôi đi, rồi cất tiếng.

「Đây rốt cuộc là trò hề gì vậy?」

「Trò hề?」

Ryuugamine nghiêng đầu.

「Dân làng làm sao có thể bắt chước được Tail Maker chứ?」

「Tại sao lại không?」

Trước câu trả lời ấy, Hizuruguri khựng lại trong giây lát, nghẹn lời.

「Tại sao ư…」

「Tail Maker không phải là Cá tính. Điều đó có nghĩa là không phải thứ gì chúng ta không thể trở thành sao?」

「Hừ! Đó là một thứ như thần thánh. Cuốn sách này chẳng phải đã chỉ ra những điều mà bọn chúng không thể làm hay sao?」

「Tôi nghĩ tôi đã nói từ trước rồi.」

Lưng Ryuugamine thẳng tắp, đôi mắt nheo lại.

Cái gì vậy? Tôi thấy rợn người.

「Tôi và Dũng Giả đã tương đối hài lòng với cuốn sách này. Anh lại định phủ nhận điều đó sao?」

「Cái đó, thì…」

Hắn ta khó thở ư – không phải. Bị áp đảo khí chất ư? Thật ư?!

「Người Dân làng đã viết cái này, họ chỉ đơn giản là chưa biết mà thôi. Nếu họ biết thì họ sẽ làm được. Nếu họ biết, họ sẽ tái hiện nó cho chúng ta. Đó chẳng phải là Dân làng sao? Cơ hội như thế này không có nhiều đâu? Một Vũ trụ Song song mô phỏng chẳng hạn. Và đây cũng là yêu cầu của cơ quan chức năng nữa. Anh định từ chối sao? Mà không có sự cho phép chính thức ư?」

Gụck, tiếng nuốt nước bọt của Hizuruguri vang lên. Ryuugamine đan tay vào nhau và mỉm cười rạng rỡ. Tôi không biết có gì đáng sợ, nhưng má của Hizuruguri co giật. Ưm… có lẽ có thứ gì đó mà chỉ những Người có Cá tính mới hiểu chăng. Với tôi, trông cô ta chỉ đơn thuần là mỉm cười đáng yêu thôi mà.

「Được, được rồi…」

Hắn ta đã chịu chấp nhận sao!

「Thế thì tốt quá rồi.」 Ryuugamine gật đầu. 「Vậy thì, anh có thể nói cho tôi biết, anh không hài lòng ở điểm nào, và tại sao không? Như vậy chắc chắn sẽ được điều chỉnh cho phù hợp.」

Hizuruguri thở dài. Hắn ta cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

「…Tôi sử dụng là ma thuật bùa chú. Trên những tờ giấy như thế này –」

Hizuruguri lấy ra một xấp giấy và một cây bút từ dưới áo choàng và đặt xuống.

「– tôi vẽ trận pháp ma thuật và kích hoạt phép thuật. Điểm tiện lợi của loại thuật này là nếu chuẩn bị sẵn bùa chú, có thể kích hoạt phép thuật mà không cần nghi lễ hay niệm chú.」

「Ồ, ra vậy.」

「Thế nhưng, Ma Thuật Sư xuất hiện trong cuốn sách này lại là loại thuật sư dệt trận pháp trong không khí bằng ngôn linh. Hệ thống hoàn toàn khác với tôi. Mỗi loại thuật đều có cử chỉ khác nhau, nhưng rất nhiều loại thuật sư với kiểu khác nhau lại hòa trộn vào nhau, khó chịu không tả nổi. Tôi – một Ma Thuật Sư Bùa Chú, không bao giờ giã than từ kỳ nhông để làm thuốc! Cũng không bao giờ cắn lưỡi giữa trận chiến! Nếu có, thì chỉ là bút trượt khiến trận pháp bị hỏng thôi! Cuốn sách này nông cạn quá!」

Đôm, hắn ta đập mạnh vào bìa kịch bản.

À… Nói ra thì tôi cũng chẳng có cách nào phản bác. Với Người có Cá tính, chuyện này chắc không thể lấy lý do là "chưa biết" mà bỏ qua được.

「Có bất mãn gì về diễn biến không?」

Ryuugamine lặp lại câu hỏi của tôi. Hizuruguri vừa cất dụng cụ bùa chú, vừa trầm ngâm một lúc, rồi cuối cùng lắc đầu.

「Không. Diễn biến thì tôi không có bất mãn gì. Dù sao thì tôi cũng không đóng vai trò lớn trong diễn biến câu chuyện.」

「Thật sao? Kẻ giải phong ấn Ma Vương là anh đấy chứ?」

「Thật vậy sao? Tôi tưởng người đưa ra manh mối để giải phong ấn của tôi phải là cô chứ?」

「Tôi chỉ mở cánh cửa dẫn đến mê cung ngầm nơi Rồng cư ngụ thôi. Chuyện con Rồng là phong ấn của Ma Vương, chẳng phải cô sẽ tự mình nói ra hay sao?」

À, đúng rồi. Các Dũng Giả sẽ đánh bại con Rồng mà không hề biết.

「Vậy thì, chuyện anh bị Necromancer điều khiển như một xác chết trong màn hai thì sao?」

Khi Ryuugamine truyền đạt, Hizuruguri nhún vai.

「Chẳng sao cả. Kẻ bị điều khiển chỉ là một cục thịt thôi. Nếu là vai xác chết thì chẳng có quy tắc hay lề lối gì của bùa chú cả, đúng không?」

Giờ thì đến người cuối cùng.

Người sở hữu Cá tính Rồng – không phải "dragon" mà là "ryū" (龍 – rồng phương Đông), Nogami R.D. Eri.

Với mái tóc đen mượt như nhúng nước, và chiếc băng đô cài tóc trang trí giống sừng hươu, cô ta lề mề đi đến chỗ ngồi, rồi cũng lề mề ngồi xuống.

Đôi mắt trĩu nặng, lờ đờ, có vẻ như đang nhìn Ryuugamine nhưng lại chẳng thật sự nhìn.

Vậy thì có phải cô ta đang nhìn tôi không? Đương nhiên là không rồi, nói sao nhỉ, cô ta có một cái khí chất khó nắm bắt.

Vậy thì, khi Ryuugamine vừa mở miệng nói, Nogami cuối cùng cũng nhìn Ryuugamine. Nhưng lạ thay, trong đôi mắt đen như hố sâu đó lại không hề phản chiếu hình ảnh của Ryuugamine. Đen quá nên không phản xạ ánh sáng chăng? Vớ vẩn.

「Bạn có bất mãn gì với cuốn sách này không? Nếu bạn nêu ra những điểm khác biệt, chúng tôi sẽ cố gắng khắc phục. Hãy hợp tác để cùng nhau tạo ra một tác phẩm thật hay nhé.」

Ryuugamine lặp lại những lời cô đã nói với tất cả mọi người, với cả Nogami.

Nogami nghiêng đầu, lay động cái thân hình cao lớn – nói đúng hơn là cao lêu nghêu của mình. Xoay tròn. Xoay tròn. Nhìn mãi cứ thấy buồn ngủ theo cái nhịp điệu ấy.

「Bất mãn gì mà bất mãn chứ – tôi, có xuất hiện đâu mà!」

Nói rồi, cô ta định đứng dậy.

「Khoan đã! Khoan đã!」

Tôi và Ryuugamine vội vàng ngăn lại.

「Tôi hiểu ý bạn rồi! Hiểu rồi nên chờ một chút!」

Khi Ryuugamine định lặp lại lời tôi nói, bàn tay của Nogami từ từ giơ lên, lòng bàn tay hướng về phía mũi chúng tôi.

「…Ồn ào quá – không cần lặp lại đâu ạ? Tôi nghe thấy rồi mà –」

「Ơ? Cô bé nhận ra tôi ư…?」

Nomae khẽ gật đầu.

「Từ nãy đến giờ, trước khi Ma Vương nói gì thì cứ có tiếng “oàng oàng” ồn ào lắm, tôi cứ tưởng chuyện gì, hóa ra là anh ở đó」

Bọn này thật sự là thích nhìn thì nhìn, không thích thì không nhìn, hoàn toàn tùy hứng. Nhưng nếu thế thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn nhiều.

Tôi nhìn sang Ryuugamine, ra hiệu bằng mắt rằng "cứ để tôi", rồi quay sang đối mặt với Nomae.

「À thì… Nomae. Anh muốn hỏi là, nếu muốn thay thế chữ 《Ryuu》 này bằng 《Long》 trong “Cá tính” của em, thì cần chú ý những điểm nào? Phải sửa chỗ nào, sửa thế nào?」

Nomae “Ưm...” khẽ lẩm bẩm rồi nhắm mắt lại.

Tôi không giục, kiên nhẫn chờ đợi.

Đáng lẽ vai trò này phải ngược lại. Có lẽ cô bé đang bối rối về điều đó. Nếu giờ mà thúc giục, làm cô bé mất vui thì coi như công cốc.

Ryuugamine có vẻ cũng hiểu điều đó, im lặng không nói gì.

Năm phút... Mười phút. Thêm năm phút nữa.

「…Không biết đâu~」

Thật không thể tin nổi!

「Tôi chỉ là làm tròn nhiệm vụ được giao thôi mà~. Không tự mình nghĩ ra từ số 0 đâu~. Phiền phức lắm~」

Tôi suýt buột miệng nói “Thế thì giữ nguyên chữ 《Ryuu》 cũng có sao đâu”, nhưng rồi kịp nuốt lại. Chắc là ý kiến vừa rồi sẽ kèm theo dòng chú thích “miễn là không trái với Cá tính của bản thân”.

Giờ phải làm sao đây? Không, Ryuugamine. Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi cũng chẳng có năng lực gì cả. Hoàn toàn không có đâu.

…………

Thôi đành chịu.

Đến nước này thì không còn là chuyện tôi có thể giải quyết được nữa rồi. Cứ thành thật cầu cứu thôi. Người duy nhất có thể đối phó với tình huống này, vị Tail Maker của lớp ta, vị dân làng đáng kính của chúng ta!

Tôi rút điện thoại ra và gọi đi.

『──Vâng』

「Saitou. Cậu còn ở trường không?」

『Có chứ. Kimura và Suzuki muốn bắt đầu công việc trước nên tôi đang giải thích về bối cảnh cho họ đây』

「Vừa hay quá. Thế thì cậu đến phòng nghe nhìn được không? Gần như tất cả đều được giải quyết bằng cách thay đổi loại Cá tính, nhưng riêng Nomae thì không phải là thay đổi loại, mà là Cá tính của chính cô bé khác luôn, thế nên khi tôi hỏi phải làm thế nào thì cô bé bảo đó không phải là việc cô bé phải nghĩ」

『Là sao chứ?』

「《Ryuu》 và 《Tatsu》 có Cá tính khác nhau── cậu hiểu chứ?」

Đầu dây bên kia, Saitou thốt lên “À!”.

『Thế ư! Thế thì là lỗi của tôi rồi! Tôi cứ nghĩ cả hai đều là biến thể của 《Dragon》. Hóa ra 《Dragon》 không phải là một danh hiệu, mà chỉ là một cách gọi chung thôi sao!』

「Không phải danh hiệu ư?」

『Đúng vậy. Danh hiệu là một loại tên vinh dự dành cho những người có Cá tính cao cấp, thành thạo nhiều loại khác nhau phải không? Nhưng nếu 《Ryuu》 và 《Tatsu》, Cá tính của cả hai khác nhau, thì 《Dragon》 không phải là danh hiệu, mà chỉ là một cách gọi tiện lợi thôi』

Tôi vẫn không hiểu lắm.

Nhưng thôi, Saitou hiểu là được rồi, trong tình huống này.

「Dù sao thì, nếu cậu đã hiểu rồi thì mọi chuyện sẽ nhanh thôi. Cậu có thể đưa ra đề xuất thay thế ngay không? Hay cần thời gian?」

『Ưm... Không, không sao đâu. Tôi ưu tiên thế giới quan nên mới làm thành 《Ryuu》 chứ cũng không phải là chưa từng nghĩ đến động cơ cho bên 《Tatsu》. Tôi đến đó ngay đây』

「Giúp quá rồi」

“Thế nhé”, Saitou nói rồi cúp máy.

Tôi quay sang Nomae, cô bé vẫn ngơ ngẩn như không biết có nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi không, và nói:

「Cậu ấy đến ngay bây giờ nên đợi một lát nhé── Tail Maker của lớp chúng ta đấy」

Nói xong, tôi khẽ giơ ngón cái lên.

Nomae “À” một tiếng, tỏ vẻ không mấy quan tâm, rồi khẽ lắc lắc vật trang trí giống sừng hươu.

Năm phút sau.

Cánh cửa mở ra, xuất hiện ở phòng nghe nhìn không chỉ có Saitou như tôi dự đoán. Một người nữa, không hiểu sao Suzuki cũng đi cùng.

「Ối giời ơi... Bị lơ đẹp rồi」

Suzuki nói, giọng có chút thích thú, rồi theo Saitou bước vào phòng học.

Tôi nhìn quanh, tự hỏi liệu có ai trong số những Cá tính giả kia nhận ra hai người này không, nhưng dường như không một ai, kể cả Ryuugamine. Trước đây cô bé từng nhận ra Suzuki, nhưng hôm nay thì chịu rồi.

Tuy nhiên, cả hai cũng chẳng mấy bận tâm, coi như chuyện thường ngày, rồi đi về phía tôi.

Saitou mang theo hai chiếc máy tính xách tay, còn Suzuki thì cầm một cái bìa đựng tài liệu lớn và mỏng bằng chất liệu nhựa.

「Saitou, cái đó là gì thế?」

「À. Cứ phải thông qua tôi đến Satou, từ Satou đến Ryuugamine, rồi từ Ryuugamine đến cô bé đó thì phiền phức lắm đúng không? Nếu gửi email mà đối phương nhận ra được, thì tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện trong phòng chat của mạng nội bộ trường」

「Có thứ đó thật ư?」

「Ừ. Mặc dù gần như không được sử dụng. Máy tính xách tay thì tôi mượn ở phòng giáo viên」

Nói rồi, Saitou bắt đầu nhanh nhẹn cài đặt máy tính xách tay. Tôi không rõ cậu ta đang làm gì, nhưng cứ để cậu ta lo liệu.

「Thế còn Suzuki, cậu thì sao? Đến để tham quan à?」

「Làm gì có. Tớ đâu rảnh đến thế」

Hôm nay cô bé để tóc buộc hai bên. Cứ thay đổi kiểu tóc xoành xoạch thế này thì tôi làm sao nhớ mặt được. Ngoài ra thì còn đặc điểm gì nhỉ... Có rồi. Có một nốt ruồi ở hõm xương quai xanh. Ừm. Cứ lấy cái đó làm dấu hiệu đi. Mặc dù chỉ là dấu hiệu tạm thời cho đến khi trời lạnh thôi.

Suzuki đặt chiếc cặp mỏng và lớn trên tay xuống bàn.

「Đằng nào mọi người cũng tập trung đông đủ rồi, nhân tiện tớ muốn mọi người xem qua bản thiết kế luôn」

「Thiết kế trang phục à?」

Suzuki cười.

「Còn gì nữa? Tớ đã sao chụp màu toàn bộ bản thiết kế rồi, cậu có thể nhờ lớp trưởng phát cho mọi người được không?」

Mở cặp, Suzuki lấy ra một xấp giấy có cảm giác mượt mà.

“Ồ”, tôi trợn tròn mắt.

Nằm trên cùng là trang phục của Ryuugamine. Góc trên bên trái có ghi to chữ 『Ma Vương』 nên không thể nhầm lẫn được. Đó là một bộ trang phục trông như kéo lê cả bầu trời sao đêm, tay cầm pháp trượng, trên đầu đội một chiếc vương miện khổng lồ trông giống rễ cây khô héo, hoặc những móng vuốt quái vật.

Hơn nữa, còn rất đẹp.

「…Tuyệt vời thật…」

「Cảm ơn nhé」

Suzuki khẽ cười “Phì”. Gương mặt cô bé lộ rõ vẻ hạnh phúc, nụ cười đó khiến người khen như tôi cũng cảm thấy vui lây.

「──Đây là cái gì thế?」

Ryuugamine cúi xuống nhìn, đôi mắt cũng trợn tròn tương tự. Ánh mắt cô bé hướng lên, không phải nhìn tôi, mà đặt trên người Suzuki. Đồng tử di chuyển như ống kính camera, cuối cùng dừng lại.

「Bạn── là ai thế nhỉ?」

Cô bé nhận ra người, nhưng đúng là vẫn không nhớ được!

「Aya đây」

Suzuki chỉ ngón trỏ vào mình và nói.

「Suzuki Aya. Bạn học cùng lớp với cậu đấy. Mà, đằng nào cậu cũng chẳng nhớ được đâu nhỉ」

Cô bé nói với giọng trêu chọc.

Ryuugamine, cô bé đừng có khẳng định điều đó chứ! Đừng có gật đầu không chút do dự như vậy!

「Thật thà mà hay ho ghê!」

“Á há há”, Suzuki cười rồi cầm xấp bản phác thảo từ tay tôi, chìa ra trước mặt Ryuugamine.

「Thế nào? Đây là trang phục của cậu đấy. Có yêu cầu gì không?」

「Của tôi ư?」

「Đúng vậy. Là trang phục sân khấu cho vở kịch sắp tới. Kỹ thuật quan sát thiên văn từ xưa đã là thước đo tri thức và học vấn cao rồi đúng không? Tớ đã kết hợp trí tuệ của cậu với hình ảnh bóng tối mà Ma Vương sở hữu. Mà, tớ nghĩ cậu không cần phải dùng vật phẩm làm điểm tựa cho bản thân, nên chắc trang phục nào cậu cũng mặc đẹp thôi」

Ryuugamine chăm chú nhìn bản phác thảo, nhưng rồi từ từ lắc đầu.

「Ơ? Không thích à?」

「Không. Ngược lại mới phải. Tôi thấy tuyệt vời. Thật đỉnh. Quả không hổ danh… Dân Làng A-san ạ."

Hả?

Sao thế nhỉ? Vừa nãy tự dưng ngực mình nhói lên một cái.

"Nếu thế này… tôi, muốn mặc ạ."

"Tuyệt vời!"

Suzuki khẽ nói, nắm chặt tay ở ngang hông.

Ryuugamine chỉnh lại tập phác thảo, "tạch" một tiếng rồi đứng dậy.

"Vậy là tôi chỉ cần phát cái này cho mọi người là được, đúng không?"

"À, không chỉ thế đâu. Cậu phải hỏi xem có ai có ý kiến, hay yêu cầu gì không nữa. Với lại nếu thiết kế được duyệt, thì tớ muốn đo kích thước luôn."

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì, xin mời đi cùng tôi."

"Okê."

Khi Suzuki giơ ngón tay tạo thành vòng tròn, Ryuugamine đứng dậy và quay sang nhìn tôi.

"Chỗ này giao cho cậu được không? Hay là cậu cũng đi cùng?"

"…Thôi. Nếu cậu nhận biết được Suzuki thì chắc không sao đâu nhỉ? Tôi sẽ ở lại đây phòng trường hợp có vấn đề gì. Xấu nhất là tôi sẽ phải đứng ra làm trung gian lời nói của Saitou ấy mà."

"Tôi hiểu rồi. – Vậy thì, chúng ta đi thôi. …À ừm… Dân Làng A-san."

"Là Suzuki đó, Lớp trưởng."

Tôi mông lung nhìn hai người vừa cười vừa bước đi.

Tôi chẳng hiểu rõ nguyên do, nhưng quả thật là… sao ấy. À phải rồi, tôi chợt nghĩ sao không để lại bản phác thảo trang phục của Yaguruma nhỉ, rồi tự nhủ chắc chắn người thiết kế là "Rồng" rồi. Mà nếu thế thì tôi cũng muốn xem thử lắm chứ.

"Được rồi, chuẩn bị xong."

Nói rồi, Saitou đẩy một chiếc máy tính về phía Yaguruma. Có vẻ cô bé nhận biết được máy tính, nên không tỏ vẻ thắc mắc gì mà chỉ chăm chú nhìn vào màn hình.

"Vậy, bắt đầu nhé?"

Cậu ấy nói với tôi chứ không phải Yaguruma. Khi tôi gật đầu, Saitou bắt đầu gõ phím bằng kiểu đánh máy cảm ứng. Ôi, nhanh thật.

Ồ. Yaguruma đã phản ứng rồi.

Hừm… Giống như email, chắc chat cũng khiến cô bé phản ứng nhỉ.

Mà nói gì thì nói.

Cách gõ phím của cô bé đối lập hẳn với Saitou. Cô bé dựng hai ngón trỏ lên, gõ từng chữ một như thể đang bấm chuông vậy.

Cái gì thế này… "x_i_n_ _c_h_à_o" à.

Mấy đứa này thường không nhận biết chúng tôi, nhưng không phải vì thế mà khi nhận biết rồi thì lại coi thường đâu nhé. Tất nhiên là có ngoại lệ.

Saitou cử động ngón tay như thể đang khởi động, rồi lại bắt đầu gõ.

"–Xin lỗi. Tôi đã nhầm lẫn giữa 'Rồng' và 'Long' là do khác biệt kiểu chữ. Hóa ra không phải vậy."

Sao lại dùng kính ngữ?

Và Yaguruma lại lách tách lách tách ấn phím. Phía sau cô bé, Suzuki đang bắt Osako đứng yên, giơ tay ngang tầm rồi xoay vòng vòng quanh cậu ấy.

"k_h_ô_n_g_ _s_a_o_"

[IMAGE: ../image/p222.jpg]

Chỉ có thế thôi hả!

"–Giờ thì. Trên cơ sở đó, tôi có một đề xuất, đó là chúng ta hãy thay đổi thiết lập. Trong cuốn sách trước, việc Dũng Giả đánh bại 'Rồng' lại khiến Ma Vương hồi sinh, là vì Dũng Giả đã phong ấn Ma Vương từ xa xưa đã để 'Rồng' nuốt lấy phong ấn để tránh việc nó bị lạm dụng, nhưng giờ thì chúng ta sẽ–"

Ngón tay của Saitou di chuyển nhanh hơn nữa.

Yaguruma lách tách lách tách đáp lại.

Tôi nhìn cuộc đối thoại có phần vụng về đó, không biết diễn tả sao cho đúng, nhưng cảm thấy thật kỳ lạ.

Sau này, tôi mới có thể nói rằng cuộc đối thoại ngày hôm đó chính là rào cản lớn nhất và đầu tiên. Nhưng có lẽ vì đã được nói ra những điều muốn nói và cảm thấy nhẹ nhõm, hoặc là do Saitou đã khéo léo tiếp thu ý kiến, nên trong lần thứ hai – được gọi là bản nháp thứ hai – kịch bản hầu như không có bất kỳ phàn nàn nào.

Thiết kế trang phục của Suzuki được tất cả mọi người duyệt ngay lập tức vào hôm đó. Sau khi đo kích thước xong, cô bé nghỉ học từ ngày hôm sau để bắt tay vào làm, và những bạn nữ được cô bé chỉ định giúp đỡ cũng nghỉ học tương tự.

Dù sao thì đó cũng là việc chuẩn bị được nhà trường chấp thuận, nên việc nghỉ học không bị tính là vắng mặt.

Tổ đạo cụ cũng bắt đầu làm phông nền từ ngày hôm sau.

Tại nhà thể chất, câu lạc bộ kịch và những lớp khác chọn kịch là tiết mục biểu diễn đã bắt đầu sản xuất. Dù có phần chậm trễ, nhưng bù lại họ được chỉ dẫn bí quyết và nhận được sự giúp đỡ.

Có vẻ như các Cá Tính Giả đã quyết định sẽ biểu diễn theo kiểu "đánh nhanh thắng nhanh", không có bất kỳ buổi tập đọc thoại nào.

Thay vào đó, Saitou thường xuyên trao đổi email qua laptop, và đôi khi trò chuyện trực tiếp để trả lời các câu hỏi. Họ không tập hợp để luyện tập, nhưng chắc là họ tự luyện diễn xuất cá nhân và nhận chỉ đạo dàn dựng.

Nói đến diễn xuất – tôi cũng đã phải vật lộn rất nhiều. Trong vai Dân Làng, tôi là người duy nhất tham gia. Thêm vào đó, tôi phải đảm nhiệm nhiều vai khác nhau!

Dù không có nhiều cảnh xuất hiện, nhưng việc phải thay trang phục mỗi khi lên sân khấu thật phiền phức. À mà cái đó thì Suzuki sẽ chuẩn bị cho, tôi chỉ cần nhớ lời thoại thôi, nhưng cái này khó lắm đấy nhé!

Thêm nữa, tôi hoàn toàn không biết mình sẽ thế nào khi thực sự đứng trên sân khấu. Tôi cứ nghĩ vì quá căng thẳng, tất cả lời thoại sẽ bay biến trong tích tắc… Liệu có ổn không nhỉ?

Ryuugamine cũng hầu như không đến trường. Cô bé nói muốn nhập tâm vào vai diễn nên cũng đành chịu thôi. Những việc chuẩn bị lặt vặt khác, tôi, với tư cách là Phó Lớp trưởng, đã gánh vác hết.

Trong số các Cá Tính Giả, người thường xuyên đến trường là Yaguruma. Mục đích là để thử trang phục. Dù sao thì, trang phục của Yaguruma ở màn hai gần như là một phần của bối cảnh, nên cần rất nhiều cuộc thảo luận.

Mà thôi, thấy cô bé vui vẻ là được.

Cuối cùng, dù vẫn không nhận biết được Kimura và Suzuki nên tôi phải đứng ra làm trung gian, nhưng bằng cách nào đó, việc giao tiếp cũng đã được thực hiện – tôi nghĩ vậy.

Tsubasa cũng nhốt mình trong phòng và không ra ngoài, tôi không gặp cậu ấy. Cứ tưởng mình sẽ phải tập thoại cùng cậu ấy, nhưng quả nhiên, đó chính là đặc điểm của Cá Tính Giả.

Cứ thế, những ngày tháng trôi qua thật nhanh.

Một tuần trước đó, tất cả các tiết học đều được dành để chuẩn bị cho Đại Lễ Hội. Dù lớp chúng tôi không liên quan, nhưng việc trang trí tiến triển và các gian hàng bắt đầu xuất hiện ở những chỗ trống, cũng khiến không khí trở nên sôi nổi hơn.

Tôi chụp ảnh gửi cho Ryuugamine và Tsubasa. Ryuugamine trả lời "Thật đáng mong đợi", còn Tsubasa thì gửi email "Sẽ ăn sập mọi thứ luôn!".

Và rồi – chỉ còn ngày mai nữa thôi.

Tại cổng trường, một cánh cổng khổng lồ, hoành tráng đã dựng lên, chờ đợi những người đến tham dự.

Việc vở kịch đã được quảng bá rộng rãi, vé ghế ngồi đặt trước nghe nói đã bán hết. Về phần đó, tôi không rõ chi tiết về doanh thu thế nào. Dù sao thì tiền cũng không về lớp.

Có lẽ rất nhiều quan chức chính phủ sẽ đến.

Thôi kệ đi.

Chúng tôi chỉ cần làm tốt nhất những gì mình có thể.

Các bạn trong lớp cũng khá hợp tác. Có lẽ việc cùng nhau tạo ra thứ gì đó thật sự vui, Kimura và Suzuki đều nói rằng càng gần đến ngày hoàn thành, mọi người càng hào hứng. Còn tôi thì có quá nhiều việc phải làm nên chẳng bận tâm được.

Ngày mai, ngoài các bạn nam di chuyển phông nền theo hiệu ứng, những người khác sẽ ở chế độ chờ. Chắc chúng tôi sẽ xem kịch ở cánh gà sân khấu hoặc một góc nào đó của khán phòng.

Việc các Cá Tính Giả có hoàn thành tốt vai trò của mình hay không, chỉ có thể tin tưởng thôi. Nhưng chắc là ổn thôi. Tôi không lo lắng về điều đó. Bọn họ rất cố gắng với Cá Tính của mình.

"Việc chuẩn bị vui hơn mình tưởng nhỉ! Mong chờ buổi diễn chính thức quá!"

Trên sân khấu nhà thi đấu, Kimura cùng mọi người ngồi thành vòng tròn, giữa họ là nước ngọt, cơm hộp tiện lợi và đủ thứ đồ ăn vặt. Anh chàng vẫn tươi cười rạng rỡ như mọi khi.

Giờ trong nhà thi đấu chỉ còn lại tôi, Kimura và Saitou, đúng ba đứa. Mấy đứa khác về hết rồi. Thực ra tôi định ở lại một mình thôi, nhưng hai đứa kia lại bảo "Thế thì buồn lắm", nên đã nán lại cùng tôi.

Mục đích của tôi là, ừ thì, để trông coi.

Tôi định thức trắng đêm canh chừng để mọi thứ không bị đổ vỡ hay hư hỏng. Nếu sáng mai học sinh tới trường mà mọi thứ hỏng bét thì công sức đổ sông đổ bể hết cả.

"Tôi thấy từ giờ trở đi mới là lúc đáng lo đây."

Tôi thở dài, hai đứa nó phì cười. Saitou vừa cắn miếng sandwich vừa hỏi:

"Thuộc hết rồi chứ?"

"Tạm thì là thế. Nhưng mà, có quá nhiều cảnh tôi phải xuất hiện. Lại còn phải thay hết bộ trang phục này đến bộ khác nữa chứ."

"Đành chịu thôi. Mấy vai không có Cá tính thì có ai diễn được đâu."

"Biết rồi mà."

[IMAGE: ../Images/Image00001.png]

Từ nhà khoa học, cha sứ nhà thờ, cho đến cả đức vua, tất cả đều do tôi diễn.

Hình như đức vua cũng có Cá tính, nhưng trong số đó lại có vua là Cá tính giả và vua là NPC (nhân vật không phải người chơi). Vua nào mà không có vai trò quan trọng trong cốt truyện thì được coi là NPC, dân làng đóng cũng được, Saitou nói thế.

Ừ thì, lời thoại đều là kiểu mẫu nên không khó lắm.

Không khó, nhưng mà... vẫn thấy hồi hộp.

"Người dẫn chuyện sướng thật đấy. Cứ đứng sau cánh gà cầm kịch bản mà đọc thôi."

Người đọc là bạn nữ trong lớp, Nagamura Eiko. Cô bé có vẻ muốn trở thành phát thanh viên trong tương lai. Tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng giọng nói lại rất vang.

"Nagamura là ngôi sao hy vọng của CLB Cổ vũ đấy nhé!"

Kimura vừa uống nước ngọt vừa nói.

"CLB Cổ vũ là đội cổ động viên nữ à?"

"Không phải. CLB Cổ vũ đúng nghĩa đen là một CLB chuyên đi cổ vũ. Kiểu như đến các trận đấu và nói 'Cố lên nhé!' một cách cá nhân. Còn cổ động là mang tính tổ chức đúng không? Cái đó cũng làm mình hăng máu thật, nhưng mà nghe thấy tiếng cổ vũ chỉ dành riêng cho mình thì vẫn thích hơn."

"Ồ..."

[IMAGE: ../Images/Image00002.png]

Thế mà cũng có nhiều CLB ghê.

Nhân tiện, không biết Cá tính giả có tham gia CLB ngoại khóa không nhỉ?

... Chắc là không.

"Nhưng mà, tôi hơi bất ngờ với Yaguruma đấy."

Kimura nói.

"Thế à?"

"Ừ. Kiểu như vui vẻ, hay đúng hơn là rất phấn khích ấy hả? Rất là hăng hái luôn đúng không? Dù không nhận ra tụi mình, nhưng mà cô bé đã khen con robot do tụi mình làm ra... Với lại... con bé đáng yêu phết đấy chứ."

Tôi suýt thì phun cả nước ngọt ra ngoài.

"Nói thật, Cá tính giả vẫn là có giá trị thật. Lớp trưởng thì xinh đẹp, Tsubasa-chan thì vừa đẹp vừa ngực bự, Tsukaya cũng trắng trẻo, đỉnh thật đấy."

"Con trai cũng thế mà."

Saitou nói.

"Dù hơi bực mình khi phải thừa nhận... nhưng mà bọn họ đúng là có khuôn mặt hút gái. Vì là Cá tính giả nên thực tế không được ưa chuộng cho lắm, nhưng nếu là người bình thường thì chúng ta không có cửa đâu nhỉ?"

"Ý là trời không cho ai hai điều trọn vẹn à?"

Kimura cười, không hề có vẻ tự ti.

"Mấy đứa con gái mà không phải Cá tính giả thì được săn đón ầm ầm ấy nhỉ! Mỗi tội không giao tiếp được nên đành bó tay."

"Nếu chỉ là giao tiếp thì có thể dùng email mà?"

Saitou vừa vỗ nhẹ vào chiếc laptop đặt bên cạnh vừa cười, Kimura cũng cười và bảo "Đồ ngốc."

"Cứ nhìn vào màn hình điện thoại hay smartphone của nhau mà hẹn hò à? Có gì vui đâu?"

"Đúng rồi," Saitou cũng gật đầu.

"Bọn họ ấy hả," Kimura nói tiếp,

"Giống như thần tượng trên TV ấy. Đáng yêu, nhìn mãi không chán, nhưng mà lại không thèm nhìn mình. Đúng không?"

"... Cũng không hẳn là thế đâu nhỉ?"

Tôi vừa xoay chai nước suýt cạn một nửa trong tay vừa nói.

"Nếu có cơ hội nào đó, tôi nghĩ có thể hẹn hò bình thường được mà. – À, ý tôi không phải là hẹn hò yêu đương đâu nhé."

"Trường hợp của Satou thì môi trường quá đặc biệt nên không thể lấy làm tham khảo được đâu. Chỉ riêng việc có bạn thời thơ ấu đã hiếm rồi mà đó lại còn là Dũng Giả nữa chứ."

Điều đó thì... đúng là như vậy. Bản thân việc Ryuugamine nhận ra tôi có lẽ là do cái khí chất của Tsubasa đã thấm vào tôi.

"Thôi nhưng mà, cũng tốt vì biết được rằng cả lớp có thể làm được điều gì đó theo cách này!"

Tôi gật đầu trước lời của Kimura.

Hoàn toàn đồng ý. Ban đầu tôi nghĩ là bất khả thi và quá sức, nhưng nếu đã bắt tay vào làm thì sẽ có cách thôi. Mặc dù sau buổi trình diễn chính thức ngày mai, có thể tôi sẽ nghĩ hoàn toàn ngược lại.

"... Dù sao thì, ngày mai trông cậy vào cậu đấy."

Tôi đưa chai nước ra.

"Đã làm đến mức này rồi. Chúng ta phải cho họ thấy rằng nếu cố gắng thì chúng ta cũng làm được chứ."

Cho các Cá tính giả.

Và cho những kẻ vẫn nghĩ rằng chúng ta không có Cá tính thực sự.

"Ừ!"

"Vâng!"

Những chai nước va vào nhau, tạo ra tiếng "pẹc" khô khốc vang vọng trong nhà thi đấu.