4
Siêu thị ngay trước ga, nói đến thì chỉ có một cái duy nhất: "Siêu thị Ryuugamine". Nghe tên là biết ngay đây là một siêu thị khổng lồ thuộc Tập đoàn Ryuugamine.
Nghe đâu khi mới khai trương, đã có những cuộc biểu tình dữ dội từ giới kinh doanh địa phương, nhưng tôi thì chẳng nhớ gì. Dù sao chuyện đó cũng đã mười lăm năm về trước rồi.
Giờ thì chẳng còn thấy mấy vụ biểu tình tương tự nữa. Có thể là họ đã ngầm chấp nhận sự phân chia thị trường, nhưng Tsukaya vẫn hay than thở rằng siêu thị đã cướp hết khách hàng của cô ấy, nên xem ra cũng không phải là hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Thế nhưng tôi chưa từng thấy Tsukaya trách móc, hay Ryuugamine tỏ vẻ áy náy vì chuyện đó. Mà thôi, việc con cái phải xin lỗi vì chuyện bố mẹ làm thì cũng hơi kì cục thật.
Nhưng cái thứ mà Ryuugamine muốn thử ở siêu thị là cái gì cơ chứ? Hỏi thì cô ta cứ khăng khăng bảo cứ đến đi rồi sẽ biết.
[IMAGE: ../Images/00004.png]
Tsubasa, nhất định là đừng làm gì cho đến khi tôi đến đấy nhé! Ừm, nếu Ryuugamine không có ý định tiêu diệt nhân loại thì chắc chẳng cần lo lắng gì đâu. Nhưng nếu là Tsubasa, hẳn sẽ nghĩ rằng chỉ cần Ryuugamine có mặt ở đó, cô ta cũng có thể thực hiện kế hoạch hủy diệt thế giới rồi.
Đó chính là một Dũng Giả.
Tôi phi xe đạp như lao vào bãi đỗ xe của siêu thị, rồi vẫn không quên khóa xe cẩn thận trước khi vội vã chạy vào bên trong.
Bước qua hai cánh cửa tự động, vừa vào đến cửa hàng, tôi đã nhận ra ngay sự khác thường đang xảy ra ở đâu. Không khí rõ ràng có gì đó sai sai, và một đám đông đang tụ tập ở đó.
Bên cạnh khu ẩm thực ở tầng một, tại một khoảng sân rộng đa năng, những người mua sắm đang đứng từ xa vây quanh. Thỉnh thoảng cũng có nghệ sĩ hoặc idol đang nổi đến biểu diễn, nhưng giờ thì không phải thế rồi. Bầu không khí rõ ràng rất khác thường.
"Xin lỗi, cho tôi đi nhờ một chút. Xin lỗi."
Tôi vặn mình len lỏi vào đám đông, tiến về phía trước. Mặc kệ sự phiền phức! Ai mà thèm quan tâm đến mấy cái mặt khó chịu đó chứ! Với quyết tâm ấy, cuối cùng tôi cũng thoát được nửa trên cơ thể ra khỏi bức tường người dày đặc, và ở đó, tôi thấy Ryuugamine.
Cô ta đứng sừng sững giữa quảng trường, như thể chuẩn bị bắt đầu một màn trình diễn nào đó. Không. Trông giống như đang chờ đợi đối thủ để quyết đấu thì đúng hơn. Cái gậy trong tay cô ta là cái quái gì vậy? Chắc chắn không phải là gậy bình thường rồi! Phần đầu có cả quả cầu sắt gắn gai kìa!
Gọi tôi đến – không lẽ cô ta định dùng cái đó để đánh tôi sao!? Tại sao!?
[IMAGE: ../Images/00005.png]
"Cậu đến rồi à."
Nghe tiếng đó, tôi quay lại và thấy Tsubasa đang ngồi vắt chân trên một chiếc ghế không có lưng tựa ngay bên cạnh. Cô ấy chống tay lên đầu gối, chống cằm, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Ryuugamine.
"Này, Tsubasa."
Vẫn còn nửa người bị kẹt trong đám đông, tôi hỏi.
"Cái đó, cô ấy đang làm gì vậy?"
"Như cậu thấy đấy."
"Thấy cái gì chứ... Không lẽ cô ta đang chờ tôi với cái vũ khí đáng sợ kia để đánh tôi sao!?"
"Hả? Cậu nói gì thế?"
"Không... Ryuugamine đã gọi tôi đến."
"Thế sao?"
Một nếp nhăn khẽ xuất hiện giữa hai lông mày của Tsubasa.
"Vậy thì, đây đúng là Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại rồi. Việc gọi Jirou đến nghĩa là cô ta muốn tận hưởng cảnh tượng cậu ta hoảng sợ, chạy tán loạn, và run rẩy chăng?"
Bằng cái gậy đó ư?
Kế hoạch quái quỷ gì vậy chứ.
"Tôi không biết cô ta lấy nó từ đâu, nhưng đó là một loại chùy. Nó dùng để đập chết các kỵ sĩ mặc áo giáp nặng cả người lẫn giáp, nhưng cái loại dài như thế kia thì dùng để đánh đối thủ trên lưng ngựa thì phải."
Cô ta định dùng thứ đáng sợ đó để đánh tôi ư!?
A!
Chết tiệt, cô ta nhìn thấy tôi rồi!
"Sa— Murabito A-san!"
Mặt cô ta bỗng sáng bừng lên.
"...Và, Hikarigaoka-san... ư?"
Cái vẻ mặt khó chịu thấy rõ.
"Đúng thế!"
Tsubasa đứng bật dậy. Đương nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ấy. Mọi người nhận ra thanh kiếm sau lưng cô, khẽ reo lên "À!" rồi lùi lại. Nhờ vậy mà xung quanh chúng tôi bỗng trống một khoảng nhỏ.
"Dù có định tiêu diệt nhân loại, nhưng không dễ vậy đâu! Chừng nào Dũng Giả này, Hikarigaoka Tsubasa, còn ở đây thì không thể nào!"
"...Lại nữa à."
Ryuugamine thở dài thườn thượt.
Tsubasa chu môi.
"...Gì chứ?"
"Tôi đâu có lập kế hoạch tiêu diệt nhân loại đâu."
"Nói dối!"
"Không, à, tôi vẫn thường nghĩ đến chuyện đó, nhưng – bây giờ thì không!"
Cái đó có đáng để ưỡn ngực tự hào không hả!?
"Thế cái vũ khí kia là gì?"
Tsubasa chỉ vào cái chùy mà Ryuugamine đang cầm.
"Cái này ư? Tôi chỉ định thử phá hủy trực tiếp những thứ xung quanh đây một cách ngẫu nhiên xem sao."
Hả!?
"Không, cô! Cái đó rõ ràng là phạm pháp rồi!"
"Không sao đâu. Đây là cửa hàng của bố tôi mà. Tôi cũng đã có giấy phép của cả bố và văn phòng hành chính rồi."
Vấn đề là ở đó sao!?
"Để làm gì chứ?"
Tsubasa hỏi với vẻ mặt không thể tin được.
Thế rồi không hiểu sao Ryuugamine lại nhìn tôi, má hơi ửng hồng.
Tôi chẳng hiểu gì cả!
"...Thì, tôi muốn thử xem nếu thực hành một loại khác thì sẽ ra sao. Tôi đã nghĩ làm thế nào để thuyết phục mọi Người có năng lực đặc biệt, nhưng tôi nghĩ lý do lời nói của tôi không có sức thuyết phục là vì kiểu Ma Vương của tôi đã trở thành kiểu chỉ huy trí tuệ. Nghĩ lại thì tôi cũng chưa từng thử một loại khác. Một khi đã như vậy thì dù tôi có nói gì cũng chẳng ích gì, nên tôi định thử xem sao."
"Nói tóm lại, cô định thử tiêu diệt nhân loại bằng một loại khác chứ gì?"
Ư, Ryuugamine nghẹn lời.
"Dù, dù kết quả có thể là thế, nhưng đó không phải mục đích!"
Tsubasa nhún vai, như thể muốn nói: "Chán ngắt."
"Thế nên cô mới gọi Jirou đến phải không? Để cho cậu ấy thấy việc đóng một loại khác là như thế nào, và để thuyết phục cậu ấy."
Ryuugamine nghiêng đầu.
Tôi cũng thế.
Cái cách nói chuyện kì cục đó là sao? "Như thế nào" là như thế nào cơ chứ?
Tôi định hỏi, nhưng rồi:
"Vậy thì, làm đi chứ."
Tsubasa hất cằm nói.
"Nếu không phải để tiêu diệt nhân loại thì tôi sẽ không cản đâu."
"Tôi nghĩ vậy mà."
Ryuugamine mỉm cười và nhìn tôi.
"Vậy thì, tôi sẽ thử nhé?"
Ngoài gật đầu ra, tôi còn có thể làm gì được nữa chứ. Ryuugamine mím chặt môi, rồi vung cây chùy có cán dài bất thường.
"...Tôi bắt đầu đây."
Ryuugamine vung chùy "vù" một tiếng. Mục tiêu là cái bàn tròn đặt gần đó. Quả cầu sắt có gai vung xuống!
Nhưng –
"À, ơ!?"
Ngay trước khi quả cầu sắt chạm vào, cơ thể của Ryuugamine đã xoay tròn, như bị cây chùy kéo theo.
Sau một vòng xoay, cô ta hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi thử lại lần nữa.
Nhưng cũng y hệt.
Không trúng. Không hề sượt qua.
Ryuugamine nhướng mày sắc lẹm, vung chùy một cách bừa bãi.
"Kìa!"
Nhưng vô ích.
Cứ như thể cô ta đang nhảy múa vậy. Vung lên rồi lại loạng choạng, tiến lên lùi xuống, sang phải sang trái như một người say rượu, rồi lại vung lên và xoay tròn, đôi khi còn chống đầu tròn của cây chùy xuống sàn làm điểm tựa để bản thân quay cuồng như sắp ngã – cô ta cứ lặp đi lặp lại điệu nhảy ấy.
Tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi Tsubasa.
“Dù có giỏi vận động đến mấy thì cũng chẳng dễ dàng gì mà điều khiển được vũ khí đâu nhỉ. Mà thôi, nếu chỉ nói là vụng về không thôi, thì việc không thể phá nổi một món đồ dùng hay một bức tường cũng chẳng thể giải thích được đâu.”
“Thế thì tại sao?”
“Chắc là cơ thể cô bé vô thức từ chối rồi.”
“Từ chối… cái gì cơ?”
Tsubasa lườm tôi như thể muốn hỏi “Sao cậu không hiểu gì vậy?”.
“Là từ chối việc cố làm những điều không phù hợp với bản thân đấy. …Thì ra là vậy. Chuyện này, tôi thật sự không biết.”
Tsubasa lại khẽ thở dài.
“Chết tiệt thật. Đã lỡ nói những lời cao siêu với bọn họ rồi. ‘Cá tính’ của tôi là Dũng Giả, không có một kiểu mẫu rõ ràng như Ma Vương, nên xem ra tôi đã không hiểu ra vấn đề.”
“Ý cậu là sao?”
Tôi vừa nhìn Ryuugamine đang vung chùy như múa một cách đầy nghi hoặc, vừa hỏi.
“Cốt lõi của ‘cá tính’ của tôi là ‘phụng sự chính nghĩa’ – nói thẳng ra, cách thức thế nào cũng chẳng quan trọng. Nhưng Ma Vương thì khác. ‘Kế hoạch tiêu diệt nhân loại bằng mưu kế’, mục đích và phương tiện đã hòa làm một, trở thành cốt lõi của ‘cá tính’ cô bé. Tôi không biết liệu cô bé có hiểu điều đó hay không, nhưng nếu đã hiểu mà vẫn tuyên bố sẽ giành được danh hiệu Đại Ma Vương thì…”
Tsubasa siết chặt nắm đấm, vẻ mặt nghiêng nghiêng của cô ấy trông như thể đang rất vui sướng.
“Tôi về đây.”
“Hả? Khoan đã, cậu bỏ mặc Ryuugamine thế ư?”
“Ừ. Đằng nào cũng không có ý định phá hoại nữa.”
Tsubasa lấy điện thoại ra, nhắn tin lia lịa.
“Gửi xong.”
Ngay lập tức, tiếng chuông điện thoại reo vang khắp nơi, số người hiếu kỳ cũng vì thế mà giảm đi trông thấy, hệt như răng lược bị sứt mẻ.
Kia là đội cận vệ của Tsubasa à.
Cô ấy đút điện thoại vào túi, rồi “bốp” một cái, vỗ vào lưng tôi.
“Vậy nhé, giao lại cho cậu đấy.”
“…Thật sự được không?”
“Được chứ. Dù sao thì chuyện đó chẳng phải là để diễn kịch sao? Tức là vì tôi à? Này, vì tôi là nhân vật chính mà nhỉ?”
Cái lý lẽ phi lý gì thế này!
“Nói với cô bé ấy là, hôm nay tôi sẽ rút lui vì nể phục sự năng động của cô bé nhé.”
Tsubasa phẩy tay, rồi quay bước đi.
“À, này!”
Nhưng Tsubasa không quay đầu lại, cô ấy cười khúc khích vừa vui vẻ mà cũng vừa như tiếc nuối, sau đó tự hào vẫy vẫy Bảo kiếm Envurio rồi lẫn vào đám đông mất dạng.
…Thật là một người tùy hứng mà. Nhưng thôi, chắc tôi nên nghĩ là may mắn vì không có chuyện gì ầm ĩ xảy ra. Như Tsubasa tự nói, cô ấy là nhân vật chính. Nếu cô ấy còn muốn tiếp tục diễn kịch, thì việc bị nhóm Hắc phục dẫn đi sẽ rất rắc rối.
Vậy thì, đi hướng này thôi.
“—Ryuugamine!”
Tôi lớn tiếng gọi tên cô ấy, rồi bước nhanh về phía quảng trường.
Nhưng Ryuugamine không nhìn về phía tôi.
…Thôi được, vậy là sao nhỉ?
Cô ấy không nhận ra tôi, hay chỉ đơn giản là đang hoảng loạn nên không nhìn thấy xung quanh?
Cứ nghĩ đến việc cô ấy còn chẳng nhận ra Tsubasa đã về, thì có lẽ là đang hoảng loạn thật. Điều đó cũng không phải là không hiểu được. Bởi vì cô ấy muốn phá, nhưng lại không thể chạm tới, nên hẳn là cảm thấy rất kỳ cục. Nếu tôi ở trong tình huống tương tự, chắc chắn cũng sẽ rất bối loạn.
Bỏ ngoài tai những tiếng nói “Coi chừng đấy!”, tôi tiến lại gần Ryuugamine.
Đứng ngay trước mặt “Ma Vương” đang vừa xoay tròn vừa múa may với cái chùy, đúng vào lúc cô ấy đang vung lên chuẩn bị giáng xuống.
Tôi thấy Ryuugamine run rẩy và đứng sững lại. Cô ấy đã nhìn tôi rõ ràng. Đồng tử đen thẳm giãn nở rõ rệt.
Tốt!
“Được rồi. Thôi được rồi, Ryuugamine.”
“Rầm” một tiếng, cái chùy rơi xuống đất.
Nặng đến thế ư. Âm thanh vừa rồi không phải tiếng nhẹ như gậy bóng chày, mà là tiếng khi làm rơi tạ sắt. Nó có thể đã rơi trúng đầu tôi, nhưng may mắn là nó rơi xuống phía sau Ryuugamine. Phần cán chùy chắc làm bằng vật liệu nhẹ hơn, nên kêu lạch cạch.
Thế mà cô ấy toát mồ hôi đầm đìa. Nhưng khuôn mặt lại tái xanh đi một chút.
“Sato—Dân làng A-san…”
Cô ấy chớp mắt, mồ hôi bắn ra từ hàng mi.
“À, ơ? Dũng Giả-san đâu rồi ạ…?”
“À, cậu ấy về rồi.”
“Vậy ạ…”
[IMAGE: ../image/p154.jpg]
Ryuugamine vừa nói với vẻ nhẹ nhõm, vừa xoa cánh tay. Dưới lòng bàn tay cô ấy, trên cánh tay vẫn còn để trần trong bộ đồng phục mùa hè, tôi nhận ra có gì đó khác thường.
“Cậu—!”
Tôi bất giác nắm lấy cổ tay cô ấy và kéo lại. Nổi mề đay. Dù khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ, thì quanh cổ cũng có nổi mẩn và sưng đỏ như vết giun.
“…Đau đến thế sao?”
“Hình như là vậy ạ.”
Ryuugamine khẽ thè lưỡi ra.
“…Thì đó, nó gần như là sự phủ nhận bản thân hiện tại. Thử một kiểu khác, rồi ‘cá tính’ hiện tại lại không thể phát huy đến đỉnh điểm, cuối cùng trong tương lai lại bị đóng cái dấu ‘không đủ tư cách’ thì sao… em cũng nghĩ đủ thứ đấy chứ ạ. Em đã cố gắng không nghĩ gì cả và làm thử, nhưng… thật sự rất khó để thay đổi. Cứ như là cơ thể từ chối vậy… Hơi—”
Đột nhiên, mặt Ryuugamine tái mét đi. Da cô ấy trắng bệch như sáp, cô ấy hất tay tôi ra, quay mặt đi và bịt miệng lại.
Lưng cô ấy run lên, nhưng một lát sau thì ổn định lại.
“Cậu, cậu không sao chứ…?”
“À, vâng.”
Ryuugamine gật đầu, dù khuôn mặt cô ấy trông chẳng có vẻ gì là ổn cả.
“Dạ, hình như… dạ dày em bị phản công. Nhưng mà, giờ thì ổn rồi ạ. Tuy nhiên, em đã hiểu tại sao những người có danh hiệu lại trở thành huyền thoại rồi. Điều này thật là khắc nghiệt. Có lẽ em cần phải phá bỏ giá trị quan của bản thân một lần, giống như Yaguruma-san vậy… Mỗi khi nghĩ đến, em lại thấy sợ hãi vô cùng, như thể đang nhìn xuống một cái hố không đáy vậy.”
Tôi xúc động.
Tôi run rẩy khi nhìn thấy Ryuugamine mỉm cười. Tôi muốn ôm lấy cô ấy—Tôi đã nghĩ vậy.
Tôi muốn ôm lấy cô ấy, muốn xoa dịu nỗi sợ hãi đó. Một thôi thúc trỗi dậy, tôi suýt chút nữa đã làm thế thật.
Nhưng tôi đã kìm lại.
Chúng tôi không có mối quan hệ như vậy. Chúng tôi chỉ là bạn cùng lớp, là lớp trưởng và lớp phó mà thôi. Vậy mà nếu tôi ôm lấy cô ấy—thì sẽ thế nào?
Tôi không muốn phá vỡ điều đó.
…Thôi được, bây giờ đến lượt tôi rồi.
Cô ấy đã nỗ lực đến mức nổi mề đay và buồn nôn để cố gắng xích lại gần chúng tôi. Cô ấy đã tự mình cho thấy điều đó dẫn đến kết quả gì.
Vậy thì còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi đã cố gắng xích lại gần họ chưa? Đã nỗ lực chưa? Chắc chắn có người sẽ nói là có. Nhưng liệu như vậy đã đủ chưa? Đó có phải là nỗ lực đến mức nổi mề đay và buồn nôn chưa?
Đó chính là vấn đề, nói tóm lại là vậy.
“…Sato—Dân làng A-san?”
“Xin lỗi, Ryuugamine.”
Tôi cúi đầu.
“Không, cảm ơn cậu. Cậu đã làm đến mức này rồi. Bây giờ đến lượt chúng tôi—đến lượt tôi. Tôi cũng phải nỗ lực đến mức buồn nôn mới được.”
“Không, không phải thế!”
Ryuugamine vội vàng lắc đầu.
“Không phải vậy đâu ạ! Cái, cái bệnh nổi mề đay này, với cả cái cảm giác buồn nôn này, nó giống như cơ địa của em thôi ạ! Không nôn ra thì cũng không có nghĩa là không cố gắng đâu ạ—”
Cô ấy vung tay loạn xạ.
Khổ thật.
Tôi chợt nhận ra. Ryuugamine còn ít bận tâm đến chuyện ‘có ‘cá tính’’ hay ‘không có ‘cá tính’’ hơn tôi nhiều.
Hiện tại, cô ấy không nói là vì mình là ‘Cá tính giả’. Cô ấy nói cảm giác buồn nôn là do cơ địa của bản thân.
…Mình thật là kiêu ngạo quá rồi.
Mình đã thầm mong cô ấy được sống một cuộc đời học sinh bình thường, như bao người khác.
Người tạo ra khoảng cách ấy, nào phải cô ấy. Chính là bọn mình.
Đúng vậy.
Ryuugamine vốn dĩ cũng như Tsubasa, nhìn nhận bọn mình một cách bình thường. Thế nhưng, chính bọn mình lại từ chối cô ấy, biến cô ấy thành một Cá tính giả như bao người khác.
...Người nên thay đổi, là bọn mình mới đúng.
"Mình sẽ thuyết phục Saitou và mọi người. Lớp trưởng đã cố gắng đến mức này rồi, nếu mình – Phó lớp trưởng – mà không làm được chừng ấy, thì còn ra thể thống gì nữa!"
Có lẽ đây chỉ là một suy nghĩ non nớt của riêng mình.
Nhưng thôi, cứ là vậy đi. Nếu không dám thử, chỉ biết trốn tránh, thì mình chẳng có tư cách gì mà ghen tị với họ cả!
"Ưm..."
Ryuugamine mỉm cười có chút bối rối, nhưng rồi cô ấy gật đầu mà không nói thêm lời nào.
"...Em tin tưởng anh."
***
Ngày hôm sau, tan học, mình hẹn Saitou, Kimura và Suzuki Aya đến một tiệm đồ ăn nhanh trong khu phố mua sắm, bảo rằng có chuyện muốn nói. Đây là một cửa hàng thuộc chuỗi nhượng quyền, nhưng có vẻ khá khiêm tốn, mình chưa từng thấy ở đâu khác ngoài địa phương này.
Có lẽ vì giá cả có hơi nhỉnh hơn các tiệm đồ ăn nhanh khác nên khách hàng chủ yếu là người lớn, ít khi thấy học sinh. Không có trẻ con ồn ào, không gian này khá thích hợp để trò chuyện.
Sau khi đặt túi xách và chọn một chỗ ngồi ở ghế sofa trong góc, bọn mình gọi đồ uống tùy thích. Mình từng nghĩ đến việc bao đãi, nhưng rồi lại thôi, sợ sẽ biến thành mua chuộc và làm giảm tính tự nguyện của mọi người. Mình muốn họ tham gia hoàn toàn vì ý chí của bản thân.
Mình chỉ gọi một ly "Cà phê đá hôm nay", còn Kimura thì gọi hai cái hamburger và một ly nước có ga. Suzuki Aya chọn nước ép xoài tươi, còn Saitou thì trà ô long và khoai tây chiên. Sau khi thanh toán, người ta có đưa cho một tờ phiếu xổ số gì đó, nhưng mình cứ thế nhét tạm vào túi.
Khi trở lại bàn với khay đồ ăn trên tay, cả bàn chìm trong sự im lặng nặng nề.
Ai nấy chắc đều hiểu mình gọi họ ra đây vì chuyện gì.
Mình hít một hơi thật sâu.
"...Xin lỗi!"
Đầu tiên, mình cúi đầu nhẹ và chắp tay trước mặt.
"Ơ? Khoan đã, gì vậy? Chuyện gì thế?"
Suzuki Aya ngạc nhiên hỏi, mình vội đáp:
"Chuyện hôm qua! Lẽ ra mình phải thông qua Ryuugamine mà phản đối Kuroguri trước khi đuổi theo các cậu. Lẽ ra mình phải nói 'Đừng có giỡn mặt!', rồi sau đó mới cùng nhau bàn bạc xem phải làm thế nào. Nhưng các cậu hãy hiểu cho. Mình nghĩ chúng ta không nên chia bè kết phái trong lớp theo kiểu địch – ta, hay là Cá tính giả – người bình thường. Chúng ta... dù có hay không có Cá tính, thì vẫn là bạn học cùng lớp mà, đúng không?"
Mình nói một mạch. Nói xong, mình vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu.
"Thôi nào... đâu phải lỗi của Satou đâu."
Mình nghe thấy tiếng Suzuki Aya nói.
"Tôi cũng đoán là chuyện này rồi. Tôi mà được gọi ra cùng hai người này thì chẳng còn lý do nào khác đâu nhỉ. Thôi, ngẩng mặt lên đi chứ? Xấu hổ lắm."
"...Thật không?"
"Chắc chắn rồi còn gì? ...Hai cậu cũng đồng ý mà, đúng không?"
Nghe thấy tiếng "Ừ, ừ" của họ, mình ngẩng mặt lên. Cả ba người đều có cùng một vẻ mặt. Là nụ cười gượng gạo.
Suzuki Aya khẽ vuốt tóc đuôi ngựa buộc nơ qua vai. Mình nhớ tóc cô ấy ngắn mà... là tóc giả sao?
Saitou gãi má, vẻ mặt bối rối.
"Mình cũng nghĩ rằng hôm qua mình đã nói quá lời. Bọn họ vốn dĩ không phải kẻ thù. Dù có khó chịu, nhưng không phải."
Mình thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Saitou cũng nghĩ như vậy, thì thật sự là nhẹ nhõm.
"Thế thì," Suzuki Aya nói tiếp, "cậu gọi bọn mình ra đây, rồi nói những lời này, có nghĩa là vở kịch ấy, cậu vẫn định làm tiếp sao?"
Mình gật đầu.
"Thật ư? Bị nói những lời đó mà vẫn làm sao? Bọn họ đã nói là không cần những thứ do bọn mình làm ra rồi mà? Tên pháp sư u ám ấy tuy chỉ nhắm vào kịch bản của Saitou, nhưng đó đâu chỉ là chuyện về kịch bản, đúng không? Bọn họ nói là những thứ mà người bình thường như chúng ta chuẩn bị thì không thể dùng được, cũng không muốn dùng, đúng không?"
Mình gật đầu. Đúng là vậy.
"Thế thì chẳng phải vô ích sao? Dù có chuẩn bị gì đi nữa thì họ cũng sẽ không vừa ý đâu."
"Không. Không hẳn vậy."
"Sao cậu biết được?"
Kimura vừa xé toạc vỏ bánh hamburger vừa nói. Cậu ta há miệng thật lớn, cắn ngập Premium Rich Taste Cheeseburger, rồi chén sạch cái đầu tiên chỉ trong ba miếng.
"...Sao cậu không bị nghẹn thế hả?"
Suzuki Aya ngạc nhiên nói, Kimura thì cười toe toét, khuôn mặt còn lấm tấm tàn nhang.
Ketchup dính đầy mép rồi kìa.
Mình nhìn Kimura dùng mu bàn tay quệt rồi liếm sạch vết ketchup, sau đó ngậm ống hút trong ly nước có ga, rồi mình nói tiếp, giải thích tại sao mình biết. Mình liếc nhìn Saitou và nói:
"—Là Tsubasa và Ryuugamine."
"Dũng Giả và Ma Vương?"
Mình gật đầu với Kimura, người đang rột roạt hút đồ uống.
"Mình nghe nói Saitou đã gần như túc trực bên Tsubasa để nhận chỉ đạo, và đưa tất cả những yêu cầu tùy hứng, thất thường của cậu ấy vào kịch bản."
"Thật không?"
Kimura hỏi, Saitou gật đầu "Ừm" với vẻ cười gượng.
"Cậu ấy rất hài lòng với thành quả đó. Ryuugamine cũng có vẻ không phàn nàn gì. Cậu đã thuyết phục được hai người sở hữu Cá tính độc đáo nhất rồi. Mình nghĩ không phải là vô ích dù có chuẩn bị thứ gì đi nữa đâu."
"Nếu cậu đã nói vậy..."
Suzuki Aya khẽ nhíu mày, vuốt môi bằng ngón cái.
"Nhưng mà," Saitou lại nói, "Hai người đó vẫn khác với những người còn lại. Satou vừa nói đấy, họ là loại độc đáo mà. Dũng Giả thì nhìn nhận chúng ta một cách bình thường, Ryuugamine ngày xưa cũng vậy. Nhưng những người khác thì không. Họ không thèm nhìn chúng ta, cũng chẳng thèm nghe chúng ta nói."
"Nhưng không phải thế."
Nghe câu trả lời của mình, Saitou ngạc nhiên ra mặt.
"Còn có Yaguruma. Cậu ấy không hề đưa ra yêu cầu gì cho kịch bản. Không chỉ là không phàn nàn đâu. Cái... tên gì nhỉ? Cái tên cuồng chiến sĩ đó..."
"Ousaka?"
"Đúng rồi! Yaguruma và Ousaka đã cãi nhau đúng không? Yaguruma phải đóng hai vai khác nhau mà vẫn chấp nhận kịch bản. Vậy là có thể đấy. Có thể tạo ra kịch bản khiến bọn họ hài lòng. Nếu biết rõ loại Cá tính của họ là gì, thì có thể làm được. Giống như trường hợp của Tsubasa vậy."
Nhưng Saitou lại lắc đầu.
"Không thể đâu. Đó là vì Dũng Giả nhìn nhận mình một cách bình thường nên mới làm được, đúng không? Còn Ma Vương không phàn nàn về kịch bản là vì—"
"Vì cô ấy đã biết."
Mình tiếp lời.
"Chúng ta đã tận mắt chứng kiến kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ryuugamine là như thế nào. Và điều đó đã tự nhiên được thể hiện trong kịch bản. Chuyện các Dũng Giả tự tay giải phong ấn cho Ma Vương rồi tự diệt vong, đó chính là một kế hoạch mà Ryuugamine rất có thể nghĩ ra. Vì vậy, có thể làm được. Nếu thực sự hiểu rõ họ, chúng ta có thể tạo ra thứ khiến họ hài lòng."
Saitou thở dài.
"Dù có là vậy đi nữa, làm sao mà biết được chứ? Bọn họ có thèm nhìn chúng ta đâu?"
"Mình biết. Chỗ đó, mình sẽ lo. Mình và Ryuugamine sẽ phỏng vấn bọn họ, tìm hiểu về loại Cá tính của họ. Như vậy thì... cậu có thể viết được mà, đúng không?"
Saitou không trả lời. Cậu ấy lặng lẽ uống trà ô long.
Tôi hiểu cảm giác của các cậu khi không thể trả lời ngay. Suy nghĩ tại sao lại phải làm vì những kẻ đã nói ra những lời lẽ khó nghe như vậy là hoàn toàn dễ hiểu. Đến tôi cũng không thể nuốt trôi được. Thế nhưng──**
"Này, Satou," Kimura vừa nuốt chửng chiếc bánh hamburger thứ hai vừa cất lời.
"Sao cậu vẫn còn hăng hái đến vậy? Đến cậu cũng phải thừa nhận là bọn họ quá đáng mà, đúng không?"
"À. Tôi cũng muốn hỏi chuyện đó nữa!" Suzuki giơ tay tán đồng, rồi Saitou và cả tôi cũng ậm ừ.
"Có phải chỉ vì trách nhiệm của một lớp phó thôi không? Hay còn có lý do nào khác, kiểu như động lực gì đó?"
"Chuyện đó thì…"
Tôi lần lượt nhìn ba khuôn mặt đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt họ cho thấy họ không phải đang tò mò hóng chuyện. Đặc biệt là Saitou, nét mặt cậu ấy như thể đang chờ đợi một lời giải thích để quyết định xem sẽ làm gì tiếp theo.
Không phải là không có cách để lấp liếm qua loa.
Chẳng hạn như có thể vin vào chuyện vở kịch lần này là theo lệnh của văn phòng, liên quan đến điểm đánh giá hạnh kiểm hay thành tích, để nói lảng sang chuyện khác, lấp liếm mọi thứ. Thế nhưng──
Tôi khẽ thở dài.
Làm thế e là không được. Lấp liếm qua loa bằng mấy mánh khóe vặt vãnh như thế sẽ không thể khiến bọn họ cố gắng được, tôi cảm thấy như vậy.
"…Các cậu có thể giữ kín chuyện này không?"
Ba người nhìn nhau, rồi gật đầu. Tôi tin các cậu đấy.
"…Là Ryuugamine."
Nghe tôi nói vậy, Saitou khẽ nhíu mày.
"Bọn họ đã nhờ cậu sao? Kiểu như, nếu không đáp ứng yêu cầu của văn phòng thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai à?"
"Không phải. Bọn họ chẳng nhờ vả tôi gì cả. Ryuugamine cũng thế, còn Tsubasa thì ngược lại, còn nói rằng bỏ cuộc cũng tốt mà."
"Thế thì tại sao?" Suzuki nghiêng đầu hỏi.
"Có cái siêu thị ở trước ga đúng không?"
"Siêu thị Ryuugamine, nghe cứ như siêu nhân ấy nhỉ," Kimura vừa cười vừa nói, tôi gật đầu.
"Tối qua, Ryuugamine đã thử một kiểu hành động khác hẳn với bản thân mình ở đó. Cô ấy đã thử xem liệu có thể tiêu diệt nhân loại được không. Cô ấy nói nếu không làm thế thì sẽ không có lời nào để thuyết phục những Koseisha khác."
Ryuugamine nói đó không phải là Kế hoạch tiêu diệt nhân loại, nhưng hành động của cô ấy cuối cùng vẫn cứ tương đương với Kế hoạch tiêu diệt nhân loại, nên tôi không hề nói sai.
"Ý cậu là sao?" Saitou nghiêng đầu.
"Kiểu Ma Vương của cô ấy là thuộc dạng trí tuệ đúng không? Nhưng tối qua, cô ấy đã cố gắng trực tiếp phá hoại. …Mà, chuyện cô ấy làm điều đó ở quảng trường trong siêu thị của chính cha mình thì vẫn còn chút tính toán trong đó──dù sao thì cô ấy cũng đã thực hiện. Tất nhiên Tsubasa cũng có mặt ở đó nhưng… cậu ta không ra tay."
"Là Dũng Giả mà sao lại thế?"
"Chắc là cậu ta thấy không đáng để ra tay──không có giá trị. Dù sao thì Ryuugamine cũng chẳng phá được bất cứ thứ gì."
Mày của tất cả mọi người đều động đậy, như muốn hỏi có ý gì.
"Có lẽ là cơ thể cô ấy đã từ chối việc thực hiện hành động khác với kiểu Cá tính của mình. Dù có vung chùy bao nhiêu lần cũng không đánh trúng bất cứ thứ gì. Thậm chí còn không sượt qua. Thế nên Tsubasa đã chán nản bỏ về. Tôi gọi lại, và Ryuugamine đã từ bỏ ý định phá hoại… nhưng trên tay cô ấy nổi đầy mề đay và mẩn đỏ. Cô ấy còn suýt nôn nữa. Nhìn cô ấy, tôi nhận ra rằng việc làm những hành động khác với kiểu Cá tính hiện có của họ là điều khó khăn đến nhường nào."
"Chuyện đó… không phải chỉ xảy ra với riêng Ryuugamine-san thôi sao?"
Tôi lắc đầu với Suzuki.
"Khi Yaguruma phá bỏ khái niệm về robot cũ, tức là kiểu Cá tính nguyên bản của cậu ấy, cậu ấy cũng rơi vào trạng thái có thể gọi là hoảng loạn. Đối với bọn họ, làm những điều khác với kiểu Cá tính của mình là khó khăn đến nhường ấy. Có lẽ điều đó giống như việc bị phủ nhận con đường sống duy nhất mà mình có."
"…Dù sao thì chẳng phải hơi quá đáng sao?" Saitou nghĩ vậy cũng phải. Nói ra thì có vẻ quá lời, cũ rích. Nhưng đó là điều mà chỉ chúng ta mới nghĩ được. Bởi vì chúng ta có vô vàn con đường để sống.
"…Trước đây, Ryuugamine từng nói với tôi──rằng cô ấy ghen tị với chúng ta."
"Hả?" – Ba người khựng lại. Tay Kimura đang đưa hamburger lên miệng, tay Suzuki đang định vuốt tóc, tay Saitou đang nâng cốc, tất cả đều dừng lại.
"Koseisha chỉ có một con đường sống duy nhất. Cho dù có thể thay đổi kiểu dáng thì cũng vẫn vậy. Đó là lối sống thực hiện vai trò được phân công bằng Cá tính của mình trong Tail Universe. Cá tính không thể thay đổi. Ma Vương không thể trở thành Dũng Giả. Nhưng điều mà chúng ta không làm được chỉ là đóng vai. Không, nếu nộp đơn và được chọn làm dân làng, thì ngay cả vai diễn đó, dù chỉ là vai phụ, cũng có thể làm được. Ngoại trừ việc làm diễn viên chính trong Tail Universe, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì. Chúng ta có khả năng đó. Cô ấy──nói rằng cô ấy ghen tị với điều đó."
Tôi dừng lời, làm ẩm cổ họng bằng cà phê.
"Đúng là lời lẽ của bọn họ khó chịu thật. Nhưng chúng ta cũng đang nói những điều tương tự mà đúng không? Chúng ta nhìn hành động của bọn họ, cười nhạo, biến đó thành trò giải trí. Lợi dụng việc bọn họ không nhận ra──không thể nhận ra điều đó, chúng ta công khai vui vẻ. Dù ở cùng một nơi, nhưng có thể nói chúng ta đang sống ở một thế giới khác."
"Nhưng mà," Suzuki nói. "Chúng ta đã hòa hợp với điều đó mà đúng không? Chuyện lần này, tôi nghĩ là văn phòng, theo một nghĩa nào đó, đã cố gắng phá vỡ điều đó. Nhưng không thành công. Dù không phải là cô Dũng Giả kia, nhưng vậy là đủ rồi mà? Thế nhưng, tại sao Satou vẫn muốn thử thách?"
Tất cả nhìn tôi. Chắc hẳn tất cả đều có cùng câu hỏi.
"…Chuyện đó, là vì tôi là lớp phó."
Môi Suzuki khẽ chu ra, tỏ vẻ chán nản.
"Kiểu như muốn làm người tốt hả?"
"Không phải. Tôi đã thấy──lớp trưởng của chúng ta cố gắng. Tôi tận mắt chứng kiến cô ấy thử thách những điều đến mức nổi mề đay. Cô ấy đã tự mình thử xem sẽ ra sao nếu thử một kiểu khác. Chắc chắn cô ấy biết nếu làm vậy sẽ thế nào. Không thể nào không được dạy. Họ tự mình quyết định sẽ trở thành Ma Vương thế nào, sẽ trở thành Robot ra sao, và họ phải đạt đến trình độ cao nhất trước khi trưởng thành. Tôi không biết nếu không làm được sẽ thế nào. Nhưng tôi biết bọn họ cực kỳ sợ hãi điều đó. Thế nên tôi nghĩ bọn họ mới phải liều mạng, cố gắng hết sức, không có tâm trí đâu mà để ý đến những thứ khác."
Tự mình nói ra, tôi chợt "à" một tiếng.
Có lẽ nào, là như vậy sao? Việc bọn họ không nhận ra chúng ta là vì họ không có tâm trí đâu mà để ý đến chăng?
Cái sự thiển cận đáng sợ đó──có lẽ là xuất phát từ sự cố gắng hết mình.
"…Thế nhưng, Ryuugamine đã thử một kiểu khác. Đó là vì cô ấy là lớp trưởng của lớp chúng ta. Vì lớp, cô ấy đã cố gắng bẻ cong một thứ mà lẽ ra không dễ gì bẻ được. Tôi──tôi thật sự rất xấu hổ. Thấy mình thật thảm hại, như một đứa trẻ con vậy."
Chắc hẳn Saitou đã hiểu tôi đang nói về họ, lông mày cậu ấy khẽ trùng xuống.
「Đương nhiên, việc tôi nổi cáu ở đó chẳng có gì là sai cả. Bị nói như thế thì đương nhiên rồi. Nhưng lẽ ra tôi không nên dừng lại ở đó. Đáng lẽ ra, tôi nên nói chuyện với bọn nó, dù có đang bực tức đi chăng nữa, để xem rốt cuộc phải làm gì.」
Một phần trong góc đầu tôi khẽ thì thầm, rằng mình đang nói những điều hèn nhát, thối nát gì thế này, nhưng tôi mặc kệ. Dù xấu hổ đến chết đi được, tôi vẫn nghĩ mình cần phải nói ra. Không phải là những lời tính toán thiệt hơn hay chia sẻ trách nhiệm vòng vo như mọi khi, mà là những lời từ tận đáy lòng.
「Cho nên tôi mới muốn thử lại một lần nữa. Tôi là Lớp phó mà. Ryuugamine – Lớp trưởng đã dốc hết sức mình rồi. Giờ đến lượt tôi. Hơn nữa… tôi thật sự muốn làm điều đó. Tôi muốn tổ chức Lễ hội văn hóa cùng tất cả các thành viên trong lớp. Dù sao thì cũng đã cùng lớp rồi mà. Tôi muốn làm lễ hội với bọn nó và tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.」
À, ra vậy… Hóa ra là thế.
Chỉ đến khi dứt lời, tôi mới nhận ra mình đã nghĩ như thế. Đó không phải là điều tôi đã suy nghĩ kỹ rồi mới nói ra. Tôi cứ thế nói tuôn ra, và lần đầu tiên, tôi biết được đôi khi mình sẽ hiểu rõ suy nghĩ của bản thân hơn sau khi nói chúng ra.
Đúng rồi.
Tôi muốn làm lễ hội văn hóa cùng bọn nó.
Tôi khẽ thở dài, nhấp ngụm cà phê. Mấy viên đá đã tan chảy, tạo thành một lớp màng trong suốt trên bề mặt ly cà phê đá.
Điều cần nói đã nói rồi.
Nếu lần này mà vẫn không được── thì cũng đành chịu thôi.
Tôi sẽ tự mình chỉnh sửa kịch bản dựa trên bản của Saitou, tự làm đạo cụ lớn, còn trang phục thì… hoặc là đặt ở cái cửa hàng chuyên đồ cho Người có năng lực đặc biệt kia, hoặc là năn nỉ ỉ ôi bọn nó tự sắm lấy, kiểu gì tôi cũng phải làm cho bằng được.
「Hê…」
Kimura đặt tay đang cầm nửa cái bánh hamburger xuống, vẻ mặt có chút thán phục.
「Không biết đấy. Satou hóa ra lại là dân ‘thể thao’ đấy chứ.」
「Chuyện đó──」
「Có chứ! Tôi cứ tưởng cậu lạnh lùng hơn nhiều. Kiểu lúc nào cũng tính toán làm sao để khéo léo xoay sở ấy, hơi… kẹt sỉ một tí ấy nhỉ?」
「Cậu nghĩ tôi như thế sao?」
「Thì cũng có!」
Kimura cười, nụ cười không thể ghét được, rồi một hơi nuốt chửng phần bánh hamburger còn lại.
「Vì cậu nói thật lòng nên tôi cũng nói thôi. Chứ không phải là tôi nghĩ cậu đáng ghét hay gì đâu nhé? Cậu cứ bị Tsubasa-chan lôi kéo suốt nên chắc học được mấy chiêu xoay sở khéo léo đó, với lại chắc cậu phải làm thế mà, đúng không? Mấy đứa khác cũng làm điều tương tự dưới hình thức khác thôi. Lớp trưởng hồi cấp hai bị tẩy chay là vì nếu ai dính vào cậu ấy thì có thể bị biến thành nguyên nhân của Kế hoạch tiêu diệt nhân loại nên mấy đứa khác mới không dám hé răng gì, đúng không? Đó là cậu ấy làm theo cách khác thôi, chứ xét về ý nghĩa 'xoay sở khéo léo' thì cũng như nhau cả.」
Saitou có vẻ hơi ngượng nghịu, nhưng có lẽ đúng là vậy.
Tôi không thể phủ nhận rằng sau nhiều lần bị kéo vào các rắc rối với Tsubasa và cùng nhau bị mắng, tôi đã dần hình thành suy nghĩ “thì sao chứ?”. Việc Ryuugamine nghĩ ra Kế hoạch tiêu diệt nhân loại từ lời nói của tôi, thì đó cũng không phải là trách nhiệm của tôi – việc tôi có thể nghĩ như vậy không thể nói là không liên quan đến những chuyện đã xảy ra đó.
「Thế nên lúc bị gọi ra đây, tôi cứ nghĩ lần này cậu lại định nói về mấy chuyện công vụ hay thành tích học tập gì đó, ai dè lại chơi chiêu ‘đánh thẳng’ thế này chứ.」
Kimura khúc khích cười.
「Được thôi. Tôi sẽ làm. Bị cậu ‘tỏ tình’ một cách xấu hổ như thế, thì với tư cách là một người ‘thể thao’ chính hiệu, tôi không thể không làm được! Lớp trưởng đã dốc hết sức mình, cậu đã dốc hết tấm lòng, mà tôi lại không làm gì thì còn ra thể thống gì nữa!」
「Kimura…」
Chết tiệt. Tim tôi bỗng thấy ấm áp lạ thường.
「Aizzz…」
Kế bên, Suzuki vừa nghịch đuôi tóc cột cao vừa thở dài.
「Kimura này… cậu nói thế thì tôi không từ chối được rồi.」
「Suzuki──」
「Đùa thôi. À, không phải, không phải là không từ chối được. Mà là tôi đã định làm công việc này ngay từ đầu rồi. Chưa nói với ai bao giờ, nhưng… vì Satou với Kimura đã nói thật lòng nên tôi cũng nói thật nhé… Tôi muốn thiết kế trang phục cho Người có năng lực đặc biệt trong tương lai. Dù tôi hay chơi cosplay để giải trí, và cũng rất thích tự mình hóa trang thành Người có năng lực đặc biệt, nhưng tôi muốn những người có năng lực thật sự mặc trang phục do tôi thiết kế cơ. Vậy nên── tôi nghĩ đây là một cơ hội nhỏ để biến ước mơ thành hiện thực, với lại cũng là dịp để thử tài, nên tôi đã nhờ bạn bè giới thiệu tôi vào làm thiết kế trang phục.」
「Thì ra là thế.」
「Tự ứng cử mà lại làm vậy có hèn không nhỉ? Chỗ đó thì… thôi, cứ cho là sự ngại ngùng của con gái đi. Nhỉ?」
Cái cử chỉ chắp tay trước mặt rồi nháy mắt trông rất đáng yêu. Tôi không hề biết. Suzuki cũng có biểu cảm thế này sao.
Mà hồi trước tôi còn chẳng nhớ nổi mặt cô ấy nữa là.
「…Nghiêm túc chứ?」
Trước ánh mắt hơi mang vẻ dò xét của Saitou, tôi thẳng thắn gật đầu.
「Nhưng mà, dù chúng ta đồng ý thì ý kiến của những người khác thì sao? Cậu có gom lại được không?」
「Không sao đâu.」
Kimura nói trước cả khi tôi kịp lên tiếng.
「Mấy đứa khác, nói thẳng ra là giúp đỡ tôi và Suzuki thôi mà. Nếu chúng ta quản lý tốt thì, nói trắng ra là, nhờ người khác giúp cũng được.」
Suzuki cũng gật đầu.
「Thực ra, tôi đã định nhờ mấy người bạn chơi cosplay giúp may vá quần áo rồi. Mấy thứ này không phải là đồ mà mấy đứa chưa từng may vá có thể làm được đâu. Còn đạo cụ nhỏ thì… thôi, tệ nhất thì mua ở đâu đó cũng được.」
「Cái gì vậy… Vòng vây đã chặt đến thế rồi sao.」
Nói rồi, Saitou cười khổ.
「…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm.」
「Saitou!」
Tôi buột miệng kêu lên, rồi vội vàng rụt cổ lại.
「…Cảm ơn cậu.」
「Không sao đâu. Tôi cũng thấy tức vì cứ bị nói mãi mà không đáp trả được, với lại cũng không dám nhìn mặt mấy đứa bạn ở câu lạc bộ kịch đã giúp đỡ nữa. Nhưng mà, nếu lần sau mà không được thì tôi sẽ rút đấy nhé?」
「Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tìm hiểu kỹ. Bọn nó đã đọc kịch bản một lần rồi, vậy thì chỉ cần hỏi xem chúng không hài lòng chỗ nào, và làm thế nào để chúng hài lòng là được đúng không?」
「Nếu vậy thì sẽ không có giới hạn đâu. Thay vào đó, hãy hỏi xem những điểm nào là tuyệt đối không thể nhượng bộ. Thành thật mà nói, tôi không phân biệt được sự khác nhau giữa ‘kiểu khác’ và ‘biến thể khác’ đâu.」
Tôi gật đầu.
Tốt rồi. Cảm giác như có thể xoay sở được rồi.
Đúng là như Saitou nói. Thay vì hỏi những mong muốn, việc tìm hiểu những phần không thể nhượng bộ sẽ chính xác hơn. Hơn nữa, nếu có ít ràng buộc hơn thì Saitou cũng ít phải chỉnh sửa hơn.
「──Thế thì, một lần nữa nào.」
Kimura đưa nắm đấm ra giữa bàn.
「Gì thế?」
「Này. Mấy cậu cũng đưa nắm đấm ra đi chứ. Đây là nghi thức củng cố tinh thần đoàn kết đấy.」
Chúng tôi nhìn nhau, rồi làm theo lời cậu ấy.
「Cố gắng hết mình nào! Fight!」
“Cộp”, mấy nắm đấm khẽ chạm vào nhau. Kimura cười toe toét nhìn chúng tôi đang bối rối. Đúng là xấu hổ thật── nhưng mà, nói sao nhỉ, có một cảm giác rất đặc biệt.
Không biết Saitou và Suzuki cũng có cùng cảm nhận không, khi tôi khẽ đưa nắm đấm ra một lần nữa, họ cũng nhẹ nhàng chạm vào nắm đấm của tôi, rồi cười ngượng ngùng.
Và rồi──
「Oái!」
Một tiếng kêu ngạc nhiên phát ra từ bàn cạnh cửa sổ. Tôi quay lại và cứng đờ người, cứ như vừa nuốt phải một cây gậy vậy.
「Ơ, Lớp trưởng…?」
Suzuki nheo mắt thì thầm, không biết có phải vì đang đeo kính áp tròng không. Dù bị ngược sáng, nhưng tôi nhận ra ngay lập tức.
Chắc chắn là Ryuugamine Ouko!
[IMAGE: ../Images/001.jpg]
Cô nàng mặc đồng phục, không biết định làm gì mà cứ bám dính vào khung cửa sổ lớn như một con thằn lằn.
Chà. Ánh mắt chạm nhau rồi -- này!
Ngay khi biết bị phát hiện, Ryuugamine như không có chuyện gì mà rời khỏi cửa sổ, quay gót bước đi.
"Thôi chết. Tôi về đây."
Tôi vội nắm lấy cặp, đưa tay lên ngang mặt rồi rời khỏi chỗ ngồi. Những lúc như thế này, tôi thấy thật may mắn khi các cửa hàng đồ ăn nhanh tính tiền trước.
Từ phía sau, không hiểu sao tiếng của Suzuki Aya vọng tới:
"Cố lên nhé!"
Được thôi. Cứ để tôi đi hỏi han đám đó cho ra nhẽ! ...Mà, có phải ý đó không nhỉ? Câu "cố lên" vừa rồi hình như ám chỉ cái gì đó khác thì phải... Thôi kệ.
Ra khỏi tiệm, Ryuugamine đã đi trước khá xa. Hơn cả đi bộ, cô ấy đang chạy lướt. Chắc là đang tập đi bộ nhanh hay gì đó.
Nếu vậy thì!
Tôi rẽ vào góc đường ngay phía trước, rồi lập tức lao đi. Khu phố mua sắm này có nhiều ngõ ngách thông nhau phía sau, nhưng con đường chính thì chỉ có một. Nếu tôi chạy, có thể Ryuugamine cũng sẽ chạy theo, nên tôi phải đi đường vòng để đón đầu và mai phục cô ấy.
Tôi chạy khoảng mười cửa hàng qua đường sau, sau đó rẽ vào một con hẻm chỉ vừa đủ cho một người đi qua, rồi vọt ra đường chính. Vừa ra tới nơi -- tôi giật mình vì những tiếng hò reo "Wow!" cùng tiếng chuông "leng keng" vang lên liên hồi.
"Trúng số độc đắc!"
Những gian hàng mái đỏ trắng xếp thành hàng dài trước các cửa tiệm, và ở khắp nơi đó, những tiếng hò reo, tiếng chuông vang lên liên tục.
Cứ như lễ hội -- không, ngay cả lễ hội mùa hè cũng chẳng nhộn nhịp đến thế này. Thật sự, đây có phải vẫn là con phố mua sắm quen thuộc không? Tôi ngước lên, thấy tấm băng rôn "Đại Hội Bốc Thăm May Mắn" được treo cách mỗi mét, với những hạt kim sa lấp lánh phản chiếu ánh sáng.
Những thứ này hôm qua vẫn chưa có -- không, ngay cả sáng nay cũng không. Tôi nhớ là đã nhìn thấy từ trên xe buýt. Hồi đó, nó trông khá tiêu điều, cảnh tượng quen thuộc.
"...Chẳng lẽ, không biết từ lúc nào mình đã lạc sang Tail Universe rồi sao...?"
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, thì:
"Làm gì có chuyện đó chứ?"
Giọng nói thì thầm bên tai khiến tôi giật bắn. Quay lại nhìn, Ryuugamine đang đứng đó, và không hiểu sao lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh như băng.
"Chỉ là một buổi bốc thăm trúng thưởng thông thường thôi mà. Nhằm mục đích phục hồi kinh tế khu phố ấy mà."
"Thật sao...?"
Vậy mà, số lượng địa điểm bốc thăm lại nhiều một cách đáng ngờ. Hơn nữa, phương pháp không chỉ đơn thuần là quay hộp để lấy bi, mà còn có cả phi tiêu vòng quay, rút thăm bằng dây, và cả máy đánh bạc nữa.
"Đây thật sự là bốc thăm trúng thưởng sao...?"
"Phải chứ?"
Ryuugamine vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng, chống tay lên hông và ưỡn ngực ra. Ngừng ngay đi! Dù không quá lớn nhưng nó vẫn lấp ló dưới bộ đồ mùa hè, có tác động không tốt đến tuổi dậy thì đấy!
"Với cái tên lừng lẫy là 'Triệu Lượt Bốc Thăm'! Giải đặc biệt đầu tiên là phiếu du lịch!"
Bình thường quá nhỉ...
"Hoặc là, Thẻ Cơ Hội Tứ Quý!"
"Cái gì thế?"
"Là thẻ mà khi thu thập đủ bốn loại, cậu có thể thử vận may ở giải thưởng cao hơn. Giải đặc biệt của giải đó là phiếu du lịch ba sao!"
Ồ, hoành tráng hơn rồi à?
"Hoặc là, Thẻ Cơ Hội Bán Triệu!"
"Khoan đã, khoan đã, khoan đã!"
Tôi đưa tay ra trước mặt Ryuugamine.
"Cái giải cao hơn đó có bao nhiêu cấp vậy!?"
"Trên 'Bán Triệu' là 'Triệu' chứ? Vì tên là 'Triệu Lượt Bốc Thăm' mà. Nếu chia nhỏ quá nhiều cấp, mọi người sẽ mất hứng mất."
"...À mà, giải thưởng cao nhất là gì?"
"Là 'Triệu' thì đương nhiên là vàng trị giá một triệu yên rồi. Ai có nhu cầu thì có thể đổi ra tiền mặt ngay tại chỗ."
Cái hệ thống này... có gì đó mờ ám!
"À, cứ mua sắm mười yên là nhận được một phiếu rút thăm. Nhìn xem. Ai cũng mua sắm điên cuồng vì muốn có phiếu rút thăm cả! Nào, mua đi! Rồi rút thăm đi!"
Mọi người đang say mê với việc rút thăm, chẳng ai để ý đến Ryuugamine cả... nhưng cái biểu cảm này của cô ta, chắc chắn đây là Kế hoạch tiêu diệt nhân loại! Nhưng mà, đây là kế hoạch lừa đảo kiểu gì đây? Nếu có người thua lỗ, thì chẳng phải chỉ có mỗi Ryuugamine, người đang bỏ ra giải thưởng, chịu thiệt sao?
"—Ma Vương! Kế hoạch của ngươi ta đã nhìn thấu hết rồi!"
Đến rồi à!
...Mà, Tsubasa. Không phải kiểu nói chuyện thường ngày của cậu ấy. Hay nói đúng hơn, sao lại mắt rưng rưng thế? Với lại, không xuất hiện từ trên cao như mọi khi mà lại đứng ngang hàng với bọn tôi. Và nữa... cái túi giấy cậu ấy đang cầm là gì vậy?
Tsubasa nặng nề đặt những chiếc túi giấy đầy ắp xuống, rồi chỉ thẳng ngón tay vào Ryuugamine.
"Bốc thăm may mắn để phục hồi kinh tế khu phố ư, đó là lời nói dối trắng trợn! Ngươi lấy việc bốc thăm làm bàn đạp để đẩy con người vào cờ bạc, tước đoạt ý chí lao động của họ! Tạo ra sự phân hóa giàu nghèo! Phá hoại các mối quan hệ! Khuyến khích xung đột! Và rồi dẫn đến nội chiến, rồi chiến tranh thế giới đúng không!"
Không.
Chuyện đó thì quả là suy diễn quá xa rồi. Nếu cờ bạc dẫn đến chiến tranh, thì các quốc gia có sòng bạc hẳn đã diệt vong từ lâu rồi. Thậm chí khu vực đó còn kiếm được lợi nhuận thì phải?
Này, Ryuugamine. Lần này thì cậu quá đáng rồi đấy—
"...Phư phư phư. Quả không hổ danh là Dũng Giả!"
Chế độ Ma Vương đã bật!? Trúng phóc rồi sao!
"Nhưng, cái bộ dạng đó là sao đây? Có vẻ ngươi đã hoàn toàn rơi vào bẫy của ta rồi nhỉ?"
Tôi nhìn theo hướng ngón tay Ryuugamine chỉ vào những chiếc túi giấy.
Đúng thật!
Một núi giấy ăn bỏ đi! Một núi đồ đã mua!
"Cậu bị nghiện nặng đến mức nào vậy, hả!?"
"Nhưng, nhưng mà, Jirou!"
Tsubasa lấy ra một thứ gì đó từ trong túi, xòe ra như một chiếc quạt.
"Chỉ còn một tấm nữa! Chỉ còn đúng một tấm thôi mà!? Em đã rút được giải đặc biệt ba lần rồi, thu thập được ba tấm rồi! Chỉ còn một lần nữa thôi! Chỉ một lần nữa là em!"
"Thật sự là đã mắc bẫy rồi còn gì! Từ bỏ đi!"
"Không, không được! Anh nghĩ em đã bỏ bao nhiêu tiền vào đó rồi hả!? Tiền tiêu vặt cũng đã dùng hết sạch rồi, hơn nữa, em không thể dừng lại cho đến khi vạch trần được dã tâm của Ma Vương!"
"Cậu đã vạch trần rồi còn gì! Ryuugamine cũng đã thừa nhận rồi mà!"
"Cái đó thì..."
Tsubasa bĩu môi, nhìn tôi đầy vẻ oán trách.
Haizz. Cái vụ Ma Vương nọ kia chỉ là cái cớ thôi. Thật lòng là cô ấy không muốn dừng lại vì sẽ bị thiệt, sẽ phải kết thúc trong thua lỗ. Điều đó có nghĩa là thua Ma Vương sao.
"Nếu không có tiền thì ta cũng có thể cho vay đấy, Dũng Giả."
Ryuugamine vung tay về phía trước. Tôi nhìn theo. 'Văn phòng đại diện đặc biệt của Tập đoàn Tài chính Ryuugamine ấm áp' -- cái gì, cho vay tiền nữa sao!? Ấm áp ở đây là ấm ví tiền à!?
"...Nếu bây giờ thì lãi suất sẽ đặc biệt thấp đấy?"
"Ư ư..."
"Đứng lại!"
Tôi túm lấy cổ áo Tsubasa, kéo cô ấy lại khi cô ấy đang lảo đảo định đi về phía gian hàng.
"Đi vay nợ để rút thăm may mắn thì cậu nghĩ cái gì vậy! Dì ấy -- không, Cá tính của Dũng Giả sẽ khóc đấy!"
"Khặc..."
Ôi chao... trông cô ấy thật sự tiếc nuối.
Tsubasa run rẩy đôi vai, lục lọi trong túi giấy.
"...Đã thế này rồi, chỉ còn cách dùng đến chiếc hộp kho báu cấm này thôi."
Vừa nói, cô ấy vừa lấy ra một con heo đất bằng gốm hình gấu méo mó.
Khoan đã? Hình như đã thấy ở đâu đó rồi thì phải—
"Cái quái gì! Cái đó là heo đất của tôi mà!"
Không thể nhầm được. Là cái tôi làm trong giờ học hồi tiểu học.
"Trả đây!"
Khi tôi định giằng lại, Tsubasa liền kẹp chặt nó vào giữa bộ ngực đồ sộ của mình, như thể muốn chôn vùi nó. Mặt con gấu trông có vẻ hạnh phúc một cách khó hiểu.
"K-k-k-k-k-k-không phải! Em tìm thấy nó trong một quest mà! Cha-chà! Dũng Giả đã tìm thấy một hòm kho báu!"
"Nói vớ vẩn! Không trả là tôi bóp ngực đó!"
"Được thôi!? Jirou có bóp thì cũng chẳng cảm thấy gì đâu!"
"Cậu nói rồi nhé! Thế thì tôi bóp th—"
Tôi thấy những vì sao.
Lời qua tiếng lại, khoảnh khắc tôi định thò tay về phía bộ ngực căng tròn của Tsubasa, một cú trời giáng bất ngờ ập xuống sau gáy. Cứ ngỡ mắt nổ đom đóm, lồi cả ra ngoài!
"Ryuugamine, làm cái trò gì vậy hả?" – Vừa nghĩ vừa quay đầu lại, tôi thấy Tsukaya Mairi đang đứng đó, khoác chiếc tạp dề cao su đen, tay lủng lẳng một con cá ngừ vằn nguyên con.
"…Cậu đang định công khai làm chuyện đồi bại trước cửa hàng của người ta đấy à?"
"Hả? Chỗ này là…?"
Nhìn lại, quả thật đó là tiệm cá tươi nơi Tsukaya làm thêm.
"Không, không phải chuyện đồi bại gì đâu! Chỉ là con nhỏ này nó… nó lấy hũ tiền tiết kiệm của tôi!"
"Không phải!" – Lạ thay, người lên tiếng lại là Ryuugamine.
"Nếu là… Dân làng A-san thì có thể lắm ạ."
Giọng điệu cô nàng cũng đã trở lại bình thường, không còn là Ma Vương nữa.
"Cái con nhỏ này, mày nói cái quái gì…?"
"Tôi thấy mà. Ở cửa hàng thức ăn nhanh đằng kia, hai người đang hẹn hò!"
Hẹn hò á?!
"Cái gì cơ?!"
Lông mày Tsubasa nhíu chặt lại, giận dữ nhếch lên, tay còn lại túm chặt cổ áo tôi.
"Chuyện gì đây hả!? Hẹn hò là cái gì?!"
"Hiểu lầm thôi!"
"Anh định chối bay chối biến à? Rõ ràng là ăn uống thân thiết với nhau mà."
Ryuugamine lạnh lùng dồn ép, giọng nói buốt giá đến đóng băng cả không khí! Rốt cuộc là cái quái gì vậy hả?!
"Thằng Jirou này! Thằng Jirou này!"
Tôi bị Tsubasa lắc cho bần bật, bị Ryuugamine nhìn bằng ánh mắt như thể nhìn côn trùng, rồi lại bị Tsukaya dùng cá ngừ vụt vào người từ phía sau như đánh mộc ngư.
[IMAGE: ../image/p184.jpg]
"…Mấy đứa! Đủ rồi đó!"
Tôi gầm lên, giật tay Tsubasa ra.
"Có hẹn hò cái gì đâu! Hơn nữa, lúc đó chẳng phải Suzuki, Saitou và Kimura đều có mặt đàng hoàng đó sao! Sao lại bảo là hẹn hò được?!"
"Ơ…?"
"A! Ryuugamine, mày! Mày không nhìn thấy bọn họ à! Mày chỉ thấy mỗi tao với Suzuki thôi đúng không?!"
"À thì… Ehe ♪"
Thè lưỡi ra vẻ dễ thương cũng vô ích thôi! Rốt cuộc là dựa vào tiêu chuẩn quái quỷ gì vậy hả?!
"Ồ, thì ra là vậy."
Tsubasa bĩu môi. Thế nhưng, có vẻ như sau trận ồn ào vừa rồi, cơn sốt xổ số của cô nàng đã nguội đi. Cô bỏ chiếc hũ tiết kiệm – hũ tiền tiết kiệm của tôi – vào lại túi giấy, rồi hừ một tiếng qua mũi.
"Mất hứng rồi. – Cô may mắn thoát chết đấy, Ma Vương!"
"Có ổn không khi mặc kệ như vậy? Cứ thế này, một trong những kế hoạch của tôi sẽ được tiến hành đấy."
Ryuugamine khoanh tay, khẽ mỉm cười.
Nhưng Tsubasa chẳng thèm để ý nữa, cô rút điện thoại ra và gõ phím lia lịa. Lập tức, chuông điện thoại đổ vang khắp nơi, một số lượng không nhỏ người đang xếp hàng xổ số bỗng bỏ cuộc, như không có chuyện gì xảy ra, rồi cứ thế bước đi đâu đó.
…Đội cận vệ của Tsubasa à. Mà nói thật thì, các người cũng bị mắc bẫy rồi còn gì!
"Khi bình tĩnh lại thì kế hoạch đó chán òm à. Vả lại… nếu Jirou đã quyết tâm thì sao có thể bị đưa đến Cơ sở được? Nếu chuyện đó xảy ra, nhân vật chính sẽ biến mất mất."
Tsubasa này, sao mày lại hiểu rõ vậy chứ.
"Thế nên, tôi về đây. …Ma Vương đại nhân thật may mắn nhỉ. Lại được mọi người vui vẻ ủng hộ rồi."
"Bộp," Tsubasa vỗ vai Ryuugamine, rồi ôm chiếc túi giấy nhảy chân sáo chạy đi mất.
"Này! Trả lại hũ tiền tiết kiệm cho tử tế vào đấy!"
"Không thích đâu!"
Tsubasa lè lưỡi trêu chọc, quay người một vòng rồi hòa vào dòng người.
…Thiệt tình.
Mà thôi, nói thật thì trong đó cũng chỉ có năm trăm yên thôi mà.
"Hừm… Dũng Giả đáng ghét."
Tôi nghe Ryuugamine lầm bầm đầy vẻ căm ghét, vừa nghĩ về lời Tsubasa vừa nhìn về phía Tsukaya. Cửa hàng cá tươi đằng sau tôi chật kín khách, cá bán chạy như tôm tươi. Ông chủ cửa hàng trông như một con gấu cứ liên tục gọi Tsukaya, nhưng dù tôi thấy cô bé, dường như cô lại không nghe thấy gì nên chẳng hề quay đầu lại.
"Ông chủ gọi kìa, Tsukaya."
"Hả?"
Tsukaya quay lại, dường như lúc đó mới nhận ra, liền vẫy con cá ngừ rồi đáp "Cháu đến ngay đây."
"Vậy thì, tôi xin phép trở lại làm việc ạ."
"Ừ."
"À – trước đó, một chuyện. Anh đã quyết định tham gia vở kịch rồi ạ?"
"Cũng đúng."
"Vậy sao. Cứ ngỡ là anh đã bỏ cuộc rồi chứ. Nhưng nếu đã vậy, tôi sẽ hợp tác. Tuy nhiên, tôi nghĩ sẽ cần chỉnh sửa một chút."
"Tôi hiểu rồi. Tôi cũng định hỏi tất cả mọi người xem phần nào trong kịch bản khác với Cá tính của họ. Vậy nên nhờ cô giúp nhé. Mà nói thật, đáng lẽ ra bọn họ nên nắm rõ mấy chuyện đó rồi chứ."
"Không thể trách được đâu. Giữa chúng tôi không có sự giao tiếp – à không, đúng hơn là chúng tôi chưa từng nghĩ đến việc giao tiếp với nhau mà."
Nghĩ đến đó thật là thú vị, Tsukaya nói rồi ôm con cá ngừ quay vào cửa hàng.
"…Anh thật sự sẽ làm ư?"
Trước câu hỏi từ phía sau lưng, tôi đáp "À," rồi quay lại.
"Tôi đã nói chuyện và thuyết phục được Saitou, Kimura và Suzuki rồi. Tôi nghĩ Kimura và Suzuki sẽ giúp thuyết phục các học sinh khác. Nếu đã có sân khấu, trang phục và kịch bản, thì phần còn lại là vấn đề của bên kia. À, tôi muốn hỏi – Kuroguri và những người khác, nếu phù hợp với Cá tính của họ thì vở kịch sẽ được diễn, đúng không?"
Ryuugamine suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
"Không có ý kiến nào muốn bỏ cuộc cả."
"Tốt. Vậy thì, có lẽ ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện với tất cả mọi người. Tôi đã được Saitou đồng ý giúp ghi nhận xem phần nào trong kịch bản khác với loại Cá tính của họ để sửa lại kịch bản. Ngày mai cô có thể tập hợp họ lại được không?"
Ryuugamine lại gật đầu.
"Nhưng nếu vậy, Satou – Dân làng A-san cũng có thể làm được mà? Nếu là email thì họ sẽ nhận thức được."
"À, phải rồi nhỉ."
Vậy thì tôi gửi sẽ tốt hơn chăng? Trực tiếp nói rõ mục đích có lẽ sẽ không sai.
Không. Tôi là lớp phó, và là dân làng.
Việc họ nhận thức được tôi không thay đổi điều đó. Có lẽ tốt hơn hết là để lớp trưởng, để Ma Vương triệu tập, khả năng tất cả mọi người đều có mặt sẽ cao hơn. Việc lấy ý kiến sau đó cũng do Ryuugamine trực tiếp hỏi, nên cách đó sẽ tốt hơn.
"…Thôi, vẫn nhờ cô vậy. Tôi sẽ chuẩn bị nội dung, rồi cô chuyển tiếp từ địa chỉ của cô nhé? Chắc ngày mai bọn họ vẫn sẽ không nhận thức được tôi đâu."
Sau khi suy nghĩ một lát, Ryuugamine trả lời "Vâng, tôi hiểu rồi."
Lúc đó, ông chủ cửa hàng cá tươi trông như con gấu đằng sau gọi to:
"Này, cô bé!"
Tất nhiên là gọi Ryuugamine.
Cửa hàng Tsukaya làm thêm có vẻ có liên quan đến Tập đoàn Ryuugamine, và ông chủ có lẽ quên mất việc cô nàng không được nhận thức ngay lập tức, cứ thấy Ryuugamine là lại cất tiếng gọi.
Dường như Ryuugamine không nghe thấy gì, cô nàng lại rút điện thoại ra nghịch.
"Cảm ơn nhiều nha! Này! Nhờ có lễ hội xổ số mà cửa hàng chúng tôi buôn bán phát đạt lắm!"
Ryuugamine khẽ giật vai. Ngón tay cô cũng ngừng lại.
Dường như, cô nàng đã nghe thấy.
Tiếng ông chủ khiến các chủ cửa hàng từ các cửa tiệm trên phố lần lượt bước ra, bắt đầu nói lớn "Cô bé đó," hay "Một ý tưởng hay thật."
"C, tôi về đây…"
Ừm, phải rồi, tốt hơn hết là nên đi. Đây chắc chắn là một tràng cảm ơn không ngớt.
"Vậy thì, lát nữa tôi gửi email nhé, cô chuyển cho những người khác."
"V, vâng."
Ryuugamine quay phắt người, phóng đi như tên bắn. Ngay sau đó, một tràng đồng ca "cảm ơn" không khoan nhượng vang vọng theo sau lưng cô nàng.
Kiểu này chắc lại nổi mề đay nữa rồi.
Tôi thọc tay vào túi, nghe tiếng giấy sột soạt. Lấy ra xem, hóa ra là một chiếc vé bốc thăm trúng thưởng nhận được từ cửa hàng thức ăn nhanh.
…Hay là thử bốc một cái nhỉ.
Cầm tấm vé nhàu nát trên tay, tôi đi thẳng đến chiếc lều gần nhất.