**Chương 3**
Có gì đó là lạ.
Tôi để ý thấy sự bất thường trong lớp học vào chiều hôm sau. Suốt buổi sáng, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, cả những "cá tính giả" lẫn các học sinh bình thường đều có mặt đầy đủ. Thế nhưng, khi tiết học buổi chiều bắt đầu, những người có "cá tính" biến mất, và không hề quay trở lại.
Nếu chỉ là trong giờ học thôi, tôi đã nghĩ chắc họ đang có tiết học đặc biệt gì đó không liên quan đến chúng tôi. Nhưng đến tận buổi sinh hoạt cuối giờ mà họ vẫn không trở lại, tệ hơn nữa, ngay cả thầy Dekkaa chủ nhiệm cũng không biết họ đã đi đâu.
"Em có biết gì không?"
Thầy còn hỏi ngược lại tôi, tôi đáp rằng không biết. Nhưng nếu nói về khả năng thì cũng không phải là tôi không nghĩ ra được điều gì.
Chính là bản kịch đó.
Ryuugamine đã nói sẽ cho mọi người xem cái đó và sẽ đưa ra kết luận vào sau giờ học. Buổi sáng thì không thấy động tĩnh gì, nên có lẽ cô ấy đã phát kịch bản vào giờ nghỉ trưa. Chắc là họ đã tập trung ở đâu đó, nhận kịch bản, và rồi cứ thế đọc mãi. Hoặc là đang tranh luận chăng.
Tôi đã đọc qua nên tôi biết, chỉ đọc lướt thôi cũng mất chừng mười phút là xong. Nếu đọc kỹ thì có thể mất khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng dù thế cũng không phải là một tập kịch dày đến mức phải dùng trọn cả buổi chiều để đọc.
"Satou."
Buổi sinh hoạt kết thúc, thầy giáo rời khỏi lớp, Saitou tiến lại gần tôi. Gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ lo lắng. Chắc là đã nhận ra điều bất thường, và cả việc mình có thể liên quan đến chuyện đó.
"Chuyện này... có phải là do cái kịch bản đó không nhỉ... Cuối cùng thì cũng là nó sao?"
"Chắc thế."
"Ra vậy," Saitou lẩm bẩm, hàng lông mày nhíu chặt. Có một học sinh vỗ vào vai cậu ta, đó là Kimura. Cậu ta vác chiếc túi thể thao, nở nụ cười trên khuôn mặt lấm tấm tàn nhang:
"Làm cái vẻ mặt khó hiểu gì vậy?"
Ngoài chiếc túi, cậu ta còn khoác trên vai một ống đựng gậy bóng chày.
"Là chuyện kịch bản đó," Saitou đáp. Kimura cười phá lên:
"À, cái đó ấy hả. Vậy thì có gì mà phải lo lắng? Mấy người đó nói cho cùng cũng là 'diễn viên' mà. Diễn viên thì chọn vai diễn làm gì chứ?"
"Đúng là như vậy nhưng..."
Xét về lý lẽ, đúng là Kimura nói phải.
Giống như cách Ryuugamine đã chấp nhận thất bại của mình, diễn viên cũng nên chấp nhận vai diễn của mình. Nhưng liệu những "cá tính giả" khác có hiểu chuyện như cô ấy không?
Đang mải suy nghĩ thì...
Cửa lớp bỗng nhiên ồn ào. Chúng tôi quay lại và giật mình kinh ngạc. Không chỉ chúng tôi. Hầu hết các bạn học còn lại trong lớp cũng đều ngỡ ngàng đứng sững tại chỗ.
Bởi vì, từng người từng người một trong số những "cá tính giả" đã bước vào.
Họ xuất hiện trong những bộ cánh thể hiện đúng "cá tính" của mình, trông giống hệt một cuộc diễu hành trong công viên giải trí, khiến chúng tôi bất giác ngước nhìn.
Không.
Nói là diễu hành thì không bằng, đúng hơn thì... là Bách Quỷ Dạ Hành thì phải?
Thế nhưng, rõ ràng là họ không hề nhìn thấy chúng tôi. Họ cứ thế bình thản đi về chỗ của mình, ngồi xuống, hướng về phía trước và ngẩng đầu lên.
Trong số đó có cả Tsukaya và Yaguruma, hai cô gái ấy có vẻ mặt hơi bực bội, liếc nhìn tôi một cái.
Nhưng họ không hề lên tiếng gọi.
Cuối cùng, Ryuugamine bước vào, đứng trên bục giảng và quét mắt nhìn một lượt các "cá tính giả".
Ánh mắt cô ấy lướt qua chúng tôi.
Không nhận ra ư? Hay là cô ấy đang giả vờ như thế? À, cô ấy nhìn tôi rồi. Ít nhất thì có vẻ như cô ấy nhìn thấy tôi.
"...Thật lòng mà nói, tôi khá bất ngờ đấy."
Ryuugamine bất ngờ lên tiếng. Cô ấy giữ thái độ như thể không nhìn thấy phần lớn học sinh khác, chỉ trừ tôi.
Chúng tôi chỉ biết im lặng quan sát.
Sao thế này? Dù ở cùng một nơi, tôi lại có cảm giác kỳ lạ như đang xem chuyện gì đó trên TV vậy. Việc không nhìn thấy, hơi khác với việc phớt lờ.
Nhưng nhìn khuôn mặt mọi người, tôi biết nhiều bạn học đã cảm thấy khó chịu.
Dù hiểu rằng "cá tính giả" là như vậy, nhưng trên thực tế, khi bị đối xử công khai đến mức này, cảm xúc không phải lúc nào cũng kiểm soát được.
Mọi người dường như bối rối không biết nên quay về chỗ ngồi hay cứ thế rời đi.
Nhưng Ryuugamine mặc kệ, tiếp tục câu chuyện:
"Tôi nghĩ những chuyện như thế này trong tương lai sẽ còn rất nhiều, nhưng tại sao lần này các bạn lại không thể chấp nhận được?"
Cô ấy đang nói chuyện gì vậy?
"À. Xin mời giơ tay phát biểu ạ."
Ryuugamine vừa dứt lời, một cánh tay giơ lên.
Người đàn ông tóc búi cao (gọi là tổng phát phải không nhỉ?), tức là kiểu không cạo đầu mà buộc tóc dài lên đỉnh đầu thành búi, đã giơ tay. Trang phục cũng không phải đồng phục mà là kimono, đeo hai thanh kiếm dài ngắn ở thắt lưng. Để cho thấy mình là học sinh, trên ngực áo kimono còn thêu huy hiệu trường.
Mizuhira Kuroto—người có "cá tính" **Samurai**.
"Đơn giản cực kỳ thôi ạ. Cuốn sách này, không hiểu 'cá tính' của hạ thần. Cách nói chuyện – dù có thể chấp nhận, nhưng hành động thì, hoàn toàn không hiểu gì về samurai – về võ sĩ đạo cả."
Tôi thấy Saitou nuốt khan.
"Tôi cũng đồng tình."
Người giơ tay là Toma Narijou—**Kị sĩ**. Cậu ta cũng không mặc đồng phục mà đến trường trong bộ giáp nặng nề toàn thân. Tuy nhiên, mũ bảo hiểm che kín mặt chỉ được đội khi đi học và tan học.
"Tại sao tôi lại bị đối xử như thuộc hạ của Hikarigaoka vậy? Như thế này đâu phải là kị sĩ, mà chỉ là một người lính thôi. Đừng có gộp chung tôi với đám đó!"
Ôi trời, thật ư?
Tệ đến thế sao? Không thể chấp nhận được ư?
"Tôi thì thấy không phiền hà gì lắm đâu nhé."
Ối, Yaguruma!
"...Yaguruma-san. Xin mời giơ tay phát biểu."
"Xin lỗi ạ!"
Yaguruma nói bằng giọng điệu khô khan như mọi khi, rồi liếc nhìn tôi.
"Với lại, có lẽ không cần phải nghĩ sâu xa đến thế đâu ạ? Ryuugamine-san và Hikarigaoka-san đã đồng ý rồi mà. Chúng ta dù sao cũng chỉ là vai phụ thôi, vai chính đã chấp thuận rồi mà phủ nhận thì chẳng phải là không biết thân biết phận sao?"
Tốt lắm, Yaguruma!
"...Mày nói cái quái gì vậy? Đồ phế thải!"
Aisaka Hitoha đứng phắt dậy, tạo ra tiếng động mạnh. "Cá tính" của cô ấy là – **Cuồng chiến sĩ**. Cô mặc đồng phục nữ sinh nhưng đeo giáp tay và giáp chân, sau lưng còn vác một cây rìu to tướng. Mái tóc đỏ rực như lửa buộc đuôi ngựa, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Yaguruma.
[IMAGE: ../image/p101.jpg]
"Vai chính với vai phụ cái nỗi gì. Sao mà làm cái chuyện không hợp với 'cá tính' được chứ. Thấy gớm. Tao không giống loại người đổi chủ nghĩa xoành xoạch như mày đâu."
"Ồ, cô nói mạnh miệng ghê nhỉ..."
Yaguruma cũng đứng dậy.
"Mấy lời đó, tôi không muốn nghe từ một người chỉ biết quậy phá như con điên đâu nhé. Hơn nữa, tôi đâu có đổi chủ nghĩa? Chẳng qua là nâng cấp phiên bản thôi mà. Cái thời buổi này mà còn Cuồng chiến sĩ, cái loại 'cá tính' đã bám rêu mốc ấy, tôi không muốn nghe đâu."
Không, cô cũng chẳng vừa đâu.
Mắt của Aisaka nheo lại một cách bất thường.
Uwa. Nổi hết cả da gà.
Cái cảm giác sợ hãi muốn bỏ chạy chân đất này là sao? Đây chính là Cuồng chiến sĩ ư?
"Mày...!"
Cùng lúc cánh tay kia vươn ra nắm lấy cán rìu sau lưng, Yaguruma cũng xoay balo ra trước, đặt lên bàn, mở nắp và lấy vũ khí ra. Đó là một dụng cụ dùng trong xây dựng đường bộ, chuyên để đào bới nhựa đường, được cải biến thành một bộ phận gắn vào cánh tay cô bé.
Trời đất ơi!
Tôi vội chạy lên bục giảng. Dù nói vậy, cũng chỉ là vài chục bước chân thôi.
Ryuugamine liếc nhìn tôi một cái, nhưng không nói chuyện rõ ràng. Có lẽ cô ấy cũng đang giữ ý với những Người có năng lực đặc biệt khác.
“Ryuugamine, mau ngăn họ lại đi!”
“Em cũng muốn lắm… nhưng chuyện này liên quan đến Năng lực đặc biệt, nên khó mà ngăn được…”
Cô bé lẩm bẩm trả lời.
“Sao lại không?”
“Vì em hiểu cảm giác đó mà. Bị coi thường Năng lực đặc biệt giống như bị coi thường toàn bộ con người mình vậy. Việc phải nhẫn nhịn là một điều méo mó, sẽ để lại vết thương lòng. Hơn nữa, nếu tình hình không thể cứu vãn, chắc chắn Hắc phục sẽ xuất hiện để dàn xếp thôi.”
“Làm gì có chuyện thuận tiện đến thế…”
“Sẽ có thôi ạ. Đó là công việc của họ mà. Chắc chắn bây giờ họ đang ẩn nấp ở đâu đó và theo dõi chúng ta.”
Thật sao!?
Tôi đảo mắt nhìn khắp phòng học. Nhưng không thấy dấu hiệu hay cảm giác nào cho thấy lũ người đó đang ẩn nấp. Thôi thì, với bọn họ, dù có xuất hiện từ sàn nhà hay trần nhà tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu.
“Nhưng nếu vậy, chẳng phải họ sẽ bị đưa vào Cơ sở à? Chuyện đó tệ lắm đấy.”
“Tầm này thì sẽ không đến mức đó đâu. Chỉ bị nhắc nhở chút rồi thôi.”
“Dù vậy thì…”
Tôi nhìn Yaguruma.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Có vẻ như cô bé đã nhận ra tôi. Yaguruma khẽ thở dài rồi tháo bộ phận gắn vào tay ra.
“Thôi được rồi, dừng lại thôi. Chúng ta đang thảo luận mà. Mọi người cũng chẳng muốn nhìn thấy Hắc phục xuất hiện đâu nhỉ?”
Nghe vậy, những Người có năng lực đặc biệt lập tức nhìn Yaguruma, rồi lại nhìn Ousaka. Không phải là nhìn mà là lườm. Thậm chí có người còn lẩm bẩm: “Đùa à!”. Chắc là họ ghét đến mức không muốn nhìn thấy bóng dáng lũ người đó.
Có lẽ Ousaka cũng vậy, anh ta khẽ tặc lưỡi, buông tay khỏi cán chiếc rìu khổng lồ rồi thô bạo ngồi phịch xuống ghế.
…Thật là hết nói.
Yaguruma khẽ giơ ngón cái về phía tôi. Có vẻ như cô bé đã giữ ý cho tôi. Thôi thì, cũng may mắn. Nếu cứ thế mà biến thành một cuộc cãi vã, cuộc tranh luận này mà kết thúc thì phiền phức lắm.
Có lẽ Ryuugamine cũng nghĩ vậy, vai cô bé trùng xuống như trút được gánh nặng.
“…Còn ai có ý kiến gì khác không ạ?”
Tôi lùi lại một chút, đứng cách Ryuugamine một đoạn, chiếm lấy vị trí có thể bao quát toàn bộ lớp học. Tôi cảm thấy tốt hơn nếu nắm được ai đang có bất mãn gì.
Những học sinh bình thường khác cũng không ai rời khỏi lớp mà vẫn theo dõi diễn biến. Trong số đó, Saitou môi mím chặt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.
Lại có một cánh tay giơ lên.
Đó là bộ đồng phục nữ sinh, nhưng khuôn mặt bị che kín bởi chiếc khăn trùm đầu màu đen nên chỉ thấy được đôi mắt. Đó là Tsuchinome Shinobu – Người có năng lực đặc biệt "Nhẫn giả". Sau lưng cô bé là một thanh kiếm. Bên hông là phi tiêu Thủ lý kiếm và một chiếc túi không biết đựng gì khác.
“─Vô ích.”
Chỉ thế thôi sao!?
Chỉ với một từ đó, Tsuchinome đã ngồi xuống. Ít nhất cũng phải nói rõ cái gì vô ích chứ.
Tuy nhiên… chuyện này hơi ngoài dự kiến của tôi.
Chẳng lẽ hầu như không có ai đồng ý với kịch bản này sao? Ryuugamine, Tsubasa, và cả Yaguruma có vẻ chấp nhận, nhưng tất cả những người khác đã lên tiếng đều không đồng tình.
Tôi không hiểu nổi.
Nó tệ đến thế sao? Tôi không hiểu biết nhiều về Người có năng lực đặc biệt, nhưng Saitou chắc hẳn là khá rành. Hơn nữa, theo những gì tôi đọc, Samurai, Hiệp sĩ, và Cuồng chiến sĩ đều không quá khác biệt so với hình ảnh mà người ta tưởng tượng. Vậy mà lại không được sao?
“Nonomi-san?”
Nghe tiếng Ryuugamine, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Nonomi R. D. Eri vừa chậm rãi đứng dậy. Cô bé là Người có năng lực đặc biệt Rồng. Trên đầu đội chiếc cài tóc hình sừng hươu. Đồng phục thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nhìn kỹ thì thấy đầy những hạt sequin lấp lánh như vảy rồng được đính chặt.
“Bạn đi đâu vậy?”
“Về đây.”
“Hả? Khoan, khoan đã. Bạn là một vai diễn khá quan trọng đấy! Bạn không thích đến vậy sao?”
“Ừm…”
Nonomi khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen ẩm mượt rung rinh. Có vẻ như tính cách cô bé cũng chậm rãi giống như đôi mắt xanh biếc mơ màng ấy.
“Mình… không xuất hiện mà.”
“Hả? Không, không phải đâu! Bạn là trùm cuối của Màn Một mà!”
Nhưng Nonomi lại chậm rãi lắc đầu.
“Không phải mình.”
Là sao chứ? Không thể nào. Rõ ràng là có rồng xuất hiện mà. Con rồng vàng đã vô tình nuốt viên ngọc phong ấn Ma Vương.
“Lớp trưởng.”
Một nam sinh mặc áo choàng giơ tay lên. Đó là Hisorogi Hajime – Người có năng lực đặc biệt "Pháp sư". Anh ta gầy gò, cao lêu nghêu, ngồi ở bàn cuối cùng, bước đi như một cái bóng.
“Dù cách xử lý của bạn và Dũng Giả có thể tạm chấp nhận được, nhưng đối với những Người có năng lực đặc biệt khác, cuốn sách này quá hời hợt. Nội dung trống rỗng. Đây là mức độ không thể bỏ qua được. Chúng ta được ban cho quyền tự do phát huy tối đa năng lực đặc biệt của mình. Đó là quyền lợi. Nhưng thứ này lại cản trở điều đó. Kẻ tạo ra nó chẳng hiểu gì cả. Nó phớt lờ đặc tính của chúng tôi. Năng lực đặc biệt của tôi đúng là “Pháp sư”, nhưng thứ tôi sử dụng là bùa chú. Tôi không niệm thần chú.”
Hisorogi cầm lấy kịch bản, rồi cố tình đánh rơi nó.
“Tôi không xuất hiện trong này.”
Nonomi gật đầu.
Những Người có năng lực đặc biệt khác cũng đồng tình gật đầu, hoặc không nói gì. Ngay cả Yaguruma cũng có vẻ như chợt nghĩ ra điều gì đó, chỉ biết nhìn tôi một cách khó xử.
Ryuugamine cũng nhìn tôi với vẻ không biết phải làm sao.
Tôi cũng có biết gì đâu.
Bùa chú là cái gì chứ. Ghét đến thế sao? Phép thuật thì cũng là phép thuật thôi mà? Đến mức phải phủ nhận hoàn toàn kịch bản của Saitou ư?
Có ích kỷ quá không vậy?
“─Đồ ích kỷ!”
Tsubasa!?
Cùng với tiếng nói, Dũng Giả ─ Hikarigaoka Tsubasa bước vào từ lối ra vào phía trước lớp học đang mở toang.
Tsubasa mặc đồng phục như mọi khi, đeo Bảo kiếm Envurio sau lưng. Cô bé liếc nhìn tôi và Saitou rồi bước lên bục giảng, đẩy Ryuugamine đang ngạc nhiên sang một bên và đứng trước bục giáo viên.
Cô bé đảo mắt nhìn quanh lớp. Rồi giơ hai tay lên và đập mạnh, “Bốp!”, xuống mặt bàn giáo viên.
“Lũ nửa vời đừng có mà nói giọng cao ngạo thế chứ!”
Không khí rung lên bần bật.
Giọng khủng khiếp thật… Tôi có thể thấy những Người có năng lực đặc biệt đang có mặt đều nín thở. Đương nhiên là cả chúng tôi nữa. Ousaka cũng đáng sợ đấy, nhưng uy lực thì một trời một vực.
Đây có phải là cái gọi là sự hiện diện của Dũng Giả không?
“Cứng nhắc quá! Tự mình thu hẹp không gian hoạt động thì làm được cái gì!? Không phải Pháp sư bùa chú thì không làm à? Hừ! Làm sao mà các người biết được năng lực đặc biệt của mình thực sự có phù hợp với pháp thuật bùa chú không? Chẳng phải đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của các người thôi sao!?”
Sắc mặt Hisorogi thay đổi.
“…Dù cô có là Dũng Giả, nhưng lời nói vừa rồi không thể bỏ qua được.”
“Không bỏ qua thì làm được gì tôi nào!?”
Bốp! Cánh cửa lùa phía sau lớp học mở toang, những học sinh lớp khác ─ những người thuộc đội cận vệ của Tsubasa ─ xuất hiện trong trang phục và cầm những món vũ khí sở trường của mình.
「Thôi, thôi, mấy người lui ra đi!」
Tsubasa vẫy tay ra hiệu, đuổi đám cận vệ. Chúng răm rắp cúi chào rồi lui ra, khép cửa kéo lại, nhưng cái khí chất của chúng vẫn còn vương vấn trong không khí.
「Mấy người, vụ Yaguruma Kokoro chắc cũng biết rồi chứ?」
Đáp lại là sự im lặng đồng tình.
Yaguruma. Sao cô lại cười tủm tỉm như mắc cỡ thế kia chứ…
「Cũng là robot đấy, nhưng ngày xưa với bây giờ khác nhau một trời một vực. Bản thân cô ta thì bảo là bản nâng cấp, nhưng mấy người không thấy là cô ta đã tìm được một con robot phù hợp hơn với mình à? Nói ngược lại, điều đó có nghĩa là cái ‘kiểu’ hiện tại của bản thân chưa chắc đã là đúng đâu nhé! Nhất là mấy người, những Koseisha được phân hóa nhỏ ra thành ‘Pháp sư’ ấy! Nói thẳng ra là, mấy người không muốn trở thành một ‘Đại Pháp sư’ có thể diễn xuất trôi chảy tất cả các vai trò đó sao?! Cô Rồng đằng kia! Cô cũng vậy!」
Nono-chan quay lại, ngạc nhiên hỏi, 「Em á ạ?」
「Đúng rồi! Cô không muốn có trong mình tất cả các loại rồng, rồi trở thành một Koseisha được gọi là ‘Long Thần’ sao?! Còn tôi thì sẽ trở thành ‘Đại Dũng Giả’!」
Tsubasa giơ tay lên, làm một động tác mạnh mẽ.
Chết thật... suýt nữa thì tôi vỗ tay theo. Suýt nữa thì tán thưởng. Nhưng mà! Tsubasa! Cô lại làm cho mọi thứ rối ren thêm rồi!
「T-tôi cũng sẽ trở thành!」
Ryuugamine?
Cô nàng rướn người, gần như đẩy Tsubasa ra để đứng ngang hàng, rồi khẽ đẩy vai.
「T-tôi sẽ làm cho xem! Tôi cũng sẽ trở thành ‘Đại Ma Vương’!」
Ồ! ‘Đại Ma Vương’!
Tôi lỡ vỗ tay ‘bốp’ một tiếng. ...À, thôi. Hơi bất cẩn rồi, đúng là vậy.
Nhưng Ryuugamine lại cười tươi rói, khẽ giơ ngón cái lên ngang hông. Tsubasa thấy vậy thì nhướng mày, rồi cũng giơ ngón cái lên trước mặt tôi.
Hai cô nương này, rốt cuộc là sao đây...
「...Thật ngớ ngẩn.」
Dù vậy, Kuroguri lại khịt mũi khinh bỉ.
「Tôi không rảnh để dây dưa với các người. Có ước mơ thì tốt thôi, nhưng ngay cả một vai diễn còn chưa diễn ra hồn, thì lấy đâu ra tâm trí mà thử các vai khác. Đừng có đánh đồng tôi với các người. Dù sao thì, với cuốn sách này thì không thể diễn được. Thật là... hơn nữa, đây là một cuốn sách do cái thứ dân làng nào đó viết, tại sao chúng tôi lại phải diễn kịch chứ?」
Cái cô này!
[IMAGE: ../Images/032.png]
Những học sinh bình thường còn lại bắt đầu xì xào, không khí trong lớp học thay đổi hẳn.
「──Đừng có đùa giỡn nữa!」
Người đá vào bàn ‘rầm’ một tiếng không phải tôi. Mà là Suzuki. Ôi trời. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt một cô gái giận thật sự. Mặt cô ấy đỏ bừng lên.
「Chúng tôi cũng đâu có thích làm cái này! Là nhà trường bắt làm nên mới phải làm thôi! Đã làm thì muốn làm cho ra hồn... đừng có coi thường chúng tôi!」
Suzuki gằn giọng giận dữ.
Nhưng những Koseisha thì không nghe thấy. Hoặc là không để ý. Chỉ có Tsubasa là đang nhìn với vẻ thích thú. Còn Ryuugamine thì... tôi không biết.
Có lẽ Suzuki cũng nhận ra lời mình nói không đến được tai họ, cô ấy thở dài thườn thượt rồi quay gót, nói "Tránh ra!" với học sinh đứng chắn đường rồi bước ra khỏi lớp.
Tôi không kịp ngăn lại.
[IMAGE: ../Images/033.png]
Ngay sau đó, những học sinh khác cũng lần lượt rời khỏi lớp, và cuối cùng,
「...Thôi, tôi cũng chịu thua.」
Saitou lên tiếng.
「Sai──」
「Mấy người này, họ cứ nghĩ cả thế giới này phải phục vụ mình. Cứ nghĩ mang ‘Cá tính’ ra là mọi chuyện sẽ xuôi, sẽ theo ý mình. Nhưng tôi là một ‘Dân làng’. Dù vậy tôi vẫn cố gắng hết sức. Nhưng mà... nếu họ không thích thì đành chịu thôi. Tôi xin rút. Cứ bảo cái gã Tail Maker gì đó viết kịch bản cho họ đi.」
Saitou quay gót.
Các học sinh khác cũng bắt chước anh ta, nối bước theo sau. Ai nấy đều ra vẻ như "Cuối cùng cũng xong" vậy. Dường như gương mặt họ đang nói rằng: "Ngay từ đầu đã không thể rồi."
Kimura nhún vai, nói 「Chịu thôi mà,」 rồi bước ra khỏi lớp.
「Khoan──」
Tôi do dự một lúc, rồi cũng vội vàng đuổi theo ra khỏi lớp. Một giọng nói trong đầu vang lên: "Đuổi theo rồi làm gì?", nhưng tôi gạt bỏ nó đi và cứ thế đuổi theo.
「Saitou! Suzuki!」
Tôi gọi hai người đang đi xuống cầu thang. Các bạn cùng lớp khác cũng quan trọng, nhưng hai người này là then chốt cho vở kịch. Cả Kimura nữa. Nhưng Kimura có vẻ không giận đến mức đó. Vì vậy bây giờ là Suzuki, và Saitou, người vừa bị coi thường một cách trực tiếp.
Tôi tưởng hai người sẽ cứ thế mà đi luôn, nhưng may sao họ đã dừng lại.
「Xin đợi một chút, hai người...」
Tôi cố nặn ra một nụ cười.
「Lời nói của bọn họ đúng là đáng ghét thật, nhưng bọn họ không nhìn thấy chúng ta. Cho nên──」
「Cho nên, bảo tụi tôi tha thứ à?」 Suzuki khoanh tay, lườm tôi. 「Thế thì tụi tôi cũng đâu có nói xấu sau lưng gì đâu? Nhưng mà, đã nghe thấy rồi thì tức giận là điều đương nhiên mà? Hơn nữa, đúng là bọn họ cứ ích kỷ chỉ biết đến bản thân. Bị nói đến mức đó rồi, tại sao chúng tôi lại phải dây dưa với bọn họ chứ?」
「Cái đó thì──」
Tôi biết họ đã cố gắng đến nhường nào. Nhưng tôi không tự tin rằng mình có thể giải thích cho Suzuki và những người khác hiểu được. Tôi cũng không biết liệu mình có thể giải thích trôi chảy hay không.
「Satou. Lễ hội Văn hóa là dành cho chúng tôi, những học sinh bình thường phải không? Bọn họ là khách. Vì là khách nên chúng tôi định đối xử cho phải phép, nhưng khách thì cũng phải có lễ nghi cần tuân thủ chứ. Chúng tôi không phải là công cụ của bọn họ.」
Lời Suzuki nói hoàn toàn đúng.
Đúng là vậy.
「Tôi cũng, hết tự tin rồi.」
「Saitou...」
「Tôi đã nghĩ mình đã tạo ra một câu chuyện phù hợp với ‘Cá tính’ của bọn họ. Thế mà lại bị phủ nhận hoàn toàn như vậy. Tôi không nghĩ mình có thể viết ra một tác phẩm mà mình cảm thấy hài lòng nữa. Xin lỗi, tôi xin rút lui.」
「Không! Ryuugamine và Tsubasa, Tsukaya và Yaguruma cũng đã đồng ý rồi mà! Không thể nói là không được!」
Saitou thở dài.
「...Có thể là vậy, nhưng tôi không có tâm trạng để cố gắng vì những kẻ như vậy. ...Satou. Tại sao cậu lại cố gắng đến mức đó chứ? Cậu đâu phải là Koseisha. Cậu là──rốt cuộc thì cậu đứng về phía nào?」
「Phía nào, thì...」
Lời định nói "là sao" mắc kẹt trong cổ họng rồi tan biến. Tay chân tôi nặng trĩu như bị buộc đá. Có lẽ cho rằng tôi đã đồng ý, Saitou và Suzuki quay lưng, bước xuống cầu thang.
「...Thôi, cứ bình tĩnh lại đi đã.」
Kimura vỗ vai tôi ‘bốp’ một cái, rồi nhảy nhót xuống cầu thang đuổi theo Saitou.
Trong đầu tôi, lời Saitou nói cứ luẩn quẩn.
Phe phái, kẻ thù... có phải là chuyện như vậy không?
Sao mà... mệt mỏi quá.
Khi tôi định quay gót trở lại lớp học, cánh cửa kéo đột nhiên ‘két’ một tiếng mở ra, và lần này, một đám Koseisha lần lượt bước ra.
「Á, này!」
Dù biết có nói cũng chẳng đến tai họ, tôi vẫn không thể không lên tiếng. Nhưng, đúng như dự đoán, họ chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.
Tôi vội vã quay lại lớp thì thấy chỉ còn Ryuugamine vẻ mặt bối rối, Tsubasa cười đầy bất cần, Tsukaya vô cảm đùa giỡn với lũ mèo, và Yaguruma đang giận đến mức đầu bốc khói.
「...À, Sa──Murabito A-san.」
Ryuugamine nhận ra tôi, bước xuống bục giảng.
「Mọi người đâu rồi?」
「...Về hết rồi. Còn nhóm bên này thì sao?」
「Cũng vậy thôi. Bọn họ nói dù có bảo làm theo kịch bản này cũng không thể. Rằng chúng ta không thể nào hiểu được việc vượt qua sự khác biệt về 『loại hình』 khó khăn đến nhường nào. Hơn nữa, ngay cả trước khi nói đến 『loại hình』, cũng có quá nhiều điểm không phù hợp với 『cá tính』 của từng người.」
「Hừ!」
Tsubasa bật cười.
「Thế thì đúng là lời bao biện của lũ phàm nhân! Phải thử làm rồi hãy nói chứ!」
「Đúng vậy nhỉ.」
Yaguruma cũng gật đầu lia lịa, vẻ đồng tình.
「Em thì chẳng thấy phiền hà gì cả. Bất kể là gì, em cũng sẽ làm hết!」
Thật đáng tin cậy── nhưng lúc này, Jirou chỉ có thể cười khổ. Giá mà những người khác cũng linh hoạt được như Yaguruma thì hay biết mấy, nhưng bọn họ mỗi người một tính, chắc hẳn là khác nhau nhiều.
「Phải làm sao bây giờ đây…」
Jirou không kìm được thở dài.
「Tạm thời, hôm nay chúng ta giải tán được không? Em cũng sẽ suy nghĩ lại xem có cách nào để thuyết phục bọn họ không.」
Lời khuyên của Kimura về việc "hạ nhiệt" chợt hiện về trong tâm trí Jirou.
Có lẽ là đúng.
Hình như mình cũng đang khá là nóng nảy. Trong lòng Jirou đang chất chứa một nỗi bực dọc khó tả đối với nhóm Koseisha. Trong tình cảnh này, có lẽ sẽ chẳng nghĩ ra được điều gì hay ho.
「Ừm, đúng vậy. Tốt hơn hết là nên bình tĩnh lại một chút…」
Nỗi ấm ức vì không thể làm được gì cứ từ từ trỗi dậy, hằn sâu những nếp nhăn trên vầng trán Jirou.
☆
Không làm được gì cả, thật đáng ghét.
Nhưng, Jirou hiểu rõ cảm giác của Saitou và những người khác. Ngay cả cậu cũng cảm thấy phát bực.
Jirou biết rõ lũ người đó là hạng người như vậy, nhưng dù thế, bị gọi là "cái loại gì đó" thì dây thần kinh kiên nhẫn cũng đứt thôi.
Đúng là, bọn họ không có những “cá tính” như lũ Koseisha. Cũng chẳng có tương lai nào được định sẵn. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ phải cam chịu bị coi thường.
Dĩ nhiên, nhìn Ryuugamine và những người khác, Jirou ít nhiều cũng hiểu được cái tâm lý không muốn làm những việc không phù hợp với “cá tính” của mình.
Nhưng dù vậy đi nữa…
Cái kiểu ăn nói đó thì không chấp nhận được. Kể cả khi họ nói mà không nghĩ đến sự hiện diện của bọn Jirou.
Cái từ "loại gì đó" là không thể chấp nhận được. "Dân làng loại gì đó" ư? Bị nói đến mức đó, Jirou đương nhiên thấy thật vô lý khi vẫn phải tỏ ra nhún nhường.
「Aizzz…」
Jirou ngả lưng xuống giường như thể sắp ngã quỵ. Cậu không thể nào "hạ nhiệt" được. Cảm giác như trung tâm đầu óc vẫn nóng ran.
…Không biết Ryuugamine thế nào rồi nhỉ? Cô ấy nói sẽ suy nghĩ gì đó mà.
Nằm ngửa trên giường, Jirou vươn tay, lấy điện thoại ra và mở màn hình.
Không có cuộc gọi nhỡ, cũng chẳng có tin nhắn nào sao.
…Có nên thử không nhỉ── gửi một tin nhắn. Mặc dù đã giao việc đối phó với đám Koseisha cho Ryuugamine, nhưng vai trò của mình cũng là trợ lý cho cô ấy mà.
Tuy nhiên, Jirou ném điện thoại vào cặp. Cậu nghĩ, nếu mình không tự mình nghĩ ra được cách nào để thuyết phục Saitou và những người khác trước, thì có cảm giác như đang đẩy hết gánh nặng cho cô ấy.
Nghĩ──chẳng muốn nghĩ chút nào!
Đây là chuyện về kẻ thù hay đồng minh đây? Mình bắt buộc phải chọn đứng về một bên sao?
「──Thẫn thờ thế kia!」
Khụ, khuôn mặt Tsubasa bất ngờ xuất hiện phía trên đầu Jirou, khiến cậu giật mình nuốt khan.
Hỏng bét rồi. Nhớ ra rồi, vì trời nóng nên mình đã mở toang cửa sổ. Từ phòng cô ấy đến phòng mình có một sợi dây thừng bắc ngang đường. Dù Jirou có tháo đi bao nhiêu lần thì nó cũng tự động xuất hiện trở lại, và việc cô ấy đột nhập qua cửa sổ chẳng phải là chuyện lạ.
Vì vậy, gần đây Jirou thường khóa cửa hai lần. Điều đó không có nghĩa là cô ấy sẽ không đến nữa, nhưng ít nhất thì sẽ không bị đột kích bất ngờ vào phòng như thế này. Dù đang làm gì, cậu cũng có thể đối phó được. Bởi vì cô ấy cũng không đến mức làm những chuyện như đập vỡ cửa sổ.
Tsubasa đang trong tư thế nửa người trên thò ra ngoài cửa sổ. Nhìn từ bên ngoài, hẳn sẽ trông như một tác phẩm nghệ thuật siêu thực: nửa dưới của một nữ sinh trung học mọc ra từ khung cửa sổ. Hơn nữa, còn lộ rõ cả quần lót bên trong.
Không đùa đâu.
Jirou thầm nghĩ, mình mà bị hàng xóm đồn là thằng biến thái trưng bày tượng nửa dưới phụ nữ thì còn mặt mũi nào nữa.
「Mau vào đi!」
「Không nói thì tôi cũng vào rồi.」
“Ihihi”, Tsubasa cười khúc khích rồi trườn vào phòng như một con rắn──
Wap!
Làm cái quái gì vậy! Đừng có dí ngực vào mặt tôi! Nặng quá! Tôi sắp ngạt thở rồi!
[IMAGE: ../image/p120.jpg]
「Ơ, ơ? Sao váy lại bị vướng thế này?」
Đừng có cựa quậy nữa! Thế này lại thấy kỳ quái dễ chịu đấy! Mà, vướng là vướng cái bụng chứ không phải cái váy thì đúng hơn nhỉ!? Cái bụng ấy!
「Hừm. Vừa nãy chắc chắn anh đã nghĩ cái gì đó thiếu lịch sự đúng không?」
「Hắc hắc khừ khừ!」
Không nghĩ gì cả!
「Ấy, này… đừng có nói lầm bầm chứ! Nhột lắm!」
Nếu thế thì mau tránh ra đi!
「Ôi chao.」
Á! Lần này thì cái váy trùm lên mặt! Đừng có bước ngang qua mặt người khác chứ!
「Òm sòm quá đấy, Jirou.」
Tsubasa lăn mình sang một bên rồi xoay người về phía trước. Cô ấy bám vào mép giường, nhảy lên và tiếp đất điệu nghệ như một vận động viên thể dục dụng cụ. Cặp ngực đồ sộ từng khiến Jirou suýt chết ngạt lúc nãy gần như không hề rung chuyển. Cô ấy nói là phải mặc áo ngực thể thao bó chặt để không bị đau khi vận động mạnh. Trước đây, cô ấy còn tự hào kể cho Jirou nghe dù cậu chẳng hỏi.
Trên lưng Tsubasa không có Bảo kiếm Envurio. Chắc là để trong phòng. Cô ấy nói rằng ở khoảng cách xa như phòng Jirou thì không sao cả. Mà, đúng vậy thật. Nếu cứ phải đeo kè kè hai tư trên người thì mấy tay kỵ sĩ như Toudoma Nari chắc hẳn ngủ cũng phải mặc giáp.
Jirou ngồi dậy, xoay người lại và dựa vào mép giường, dùng tay vuốt nhẹ lại mái tóc rối bù.
Tsubasa ngồi xuống ghế bàn học của Jirou, bắt chéo chân. Một phần bên trong váy của cô ấy thấp thoáng, nhưng Jirou không nhắc nhở vì không muốn gây ra rắc rối không cần thiết. Mà, chắc cô ấy cũng chẳng bận tâm đâu, nhưng rất có thể sẽ bị trêu chọc vì chuyện đó.
「Jirou hôm nay lạ thật đấy nhỉ.」
Tsubasa khẽ mỉm cười nói.
「Cái gì?」
「Cái thái độ rõ ràng là khó chịu khi đối với Koseisha ấy.」
「…Vậy sao?」
「Ừ. Nhìn mặt là biết ngay. Chúng ta quen biết nhau lâu rồi mà. Nhưng, anh đã nhịn tốt thật đấy. Bên ngoài có bị Saitou nói gì đúng không?」
「…Cũng tạm.」
Kẻ thù hay đồng minh── Jirou không có ý định nói ra điều đó ở đây.
「Jirou à, chắc là vì có tôi luôn ở bên cạnh, nhưng anh ghét bị ép buộc hoặc bị cấm đoán làm gì đó chỉ vì lý do là Koseisha hay là dân làng đúng không?」
“Ưfufu”, Tsubasa khúc khích cười.
「Bản thân Jirou thì thường xuyên tự cho mình là dân làng nên hay tự ‘ngừng suy nghĩ’ về nhiều chuyện, nhưng anh lại ghét nhìn người khác làm điều tương tự.」
「…Đâu có.」
「Thật à? …Mà thôi. Chẳng phải là điều xấu. Thậm chí còn rất bình thường? Việc người không có gì đố kỵ với người có của là cảm xúc tự nhiên mà. À. Đừng hiểu lầm nhé? Tôi không nói Koseisha là những người có của đâu nhé? Bên này cũng có nhiều điều để suy nghĩ lắm đấy.」
Jirou hiểu── có lẽ vậy.
Đó hẳn là điều Ryuugamine đã nói trước đây. “Chúng tôi, những người chỉ có một con đường duy nhất, ghen tị với các bạn, những người có thể trở thành bất cứ điều gì mình muốn.” Đó là nội dung đại khái.
Jirou không nghĩ đó là ý kiến của tất cả Koseisha, nhưng chắc chắn điều đó đã cho cậu một cái nhìn mới. Rằng bọn họ cũng đang gặp khó khăn.
Còn Tsubasa thì… có lẽ khác.
Nhưng, Saitou và những người khác thì lại không biết điều đó. Jirou nghĩ không nên nói ra, cũng không muốn nói ra nên đã im lặng── phải chăng vì không biết nên họ mới nói những lời như “kẻ thù hay đồng minh” đó?
[IMAGE: ../Images/..]
...Kẻ địch ư?
Đúng là khi Ryuugamine ứng cử chức lớp trưởng, tôi đã lên tiếng phản đối đám học sinh bình thường kia, nhưng đâu phải tôi bênh vực mấy đứa có Cá tính đâu. Tôi không phải nói vậy vì chúng là người có Cá tính.
Chẳng qua là vì tôi thấy khó chịu. Khó chịu khi chúng được thể nói xấu sau lưng người khác, cứ thế rỉ tai nhau khi nghĩ là người ta không nghe thấy. Khó chịu khi chúng muốn dập tắt ý chí ứng cử của người ta chỉ vì người ta là Ma Vương.
Việc tự mình biết thân biết phận thì tốt thôi. Tôi cũng luôn tự nhủ phải sống đúng với năng lực của mình. Nhưng tự ý quyết định giới hạn của người khác thì đúng là lộng ngôn.
Thế nên tôi hiểu sự tức giận của Saitou. Bản thân tôi cũng tức điên lên được. Nhưng cứ thế buông xuôi ngay lúc đó, tôi lại thấy chẳng đúng chút nào.
Làm vậy thì chẳng khác gì đẩy Ryuugamine vào cảnh cô độc. Tôi không muốn thế. Tôi ghét cái kiểu phân chia rạch ròi địch hay ta. Tôi không muốn làm vậy.
[IMAGE: ../Images/..]
"Nhưng mà, đúng là Jirou vẫn là Jirou nhỉ."
Tsubasa nheo mắt, cười khúc khích.
"Gì vậy, tự dưng nói thế?"
"Nếu lúc đó, Jirou mà bỏ đi cùng với Saitou và mấy đứa kia, thì có lẽ tôi đã thất vọng lắm đấy, nghĩ là 'À, hóa ra cậu ấy cũng chỉ là một "Dân làng" bình thường'."
"Tôi đúng là 'Dân làng' bình thường mà."
"Là về Cá tính ấy mà. Vô Cá tính cũng là một Cá tính. Nhưng mà NPC cũng có đủ loại mà phải không? Có Dân làng đưa ra những gợi ý quan trọng, và có những Dân làng thì không. Cả hai đều là Dân làng nhưng mức độ đóng góp khác nhau. Tôi không nghĩ rằng một Dân làng đơn thuần với một Dân làng đóng vai trò quan trọng trong tiến trình câu chuyện lại được chọn theo cùng một tiêu chí đâu. Tôi nghĩ nếu Jirou muốn, cậu ấy hoàn toàn có thể trở thành Dân làng có đóng góp lớn hơn nhiều."
"Không, cái đó chẳng qua chỉ là bốc thăm thôi mà? Ai làm thì cũng như nhau cả."
"Không thể nói là như nhau được đâu? Vì có lời thoại mà."
Tsubasa giơ ngón tay lên.
"Với lại, Jirou nghe ai nói thế? Ai nói là vai Dân làng nhất định sẽ được chọn công bằng bằng cách bốc thăm?"
"Nói nghe ai thì không phải, nhưng đó là lẽ thường tình mà?"
"Cái đó chẳng qua chỉ là chính phủ nói vậy thôi mà? Đăng ký, bốc thăm, rồi người được chọn sẽ nhận được thông báo, nhưng làm sao biết được nó thực sự công bằng và ngẫu nhiên chứ? Đâu có phát sóng trực tiếp buổi bốc thăm trên mạng đâu. Cậu không nghĩ là có sự sắp đặt nào đó ở đó thì cũng chẳng có gì lạ à?"
"Cái đó thì..."
Không thể nói là không. Ngay cả khi có phát sóng trực tiếp, những thứ như vậy cũng có thể bị thao túng bao nhiêu tùy thích.
Thế nhưng, tôi vẫn không thể nghĩ ra lý do tại sao họ lại không chọn lựa một cách công bằng.
Dù có lời thoại hay không, vai quần chúng cuối cùng vẫn chỉ là vai quần chúng. Không phải vai phụ nữa. Vì ai cũng có thể làm được, nên những "Dân làng" chẳng phải ai đặc biệt mới là người làm.
Chẳng phải điều đó có nghĩa là không cần phải chọn lựa sao?
[IMAGE: ../Images/..]
"Mặt cậu nói là không chấp nhận đâu nhé."
Một bàn chân vươn ra, dùng bàn chân còn đi tất mà nhéo mũi tôi.
"Dừng lại đi."
Tôi nhẹ nhàng gạt tay ra. Tsubasa khéo léo cử động ngón chân.
"Thôi được rồi. Nếu cậu nghĩ đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi thì cũng được. Nhưng mà, giống Jirou, thật ra tôi cũng ghét lắm – cái lũ tự tiện quyết định thế nào là phù hợp với người khác ấy."
Một nụ cười thách thức hiện lên trên môi cô ấy.
"Tuy nhiên, cái mà tôi ghét là những kẻ tự đánh giá thấp khả năng của bản thân."
"...Cậu nói tôi sao?"
"Không chỉ riêng Jirou đâu. Mấy đứa trong lớp hôm nay cũng vậy. Chúng nó cứ khăng khăng rằng mình chỉ có thể đóng một vai duy nhất thôi."
À, ra là vậy.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra. Lúc nãy khi cô ấy đột nhiên nói ra mấy cái tên như "Đại Ma Thuật Sư" hay "Long Thần", tôi còn nghĩ cô ấy lại muốn gây thêm rắc rối gì nữa không biết, nhưng hóa ra là vì lý do đó.
"Nhưng mà, ngoài 'Đại Anh Hùng' ra, còn có những Cá tính cấp cao như vậy nữa à?"
"Jirou, cậu nói gì thế?"
Tsubasa hơi bĩu môi.
"Tôi đã nói rồi mà phải không? 'Đại Anh Hùng' không phải là Cá tính mà là một danh hiệu. 'Đại Ma Vương', 'Đại Ma Thuật Sư', và tôi đã tìm hiểu thì cả 'Long Thần' cũng vậy. Cá tính giả mỗi người đều có một kiểu phù hợp với mình... như vị Ma Vương đó thì là trí tuệ chẳng hạn. Nhưng danh hiệu này được trao cho những Cá tính giả có thể diễn xuất được nhiều kiểu nhân vật khác nhau, vượt qua giới hạn của bản thân. Giống như một huân chương vậy đó. Nhưng mà không dễ đâu. Vì vậy, chẳng mấy ai đặt mục tiêu đó đâu."
"Vậy thì, phản ứng của bọn họ cũng không có gì là lạ đúng không?"
"Việc không muốn 'chạy hai con thỏ cùng lúc thì chẳng được con nào' hay 'tham thì thâm' thì... ừm, cũng là bình thường thôi mà? Điều mà chúng tôi sợ nhất là không thể đến được Thế giới Tail Universe với tư cách là một Cá tính giả. Tôi không phủ nhận việc cố gắng mài dũa Cá tính của mình theo kiểu phù hợp với bản thân. Nói là chuyên tâm vào một con đường cũng ngầu mà."
Có vẻ hơi có gai trong lời nói.
"Điều làm tôi khó chịu là chúng nó đổ lỗi cho kịch bản khi không chịu thử thách. Saitou đã rất cố gắng để viết kịch bản đó, Jirou cũng biết rõ mà phải không? Vậy mà, nếu xin lỗi rằng 'vai này khó quá vì không hợp với kiểu Cá tính của em' thì còn đỡ, đằng này chúng nó lại nói là kịch bản dở tệ? Nên tôi mới đem chuyện 'Đại Anh Hùng' ra để dập tắt cái thói kiêu căng của chúng nó. Mà, có vẻ cũng hiệu quả đấy chứ."
Đúng là, tôi cũng cảm thấy chúng nó có chút lay động. Khi nói đến chuyện hợp hay không hợp, Hisorogi rõ ràng đã thay đổi sắc mặt. Chắc là do lo lắng.
Yaguruma đã cố gắng nghiên cứu để trở thành một Robot cổ đại, nhưng cô bé không biết rằng điều đó không còn có nhu cầu trong Thế giới Tail Universe nữa rồi. Nếu cứ thế thì, ngay cả khi trưởng thành, Yaguruma cũng sẽ không thể đến được Thế giới Tail Universe. Đương nhiên là vì không có vai diễn nào cả.
"Jirou, cậu biết không? Hiện giờ, trong số những Cá tính giả đã biết chuyện Robot đó, đang thịnh hành chuyện gì không?"
"Không."
"Điều tra nhu cầu. Việc tìm hiểu xem kiểu Cá tính mà mình đang cố gắng phát triển có thực sự có nhu cầu trong Thế giới Tail Universe hay không, và tương lai sẽ thế nào, đang rất thịnh hành. Mà, những thứ đó thì chỉ cần xem cửa hàng mà tôi và Jirou hay đến, hoặc trang web mà chỉ chúng tôi mới có thể truy cập là có thể biết được phần lớn rồi, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nên số người liên hệ với văn phòng chính phủ để xin tài liệu chi tiết hơn đang tăng lên đột ngột ở khu vực này đó."
Đương nhiên là tôi không biết.
"À, cái đó có trên Tuần báo Cá tính giả đấy."
"Cái gì thế?"
"Là một tờ báo thông tin chỉ gửi cho Cá tính giả thôi. Vì là tài liệu mật không được tiết lộ cho người ngoài nên tôi không thể cho cậu xem, nhưng có thứ đó đấy. Mà, tôi nghĩ cũng chẳng có mấy đứa đọc nghiêm túc đâu."
Bọn này sao mà nhiều bí mật thế không biết.
[IMAGE: ../Images/..]
"Nhưng mà... đúng là, vị Ma Vương đó khác hẳn nhỉ."
Cô ấy mỉm cười vui vẻ.
"Cái gì khác?"
"Chuyện về danh hiệu ấy. Cô ta ngay lập tức tuyên bố là 'Đại Ma Vương' đúng không? Dù là với khí thế không muốn thua tôi, thì cũng thật đáng nể đấy chứ."
À, Ma Vương đúng là có một kỹ năng hiếm có là trùm cuối của vai chính mà.
Khoan đã.
Cái này, theo một nghĩa nào đó, cũng là một kiểu tự cho là đúng rồi.
Mình cũng chưa làm được gì cả, với tư cách là con người. Có thể là chuyện đương nhiên khi là học sinh cấp ba, nhưng mà dựa dẫm vào đó thì thật là đáng xấu hổ.
[IMAGE: ../Images/..]
"Cậu đã đuổi theo Saitou và mấy đứa kia ra khỏi lớp nên không biết đâu, nhưng sau đó, tên Ma Vương đó đã kiên trì lắm đấy!"
"Kiên trì ư?"
"Ý là đã cố gắng thuyết phục ấy. Cô Tử linh sư và cô Robot cũng đã giúp sức nữa. Ít nhất thì Dũng Giả, Ma Vương, và Robot đều không có vấn đề gì cả, nên nói rằng 'vì là Dân làng viết nên hỏng bét hết' ngay từ đầu là sai lầm."
Bọn họ đã nói những điều như vậy sao...
[IMAGE: ../Images/001.jpg]
“À, nhưng mà cũng chẳng ăn thua gì đâu. Cái thói không chịu nghe lời, có thể nói là đặc trưng của dân Cá tính giả rồi còn gì? Chuyện này Jirou cũng nếm trải rồi mà.”
Đúng vậy.
Cái sự cứng đầu của Yaguruma thì khỏi phải nói, đến phát sợ ấy chứ.
Việc cô nàng cứ đinh ninh rằng mình là robot nên có nhảy từ nóc nhà xuống cũng chẳng hề hấn gì, lẽ ra chỉ cần bị đau một lần là phải hiểu ra ngay. Vậy mà cô ta vẫn cứ một mực cho rằng mình bị đau là do chưa phải là một robot hoàn chỉnh, kiên quyết không chịu thay đổi suy nghĩ.
Thật không dễ dàng gì để phá tan cái suy nghĩ cố chấp đó của cô nàng.
Chẳng biết có phải vì phản ứng ngược hay không mà giờ đây, cứ như thể muốn bù đắp lại những gì đã mất, cô nàng chẳng còn giữ chút tiết tháo nào, hệt như muốn nói rằng "robot thì chuyện gì cũng chơi tuốt" mà tìm tòi, nghiên cứu đủ thứ.
Chắc là vì vậy mà…
Yaguruma đóng hai vai. Ở màn một là robot cỡ nhỏ, đồng đội của Dũng Giả. Màn hai thì lại là robot cỡ lớn, tay sai của Ma Vương. Dù là một robot mang hai đặc trưng khác biệt nhưng cô nàng vẫn chẳng phàn nàn gì.
“Có nghĩa là phải gây đủ sốc như với Yaguruma thì mấy đứa kia mới chịu hiểu ra à?”
“Nếu muốn thu phục chúng nó thì đúng là như vậy.”
“Ý cậu là sao?”
“Hãy nhớ lại những gì vừa nói, rồi sau đó, Jirou này. Vấn đề của cái kịch bản là gì? Bọn chúng đang bận tâm chuyện gì vậy?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút. Cố gắng nhớ lại những lời nói và hành động của họ.
“…Chúng nó bảo là ‘không phải mình’ hay gì đó mà.”
“Đúng rồi đấy.”
Tsubasa giơ ngón tay lên, hệt như đang bắn súng vào tôi.
“Bọn chúng đang bất mãn đấy. Bất mãn với những hành động và lời thoại đi ngược lại ‘Cá tính’ mà chúng đang sở hữu.”
“Nó khác nhau đến vậy sao?”
“Ừ thì cũng có đấy,” Tsubasa đáp, rồi vắt chân. Cô nàng cứ hé ra thế thì đừng có làm thế chứ!
“Cậu có muốn tôi đưa ra một ví dụ không?”
“Được thôi.”
“Có một Cá tính giả tên là Nodome R.D. Eri ấy nhỉ? Vì cô nàng có ‘Cá tính’ dễ trở thành đối thủ của tôi, chỉ sau mỗi Ma Vương thôi nên tôi có tìm hiểu một chút. Cô ta là một Cá tính giả thuộc nhóm ‘Rồng’ đúng không? Mà này, cái ‘Cá tính’ này hóa ra có thể chia thành hai loại lớn đấy.”
Tsubasa mở hộc tủ như thể đang ở phòng mình, lấy ra một tập giấy ghi chú và một cây bút. Tôi còn chưa kịp ngăn lại nữa kìa! …May là tôi không để thứ gì kỳ lạ trong đó.
Cô nàng cứ thế lấy giấy ra, dùng bút viết loằng ngoằng, rồi dí vào mặt tôi.
[IMAGE: ../Images/002.jpg]
“‘Long’ và ‘Rồng’.”
Cô nàng dùng đuôi bút chỉ vào từng chữ và giải thích.
“Cái ‘Long’ này,” Tsubasa chỉ vào chữ ‘Long’, “nó thiên về thần linh hơn là một sinh vật sống. Việc bay lượn trên trời cũng chẳng liên quan gì đến định luật vật lý, cơ thể thì trông như một con rắn có thêm chân tay bé tí, mà cũng chẳng có dục vọng gì của con người. Người ta còn gọi nó là Trùng dài, Vảy trùng nữa. Có loại còn có thể điều khiển mây mưa, sấm sét, thậm chí là gây ra sóng thần nữa.”
“Ghê thật…”
“Vì là thần linh mà,” Tsubasa nhắc lại, rồi chỉ vào chữ ‘Rồng’ còn lại.
“Cái này thì mang tính sinh vật hơn hẳn. Để bay được thì cần có cánh, và cơ thể cũng được tạo hình để có thể di chuyển như vậy. Dĩ nhiên là nó cũng có yếu tố ma thuật nên không chỉ đơn thuần là sinh vật. Nếu như ‘Long’ dù cách gọi có khác thì đa phần cũng chỉ một loại duy nhất, thì ‘Rồng’ này, có thể nói là có bao nhiêu cách gọi, bao nhiêu hình dạng thì có bấy nhiêu loại. Những con ‘Rồng’ cấp cao còn có thể niệm chú, kiến thức thì ngang ngửa với Đại Ma thuật sư, thế mà con nào con nấy lại có những ham muốn rất ‘người’ như mê mẩn đá quý hay vàng bạc châu báu.”
“À. Con ‘Rồng’ mà Saitou viết trong kịch bản là loại này.”
“Ừm. Nhưng ‘Cá tính’ của Nodome lại là ‘Long’ cơ. ‘Long’ và ‘Rồng’ thì khác nhau một trời một vực, như thánh nhân với người trần tục vậy đó.”
[IMAGE: ../Images/003.jpg]
Khoan đã?
Tôi bỗng giật mình. Chuyện này, lẽ ra Saitou phải biết chứ. Tôi nhớ là mình đã từng nghe cậu ta giải thích về nội dung tương tự, nhưng đơn giản hơn nhiều so với những gì Tsubasa vừa nói.
Thế nhưng, tại sao cậu ta lại chọn ‘Rồng’ mà không phải ‘Long’?
Khi tôi thắc mắc, Tsubasa trả lời:
“À, cái đó thì đơn giản thôi. Chắc là cậu ta hiểu nhầm lời tôi nói.”
“Lời cậu nói ư?”
“Chuyện về ‘Danh hiệu’ ấy. Khi viết kịch bản, tôi có nói về các loại ‘Cá tính’ mà Cá tính giả sở hữu. Thế nên Saitou hẳn đã nghĩ ‘Long’ và ‘Rồng’ đều là các loại khác nhau của ‘Cá tính Rồng’ thôi. Vì tôi cũng có kể cho cậu ta nghe chuyện về danh hiệu ‘Long Thần’ mà.”
“…Tôi vẫn không hiểu lắm. ‘Long’ thì có những loại nào khác nhau vậy?”
“Chủ yếu là màu sắc thôi. Kiểu như Thanh Long, Bạch Long ấy. Còn với ‘Rồng’ thì hình dạng cũng khác nữa, hình như còn có cả những con nhiều đầu như ‘Hydra’ nữa.”
Tôi vẫn không hiểu gì sất.
Tuy nhiên, có một điều tôi đã hiểu ra.
“Tức là… lỗi của cậu à!”
“Gì chứ? Sao lại đi đến kết luận đó chứ?”
“Vì cậu giải thích nửa vời nên mới ra cái kịch bản kỳ quặc đó còn gì!”
“Nói gì thế hả? Đừng có đổ lỗi cho người khác chứ. Tôi đã giải thích rõ ràng cho Saitou rồi mà? Nhưng cậu ta không hiểu, đó là lỗi của tôi ư? Nếu thắc mắc thì cứ hỏi là được rồi. Nhưng cậu ta lại không hỏi. Dù không đúng, nhưng cậu ta cứ tự cho rằng mình đã hiểu lời tôi nói. Làm sao tôi biết được chứ. Tôi đâu có năng lực nhìn thấu suy nghĩ của người khác đâu.”
Quả thật là vậy.
Nhưng tôi đã hiểu ý Tsubasa muốn nói. Đã biết có lỗi sai, vậy thì chỉ cần sửa lại là xong – ý cô nàng là vậy.
“…Nói tóm lại, nếu mình chịu chỉnh sửa lại nhân vật cho phù hợp với yêu cầu của bọn chúng, thì chúng nó sẽ hợp tác đúng không?”
“Đúng vậy!”
[IMAGE: ../Images/004.jpg]
“Đoàng!” Tsubasa nói, rồi dùng tay giả làm súng bắn vào tôi.
Tôi thở dài.
Nói thì dễ hơn làm. Nếu chưa xảy ra chuyện đó, có lẽ điều này vẫn khả thi. Dù sẽ gây áp lực cho Saitou, nhưng có lẽ cậu ấy sẽ đồng ý.
Thế nhưng, chúng tôi đã biết được suy nghĩ của bọn chúng. Dù đã đoán trước chúng sẽ nghĩ như vậy, nhưng khi nghe tận tai thì vẫn tức giận, và cảm thấy thật vô vị. Thậm chí còn bị tổn thương nữa.
Nhớ lại cách Suzuki nổi giận, tôi cảm thấy nếu không có lời xin lỗi nào đó, việc hợp tác sẽ trở nên rất khó khăn. Kể cả có xin lỗi, Saitou có thể cũng sẽ không viết kịch bản nữa.
Và… bọn Cá tính giả sẽ không chấp nhận lời xin lỗi đâu.
“…Cậu nghĩ chúng nó sẽ xin lỗi không?”
Tôi hỏi Tsubasa, và sau khi suy nghĩ một lát, cô nàng đáp: “Chắc là không thể đâu.”
“Cơ bản là chúng nó có nghĩ mình sai đâu, mà cứ coi việc thay đổi kịch bản là điều hiển nhiên, là yêu cầu tối thiểu ấy chứ. Cá tính giả thì sẽ làm mọi cách, không từ thủ đoạn nào để phát huy ‘Cá tính’ của mình. Chuyện đó Jirou cũng đã học được từ con robot đó rồi mà?”
Đúng là như vậy.
Việc tin rằng nếu cứ tự hành hạ bản thân thì một ngày nào đó sẽ có được cơ thể không biết đau, rồi cứ thế nhảy từ nóc nhà hai tầng xuống, là điều mà chúng tôi không thể làm được. Cái sự tin tưởng của bọn họ thì chẳng tầm thường chút nào.
“…Nói trắng ra là, không phải là tốt sao?”
Tsubasa chống khuỷu tay lên bàn, tựa cằm vào lòng bàn tay.
“Vốn dĩ chuyện này chỉ là một ý tưởng bột phát của cơ quan nhà nước thôi. Nếu vở kịch bị hủy thì Jirou và các cậu sẽ được tổ chức Lễ hội Văn hóa như mong muốn đúng không? Cá tính giả ban đầu đâu có định tham gia, mà đó là một sự kiện mang tính giải trí cho dân làng ở độ tuổi dậy thì, được tổ chức từ hồi cấp hai rồi, nên việc cố gắng đưa chúng tôi vào là một điều quá vô lý.”
Có lẽ là vậy.
Tsubasa thì trước nay vẫn thế, còn Ryuugamine ngày xưa cũng luôn để ý đến bọn tôi. Vậy nên, chỉ vì tôi có thể giao tiếp được với hai người họ, mà nói họ giống những người có năng lực khác thì e là không ổn lắm, phải không?
Thế nhưng, nghĩ đến Tsukaya và Yaguruma, lại thấy điều đó không phải là hoàn toàn bất khả thi.
Bọn họ trước đây không hề để tâm đến bọn tôi, nhưng giờ thì tôi luôn nằm trong tầm mắt của họ. Chắc là họ nghĩ tôi cần thiết, là một người bạn cùng lớp hữu dụng chăng. Đó là một điều kiện tiên quyết để họ chịu để ý tới chúng tôi.
Nếu tất cả những Dân làng trong lớp đều có thể ở vào vị trí như vậy đối với những người có năng lực, tôi nghĩ rằng dù có năng lực hay không, tất cả chúng tôi cũng đều có thể trở thành một phần của lớp học này.
Nếu điều đó xảy ra, liệu tôi – liệu chúng tôi – có còn phải chịu đựng cái cảm giác mặc cảm luôn đè nén bấy lâu nay với bọn họ nữa không?
…Không.
Không phải chuyện đó. Tôi không biết diễn tả thế nào, nhưng tôi cảm giác không phải chuyện đó.
“…Jirou, cậu đang trưng ra cái bộ mặt như chưa cam tâm bỏ cuộc ấy.”
Tsubasa thở dài, vẫn chống cằm.
“Tôi không hiểu. Tại sao cậu cứ phải bận tâm đến thế? Chúng ta chẳng phải từ trước đến giờ vẫn sống riêng rẽ mà qua ngày ư?”
“Sống riêng rẽ ư? Cậu là người cứ thế xông vào cuộc đời người khác đấy chứ!”
Tôi cười, giọng hơi trêu chọc.
Nhưng vị Dũng Giả kia chỉ khịt mũi khinh thường.
“Tôi thì không sao. Vì tôi là Dũng Giả mà. Với lại, Jirou còn là Nhiệm vụ do chính tôi chọn nữa chứ.”
“Đừng có tự ý biến người khác thành Nhiệm vụ của mình chứ!”
“Thôi nào, thôi nào. Cậu cứ chịu thua đi. Cho dù có chống cự đến mấy thì tôi cũng chẳng bao giờ bỏ cuộc đâu. Dũng Giả là không bao giờ bỏ cuộc!”
“Nói mấy lời nghe có vẻ ngầu để kết thúc là hòng đánh lừa tôi à, không được đâu.”
“Không ăn thua nhỉ.”
Thiệt tình.
Tsubasa lè lưỡi. Rồi, cô ấy nói tiếp:
“Quay lại chuyện cũ, thật lòng thì tôi nghĩ bỏ cuộc cũng được mà? À. Là chuyện Lễ hội văn hóa lớn ấy. Vì nó liên quan đến Cá tính, nên tôi nghĩ không thể mong có một điểm thỏa hiệp nào cả. Còn chuyện 《Đại Anh Hùng》, tôi nghĩ bọn họ cũng hiểu rằng tôi chỉ lấy ra để dằn mặt một chút ở đó thôi, nên chắc họ cũng sẽ không nghĩ lại đâu.”
Chắc rồi.
Chỉ cần bị phản ứng ngược lại với Cá tính của mình là Ryuugamine đã thấy khó chịu rồi. Tôi không biết cô ta sẽ cảm thấy thế nào nếu phải diễn một vai khác.
Mà bảo bọn họ xuống nước, nói rằng: "Chúng tôi còn non nớt, chưa thể diễn đạt tốt, mong các bạn sửa lại giúp", thì tôi cũng không tin là họ sẽ nói vậy.
…Rốt cuộc, chỉ có chúng tôi là phải nhượng bộ sao?
“Cậu lúc nào cũng cố gắng hết sức mình, Jirou nhỉ.”
“Vì có ưu điểm nào khác đâu.”
Tôi định nói thêm "cũng chẳng có Cá tính gì" nhưng lại nuốt lời. Thốt ra điều đó thì thật là mất mặt.
“Thôi nào…”
Tsubasa khẽ mỉm cười với vẻ mặt hơi bối rối.
“Đâu phải cứ thế là không đặc biệt đâu?”
“Ý cậu là sao?”
“Ý tôi là, đặc biệt hay không không nằm ở việc có Cá tính hay không.”
Tôi không hiểu.
“Vì thế –”
Đúng lúc đó, trong túi váy của Tsubasa vang lên một giai điệu. Nghe sao mà hùng tráng – hình như là một bản nhạc cổ điển nổi tiếng trong phim nào đó. Kiểu như Valkyrie gì đó.
Tsubasa thở dài, rút điện thoại ra như rút súng lục, mở nắp và áp vào tai.
“…Dũng Giả đây.”
Gì mà đáp lời kiểu đó vậy! …À, có lẽ là người bên kia cũng hiểu cô ấy nói thế.
“Được. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến ngay. Nhưng, chuyện đó là thật sao? Thật là không thể hiểu nổi. Thôi, nói chung thì cũng là chuyện thường ngày thôi. Dù sao thì, các người tuyệt đối đừng nhúng tay vào như mọi khi. Kẻ vạch trần âm mưu của Ma Vương, luôn luôn phải là tôi đây!”
Tsubasa cúp máy, xoay tròn điện thoại rồi bỏ vào túi.
Ma Vương ư?
Con bé Ryuugamine đó… định thực hiện Kế hoạch tiêu diệt nhân loại ngay lúc này sao?
“Nghe nói Ma Vương đang định làm gì đó ở siêu thị gần ga, nên tôi đi đây.”
“Cái gì đó?”
“Người hầu cận nói thế. Dù sao thì Ma Vương đã ra tay, tôi không thể ngồi yên được. Chỉ với những gì vừa nghe, tôi chưa nghĩ ra đó là kế hoạch gì, nhưng có lẽ tận mắt chứng kiến sẽ hiểu rõ hơn.”
Tsubasa đứng dậy và trèo lên giường – đừng có giẫm qua mặt tôi chứ!
“…Nhưng, như thế chẳng phải tốt sao?”
Tsubasa đặt chân lên bệ cửa sổ, quay lại nhìn tôi.
“Tốt là tốt cái gì?”
“Là mối quan hệ giữa học sinh bình thường và người có năng lực cuối cùng đã trở lại bình thường ấy chứ. Như tôi đã nói, vốn dĩ người có năng lực và Dân làng không liên quan gì đến nhau khi ở cạnh nhau mới là lẽ thường tình.”
“Tôi thì khác,” Tsubasa nói rồi nắm lấy sợi dây thừng.
“Thế là mọi thứ lại như cũ. Jirou cậu cũng thấy thoải mái hơn, đúng không?”
Thoải mái? Tôi á?
“Đi đây nhé!”
Tsubasa dùng sợi dây thừng đã nắm được, thoăn thoắt trở về phòng mình. Tôi thở dài nhìn bóng lưng đứa bạn thanh mai trúc mã nhanh nhẹn như vượn.
Thoải mái, ư?
Tsubasa vừa về đến phòng mình, đeo Bảo kiếm Envurio lên lưng rồi lập tức ra khỏi phòng, rồi thoắt cái xuất hiện ở cổng chính, phóng đi với tốc độ kinh hồn.
Trong con hẻm đêm, bóng lưng cô ấy nhanh chóng biến mất.
Nhìn vào màn đêm ấy, tôi nắm lấy ngực áo phông của mình và quạt quạt.
Tsubasa… cậu sai rồi. Đúng là nhiệm vụ Phó lớp trưởng có nhiều cái vất vả thật, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ muốn được nhàn hạ hơn cả.
Đúng lúc đó, đến lượt điện thoại của tôi reo. Nghe điệu chuông là tôi biết ngay. Ryuugamine.
Tôi lôi điện thoại ra khỏi cặp, nhấn nút rồi áp vào tai.
“Alo?”
『A. Ch-chào buổi tối… Cậu khỏe không? Ừm… T-tớ là Ryuugamine đây ạ!』
Cái gì mà căng thẳng thế không biết?
Mà khoan, cô ta bây giờ chẳng phải đang "tiêu diệt nhân loại" rất hăng say sao?
“Ừ.”
『Ừm… Bây giờ cậu có rảnh không?』
“Có.”
『Vậy thì… cậu có thể đến siêu thị trước ga không? Tớ có chuyện muốn thử một chút.』