[IMAGE: ../Images/..]
**6**
“──Cậu ơi. Cậu Dân làng A!”
Trong thế giới chao đảo, tôi nghe thấy giọng Ryuugamine. Chuyện gì thế này. Đến mức nằm mơ thấy con bé, chắc hẳn mình lo lắng chuyện vở kịch lắm đây.
Mà, cũng phải thôi.
Dù có lỡ tay làm hỏng cũng chẳng bị phạt gì, nhưng ai mà chẳng muốn tránh mặt.
Thế nhưng, cũng phải có cách đánh thức tử tế hơn chút chứ.
Đã là mơ rồi mà.
Đúng rồi… nhẹ nhàng một chút, ví dụ như *chụt* một cái! Hề hề hề.
“Ch… chụt, ư…!?”
Đã là mơ thì đâu cần phải kinh ngạc đến thế. Lẽ nào ngay cả trong mơ, hình tượng Ryuugamine của tôi cũng không xê dịch chút nào sao? Nhạt nhẽo ghê.
“V… vâng, đã rõ ạ… Nếu là má, thì…”
Ồ. Con bé sẽ làm thật sao? Đúng là mơ có khác. Phục vụ chu đáo ghê──
“──Jirou! Còn ngủ đến bao giờ nữa hảaa!”
“Ặc!”
Một cú va chạm cực mạnh ập tới! Tsubasa từ trên trời rơi xuống tôi! Diễn biến gì kỳ lạ vậy! Mà khoan đã── không phải mơ!
Mở mắt ra, tôi thấy Tsubasa đang nằm úp sấp trên người mình. Đằng sau con bé là── Ryuugamine! Đang ngồi thẳng tắp, mặt đỏ gay nhìn tôi chằm chằm…
Là mơ, đúng không nhỉ?
Chuyện “má” với “mủng”, chẳng lẽ tôi không nói mơ ra miệng chứ? Hả!?
Sợ quá, chẳng dám xác nhận…
“Này Jirou! Nhanh nhanh chuẩn bị đi chứ! Tớ thì đã sẵn sàng hết rồi đó nha?”
Khoan đã── đừng có cựa quậy nữa! Bộ giáp cọ vào xương sườn đau quá! Ngực sắp lòi ra ngoài rồi này!
“Biết rồi biết rồi!”
Tôi cố ý nói thật to, đẩy Tsubasa ra rồi ngồi dậy.
Lúc nãy, tôi với Saitou cùng bọn họ thay phiên nhau ngủ ở cánh gà sân khấu, chắc là đến lượt cuối cùng họ để tôi ngủ luôn. Liếc nhìn qua tấm màn che, tôi thấy Kimura cùng các bạn cùng lớp đã bắt đầu dựng phông cảnh cho cảnh đầu tiên ở phía bên này, nơi màn nhung đã hạ xuống.
Nói đi thì cũng nói lại, trang phục Dũng Giả thật là khó hiểu. Sao lại khoét ngực sâu đến vậy chứ. Theo lời Suzuki, hình như là để phân biệt với kỵ sĩ mặc giáp trụ toàn thân thì phải.
“À, chào buổi sáng ạ!”
Trước giọng nói hơi lơ lớ của Ryuugamine, tôi khẽ đáp lại “Chào buổi sáng” rồi đứng dậy. Nhìn đồng hồ. Ôi trời… Thế này thì làm gì có thời gian ăn sáng nữa! Kịch bản thì… chắc cũng nhớ đại khái rồi.
“──Satou!”
Không chỉ tôi, mà cả Tsubasa và Ryuugamine cũng giật mình quay lại khi nghe giọng Suzuki. Tsubasa thì hiểu rồi, nhưng hôm nay Ryuugamine cũng nhận ra Suzuki sao. Hay chỉ phản ứng lại tên tôi── nghĩ thế chắc là tự phụ quá rồi.
“Đang làm gì thế!? Mau thay đồ đi chứ! Cậu là người đầu tiên lên sân khấu mà! Vua đó, đúng không!?”
“À, phải rồi!”
Cảnh đầu tiên là từ đoạn tôi than thở về tình hình thế giới mà ra!
“Xin lỗi. Tôi thay đồ ngay đây!”
“Nhờ cậu đó! Khán phòng đã chật kín rồi! Tầng hai còn có người đứng xem nữa!”
Nói rồi, Suzuki hình như có việc gì đó, thoáng cái đã biến mất tăm.
Ra vậy, mình là người đầu tiên lên sân khấu… Hơn nữa, còn có người đứng xem nữa sao?
Ôi trời.
Nghĩ đến đó, tự nhiên tôi thấy căng thẳng hẳn. Má co giật, tay cũng lạnh toát.
“Không sao đâu, Jirou!”
Tsubasa *đốp* một cái vào ngực tôi.
“Để tớ chỉ cho cậu bí quyết của những lúc như thế này. ──Thế giới chỉ tồn tại ở nơi ánh đèn sân khấu chiếu tới thôi!”
“…Ý cậu là sao?”
“Thì là thế đó!”
Chẳng hiểu cái quái gì cả!
“À. Tớ cũng sắp đến cảnh rồi nên phải chuẩn bị thôi! ──Vậy nhé, hẹn gặp cậu ở ‘Thế giới’ bên kia!”
Quay gót, Tsubasa cũng lao vào màn đêm mờ ảo.
Thật là hết nói nổi.
“…Cái đó, Ryuugamine?”
“Vâng?”
“Tôi muốn thay đồ…”
“A! X… xin lỗi, phải rồi ha!”
Không hiểu sao, con bé lại nhìn quanh.
Gì vậy? Đang tìm gì đó sao?
Ryuugamine hít một hơi thật sâu, rồi mở lòng bàn tay trái ra, dùng ngón trỏ tay phải giả vờ viết gì đó lên đó, rồi chìa ra trước mặt tôi.
Đợi sao? Đợi cái gì chứ?
“M… mời cậu!”
“Hả?”
Chẳng hiểu mô tê gì cả. Đang đợi mà lại “mời cậu” là sao?
“Ryuugamine… cái gì vậy?”
“Ấy!?”
Con bé thực sự kinh ngạc. Tôi đâu có khả năng đọc được suy nghĩ của cậu đâu.
Có lẽ vì còn thời gian trước khi lên sân khấu, Ryuugamine vẫn đang mặc đồng phục, cô bé đưa mắt nhìn quanh quất một cách vội vã hơn là dò xét.
“À… thì. Đó là bùa chú ạ.”
“Bùa chú?”
“Vâng. Để không bị căng thẳng đó… Lúc nãy, em đã viết chữ ‘người’. Em nghe nói nếu liếm rồi nuốt vào thì sẽ không còn căng thẳng nữa.”
Không, cái đó hình như hơi khác thì phải.
“Vậy nên… m… mời cậu! Ma Vương như em thì giỏi ăn thịt người lắm đó!”
Lý lẽ gì kỳ cục.
Nhưng tôi đã bật cười. Ừm. Đúng là Ma Vương hay làm những hành động như “ăn thịt người” thật. Mặc dù ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Thôi được, vậy thì cứ làm theo lời con bé vậy.
Tôi giả vờ cắn vào lòng bàn tay Ryuugamine. Mũi tôi cọ vào. Lòng bàn tay Ryuugamine có mùi thật dễ chịu. Một mùi hương kỳ lạ, không giống xà phòng rửa tay. Là gì nhỉ. Hơi ngọt ngọt?
“…Cảm ơn. Bình tĩnh lại rồi.”
Không phải nói dối. Nhờ tiếng cười, và có lẽ là── mùi hương của Ryuugamine.
“M… may quá ạ.”
Ryuugamine khẽ nắm lại bàn tay trái nơi mũi tôi vừa chạm vào. Cử chỉ như thể đang nắm giữ một vật quý giá vậy. Và rồi, với gương mặt vẫn còn đỏ ửng, cô bé mỉm cười thật tươi.
“Cố gắng lên nhé! Em sẽ đứng ở cánh gà xem thật kỹ!”
“Ừm.”
Không hiểu sao, Ryuugamine có vẻ vui vẻ, như nhảy nhót quay gót, rồi cũng biến mất vào màn đêm mờ ảo giống như Tsubasa.
“…Được rồi.”
Tôi vỗ vỗ má mình, rồi cầm lấy bộ trang phục vua nặng trịch làm từ chất liệu giống như màn nhung đang treo trên mắc áo.
──Thử làm một mẻ xem sao!
☆
『──Vương quốc từng yên bình, giờ đây đang dần lụi tàn』
Lời dẫn của Nakamura vang lên trên sân khấu tối om.
『──Những con quái vật tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết lần lượt xuất hiện, quân đội của nhà vua đã chống trả kiên cường, nhưng với số lượng quái vật vô tận, thương vong ngày càng tăng, và nếu cứ tiếp tục thế này, việc bị tiêu diệt hoàn toàn chỉ còn là vấn đề thời gian』
(Màn sắp kéo lên rồi!)
Một giọng nói nhỏ vang lên, tôi chống cằm vào tay vịn ngai vàng.
Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào tôi.
Khi tấm màn nhung nặng nề bắt đầu kéo lên, tim tôi bỗng đập loạn xạ. …Bình tĩnh lại. Không sao đâu. Lời thoại vẫn còn một chút nữa mới đến.
Màn đã kéo lên hoàn toàn. Tôi hé mắt nhìn, à ra vậy, thực ra không nhìn rõ khán giả là bao, và tôi thấy lòng mình bình tĩnh lại một chút.
『──Các học giả nghiên cứu nguyên nhân xuất hiện của quái vật cuối cùng đã tìm ra nó. Đó là một con rồng. Con rồng sống dưới lòng đất vương quốc đã mục nát, và luồng khí thối rữa từ nó đã hồi sinh các quái vật──』
Đến đây rồi.
“Ô, ôi!” Chết tiệt, giọng bị lạc rồi! “…Ờ, à… Thật, thật là! Chẳng lẽ không có ai có thể đánh bại con rồng đó sao!”
Ugh! Xấu hổ quá đi mất!
May mà đèn tắt, sân khấu lại chìm vào bóng tối…
『──Nhận lệnh của nhà vua, Đại thần phụ đã thỉnh cầu lời tiên tri từ Thần. Sau bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ cầu nguyện, tên một cô gái đã được tiết lộ. Tên của Dũng Giả có thể đánh bại con rồng tà ác!』
Ánh đèn lại chiếu vào tôi. Lần này tôi ưỡn thẳng lưng, chỉ tay về phía khán giả.
“C… đưa cô gái đó đến đây! Đưa Dũng Giả đến đây!”
Chuyển cảnh.
Xung quanh bắt đầu hơi ồn ào. Tôi cảm thấy có người đứng ngay cạnh mình. Chắc là Toma, Hiệp sĩ của chúng ta.
Từ phía sau ngai vàng, tiếng Kimura vang lên, rồi một vật dài nặng trịch được đặt vào tay tôi.
Lại một lần nữa, lần này toàn bộ sân khấu sáng bừng lên.
[IMAGE: ../Images/IMG_01.jpg]
Trước mặt tôi, Tsubasa đang quỳ gối. Vẫn trong bộ giáp trông nhẹ nhàng, hở ngực như mọi khi. Cậu ta không cầm kiếm. Thanh kiếm của cậu ta hiện đang nằm trong tay tôi.
“...Hỡi, Dũng Giả!”
Tôi cố gắng dướn giọng hết mức có thể, thận trọng không để nó bị vỡ.
“Hãy đánh bại con rồng tà ác và mang hòa bình trở lại cho vùng đất này! Ừm... Trẫm sẽ trao cho ngươi Bảo kiếm Envurio truyền từ vương thất này!”
“...Dạ! Thần xin lấy thân mình ra thề, nhất định sẽ tiêu diệt con rồng tà ác đó!”
Tôi đặt thanh Envurio vào hai tay Tsubasa đang giơ ra mà không ngẩng mặt lên. Tsubasa vẫn quỳ gối và khéo léo đeo thanh Envurio lên lưng.
Ối, đến lượt lời thoại của mình rồi.
“Một mình e rằng sẽ khó khăn. Trẫm sẽ cử Hiệp sĩ của mình đi cùng ngươi.”
Toma bước tới.
Thời điểm xuất hiện hoàn hảo. Nhưng... cậu ta đâu có nghe thấy tiếng tôi. Điều đó là đương nhiên vì cậu ta đâu có nhận thức được. Tsubasa đang ra hiệu cho cậu ta mà khán giả không thấy.
“Hỡi Hiệp sĩ. Hãy xem Dũng Giả như là Trẫm, ra sức bảo vệ và chiến đấu! Không được phép trở về thành nếu chưa đánh bại con rồng!”
“Vâng!”
Toma ôm mũ trụ vào nách, giáp kêu lạch cạch khi cúi đầu. Cũng vậy thôi.
“Đi đi!”
Tôi phẩy tay. Dĩ nhiên là kịch bản bảo tôi làm vậy!
“Đừng quên rằng số phận của thế giới này đang nằm trong tay các ngươi!”
Sân khấu tối sầm.
(Nhanh lên nhanh lên!)
Tiếng hối hả vang lên khắp nơi, sân khấu trở nên ồn ào hỗn loạn, còn tôi thì bị kéo cánh tay và thụt vào cánh gà. Cùng lúc đó, bối cảnh phòng yết kiến cũng được kéo vào.
...Coi như phần đầu đã tạm ổn. Chắc là nhờ lời chúc may mắn của Ryuugamine.
Nhưng mà, vẫn còn dài lắm.
☆
“Cha!”
Tsubasa vung thanh Envurio, và con quái vật bằng giấy bị chém đôi đổ rầm xuống.
Những con quái vật nhỏ này có vẻ không được tính là "Cá tính", nên đáng ra bọn tôi sẽ đóng vai chúng, nhưng vì trong lớp không có ai chuyên về hóa trang đặc biệt, nên đành phải chấp nhận dùng quái vật bằng giấy.
Tuy nhiên, cuối cùng thì tôi lại thấy nó ổn. Dĩ nhiên là không thể chém đôi thật được, mà vì đối thủ là quái vật bằng giấy nên Tsubasa cũng có thể vung kiếm hết sức, tạo ra khí thế mạnh mẽ.
Tsubasa ôm cánh tay, gục đầu gối xuống. Những dải giấy đỏ chảy ra giữa các ngón tay như máu.
“Ngươi có sao không, Dũng Giả?”
Toma chạy đến cúi xuống nhìn,
“Ôi, thật kinh khủng! Không thể chữa khỏi bằng thuốc thảo dược được! Ôi, ta phải làm sao đây!”
Cậu ta khoa trương ngửa mặt lên trời.
Nhập vai quá rồi đó.
“──Có chuyện gì vậy ạ?”
Một ánh đèn sân khấu bất ngờ rọi vào cánh gà, và Tatei xuất hiện trong bộ trang phục giống hệt đồng phục y tá thời xưa. Trên tay cậu ta là một hộp sơ cứu. Dáng vẻ đó, có thể nói là duyên dáng đi, khiến khán giả xì xào đôi chút.
Sao mấy ông chú lại thích y tá thế nhỉ?
“Ngươi là ai?”
“Tôi là người chữa trị, Chữa trị sư, đang chữa trị cho những người bị quái vật tấn công và bị thương tại nhà thờ gần đây. Vết thương đó, để tôi xem thử.”
“Ôi, làm ơn!”
Tatei quỳ xuống cạnh Tsubasa, mở hộp sơ cứu và nhanh nhẹn tiến hành trị liệu. Dĩ nhiên là chỉ ‘giả vờ’ thôi. Nhưng thao tác của cậu ta thì không phải diễn mà là thật.
“Xong rồi. Giờ thì ổn cả.”
“Thật là một kỹ thuật tuyệt vời!”
Toma ngửa người ra sau mà kêu lên. Có hơi diễn lố quá không nhỉ? – Một hiệp sĩ cổ điển thì có lẽ thế chăng? Khán giả cũng hơi mỉm cười gượng gạo.
“Gãy xương mà có thể nối lại dễ dàng như vậy! Thật tuyệt vời!”
Lời thoại thật ghê rợn... Mọi người đang xoa xoa cánh tay kìa.
Tsubasa xoay cánh tay đang băng bó để kiểm tra tình hình, rồi gật đầu mạnh mẽ đứng dậy. Sau đó, cậu ta nhẹ nhàng chìa tay ra cho Tatei vẫn còn đang quỳ gối.
“Chúng tôi đang trên hành trình tiêu diệt Ma Long, kẻ gây ra sự xuất hiện của những quái vật này. Phía trước, cuộc chiến sẽ còn khó khăn hơn nữa. Ngài có thể giúp sức cho chúng tôi được không?”
Sau một thoáng lưỡng lự, Tatei nắm lấy bàn tay đó.
“Nếu tôi có thể giúp được gì. Trông thế này thôi, nhưng tôi cũng có thể chiến đấu kha khá đấy? Có thể chữa trị được nghĩa là tôi đã nắm rõ cấu tạo cơ thể đối phương rồi.”
“Ngược lại cũng được, đúng không?”
Trước câu nói của Tsubasa, Tatei mỉm cười.
“Nếu không phải là đối thủ chưa biết. Vì tôi đã đọc hết tất cả các cuốn bách khoa toàn thư quái vật của Học viện Y Hoàng Gia rồi.”
...Đáng sợ thật.
☆
‘──Hành trình của Dũng Giả cùng những người bạn mới tiếp tục. Nhưng, những kẻ địch hùng mạnh đã cản đường họ, như thể đang bảo vệ Ma Long.’
Khi lời dẫn của Naga kết thúc, đèn bật sáng, chiếu rọi lên một vùng đất hoang vu.
Phía bên phải sân khấu, nhóm Dũng Giả đứng đó, còn bên trái là Ousaka "Cuồng Chiến Sĩ" Hitoha và Mizuhira "Võ Sĩ Đạo" Kuroto. Ousaka mặc một bộ bikini-armor hở hang quá mức, lủng lẳng một cây rìu khổng lồ dùng để chém đầu, còn Mizuhira mặc một bộ kimono kiểu "kimono mặc đi dạo" và đeo hai thanh katana lớn nhỏ.
“Hãy quay về đi.”
Mizuhira nói, tay vẫn đút trong ống tay áo khoanh trước ngực.
“Con rồng đó không thể bị đánh bại. Các ngươi có muốn kết thúc thế giới này không?”
“Đương nhiên rồi!”
Tsubasa rút Envurio ra.
“Ai lại muốn một thế giới đầy bất an này cứ tiếp diễn mãi sao? Nếu ngươi dám cản đường, chúng ta sẽ không khoan nhượng!”
Mizuhira thở dài.
“Không còn cách nào khác.”
Khi Mizuhira nói vậy, Ousaka kéo lê cây rìu và bước lên phía trước. Phía sau lưng cô ta,
“Nhảy đi. Cuồng Chiến Sĩ.”
Ousaka gầm lên.
Oa! Không khí trên sân khấu rung lên bần bật. Tôi nổi cả da gà!
“Cẩn thận!”
Toma giơ khiên lên che chắn và bước tới. Nhiệm vụ của Hiệp sĩ là tuân theo lệnh của nhà vua và chiến đấu đặt sự an toàn của Tsubasa lên hàng đầu. Cậu ta muốn Hiệp sĩ phải là như vậy.
[IMAGE: ../Images/IMG_02.jpg]
Cậu ta đỡ cú đánh từ cây rìu khổng lồ bằng khiên.
Âm thanh “Cốp” vang vọng khắp sân khấu.
Kinh khủng thật. Thật sự mà!
Từ bên cạnh, Tsubasa chém tới. Ousaka cúi đầu tránh được. Tsubasa đó, thật sự định chém luôn! Dĩ nhiên là không chém được, nhưng nếu trúng thì sẽ bị thương mất!
Ousaka cúi người và đá Tsubasa. Dĩ nhiên, cậu ta bị văng đi. Cậu ta đâm sầm vào tấm phông nền và ngã xuống.
(Tắt đèn!)
Vừa lúc tiếng Saitou lo lắng vang lên, đèn sân khấu vụt tắt.
(Naga, tiếp tục đi! Kéo màn xuống! Chuyển cảnh sang phòng nghiên cứu! ──Satou, nhờ cậu đỡ Dũng Giả dậy.)
(Ờ, ừm!)
Màn nhung hạ xuống như rơi tự do.
‘──Do lối chiến đấu bất chấp tính mạng của Cuồng Chiến Sĩ, các Dũng Giả buộc phải tạm thời rút lui. Để đối phó với chiến binh đó, họ cần một đồng đội có trái tim không biết sợ hãi như cô ấy. Hoặc một chiến binh không có trái tim.’
Khi khán giả đã hoàn toàn khuất, đèn sân khấu bật sáng và tôi lao ra từ cánh gà. Tôi chen vào giữa Tsubasa và Ousaka, những người đang tìm thấy nhau và chuẩn bị lao vào đánh nhau.
“Hết rồi! Chuyển cảnh tiếp theo!”
Ngay khi tôi nói vậy, một tiếng kim loại chói tai vang lên trên đầu.
Tôi bất giác rụt cổ lại.
Bảo kiếm Envurio của Tsubasa khẽ xoay trong tay tôi, kịp chạm vào mặt phẳng của cây rìu đang lao tới không ngừng, làm nó chệch hướng. Một luồng gió lướt qua vai tôi, báo hiệu điều đó.
Suýt nữa thì... Nếu trúng thật thì chắc tôi đã bị chấn động não rồi. Đúng là Ousaka chẳng thể nào nhận ra tôi mà.
“Cảnh đổi rồi đấy!”
Tiếng Ryuugamine vang lên, Ousaka và đám người kia cũng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vội vã lùi vào cánh gà. Đương nhiên, tôi vẫn bị ngó lơ. Mấy đứa bạn cùng lớp mặt mày xanh lè lũ lượt xuất hiện, thay đổi phông nền.
“Anh có sao không ạ!?”
Ryuugamine chạy tới hỏi, Tsubasa liền khịt mũi.
“Có tôi ở đây, làm sao để Jirou bị thương được chứ? Từ trước đến giờ, tôi chưa từng không thấy Jirou cả.”
Không hiểu sao, Ryuugamine nhìn chằm chằm Tsubasa một lúc, rồi xoay gót nói: “Vậy thì tốt rồi.”
“—Satou, mau thay đồ đi!”
Tiếng Suzuki vọng từ cánh gà. À đúng rồi. Đến lượt tôi rồi! Tuy nói là thay đồ, nhưng trang phục cũng chẳng rườm rà gì. Chỉ là một chiếc áo blouse trắng bình thường.
“Master, nhờ anh nhé!”
Yaguruma với bộ dạng không khác mấy so với mọi khi, chạy tới ngồi lên chiếc ghế được trang trí đôi chút ở chỗ ngai vàng ban đầu. Tuy nhiên, hai tay cô bé là những mũi khoan. Còn cái vật cô bé cõng trên lưng cũng không phải chiếc hộp thường ngày, mà là một cỗ máy trông giống bếp sưởi daruma.
“Anh thấy sao? Mũi khoan này ấy ạ?”
“Khá đấy chứ? Chỉ là, ăn uống chắc khó khăn lắm.”
“Bọn em có ăn cơm đâu! Máy móc thiếu nữ vận hành bằng Orihalcon mà!”
Chẳng biết là thiết lập gì, nhưng đại khái là thế.
(Được rồi! Kéo màn lên nào!)
Những người không liên quan đã rút hết vào cánh gà, trên sân khấu chỉ còn lại tôi và Yaguruma. Ánh đèn tập trung chỉ chiếu vào chúng tôi.
Saitou ra hiệu cho Nagamura.
『—Để tìm kiếm gợi ý đối phó với Cuồng Chiến Sĩ, các Dũng Giả đã ghé thăm một thành phố có Viện Khoa học. Từng là một thành phố với kỹ thuật tiên tiến vượt trội cả kinh đô, nhưng sau những đợt tấn công liên tiếp của quái vật, nó đã trở nên hoang tàn, và giờ đây, chỉ còn lác đác vài người sinh sống. Nhưng trong số đó, có một nhà khoa học được mệnh danh là thiên tài.』
Màn sân khấu được kéo lên.
Hiệu lệnh vang ra. Tôi hít một hơi thật sâu rồi cất cao giọng:
“Hoàn thành rồi! Với cái này, ta có thể quét sạch lũ quái vật khỏi thành phố này! Nào, thức tỉnh đi! Hỡi Máy Móc Thiếu Nữ!”
Bật công tắc.
Những bóng đèn được gắn quanh chiếc ghế sáng bừng lên.
“—Không dễ dàng vậy đâu.”
Võ sĩ Đạo và Cuồng Chiến Sĩ xuất hiện! Chắc họ không nhận ra tôi đâu nhỉ. Chắc tôi chỉ là một phần của phông nền thôi. Dù là diễn với phông nền, tôi vẫn có thể nhập vai.
“Di sản máy móc ngu xuẩn đó, ta sẽ hủy diệt nó ngay tại đây!”
Trước lời thoại của Mizuhira, Ousaka từ từ bước lên. Ôi trời, đúng là khí thế áp đảo thật.
Tôi đứng chắn trước Yaguruma, che chắn cô bé khỏi cú vung rìu của Ousaka. Đương nhiên, kịch bản là như vậy.
Trong kịch bản, sau đó tôi sẽ bị Ousaka chém… Xin cô đấy, đừng có chém trúng tôi nhé? Ryuugamine đã dặn là đừng làm hỏng phông nền rồi mà— Đến rồi!
…Suýt nữa thì… Quẹt trúng một chút rồi.
(Master, lời thoại, lời thoại!)
À, đúng rồi.
“G-Gyà!”
Tôi ngã vật xuống sàn. Vâng, tôi đã chết. Nói chung là vai một nhà khoa học siêu cấp.
Ousaka xoay rìu lại, định phá hủy Yaguruma.
Cô ta vung rìu— Lại không khoan nhượng nữa sao!
Tuy nhiên, mũi khoan của Yaguruma dễ dàng đỡ được cú bổ rìu xuống. Sau đó, cô bé lập tức đẩy bật Ousaka ra, rồi không chút biểu cảm nào, dùng mũi khoan còn lại đấm tới tấp. Sắc mặt Ousaka thay đổi! Bên này cũng nghiêm túc thật!
“—Bọn ngươi!”
Từ cánh gà, Tsubasa và đồng đội xuất hiện. Đương nhiên là theo kịch bản. Thấy tôi đang nằm bất động, lông mày Tsubasa nhíu lại. Này này. Chỉ là diễn thôi mà!
“Tiến lên!”
Theo hiệu lệnh của Tsubasa, một trận hỗn chiến bắt đầu. Tôi chỉ biết cầu nguyện đừng bị dẫm lên, rồi cứ thế nằm lại quan sát trận chiến giả của Tsubasa và đồng đội.
Thế mà, họ thực sự không hề khoan nhượng.
Nếu trúng đòn thật thì chắc chắn sẽ bị thương. Nhưng họ lại chiến đấu như thể đã được huấn luyện sẵn sàng cho trận đồ sinh tử vậy. Mặc dù chưa từng tập luyện cùng nhau một lần nào.
…Đúng là những con người này.
“—Gào!”
Mizuhira gục ngã. Nhưng không phải do Tsubasa và đồng đội. Mà là do rìu của Ousaka. “Cuồng Chiến Sĩ” không phân biệt địch ta— đó là điều kiện mà cô ta đưa ra. Saitou đã tận dụng điều đó.
“Ngu ngốc… lắm…”
“Gyahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha!”
Thấy “Cuồng Chiến Sĩ” cười man rợ trước cái chết của đồng đội, Tsubasa và những người khác run rẩy, lùi lại một chút. Nhưng Yaguruma vẫn bình thản tiến tới Ousaka, đâm mũi khoan vào ngực cô ta.
“Guhaha!”
Cứ như là bị móc tim mà chết vậy. Yaguruma không chút biểu cảm, cúi nhìn “Cuồng Chiến Sĩ” đang ôm chặt lấy mình mà đổ gục xuống.
“…Máy Móc Thiếu Nữ Không Có Trái Tim. Vì Vậy, Không Sợ Ngươi. Nhưng—”
Yaguruma nhìn tôi.
“…Đó Có Phải Là Hạnh Phúc Không…?”
Sân khấu tối sầm lại.
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
“Thế nào rồi, Master?”
Yaguruma nhảy tưng tưng như một chú thỏ, tôi vội “Suỵt” một tiếng ra hiệu cho cô bé giữ trật tự, rồi đáp: “Tốt lắm.” Thực sự tôi thấy màn trình diễn vừa rồi rất khá.
Trên sân khấu, cảnh Kuruuri Hajime, “Phù Thủy” – người định tìm hiểu về Ma Long một mình, đã lẻn vào hang động trước một bước. Anh ta đang từ trên mỏm đá nhìn xuống bên trong hang và nhận ra điều gì đó, rồi bị Tsuchinome Shinobu, “Nhẫn Giả”, phát hiện và tấn công.
Lượt diễn tiếp theo của các Dũng Giả, bao gồm cả Yaguruma, sẽ là sau cảnh này.
“—Diệt!”
Tsuchinome ném phi tiêu, Kuruuri ném bùa để đỡ. Có vẻ là loại dùng cho ảo thuật. Lá bùa bị xuyên thủng và cháy rụi.
“Hoành tráng thật đấy nhỉ?”
Yaguruma nói đầy thán phục. Tôi cũng đồng ý. Cứ như một lễ hội pháo hoa vậy. Tôi đưa mắt nhìn về phía cánh gà bên kia, thấy Tsukaya đang đứng đó. À, cô bé đã nhận ra tôi. —Nguy hiểm! Tsukaya vẫy tay thôi, đừng có vung khoan loạn xạ thế chứ!
“—Đến đây… thôi…”
“—Vô… vọng…”
Trên sân khấu, Nhẫn Giả và Phù Thủy đồng quy vu tận, gục xuống. Kuruuri lẽ ra phải là đồng đội, nhưng đến đây thì hết vai rồi. Có vẻ anh ta khăng khăng muốn có một màn độc diễn.
Sân khấu lại chìm vào bóng tối.
“Vậy thì, em đi đây, Master.”
“Ừ.”
Yaguruma cùng Tsubasa và những người đang chờ sẵn tiến lên sân khấu. Khuôn mặt cô bé lập tức không còn cảm xúc. Tsubasa cũng không nhìn tôi. Chắc là họ đang rất tập trung.
『—Các Dũng Giả cuối cùng cũng đến được hang động được cho là nơi Ma Long cư ngụ. Rẽ đôi không khí tà ác, họ tiến sâu vào thế giới ngầm tràn ngập mùi tử khí. Và rồi, trên con đường phía trước, cái Chết thật sự đang chờ đón họ.』
Đèn sáng lên.
Tsukaya đang đứng đó. Trang phục của cô bé trông như một chiếc váy cưới màu đen vậy. Vì Tsukaya có làn da và mái tóc trắng nên chúng càng làm nổi bật— vẻ u ám đến rợn người nhưng cũng thật đẹp. Trên tay cô bé là một cây trượng trắng cong queo.
Trước mặt cô bé là các “Võ Sĩ Đạo”, “Cuồng Chiến Sĩ”, “Nhẫn Giả”, “Phù Thủy” đang gục ngã, còn Tsubasa và đồng đội đã rút kiếm đối mặt với Tsukaya.
“Tránh ra! Tại sao ngươi lại cản trở chúng ta!”
“…Cản trở là điều đương nhiên mà. Con Rồng đó tuyệt đối không thể bị đánh bại. Đồ tay sai của tên vua xấu xa kia.”
“Ngươi dám sỉ nhục Đức Vua của ta sao!”
Tiếng Tominari gầm lên.
“...Với lũ chó sủa nhặng, chỉ có kẻ đã chết là xứng tầm đối phó thôi.”
Tsukaya phất gậy, và đám người ngã xuống bỗng chốc đứng bật dậy. Đương nhiên, đó chẳng phải phép thuật gì mà là nhờ ý chí và sức lực của chính họ. Tất cả chỉ là diễn xuất.
Thế nhưng, cái thần thái của Tsukaya khiến người ta cứ ngỡ rằng cô bé thực sự có thể hồi sinh người chết, nếu không được mách trước đó chỉ là diễn.
“NẾU LÀ ĐỐI PHÓ VỚI NGƯỜI CHẾT, HÃY CỨ ĐỂ TÔI PHỦ TRÁCH.”
Vừa dứt lời, Yaguruma tiến lên. Hai chiếc mũi khoan trên tay cô bé quay tít.
“VÌ TÔI CŨNG CHẲNG SỐNG SÓT ĐƯỢC LÂU ĐÂU – MỌI NGƯỜI CỨ TIẾN LÊN TRƯỚC ĐI.”
“Cảm ơn cậu.”
Tsubasa và những người khác lùi lại, khuất vào bóng tối.
“—Nhưng đừng quên nhé. Cậu không giống bọn chúng đâu. Cậu—chắc chắn đã cùng chúng tớ sống trọn vẹn chuyến hành trình này!”
“...CẢM ƠN RẤT NHIỀU – MỌI NGƯỜI!”
(Màn tối đen!)
Theo hiệu lệnh của Saitou, đèn vụt tắt. Trong bóng tối, tiếng mũi khoan xoay tròn và tiếng kim loại va vào nhau vang lên, cùng với những đốm lửa tóe ra. Giữa lúc âm thanh ấy vẫn tiếp diễn, các diễn viên lần lượt lui vào cánh gà.
Không nói một lời, tôi chạm tay với mũi khoan của Yaguruma và cụng nắm đấm với cây gậy của Tsukaya.
Nào, cuối cùng thì cao trào của màn một cũng đến rồi!
(Sẵn sàng chưa? – Được rồi, bật đèn!)
“Cạch!” – Đèn vụt sáng, và một con rồng khổng lồ hiện ra. Từ khán đài, những tiếng “Ồ!” kinh ngạc vang lên. Dù nói vậy, nhưng Nomede không hề khổng lồ hóa đâu. Đó là một bức phông nền siêu to khổng lồ, được tạo nên từ bản in phóng lớn của một bức tranh rồng nổi tiếng (vốn là di sản văn hóa), dán lên ván ép và cắt ghép lại.
Và...
Nomede, người đóng vai chính, đang ở đâu nhỉ?
“Đồ tay sai của tên vua ngu xuẩn kia!”
Một giọng nói nhả hơi, thiếu đi vẻ căng thẳng vang lên trên sân khấu, khiến khán giả bật cười. Mà thôi, tôi hiểu cảm giác đó. Không chỉ cách nói chuyện của Nomede, mà còn cả trang phục của cô bé nữa.
Liệu có thể gọi đó là trang phục không nhỉ… Nomede chỉ đơn thuần thò mặt ra từ phần trán của bức phông nền “Rồng” khổng lồ, y như mấy tấm biển chụp ảnh lưu niệm ở khu du lịch vậy. Cái thứ đó mà cất tiếng nói thì đúng là khó lòng mà không bật cười cho được.
“Mi đã xua tan ký ức về tên vua độc ác kia vào quên lãng ư?”
Ban đầu, Suzuki đã nghĩ đến bộ trang phục rồng được nhân hóa, nhưng Nomede khăng khăng muốn mặc thế này và không chịu nhường. Có vẻ như “Rồng” nhất định phải khổng lồ.
Nhưng đây không chỉ là một tấm phông nền đơn thuần đâu nhé? Đây là tác phẩm tâm huyết của Kimura và cả nhóm đó!
(Tạo khói!)
Theo chỉ dẫn của Saitou, chiếc máy tạo khói thuê từ công ty tổ chức sự kiện bắt đầu hoạt động. Đó chính là loại mà các ca sĩ hay dùng trong các buổi hòa nhạc ấy. Làn khói mù mịt nhanh chóng bao phủ sân khấu.
“Nếu các ngươi – muốn diệt vong – vậy cũng tốt thôi – nhưng – sống trên mảnh đất này – đâu chỉ có loài người –”
“Không cần phải nói cũng biết!”
Tsubasa gầm lên. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến không khí căng thẳng hơn hẳn.
“Chướng khí bốc ra từ cái thân xác thối rữa của ngươi đang làm ô nhiễm cả thế giới! Chuẩn bị đi, Ma Long!”
“Lũ ngu xuẩn!”
“Bộp!” – Mắt rồng lóe sáng. Đồng thời, những chiếc đèn đặt cách đều nhau trên sợi dây chạy dưới sàn nhà cũng bật sáng cùng với tiếng sấm rền, lao về phía Tsubasa và đồng đội.
“Không được!”
Tominari tiến lên, giơ khiên đỡ. Ngay khoảnh khắc ánh sáng chạm tới, tấm khiên vỡ tan thành hai mảnh với một tiếng nổ lớn.
“Hiệp sĩ-sama!”
Tateichimoto lao tới, nhưng mắt rồng lại sáng lên lần nữa,
“Á!”
Tateichimoto cũng bị thổi bay. Ồ. Diễn xuất quá đạt!
“Khốn kiếp!”
Tsubasa đứng chắn cho cả hai, giương thanh Envurio.
“Giờ đây, đã đến lúc giải phong ấn cho bảo kiếm này, do Đức Vua ban tặng! Hãy hiện nguyên hình sức mạnh thật sự! ENVURIO!”
Cậu ta giơ kiếm hướng lên trời.
(Hạ đèn!)
Theo tiếng của Saitou, ánh đèn mờ đi. Chỉ còn thấy lờ mờ hình dáng. Ngay lúc đó, một luồng sáng từ tay Tsubasa phóng ra. Nó nổi lên giữa làn khói mù mịt như một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ. Đó là chiếc đèn pin mini siêu sáng được buộc vào chuôi thanh Envurio.
“Khụ – đó là –”
“Hãy chuẩn bị đi, Ma Long! Đây chính là bảo kiếm Envurio từng được đồn đại là đã đánh bại Ma Vương! Hay còn gọi là Long Sát Kiếm!”
“Vút!” – Tsubasa vung kiếm, ánh sáng xuyên qua làn khói mù mịt, chém thẳng vào “Rồng”.
“Đồ – khốn – nạn! Lũ – ngu – xuẩn!”
Ngay khi Nomede dứt lời, sân khấu tối sầm.
“…Thành công rồi…”
Lời thoại của Tsubasa vang vọng trong bóng tối. Và rồi –
“—Hừm hừm hừm.”
Ryuugamine đến rồi! …Ối, không được không được. Bình tĩnh, bình tĩnh nào.
“Lời tên này nói đúng! Lũ nhân loại ngu xuẩn! Nhưng, ta lại phải cảm ơn cái sự ngu xuẩn ấy của các ngươi!”
“Ai đó!”
“Bật!” – Đèn vụt sáng.
Phần cổ của bức phông nền rồng được phủ một tấm vải đỏ, tượng trưng cho việc nó đã bị chặt đứt. Phần mắt đèn cũng được dán giấy trắng để nhấn mạnh rằng con rồng đã chết. Đương nhiên, Nomede cũng nhắm mắt lại.
Và đứng trên đầu bức phông nền đó, chính là Ryuugamine Ouko.
Cô bé mặc bộ trang phục được tái hiện hoàn hảo theo thiết kế của Suzuki mà tôi từng thấy trước đó – một bộ váy như thể kéo lê cả bầu trời sao u ám, tay cầm quyền trượng, đầu đội chiếc vương miện khổng lồ trông như rễ cây khô hay móng vuốt quái vật.
Ồ, nụ cười trông gian ác thật!
“Ta là, Ma Vương!”
Cô bé giơ quyền trượng lên.
“Ta phải cảm ơn các ngươi. Nhờ có các ngươi, ta mới có thể hồi sinh.”
“Ý gì vậy?!”
“Đúng như nghĩa đen đó. Con rồng này, chính là kẻ đáng ghét đã cùng tổ tiên của Đức Vua các ngươi phong ấn ta sâu dưới lòng đất này. Sau đó, loài người và rồng đã lập giao ước. Để giam giữ ta vĩnh viễn dưới địa ngục, rồng đã biến thân thành địa mạch, bò sâu vào lòng đất. Và để duy trì phong ấn đó, loài người phải cống nạp cho con rồng không thể di chuyển được nữa.”
Ryuugamine cười khẩy.
“Nhưng hòa bình đã làm loài người mục ruỗng. Họ quên đi giao ước với rồng, ngừng cống nạp. Thậm chí còn coi đó là điều xấu xa. Kết quả, địa mạch của rồng suy yếu, và ta đã có thể hồi sinh lũ quái vật.”
“Ư, nói dối!”
“Sự thật đấy. Đúng như ta dự tính, loài người đã đổ lỗi cho rồng về sự hồi sinh của lũ quái vật. …Thật đáng thương. Cái giá phải trả cho việc hiến thân, thậm chí để thịt da mục nát mà vẫn tiếp tục phong ấn ta, lại là cái chết dưới tay loài người sao.”
Ryuugamine nhẹ nhàng vuốt ve chiếc sừng rồi mỉm cười.
[IMAGE: ../image/p258.jpg]
Ưm, có vẻ vui quá nhỉ.
…Liệu đây có phải là cách để chúng giải tỏa “Cá tính” của mình không? Vẻ mặt của Ryuugamine lúc này trông hầu như giống hệt khi kế hoạch tiêu diệt nhân loại của cô bé bị bại lộ.
“Chuyện, chuyện là vậy sao…”
Tominari khó khăn lên tiếng.
“Người gọi là ‘vua độc ác’ mà Tử linh sư nói đến, không phải là quân chủ của chúng ta, mà là Ma Vương ư…”
“Chúng ta, chúng ta đã vô tình giúp Ma Vương hồi sinh sao…?”
Tateichimoto rên rỉ.
“Đúng vậy!”
Ryuugamine hớn hở lật tà váy.
“Nhờ các ngươi ngu xuẩn, ta mới có thể hồi sinh. Ta sẽ ban thưởng cho các ngươi!”
Ryuugamine giơ quyền trượng lên, và chiếc đèn LED gắn ở đầu quyền trượng bắt đầu phát sáng rực rỡ.
“Không được! Bảo vệ Dũng Giả! Chỉ có cô bé này mới là tương lai của nhân loại!”
“Không để ngươi chết đâu!”
Tominari và Tateichimoto kéo Tsubasa ngã xuống và nằm đè lên che chắn. Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ ánh đèn sáng hết công suất, bao phủ sân khấu trong một màu trắng xóa.
Màn nhung hạ xuống.
—Nhờ kế sách quỷ quyệt của Ma Vương, nhân loại đã tự mình tháo bỏ gông cùm. Không còn ai che chở, số phận loài người rồi sẽ đi về đâu đây?… Màn một kết thúc. Mời quý vị nghỉ giải lao mười lăm phút.
Vừa dứt lời dẫn của Nagamura, tiếng vỗ tay vang lên, và ngay lập tức một không khí nhẹ nhõm lan tỏa khắp cả sân khấu lẫn hậu trường. Dù vẫn còn hai màn nữa, nhưng ít nhất màn đầu tiên cũng đã trôi qua suôn sẻ.
“Jirou!”
Tsubasa chạy đến, nhoẻn miệng cười tươi rói.
“Sao rồi? Nè, sao rồi?”
“Diễn đạt như thật ấy chứ!”
“Đúng không? Nhưng màn tỏa sáng thật sự của tớ là ở màn hai đó nha. Chuẩn bị tinh thần nha!”
[IMAGE: ../Images/00004.png]
Cô nàng cười đầy tự tin rồi quay người lại, tôi thấy Ryuugamine đang bước từ sân khấu về phía này.
“...Tớ đi uống nước đây. Giờ tớ không muốn ‘làm thân’ với Ma Vương đâu.”
“Ừm.”
Ra là muốn giữ vững động lực diễn xuất. Đúng là diễn viên có khác.
Mà nói đi cũng phải nói lại… Ryuugamine đẹp thật đấy. Tsukaya trong bộ váy cưới đen cũng rất lộng lẫy, nhưng Ryuugamine lại mang dáng vẻ của một nàng công chúa hắc ám. Chiếc vương miện kỳ quái kia nữa.
“Sato— Murabito A-san. Tình hình tiến độ thế nào rồi?”
“À, hiện tại không có vấn đề gì cả. Khán giả phản ứng cũng tốt nữa. Ngay cả xem từ đây cũng thấy hoành tráng lắm. Khói mù nhờ có cậu đấy.”
“Đâu có gì ạ. Chẳng qua tình cờ là một công ty thuộc tập đoàn của bố tôi có kinh doanh mặt hàng đó thôi mà. Không phải công sức của tôi.”
“Người ta nói ‘may mắn cũng là một phần thực lực’, vậy thì duyên phận cũng có thể coi là như vậy chứ? Vở kịch này cũng vậy, nếu không phải có cái duyên Ma Vương và Dũng Giả học cùng trường thì làm sao mà thành công được.”
“Nếu nói thế thì, Sa— Murabito A-san cũng vậy mà. Nếu không có anh, có lẽ mấy người bên Sở cũng không nghĩ ra được chuyện này đâu nhỉ.”
Ừm… Chắc là vậy thật.
Tôi đưa mắt nhìn lên sân khấu.
Từ giờ trở đi sẽ là cao trào. Thực chất chỉ còn hai cảnh. Cảnh đầu tiên thì tôi cũng sẽ xuất hiện. Những tấm phông vẽ tái hiện nội thất một nhà thờ cũ đang được dựng lên. Phía bên kia, ở hậu trường đối diện, Yaguruma đang được lắp ráp vào bối cảnh cho cảnh tiếp theo.
“Đã đến nước này rồi, tôi muốn nhắm đến một tràng vỗ tay đứng cơ.”
Ryuugamine gật đầu.
“Nếu được thế thì còn gì tuyệt vời bằng.”
“…Trận quyết đấu cuối cùng với Tsubasa… Cậu có chắc là sẽ thua được không?”
Trong thoáng chốc, tôi thấy Ryuugamine nín thở.
“…Không sao đâu ạ.”
Cô ấy tự nhủ và gật đầu.
“Thua trận cũng không đi ngược lại cá tính của Ma Vương đâu… Tôi sẽ thua thật lộng lẫy cho mà xem.”
“Vậy à.”
[IMAGE: ../Images/00005.png]
Ryuugamine gật đầu thêm lần nữa rồi siết chặt cây trượng trong tay.
“Với lại, những người bên Sở đang theo dõi mà. Nếu phá hỏng vào phút chót, biết đâu lại bị phạt thì sao.”
Nói đoạn, Ryuugamine mỉm cười.
“—Satou!”
Nghe tiếng Suzuki gọi, tôi quay lại thì thấy cô ấy đang cầm bộ trang phục tiếp theo và vẫy vẫy.
“Nhanh lên! Không còn nhiều thời gian đâu!”
“Biết rồi!”
Tôi đáp lời rồi quay sang Ryuugamine.
“Cố gắng lên nhé.”
“Sato— Murabito A-san cũng vậy.”
Chúng tôi cùng gật đầu, rồi quay gót đi về vị trí của mình. Không sao cả. Giờ thì tinh thần ‘lớp trưởng’ của cô ấy đang lấn át cả ‘Ma Vương’ rồi.
Mà dù có chuyện gì xảy ra đi nữa— thì lúc đó tôi, chúng tôi sẽ cùng nhau giải quyết thôi.
☆
“…Ôi, Dũng Giả! Ngươi lại chết mất rồi sao… Cả thế giới này đang trên bờ diệt vong đấy!”
Màn nhung kéo lên, sân khấu vẫn tối om, nhưng tiếng của tôi trong vai vị linh mục vang vọng khắp nơi.
Đèn bật sáng, rọi rõ khung cảnh một nhà thờ đổ nát. Trước mắt là một chiếc quan tài. Phần quay về phía khán giả là bán trong suốt, để họ có thể nhận ra người nằm bên trong là Tsubasa.
“...Ma Vương hồi sinh đã ba năm… Vương quốc đã sụp đổ, nhân loại cũng chỉ còn thưa thớt! Ma Vương chiếm cứ tòa thành xưa kia của nhà vua, hoành hành khắp nơi. Hỡi Dũng Giả! Giờ đây, hãy mở to đôi mắt ngươi, và nhìn xem! Những chiếc đầu của vương tộc bị phơi trên cọc ngoài tường thành! Gương mặt cô công chúa bé bỏng yêu kiều ngày nào, giờ đã héo úa, bị quạ mổ nát cả mắt!”
Uầy, độc thoại dài thế này mệt thật. Mình không nhầm đoạn nào chứ nhỉ?
“À… Chẳng lẽ không còn phép màu nào sao. Vậy thì bảo kiếm này cũng vô nghĩa. Hãy cùng mục nát với Dũng Giả đi!”
Tôi cầm Bảo kiếm Envurio với mũi kiếm hướng xuống, nhắm vào giữa lồng ngực vĩ đại của Tsubasa mà đâm… vào khe hở đã được đục sẵn dưới cánh tay cô ấy, trông như thể tôi thật sự đâm vào vậy.
Đúng lúc đó, sấm vang lên. Đèn nhấp nháy.
“Ư—!”
Trong quan tài, Tsubasa rên rỉ, rồi từ từ bật dậy.
“Ôi, phép màu!”
Tôi khoa trương dang rộng hai tay.
“Dũng Giả đã hồi sinh! Chắc chắn là nhờ sức mạnh của Lôi Long!”
“Không phải.”
Tsubasa đứng dậy khỏi quan tài, vịn vào Envurio làm trụ rồi nói.
“Lôi Long là do ta tiêu diệt. Đây không phải sức mạnh của Lôi Long.”
Cô ấy loạng choạng bước về phía hậu trường.
“Dũng Giả, người đi đâu thế!”
“Người đã hồi sinh Ma Vương là ta. Ta sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện đó. Ma Vương— ta sẽ đánh bại.”
Đợi Tsubasa khuất vào hậu trường, tôi quỳ xuống, ngẩng mặt nhìn lên những ngọn đèn trên trần.
“Ôi, hỡi Chúa trời! Xin Người hãy ban chút ân sủng cho hy vọng cuối cùng của chúng con, cho Dũng Giả!”
Sân khấu tối đen.
Tôi vội vàng lui vào hậu trường. Theo chỉ đạo của Kimura, đám con trai nhanh chóng thay đổi cảnh trí. Tất cả đều đeo ống nhòm hồng ngoại nên không hề gặp vấn đề gì trong bóng tối. Đây cũng là đồ do Ryuugamine cung cấp.
(Mệt rồi nhỉ?)
Saitou thì thầm, tôi vừa cởi bộ đồ linh mục vừa giơ ngón cái lên ra hiệu.
Chà, còn một cảnh nữa thôi.
Từ đây về sau sẽ không có cảnh tối đen nữa. Chúng tôi sẽ diễn một mạch đến tận cảnh cuối cùng.
Từ phía hậu trường đối diện, Kimura ra hiệu bằng đèn đỏ.
(Bật đèn!)
Đèn sáng lên, một cổng thành khổng lồ hiện ra. Không phải là phông vẽ mà là một cấu trúc ba chiều được ghép từ các thùng gỗ. Hơi rùng rợn một chút, nhưng trên cánh cổng đó, những chiếc đầu của vương tộc được ‘trưng bày’ như một sự thị uy, được chế tác khéo léo từ đầu ma-nơ-canh.
Từ phía tôi, Tsubasa bước ra sân khấu. Chắc hẳn cô ấy đang tập trung cao độ, không hề nhìn về phía này.
Tiến vào giữa sân khấu, cô ấy ngước nhìn cổng thành.
“Thật tàn nhẫn! Dù mang hình hài một thiếu nữ, cô ta vẫn là Ma Vương! Trách nhiệm này là của ta! Đã được tôn sùng là Dũng Giả, vậy mà lại để Ma Vương hồi sinh một cách dễ dàng! Ta thề với bảo kiếm Envurio này, nhất định sẽ tiêu diệt cô ta!”
“—VẬY, NGƯƠI LÀ KẺ ĐỊCH PHẢI KHÔNG.”
Yaguruma lên tiếng, Tsubasa ra vẻ tìm kiếm xem giọng nói phát ra từ đâu. Đương nhiên, đó chỉ là diễn xuất. Cuối cùng, cô ấy giật mình ngước lên nhìn cánh cổng thành, rồi nhìn vào một trong những chiếc đầu đang được treo.
“Thiếu nữ Robot!”
Một trong những chiếc đầu— Yaguruma cải trang— mở mắt, với khuôn mặt xanh lè nhìn xuống.
“—LOẠI BỎ KẺ ĐỊCH.”
Tiếng động cơ “đùng đùng” vang lên. Thực tế là ở hậu trường đang có máy phát điện chạy xăng đang hoạt động. Đồng thời, mắt của Yaguruma phát ra ánh sáng đỏ. Cô ấy đeo một chiếc kính mỏng trong suốt và tự bật đèn LED đỏ ở mắt.
(Đếm nào!)
Theo hiệu lệnh của Kimura, những sợi dây cáp buộc vào các thùng gỗ được kéo lên. Ngay lập tức, cổng thành vốn được dựng lên một cách tinh xảo bỗng đứng thẳng dậy, biến hình như một con robot khổng lồ!
Tuyệt vời!
[IMAGE: ../Images/00001.png]
Thật sự biến hình rồi! Từ phía khán giả, tiếng trầm trồ cũng vang lên không ngớt! Cùng lúc đó, khói mù giăng khắp sân khấu, che đi những sợi dây cáp, khiến cảnh tượng thêm phần chân thực!
“Gô-lem ư?!”
“Phải.”
Cánh tay nó vung lên một cách chậm rãi.
Tsubasa táo bạo không né tránh, mà giơ kiếm đỡ lấy đòn tấn công, rồi tự mình bay ngược ra sau và lăn vòng. Dĩ nhiên chẳng hề hấn gì, nhưng trông uy lực kinh khủng!
“...Ngươi dám biến một đồng đội cũ thành ra thế này ư... Hỡi Ma Vương! Đây cũng là lỗi của ta. Giờ thì, ta sẽ đưa ngươi trở về với Master!”
(Một, hai, ba!)
Kimura cất tiếng hô.
Ôi, nó bước đi rồi! – Trông cứ như thật ấy!
“Ha!”
Tsubasa vung kiếm, lao thẳng vào lòng Gô-lem. Tiếng “Rầm! Đùng!” vang lên như thể âm thanh được thu từ công trường xây dựng.
Chẳng mấy chốc.
Tiếng “Keng! Keng! Keng!” của kiếm va chạm vang lên, và theo tín hiệu của Kimura, những sợi dây cáp được thả ra. Gô-lem mất đi điểm tựa, đổ sụp xuống đất như một con rối đứt dây.
Tsubasa lùi về vị trí mà khán giả có thể nhìn thấy.
“—Cảm… ơn…”
Để thể hiện sự kiệt sức, ánh sáng đỏ trong đôi mắt Gô-lem từ từ vụt tắt. Ừm… cảm động phết đấy chứ. Diễn xuất đỉnh thật, Saitou.
Và rồi—
“Hahahahahahahahaha!”
Trên nền nhạc nền u ám, tiếng cười của Ryuugamine vang vọng khắp không gian.
“Quả nhiên là ngươi còn sống! Ngươi đã sống sót! Đúng là Dũng Giả! Quả không uổng công ta đã nương tay!”
Tsubasa giơ thanh Envurio ngang tầm.
“Mau xuất hiện đi, Ma Vương!”
“Rầm!” Một tiếng, Ryuugamine đạp tung cánh cửa của Gô-lem thành cổng thành và xuất hiện.
Làm màu thật đấy.
Ồ. Lớp trang điểm có chút thay đổi. Vùng bóng mắt đậm hơn, trông càng thêm vẻ ma mị ghê rợn.
“Đã lâu không gặp, hỡi Dũng Giả.”
Nụ cười nhếch mép của cô ấy cũng rất đạt.
“Ta đã không nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc dễ dàng như vậy.”
“Ma Vương, ngươi nói ‘nương tay’ là có ý gì?”
“Đúng như lời ta nói vậy. Diệt vong nhân loại xong rồi thì sao? Chẳng phải sẽ nhàm chán lắm ư? Bởi vậy, vì niềm vui của ta, ta đã để lại ngươi và thanh kiếm này. Ta đã chấp thuận nguyện vọng của tên Kỵ sĩ và Trị liệu sư đó.”
“Hai người họ đâu rồi?!”
Ryuugamine – Ma Vương – khẽ khúc khích cười.
“Nguyện vọng nào cũng cần có cái giá phải trả. Còn lại không nói ngươi cũng hiểu đúng không?”
“Ngươi…”
Một nếp nhăn hằn sâu giữa đôi lông mày của Tsubasa. Uy lực đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng răng nghiến ken két. Tôi bất giác nuốt nước bọt. Không lẽ nào… cậu ta đang nghiêm túc thật ư?
“Đến đây đi, Dũng Giả!”
Ryuugamine dang rộng hai tay. Đó là cử chỉ khiêu khích, ý bảo “lao vào đi.” Trong tay cô ấy là một chiếc tích trượng. Tôi nhớ không nhầm thì chất liệu của nó là titan. Vì Tsubasa nói sẽ dùng Envurio của mình, nên Ryuugamine đã tự chuẩn bị một thứ không hề kém cạnh cho trận chiến cuối cùng.
“Cả hai ta hãy cùng nhảy điệu vũ tử thần, cho đến khi một kẻ phải ngã xuống!”
“Ta, ta sẽ chịu trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra!”
Tích trượng và kiếm va vào nhau.
Những tia lửa tóe ra – những tia lửa thật. Tiếng hò reo vang lên từ phía khán giả. Tiếng reo hò cuồn cuộn như sóng. Cứ như một trận đấu võ thuật vậy.
…………
…Lạ thật.
Trường đoạn giao tranh kéo dài quá. Cảnh này đáng lẽ không nên chiến đấu lâu như vậy. Sau vài lần va kiếm, Tsubasa sẽ giải phóng sức mạnh của Envurio và phong ấn Ma Vương lần nữa là xong.
Nhưng mãi mà chẳng thấy động thái đó đâu. Hai người cứ như thể đang thực sự dùng tích trượng và kiếm để giao đấu vậy. Cả hai đều ngang tài ngang sức. Ryuugamine, bình thường cô ấy ghét các hoạt động phá hoại dưới dạng khác, nhưng đây là trận đối đầu trực diện với Dũng Giả, vậy nên cô ấy không phân biệt dạng thức nữa ư?
(Gay rồi, Saitou. Bọn họ nghiêm túc thật đấy!)
(Ừm… Cứ thế này thì có khi hòa hoặc Ma Vương thắng mất… Đây có phải là cái gọi là nhân vật tự ý hành động không…?)
Không phải thế chứ!
(Dù sao cũng phải ngăn lại!)
(Làm sao mà ngăn được? Bọn họ có thèm nghe lời mình đâu. Hơn nữa, họ có nhìn thấy mình đâu.)
(Tớ— Tớ sẽ làm gì đó!)
Chẳng dám chắc có làm được không, nhưng sao có thể khoanh tay đứng nhìn!
(Ngay cả vậy, nếu tự nhiên xuất hiện ở cảnh này thì kỳ lắm. Cậu định phá hỏng vở kịch à?)
(Tớ cũng không muốn phá hỏng! Nhưng cứ thế này thì chắc chắn sẽ hỏng bét! Không có cách nào sao!? Một lý do hợp lý để tớ có thể xuất hiện!)
Saitou cắn môi, cụp mắt xuống. Phía sau, Tsubasa và Ryuugamine vẫn tiếp tục giao đấu. Chết tiệt. Khán giả cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó bất thường rồi! Họ đang xôn xao cả lên!
(Saitou!)
(…Đúng rồi…)
Saitou ngẩng đầu lên, quay lại nhìn Suzuki, người vẫn đang lo lắng nhìn về phía sân khấu.
(Suzuki! Tập hợp tất cả những tấm ga trải giường trắng mà cậu có!)
(Được.)
Không hỏi lý do, Suzuki cùng các bạn nữ rảnh tay khác vội vã chạy đi.
(Cậu định làm gì?)
(Những người rảnh tay sẽ trùm chúng lên người, đóng vai oán linh đứng trên sân khấu. Sau đó, trong lúc họ quay quanh hai người kia, Satou sẽ thuyết phục họ – cậu thấy sao?)
Ồ! Tuyệt vời đấy chứ!
(Tớ mang đến rồi đây!)
Chẳng mấy chốc, Suzuki đã quay lại với những tấm ga trải giường.
(Không cần tỉ mỉ quá, cứ khoét lỗ làm mắt là được.) Saitou nói, tay cầm kéo.
(C-có sao không ạ?)
Tôi gật đầu với Suzuki đang có chút ngần ngại.
(Tớ chịu trách nhiệm. Cứ làm đi!)
(Vâng!)
Suzuki vung kéo, và trong chốc lát, mười “oán linh” đã được tạo ra. Tôi trùm một tấm lên người. Saitou gọi Kimura, giải thích tình hình cho các bạn nam rảnh tay. Thật kỳ lạ là không ai phàn nàn, mà ngược lại còn rất tích cực trùm ga trải giường lên người.
(Mọi người đều không muốn vở kịch này bị hỏng. Chúng ta đã cố gắng nhiều rồi mà.)
(Ừ.)
Tôi quay mặt về phía sân khấu. Hai người kia vẫn đang giao đấu. Thiệt tình!
(Nagamura!)
Nagamura, người phụ trách phần dẫn chuyện, đặt micro xuống và chạy tới.
(Khi mọi người xuất hiện thì đọc cái này nhé.)
Tôi đưa cho Nagamura một tờ giấy viết vội. Gật đầu, Nagamura lập tức quay trở lại chỗ micro.
(Noguchi!) Saitou gọi cậu bạn phụ trách hiệu ứng âm thanh. (Có tiếng “lâu đài ma ám” đúng không? Bật nó lên! Chuẩn bị sẵn sàng chưa? – Được rồi, TIẾN LÊN!)
Theo hiệu lệnh của Saitou, tiếng nhạc rùng rợn và tiếng gió gào thét như tiếng thét đau đớn được xử lý kỹ thuật vang lên thật lớn.
(Oán linh, xuất hiện!)
Nương theo tiếng nhạc, chúng tôi bước ra sân khấu, quay vòng quanh hai người.
“—Từng đòn tấn công của Dũng Giả và Ma Vương đã triệu hồi oán linh từ Minh giới, khiến mùi chết chóc ngày càng nồng nặc. Kết cục của hai người sẽ ra sao đây…!”
Lời dẫn chuyện khiến tiếng xôn xao trong khán giả nhỏ dần. Chắc hẳn họ nghĩ rằng ý đồ đột xuất này, bao gồm cả cảnh giao đấu của bọn họ, cũng là một phần của màn trình diễn.
Lượng khói mù tăng lên, khiến sân khấu trở nên khó nhìn hơn.
Thoát ra khỏi vòng tròn oán linh đang quay quanh hai người, tôi lao vào giữa Ryuugamine và Tsubasa, rồi nói:
“Dừng lại!”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị đánh, nhưng thật kỳ diệu, vũ khí trong tay hai người họ đã dừng lại ngay trước khi đánh trúng tôi.
“Hả…? J-Jirou?”
“Sa… Sato— Murabito A-san?!”
Tôi cúi thấp người trong làn khói, vén tấm ga trải giường lên.
“Đúng vậy. …Hai cậu đang làm cái quái gì thế? Đến phút chót lại định phá hỏng vở kịch này à?”
“Chuyện đó là…” Cả hai ấp úng không nên lời.
“Tớ hiểu mà. Ma Vương và Dũng Giả đơn đả độc đấu mà. Chắc là cao trào quá nên lỡ đà đúng không? Nhưng đây là một vở kịch. Đây là Tail Universe mà tất cả chúng ta đã cùng nhau tạo nên. Hãy kết thúc thật đàng hoàng chứ? …Làm được không? Ryuugamine.”
Tôi ngước nhìn đôi mắt màu tím tuyệt đẹp của Ryuugamine từ phía dưới. Đôi môi đang mím chặt của cô ấy giãn ra, và tôi nghe thấy một tiếng thở hắt nhẹ thoát ra.
“...Em ổn.”
“Vậy à.”
Tôi lại trùm tấm vải lên người.
“Vậy thì, phần còn lại cứ giao cho hai người nhé – Ryuugamine, Tsubasa.”
Tôi lùi lại, rồi đi thẳng vào cánh gà. Nhận thấy động thái của tôi, những người khác cũng rút lui theo.
Tháo tấm vải, tôi quay lại nhìn sân khấu.
Ryuugamine và Tsubasa đã ngừng giao chiến, đứng cách nhau một khoảng, đối mặt.
...Thế nào đây?
“Đã đến lúc hạ màn, Ma Vương.”
Tsubasa bật công tắc chiếc đèn được buộc vào chuôi Bảo kiếm Envurio. Một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ hiện ra trong làn khói.
“Hãy trở về lòng đất!”
Tsubasa giơ cao Bảo kiếm Envurio lên đầu – và dứt khoát vung xuống!
Còn Ryuugamine thì sao!?
.............
Ryuugamine im lặng đón nhận đòn tấn công đó. Chấp nhận để ánh sáng xé đôi mình.
Tsubasa tắt đèn, và thanh kiếm ánh sáng biến mất.
Ánh đèn sân khấu chiếu rọi, Ryuugamine vẫn không hề động đậy, rồi khuỵu gối xuống giữa làn khói.
Cô ấy ngước nhìn trời với khuôn mặt nghiêng tuyệt đẹp, nở một nụ cười nhẹ.
“...Đáng khen lắm, Dũng Giả. Đã mấy ngàn năm rồi, ta mới được vui đến thế. Nhưng... hãy nhớ lấy điều này. Chừng nào nhân loại còn tồn tại, ta sẽ không bao giờ biến mất. Bởi vì Ma Vương chính là cái bóng của con người...”
Ryuugamine ngã xuống giữa làn khói.
Tsubasa lặng lẽ nhìn cô ấy.
“...Ta biết. Chính vì vậy, nhân loại mới có ánh sáng mang tên Dũng Giả.”
Đèn tắt, sân khấu chìm vào bóng tối.
“—Cứ thế, Ma Vương lại một lần nữa bị phong ấn xuống lòng đất. Tại nơi đó, một tảng đá lớn được đặt lên, và Bảo kiếm Envurio đã ghim chặt nó vào lòng đất. Bình yên lại một lần nữa trở về với thế giới. Nhưng sau đó, không còn ghi chép nào về số phận của Dũng Giả nữa.”
Màn nhung hạ xuống.
“—Vở kịch đến đây là kết thúc. Xin chân thành cảm ơn quý vị.”
Khoảnh khắc lời dẫn của Nagamura vang lên, khán giả đồng loạt ồ lên. Tiếng vỗ tay bùng nổ. Tiếng vỗ tay vang dội như một cơn mưa lớn!
Thành công rồi!
Chúng tôi từ hai bên cánh gà xông ra sân khấu, cùng nhau reo hò vui sướng.
Dù ngay cả lúc này, những Cá tính giả vẫn không hề nhận ra chúng tôi, nhưng sự thật là chúng tôi đã cùng nhau tạo nên một vở kịch, và điều đó dường như đã phần nào phá vỡ rào cản giữa hai bên.
Tôi đã cảm nhận được như thế.
“Mọi người ơi! Màn sắp kéo lên rồi!”
Nghe tiếng cô Dekkaa từ phía khán đài chạy tới, chúng tôi hướng mặt về phía trước. Và rồi, khi màn nhung lại kéo lên, một tràng vỗ tay đứng dậy (standing ovation) đã vang lên.
...Tuyệt vời quá.
Tiếng vỗ tay đổ xuống. Như mưa – như sao.
Trong âm thanh đó, chúng tôi tự nhiên đứng thẳng hàng, không phân biệt là Cá tính giả hay người bình thường, hòa vào nhau thành một khối... và cúi đầu thật sâu.