1
── Vai trò tuyệt vời nhất mà bạn có thể đóng chính là cuộc đời của chính mình.
[IMAGE: ../Images/image00001.jpeg]
Đó là lời của Cửu Long Viện Thiên Chi Thủ Phủ Huyền – một Cá tính giả huyền thoại, được ca ngợi là "Đại Anh Hùng", đến mức tên tuổi còn được ghi vào sách giáo khoa. Nghe nói, ông ta đã tham gia vào gần như tất cả vô số câu chuyện thuộc thế giới Tail Universe, thậm chí còn được gọi là Tail Ruler.
Vậy, rốt cuộc "Đại Anh Hùng" muốn nói gì? Nói tóm lại, đó là câu chuyện rằng, ngay cả đối với một người đã chu du qua vô vàn thế giới truyện như ông, câu chuyện tuyệt vời nhất vẫn là cuộc đời của chính mình.
Việc bạn có Cá tính hay không chẳng liên quan gì cả, không cần phải ghen tị làm gì đâu── đại khái là ý đó. Ngay cả khi bạn chỉ là một "Dân làng" bình thường trong số đông, chẳng có gì phải tự ti hay bi quan cả, bởi chính "Đại Anh Hùng" – một Cá tính giả thực thụ – đã nói thế mà── đó là một câu chuyện có thể tóm gọn như vậy.
Chúng tôi đã được dạy điều đó trong giờ đạo đức của những năm cuối cấp tiểu học.
Thuở ấy, chúng tôi đã lớn lên với lòng tự tôn được vuốt ve và thổi phồng rằng mỗi người đều có một Cá tính riêng, là độc nhất vô nhị trên thế giới. Thế nhưng, đến tuổi đó, chúng tôi cũng đủ nhận ra rằng đó chỉ là lời lừa dối của người lớn mà thôi.
Một khi những người mang Cá tính thực sự bắt đầu tỏa sáng, tất cả những người còn lại chỉ có thể chìm vào bóng tối. Lúc đó, chúng tôi mới lần đầu nhận ra. Họ là mặt trời, còn chúng tôi là mặt trăng.
Mặt trăng không thể tỏa sáng nếu không có mặt trời. Điều đó cũng tương tự như cấu trúc xã hội của thế giới hiện tại── không hẳn là tôi hiểu biết xã hội đến mức có thể nói ra những lời cao siêu như vậy, nhưng cuộc sống của chúng tôi – những người không phải Cá tính giả – có thể nói là đang được duy trì bởi một loại "ngoại tệ" mà các Cá tính giả kiếm được từ thế giới Tail Universe.
Cơ chế này được giữ tuyệt mật và người dân bình thường không hề hay biết, nhưng cuộc sống xa hoa của họ thì chúng tôi đều biết qua truyền thông. Cuộc sống giàu sang như trong mơ! Lớn lên, họ có thể sống như những ông hoàng! Tuy rằng tôi chưa bao giờ thấy ngoài TV.
Thế nên, tôi nghĩ những lời của Đại Anh Hùng kia chẳng qua là để chúng tôi – những người như vậy – không cảm thấy thất bại hay mặc cảm tự ti. Rằng dù có là Cá tính giả hay không, cuộc đời của chính mình mới là thú vị nhất.
Tuy nhiên, hầu như chẳng có ai gật gù tâm đắc với lời nói ấy.
Đương nhiên rồi, phải không? Cuộc đời mà Đại Anh Hùng cho là thú vị ấy là cuộc đời của một "Cá tính giả", chứ không phải cuộc đời của một "Dân làng" bình thường trong số đông.
Mặc dù vậy.
Chỉ khi thật sự tiếp xúc với nhiều Cá tính giả, tôi mới hiểu ra rằng cuộc đời của những người được gọi là Cá tính giả không đáng ghen tị như tôi vẫn tưởng. Bản thân họ cũng có không ít phiền muộn. Thậm chí có thể nói là sâu sắc nữa là đằng khác.
Ví dụ, chuyện tương lai.
Họ đã được định sẵn sẽ đảm nhận một "vai" nhất định để xây dựng câu chuyện trong Tail Universe, tùy thuộc vào Cá tính mà họ sở hữu. Nhưng nói ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là họ không thể trở thành bất cứ "vai" nào khác ngoài cái đã được định sẵn dựa trên Cá tính của họ.
"Không phải lo lắng về tương lai nhưng cũng không thể có ước mơ"—một Cá tính giả đã từng nói với tôi như vậy. Dù không hoàn toàn nguyên văn, nhưng ý nghĩa đại khái là như thế.
Các Cá tính giả, đổi lại việc được định sẵn những gì mình có thể trở thành, lại vô cùng sợ hãi việc không thể trở thành một người chuyên nghiệp tận dụng Cá tính mà mình sở hữu. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể không làm được thôi, tính cách của họ đã gần như sụp đổ.
Đó là một nỗi sợ hãi rõ ràng, khác hẳn với nỗi bất an mơ hồ mà chúng tôi thường mang.
Một cảm giác mà tôi không thể tưởng tượng nổi, nhưng dường như những người này luôn phải gánh chịu chúng.
Mặc dù nhìn dáng vẻ thường ngày của họ thì hoàn toàn không cảm nhận được điều đó.
[IMAGE: ../Images/image00002.jpeg]
"Có chuyện gì sao?"
Ryuugamine Ouko, người ngồi đối diện tôi qua bàn học, nghiêng đầu hỏi, đầu chiếc bút chì kim đặt dưới môi. Đồ trang trí trên mái tóc đen dài của cô, trông như một chiếc đầu lâu ngược, khẽ lay động. Gò má trắng nõn như muốn hớp hồn người khác của cô giờ đây được nhuộm một màu mơ nhạt nhờ ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ.
Vẫn như mọi khi, cô ấy là một mỹ nữ xinh đẹp đến đáng sợ.
Hơn nữa, chúng tôi lại đang ở một mình trong lớp học sau giờ tan trường. Trong tình huống "ngon ăn" thế này, người bình thường chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến chuyện lãng mạn nào đó── nhưng tôi thì không bình thường, nên cũng khó mà nghĩ vậy được.
Bởi vì, Ryuugamine Ouko là một Cá tính giả.
Chúng tôi, những người bình thường, về cơ bản không lọt vào mắt xanh của các Cá tính giả. Không phải là họ không nhìn thấy, mà là dù có nhìn thấy cũng chẳng bận tâm. Giống như việc chúng tôi chẳng buồn để ý đến hòn đá dưới chân hay cột điện vậy.
Tuy nhiên, không phải là họ hoàn toàn không có hứng thú, mà chỉ nhận thức về chúng tôi khi tiện cho bản thân. Như khi đá một hòn sỏi, bạn sẽ để ý và đuổi theo nó, nhưng nếu chán thì sao cũng được, đúng không? Kiểu kiểu vậy đó.
Thế nên, việc giao tiếp với họ rất khó khăn.
Về cơ bản, tốt nhất là nên nghĩ rằng không thể giao tiếp được. Dù bạn có bắt chuyện hay vẫy tay ngay trước mặt, nếu họ không có hứng thú, bạn sẽ chẳng bao giờ lọt vào mắt họ đâu.
Vì vậy, thông thường người bình thường sẽ không bắt chuyện với Cá tính giả. Biết rõ sẽ bị lờ đi mà vẫn cố bắt chuyện thì chắc phải là người quá rảnh rỗi.
Mặc dù vậy, tôi đã học được rằng nếu họ có hứng thú thì vẫn có thể giao tiếp được, trong quá trình tiếp xúc với những người này.
Chà, có lẽ môi trường tôi lớn lên hơi đặc biệt một chút cũng ảnh hưởng, nhưng dù sao thì hiện tại, tôi có thể nói rằng việc bị một vài Cá tính giả lờ đi đã gần như không còn nữa. Nếu tiếp tục mở rộng điều này, có lẽ một ngày nào đó sẽ không còn sự phân biệt giữa Cá tính giả và người bình thường, và chúng tôi có thể trở thành một lớp học bình thường thì sao.
"S-Sao anh lại nhìn chằm chằm như thế... Tôi sẽ bị thủng mất..."
"Hả?! Ơ, k-không không!"
Tôi vội vàng lắc đầu trước Ryuugamine, gò má màu mơ của cô ấy giờ đây lại càng thêm chín mọng.
"Tôi không có nhìn chằm chằm! Chỉ là đang đờ đẫn thôi!"
"...Hừm, không phải sao?"
Sao lại thất vọng vậy chứ?
"...Thôi được, sao cũng được."
Ryuugamine đặt bút chì kim xuống, rồi vươn vai. Nếu là bộ đồng phục thủy thủ thì có lẽ sẽ thoáng thấy phần eo trắng nõn ló ra dưới vạt áo khoác, nhưng đồng phục trường tôi là áo blazer nên đáng tiếc là không có chuyện đó.
"Mùa hè đã kết thúc rồi nhỉ."
Ryuugamine thốt lên một cách trầm ngâm.
Hôm nay đã là ngày đầu tiên của học kỳ hai. Cái nóng vẫn còn gay gắt, nhưng lạ thay, tôi đã có cảm giác mùa hè đã trôi qua. Có lẽ Ryuugamine cũng hơi u sầu một chút chăng? Đúng là một mùa hè chưa chơi đã đủ rồi. Có quá nhiều việc phải làm mà.
"...Mùa hè năm nay, cũng không hủy diệt được nhân loại nhỉ."
Tôi suýt thì phun nước ra.
Đừng có nói bằng cái giọng như thể chưa có bạn trai vậy chứ!
Đúng là cô ấy mà.
Ryuugamine Ouko... thật đáng sợ. Dù trong hoàn cảnh nào, cô ấy cũng không quên việc tiêu diệt nhân loại. Lập kế hoạch. Nếu có sơ hở là lập tức thực hiện.
Đó chính là đặc điểm của "Cá tính" mà cô ấy sở hữu── "Ma Vương".
Tuy nhiên, tính cách của mỗi Ma Vương lại khác nhau, và phương pháp tiêu diệt nhân loại cũng đa dạng.
Ryuugamine chọn kiểu tiêu diệt tự hủy. Cô ấy sẽ dẫn dắt hoặc âm mưu để nhân loại tự bước vào con đường diệt vong.
Kế hoạch của cô ấy thường vô cùng hoành tráng, quanh co, và điều đáng sợ hơn là người bị tác động không những không cảm thấy khó chịu mà còn có cảm giác được lợi nữa!
Mặc dù vậy, Ryuugamine dường như không hài lòng với điều đó. Chắc là cô ấy muốn khi kế hoạch bại lộ, mọi người sẽ phải thốt lên:
──Thật đáng sợ!
Tuy nhiên, nếu suy nghĩ sâu xa thì quả thực là đáng sợ, nhưng trực giác mách bảo rằng đó là một món hời, nên điều đó thực sự khó xảy ra.
"Tuy không bị diệt vong, nhưng chúng tôi cũng gặp đủ thứ phiền toái rồi đấy."
[IMAGE: ../Images/..]
“Ơ? Thật vậy sao ạ?”
Đừng có mắt sáng rực lên thế!
Tôi thở dài.
“...Cái vụ đồng phục bìa các-tông ấy. Cô quên rồi sao? Phiền phức kinh khủng luôn đấy!”
Kỳ nghỉ hè này, Ryuugamine đã gửi cái gọi là “đồng phục mới” – thực chất là đồng phục làm từ bìa các-tông – đến cho tất cả học sinh bình thường. Cái thứ đó, trông giống một cỗ áo giáp thời Trung Cổ, che kín cả mặt, đúng hơn là một cái hộp bìa các-tông biết đi, mục đích là để xóa bỏ cái “cá tính” vốn đã ít ỏi của các học sinh bình thường, và bí mật thay thế họ bằng tay sai của Ma Vương trong tương lai để rồi từ từ tiêu diệt nhân loại. Tất cả chỉ là một cuộc thử nghiệm mà thôi.
Kết quả thì, có vẻ như cô ta khá hài lòng.
Thật vậy, trong buổi chào cờ sáng hôm đó, khi hàng loạt hộp bìa các-tông xếp hàng ngay ngắn, các thầy cô giáo không hề nhận ra rằng bên trong hầu như chẳng có ai. Mặc dù phần lớn học sinh thật đã không đến trường vì bị lừa bởi thông tin giả mạo. Tất nhiên, tôi cũng chẳng hề hay biết. Nói tóm lại, nó chứng minh được rằng nếu lớp vỏ bên ngoài giống nhau, thì dù nội dung bên trong có thay đổi cũng khó mà nhận ra.
“Thế sao ạ? Em thấy mọi người ai cũng có vẻ vui vẻ mà.”
“Vui chỗ nào!”
“Thì bởi, sau đó không phải ai cũng vẫn mặc cái đồng phục ấy đến trường sao ạ? Nào là đố nhau xem trong hộp có gì, nào là gửi thư tỏ tình nặc danh vì không nhìn thấy mặt, hay là giả mạo người khác để trêu chọc thầy cô giáo, đúng không ạ?”
“Cả vụ trộm vặt tập thể nữa chứ.”
Lợi dụng việc không ai biết là ai, ba học sinh đã mặc bìa các-tông và đi ăn trộm vặt ở khu phố mua sắm. Điều đáng nói là không phải tất cả đều tham gia, mà chỉ có một người làm điều xấu, rồi nhanh chóng đổi chỗ với những người không làm gì để che đậy hành vi phạm tội.
Nhưng rồi, chuyện đó đã bị 《Dũng Giả》 phá tan tành một cách dễ dàng.
Chủ cửa hàng thường ngần ngại lột phăng bìa các-tông ra vì sợ bị kiện tội bạo lực, và đám trộm cũng lợi dụng điểm yếu đó để gây án. Nhưng Dũng Giả thì không có chút ngần ngại nào.
Cậu ta đánh gục tất cả, rồi ngay tại chỗ xé toạc bìa các-tông của họ. Đến lúc đó, ai làm gì thì rành rành ra đó. Bọn chúng bị tống vào đồn cảnh sát, nhưng suy cho cùng, nguyên nhân là do kế hoạch của Ryuugamine mà ra.
“Chuyện đó, đúng là em đã làm điều không phải.”
Vai cô ta hơi trĩu xuống.
“Em đã quỳ gối xin lỗi các chủ cửa hàng bị thiệt hại rồi ạ.”
Lại quỳ gối nữa sao!
“Là Hakurouza đã quỳ.”
Hóa ra là quản gia sao!… Thôi thì, tôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh Ryuugamine cọ trán xuống đất đâu. Chuyện đó chắc chắn sẽ khiến tôi ngại ngùng đến cực độ.
“Thực ra em định tự mình làm, nhưng anh ấy nhất quyết không cho phép… Dù sao thì, em đã bồi thường thiệt hại và tiền an ủi cho bên bị hại, cũng đã xin lỗi các bạn học sinh gây ra vụ việc, và còn nhờ nhà trường xem xét giảm nhẹ hình phạt cho họ nữa.”
“Cái đó thì đâu cần phải làm vậy?”
Ryuugamine ngạc nhiên nghiêng đầu.
“Tại sao ạ?”
“Lợi dụng việc không ai nhận diện được, kẻ trộm là chính bọn chúng mà? Cô xem, người ta vẫn thường nói đấy thôi. Không phải đồ vật xấu, mà là con người sử dụng nó mới xấu. Con dao làm bếp nếu được dùng đúng cách thì có thể hô biến nguyên liệu thành những món ăn ngon lành như phép thuật, nhưng nếu muốn làm hại ai đó thì nó cũng làm được. Nhưng đó đâu phải lỗi của con dao.”
Nghe vậy, Ryuugamine “ừm, ừm” mấy tiếng.
“Vâng—em hiểu ý của Murabito A-san rồi, nhưng nghĩ đến việc nếu không có đồng phục bìa các-tông thì các bạn ấy đã không làm như vậy, em vẫn thấy có lỗi. Cái đó không phải để các bạn ấy làm những chuyện như thế. Nó giống như tác dụng phụ của thuốc vậy, nếu đã chỉ rõ nguy cơ thì có thể nói là tự chịu trách nhiệm, nhưng trong cuốn hướng dẫn của cái hộp bìa các-tông ấy lại không viết rằng: ‘Dù đeo cái này mà không bị lộ thân phận, nếu làm điều xấu thì vẫn bị truy tố tội hình sự’.”
“Không, chuyện đó thì là lẽ thường tình rồi mà.”
“Không hẳn vậy đâu ạ. Giờ đây, việc chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi tình huống có thể xảy ra mới là lẽ thường tình. Nếu không thì rất dễ bị kiện, bố em nói vậy đấy.”
Tôi không biết bố của Ryuugamine làm nghề gì, nhưng Ryuugamine là một tiểu thư nên chắc chắn bố cô ta cũng là người có địa vị. Thời buổi này quả là phức tạp đủ đường.
Tôi không biết mấy học sinh ăn trộm đó đã ra sao. Nghe nói là học sinh bình thường của khối Hai, nhưng Dũng Giả – kẻ đã đánh gục mấy tên côn đồ đó – dường như chẳng mấy hứng thú nên đã quên sạch cả mặt mũi lẫn tên tuổi của chúng rồi. Chắc là chúng sẽ không được xem xét giảm nhẹ hình phạt đâu. Nếu là Cá tính giả thì còn có thể, chứ học sinh bình thường thì có giảm nhẹ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dân làng thì có bao nhiêu cũng có thể thay thế mà.
Thế mà, Ryuugamine rõ ràng là đang âm mưu tiêu diệt nhân loại, nhưng lại luôn làm những chuyện rất “đời thường” và hợp lý. Sự cân bằng đó thật là thú vị.
“Nhưng rốt cuộc, ngoài chuyện đó ra, em cũng không thể lên kế hoạch tiêu diệt quy mô lớn nào khác. Dù có thực hiện một vài chuyện nhỏ thì…”
“Thật sao?!”
Tôi không hề biết. Dù nói là nghỉ hè nên đành chịu thì cũng đúng là đành chịu.
“Anh còn nhớ chuyện em mời anh ra biển chơi không?”
“Mời gì chứ… y như bắt cóc vậy, nhưng mà nhớ. Cá ngừ ngon lắm.”
Tôi nói vậy, nhưng trong đầu tôi khắc sâu hơn cả vị cá ngừ lại là bộ đồ bơi sọc của Ryuugamine.
Học sinh cấp ba bây giờ mặc bikini là chuyện bình thường mà. Kinh thật. Ngực Ryuugamine thuộc dạng khiêm tốn, nhưng khi mặc đồ bơi kiểu đó thì vẫn hiện rõ mồn một. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tim tôi đập thình thịch. Giá mà có thể chụp ảnh lại làm hình nền điện thoại thì tốt biết mấy. Dù tôi đã không làm thế.
Ryuugamine dường như chẳng nhận ra sự hồi hộp của tôi, và tiếp lời: “Khi đó, Dũng Giả đã xuất hiện và suy luận sai bét nhè ra đúng không ạ?”
Với một nụ cười hơi ranh mãnh, Ryuugamine khúc khích cười vui vẻ.
Đúng là như vậy.
Cũng giống như việc Ma Vương luôn âm mưu tiêu diệt nhân loại, Dũng Giả luôn vắt óc nghĩ cách ngăn cản. Và kết quả của việc đó là một sự hiểu lầm to lớn.
“Anh ta lại nhầm vây đuôi cá ngừ mà em câu được là vây lưng cá mập, thật điên rồ đúng không ạ?”
Không, nếu nghĩ đến hành động thường ngày của cô thì chưa chắc đã sai đâu.
“Nhưng những gì anh ta suy luận ra, quả thật là những gì em có thể nghĩ đến.”
Chắc chắn rồi.
Hai đứa này thường công khai nói rằng chúng như hình với bóng của nhau. Kế hoạch vĩ đại, quanh co của Ma Vương thì một người phàm tục như tôi không thể nào nghĩ ra được, nhưng Dũng Giả lại có thể đoán trúng phóc từ những thông tin rời rạc.
“Thế nên, em đã thử nghiệm.”
“Hả?”
“Sau đó, ở một bãi biển phía nam, em đã buộc một món đồ chơi hình vây lưng cá mập vào mũ bơi rồi bơi thử.”
“Thật sao?! Chắc chắn là đã náo loạn lắm chứ!”
Tôi có thể hình dung được cảnh mọi người bỏ chạy tán loạn. Ngay cả khi cô ta kéo con cá ngừ lên, bãi biển cũng đã náo loạn kinh khủng rồi. Việc không có ai bị thương khi đó hoàn toàn là do may mắn.
Thế nhưng, Ryuugamine nhún vai thở dài.
“Hoàn toàn không có gì cả. Thay vì phá hoại ngành du lịch bằng cách cấm bơi lội, thì nó lại làm nơi đó trở nên sôi động hơn.”
Sao lại ra nông nỗi ấy!
“Bãi biển đó, vốn dĩ đã bị cấm bơi rồi. Hơn nữa, họ còn nhầm là hải cẩu chứ không phải cá mập, gọi là ‘Zarachan’ hay gì đó, rồi còn được cấp giấy công dân danh dự, có cả quà lưu niệm, cuối cùng là khách du lịch tăng vọt.”
[IMAGE: ../Images/..]
Chắc là nhớ ra rồi, Ryuugamine khẽ rùng mình, lông mày cụp xuống hình chữ bát. Đối với một Ma Vương, việc nhận lời cảm ơn từ chính kẻ mà mình đã lên kế hoạch tiêu diệt là một điều kinh khủng đến mức sởn gai ốc.
Bị cảm ơn khi đang tìm cách tiêu diệt đối phương đúng là một thất bại. Dù bình thường tôi vẫn thường được cảm ơn sau khi đã thành công tiêu diệt, nhưng bị cảm ơn mà chẳng làm được gì thì đúng là thất bại toàn tập.
Mà khoan, vụ này tôi nhớ rõ mà.
Hình như còn lên cả tin tức nữa chứ. Ra vậy, đó là cô ư… Chẳng những không phá hủy ngành du lịch mà còn góp phần tạo ra nó thì tính sao đây? Tôi nhớ là cho đến bây giờ, người dân địa phương vẫn còn hăm hở chờ đợi một “Zala-chan” không tồn tại.
“Sai lầm rồi! Đáng lẽ tôi không nên nghe lời Dũng Giả làm gì. Mình phải tự suy nghĩ kỹ lưỡng về phương pháp tiêu diệt loài người mới được!”
Cô không cần phải hạ quyết tâm lại đâu.
“Thôi được rồi, cứ cố gắng đi nhé,” tôi nói, rồi gõ gõ ngón tay vào tờ thông báo để kéo cuộc nói chuyện trở lại chủ đề chính.
“—Vậy đó, lịch trình Lễ hội Văn hóa đã bị thay đổi đáng kể.”
Chủ yếu là do vở kịch của nhóm chúng tôi mà ngày giờ bị lùi lại.
“Vâng.”
Ryuugamine gật đầu, khuôn mặt Ma Vương biến mất, thay vào đó là bộ dạng Lớp trưởng nghiêm túc. Khỏi phải nói, tôi là Phó Lớp trưởng, và cả hai chúng tôi đều là thành viên ban tổ chức Lễ hội Văn hóa.
“Có vấn đề gì không?”
“Ừm… Tôi nghĩ là không. À mà, hình như bây giờ mọi người vẫn chưa có hứng thú cho lắm.”
Đúng như tôi dự đoán.
Những người có Cá tính thường ưu tiên việc phát huy năng lực của mình hơn bất cứ điều gì khác, nên họ được miễn tham gia các hoạt động chung của lớp. Trước đây vẫn vậy, và tôi cứ nghĩ sau này cũng sẽ thế. Đành chịu thôi, vì về cơ bản, không thể giao tiếp với những người có Cá tính.
Nhưng năm nay—không, chỉ riêng lớp tôi là khác.
Chúng tôi sẽ cùng nhau dựng một vở kịch, tất cả mọi người đều tham gia.
Hơn nữa, còn có yêu cầu đặc biệt là phải là một vở kịch gợi nhớ đến Tail Universe. "Tất cả mọi người" có nghĩa là đương nhiên bao gồm cả người có Cá tính và học sinh bình thường.
Chắc là khi biết tôi – một Dân làng và Ryuugamine – một Ma Vương, có thể giao tiếp khá tốt với nhau, sở chức trách đã nghĩ ra ý tưởng này. Đây là một hình thức tuyên truyền để giúp mọi người gần gũi hơn với những người có Cá tính ư? Có vẻ là vậy.
Ngoài ra, có lẽ còn mang ý nghĩa thử nghiệm nữa. Bởi vì từ rất lâu rồi, người ta vẫn tin rằng những người có Cá tính và người thường không thể giao tiếp được với nhau.
Tuy nhiên, dù tôi và Ryuugamine có thể giao tiếp được với nhau đi chăng nữa, thì điều đó không có nghĩa là sẽ làm được điều tương tự với những người có Cá tính khác.
Thực ra, cô nàng này, cũng như Dũng Giả, hình như ban đầu có thể giao tiếp bình thường với Dân làng. Saitou Hajime, bạn học cùng trường cấp hai với Ryuugamine, đã chứng thực điều đó. Thế nhưng, cô ấy dần dần thu mình lại, và đến năm lớp 9 thì hoàn toàn giống những người có Cá tính khác.
Cái tin đồn cô nàng thường ăn trưa trong nhà vệ sinh chắc cũng xuất phát từ việc ban đầu cô ấy có thể giao tiếp được. Vì cô ấy để ý đến ánh mắt người khác nên mới ăn cơm ở những nơi như thế, chứ nếu ngay từ đầu đã chẳng coi chúng tôi ra gì thì làm gì có tin đồn nào.
“Cô đã giải thích cho lũ Cá tính giả trong lớp mình rồi chứ?”
Ryuugamine gật đầu lia lịa.
“Hôm nọ, tôi đã tập hợp riêng những người có Cá tính—à, chỉ những người chịu đến thôi—và đại khái là đã giải thích mục đích rồi. Có vẻ họ cũng tạm chấp nhận vì là lệnh của sở chức trách, nhưng thực tế thì hình như họ vẫn chưa hiểu rõ lắm.”
“Hả? Không hiểu là không hiểu cái gì? Vụ dựng kịch thì họ biết rồi chứ?”
“Vâng. Điều họ không hiểu là việc phải hợp tác với Dân làng. Đối với những người có Cá tính, Dân làng—hay còn gọi là NPC—dù cách nói hơi tệ, nhưng chỉ là những công cụ để họ lợi dụng một cách đơn phương thôi. Không phải là đối tượng để họ nhận chỉ thị hay cùng làm gì đó.”
“Nghe thật sự quá đáng luôn đấy.”
Tôi cười khổ.
“Tôi xin lỗi. Nhưng những người có Cá tính là vậy đó. Riêng tôi và—gần đây là Tsukaya-chan và Yacchan, thì suy nghĩ đó đang dần thay đổi.”
Quả thật, Tsukaya Mairi và Yaguruma Kokoro có vẻ khác biệt so với những người có Cá tính khác. Khi tôi bắt chuyện, họ đều phản ứng tử tế, và Yaguruma thậm chí còn chủ động nói chuyện với tôi không ít lần.
Thôi thì, cũng đành chịu thôi. Chúng tôi cũng đã giao tiếp với những người có Cá tính với tiền đề rằng mình là NPC mà. Giống như họ không nhận ra chúng tôi, chúng tôi cũng cố gắng không nhìn họ nhiều nhất có thể.
Vì nó chạm vào nỗi mặc cảm. Việc bị buộc phải nhận ra mình là một người bình thường chẳng có gì đặc biệt thật sự rất khó chịu.
Mà thôi, có lẽ sở chức trách muốn thay đổi cái mối quan hệ giữa chúng tôi và những người có Cá tính đó.
“Dù là hợp tác, nhưng trực tiếp thì chắc chắn là khó khăn ngay lập tức. Việc khiến tất cả học sinh trong lớp coi mình là một sự tồn tại cần thiết, trong thời gian ngắn thì không thực tế chút nào.”
Ngay cả với những học sinh bình thường trong lớp, có những người tôi cũng chẳng bao giờ nói chuyện.
“Vậy nên, việc đưa chỉ thị chỉ có thể thực hiện qua email và qua Ryuugamine thôi.”
Ryuugamine gật đầu.
Dù chúng tôi không được họ nhận ra khi nói chuyện trực tiếp, nhưng qua các phương tiện liên lạc như email hay điện thoại thì lại có thể giao tiếp được. Chỉ cần họ nhận ra đó là tin nhắn gửi đến mình thì điều đó là khả thi.
Từ đó, họ có vẻ sẽ “ghi nhớ” để có thể nhận biết thường xuyên những Dân làng mà họ cần trong cuộc sống hàng ngày, chẳng hạn như giáo viên. Ngay cả bản thân những người có Cá tính cũng không biết cụ thể phải làm thế nào. Không biết nhưng vẫn làm được.
Mà thôi, chúng ta cũng làm những việc tương tự trong cuộc sống hàng ngày mà, nên có lẽ chẳng có gì lạ. Nói tóm lại, nếu từ bạn học bình thường mà trở thành bạn bè thân thiết hơn một chút, thì sẽ khó bị phớt lờ hơn! …Tôi nghĩ vậy.
Tuy nhiên, việc xây dựng mối quan hệ như vậy với những kẻ coi chúng tôi như không khí thì không thể một sớm một chiều được, nên trước mắt, việc đưa chỉ thị gián tiếp là thực tế nhất.
“Nhưng mà…” Ryuugamine nói. “Trước hết, dù sao cũng phải có kịch bản phải không? Không có nó thì mọi thứ chẳng bắt đầu được. …Chưa xong sao?”
“Họ bảo là sẽ xong trong ngày hôm nay mà,” tôi mở điện thoại xem giờ. Đã hơn năm giờ chiều. Bình thường thì giờ này tôi đã về rồi, nhưng hôm nay tôi tin lời Saitou Hajime, người phụ trách kịch bản, và vẫn chờ ở lớp học. Giờ này chắc cậu ấy đang dồn sức hoàn thành nốt ở thư viện.
“Gọi điện thoại thử không?”
“Không, không cần đâu. Làm phiền cậu ấy thì không hay—mà tôi cũng không muốn bị làm phiền.”
“Hả?”
“K-không, không có gì cả!”
Ryuugamine lắc đầu lia lịa. …Đúng là một người kỳ lạ.
“À, mà này, Sato—Dân làng A, nếu không phải là dựng kịch, thì anh muốn làm gì ạ?”
“Để xem… Chắc là mấy trò kinh điển như nhà ma chẳng hạn?”
“À, hay đó! Chúng tôi cũng có thể phát huy hết khả năng của mình!”
Đúng thật. Thậm chí tôi còn nghĩ nếu là nhà ma thì sẽ dễ làm hơn nhiều, nhưng vì là lệnh phải dựng kịch nên đành chịu.
“Bói toán hay trò chơi gì đó cũng có vẻ sôi động nhỉ. Nếu có giải đặc biệt thì ai cũng muốn thử.”
“Sa—Dân làng A cũng thích mấy trò cờ bạc như vậy sao?”
「Tôi thì không ham cờ bạc gì đâu, nhưng mà hồi nhỏ, cái trò rút thăm trúng đồ chơi, hay chơi gacha gacha là mê tít thò lò. Kiếm hoài mà chẳng ra món mình muốn. Mà đâu phải cứ thế mà dốc tiền túi vô tội vạ được, đúng không? Tiền tiêu vặt thì có hạn chứ. Cuối cùng thì chẳng ra gì, ấy vậy mà thằng cha ngay sau mình lại bốc trúng mới tức chứ! Cái cảm giác ấm ức đó... cô có hiểu không?」
「À vâng, cũng hơi hơi ạ.」
Chẳng hiểu gì sất. Thôi mà, là tiểu thư thì chắc gì đã chơi gacha gacha. Có vẻ không thuộc "vùng sinh thái" của cô ấy.
「…Vừa nãy anh nghĩ là tôi không hiểu gì đúng không?」
「Ể? K-không, làm gì có chuyện đó──」
Cô ấy là người có siêu năng lực hay sao! …À không, dù là Ma Vương thật đấy. Kỳ lạ thật. Mấy người này ở thế giới này đáng lẽ không thể dùng năng lực siêu nhiên được mới phải, vậy mà lại đoán trúng phóc suy nghĩ của tôi hoài. Cả Ryuugamine lẫn cái tên Tsubasa đó nữa.
「Fufun. Tôi hiểu mà, tôi hiểu hết.」
Ryuugamine khoanh tay, hơi ưỡn ngực ra. Trông có vẻ đắc ý lắm.
「Vì ở quán cà phê hầu gái do ba tôi quản lý cũng có trò tương tự mà.」
À phải rồi, nhà cô ấy kinh doanh cái kiểu quán đó ở khu phố thương mại. Tôi cũng từng bị Ryuugamine lôi đi một lần rồi.
Không phải vì tôi hứng thú với mấy cô hầu gái đâu nhé? Mà là từ cửa sổ quán đó có thể thấy rõ tiệm cá tươi nơi Tsukaya làm thêm.
「Thật à?」
「Thật đó.」
Cô ấy gật gù ra chiều đồng ý, khoé môi còn hơi cong lên.
「Ở quán đó, họ quay gacha gacha để quyết định phần quà phục vụ đó. À. Nói là phục vụ nhưng không phải mấy chuyện bậy bạ gì đâu nhé, chỉ là đấu mắt hay chụp ảnh chung thôi!」
Không bậy bạ chỗ nào hả trời?
Bình thường thì ở quán cà phê, chẳng ai làm mấy trò đó với nhân viên đâu, nhưng mà thôi, chắc mấy quán cà phê hầu gái thì nó là vậy.
「Bây giờ, cái gacha gacha đó chiếm một phần không nhỏ doanh thu của quán đó. Có vẻ là người ta cứ muốn chơi mãi thôi. Mới hôm nọ còn có người tiêu hết mười vạn yên một mình đó.」
Mười vạn!
Ghê thật… Dùng vào việc gì thì tuỳ người ta, nhưng hơn cả chuyện đó, tôi cũng muốn có mười vạn yên quá đi mất.
「Ừm… Satou──Murabito A-san?」
「Hả?」
「Sau hôm đó, anh có đi… không?」
「Đến quán cà phê hầu gái á?」
Ryuugamine gật đầu.
「Không, tôi chưa đi.」
Chắc gì tiền tiêu vặt của tôi đã đủ dôi dả cho khoản đó.
「Vậy sao!」
Sao tự nhiên lại vui vẻ thế kia? Vẫn bí ẩn như mọi khi.
「──Quán cà phê chính là nét đẹp của lễ hội văn hoá đúng không, Master!」
Giọng nữ vang lên, Ryuugamine ngẩng đầu, còn tôi thì quay lại. Ở cửa lớp, hai cô bạn cùng lớp đang đứng đó, rồi bước vào. Đó là Yaguruma Kokoro và Tsukaya Mairi.
Yaguruma là Cá tính giả 《Robot》, còn Tsukaya là Cá tính giả 《Tử linh sư Nekuromansaa》.
Mỗi Cá tính giả đều mang theo những vật phẩm phù hợp với mình để ổn định "cá tính" của họ ở thế giới này.
Yaguruma mang khá nhiều, ở chỗ cột tóc đuôi ngựa màu hạt dẻ có gắn một vật trang trí giống ăng-ten, sau lưng có một cái hộp trông như vali chứa đồ trang bị, và bên dưới chiếc váy ngắn có mặc quần bó sát gắn súng hơi.
Trước đây cô ấy từng khoác lên người bộ đồ robot làm từ bìa các-tông, trông như hình vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, nhưng sau nhiều chuyện, cô ấy đã chấp nhận hình dạng robot theo xu hướng mới nhất, và dần ổn định với ngoại hình và tính cách hiện tại.
Nhân tiện, Yaguruma cứ nghĩ chính tôi là người đã tạo ra cơ hội "khai mở" cho cô ấy, nên cô ấy gọi tôi là Master. Tôi cũng đã thử bảo cô ấy đừng gọi thế rồi, nhưng cô ấy chẳng chịu nghe nên tôi đành chịu.
Còn Tsukaya, thoạt nhìn thì trông cô ấy mặc đồng phục bình thường, nhưng không cần nhìn kỹ cũng thấy cô ấy đeo lủng lẳng mấy con thú nhồi bông động vật kỳ cục ở thắt lưng. Cái kỳ cục ở đây là tạo hình của chúng. Con nào con nấy ruột gan, nhãn cầu, óc lợn… đều thòi ra ngoài.
Cá tính của cô ấy là Tử linh sư có thể điều khiển xác chết. Đó là lý do cho những vật phẩm đó.
Nghe nói, những Tử linh sư cấp cao thì không đeo thú nhồi bông mà là xác chết thật, còn cấp thấp hơn một chút thì bỏ xác vào túi kín chứa formalin mà đeo. Thấp hơn nữa là xác ướp, rồi đến xương, và cuối cùng mới là thú nhồi bông như Tsukaya.
May mà Tsukaya chưa phải Tử linh sư cấp cao đến mức đó! Làm ơn đừng nghĩ đến chuyện thăng cấp nhé!
Thôi thì, miễn là Hắc, Ám và Thán còn ở đây thì tôi nghĩ cũng không sao đâu.
À mà, Hắc, Ám, Thán là tên của mấy con mèo. Chúng như những tuỳ tùng, lúc nào cũng theo Tsukaya, cô bé vừa vuốt ve đầu chúng vừa nói "Mau mau trở thành xác chết oai phong nhé", khiến mọi người xung quanh đều kinh hãi, nhưng Tsukaya lại có vẻ hài lòng với phản ứng đó.
Giờ đây, chúng vẫn đang quấn quýt dưới chân Tsukaya.
「Yo.」
Tôi giơ tay chào đón hai cô bạn. Tốt. Chúng nó nhận ra mình rồi. Dù Yaguruma sau khi có tính cách mới thì chưa bao giờ phớt lờ tôi, nhưng Tsukaya thì thỉnh thoảng lại "seen" tôi.
「Không phải đã về rồi sao?」
「Kokoro-chan phải ở lại học phụ đạo ạ. Cứ như là nghỉ học cả một học kỳ ấy ạ… Thế nên bây giờ bận học lắm!」
[IMAGE: ../image/p033.jpg]
「Hừm… Tsukaya, còn cô thì sao?」
「…Em luyện tập trong phòng thí nghiệm sinh vật nên mới về trễ ạ.」
「Luyện tập?」
「Là chịu đựng khi bị bao quanh bởi những sinh vật ngâm formalin ạ.」
Cái, cái kiểu luyện tập gì mà đáng sợ thế…
「Nhưng nếu thế thì làm thêm ở cửa hàng là đủ rồi còn gì?」
「Ở cửa hàng chỉ có xác động vật thuỷ sinh thôi ạ. Bây giờ em đang nâng cấp trình độ với các loài lưỡng cư và bò sát ạ. Trong phòng thí nghiệm có nhiều mẫu vật được giải phẫu rồi ngâm formalin nên thỉnh thoảng em lại vào đó. Nghe nói nếu nhờ giáo viên thì còn được xem những thứ ghê gớm hơn nữa, nhưng mà chưa phải lúc.」
「À, ừ… vậy sao…」
Tôi chỉ có thể nói thế thôi. Giải phẫu ếch nhái gì đó, thế hệ của bố tôi thì có vẻ có, nhưng hồi cấp hai tôi cũng chưa từng làm. Giờ vẫn còn làm sao?
「Thế, Master và mọi người đang làm gì vậy ạ?」
Cô ấy lắc mái tóc, rồi "a" một tiếng, đưa tay che miệng.
「Có khi nào chúng em làm phiền mọi người không ạ? Thật là xin lỗi quá──」
Ishishi, cái kiểu cười gì thế kia?
「Nói gì thế. Đang bàn bạc về Lễ hội văn hoá đó, bàn bạc đó. Đang đợi Saitou hoàn thành kịch bản rồi mang đến đây.」
Yaguruma nghiêng đầu.
「Saitou, là ai vậy ạ?」
「Chưa từng nghe tên ạ.」
Mấy con mèo đen ngồi ngay ngắn dưới chân, đồng thanh kêu meo meo như đồng ý.
…Thật đáng thương cho Saitou.
Nhưng mà, theo một nghĩa nào đó thì phản ứng đó đúng thôi. Giống như việc chúng ta không nhớ số cột điện ven đường vậy, mấy đứa này cũng không nhớ tên hay mặt của những bạn cùng lớp mà chúng không đặc biệt quan tâm. Nếu không nhận thức được thì cũng như không nhìn thấy, nên làm sao mà nhớ được.
「Cậu ấy là nhân vật chủ chốt của vở kịch lần này đó. Không có kịch bản thì làm sao mà diễn được. Saitou cũng là người đạo diễn nữa, nên với tôi thì tôi muốn chúng mày nhận thức được cậu ấy.」
Nghe vậy, cả Yaguruma lẫn Tsukaya đều lộ vẻ khó xử.
「Em hiểu ý Master, nhưng chuyện này thì phải theo dòng chảy tự nhiên thôi. Bản thân chúng em cũng không hiểu sự khác biệt giữa người thường có thể nhận thức và người thường không thể nhận thức được ạ.」
「Đâu phải cứ nói là làm được đâu ạ.」
Cái đó thì tôi hiểu.
Tuy nhiên, nếu tạo cơ hội để chúng chú ý đến thì biết đâu một ngày nào đó…
[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]
Dù bình thường không để tâm, nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại, đập vào mắt, lọt vào tai mãi thì rồi cũng sẽ để ý thôi. Chẳng biết liệu mấy đứa này có rơi vào trường hợp như thế không, nhưng thử một phen cũng chẳng thiệt thòi gì.
“... Tsukaya-chan và Yacchin, hai cậu muốn mở một quán cà phê kiểu gì?”
Ryuugamine vừa hỏi, vừa mời họ ngồi ghế.
Chuyện lại sắp lạc đề nữa rồi, nhưng thôi, dù sao thì Saitou chưa đến, có nói thêm cũng chẳng đi đến đâu.
Tsukaya và Yaguruma ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.
“Em thì vẫn là, quán cà phê robot ạ! Từ gọi món đến làm đồ ăn, tất cả đều hoàn toàn tự động!”
Yaguruma nói như thể muốn nhấn mạnh: “Đảm bảo đông khách luôn ạ!”
“Không, chuyện đó thì chịu thôi. Làm gì có công nghệ nào như thế.”
“Không có đâu ạ. Chuyện đơn giản mà. Mình chỉ cần xếp một hàng dài máy bán hàng tự động ở phía sau lớp học! Khách tự bỏ tiền vào mua đồ uống mình thích, rồi ngồi vào bàn thoải mái uống! Sau đó uống xong thì tự bỏ rác vào thùng rồi về! Ôi! Đúng là một quán cà phê của tương lai!”
“Thế thì chẳng phải chỉ là tự phục vụ thôi sao!”
“Ủa, vậy hả ta...?”
Yaguruma bĩu má vẻ không bằng lòng.
“Máy bán hàng tự động cũng là một robot oách lắm mà...”
“Khác xa với tưởng tượng quá! Ít nhất thì cũng phải là quán mà robot hai chân bưng cà phê đến bàn chứ!”
“Khó lắm ạ, làm gì có chuyện đó.”
Yaguruma vẫy vẫy tay.
“Một học sinh cấp ba như em thì làm sao mà chế tạo được con robot cao cấp như thế. Mà có thuê thì cũng tốn tiền lắm.”
À, tôi vỗ tay cái bốp.
“Dù không thể vận chuyển từ bếp ra được, nhưng nếu chỉ là trên bàn thì có thể nhờ robot bưng đồ đến đấy?”
“Ể, thật ạ?”
Yaguruma rướn người về phía trước. Đôi mắt cậu ấy sáng rực lên.
“Ừ. Thật đấy.”
Tôi hơi đắc ý, nhe răng cười.
“Chỉ cần dùng búp bê rước trà là được.”
“Cái đó là gì vậy ạ?”
“Là loại robot ngày xưa ấy. Còn gọi là búp bê cơ khí. Khác với bây giờ là nó không dùng máy tính, động lực cũng không phải điện mà là dây cót đấy.”
Nghe vậy, Yaguruma lộ rõ vẻ thất vọng.
“Thế thì khác gì đồ chơi đâu chứ.”
“Đừng nói thế. Cậu đặt tách trà lên thì nó sẽ di chuyển để bưng, rồi khi lấy tách ra thì nó dừng lại đấy? Hơn nữa, nếu đặt tách lên một lần nữa, nó sẽ quay ngoắt người lại và trở về chỗ cũ!”
“Ồ, cũng ra gì phết chứ ạ! – À, nhưng mà chắc đắt lắm hả?”
“Không đâu, chẳng đắt tí nào đâu.”
Tôi khúc khích cười.
“Nếu là bộ kit lắp ráp thì tiền tiêu vặt của cậu có thể mua được hai con đấy.”
Tôi giơ tay làm ký hiệu chữ V và số hai. Kiến thức này tôi vừa học lỏm được khi tình cờ xem TV ngày hôm qua, nhưng cũng khá ra trò đấy chứ?
“Ôi! Nghe được đấy ạ! Làm đi ạ, làm đi ạ!”
Yaguruma đập tay “đôm” một tiếng lên bàn.
“...Không, lớp chúng ta là diễn kịch cơ mà.”
“À, đúng rồi!”
Cậu ấy kêu “Úi giời ơi” rồi ngửa người ra sau. Mặc dù tôi đã dạy rằng robot thời nay rất giàu cảm xúc, nhưng cảm xúc của cậu ấy thì phong phú quá mức rồi! Mấy đứa này lúc nào cũng cực đoan thế đấy.
“Thế, thế Tsukaya thì sao? Nếu làm được thì cậu có muốn làm gì không?”
“Hmm... Vâng.”
Tsukaya nghiêng đầu, vì cái thứ màu đen xám xịt hay tối om gì đó đang bò trên đầu khiến cô bé hơi nặng.
“Chắc là, quán cà phê R.I.P. ạ.”
R.I.P...? Lip?
Cái gì vậy, quán cà phê kiểu hơi khó nói là gì chứ. Lip là môi mà? Quán cà phê môi là làm cái gì vậy trời?
“Anh Dân làng A. Sao mặt anh hơi đỏ thế ạ?”
“Gì, gì chứ—Đâu, đâu có! Là tại mặt trời lặn đó, mặt trời lặn!”
“Có gì mà phải hoảng hốt vậy chứ...”
“Cái gì cái gì? Gì vậy ạ?”
Yaguruma đúng nghĩa đen là thò đầu vào giữa chúng tôi, rồi nhìn lần lượt tôi và Tsukaya.
“Tsukaya-san cũng là quán cà phê ạ? Đối thủ rồi đây! Hơn nữa lại còn là quán cà phê hơi người lớn như vậy nữa chứ... Ồ, người lớn quá!”
Cậu ấy phấn khích quá rồi đấy!
“Người lớn?”
Tsukaya nghiêng đầu vẻ khó hiểu. Con mèo suýt nữa thì tuột xuống, nó bám chặt vào mái tóc trắng của cô bé, khiến Tsukaya hơi nhăn mặt vì đau, nhưng cô bé không hề giận mà đặt con mèo xuống đùi.
“Chẳng phải là người lớn sao! Quán cà phê môi gì đó. Ái chà!”
Vừa lắc hông uốn éo, chiếc váy vô tình bị tốc lên, từ hai bên hông “xẹt” một tiếng, hai nòng súng ló ra, rồi “pặp pặp pặp”, mấy viên đạn nhựa nhỏ được bắn ra.
“Ôi, không được, không được.”
Yaguruma vội vàng đẩy nòng súng trở vào, rồi kéo váy xuống.
“Hình như hơi nhạy cảm quá... Lại phải chỉnh sửa rồi.”
“Tháo mấy cái đó ra đi!”
“Không được đâu ạ. Em là robot mà. Trong tài liệu em nhận được cũng có ghi là, robot thì phải có vũ khí lắp đặt bên trong cơ thể. Mà, dĩ nhiên là không thể lắp pháo laser vào miệng được, nên chỉ còn cách lắp vào quần áo cho giống thôi.”
Lần nào cũng vậy, nói cũng vô ích thôi…
“Thế thì.”
Tsukaya vẫn không chút xao động, tiếp tục.
“Quán cà phê R.I.P. có gì mà người lớn ạ?”
“Thì là quán cà phê môi đó? Kiểu như là, các bạn gái hay bạn trai tự bỏ trà hay cà phê bột vào miệng, rồi ngậm nước hay nước nóng, từ từ chiết xuất rồi rót vào tách đó hả?”
Đôi lông mày trắng của Tsukaya nhíu chặt lại.
“...Đó là cái gì vậy? Ghê chết đi được.”
“A! Đúng rồi! Chỗ này phải là truyền miệng thì mới đúng chứ! Như vậy mới đúng kiểu quán cà phê môi chứ! Ưm, đúng là Tsukaya-san, rất người lớn!”
“Đủ rồi đấy.”
Tôi giơ tay đánh “bốp” một cái vào đầu Yaguruma.
“Master làm gì thế ạ!”
“Làm gì có cái quán cà phê nào như thế chứ?”
“Có sao đâu ạ, đằng nào thì cũng không làm được mà. Đây là trò chơi tư duy mà, *trò chơi*. Nếu vậy thì em cũng, nghĩ thêm một quán cà phê nào đó người lớn hơn một chút –”
“Đừng có nghĩ nữa!”
Tôi bóp mũi cậu ấy. Yaguruma làu bàu “Chè~” rồi ngoan ngoãn lại. Tôi có cảm giác như Yaguruma đang cố bù đắp khoảng thời gian thu mình bằng cách trở nên cực kỳ hăng hái vậy. Bản thân cậu ấy có vẻ không nhận ra, nhưng tôi cứ thấy thế.
“...R.I.P. không phải là môi đâu.”
Ryuugamine lên tiếng, khiến tôi và Yaguruma “Ể?” một tiếng.
“Không phải hả?”
“Không phải ạ. Hơn nữa, môi là 《lip》. Chữ cái đầu không phải là R.”
“À –”
Đúng là vậy.
“《R.I.P.》 mà Tsukaya-chan nói là 《Requiescant in pace》 – nghĩa là 《Nơi đây an nghỉ》 hay 《Yên nghỉ》 đó. Nó thường được khắc trên mộ bia, hai người chưa thấy bao giờ sao? Chữ 《R.I.P.》 ấy.”
...Chưa thấy.
“Đúng như Ryuugamine-san nói ạ. Anh Dân làng A mà lại nhầm thông tin như vậy thì đáng lo lắm. Nếu anh đã mất luôn cả ý nghĩa tồn tại của một Dân làng rồi thì còn lại gì nữa chứ? Chẳng còn ý nghĩa gì ngoài việc sớm biến thành xác chết để có ích cho tôi đâu. Hãy nghiêm túc lên đi ạ.”
Tsukaya chỉ ngón tay thẳng vào tôi.
“Mất mặt quá...”
Tôi dốt tiếng Anh mà. Son dưỡng môi cũng chẳng có duyên gì với mình. Mà thôi, đó cũng chẳng phải lý do để biện minh cho việc nhầm từ được. Xấu hổ quá.
“Thôi, cố lên đi Master.”
Yaguruma vỗ vỗ lưng tôi.
“Cậu cũng nhầm mà!”
"Mình thì vừa mới được nâng cấp, vẫn đang trong giai đoạn tích lũy thông tin thôi nên không sao cả. Chuyện này cũng đâu có cách nào khác."
"…Hay thật đấy nhỉ."
"Vâng!"
Con bé vừa nói vừa nở nụ cười tươi rói. Thôi được, sao cũng được.
"Vậy, Tsukaya này. Cái Quán cà phê R.I.P. đó là loại hình quán cà phê như thế nào?"
"Dạ, đó là một quán cà phê mà mình sẽ đào hố trong sân trường, đặt quan tài vào đó, rồi mời khách nằm xuống thư thái ạ."
Tsukaya mỉm cười dịu dàng.
"Nhạc nền thì có thể chọn tiếng thút thít, tiếng khóc than và cả những đoạn hội thoại tiếc thương người đã khuất. Đồ uống thì là cà phê đặc quánh như bùn cùng với một set kẹo dẻo hình côn trùng ạ."
Ôi trời đất ơi…
"Sau ba mươi phút, mình sẽ niệm chú để cưỡng chế đánh thức mọi người dậy. Sẽ có một cái kích lò xo được lắp dưới đáy quan tài, rồi ‘búng’ một cái là bật dậy ạ."
Tsukaya dùng tay mô phỏng cảnh chiếc quan tài bật đứng lên.
"Nghe thú vị lắm đúng không ạ?"
…Không, không thú vị chút nào. Đúng là hết hồn. Quả nhiên là những Cá tính giả có cách nghĩ khác người.
"Nhưng chắc là không thể hiện thực hóa được đâu ạ."
Tsukaya vừa nói vừa vuốt ve tấm lưng của ba con mèo đang cuộn tròn nằm cứng đờ trên đùi cô bé.
"Ừm, dù sao thì lần này cũng chỉ là một vở kịch thôi mà."
"Không ạ. Không phải ý đó. Ý mình là nếu chúng ta cùng nhau làm gì đó, thì nhất định sẽ xảy ra xung đột Cá tính. Ngay cả hai ý tưởng của mình và Yaguruma-san, tuy đều là về quán cà phê nhưng không có điểm nào hòa hợp với nhau đúng không ạ?"
Quả thật là vậy.
"Hơn nữa, riêng về Cá tính thì bọn mình sẽ không nhượng bộ. Không thể thỏa hiệp và chọn sự dung hòa được đâu ạ. Cá tính và sự dung hòa vốn dĩ không thể song hành với nhau mà đúng không ạ?"
"…Đúng vậy."
Tôi ít nhiều cũng hiểu được bọn họ kiên quyết với Cá tính của mình đến mức nào. Việc Cá tính bị phủ nhận cũng tương đương với việc toàn bộ bản thân bị phủ nhận. Điều đó có thể khiến họ cảm thấy khó chịu, hoặc thậmậm chí hoảng loạn.
"Thế nên Dân làng-san… Phó ủy viên trưởng-san. Nhiệm vụ lần này sẽ rất khó khăn đó ạ? Việc làm hài lòng và dung hòa Cá tính của bọn mình…
Tsukaya ngừng vuốt ve mèo, khẽ nheo đôi mắt xanh biếc.
"…Vốn dĩ, đó là điều mà chỉ có các Tail Maker của Tail Universe mới có thể làm được mà thôi."