“Tiểu tiểu tiểu tiểu thư Willis!!! Bên ngoài, bên ngoài..........!”
"Cô đang gọi ta là gì thế...Bình tĩnh lại ngay cho ta. Ta nhớ ta đã bảo cô phải gọi ta là Hy kia mà."
Với vẻ mặt bực bội, tiểu thư hồ ly im lặng véo lấy khuôn mặt mềm mại của Theresa để ngăn con bé này hoảng loạn mà ăn nói lung tung. Mặc dù, cô biết cô nhóc này sợ ma quỷ, nhưng cô không ngờ lại cô nhóc lại làm quá lên đến mức này. May mà họ vẫn còn trong xe ngựa có cách âm tốt, nên chắc chắn không ai nghe thấy.
Vì do thân phận của Hy hoặc bất kể câu chuyện nào bên trong nội bộ của tộc Linh Ẩn và cảnh tượng mà Leila nhìn thấy khi cô ấy đột phá cảnh giới Siêu Việt, thì kế hoạch dùng thân phận giả ban đầu của tiểu thư mục sư sẽ không thay đổi chỉ vì mấy điều này. Vì vậy cô không để quá nhiều người có thể biết được sự thật rằng Hy chính là Willis.
"Chúng ta ra ngoài xem thử một chút. Hình như... cuối cùng chúng ta cũng có thứ gì đó thú vị xuất hiện."
Khi họ ra đến bên ngoài, đoàn xe đã tạm dừng lại. Các nhân viên bảo vệ đoàn xe của Thương hội Chim bồ câu trắng đang cố gắng duy trì trật tự. Tại khu vực đám đông hỗn loạn nhất, đội trưởng của đoàn xe là Avery, đang hỏi thăm tình hình của một số hành khách.
Willis và những người khác tiến lên phía trước. Trước khi họ đến nơi, thính giác của cô vốn vượt trội hơn hẳn con người bình thường, đã dễ dàng nghe được cuộc đối thoại giữa hai bên. Các lời nói đã truyền đến tai tiểu thư bạch hồ.
"Ngươi mau kể lại xem? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lúc đó vậy?"
“Quái, quái vật, có quái vật ! Ông chủ Pierre nói ông ấy muốn đi vệ sinh nên ông ấy đã một đi vào bụi rậm, sau đó... không lâu sau đó, một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên và ông ta đã biến mất! Bên trong khu rừng này chắc chắn có quái vật!"
"Im ngay! Nữ thần trên cao, nhớ kỹ cho ta, đây là Đường mòn Thánh Linh. Cho dù có ẩn chứa bí ẩn gì đi nữa, thì chúng cũng là tôi tớ và sứ giả của Thần Ánh Sáng chúng ta. Mọi người đều đã nghe rồi đó. Tên kia đã gào thét, rõ ràng là vì hắn ta đã mạo phạm Nữ thần nên mới bị Thánh Linh trừng phạt ở đây. Hắn ta đáng bị như vậy!"
Khi Willis và những người khác đến gần, Avery - người đang mặc trang phục thương nhân, vẫn lớn tiếng khuyên nhủ mọi người: "Lòng mang kính sợ, thành tâm ca ngợi, rồi các ngươi sẽ được an toàn." Tiểu thư hồ ly cũng lười nên cô không thèm ngắt lời hắn ta. Cô chỉ liếc nhìn những bụi cây lớn đã bị một lực bên ngoài đè bẹp cách đó không xa và nhìn qua những vết tích trên thân các bụi cây dày hơn... trông nó như bị lưỡi dao sắc bén cào xước. Suy nghĩ một chút, cô đi đến chỗ người đàn ông bị đội trưởng thương nhân kia tra hỏi đầu tiên.
Người đàn ông này, Willis, đã gặp hắn ta nhiều lần trong đoàn xe. Hắn ta là một Bán Thú nhân và dòng máu của hắn ta có thể là của trâu, bò hoặc hươu, như cô có thể thấy từ đôi tai dài trên đầu của hắn.
Hơn nữa, nếu cô nhớ không nhầm thì hắn hẳn là người hầu của một gã thương nhân du lịch bụng bự, ăn mặc rất lòe loẹt và cũng ăn nói rất cộc cằn. Hai người này luôn đi cùng nhau, nhưng giờ thì người thứ hai đã biến mất.
Rất rõ ràng, tên kia chính là người bị hại.
Cô vỗ nhẹ vai người đàn ông từ phía sau, khiến hắn ta sợ đến mức hét lên "Oa!" như một con chim bị hoảng sợ. Sau khi quay lại, tiểu thư bạch hồ không nói vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
"Vừa rồi ngươi nói là có một cơn gió mạnh đã cuốn ông chủ của ngươi đi. Ý của ngươi là sao? Đối phương nhanh đến mức chúng ta chỉ thấy một cái bóng hay là bản thân vật đó không có hình dạng?"
“Làm ta sợ muốn chết..... Cô, cô là ai? Một cô nhóc đeo mặt nạ kỳ quái, lại hỏi ta những câu hỏi như vậy sao?"
“Ừm…”
Thái độ không hợp tác của người hầu hoàn toàn nằm trong dự đoán của Willis. Nhưng cô đã có kế hoạch từ trước. Dưới lớp mặt nạ cáo nhỏ, cô ấy chỉ cười khúc khích "Hô hô hô ~" và nói rất thản nhiên.
"Hình như anh đã làm việc cho Pierre được vài năm rồi. Ta đoán... ông ta vẫn chưa trả lương cho anh đúng không? Hãy nhìn sang bên kia mà xem. Anh không nghĩ rằng đoàn xe này và những người khác sẽ tốn thời gian đi tìm ông chủ của anh mà sống chết của ông ta vẫn chưa rõ ràng đúng chứ? Có lẽ chúng ta là những người duy nhất có thể giúp anh lúc này đó~"
“A…? Cái này…”
Quý ngài người hầu trước mặt này cũng là người có chút thật thà. Hắn đã liếc nhanh về phía sau lưng của Avery - người đã đi ra xa và sắp xếp lại đoàn xe. Rõ ràng là đoàn xe này lại đang chuẩn bị tiếp tục lên đường. Sau đó, hắn ta lại liếc nhìn về phía mấy cô gái xinh đẹp trước mặt với vẻ nghi ngờ. Ánh mắt đặc biệt dừng lại trên đôi cánh trắng phía sau Leila và Renee một lúc lâu, như thể hắn ta đang suy nghĩ điều gì đó.
Không cần phải chờ đợi quá lâu, Willis đã sớm nghe được câu trả lời mà cô muốn hơn nữ nó cũng nằm trong dự đoán.
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?... Thôi được rồi, thành thật mà nói, ông chủ Pierre và tôi đã ký hợp đồng lao động 5 năm. Mà hợp đồng lao động đó sắp hết hạn trong vài tháng nữa, nên đã đến lúc chúng ta phải giải quyết rồi. Tôi không thể để ông ta ra đi như thế này được..."
Hắn lắc đầu hết sức bất lực, có lẽ sau khi nhớ lại cẩn thận, chàng trai Bán Thú nhân trẻ tuổi trông không quá 20 tuổi này , đã lấy tay che miệng và thì thầm một cách thận trọng nói.
"Thật ra, những gì tôi vừa nói với ngài Avery cũng không chính xác. Cái gọi là tiếng gió chỉ là tóm tắt tình huống một cách đại khái thôi... Các người nhìn đống cành cây kia kìa. Ông chủ Pierre đang ở trong đó để đi vệ sinh. Tôi đứng gần đó nên tôi đã nhìn thấy rõ ràng."
"Tôi không biết chính xác ông chủ Pierre đã gặp phải chuyện gì, nhưng có một cơn gió mạnh đã thổi qua tôi. Lúc đó cây cối đột nhiên đổ rầm rầm sang hai bên một cách khó hiểu và nhưng tôi rõ ràng không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả! Sau đó, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ông chủ Pierre! Vậy nên, tôi nghĩ đó giống như một bóng ma hoặc quỷ hồn hơn là một con quái vật!"
"@@^#$****!!!!"
Như thể bị lời miêu tả này làm cho sợ hãi, sắc mặt Theresa lập tức tái nhợt, người cô ấy vội vàng run lên bần bật. Cô gái vô thức nghiêng người về phía tiểu thư hồ ly. Còn Willis thì gật đầu suy tư, như thể cô đang suy nghĩ về điều gì đó.
"Tiếng gió và vật gì đó không nhìn thấy và không chạm được vào sao...?"
Không để ý đến tiếng lẩm bẩm của cô gái, người đàn ông chỉ liếc nhìn xung quanh một cách sợ hãi và thận trọng nói thêm.
"Tôi chỉ biết vậy thôi. Hơn nữa... Ông chủ Pierre dù hơi tham lam, tính tình hơi nóng nảy, cũng hơi béo mập, thỉnh thoảng lại thích chửi thề mắng mỏ người khác. Nhưng cứ bỏ qua chuyện đó đi, thực ra ông ấy cũng là người khá tốt. Tóm lại... dù không phải vì tiền vàng, thì tôi vẫn hy vọng các cô có thể nhanh chóng cứu ông ấy. Dù sao thì đó cũng là mạng người mà. Dĩ nhiên, nếu quá nguy hiểm..."
"Ừm... Tấm lòng của anh cũng tốt bụng thật đấy. Thảo nào anh lại có thể sống hòa hợp với người đó đến vậy..."
Cô gái đeo mặt nạ cáo trắng lắc đầu không nói nên lời, rồi cô lại khẽ gật đầu nói.
"Nếu có thể, chúng ta sẽ cố gắng cứu ông ấy, nhưng nếu ông ấy đã chết rồi thì chúng ta cũng không thể làm gì được nữa. Tiện thể thì anh có tín ngưỡng khi tin vào vào Nữ thần Ánh sáng không?"
Người hầu Bán Thú nhân hơi sững sờ nói.
“Tín ngưỡng? Ờ…haha…thực ra tôi là người không theo tôn giáo nào cả…”
"Vậy sao? Ok, cảm ơn về hợp tác của anh."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa, Willis nháy mắt với một số đồng bọn của mình và cô dẫn đường cho cả nhóm đi nơi khác.
Sau khi đi được vài bước, Theresa như một cô học sinh tò mò hiếu học nhất nhóm đã chủ động bắt chuyện. Dáng vẻ của cô nhóc này rất vội vàng như thể để quên đi nỗi sợ hãi về thứ gọi là "u linh".
"Tiểu thư Hy, làm sao cô biết cái tên Pierre kia nợ tiền công của cái tên này? Cô hỏi hắn ta có tin vào Nữ thần Ánh sáng không là có mục đích gì vậy?"
Trước khi Willis kịp trả lời câu hỏi đơn giản đó, Leila - người đang đi ở phía bên kia, đã mỉm cười và giải thích giúp.
"Đây không phải chuyện là quá rõ ràng rồi sao? Chúng ta đều đã từng thấy gã béo tên Pierre kia rồi. Ông ta ăn mặc sang trọng, thân hình béo mập. Chắc chắn lão ta không thiếu tiền. Mà ông ta còn đeo một huy hiệu thánh trên cổ áo. Điều này có nghĩa là ông ta chính là một tên tín đồ thật sự của Nữ thần."
"Còn cái tên này, vốn là người hầu của Pierre. Mà hắn ta lại gầy gò, trên quần áo của hắn lại còn có vài mảnh vá. Hơn nữa, hắn ta không phải là tín đồ của Giáo hội Nữ thần. Sự chênh lệch giàu nghèo giữa cả hai là quá lớn, ngoài chế độ nô lệ mà Thánh quốc đã ngăn cấm ra , thì chỉ có thể được giải thích bằng tiền lương thấp khi thuê người và tiền công của hợp đồng lao động chưa trả mà thôi. Nếu sự nghèo đói của hắn ta bắt nguồn từ một số thói quen không lành mạnh của ông chủ, thì gã béo xảo quyệt đó chắc chắn sẽ không giữ hắn ta lại để duy trì danh tiếng là tín đồ của Giáo hội Nữ thần rồi."
Gật đầu một cái, Willis cũng nói thêm.
"Ừm, nhưng dù vậy, cái tên này vẫn cố gắng nói tốt về ông chủ đã bóc lột hắn. Nói một cách dễ nghe, thì là do hắn đang tỏ ra hiền lành và không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Còn nói khó nghe là hắn ta đáng bị ông chủ béo kia hút máu. Ta cho rằng tình huống như vậy chỉ có thể xảy ra trong bối cảnh của Đế quốc Thần thánh, một quốc gia được xây dựng trên nền tảng tôn giáo. Hơn nữa nhìn hắn ta có vẻ không cảm thấy kỳ quái, nên có lẽ chuyện này không phải là trường hợp cá biệt đâu."
Khi nói xong, tiểu thư hồ ly cũng phát ra tiếng cười vô nghĩa từ bên dưới lớp mặt nạ.
"Hehe... có vẻ như ngay cả Nữ thần đại diện cho ánh sáng cũng không thể xóa bỏ lòng tham và suy nghĩ xấu xa trong lòng một số người nha~"
tiếng kêu hoảng sợ vô nghĩa của Theresa