“Hừ!”
Hiểu Quang, người có tốc độ phản ứng nhanh nhất, lập tức ra tay phản kích lại. Cô rồng thậm chí không thèm mở mắt, mà đã xuất hiện trước mặt tiểu thư Bạch Hồ đang bị tấn công như thể vừa dịch chuyển tức thời. Năm ngón tay của cô ấy biến thành móng vuốt rồng, chém mạnh xuống khoảng không hư vô trước mặt!
*Xoẹt!*
Kèm theo âm thanh giòn tan như một tấm vải bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, tựa như có vật thể vô hình nào đó đã bị cắt thành hai mảnh. Cảm giác va chạm như gió mạnh thổi vào mặt, cùng cảm giác tê rần trên da thịt đã biến mất trong nháy mắt.
"Hả?"
Mãi đến lúc này, Theresa, người có kinh nghiệm chiến đấu tương đối ít ỏi, mới phản ứng lại. Cô ấy mở mắt ngạc nhiên, nhìn hai cô gái Bạch Vũ bên cạnh đều đã rút vũ khí ra, cảnh giác quan sát xung quanh, rồi cô ấy chớp mắt vẻ khó hiểu nói.
"Tiểu thư Hy, vừa rồi… là chuyện gì vậy?"
"Hừm...cái gì đây?"
Suy nghĩ như thể đang tự hỏi và tự trả lời một câu hỏi, cô gái cáo trắng trao đổi ánh mắt với tiểu thư cự long đã đẩy lùi kẻ xâm lược. Sau đó, cô từ từ ngồi xổm xuống và mò mẫm trên nền đất mềm ẩm ướt dưới bóng cây xanh của khu rừng.
"Ồ, ta tìm thấy rồi."
Một lúc sau, cô ấy lại đứng dậy, nhưng có vẻ như cô ấy đang cầm thứ gì đó trên tay. Đồng thời, cô ra a hiệu cho Theresa và hai người kia đang tỏ vẻ bối rối đến gần và xem thử vật này.
“Chính xác thì nó là gì vậy…?”
Cô gái tóc xanh tò mò tiến lại gần để nhìn kỹ hơn, lúc này cô ấy mới nhận ra thứ mà tiểu thư Bạch Hồ đang cầm trên tay thực ra là một đống vật thể kỳ lạ, trông như bông tuyết, kết cấu của nó gần như trong suốt?
Trước khi Theresa kịp hỏi bất kỳ câu hỏi nào, Leila tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể cuối cùng cô ấy đã hiểu.
"Đây có phải là...sợi tơ không?"
"Phải."
Giọng nói của Willis có chút ý cười.
"Giờ thì mọi người đã hiểu chưa? Đây chính là bộ mặt thật của sinh vật vô hình đã tấn công đoàn xe trên Đường mòn Thánh Linh. Nó không phải yêu ma quỷ quái gì cả, mà chỉ là một trò bịp bợm để lừa gạt người thường mà thôi. Ngoại trừ Theresa, tất cả các người đều là những kẻ có sức mạnh hiếm thấy ở thế giới bên ngoài. Chỉ cần chú ý một chút, chắc chắn các người sẽ phát hiện ra nói thôi."
Như thể ám chỉ điều gì đó, cô gái đeo mặt nạ cáo trắng lại khẽ nói.
"Ngay cả một con chim ưng non cuối cùng cũng có lúc phải giương cánh để bay lượn. Dựa dẫm quá nhiều vào người khác cũng không phải là thói quen tốt đâu nha~"
"Hả?"
“Ờ… He he…”
Cô gái tóc xanh nào đó bị chỉ mặt gọi tên nghiêng đầu vẻ bối rối. Còn Renee có thông minh hơn thì lè lưỡi ngượng ngùng. Về phần Leila, thì sau khi nhìn chằm chằm vào sợi tơ trong tay tiểu thư Bạch Hồ một lúc, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.
"Tiểu thư Hy, ngài và Hiểu Quang đại nhân có thể tạm thời đứng sang một bên quan sát sự việc này và để chúng tôi tự giải quyết được không?"
"Ồ~?"
Có vẻ ngạc nhiên trước điều này, Willis không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười nói.
“Nói như vậy, tức là cô chắc chắn về điều đó?"
"Vâng, mặc dù tôi không thể đảm bảo tôi có thể giải quyết vấn đề như ngài. Nhưng chính ngài đã nói, nếu chúng ta muốn phát triển, chúng ta không thể trốn mãi dưới sự che chở của ngài được. Bây giờ, mặc dù tôi đã đạt đến cảnh giới Siêu việt, nhưng tôi tin rằng... kiến thức và kinh nghiệm của tôi vẫn còn kém xa sức mạnh mà ngài đã ban cho tôi."
Hít một hơi thật sâu, Leila buột miệng nói ra hết ra điều cô ấy muốn nói.
"...Từ khi chúng tôi được tái sinh, chị em chúng tôi luôn là gánh nặng của ngài. Nhưng dù chỉ là một chút, tôi cũng muốn... trưởng thành hơn và có thể giúp đỡ ngài theo đúng nghĩa."
“Ta hiểu rồi…”
Một tia nhẹ nhõm thoáng qua trong đôi mắt xanh bạc tuyệt đẹp của tiểu thư hồ ly. Mặc dù Willis đã từng nghe Leila nói qua những lời tương tự và Leila đã nỗ lực hết mình để đạt đến cảnh giới Siêu Việt trong một khoảng thời gian ngắn như cô ấy đã hứa. Dường như cô gái này cũng không hề tự mãn hay kiêu ngạo vì điều này. Ngược lại, cô gái này càng nhận thức rõ hơn về khoảng cách giữa những người thực sự mạnh mẽ trên thế giới này.
Đây là một chuyện tốt.
“Đã như vậy, ta sẽ để việc khám phá này cho các cô. Hai người có thể tự quyết định các người nên làm gì, nhưng đừng ép buộc bản thân quá. Cứ nỗ lực hết sức mình là tốt rồi."
"Vâng!"
Gật đầu một cái thật nghiêm túc, Leila vỗ vai cô em gái rồi quay đi trước nói.
"Renee, lên tinh thần đi. Đừng để tiểu thư Hy thất vọng."
"Hả? Em, em cũng phải tham gia trận chiến này sao?! Nhưng em vẫn chưa đạt đến cảnh giới Siêu Việt mà... Ai u ai u, dừng lại đi, đừng tóm em mà. Đi
thì đi! Em không thể không đi được sao?"
Hai chị em vừa cãi nhau ồn ào, vừa nói chuyện trêu đùa với nhau đã rời khỏi nhóm, rồi họ đi về phía trước. Ngay cả Theresa có ngốc nghếch đến đâu, cũng hiểu được ý đồ trong lời nói của nữ mục sư sau khi nghe Leila nói xong. Vẻ mặt của cô gái có vẻ hơi bứt rứt và bất an mà đứng lên.
"Tiểu thư Hy, tôi......"
Nhẹ nhàng xoa đầu cô gái tóc xanh, tiểu thư Bạch Hồ chỉ đơn giản là an ủi cô nhóc.
"Không sao đâu. Mỗi người đều có điểm mạnh riêng và giá trị của họ không hoàn toàn được thể hiện qua việc chiến đấu. Leila và Renee là sinh vật thần thoại có dòng máu phản tổ. Cô không cần phải ép bản thân trở nên mạnh mẽ như họ quá nhanh. Đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân nhé."
“Ừm… được rồi…”
Những chuyện nhỏ nhặt xảy ra trong nhóm đã sớm qua đi. Tiếp theo là đến lúc bọn họ phải giải quyết những vấn đề thực sự.
Tiếng hét vừa rồi của Willis cũng không phải là vô nghĩa. Mỗi đòn tấn công đều sẽ để lại dấu vết. Vật kia dùng các sợi tơ trong suốt làm vũ khí. Mặc dù nó khó phát hiện, nhưng một khi đã bị phát hiện, bí ẩn này đương nhiên sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Vấn đề mấu chốt ở đây chính là tiếng gió.
Xem như là một chủng loài thần thoại như thiên sứ
đã đạt đến cảnh giới Siêu Việt, nhận thức của Leila có thể vẫn chưa tốt bằng những tồn tại ở cấp độ cực cao như Willis hay Hiểu Quang. Nhưng dựa trên luồng gió thổi vào tai cô ấy khi đòn tấn công đã xảy ra trước đó. Nó đã đủ để cô ấy xác định phương hướng gần đúng của nguồn gốc cơn gió.
Đây là một trong những lý do khiến Willis yêu cầu bọn họ nhắm mắt lại. Bằng cách ngăn chặn một số nhận thức của cơ thể, những nhận thức còn lại sẽ tự nhiên trở nên nhạy cảm và sắc bén hơn nhiều.
[Vậy, em hiểu rõ chưa? Đại nhân Willis đã cho chúng ta cơ hội tỏa sáng ngay từ đầu. Bước chân của ngài ấy không ngừng tiến lên. Nếu chúng ta không nỗ lực nắm bắt và theo đuổi, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ bị bỏ lại phía sau, không còn đủ tư cách để theo đuổi ngài ấy nữa. Renee à, đã đến lúc em phải trưởng thành và cẩn thận hơn rồi. Chúng ta không còn là những đứa trẻ đang trải qua thử thách của tuổi trưởng thành nữa. Đại nhân Willis cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc chúng ta mãi mãi.]
Trong khi đi bộ trong khu rừng rậm rạp xanh tươi, để tìm kiếm dấu vết của mục tiêu, Leila đã kiên nhẫn giải thích toàn bộ câu chuyện cho em gái mình thông qua suy nghĩ.
Sau khi đột phá cảnh giới cấp Siêu Việt, rất nhiều năng lực cấp cao thuộc về thiên sứ trong dòng máu thần thoại cũng lần lượt được thức tỉnh. Giao tiếp tinh thần thông qua dòng máu là một trong số đó. Đồng thời, nó cũng là năng lực cơ bản mà rất nhiều chủng loài thần thoại sẽ sở hữu.
Dĩ nhiên, Renee chưa đạt đến cảnh giới đó nên cô nhóc này không có khả năng giao tiếp hai chiều, mà chỉ có thể nghe được một chiều. Nhưng cô nhóc này cũng không ngốc. Chỉ là sau vài lời nhắc nhở của chị gái, cô nhóc này đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Ánh mắt cô ấy tập trung, nhưng mà những ngón tay đang cầm pháp trượng đang bất giác co lại một chút.
Nhìn em gái nghiêm túc gật đầu, Leila cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Thực ra, điều cô lo lắng nhất không phải là những kẻ địch vô danh ở đây, mà là cơ hội hiếm có để thể hiện bản thân. Nếu tính cách lười biếng của Renee khiến cô vô tình phạm phải sai lầm ngớ ngẩn nào đó trong màn thể hiện này, khiến đại nhân Willis tức giận, thì đó mới là một vấn đề lớn.
Sau khi nói xong những điều muốn dặn dò, hai người bọn họ đợi một lúc tại chỗ, chỉ sau khi Willis và hai người kia đuổi kịp, nhóm nhỏ này mới tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, đã hơn nửa tiếng trôi qua kể từ khi họ rời khỏi đoàn xe và tiến vào khu rừng sâu trong Đường mòn Thánh Linh. Khu rừng này vốn dĩ không lớn, nhưng sau một khoảng thời gian dài như vậy, họ đã gần đến nơi hoang vắng nhất.
Mặc đòn tấn công trước đó rất hung hăng, nhưng trong lần di chuyển tiếp theo, bọn họ lại không gặp phải đợt tấn công mới nào. Không biết là do bọn họ không vi phạm điều cấm kỵ nào, hay là do đòn phản công quyết đoán của tiểu thư cự long đã khiến một số kẻ đang thao túng sợi tơ phía sau sợ hãi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bước chân của họ sẽ không dừng lại ở đó.
Cho đến khi các cô gái đến một nơi trông bình thường, sâu thẳm và yên tĩnh giữa những hàng cây của khu rừng.
"Ừm...?"
Như thể nhận ra điều gì đó, Leila đột nhiên cau mày, lại tạm dừng bước chân, co đầu gối lại và ngồi xổm xuống. Cô gái đặt tay lên những chiếc lá rụng của mùa đông, mà không ai biết cô ấy đang làm gì.
"Có chuyện gì vậy chị ơi?"
Không trả lời giọng nói tò mò của cô em gái, tiểu thư thiên sứ đứng dậy, liếc nhìn một cô gái cáo trắng đang đứng cách đó không xa. Thấy cô gái đó vẫn im lặng, cô liền chỉ xuống mặt đất dưới chân nó.
"Renee, mau dùng ma pháp có sát thương mạnh nhất của em để khoan xuyên qua mặt đất ở đây."
“Hả?!”
