Tất nhiên, trong mắt của một tiểu thư mục sư nào đó luôn không tin vào mê tín dị đoan, thì mọi điều bí ẩn đều ẩn chứa những quy luật và lý do mà mọi người phải tuân theo, bao gồm cả Con đường Thánh Linh được mở ra trong khu rừng Thương hội Chim bồ câu trắng yên tĩnh này cũng không ngoại lệ.
Đúng lúc này, tiểu long nương vẫn luôn im lặng lắng nghe bên cạnh đột nhiên nhắc nhở nói.
"Chủ nhân, mùi hương của một trong hai người từng tham gia trận chiến trước đó trên con đường chính bị hư hại kia dường như vẫn còn lảng vảng trên con đường này. Rất có thể đối phương cũng đã đi vào con đường mòn đó."
"Ồ...? Em có biết thời gian ước tính không?"
Nghe vậy, cô rồng nhăn mũi, suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói.
"Xét theo nồng độ mà mùi phát ra, có lẽ là khoảng hai hoặc ba ngày trước, nhưng cũng có khả năng là sớm hơn nữa."
“Lâu như vậy ư? Chắc chúng ta không thể bắt gặp họ được nữa rồi. Tiếc quá đi..."
Nói thẳng ra, Willis khá quan tâm đến hai nhóm người đang đánh nhau trên đường chính mà không rõ lý do này. Cô cảm thấy có điều gì đó liên quan, không chỉ ảnh hưởng đến con đường chính bị hư hại, mà chúng thậm chí có thể là do tiểu thư mục sư kia đã tiếp xúc qua một chút.
Nhưng vì thời gian đã bị trì hoãn nên bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc đi một bước nhìn từng bước.
Đường mòn Thánh Linh không dài, mà Rừng Thánh Linh ở ngoại vi chỉ là một khu rừng rậm nhỏ có diện tích trung bình. Dù đi chậm bằng xe ngựa, cũng chỉ mất khoảng nửa ngày để vượt qua. Nếu một người khỏe mạnh tự đi một mình, chắc chỉ mất vài chục phút.
Tất nhiên, miễn là không có sự kiện nào bất ngờ nào xảy ra.
Nói vậy thôi chứ Willis hy vọng rằng địa điểm bí ẩn được ghi lại trong [100 Bí ẩn Thế giới chưa được Giải mã] này có thể giúp cô khám phá thêm nhiều địa điểm hiếm có và thú vị hơn. Suy cho cùng, một trong những thú vui của du lịch chính là những cảnh quan kỳ lạ dọc đường đi kia mà.
……………………………………………………………………………….
Avery đã dẫn đầu đoàn xe vào trong Đường mòn Thánh Linh đã được khoảng nửa giờ.
Thật ra, hắn cũng hơi lo lắng về quyết định này. Mặc dù hắn đã từng nghe qua truyền thuyết về Đường mòn Thánh Linh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn thực sự bước vào con đường này.
Ngoài tính cấp bách của thời gian, một lý do quan trọng không kém khác giúp Avery đưa ra quyết định này chính là thân phận của một tín đồ sùng đạo của Nữ thần Giáo.
Cũng không chỉ riêng hắn ta. Mà đều là một tổ chức địa phương của Đế quốc Thần thánh, hầu hết các thành viên của Thương hội Chim bồ câu trắng, bao gồm cả Hội trưởng, đều tin vào vị thần duy nhất của Thánh quốc - Nữ thần Ánh sáng Aurora.
Mà trong đoàn xe vận chuyển này, thành viên của Thương hội Chim bồ câu trắng chiếm gần 70% số người. Đoàn xe vận chuyển này có hơn 150 người, còn lại là hàng chục người đến từ khắp mọi miền đất nước, tình cờ đi ngang qua Thánh Tinh thành vì nhiều lý do khác nhau và cùng đi với họ.
Không có tiêu chuẩn rõ ràng nào cho truyền thuyết về Đường mòn Thánh Linh. Trên thực tế có một số khác biệt nhỏ trong các phiên bản lời đồn kỳ dị khác nhau.
Có người nói chỉ có tín đồ sùng đạo mới có thể đi qua Đường mòn Thánh Linh; có người nói Thánh Linh sẽ không tấn công những sinh vật mang biểu tượng của tín đồ Nữ thần, tức là huy hiệu thánh. Thậm chí còn có lời đồn rằng ngay cả khi người đi qua không phải là tín đồ, chỉ cần người đi đường không có bất kỳ lời báng bổ nào đối với Nữ thần thì người đó có thể an toàn đi qua đây.
Vì vậy, mặc dù trong đoàn xe có nhiều chủng tộc với tín ngưỡng khác nhau, chẳng hạn như người lai, bán thú nhân và thậm chí cả Dực nhân, nhưng Avery tin rằng giáo lý của Giáo hội Nữ thần tự thân đề cao sự bình đẳng cho tất cả chúng sinh. Cho dù họ không phải là tín đồ của Nữ thần Ánh sáng, chỉ cần họ duy trì đủ lòng tôn kính,thì họ cũng không nên bị các Thánh Linh trừng phạt.
Để đảm bảo an toàn, gần đây Avery đã cử người đi thông báo cho mọi người trong đoàn xe, nhắc nhở họ về các biện pháp phòng ngừa cần thực hiện và cảnh báo họ về mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Hắn cũng nhấn mạnh rằng nếu họ không muốn đi theo con đường mòn, họ có thể được hoàn tiền vàng và tự rời đi.
Một số ít hành khách đã lựa chọn rút lui, nhưng dường như hầu hết mọi người đều chọn mạo hiểm và đánh cược xem liệu truyền thuyết của Đường mòn Thánh Linh có đáng tin hay không. Suy cho cùng, đã có rất nhiều trường hợp vượt qua Đường mòn Thánh Linh thành công trong suốt lịch sử, điểu này đủ để khiến họ nghĩ rằng... bọn họ cũng có thể làm được.
Nói như vậy, sau khi thực sự bước vào khu rừng xanh tươi và yên tĩnh này, Avery vẫn cảm thấy có chút bất an.
"Nữ thần Ánh sáng vĩ đại và cao quý, ca ngợi tên Ngài... Ngài là hiện thân của bình minh và hy vọng... Ngài là tia sáng đầu tiên trên thế giới, là người kiểm soát mọi vẻ đẹp và ánh sáng... Tín đồ Avery này xin dâng lên Ngài lời cầu nguyện chân thành... Xin hãy ban cho ta ánh sáng thiêng liêng, xua tan tà ác và soi sáng trái tim... Nữ thần Ánh sáng vĩ đại và cao quý, ca ngợi tên Ngài..."
Trong miệng hắn ta liên tục lẩm bẩm những lời tán dương cao quý đã trở thành quy tắc trong giáo lý và được cho là đã được truyền lại từ thời viễn cổ. Để có thể quan sát tình hình thuận tiện hơn và đưa ra phản ứng trực tiếp bất cứ lúc nào, Avery cố tình không lên xe ngựa mà cưỡi ngựa cùng đám vệ sĩ đi theo hộ tống trên đường. Những người khác trong tầm mắt cũng giống như hắn ta, bọn họ đều cảnh giác với bốn phía xung quanh và lẩm bẩm lời cầu nguyện tới Nữ thần Ánh sáng bằng giọng nói nhỏ nhẹ.
Hiển nhiên mọi người đều rất căng thẳng. Suy cho cùng, một nơi như Đường mòn Thánh Linh quá mức huyền bí, không ai dám khẳng định chắc chắn rằng cứ đi vài mét là có thần linh. Nhất là ở một nơi như Thánh Quốc với nền văn hóa giáo hội sâu sắc như vậy. Nếu lời ca ngợi Nữ thần Ánh sáng không đủ thành kính, rất có thể sẽ gây ra bất mãn trong nhóm các Thánh Linh ở địa phương này và dẫn đến việc trả thù của chúng.
Ngay cả khi họ không phải là tín đồ của Giáo phái Nữ thần, hầu hết họ đều lặng lẽ chui vào trong xe ngựa hoặc chen vào đám đông để cố gắng tăng cảm giác an toàn.
Ngoại trừ… một số cá nhân nhất định.
"Hừm... Đi một hồi lâu như vậy mà cái Đường mòn Thánh Linh này hình như cũng chẳng khác gì một khu rừng bình thường. Ta đã đợi rất lâu mà chẳng thấy có vật gì kỳ quái xuất hiện. Chẳng lẽ cái cuốn sách vớ vẩn này đang muốn lừa ta..."
Cô gái đeo mặt nạ cáo trắng tựa đầu vào cửa sổ xe ngựa đang hé mở, nhẹ nhàng dựa vào tiểu thư cự long bên cạnh, vừa dùng tầm mắt ở bên ngoài nhìn phong cảnh chậm rãi trôi qua bên ngoài cửa sổ, rồi lại buồn chán lẩm bẩm.
“Tiểu..Tiểu thư Hy, chúng ta kiêu ngạo như vậy thật sự không sao chứ? Mọi người bên ngoài hình như đều đang niệm kinh cầu nguyện Nữ thần Ánh sáng. Ừm, ý tôi là... nếu… nếu… chúng ta quá bất kính với thần linh, thì...?"
Cô gái cáo trắng được gọi khẽ quay đầu lại, sờ lên đầu cô gái tóc xanh đang run rẩy trong góc xe đang yếu ớt hỏi những câu hỏi với vẻ bất lực. Cô thấy điều này có chút buồn cười và nói.
"Ta nói này, Theresa, cô đã rõ ràng được thân phận và địa vị của mình chưa? Cô là người được Nữ thần Sinh mệnh chọn để đi ban phước lành. Cô đang được Siflin che chở kia mà. Làm sao cô có thể hướng tới các vị thần khác mà cầu nguyện cho họ được? Vấn đề tín ngưỡng rất nghiêm trọng đối với các vị thần. Nếu như, ý ta là nếu như, ngay cả khi mấy cái Thánh Linh đó thực sự đến gõ cửa nhà chúng ta, thì chúng ta vẫn có đủ lý do để từ chối, nên cô cũng đừng lo lắng."
Nếu thật sự không thể giải quyết được vấn đề bằng lời nói, thì cũng có thể dùng nắm đấm để thương lượng. Suy cho cùng, mối quan hệ giữa các vị thần cũng chưa bao giờ hòa hợp đến thế.
Được Willis an ủi như vậy, Theresa dường như bình tĩnh lại một chút, cô gái thở dài một hơi, rồi liếc nhìn hai cô gái Bạch Vũ đang ngồi đối diện, có vẻ sắp buồn chán đến mức ngủ thiếp đi, rồi nói thì thầm.
"Tôi nói vậy thôi, nhưng... thật ra, từ khi chúng ta bước vào khu rừng này, tôi bắt đầu cảm thấy tim mình đập thình thịch không rõ lý do. Tôi sợ rằng thực sự có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang rình rập ở đây. Mọi người nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng...."
"Ừm, ta hiểu rồi."
Khả năng tới từ cảm giác đồng cảm
của Theresa với môi trường xung quanh là một phương tiện rất hiệu quả để dự đoán vận may và vận rủi. Cô ấy đã có một số kinh nghiệm trước đây đã chứng minh điều này. Vì cô ấy đã nói ra điều này, nên nó chứng minh rằng đang có một điều gì đó khủng khiếp thực sự đã xảy ra trong khu vực Đường mòn Thánh Linh này.
Vừa nghĩ đến đây, Willis từ từ lan tỏa mạng lưới SP đang lơ lửng quanh cỗ xe ngựa bốn phía ra ngoài một chút. Nếu nó không tạo ra hỗn loạn vô nghĩa, thì phạm vi này về cơ bản đã là giới hạn rồi.
Từ cuộc chạm trán với linh thể của Chiều không gian phía Trên ở Dãy núi Vạn Ma đã mở rộng tầm mắt của Willis. Nếu có sinh vật dơ bẩn vô hình nào muốn đến gần, thì dùng thủ đoạn dự phòng này để ngăn cản chúng về cơ bản là cách an toàn nhất của cô.
Tiếp đó, ở khoảnh khắc tiếp theo.
"Ừm?"
Gần như cùng lúc, hai tồn tại mạnh nhất ở đây là tiểu thư mục sư và tiểu long nương đều quay đầu nhanh như chớp. Đột nhiên họ nhìn về một nơi nào đó bên kia ván gỗ của cỗ xe ngựa. Leila, người đã đột phá đến cảnh giới Siêu Việt, cũng nhanh chóng nhíu mày như thể cô ấy đã cảm nhận được điều gì đó. Như thể cảm nhận của bọn họ đã nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa và đi đến một khu vực nào đó bên ngoài.
Ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ nơi không xa!
“A!!! Cái quái gì thế này?! Không! Không, không! Xin hãy tha cho tôi! Nữ thần điện hạ! Các Thánh Linh đại nhân! Tôi không cố ý phạm thượng… Tôi… Aaaaaaaah!!!!”
Tiếng la hét và âm thanh rõ ràng của quần áo bị kéo lê trên mặt đất lan ra từ gần đến xa. Chỉ trong vài hơi thở, chúng đã hoàn toàn tan biến vào không khí và sâu trong con đường mòn mà không để lại âm thanh nào.
“Có chuyện gì xảy ra vậy!?”
Mãi đến lúc này, tiếng la hét giận dữ của thủ lĩnh đoàn xe Avery mới vang lên liên tiếp. Tiếp theo là vô số tiếng kêu hoảng loạn cùng với âm thanh của những lời cầu nguyện dồn dập được khuếch đại lên rất nhiều. Dường như chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu nỗi sợ hãi trước sự cố đột ngột này.
"Ngài, ngài Avery! Hình như có người bị kéo vào trong rừng!!!"
