Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

(Đang ra)

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

Maruto Fumiaki

Hikari, một nữ sinh cao trung bình thường như bao người, đang dần nhận ra sự cuốn hút của người bạn thưở nhỏ.Gánh trên vai tình yêu đó, những chuyện hằng ngày giữa hai người trông thì lãng mạn nhưng l

8 241

Seeking Out My Mother in Another World

(Đang ra)

Seeking Out My Mother in Another World

藤原祐 Fujiwara Yuu

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi—Hatano Sui đã mất cha. Tôi được kể rằng mẹ tôi đã biến mất khi tôi còn nhỏ nên tôi bị bỏ lại trên thế gian này.

2 0

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

(Đang ra)

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

Senya Mihagi

Bắt đầu từ lời mời của cô gái ấy, một câu chuyện chung sống đầy lãng mạn pha chút hài hước đã được bắt đầu!

18 2942

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

249 41135

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

31 566

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? (Hoàn Thành) - Chương 66 - Khúc Tụng Ca Kết Màn của Tội Nhân (Kết)

「Zero」hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra. Luồng không khí đặc quánh mùi máu tanh và khói thuốc súng gay gắt, như vô số mũi băng nhỏ li ti đâm nhói vào phổi từng hồi.

Nàng ngước mắt nhìn về phía mảnh phế tích tựa địa ngục trước mặt. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua mái vòm nhà hát đã vỡ nát, trùm lên lớp bụi và màn khói mờ mịt trong không khí, phản chiếu một vẻ trắng bệch, bệnh hoạn như tử thi.

Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ phía trên đầu, giờ chỉ còn là những mảnh vụn tan tác, chầm chậm đung đưa theo gió. Mỗi chuyển động phát ra tiếng kim loại cọ xát rợn người—như một tiếng thở dài đang chờ đợi sự sụp đổ cuối cùng của cả nhà hát.

Không xa phía sau nàng, Hoshino Kirara đang quỳ phục bên cạnh phụ thân Hoshino Kiyotaka, tiếng nức nở đứt quãng hòa vào tiếng khóc nghẹn ngào, như một con thú non bị mưa bão làm ướt, đang câm lặng liếm vết thương của chính mình. Mỗi tiếng thổn thức vang lên như cứa thẳng vào tim người nghe.

Dưới khán đài, những khán giả và phóng viên sống sót sau kiếp nạn giờ đây chỉ biết co ro trong những hàng ghế còn sót lại. Đôi mắt họ mở trừng trừng, trống rỗng, con ngươi vẫn còn in hằn bóng ma tàn dư của trận huyết chiến vừa diễn ra.

Về phần vị thị trưởng kiêu ngạo kia, đã sớm hóa thành một vũng máu thịt nhầy nhụa trên mặt đất. Những tên quái nhân đã xé hắn ra làm đôi rồi nuốt chửng khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, chiếc ghế nhung trong phòng riêng của hắn dính đầy máu đặc quánh, đến cả một mảnh xương vụn có thể nhận dạng cũng không còn.

“Chậc, cái đống hỗn độn này phải dọn dẹp thế nào đây.” 「Zero」xoa xoa thái dương đang giật liên hồi, đảo mắt nhìn quanh.

Những vết cháy xém loang lổ trên tường đổ nát, chất lỏng đỏ sẫm vẫn đang rỉ ra từ các kẽ nứt trên sân khấu, mảnh giáp trụ vương vãi khắp nơi… Mỗi cảnh tượng đổ nát đều như đang gào thét về sự khốc liệt vừa xảy ra.

Ngay khi 「Zero」 còn đang rầu rĩ suy nghĩ, từ bức tường bên hông nhà hát bất chợt vang lên một trận động tĩnh náo loạn.

“Tứ Trọng Ma Pháp Xạ Tuyến!! Hyahhhhhhh——!!”

「Zero」 vô thức nhíu mày, giọng phụ nữ nào mà ồn ào thế, hơn nữa sao nghe quen tai vậy?

Cùng với tiếng hét đồng thanh của thiếu nữ, một cột sáng được tạo nên từ bốn luồng ma lực—đỏ, lam, lục và hồng—cuồn cuộn đan xen, xé toạc bức tường bên hông nhà hát gần như sắp sụp đổ.

Nhìn cảnh tượng ấy, e là nhà hát lớn này nên đập đi xây lại còn hơn.

Luồng sáng chói lòa gần như chiếu rọi toàn bộ nhà hát, từng khối bê tông cốt thép khổng lồ bay tung tóe trong làn bụi mù mịt, như tiếng vết thương bị kéo toạc vang vọng mãi trong cấu trúc sâu thẳm của tòa nhà.

「Zero」 vừa kịp định thần thì đã thấy một thân ảnh tím vàng bị đánh bay vào. Bóng người ấy lộn hai vòng trên không trung, rồi rơi mạnh xuống sàn sân khấu ngay trước chân nàng, khiến đá vụn và bụi khói văng tung tóe, vài mảnh thậm chí còn bắn trúng cả đôi ủng của nàng.

“Khụ khụ… Ôi chao, trùng hợp thật đấy,「Zero」 tiểu thư.” Trong làn khói dày đặc, một giọng nói quen thuộc pha chút nhẹ nhõm vang lên từ bộ giáp tím vàng. “Không ngờ lại có thể hội ngộ với nàng theo cách này.”

Bộ giáp tím vàng dính đầy bụi bẩn và những vết nứt nhỏ, áo choàng vắt hờ một bên vai, dù có chút chật vật nhưng vẫn giữ được vẻ thong dong.「Tu La」chậm rãi bò dậy, như thể hắn không hề bị các Ma Pháp Thiếu Nữ hợp lực oanh kích, mà chỉ là… vô tình vấp ngã một cú. Hắn rũ nhẹ áo choàng, phủi đi chút đá vụn và bụi bẩn, động tác ấy chẳng khác nào đang chỉnh trang y phục giữa một buổi vũ hội, hoàn toàn không có chút gì gọi là vội vàng.

“Kirara!!”

“Học tỷ! Chị không sao chứ?!”

Động tĩnh vừa dấy lên, bốn thân ảnh quen thuộc lập tức xông vào từ lỗ hổng mới bị phá nát của nhà hát. 「Pink Blossom」 và 「Evergreen Jade」 lao thẳng về phía Hoshino Kirara với vẻ mặt căng thẳng; cả hai nhanh chóng dẫn ma lực từ lòng bàn tay, bắt đầu tiến hành cấp cứu cho nàng và người cha vẫn đang bất tỉnh.

“「Zero」!? Cô cũng ở đây sao? Thật tốt quá!” 「Crimson Phoenix」 vừa xác nhận, vừa trừng mắt nhìn「Tu La」, “Cẩn thận tên này, hắn ta rất mạnh!”

Cũng khó trách nàng lại căng thẳng như vậy. Vị cán bộ bí ẩn mặc bộ giáp tím vàng trước mắt này, chỉ trong vỏn vẹn mười phút vừa qua, đã một mình chặn đứng bốn Ma Pháp Thiếu Nữ phối hợp ăn ý như các nàng, kiên cố giữ các nàng ở bên ngoài nhà hát lớn.

Dù các nàng có dốc toàn lực tấn công thế nào, cũng không thể phá vỡ phòng tuyến tưởng như tùy tiện mà thực ra kín kẽ đến đáng sợ của hắn, ngược lại còn bị hắn trêu đùa mà tiêu hao mất gần hết ma lực.

Trong lúc cấp bách, các nàng buộc phải liều lĩnh phát động tuyệt chiêu liên kích Ma Pháp Xạ Tuyến – một kỹ năng có uy lực cực lớn nhưng mức tiêu hao cũng kinh hoàng – mới miễn cưỡng oanh kích được hắn vào bên trong nhà hát lớn, tạo ra một khe hở hiếm hoi. Thế nhưng, ngay cả chiêu sát thủ ấy dường như cũng chẳng thể gây ra bất kỳ tổn thương thực chất nào cho hắn.

「Zero」 không đáp lời, chỉ khẽ cong khóe môi nhìn「Tu La」. Còn 「Evergreen Jade」, người đang chuyên tâm trị liệu cho Hoshino Kirara, cũng không giấu được vẻ lo lắng, lén lút liếc về phía「Tu La」và「Zero」.

Nàng nhớ rất rõ, cách đây không lâu, cũng chính「Tu La」mặc bộ giáp tím vàng này, ôm 「Zero」 đang trọng thương gần chết, chỉ còn một hơi tàn, điên cuồng xông vào nhà nàng, dùng giọng điệu gần như cầu xin để nàng ra tay chữa trị. Hai người này… rốt cuộc có quan hệ gì?

“Xem ra lần này ta có thể danh chính ngôn thuận mà đánh ngươi rồi?”「Zero」nhướng mày, lộ ra một nụ cười nhỏ đầy hứng thú.

「Tu La」nghe vậy chỉ thờ ơ nhún vai, vẻ bất cần như thường lệ. Hắn hoàn toàn không để tâm đến hai Ma Pháp Thiếu Nữ đang cảnh giác nhắm ma thuật về phía mình, mà cứ thế bước đến bên cái xác của Reita.

Hắn khụy gối xuống, hẹ nhàng khép đôi mắt cho nàng, sau đó thò tay vào bên trong bộ giáp tím vàng đã nứt vỡ, lấy ra một viên pha lê hình thoi. Ánh vàng nhạt yếu ớt của nó lấp lánh trong lòng bàn tay hắn, như một chút linh hồn còn sót lại đang nhảy nhót lần cuối.

“Ta chỉ phụng mệnh đến thu hồi tài sản chiến lược có giá trị cao mà tổ chức đã đánh mất bên ngoài mà thôi…”「Tu La」cất viên pha lê ánh vàng vào ngực áo rồi đứng dậy. Ánh mắt hắn lướt một vòng qua thi thể Reita, trong giọng nói lặng lẽ mang theo một tia nghi hoặc rất khó nhận ra: 

“Ồ? Lạ thật…‘Tỏa’ đâu rồi? Theo thông tin thì nó lẽ ra cũng phải có mặt ở đây mới đúng.”

“Ngươi nói cái này sao?”

「Tu La」đột ngột xoay người, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn của「Zero」, là một sợi xích đen vàng nặng trịch. Phù văn cổ xưa xoay chuyển dọc theo từng mắt xích, ánh sáng u ám không ngừng lan tỏa, mỗi mắt xích thậm chí còn lớn hơn cả cổ tay nàng.

“Ta nói là ta nhặt được đấy, ngươi tin không?” Trên khuôn mặt 「Zero」 nở một nụ cười mơ hồ – như thể vô tội, mà cũng như đang khiêu khích.

Khóe miệng dưới mặt nạ của「Tu La」khẽ giật giật. Nhặt được? Thứ này là ma trang do 「Nữ Vương」bệ hạ ban tặng, có thể tự nhận chủ, sao có thể tùy tiện bị người khác “nhặt” được?

“…Thôi vậy,” Hắn im lặng vài giây, “Nếu ‘Tỏa’ đã chọn tiểu thư「Zero」, vậy coi như là một món quà ta tặng cho 「Zero」 tiểu thư đi.”

“Ồ? Kế ly gián sao? Ngay trước mặt các Ma Pháp Thiếu Nữ khác à?” Ánh mắt 「Zero」 liếc sang bốn người – đỏ, xanh lam, xanh lục và hồng – đang cảnh giác không rời nửa bước, giọng điệu châm chọc nhưng mang theo vẻ hứng thú rõ rệt. “Chỉ tiếc là kế ly gián của ngươi quá vụng về. Lần sau nhớ dùng khi ta không có mặt ở đó.”

“Này, 「Zero」 tiểu thư đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”「Tu La」nghiêm túc biện minh, giọng điệu vô cùng chân thành.

“Ngươi mà cũng tính là quân tử à?”「Zero」liếc mắt khinh bỉ. Tên này đúng là thích bốc phét không chớp mắt.

Mấy Ma Pháp Thiếu Nữ còn lại lúc này đều ngơ ngác.

Tình huống trước mắt khiến ai cũng ngây người – rõ ràng là địch ta đối đầu, nhưng cách hai người kia nói chuyện… nhìn kiểu gì cũng không giống lần đầu gặp mặt. Mà đối thoại kiểu này… chẳng phải là đang cãi nhau kiểu tình nhân sao?

Đặc biệt là 「Evergreen Jade」. Tay nàng vẫn đang chữa trị cho Kirara, nhưng tim lại càng lúc càng chìm xuống. Một suy đoán khiến người ta muốn phủ nhận nhưng không thể dập tắt bắt đầu le lói trong đầu nàng. Bọn họ… sẽ không thật sự là loại quan hệ đó đấy chứ?

“Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa. Thứ rác rưởi này trả lại cho ngươi.”「Zero」dường như cũng cảm thấy không khí có gì đó là lạ, liền ném sợi xích đen ánh vàng trong tay về phía「Tu La」, động tác tùy tiện chẳng khác gì ném một túi rác.

“Ta không thích nợ ân tình của người khác, đặc biệt là ân tình của tên biến thái như ngươi.”

「Tu La」lại không đưa tay đỡ lấy sợi xích nặng nề kia, mặc cho nó “loảng xoảng” rơi xuống sàn sân khấu, phát ra tiếng vang sắc lạnh, làm bắn tung những mảnh vụn vụn đá nhỏ li ti quanh chân hắn.

“Ồ? Tiểu thư「Zero」nợ ân tình của ta khi nào thế?” Hắn khẽ nghiêng đầu, tấm kính mắt màu vàng sẫm lấp lánh ánh sáng không rõ nghĩa dưới ánh đèn sân khấu, trong giọng điệu mang theo một tia trêu chọc vừa phải.

“Chậc! Ngươi tên khốn này, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Gò má 「Zero」 trong nháy mắt ửng lên một vệt đỏ khả nghi.

Nàng nhớ rõ. Lần trước bị kẻ đeo mặt nạ kịch Noh đánh trọng thương, bản thân gần như hấp hối. Ký ức cuối cùng trước khi hôn mê… là bóng lưng「Tu La」che chắn phía trước.

Sau khi tỉnh lại, mọi vết thương đều biến mất một cách khó tin.

Nàng không hỏi, nhưng cũng không quên. Một chút cũng không.

「Zero」 là loại người thế nào? Nếu ai giúp nàng, nàng sẽ nhớ suốt đời. Dù là bạn, thù, hay… thứ gì không rõ ràng ở giữa.

Nhìn nàng xù lông, Lâm Phong dưới lớp mặt nạ không nhịn được khẽ cười. Hắn nhấn cơ quan trên giáp tay, một tia sáng bắn ra, lơ lửng giữa không trung tạo thành màn ảnh lập thể.

Trong màn hình, 「Tu La」với sức mạnh áp đảo đã phá hủy đội xe tư nhân của Kiryu Goma – những vụ nổ chói mắt, máu bắn như mưa, các chiến binh biến đổi bị xé nát như giấy.

Cảnh cuối cùng là hắn một tay xách “Kiryu Goma” đã bị cắt thành ngàn vạn mảnh, nhưng trái tim vẫn còn đập, ném vào một toa xe rỗng như một đống thịt vụn để đưa đến lò mổ, trước khi đóng cửa còn tiện tay dán lên dòng chữ đỏ: “Đồ nội thất người – Hàng dễ vỡ”.

“Thấy chưa?”「Tu La」thu thiết bị hình ảnh, nhún vai cười, “Bạn trai nhỏ của nàng ta cũng đã cứu rồi, coi như là một trong những công lao lớn nhất của ta hôm nay đi.”

“Cái, cái gì mà bạn trai nhỏ!”「Zero」vô thức phản bác, giọng đột nhiên cao vút, như một con mèo xù lông, “Đã nói ta và ——”

Nói đến đây, nàng như chợt nhớ ra điều gì.

Không khí phía sau… yên ắng bất thường.

Bốn Ma Pháp Thiếu Nữ ở phía sau đều đang nhìn nàng.

Có nghi ngờ.

Có dò xét.

Và… có cả một chút hứng thú hóng hớt không thèm giấu diếm.

“…” Khóe miệng「Zero」giật giật, chỉ đành gắng nuốt ngược nửa câu sau, quay đầu đi, tai hơi đỏ lên lẩm bẩm: “…Thôi vậy, lười giải thích với tên ngốc như ngươi.”

「Tu La」dường như còn muốn châm chọc thêm vài câu, nhưng bị một ánh mắt của「Zero」 chặn đứng.

“Nếu ngươi còn dám nói thêm một chữ, ta sẽ đóng gói ngươi và Kiryu gửi đến cùng một lò mổ.”「Zero」nghiến răng nói khẽ.

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”「Tu La」 lập tức giơ tay đầu hàng, nhưng trong giọng nói lại nghe sao cũng giống như đang đắc ý cười.

“Khụ khụ, nói chuyện chính. ‘Tỏa’ đã chọn nàng, ta đương nhiên không thể cướp đi, nó có ý chí riêng của mình.” Hắn chậm rãi mở lời, trong giọng nói mang theo một tia cười khó nhận ra, “Nếu nàng không muốn nợ ân tình của ta, vậy chi bằng phiền「Zero」tiểu thư giúp ta một việc nhỏ, được không?”

“Ồ? Việc gì? Nói trước nhé!”「Zero」 cảnh giác nhìn hắn, vô thức lùi lại nửa bước, “Ta tuyệt đối sẽ không đi hẹn...”

Nàng muốn nói “hẹn hò”, nhưng hai chữ đó quay mấy vòng trên đầu lưỡi, cuối cùng vẫn không thể thốt ra, chỉ hóa thành một tiếng lẩm bẩm mơ hồ.

“Đi gì?”「Zero」nhìn vẻ mặt nàng vì căng thẳng và xấu hổ mà trở nên đặc biệt sống động, phát hiện việc trêu chọc nàng ấy thật sự rất thú vị.

Tuy nhiên, ngay sau đó, sợi xích đen vàng vốn đang yên lặng nằm dưới chân「Tu La」lại như một con rắn độc bị chọc giận, đột nhiên bay vọt lên không trung, mang theo tiếng rít thê lương lao thẳng vào mặt hắn!

「Tu La」phản ứng cực nhanh, thân hình loáng một cái, suýt soát tránh được đòn tấn công đó.

“Khụ khụ,” 「Tu La」hắng giọng, quyết định nói chuyện chính trước, để tránh thật sự chọc tức 「Zero」:

“Vẫn xin phiền 「Zero」 tiểu thư giúp ta một việc, xin hãy khuyên giải những cô gái có chút kích động phía sau. Ta nghĩ, các Ma Pháp Thiếu Nữ các nàng, hẳn cũng không muốn thân phận thật của bạn tốt mình, vì sự cố nhỏ tối nay mà trở thành trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn ở Đỗ Hoàng Thị ngày mai chứ?”

“Tiểu thư Hoshino phá sản lại là một thành viên của Ma Pháp Thiếu Nữ’ ta nghĩ tiêu đề này đăng trên báo The Sun chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn mua một bản.”

Hắn dừng lại một chút, trong giọng nói mang theo một sự tự tin không thể nghi ngờ: “Để bảo vệ ‘danh tiếng’ của tổ chức, người của chúng ta đã chặn đứng tất cả tín hiệu mạng và thông tin liên lạc ra bên ngoài ở đây.” 

“Con heo ngu xuẩn đầu óc toàn mỡ như Thị trưởng, dù có chết thảm đến đâu thì thân phận thật và những sở thích dơ bẩn của hắn cũng sẽ không có bất kỳ rủi ro nào bị lộ. Còn về những khán giả may mắn sống sót phía sau… lát nữa ta sẽ tự tay ra tay, xóa bỏ đoạn ký ức không mấy vui vẻ tối nay của họ.”

“Tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề là...” Ánh mắt hắn quét qua bốn Ma Pháp Thiếu Nữ vẫn đang trừng mắt nhìn hắn, “Mấy vị đừng có đánh nhau với ta nữa, cũng đừng cố gắng làm sự việc leo thang thêm nữa, được không nào?”

“Chúng ta sao có thể đồng ý với ngươi tên Ouroboros nhà ngươi——” 「Crimson Phoenix」 nghe vậy, lông mày dựng ngược, lông vũ quanh người lại bùng lên ngọn lửa dữ dội.

“Thành giao.” Một giọng nói lạnh lùng dứt khoát lại nhanh hơn nàng một bước tiếp lời.

“Ể!?” Bốn Ma Pháp Thiếu Nữ khác gần như đồng thời phát ra tiếng kêu kinh ngạc khó tin, đồng loạt nhìn về phía「Zero」đang vô cảm nói ra hai chữ đó.

「Tu La」không để ý đến sự ngạc nhiên của các nàng, chỉ bình tĩnh nhìn「Zero」.

Nàng không quay đầu lại mà tiếp tục nói: “Để tôi cho bốn cô một lời nhắc nhở chân thành. Thể lực của tôi lúc này vì trận chiến với Reita đã gần như cạn kiệt. Và ma lực của bốn cô hẳn là cũng sắp cạn rồi chứ?”

“Trong trạng thái này mà liều chết với hắn ta tuyệt đối không phải là một ý kiến sáng suốt. Chúng ta đều đã giao thủ với hắn, nhưng trời biết tên này còn giấu diếm những chiêu trò ghê tởm nào chưa tung ra.”

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt chuyển sang Hoshino Kirara vừa thoát khỏi ranh giới sinh tử không xa, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút: “Và vì Kirara… vì「Golden Comet」, tôi nghĩ, mọi chuyện xảy ra ở đây tối nay... càng ít người biết càng tốt.”

Dưới lớp mặt nạ của「Tu La」, khóe miệng Lâm Phong cong lên một nụ cười tán thưởng.

“Quyết định sáng suốt, giao dịch vui vẻ.”