Hai người vừa cãi nhau vừa tiến về phía phòng học lớp 11/4.
Đông Phương Trừng sải bước nhanh, như muốn mau chóng chấm dứt khoảng thời gian “nhục nhã” khi phải đi cạnh Lâm Phong. Trái lại, Lâm Phong thì thong thả lững thững phía sau, vừa nhai ổ bánh mì cơm rang mới cướp được từ cửa hàng tiện lợi, vừa líu lo không ngừng “xuất chiêu”.
“Ê, hồi nhỏ cậu chẳng phải từng nói muốn làm đại hiệp, còn cầm chổi của công nhân vệ sinh giả làm Thiên Thoái Tinh Đao gì đó sao?”
“Câm miệng. Ngươi mà nói thêm nửa câu nữa, ta sẽ dán tác phẩm ‘để đời’ của ngươi:《Phân Tích Sơ Bộ Về Chức Năng Hút Mồ Hôi Và Xếp Hạng Mùi Chân Của Giày Ma Pháp Thiếu Nữ》 lên bảng thông báo để toàn trường cùng chiêm ngưỡng.”
Lâm Phong giả vờ ho, suýt chút nữa nuốt ngược câu tiếp theo vào bụng.
Hai người đang đấu khẩu hăng say, thì ở góc hành lang phía trước, bỗng nhiên nhảy ra mấy học sinh đeo băng tay “Kỷ Luật” màu đỏ tươi chặn họ lại.
Dẫn đầu là một cô bé nhỏ nhắn, trông rõ ràng kém họ một khóa, tóc đuôi ngựa buộc cao, vẻ mặt nghiêm nghị.
Còn hai thành viên đội kỷ luật lớn tuổi hơn đứng sau lưng cô bé, lúc này lại có vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. Một người cố gắng co rúm vào tường, chỉ hận không thể hòa làm một với tấm rèm cửa sổ bên cạnh, người kia thì ôm chặt tấm bảng ghi chép các trường hợp vi phạm kỷ luật trong lòng, khóe miệng hơi run rẩy, ánh mắt lảng tránh, thậm chí không dám đối mặt với đôi mắt đen láy của Đông Phương Trừng.
“Đứng lại!”
Cô bé khóa dưới trông rất nghiêm túc kia, giơ ngón tay, chỉ thẳng vào Đông Phương Trừng.
“Các người không biết hành lang khu dạy học cấm đùa giỡn sao? Còn cô là học tỷ Đông Phương Trừng đúng không!”
“?”
“Ta đã nghe các tiền bối kể về ‘chiến tích lẫy lừng’ của cô… nào là trốn học, đánh nhau, cãi lời giáo viên, thậm chí còn có tin đồn cô đã đánh tất cả nam sinh khối 12 một lượt! Hôm nay tôi sẽ đích thân ghi lại toàn bộ hành vi vi phạm của cô và nộp đề xuất kỷ luật lên Hội học sinh!”
Đông Phương Trừng nghe vậy, không những không hề tức giận, ngược lại còn khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ hứng thú. Trong lòng nàng thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Xem ra, uy danh năm xưa nàng khổ công gây dựng – từng quyền từng cước oanh tạc khắp Học viện Thánh Hoa Thánh Ái – cuối cùng cũng chưa hoàn toàn mất đi chỉ vì chút thay đổi nhỏ trên cơ thể.
Không tệ, không tệ.
Tuy nhiên, nàng cũng lười phí lời với cô bé khóa dưới trông có vẻ cứng nhắc này.
“Đi thôi.” Nữ sinh hư hỏng số một trong truyền thuyết của Học viện Thánh Hoa Thánh Ái, thản nhiên vung tay kéo ống tay áo Lâm Phong như xách gà con, vòng qua bộ ba kỷ luật trước mặt mà đi thẳng về phía phòng học.
“Cô... cô dám coi thường cảnh cáo của Ủy Ban Kỷ Luật! Cô đứng lại cho tôi!” Cô bé tân sinh tức đến đỏ bừng mặt, dáng vẻ như muốn lao lên quyết đấu một trận sống mái với Đông Phương Trừng.
Nhưng hai tiền bối phía sau đã hoảng hồn, một người túm tay trái, người kia giữ tay phải cô bé, vừa kéo vừa thì thầm:
“Tiểu, Tiểu Nhã… đừng nóng vội… cô ta... chúng ta không chọc nổi đâu…”
“Đúng đúng đúng, em muốn chưa học xong lớp 10 đã bị khuyên nghỉ học chuyển trường à? Tỉnh táo lại đi, còn muốn thi đại học nữa không?”
“Cái, cái gì vậy!? Chúng ta thân là ủy viên kỷ luật, cô ta dù có quá đáng đến mấy cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy!”
“Nhưng… cô ta là Đông Phương Trừng đó!”
Câu nói cuối cùng như một loại thuật phong ấn, khiến cô bé học muội đang hừng hực khí thế bỗng khựng lại. Như chợt nhận ra điều gì, cả người lập tức hóa đá tại, nét mặt từ giận dữ biến thành ngây dại, như thể thế giới quan vừa sụp đổ.
Đông Phương Trừng cũng không thèm để ý đến cô bé nữa, chỉ khẽ hừ một tiếng, không quay đầu lại kéo Lâm Phong bước vào phòng học lớp 11/4.
“A Trừng, lúc ậu ở trường rốt cuộc đã làm những chuyện gì mà trời đất đều căm phẫn vậy?”
“Chỉ là đánh những kẻ thích dùng nắm đấm nói chuyện trong trường này một trận thôi, làm sao, ngươi muốn làm người tiếp theo à?”
Nhìn nắm đấm nhỏ nhắn nhưng vẫn kêu răng rắc của Đông Phương Trừng, Lâm Phong lau mồ hôi không tồn tại trên trán: “Tớ… tớ tự dưng hơi đau bụng, đi vệ sinh trước đã.”
…
“Ừm, chỗ ngồi không đổi, vẫn là chỗ cũ, tốt.” Đông Phương Trừng hài lòng gật đầu, đi đến chỗ cũ cạnh cửa sổ, tùy tiện ném cặp sách lên bàn.
Nhưng khi ánh mắt nàng vô tình lướt qua bảng đen, chút thoải mái trên gương mặt bỗng cứng lại.
Chỉ thấy chính giữa bảng đen, dùng phấn màu khác nhau, viết rõ ràng:
Lịch thi giữa kỳ ngày đầu tiên
Ngôn ngữ chung 9:30 - 12:00
Toán 14:00 - 16:00
Đầu Đông Phương Trừng “ù” một tiếng trắng xóa, bây giờ đầu óc nàng trống rỗng, hoàn toàn chưa ôn tập, làm sao mà thi đây?
Không còn cách nào, đến nước này, chỉ có thể khoanh bừa thôi…
Không sao, sẽ thắng thôi! Đông Phương Trừng nàng khi nào sợ những cảnh nhỏ nhặt này, chẳng phải chỉ là thi giữa kỳ thôi sao, cùng lắm thì thi lại!
…
“Đinh linh linh linh——”
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một thế kỷ, có lẽ chỉ là thời gian của hai tiết học. Một tiếng chuông chói tai, dồn dập, như tiếng chuông báo tử, đột nhiên vang lên trong phòng thi yên tĩnh chỉ còn tiếng bút ma sát trên giấy.
Giọng nói dịu dàng của Minase Kazuha cũng vang lên theo: “Hết giờ làm bài, tất cả học sinh hãy lập tức dừng bút, sắp xếp lại bài thi và phiếu trả lời, truyền từ sau ra trước…”
Đông Phương Trừng vô hồn nằm bò trên bàn, bút rơi xuống đất mà nàng cũng lười nhặt.
Xong rồi. Tất cả xong rồi. Giáo viên bảo gặp câu không biết thì bỏ qua, nhưng bỏ mãi đến khi hết bài thì…
Nàng lẩm bẩm, cố gắng dùng ý chí để “thao túng” giáo viên chấm mình điểm tuyệt đối.
Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói quen thuộc thò vào từ cửa sau.
“Prfff, A Trừng cậu làm cái biểu cảm gì vậy?” Lâm Phong nghênh ngang bước vào, cười như một kẻ ngốc vô tâm vô phế.
Đông Phương Trừng lườm một cái: “Ba câu cuối môn Toán, ngươi làm được câu nào không?”
“Hai câu đầu là bài cũ, câu cuối dùng định lý Euler và Fermat, tuần trước giáo viên vừa giảng xong mà.”
“…Chậc.”
Đông Phương Trừng hoàn toàn chưa từng nghe qua hai định lý này. Euler? Lúc này nàng chỉ muốn cho Euler vài đường quyền.
Thiếu nữ dùng trán đập mạnh xuống bàn học, phát ra một tiếng “đùng” trầm đục và tuyệt vọng.
“Sau khi có kết quả... ta sẽ chết.”
Lâm Phong nghiêm túc gật gù, còn trịnh trọng rút ra một cuốn sổ: “Được, quan tài bằng gỗ hay bằng tôn? Hoa trắng hay đỏ?”
“Ha——!!” Thiếu nữ bật dậy tại chỗ, như một con mèo bị dẫm đuôi, đuổi theo đòi đánh Lâm Phong, người sau thì cười lớn lao ra khỏi chỗ ngồi mà chạy trốn.
“Cứu mạng, nữ sinh hư hỏng đánh người!”
“Ai là nữ sinh hư hỏng! Đồ chó nhà giàu ngươi đứng lại cho ta!”
Hoàng Vũ Đồng và Hoshino Kirara vừa đi đến cửa, đã thấy hai bóng người “vụt——” một tiếng lướt qua trước mắt. Hai người ngươi đuổi ta chạy ra khỏi phòng học, các bạn học vừa thu bài thi xong đang chìm đắm trong đủ loại cảm xúc sau khi thi, nhưng trận cãi vã tình tứ bất ngờ này đã kéo tất cả sự chú ý của mọi người trở lại.
“Vừa nãy là Lâm Phong và Đông Phương Trừng đúng không? Họ lại bắt đầu rồi à?” Hoàng Vũ Đồng hơi ngẩn người.
“Đông Phương Trừng… tại sao lại đuổi đánh hắn?” Hoshino Kirara cũng chớp chớp đôi mắt xanh đẹp đẽ.
Trong lớp ồn ào như vỡ trận, hai cô gái vừa nộp bài thi Toán về chưa kịp vào cửa, các bạn học trong lớp đã âm thầm trao đổi ánh mắt, từ sự ngạc nhiên ban đầu, đến sự suy tư sau đó, rồi đến những tiếng xì xào bàn tán.
“…Tớ bảo nè,” một cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm ở góc phòng, “hai người bọn họ... có phải đặc biệt giống kiểu thanh mai trúc mã trong truyện tranh học đường... sắp khai mở tuyến tình cảm không?”
“Cái gì mà sắp mở, họ yêu nhau từ lâu rồi ấy! Lần trước tớ còn thấy họ lúc tan học đi cạnh nhau, không khí siêu tự nhiên.”
“Hơn nữa, hơn nữa! Lần trước vở kịch trong lễ hội văn hóa, không phải hai người họ đóng vai nam nữ chính sao? Tớ ở dưới sân khấu nhìn rõ mồn một, ánh mắt hai người họ nhìn nhau... như kéo được cả sợi tơ ra vậy…”
“A a a a a ghen tị quá!” Có người dùng sách che mặt, giọng nói nghèn nghẹt, “Tại sao người khác lại có thanh mai trúc mã? Lại còn đẹp trai, giàu có, biết nấu ăn, thành tích… thôi, thành tích thì cũng tạm… nhưng nhìn là biết kiểu rất chiều bạn gái!”
“Khoan đã, cậu nói Lâm Phong chiều ai?”
“Đương nhiên là chiều Đông Phương Trừng rồi, không thì cậu nghĩ hắn ngày nào cũng đi học về cùng nàng làm gì? Cậu đã thấy thằng con trai bình thường nào lại ngày nào cũng dắt một nữ sinh hư hỏng, loại còn từng tay không đánh ngã cả học trưởng lớn hơn, đi cùng chưa?”
“Không phải dắt đi, là kéo đi thì đúng hơn…” Có người nhỏ giọng châm chọc.
“Dù sao thì mối quan hệ của họ cũng không bình thường.” Một cô gái đeo kính gọng tròn đẩy kính, giọng nửa đùa nửa thật: “Nhưng các cậu tuyệt đối đừng nghĩ đến việc phá hoại. Muốn tranh nam nhân với Đông Phương Trừng? Điên rồi à?”
“Tớ… tớ đâu có ý đó——”
“Cả lớp chỉ có Lâm Phong là giống đực,” một cô gái nhỏ nhắn khác bình tĩnh tiếp lời, giọng điệu bình thản nhưng đầy ẩn ý, “hơn nữa họ còn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, cậu muốn ra tay, thì cứ chờ bị Đông Phương Trừng đánh bay khỏi học viện đi.”
Cô gái vừa nãy im lặng ngồi thẳng người, dường như đã quyết định đoạn tuyệt hoàn toàn một loại vọng niệm không nên có.
“Mấy cậu có biết cô ta đánh nhau giỏi đến mức nào không? Lần trước, ở giải bóng rổ, nàng còn được lớp 11/3 mượn sang, chỉ một cú cùi chỏ đã húc ngã thằng con trai lớp 11/2 cao hơn mét tám.”
“Hơn nữa các cậu có để ý không? Mỗi lần Phương Trừng nổi điên, Lâm Phong đều cười trốn tránh, chỉ thiếu điều viết chữ ‘chiều chuộng’ lên mặt thôi.”
“Chiều chuộng? Hai người họ chẳng lẽ không phải kiểu chị em sao?”
“Chắc chắn không phải, tớ cho rằng đó là cảm giác quen thuộc giữa chủ nuôi và chó dữ.”
“Á đù, mạnh miệng quá nha——”
“Dù vậy… cũng không thể kết luận được đúng không?” Có cô gái cố gắng phản bác.
“Ngày mai cậu thử ra cổng trường hét lớn ‘Lâm Phong độc thân, hoan nghênh mọi người đến theo đuổi’, xem Phương Trừng có cho cậu vào trường không là biết ngay.”
Nhóm nữ sinh mê buôn chuyện này có lẽ vĩnh viễn không thể ngờ rằng, nếu thật sự có người làm như vậy, Đông Phương Trừng ngoài việc sẽ hùa theo họ, có lẽ cũng sẽ không làm gì khác nữa.
Ít nhất bây giờ thì chưa.