“A Thừa? Không mau dậy là muộn học đấy!”
Lâm Phong đứng trước cánh cửa gỗ đã ngả màu theo năm tháng, khóe môi khẽ nở nụ cười. Một tay hắn ung dung đút vào túi quần đồng phục, tay còn lại không nhanh không chậm gõ nhẹ lên cánh cửa.
Hôm nay hắn đặc biệt dậy sớm, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng đã chạy đến trước căn phòng này. Dẫu sao, so với chuyện ăn uống, việc chứng kiến bước ngoặt cuộc đời của tri kỷ hiển nhiên quan trọng hơn nhiều.
Thế mà Đông Phương Thừa, kẻ bình thường luôn dậy sớm hơn cả hắn, hôm nay lại phá lệ ngủ quên.
— Rầm!
Sau vài lần hắn gọi thêm, bên trong cánh cửa đột nhiên vọng ra tiếng lách cách loảng xoảng, như thể có ai đó giật mình tỉnh giấc, vội vã bò về phía cửa và vô tình va đổ mọi bàn ghế trên đường đi.
Lâm Phong nhếch môi, toàn thân hắn như một con mèo đánh hơi thấy mùi cá, lập tức căng thẳng mà nín thở, chờ đợi khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra.
Và rồi, cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng, đột ngột mở rộng.
“… Mới tám giờ, tên chó nhà giàu nhà ngươi muốn chết à?”
Chỉ thấy một bóng hình nhỏ nhắn, đôi mắt còn ngái ngủ, đang đứng dựa vào khung cửa. Nàng chỉ khoác một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình màu trắng tinh, vạt áo quá dài che vừa vặn đến giữa đùi, để lộ đôi chân thon dài, mảnh mai đến lạ thường.
Một tay thiếu nữ tựa lên khung cửa, tay kia lười biếng dụi dụi đôi mắt còn mơ màng. Mái tóc đen dài rũ xuống lộn xộn, vài sợi tóc con cứng đầu vểnh lên trong gió sớm, cả người nàng vẫn còn nặng trĩu cơn buồn ngủ, khóe mắt thậm chí còn vương vài giọt lệ trong suốt chưa tan hết.
Cô gái này trông chẳng chút phòng bị, hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ lười biếng, tùy tiện của mình lúc này, hệt như một cô bạn gái nhỏ trong galgame vừa tỉnh giấc, còn mặc áo sơ mi của bạn trai mà mơ mơ màng màng chạy ra mở cửa, cảnh tiếp theo sẽ có tùy chọn để ngay lập tức mở khóa CG "phục vụ buổi sáng".
Lâm Phong chỉ cảm thấy hơi thở của mình, ngay khoảnh khắc đó,ngừng lại ít nhất nửa giây.
Hắn thậm chí còn không thể xác định mình nên đặt ánh mắt vào đâu: là khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp, pha chút hồn nhiên và ngây thơ vì vừa tỉnh giấc của nàng?
Hay là đôi vai và xương quai xanh mảnh mai, càng thêm gầy yếu vì chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kia?
Hay là… đôi chân trần trắng sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man?
“Này? Nói gì đi chứ, đơ rồi à?” Thiếu nữ khẽ nhíu mày, giọng điệu lộ rõ vài phần sốt ruột. Giọng nói quen thuộc cũng kéo Lâm Phong trở về thực tại.
Nàng dường như hoàn toàn không nhận ra cú sốc tinh thần mình vừa gây ra, thậm chí còn rất tự nhiên gãi gãi bụng mình ngay trước mặt Lâm Phong. Vạt áo sơ mi vốn đã rộng lại bị vén lên một chút, một thoáng xuân quang thuộc về riêng thiếu nữ thoáng hiện rồi vụt tắt.
Lâm Phong nuốt một ngụm nước bọt, hắng giọng khan khô của mình: “Khụ… , ngại quá, A Thừa.”
Nếu chính nàng còn chẳng coi mình là người ngoài, vậy hắn còn phải ngại ngùng gì nữa? Huynh đệ tốt tặng quà cho mình, lý do gì để từ chối chứ?
“Vậy ta ngủ thêm hai mươi phút nữa đây.” Đông Phương Thừa lẩm bẩm, dụi mắt định quay vào phòng ngủ tiếp.
Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình theo động tác của nàng, vạt áo vẽ ra một đường cong nguy hiểm và quyến rũ trong không trung, gần như muốn phơi bày toàn bộ phong cảnh bên dưới trước tầm mắt người đối diện.
“Khoan đã... hôm nay thi giữa kỳ,” Lâm Phong rời mắt, nhanh tay tóm lấy cổ tay nàng — ừm, cảm giác thật tốt, vừa trơn vừa mềm.
“Cô chủ nhiệm tuần trước đã thông báo rồi, hôm nay phải đến trường sớm nửa tiếng để điểm danh, sắp xếp phòng thi… Cậu không quên đấy chứ?”
Bóng lưng Đông Phương Thừa đang định bước vào phòng ngủ bỗng khựng lại, cả người nàng như bị ấn nút tạm dừng, cứng đờ tại chỗ. Nàng chậm rãi, từng chút một quay đầu lại, vẻ mặt có chút sụp đổ.
“Thi… thi thi thi thi… thi giữa kỳ?!” Giọng thiếu nữ run rẩy vì quá sốc, đôi mắt đen láy mở to tròn xoe, trông hệt như một chú nai con hoảng sợ khi băng qua đường bị đèn pha xe tải chiếu thẳng vào.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt kinh hoàng như trời sập của nàng, cố nén tiếng cười sắp vỡ òa khỏi cổ họng: “Cậu thật sự quên rồi à? Cô chủ nhiệm trong buổi sinh hoạt lớp tuần trước đã nhấn mạnh mấy lần rồi. Chắc lúc đó cậu lại ngủ gật đúng không?”
Đông Phương Thừa muốn khóc mà không ra nước mắt. Học kỳ này nàng sống còn kịch tính hơn cả nam chính trong mấy bộ tiểu thuyết sảng văn.
Sau giờ học thì hóa thân thành「Zero」, nhảy nhót khắp thành phố để chiến đấu sinh tử với những quái nhân hình thù kỳ dị hoặc những cán bộ Ouroboros có tâm lý biến thái. Hoặc là ở nhà chịu đựng tác dụng phụ biến thân chết tiệt hành hạ sống dở chết dở, đến cả ăn uống ngủ nghỉ cũng thành vấn đề. Nào còn thời gian và sức lực dư thừa để ôn tập cái thứ thi giữa kỳ chó chết đó chứ?! Nàng thậm chí còn chưa kịp tìm hiểu xem kỳ thi này sẽ thi những môn gì, phạm vi ra sao nữa!
Lâm Phong nhìn vẻ mặt sắp sụp đổ ngay tại chỗ của nàng, cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Hẹ Hẹ Hẹ… Nhìn cậu thế này, chẳng lẽ thực sự là đến một chữ cũng chưa ôn?”
“Ồn ào chết đi được! Kệ ta!” Bị chọc đúng chỗ đau, Đông Phương Thừa lập tức xù lông, giơ nắm đấm nhỏ nhắn đầy vẻ đe dọa, hung hăng vung vẩy về phía Lâm Phong, “Dù đại gia đây nhắm mắt thi cũng cao điểm hơn cái tên quanh năm lẹt đẹt điểm trung bình như ngươi!”
“Đúng đúng đúng, A Thừa lợi hại nhất, tiểu nhân biết lỗi rồi, tiểu nhân đi chuẩn bị bút chì 2B và tẩy cho ngài đây.” Lâm Phong lập tức cười hề hề giơ hai tay đầu hàng rồi chạy trối chết.
“Hừ, cũng coi như ngươi biết điều.”
Điều Đông Phương Thừa không biết là, trong đầu Lâm Phong lúc này chỉ có bốn chữ:
Dễ thương hết nấc.
…
Nắng sớm xuyên qua từng tầng mây, nhẹ nhàng rải xuống những con phố của Đỗ Hoàng. Hàng cây ven đường vừa nhú những chồi non xanh mướt, cơn gió sớm thoảng qua mang theo hương cỏ non thoang thoảng cùng mùi hoa không tên trong bồn hoa ven đường.
Là hương vị của đầu mùa hè.
Gió sớm thổi qua má thiếu nữ, Đông Phương Thừa có chút không thoải mái kéo kéo chiếc áo khoác thu đông vẫn là kiểu nam nhưng rõ ràng hơi rộng, cố gắng che đi đường cong cơ thể ngày càng rõ nét của mình.
Hôm nay nàng phá lệ không đội chiếc mũ bóng chày quen thuộc, mái tóc đen nhánh, óng ả ngang vai buông xõa tự nhiên, đuôi tóc khẽ lay động theo bước chân nàng, lấp lánh ánh khỏe mạnh dưới nắng.
Lâm Phong sánh bước bên cạnh nàng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm “người huynh đệ tốt” đã hoàn toàn biến đổi ở bên cạnh.
Kết hợp với trải nghiệm sáng nay, A Thừa bây giờ đích thị là kiểu mỹ thiếu nữ tsundere, bên ngoà lạnh lùng nguy hiểm nhưng bên trong lại mềm yếu thuần khiết, như thể bước ra từ truyện tranh vậy.
“Mà này A Thừa, tuần này phải đổi đồng phục mùa hè rồi đấy,” Lâm Phong như chợt nhớ ra điều gì, chỉ vào bộ đồng phục mùa hè mát mẻ của mình, rồi nhìn chiếc áo khoác kiểu xuân thu mà Đông Phương Thừa vẫn đang mặc, “Đồng phục mùa hè của cậu đâu? Không sợ bị hội đồng kỷ luật bắt à?”
“Bị chuột cắn nát rồi.”
Đông Phương Thừa nghiêm túc nói bậy, ánh mắt lảng tránh.
Đùa gì thế! Đông Phương Thừa nàng đây, dù hôm nay có bị ép tự sát, cũng tuyệt đối, tuyệt đối không thể nào, mặc cái váy ngắn đến nỗi không che nổi đầu gối đi học! Tuyệt đối không thể nào!
Sáng nay, sau khi vội vàng rửa mặt xong, nàng mở tủ quần áo nhỏ ra, định lấy áo sơ mi cộc tay và quần dài đồng phục mùa hè ra mặc, nhưng rồi lại tuyệt vọng phát hiện, bộ đồng phục quần dài kiểu nam quen thuộc mà nàng vẫn mặc bấy lâu nay, lại không cánh mà bay!
Thay vào đó là một bộ đồng phục mùa hè nữ sinh của Học viện Thánh Hoa Thánh Ái được gấp gọn gàng, thậm chí còn thoang thoảng mùi oải hương, chuẩn không thể chuẩn hơn – áo thủy thủ màu trắng tinh, cộng thêm một chiếc váy xếp ly màu xanh đậm chỉ dài gần đến trên đầu gối!
Sự tuyệt vọng của khoảnh khắc đó, so với việc phải đối mặt với một tỷ quái nhân… còn đáng sợ hơn gấp vạn lần!!!
Nhưng Đông Phương Thừa nàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục trước cái ác ý của số phận! Vì vậy, nàng dứt khoát lục tìm chiếc quần dài đồng phục kiểu xuân thu của năm nhất. Dù có bị nóng chết cũng tuyệt đối không mặc váy!
“Hả? Nhà tớ có chuột á?” Lâm Phong nghe vậy, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khoa trương.
“Đúng thế, ngày nào cũng nhảy nhót ồn ào chết đi được,” Đông Phương Thừa liếc hắn một cái đầy bực bội, “Ngươi không phải ngày nào cũng tự xưng là chuột trên mạng sao? Sao bây giờ lại không nhận?”
“Haizz, nói chuyện với người cần giải thích điểm buồn cười như cậu thì đúng là không có gì để nói —”
“Ôi, tiểu Phong và tiểu Thừa hôm nay lại đi học cùng nhau à?” Một giọng nói hơi già nua nhưng đầy nội lực từ bên cạnh truyền đến.
Là một bà lão tóc bạc phơ, xách một giỏ rau đầy ắp, đứng ở đầu ngõ cách họ không xa, mỉm cười nhìn hai người.
“Chào buổi sáng, bà Trương! Hôm nay mua nhiều rau thế, định nấu món gì ngon vậy ạ?” Lâm Phong lập tức đổi sang vẻ ngoài của một cậu bé hàng xóm ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhiệt tình chào hỏi bà lão, còn không quên khẽ huých khuỷu tay vào Đông Phương Thừa bên cạnh, người vẫn đang vắt óc suy nghĩ xem vị này rốt cuộc là ai.
Đông Phương Thừa có chút miễn cưỡng chào hỏi ậm ừ. Nàng luôn cảm thấy ánh mắt của bà lão nhìn mình quá mức hiền từ, khiến nàng có một cảm giác hơi vi diệu.
“Con xem, mấy đứa cháu bất tài nhà bà hôm nay đều nói muốn về nhà ăn cơm, chẳng phải nên chuẩn bị nhiều chút sao.” Bà Trương nhìn Đông Phương Thừa đầy ẩn ý, rồi lại nhìn Lâm Phong, giọng điệu đầy trêu chọc: “Tiểu Thừa dạo này sắc mặt tốt thật, chắc được tiểu Phong chăm sóc tốt lắm nhỉ. Hai đứa con còn trẻ, bà thấy rất ưng hai đứa đó nha~”
Bà nói xong, còn đầy ẩn ý nháy mắt với hai người, rồi xách giỏ rau, vui vẻ quay lưng rời đi, miệng còn lẩm nhẩm khúc hát không thành điệu.
Đông Phương Thừa đầy nghi hoặc nhìn bóng lưng xa dần của bà Trương, rồi lại nhìn Lâm Phong đang cố nhịn cười, vai nhấp nhổm bên cạnh: “Này… bà ấy... vừa nói là chúng ta sao?”
Lâm Phong cố nén tiếng cười, hắng giọng: “Đúng thế, chúng ta lớn lên cùng nhau, đi học về cùng nhau, hàng xóm láng giềng đều thấy rõ, thỉnh thoảng trêu chọc vài câu, đây chẳng phải là chuyện bình thường sao! Chúng ta thân thẳng thì không sợ bóng nghiêng, dù sao làm huynh đệ chỉ cần lương tâm thanh thản là được rồi, đúng không nào?” Hắn vừa nói vừa vỗ vai Đông Phương Thừa, vẻ mặt chính trực hết mức.
“Khoan đã, từ nhỏ?”
“Ừm hứm.”
Khoan đã, khoan đã, tức là, không chỉ những người qua đường khác, mà ngay cả Lâm Phong cũng thực sự coi mình là cô bạn quen biết từ nhỏ sao?
Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Phong. Đối phương đang mỉm cười bước đi dưới nắng, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không thấy một chút sơ hở nào.
… Thế giới tuyến hiện tại, thật sự đã bị thay đổi đến mức ngay cả hắn cũng bị lừa sao?
Đông Phương Thừa muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại chỉ biến thành một tiếng cười khổ.
“Hừ, nói cứ như ngươi nhớ chuyện hồi nhỏ vậy.”
Lâm Phong như đột nhiên bị chạm vào điều gì đó, nụ cười khựng lại, đột nhiên quay đầu nhìn nàng: “Sao lại không nhớ?”
Hắn ngừng lại một lúc, giọng nói dịu hẳn xuống, như đang hồi tưởng điều gì: “Cậu còn nhớ hồi nhỏ, lúc ở sân bóng rổ cạnh trường tiểu học, sau giờ học tớ từng bị đám côn đồ lớp Ba chặn đường, định cướp chiếc NS2 của tớ không?”
Đông Phương Thừa khựng lại.
“Cậu đã xông lên thẳng tay đẩy thằng béo nhất xuống đất đánh một trận, khiến cho quần áo rách tươm, trông như một con điên vậy. Bọn chúng sợ quá mà chạy mất, cậu còn chửi sau lưng chúng nó ‘Đứa nào dám quay lại bà đây đánh gãy chân chó chúng mày!’.”
Đoạn ký ức đó nàng đương nhiên nhớ, lúc đó nàng quả thật đã làm như vậy, nhưng đó là việc mà nàng, với thân phận là một cậu bé đã làm.
Còn bây giờ, Lâm Phong, hắn lại hiển nhiên, gán cái ân tình “ra tay cứu giúp” đó, lên người “Đông Phương Thừa” giả dối, “từ nhỏ đã là con gái” kia.
Hai người tiếp tục im lặng bước đi, một con chó già màu vàng ở góc phố đang nằm cạnh thùng rác phơi nắng, hoa đỗ quyên trong bồn hoa nở rộ rực rỡ.
“… Thật ảo diệu mà.”
Thiếu nữ cúi đầu bước đi, tưởng rằng mình đã giấu rất kỹ, nhưng thực ra ngay cả sau gáy cũng đã đỏ bừng.
Lâm Phong không đáp lời, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, dùng khóe mắt liếc nhìn vành tai ửng đỏ của nàng dưới nắng, như một ngọn lửa không thể che giấu.
Cuối cùng, khi gần đến cổng trường, hắn đột nhiên ghé lại gần một chút, nhẹ giọng nói:
“Nhưng mà nói thật, A Thừa, hồi nhỏ cậu thật sự rất ngầu.”
“Im miệng!” Đông Phương Thừa như một con mèo bị dẫm vào đuôi, nhanh chóng nhảy sang một bên một bước dài, trên mặt phủ đầy vệt đỏ ửng vì xấu hổ và tức giận, “Đừng đột nhiên nói vào tai ta, muốn bị đánh à!”
“Tớ khen cậu cũng không được sao?” Lâm Phong cười hì hì đi trước vài bước, “Nhanh lên, sắp muộn giờ thi rồi đấy.”
Đông Phương Thừa nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng lưng phía trước, kẻ thích giả vờ ngốc nghếch nhưng thực chất lại xấu xa kia, thật muốn tung một cước đá bay hắn.
Nhưng thiếu nữ cuối cùng vẫn khẽ lẩm bẩm một câu, rồi từng bước đi theo.
“Tên chó nhà giàu khốn kiếp… đợi ta!”