Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sankaku no Asterism - Ore wo Oite Otona ni Natta Osananajimi no Kawari ni, Tonari ni Iru no wa Onaidoshi ni Natta Imoutobun.

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

38 1500

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

3 8

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

238 1154

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? - Chương 64 - Khúc Tụng Ca Kết Màn của Tội Nhân (8)

“……Kẻ sát nhân……”

“…Ma Pháp Thiếu Nữ hại chết đồng đội.”

“Ả đàn bà ngu xuẩn bị dục vọng che mờ!”

“Đồ đanh đá, con tiện nhân, !!!”

Ban đầu là vài tiếng thì thầm lạnh lùng, sau đó thì như đê vỡ, tiếng chế giễu, lăng mạ, tự trách, kêu gào hòa lẫn vào một âm thanh xé nát tâm trí, lấp đầy thế giới của Hoshino Kirara.

Nàng ôm đầu quỳ sụp xuống đất, khóe mắt và khóe miệng run rẩy không kiểm soát, nước mắt làm nhòe tầm nhìn.

“Dừng lại… đừng nói nữa… không… không phải vậy…”

“Là chính ngươi đang nói những lời đó.” Một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn bỗng vang lên, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo khiến tim nàng ngừng đập.

Nàng đột ngột ngẩng đầu, đứng trước mặt nàng là một bản thân khác.

Dung mạo giống hệt, giọng nói giống hệt, thậm chí còn mặc bộ đồ thường ngày mà nàng hay mặc nhất, chỉ có đôi mắt kia đen sâu như giếng cổ có thể nuốt chửng mọi nhiệt độ, nụ cười lạnh lẽo, giọng điệu khinh miệt.

“Ngươi biết không, Hoshino Kirara, thật ra ngươi là người không xứng đáng nhất trong năm người để trở thành Ma Pháp Thiếu Nữ.”

“Hoshino Kirara” trong ảo ảnh từ từ ngồi xổm xuống, trên khuôn mặt giống hệt nàng lại hiện lên một nụ cười méo mó pha lẫn sự thương hại và tàn nhẫn mà nàng chưa từng thấy. Nàng ghé sát tai Hoshino Kirara, hơi thở phả ra như rắn độc phun nọc:

“Chưa bao giờ là vì ngươi mạnh đến mức nào, chỉ là vì ngươi là thiên kim của gia tộc Hoshino, tài nguyên đủ, bối cảnh vững chắc, diễn xuất tốt, nên ngươi mới có vị trí này.”

“Nhưng có vẻ ngươi rất giỏi giả vờ bi kịch để lấy lòng thương hại nhỉ – hai tên con trai kia đều bị ngươi mê hoặc đến quay cuồng, đều sẵn lòng bán mạng vì ngươi, kết quả ngươi đã làm gì? Thua Reita, hại chết bao nhiêu người, còn vì sự ngây thơ của mình mà hại chết phụ thân.”

Khuôn mặt nàng càng ngày càng áp sát, nụ cười chế nhạo đó trong mắt Hoshino Kirara như lưỡi dao khoét vào tim:

“Mẫu thân chết sớm? Thì sao? Ngươi lấy đó làm cái cớ, để phụ thân thương xót, để bạn học đồng tình, giả vờ kiên cường, tưởng rằng như vậy có thể khiến mọi người tha thứ cho ngươi hết lần này đến lần khác phạm sai lầm?”

“Phụ thân ngươi lo toan gia nghiệp đến mức thổ huyết, còn ngươi thì sao? Lấy ngân sách công ty làm kinh phí mua sắm cho đội của mình, phạm lỗi trong trận chiến thì rơi vài giọt nước mắt trước camera để tẩy trắng, chậc… đúng là giỏi chiến tranh truyền thông mà, tiểu thư Hoshino Kirara.”

“Đào Cung Kỳ suýt chết dưới họng súng của ngươi, ngươi miệng nói hối hận… thật sao?”

Trong mắt nàng ánh lên vẻ khinh miệt, giọng nói đột ngột cao lên:

“Toàn là lời nói dối! Toàn là lời nói dối!!”

“Không… không phải vậy…” Hoshino Kirara chỉ cảm thấy hô hấp như bị bóp nghẹt, hai tay bịt chặt tai, nhưng không thể ngăn cản lời buộc tội đầy ác ý xuyên thấu linh hồn, nàng chỉ có thể không ngừng bất lực lắc đầu.

“Không phải… không phải ta… ta không phải loại người đó…”

“Vậy ngươi là loại người nào?”

“Nàng” trong ảo ảnh áp trán vào nàng, khẽ thì thầm:

“…Hay là, ngươi căn bản không dám biết? Để ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là một –”

Lời còn chưa dứt, một chiếc ủng ngắn gót thấp màu đen tuyền đột nhiên đá ra từ hư không, kèm theo rung động dữ dội, bay thẳng từ một vết nứt đen như xé toạc không gian!

“Hoshino Kirara” đầy hung hăng kia không kịp phản ứng, cả người bị đá bay ra ngoài, như một con búp bê rách nát va nát một tấm gương, tan biến trong những mảnh vỡ bay tán loạn, khuôn mặt giả dối và méo mó đầy ác ý của nàng ta cũng nổ tung thành hư vô.

Cùng với không gian rung chuyển dữ dội, ảo cảnh bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, nhưng Hoshino Kirara vẫn co ro tại chỗ, mặt đầy vết lệ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn「Zero」trước mặt.

Thiếu nữ mặc chiến phục màu đen tuyền, mái tóc dài tung bay, vẻ mặt lộ ra một tia khó chịu, như thể vừa bị buộc phải nghe một tiết học nhàm chán kéo dài một tiếng rưỡi.

“…Đông Phương Thừa?”

“Đồ ngốc.” Zero đảo mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn người phụ nữ sắp khóc thành một vũng bùn lầy trước mặt, trong lòng phiền não không thôi. Con mèo đen kia đang kêu meo meo, điên cuồng bảo nàng an ủi Kirara… nhưng an ủi con gái? An ủi thế nào? Nói “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”? Quá giả dối. Nói “đây không phải lỗi của ngươi”? Hừ, chính ta còn không tin.

Chậc, phiền phức chết đi được.

「Zero」suy nghĩ một lát, quyết định mượn bộ logic tuy khốn nạn nhưng lại hữu dụng mà tên biến thái áo giáp kia đã dùng để dụ dỗ nàng đi hẹn hò.

Thiếu nữ váy đen vươn tay túm lấy cổ áo của Hoshino Kirara, nhấc nàng đang quỳ trên đất dậy, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.

“Này, tiểu thư, cô nghe rõ đây. Người đã ngăn cô phạm phải tội lỗi tày trời ở trường học là tôi, người bây giờ kéo cô ra khỏi cái ảo cảnh lố bịch này cũng là tôi. Cho nên… người có thể phán xét cô, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi thôi. Không phải tên kỵ sĩ giả mạo cầm kiếm gãy kia, càng không phải cái kẻ bắt chước vớ vẩn nào đó từ đâu chui ra trong đầu cô chỉ biết lảm nhảm.”

Hoshino Kirara bị nhấc bổng giữa không trung, ngơ ngác nhìn đôi mắt đen trong suốt kia.

“Đúng là cô nên đối mặt, cô nên hối lỗi, cô nên trả giá, nhưng đó cũng phải là vì sự phán xét của tôi, chứ không phải của kẻ khác!”「Zero」hắng giọng, “Nghe rõ đây, sự phán xét của tôi đối với cô, Hoshino Kirara, chính là muốn cô với tư cách là chính mình, với tư cách là Ma Pháp Thiếu Nữ「Golden Comet」, tiếp tục sống, tiếp tục chiến đấu, để gánh chịu tất cả nỗi đau và áp lực này...”

Nàng ngừng lại, giọng nói dịu đi vài phần: “Cho đến khi tôi nói tôi tha thứ cho cô.”

Hoshino Kirara nghẹn lại trong giây lát. Nước mắt một lần nữa trào ra khóe mắt, nhưng lần này, nàng không còn vì đau khổ, mà vì thiện ý có chút vụng về này của Zero.

“…Thật ra cậu đã tha thứ cho tớ rồi, phải không?”

“Chậc, đã nói là tôi không giỏi dỗ con gái mà, vậy cô đợi tôi đổi cách nói khác, để tôi nghĩ xem nào…” Zero quay mặt đi gãi đầu.

“Nhưng…” Hoshino Kirara cúi đầu, nhìn đôi tay dính đầy máu của mình, “Tôi... tôi không dám tin vào chính mình nữa…”

“Vậy thì hãy tin tôi.” Trong mắt Zero lóe lên một tia dịu dàng hiếm thấy.

“Nếu cô ngã, cứ để tôi đá cô một cái mà đứng dậy, nếu cô lại bị loại ảo ảnh rẻ tiền này lừa khóc, tôi sẽ lại đá nát ảo ảnh, tiện thể cho cô một cú đấm.”

“Nghe có vẻ bạo lực quá…”

“Im miệng, nếu tôi sẽ đánh cô ngay bây giờ.”

Nhìn Zero khóe miệng khẽ nhếch lên, Hoshino Kirara cũng cười, cười thành tiếng trong nước mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, trước mặt nàng, cây ma súng quen thuộc từ lâu, hiện ra từ hư không trong ngọn lửa và ánh sáng, vững vàng rơi vào lòng bàn tay nàng!

Nàng quay người lại, nhìn “Hoshino Kirara” đang ngưng tụ lại, tái tạo một cách dữ tợn trong ảo cảnh.

“Ngươi không phải ta, cũng không có quyền quyết định tương lai của ta.”

Nòng súng chỉ thẳng, ngọn lửa giận dữ bùng cháy, thiếu nữ vàng kim giơ cao trường súng.

“Vỡ tan đi!!”

Một luồng sáng vàng xé toạc vòm trời ảo cảnh, “Hoshino Kirara” giả dối thét lên thảm thiết rồi vỡ tan trong ánh súng, và toàn bộ ảo cảnh cũng sụp đổ trong tiếng gầm vang dữ dội!

Khoảnh khắc tiếp theo, trong nhà hát thực tại,「Golden Commet」đột nhiên mở mắt. Nàng vẫn quỳ trên sân khấu, thân thể hơi run rẩy, những vết thương chằng chịt trên cánh tay nổi gân xanh như thể vừa thoát khỏi địa ngục. Bên cạnh có một người vỗ vai nàng.

“Chào mừng trở lại.”「Zero」nhàn nhạt nói.

“…Cảm ơn.” Hoshino Kirara lúc này cảm thấy mọi lời cảm ơn đều trở nên nhạt nhẽo, nhưng Zero dường như cũng không bận tâm điều đó.

“Yên tâm nghỉ ngơi đi, cô bị thương rất nặng, còn con ả kia thì cứ để tôi giải quyết.”

Reita sững người, ánh mắt như bị sét đánh xé toạc. Nàng nhìn Zero, nội tâm dậy sóng kịch liệt – “Tỏa” là ma trang do Nữ Vương ban tặng, ngay cả Ma Pháp Thiếu Nữ cấp S cũng sẽ bị kiềm chế trong thời gian ngắn không thể nhúc nhích.

Hơn nữa, những xiềng xích này còn có thể khuếch đại tội lỗi và sự hối hận trong cơ thể, dùng nỗi đau để trói buộc lòng người, chỉ cần là tội nhân có dù chỉ một chút cảm giác tội lỗi về những việc mình đã làm trong quá khứ, đều sẽ bị xiềng xích này trói chặt, càng giãy giụa càng chặt. Mà thần khí như vậy lại không có tác dụng với「Zero」, điều đó có nghĩa là…

“Ngươi… ngươi lại không có một chút hối hận nào về tội lỗi của mình sao!?!?” Nàng gần như gầm lên, giọng nói khản đặc vì tức giận.

「Zero」khóe miệng nhếch lên, không che giấu sự chế giễu của mình: “Ừm, câu đó nói thế nào nhỉ? À, nhớ ra rồi.”

Nàng bắt đầu tích lực, những viên gạch lát sàn sân khấu dưới chân nàng nứt toác, vết nứt nhanh chóng lan rộng, vỡ vụn thành những vết nứt hình mạng nhện, như thể không thể chịu nổi sức mạnh hủy diệt sắp bùng nổ trong cơ thể nàng.

“Tâm ta, hành động của ta, hoàn toàn không bị mây mờ che khuất –”

“Không thể nào! Tội nhân làm sao có thể có ý chí thuần khiết đến vậy –!” Reita kinh hãi tột độ, vội vàng thúc giục ma lực, cố gắng triệu hồi thêm xiềng xích để trói buộc bóng dáng màu đen kia, nhưng tất cả các thuật thức của “Khóa” đều bị áp chế, hoàn toàn mất kiểm soát trước ý chí hủy diệt đang ập tới.

“Mọi việc ta làm đều thuận theo chính nghĩa!”

Giây tiếp theo, cú đấm của Zero như sao băng rơi xuống, bao bọc sự phẫn nộ có thể thiêu rụi mọi tội lỗi, bùng nổ dữ dội vào thẳng ngực Reita.

Khoảnh khắc đó, âm thanh như bị cú đấm này làm cho câm lặng, ngay sau đó là tiếng gầm thét chói tai, tiếng kim loại vỡ vụn, tiếng xương gãy sắc nhọn đâm vào da thịt, tất cả cùng nhau bùng nổ.

Toàn bộ bộ giáp vàng từ điểm va chạm, bắt đầu vỡ vụn từng tấc như đồ sứ đã vỡ, vết nứt điên cuồng lan rộng như mạng nhện bò lên từng tấc phù văn hộ thân. Bộ chiến giáp hoàng kim từng tượng trưng cho vinh quang và tín ngưỡng của kỵ sĩ, đã bị một cú đấm xuyên thủng hoàn toàn.

Thân thể Reita bay ngược ra sau, giữa không trung liên tục nôn ra ba ngụm máu, mỗi ngụm đều mang theo những mảnh vụn nội tạng nhỏ li ti.

Tròng trắng mắt của nàng kỵ sĩ trợn ngược lên, đồng tử rung động dữ dội, ngũ quan co giật méo mó vì đau đớn tột cùng. Thân thể nàng cuối cùng đập vào một cây cột trụ bị hư hại ở rìa sân khấu, phát ra một tiếng động trầm đục, rồi từ từ trượt xuống, lăn vài vòng trong hỗn loạn, cuối cùng nằm ngửa mặt lên trời, dừng lại ở góc tối nhất của ánh đèn sân khấu.

Sau cú đấm này, bụi bặm và mảnh vụn bay lên như biển khói, một lần nữa nhấn chìm nhà hát vào một màn bụi vàng mờ ảo.

Những xiềng xích đã mất đi nguồn cung cấp ma lực bắt đầu nới lỏng sự trói buộc đối với mọi người, nhanh chóng co lại, mờ dần, cuối cùng hóa thành một luồng sáng vàng sẫm, nhập và thiết bị giao ước trên tay trái của Zero.

[Phược Vương, cộng hưởng hoàn tất, đã thu hồi]