Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

(Đang ra)

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

Maruto Fumiaki

Hikari, một nữ sinh cao trung bình thường như bao người, đang dần nhận ra sự cuốn hút của người bạn thưở nhỏ.Gánh trên vai tình yêu đó, những chuyện hằng ngày giữa hai người trông thì lãng mạn nhưng l

8 241

Seeking Out My Mother in Another World

(Đang ra)

Seeking Out My Mother in Another World

藤原祐 Fujiwara Yuu

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi—Hatano Sui đã mất cha. Tôi được kể rằng mẹ tôi đã biến mất khi tôi còn nhỏ nên tôi bị bỏ lại trên thế gian này.

2 0

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

(Đang ra)

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

Senya Mihagi

Bắt đầu từ lời mời của cô gái ấy, một câu chuyện chung sống đầy lãng mạn pha chút hài hước đã được bắt đầu!

18 2942

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

249 41135

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

31 566

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? - Chương 61 - Khúc Tụng Ca Kết Màn của Tội Nhân (5)

Một phút trước, hậu trường nhà hát lớn Đỗ Hoàng.

Đông Phương Thừa đem ý thức chìm vào không gian khế ước chết lặng kia, sự ồn ào cùng tiếng nổ bên ngoài đều tiêu tan. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt dọc màu vàng kim của mèo đen, giọng nói bình tĩnh.

“Lý do chiến đấu sao? Ta không phải anh hùng, cũng không có hứng thú làm anh hùng, đi cứu những kẻ ký sinh giả nhân giả nghĩa, đi bảo vệ thành phố Đỗ Hoàng mục nát đến tận gốc rễ này? ...Thật nực cười.”

Hắn ngừng lại, gương mặt cố chấp đẫm máu bụi của Hoshino Kirara hiện lên trước mắt.

“Nhưng, người phụ nữ ngốc nghếch kia hiện đang đánh cược tất cả mọi thứ của mình để chiến đấu. Ta không thể nói là ta thích cô ấy nhiều đến mức nào, nhưng sự giác ngộ của cô ấy không nên bị Ouroboros chà đạp dưới chân.”

Mèo đen im lặng vài giây, cái đầu tròn vo khẽ nghiêng đi, như đang nếm trải thứ chính nghĩa chỉ vì bản thân mà không vì người khác này.

“Vậy thì, ai sẽ phán xét những kẻ ác ngoài Ouroboros? Những kẻ ngồi trong nhà hát, những kẻ thờ ơ với tội ác thì sao?”

“...Không biết.” Ánh mắt Đông Phương Thừa như xuyên thấu không gian hư vô này, nhìn thấy trên sân khấu người hiệp sĩ vàng cầm trường kiếm, miệng đầy chính nghĩa, “Nhưng ta có thể khẳng định, kẻ phán xét chắc chắn không nên là hiệp sĩ giả tạo kia, ả ta mới là tội nhân đáng bị xét xử.”

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại như một con dao lạnh lẽo cắt đứt mọi do dự.

Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức trở về thực tại. Viên pha lê đen trong tay hắn, như cảm nhận được ý chí kiên quyết này, đột nhiên lóe lên một đạo hắc quang thâm thúy.

“Biến thân.”

...

Khoảnh khắc đó, cả nhà hát như bị bàn tay vô hình đóng băng.

Tiếng cười nhạo báng đột ngột vang lên xuyên thấu mọi sự ồn ào, như kim châm đâm vào tai mọi người, tạm thời đóng băng mọi hỗn loạn.

Trên vòm nhà hát, những chiếc đèn chiếu sáng còn sót lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, chúng như bị đạo diễn vô hình khống chế, toàn bộ chuyển hướng về nguồn âm thanh, từng đạo ánh sáng như ngân long bị dây cương giữ chặt mà xoay tròn trên không trung, đồng loạt tập trung vào khu vực trung tâm điều khiển ở trên cao nhất của nhà hát.

Một thiếu nữ mặc trang phục đen, đang đứng lặng lẽ trên lan can mảnh khảnh kia. Tà váy của nàng tung bay trong không nhà hát không gió, như một góc của màn đêm buông xuống nhân gian.

「Zero」.

Lúc này, nàng chỉ tùy ý đứng đó, nhìn xuống tràng cảnh hỗn loạn bên dưới, nhưng trong toàn bộ nhà hát, ánh mắt của tất cả những người sống sót, dù là kinh sợ, tuyệt vọng, hay tê dại, vào khoảnh khắc này, không có ngoại lệ, đều bị thân ảnh nhỏ bé mà cao ngạo của nàng nắm chặt lấy.

Kỵ sĩ vàng kim cau mày, đột nhiên bật nhảy lên, bao tay tay phải nắm kiếm phát ra tiếng vang nhỏ, nàng theo bản năng siết chặt bàn tay nắm kiếm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, như một loại bản năng quen thuộc thức tỉnh, không phải sợ hãi, là thứ gì đó sâu sắc hơn – là vết thương cũ khắc sâu trong linh hồn khó có thể lành.

“...Ngươi không phải đã chết rồi sao?” Reita khẽ nói.

“Ừm hửm?” Giọng nói lười biếng của「Zero」cất lên: “Nhưng bây giờ ta không phải đang đứng trước mặt ngươi sao, thậm chí còn cảm thấy màn kịch của ngươi quá nhàm chán, định đến cướp chút đất diễn.”

Nàng nở một nụ cười, nụ cười khinh miệt khiến không khí lạnh đi vài phần.

“Ta rất tò mò, kẻ bại tướng suýt bị ta đánh chết, ngươi lấy đâu ra dũng khí tiếp tục 'phán xét' người khác?”

Bị chạm đúng chỗ đau, ánh mắt Reita đột nhiên sắc bén, hơi thở trong lồng ngực nàng tạm thời nghẹn lại.

Nàng chưa bao giờ quên trận chiến đó, cái bóng hình kia đã xé toạc phòng ngự của nàng như thế nào, dồn nàng vào đường cùng như thế nào.

Nàng nghĩ đó là lần duy nhất trong đời mình thất bại thảm hại đến vậy, là bóng ma sẽ không bao giờ tái hiện. Nhưng bây giờ, bóng ma này không những sống lại, hơn nữa còn cảm giác sâu hơn, đen hơn, lạnh hơn so với trước.

Reita vô thức siết chặt chuôi kiếm, gần như theo bản năng hướng mũi kiếm lên, ma lực xoắn ốc bùng nổ từ thân kiếm vàng, nhắm thẳng vào bóng đen đứng lạnh lùng trên cao.

“Zero.” Nàng nói ra cái tên này, cách phát âm nặng trĩu như đang cắn vào vết thương của chính mình.

“Ta đang ở đây.” Zero nghiêng đầu, nhìn nàng với nụ cười như không cười, trong mắt có vài phần thích thú trêu chọc.

“Ngươi thật nên soi gương nhìn xem bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống ta của ngươi, ha ha, vậy thì lại phải ngược đãi ngươi lần nữa vậy.”

Lời nói vừa dứt, thiếu nữ đá chân vào lan can, cả người rơi xuống không trung, nàng tùy ý vươn giãn thân thể uyển chuyển trong không trung, như quạ đen vươn cánh.

Reita đột nhiên gầm lên, hoa văn trên mũi kiếm bùng nổ, một cột sáng xoắn ốc như kim long chảy ngược lên trời, trực diện với bóng đen đang lao tới.

Nhưng「Zero」không né tránh, nàng hoàn toàn không để ý đến đòn tấn công tập hợp ma lực của Reita, nhẹ nhàng xoay người trong không trung, tà váy tung bay, một cước đá mạnh mẽ giáng xuống –

“Ầm!!”

Tiếng động lớn rung chuyển cả sân khấu, cột ánh sáng xoắn ốc tại điểm Zero đáp xuống vỡ tan như bong bóng, vỡ vụn như thể bị búa tạ đập nát, cứ thế mà tiêu tan khắp bốn phía.

Dưới tác động của ma lực, Reita cả người bay ngược ra vài mét, nặng nề ngã xuống bên kia sân khấu.

Trong khói bụi, Zero nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt cha con Hoshino Kirara, từ từ đứng thẳng dậy.

Nàng cúi đầu nhìn đôi boot hơi nứt của mình, lại nhìn về phía Reita đang chật vật ở xa, giọng điệu có vài phần đắc ý: “Sức lực so với lần trước yếu hơn một chút, không có thanh kiếm kia thì cũng chỉ có vậy thôi.”

Cùng lúc đó trong phòng riêng của thị trưởng, mấy người tùy tùng vốn im lặng đứng như tượng tạc, thân thể đột nhiên co giật dữ dội.

Ban đầu chỉ là rung động nhỏ như lá cây trong gió lạnh. Nhưng rất nhanh, làn da của họ như sáp nến mềm hóa, nứt nẻ, gương mặt người vốn phẳng phiu bắt đầu vặn vẹo biến dạng, nhãn cầu đột nhiên lồi ra khỏi hốc mắt, mạch máu phồng lên dữ dội nứt vỡ trên lòng trắng, tơ máu như mạng nhện lan tràn khắp mặt, dữ tợn và điên cuồng.

“Ch-, chuyện gì...!”

Đồng tử của thị trưởng co rút kịch liệt, một nỗi sợ hãi từ bản năng bám lấy thân thể béo phì của hắn. Hắn cố gắng đứng dậy bỏ chạy, nhưng vừa đứng lên, đã thấy “vệ sĩ” gần mình nhất đột nhiên bùng phát một tiếng gầm rú khó tả!

“Ahhh--!!!”

Cơ bắp trong khoảnh khắc bành trướng xé toạc bộ vest, ngực và lưng nhanh chóng phồng lên một tầng da dị chất khảm đầy phù văn, dưới da liên tục có mạch máu hình côn trùng bò động, như có sinh vật sống đang quằn quại dưới lớp biểu bì. Đó là quái nhân cường hóa của Ouroboros, kẻ dị biến ẩn mình trong đám đông.

Và đòn tấn công đầu tiên hắn phát động, không chút do dự, lao về phía chính thị trưởng đang đứng giữa bao sương.

“Đợi, đợi đã, ta là chủ của ngươi –!”

Hắn còn chưa nói hết lời, đã bị quái vật lao tới ôm lấy, cánh tay như kìm thép khóa chặt lấy vai hắn, dùng sức kéo sang hai bên!

Đi kèm với một tiếng răng rắc khó chịu, thân thể tròn vo bị quái vật trực tiếp xé làm đôi! Máu tươi như suối phun trào, ruột và xương vụn văng trên ghế sofa và tường, khoảnh khắc nhuộm đỏ cả bao sương thành một bức tranh thủy mặc thảm khốc.

Tiếp theo, tùy tùng thứ hai, thứ ba trong bao sương cũng lần lượt hoàn thành dị hóa. Một sinh vật giống bọ cánh với lớp vỏ thép, hai cặp cánh lưỡi sắc bén mở ra ở lưng, nhảy vọt xuống sân khấu bên dưới. Một con khác cánh tay kéo dài thành những dải thịt như roi, liên tục quất quanh căn phòng này, phát ra tiếng “phanh phách” chói tai.

Chúng gần như đồng thời lao về phía chính giữa sân khấu, nơi thiếu nữ đồ đen đang đức.

Mà「Zero」lúc này, vẫn đứng giữa những mảnh vỡ sàn nhà cháy đen, thần sắc chán nản nhìn cảnh tượng thảm khốc trong căn phòng riêng của thị trưởng.

“Tiếc thật, để hắn chết quá dễ dàng.”

Khi con quái nhân đầu tiên lao tới như một viên đạn, nàng chỉ hơi nghiêng người, nhẹ nhàng giơ nắm đấm lên.

Thân thể con quái vật nổ tung ngay khi va chạm với nắm đấm nhỏ, xương cốt như giấy vụn bay tán loạn, những gì còn sót lại đập vào hàng ghế khán giả phía sau, để lại một đống thịt vụn và nội tạng bầy nhầy.

Con quái vật bọ vỏ thép từ trên trời giáng xuống cũng bị「Zero」bắt được quỹ đạo, nàng điểm nhẹ mũi chân, thân hình đột nhiên nhảy lên, nâng đầu gối đụng trúng hàm dưới của nó.

“Rắc!”

Hàm dưới vỡ vụn, đầu nghiêng gập với góc độ kỳ dị, cả con quái vật như diều đứt dây mà rơi xuống, hoàn toàn bất động trên mặt đất.

Kẻ dị biến thứ ba vừa mới áp sát, còn chưa kịp thực hiện động tác tấn công, Zero đã như bóng ma hiện đến phía sau hắn, xoay người mà đá một cước.

Cánh tay dài như xúc tu như thể bị dòng nước áp suất cao cắt đứt, tên quái nhân kêu thảm muốn lùi lại nhưng đã không kịp. Thiếu nữ xoay người theo sát, một cùi chỏ đánh vào vị trí trái tim, cả con quái vật lập tức nổ tung từ trung tâm, hóa thành một bãi sương máu.

Sự kinh hoàng trong nhà hát còn chưa lắng xuống, trận chiến trên sân khấu đã kết thúc trong vòng chưa đến mười giây.

Zero điểm nhẹ một chân để hóa giải lực, nàng cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, hơi nhướn mày.

Sức mạnh và tốc độ dường như mạnh hơn không ít, chẳng lẽ vì đã hoàn toàn nữ tính hóa rồi?