Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

(Đang ra)

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

Maruto Fumiaki

Hikari, một nữ sinh cao trung bình thường như bao người, đang dần nhận ra sự cuốn hút của người bạn thưở nhỏ.Gánh trên vai tình yêu đó, những chuyện hằng ngày giữa hai người trông thì lãng mạn nhưng l

8 241

Seeking Out My Mother in Another World

(Đang ra)

Seeking Out My Mother in Another World

藤原祐 Fujiwara Yuu

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi—Hatano Sui đã mất cha. Tôi được kể rằng mẹ tôi đã biến mất khi tôi còn nhỏ nên tôi bị bỏ lại trên thế gian này.

2 0

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

(Đang ra)

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

Senya Mihagi

Bắt đầu từ lời mời của cô gái ấy, một câu chuyện chung sống đầy lãng mạn pha chút hài hước đã được bắt đầu!

18 2942

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

249 41135

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

31 566

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? - Chương 60 - Khúc Tụng Ca Kết Màn của Tội Nhân (4)

Khuôn mặt tiều tụy của Hoshino Kiyotaka xuất hiện trên màn hình lớn, sự sắc sảo từng làm mưa làm gió trên thương trường đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại lời cầu xin hạ giọng, mỗi chữ như được nặn ra từ kẽ răng, hèn mọn như bụi trần:

“... Kirara, con bé còn trẻ... chỉ là tức giận nhất thời, không hiểu chuyện... cầu thị trưởng đại nhân ngài rộng lượng.” Hắn khó khăn nuốt nước bọt, yết hầu kịch liệt cuộn lên, như thể thứ bị nuốt xuống không phải nước bọt mà là thanh sắt nóng bỏng:

“Nhìn vào việc gia tộc Hoshino xưa kia cũng từng cống hiến chút sức lực cho Đỗ Hoàng, xin ngài hãy nương tay, tha thứ cho con bé lần này...”

Khán đài im lặng như tờ, không khí ngưng trệ đến nghẹt thở, ngay cả tiếng thở dốc nặng nề cũng nghe rõ mồn một. Có người lộ vẻ không đành lòng mà quay mặt đi, có người nhếch mép lộ rõ sự khinh bỉ và chế giễu, nhiều người thì trống rỗng, vô cảm, như thể đang xem một vở kịch hoang đường không liên quan đến mình.

Trên khuôn mặt béo tốt của Thị trưởng, nụ cười kiểm soát tất cả vẫn chưa tan biến.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, màn hình lớn đột ngột khựng lại, khuôn mặt đau khổ cầu xin của Hoshino Kiyotaka lập tức trở lên méo mó.

Màn hình dừng lại, như thể thời gian bị một bàn tay vô hình siết chặt cổ, cưỡng ép nhấn nút tạm dừng, trong rạp hát nhất thời chỉ còn lại sự tĩnh lặng, ngay cả Reita và Hoshino Kirara trên sân khấu cũng có chút ngạc nhiên.

Nụ cười ung dung trên mặt Thị trưởng đột nhiên đông cứng, sự bất an nhanh chóng leo lên giữa hai hàng lông mày, sự dừng lại này không nằm trong kịch bản mà hắn đã viết.

Vài giây sau, màn hình lóe lên, dường như cuối cùng đã trở lại bình thường, nhưng nội dung hình ảnh không còn là lời cầu xin của Hoshino Kiyotaka nữa.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp được chăm sóc kỹ lưỡng của phu nhân thị trưởng ửng hồng mơ màng, ánh mắt quyến rũ như tơ.

Chiếc váy ren đen dài vốn đã ít vải trên người nàng càng bị kéo xuống eo, để lộ phần vai trắng nõn mịn màng và bộ ngực đầy đặn với đường cong kinh ngạc. 

Ống kính sau đó rung lắc dữ dội vài lần, mơ hồ có thể thấy nàng đang với một tư thế cực kỳ táo bạo, cưỡi trên người một nam tử trẻ tuổi không rõ mặt.

Điều khiến người ta máu dồn lên não hơn là giữa tấm thảm sang trọng mềm mại và những bộ quần áo vương vãi xung quanh họ, còn có vài thân ảnh nam nữ trần truồng đang điên cuồng quấn quýt, rên rỉ khó nghe giữa tiếng thở dốc nặng nề liên tục vang lên, thông qua hệ thống âm thanh vòm của rạp hát, truyền đi rõ ràng khắp mọi ngóc ngách như ma âm rót vào tai.

“Bé yêu, em có biết không? Bây giờ mỗi lời nhóc nói, mỗi hành động nhóc đang làm... thị trưởng đều đang chăm chú nhìn và nghe đó. Lão ta, thích nhất là lén lút nhìn trộm cảnh chị và người khác ‘gặp gỡ’ trong những dịp trang trọng như này.”

Dưới khán đài trước tiên là một sự im lặng chết chóc, như thể thời gian bị ngưng đọng. Ngay sau đó, bùng nổ những tiếng ồn ào và la hét như sóng thần!

“Thị trưởng lại có sở thích này sao!?”

“Thật hay giả!?”

“Trời ơi, cái này cũng quá biến thái rồi...”

“Ta đã ghi lại rồi! Mau chụp mau chụp!”

Các phóng viên dưới khán đài điên cuồng nhấn nút chụp, tiếng tách tách vang lên như mưa rào, có quan chức cấp cao của thành phố rút điện thoại ra cố gắng xử lý khủng hoảng khẩn cấp, nhưng lại phát hiện tín hiệu đã bị chặn, nhiều khán giả khác thì ngây như phỗng, hoặc kinh hoàng tột độ, hoặc hả hê, toàn bộ khán đài như một tổ ong khổng lồ sôi sục rơi vào hỗn loạn.

Ngay cả Hoshino Kirara đang ở tâm bão cũng hoàn toàn ngây người, cảnh tượng này không phải là tài liệu Lâm Phong đưa cho nàng, vậy bộ phim đủ để đóng đinh Thị trưởng lên cột trụ sỉ nhục này là ai phát ra?

“—Cạch!” Nàng còn chưa kịp phản ứng, một tia sáng vàng đột nhiên vụt ra từ phía sau sân khấu, nhanh đến mức mắt thường khó phân biệt.

Reita từng bước tiến ra từ mép sân khấu, bộ giáp hiệp sĩ bao quanh cơ thể nàng vẫn còn lưu lại ánh sáng vàng lập lòe chưa tan hết. Trên màn hình treo xa xa, vài giọt chất lỏng đen đục đang nhỏ xuống chậm rãi theo những vết chém sâu hoắm, bốc lên làn khói xanh độc hại — tàn tích của các linh kiện điện tử bị nung chảy, để lại mùi khét cháy sặc sụa lan khắp không gian.

Kỵ sĩ đứng vững trên sân khấu, tất cả ánh mắt kinh hãi dưới khán đài đều bị nàng thu hút vào khoảnh khắc này.

“Những kẻ biết quá nhiều bí mật, tối nay, không một ai đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”

Nói xong, mũi kiếm giơ cao, trên mũi thanh trường kiếm hiệp sĩ đã bị gãy rồi lại ngưng tụ lại, đột nhiên bùng phát vạn trượng kim quang!

“Chết đi.”

Vô số điểm sáng ma lực màu vàng kim phun ra từ thân kiếm, xoay tròn ngưng tụ trong không trung, lập tức hóa thành một trận mưa hoa quế vàng rực rỡ mang theo hơi thở tử vong nồng đậm. Mặc dù Kim Mộc Tê Kiếm đã gãy trong trận đánh vơi「Zero」, nhưng thanh kiếm sao chép trong tay Reita cũng không phải là vũ khí tầm thường!

Mỗi cánh hoa vàng đều lấp lánh như kim loại sắc bén, xoay tròn, bay lượn, nở rộ, như hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn, mang theo tiếng rít chói tai phủ kín trời đất, lao thẳng xuống những khán giả bình thường không có vũ khí dưới khán đài.

Phụt!

Một phóng viên trẻ tuổi ở hàng ghế đầu đang phấn khích hướng máy quay, biểu cảm hưng phấn trên mặt thậm chí còn chưa kịp thay đổi, một lưỡi dao vàng mỏng như cánh ve đã xuyên qua thái dương hắn, chỉ để lại một đường chỉ đỏ khó nhìn ra, cứ thế mà cướp đi tất cả sự sống.

“Ư…” Một phu nhân quý tộc ăn mặc lịch sự theo bản năng muốn kêu lên, một lưỡi dao xoay tròn cắt đứt cổ họng yếu ớt của nàng, máu tươi bắn ra cùng với các mô thanh quản bị vỡ, nhuộm chiếc áo lụa sang trọng thành những họa tiết đỏ tươi chói mắt.

“Chạy mauuuu—!!!” Tiếng gào thét tuyệt vọng cuối cùng cũng thoát ra khỏi cổ họng, đốt cháy nỗi sợ hãi điên loạn, đám đông như đàn kiến bị ném vào nồi nước sôi, hoàn toàn mất đi lý trí.

Ghế bị đổ, người già bị xô ngã, trẻ em bị dòng người hỗn loạn giẫm đạp, vô số người dẫm lên cơ thể những người ngã xuống, trèo qua lưng ghế cố gắng thoát khỏi địa ngục vàng đang cuồn cuộn này.

Tiếng la hét khóc lóc của đám đông, tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếng kim loại biến dạng… đủ thứ âm thanh rợn người lập tức hòa thành khúc dạo đầu của địa ngục, bắt đầu vang lên trong rạp hát.

“Chết tiệt, để ta biến thân, con mèo đần!”

Đông Phương Thừa ở hậu trường nóng như lửa đốt, nhưng dù hắn có nhét viên pha lê vào thiết bị đầu cuối thế nào đi nữa thì hắn vẫn không thể biến thân.

“Ngươi hẳn phải hiểu rõ tầm quan trọng của lần biến thân này meo, nếu đã đi bước này, ngươi sẽ không thể quay đầu lại được nữa meo.” Giọng con mèo đen vẫn ung dung, như thể địa ngục trần gian trước mắt không liên quan gì đến nó.

“Hơn nữa, ngươi không phải không thích người giàu có sao meo, khán giả đến xem buổi biểu diễn này đều là những người giàu có hoặc là quý tộc, họ chết đi chẳng phải đúng ý ngươi sao meo? Hay là ngươi muốn đánh cược cuộc sống của mình vì những kẻ luôn đạp lên đầu người khác sao meo? Đây có phải là lý do để ngươi chiến đấu không meo?”

Đông Phương Thừa nhất thời im lặng, ngón tay nắm chặt viên pha lê đen có chút tê dại.

“Hỗn xược—!”

Trên sân khấu, Hoshino Kirara trừng mắt nhìn Reita đang tàn sát khán giả xung quanh, hai mắt như thể sắp nứt ra, nàng vắt kiệt chút ma lực từ sâu trong cơ thể, một lần nữa giơ súng, nòng súng rung lên vì ma lực quá tải, trên thân súng hiện lên những phù văn vàng cổ xưa và thô ráp.

“Song Tinh Hộ Tự!”

Hai viên đạn ma lực màu vàng kim đỏ rực với hình dạng kỳ lạ, như những ngôi sao chổi rực lửa mà thoát ra khỏi lòng súng, nhưng không phải để tấn công Reita, mà đồng loạt nổ tung giữa không trung, nơi sân khấu và khán đài đang hỗn loạn.

Ma lực vàng bắn ra không khuếch tán, mà như vật sống nhanh chóng kéo dài, ngưng tụ, tạo thành một lá chắn ánh sáng vàng hình bán cầu với phạm vi bao phủ cực lớn, trên đó lưu chuyển những vân sao dày đặc, cứng rắn chống lại cơn bão hoa quế tử thần.

Nếu nói Hoshino Kirara đã học được điều gì từ trận chiến suýt bị nghiền nát vừa rồi, ngoài việc Reita thật sự là một quái vật về chỉ số, thì đó chính là đừng bao giờ đối đầu trực diện với kẻ này, khả năng phòng ngự của nàng ta đủ sức nghiền nát mọi đòn tấn công của mình.

Vô số đóa hoa vàng xoay tròn với tốc độ cao đập mạnh vào lá chắn mà Hoshino dốc toàn lực chống đỡ, tiếng va chạm dày đặc như hàng ngàn cây búa thép đang điên cuồng nện xuống, mỗi lần đều bắn ra những tia lửa chói mắt.

Lực xung kích xuyên qua liên kết ma lực, trực tiếp truyền đến tứ chi và xương cốt của Hoshino. Nàng nghiến chặt răng, thậm chí còn nếm được vị tanh ngọt trào lên từ cổ họng, dội ngược từ ngũ tạng lục phủ. Mặt đất sân khấu dưới chân nàng phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, như đang oằn mình trước sức mạnh truyền xuống từ cơ thể nàng.

Trên bề mặt lá chắn, những vết nứt hình mạng nhện lan rộng điên cuồng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

“Đồ khốn khiếp, bọn họ đều là người bình thường, là người vô tội! Tín điều hiệp sĩ của ngươi đâu!?”

“Vô tội?” Nụ cười lạnh của Reita không chút gợn sóng, ma lực vàng vẫn không ngừng truyền vào thuật thức của mình,Khi họ sống trong một thời đại thái bình giả tạo, tận hưởng sự yên ổn đầy dối trá, thờ ơ và vô cảm trước những sự thật bị che giấu, những nạn nhân bị nuốt chửng… thì họ đã là tội nhân rồi. Họ là đồng phạm im lặng — là mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng tội ác!”

Hoshino Kirara đã không còn sức để tranh cãi, nỗi đau đớn như vô số cây kim thép nung đỏ đâm vào đầu dây thần kinh của nàng, cảm giác choáng váng do mất máu bắt đầu tấn công ý thức. Nàng chỉ có thể dùng hành động để thể hiện sự phản bác của mình.

Mỗi viên đạn ma lực chứa đựng ý chí bảo hộ đều phải được bắn ra chính xác, nhằm chặn đứng những lưỡi dao đang lượn vòng qua lớp lá chắn chính, nhắm vào điểm mù của đám đông hoặc cố phá hủy các vị trí yếu trên kết giới.

Mồ hôi lẫn máu thấm đẫm bộ đồ chiến đấu, mỗi lần giơ súng đều đi kèm với cơn đau xé cơ, mỗi lần bóp cò đều khiến cơ thể lung lay sắp đổ.

Nhưng nàng không thể từ bỏ, sau lá chắn là những đứa trẻ hoảng loạn, là những người già yếu ớt, là vô số công dân chỉ vì đến xem một vở kịch mà bị cuốn vào cơn bão hủy diệt này.

Trong mắt họ phản chiếu hình ảnh của nàng, đó là sự tuyệt vọng của người sắp chết đuối níu lấy khúc gỗ cuối cùng.

Nhưng Reita cũng nhìn ra giới hạn của Kirara, cơn mưa hoa vàng bắt đầu thay đổi quỹ đạo, không còn là áp chế trực diện, mà là cắt vào những khoảng trống phòng thủ với góc độ hiểm hóc hơn, buộc Kirara phải dùng ngày càng nhiều đạn và ma lực để bịt kín.

Một lưỡi dao hình cánh hoa xuyên qua phía bên phải của nàng, lướt qua mép lá chắn với nụ hôn của tử thần, Hoshino khó khăn phán đoán quỹ đạo, nghiêng người xoay eo hết mức có thể để quay súng bắn.

Đạn ma lực kịp thời khai hỏa, lưỡi dao nổ tung ngay khi sắp chạm vào đầu một phụ nữ đang xô ngã một đứa trẻ.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc mất tập trung để ứng phó này, kèm theo ba tiếng động nhẹ lạnh người của vật sắc nhọn xuyên qua da thịt, những cánh hoa đâm sâu vào vai trái, bụng phải và đùi của nàng.

Cơ thể nàng mất kiểm soát mà run lên, báng súng suýt tuột khỏi tay, bước chân loạng choạng quỳ một gối xuống đất.

Máu loang ra dưới ánh đèn, chảy trên chiếc ủng chiến đấu vốn trắng tinh của nàng giờ đã dính đầy máu và tro bụi, len lỏi vào khe thảm, lặng lẽ nhuộm đỏ sàn gỗ.

Thiếu nữ thở dốc kịch liệt, cơ thể run rẩy không kiểm soát vì kiệt sức và đau đớn, nhưng đầu nàng vẫn ngẩng cao, đôi mắt nhuốm máu nhưng quật cường vẫn ghim chặt vào Reita.

“... Ngươi... ngươi dám làm tổn thương bọn họ...” Giọng Hoshino Kirara khàn đặc, vụn vỡ, mỗi chữ như được nặn ra từ lồng ngực đã vỡ vụn đi kèm với bọt máu: “Ta... tuyệt đối sẽ không... tha cho ngươi!”

Đáp lại nàng là thân ảnh Reita bước tới, thanh kiếm hiệp sĩ được ngưng tụ lại đang giơ cao quá đầu, luồng khí xoáy điên cuồng quanh lưỡi kiếm, tạo thành một vòng xoáy vàng kim khổng lồ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Kẻ phản bội, sự phán xét của ngươi đã đến.”

Không khí đột ngột lạnh đi, vạn vật tĩnh lặng.

Hoshino Kirara giơ cánh tay trái còn nguyên vẹn bóp cò, nhưng họng súng chỉ phun ra một làn khói yếu ớt.

“…Đến đây... là hết rồi sao…”

“Kirara——!!!!”

Kèm theo một tiếng gào khàn đặc, Hoshino Kiyotaka, người bị kẹt trong đống đổ nát của dàn trống như một con búp bê rách nát, vậy mà lại cứng rắn thoát ra khỏi xiềng xích của máu và kim loại!

Cả đầu gối chân phải của người đàn ông bị vặn vẹo một góc kỳ dị, dưới ống quần rách rưới là vết thương be bét máu thịt, gần như có thể nhìn thấy xương trắng gãy nát, khóe miệng không ngừng trào ra bọt máu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở hoàn toàn, nhưng trong hốc mắt trũng sâu của hắn lại bùng cháy sự điên cuồng.

Ông lao ra, dùng chân trái còn nguyên vẹn chống đỡ, vắt kiệt chút sức lực cuối cùng, dùng thân thể tàn tạ của mình, trông có vẻ hài hước nhưng lại vô cùng bi tráng mà chắn trước con gái, đồng thời dang rộng hai tay, dùng thân thể cũng bị trọng thương đó, cố gắng che chắn hoàn toàn Hoshino Kirara.

Động tác đó vụng về, lúng túng, không hề có chút sức lực nào. Dưới những lỗ thủng trên bộ vest dính đầy máu, là một cơ thể cũng đầy vết thương.

Tuy nhiên chính cảnh tượng hài hước đó lại khiến kiếm của Reita dừng lại vài giây trong không trung, trong đôi mắt vàng luôn tĩnh lặng như giếng cổ chợt lóe lên một tia sáng mờ ảo.

Nhưng sự phán xét sẽ không vì thế mà kết thúc, ngay khoảnh khắc vòng xoáy vàng sắp xóa bỏ sự ngưng trệ, nuốt chửng cặp cha con đã kiệt sức trước mắt—

“Này, diễn đủ chưa?”

Reita bị giọng nói đột ngột, mang theo chút lười biếng và thiếu kiên nhẫn ấy làm cho toàn thân run lên, theo bản năng quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh—

Đôi mắt đen đó, không thể nghi ngờ.