Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sankaku no Asterism - Ore wo Oite Otona ni Natta Osananajimi no Kawari ni, Tonari ni Iru no wa Onaidoshi ni Natta Imoutobun.

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

38 1500

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

3 8

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

238 1154

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? - Chương 59 - Khúc Tụng Ca Kết Màn của Tội Nhân (3)

“Tên tội nhân như ngươi không đủ tư cách để phán xét kẻ khác.”

Xoẹt ——!

Tấm màn nhung đỏ thẫm của sân khấu đột nhiên bị một chùm sáng vàng thẳng tắp xé toạc, tiếng xé rách chói tai như thể chính sân khấu đang rên rỉ đau đớn. Vải nhung đỏ sẫm bị cắt gọn gàng lẫn với bụi gỗ và bột xi măng bay lả tả, như thể một cơn mưa máu bi tráng đang đổ xuống.

Dưới hàng ngàn đôi mắt kinh hoàng và chấn động của khán giả, một bóng người xông qua lớp bụi bay lả tả, tắm mình trong ánh đèn sân khấu đổ xuống từ trần nhà.

“Reita… quả nhiên chưa chết.” Đông Phương Thừa tặc lưỡi, hình ảnh cuộc đấu với kẻ này lần trước vẫn còn sống động trong tâm trí hắn.

Ma Pháp Thiếu Nữ mới nổi,「Golden Needle」, khoác lên mình bộ giáp kỵ sĩ uy phong lẫm liệt, lấp lánh ánh sáng thần thánh, tay cầm trường kiếm, chậm rãi bước ra từ phía sau tấm màn bị xé rách.

Trên mặt nàng có thêm một vết sẹo đáng sợ do trận chiến với「Zero」lần trước, dưới ánh đèn sân khấu, nó càng làm tăng thêm vẻ kiên nghị và sát khí sắt lạnh cho khuôn mặt.

【Justice Needle — Pierce!】

Ánh sáng vàng thần thánh bùng nổ từ mỗi khe hở của bộ giáp, chiếu sáng toàn bộ sân khấu nhà hát, cường độ mãnh liệt đến mức không khí ở rìa sân khấu cũng xuất hiện những gợn sóng vàng méo mó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ánh sáng vàng này va chạm dữ dội với ánh sáng rực cháy trên người「Golden Comet」 đối diện, bài xích lẫn nhau, đè ép lẫn nhau.

Trường kiếm trong tay Reita từ từ nâng lên, mũi kiếm khóa chặt Hoshino Kirara, người đang tung bay ở trung tâm sân khấu.

“Tại đây tuyên bố,” Reita cất tiếng: “Ma Pháp Thiếu Nữ Hoshino Kirara, kẻ mang sức mạnh bảo hộ nhưng lại che giấu trong tim nọc độc phản nghịch — đã công khai lan truyền những tin đồn hư ảo, cố ý kích động dân chúng ngu muội sinh lòng oán hận. Hành vi của cô ta không chỉ là sự sỉ nhục đối với vinh quang của Đỗ Hoàng, mà còn làm lung lay nền tảng của trật tự. Tội danh này — không thể tha thứ.”

Mũi kiếm của nàng sáng lên ánh vàng rực rỡ, hội tụ tại một điểm ở mũi kiếm, tạo thành một mặt trời chói mắt.

“Mũi kim châm vàng sẽ phán xét tội của ngươi!”

Mặt sàn gỗ dưới chân Reita bị giẫm mạnh, lập tức nứt ra thành một hố lõm cháy đen to bằng miệng bát, khói xanh bốc lên nghi ngút. Bóng dáng nàng để lại trên võng mạc mọi người một tàn ảnh vàng rực rỡ, xé toạc không khí mà tan biến. Còn bản thân nàng thì đã dịch chuyển tới ngay trước mặt 「Golden Comet」.

Không hoa mỹ, không một động tác thừa. Chỉ là một nhát chém thuần túy, trực diện, hội tụ toàn bộ sức mạnh!

Hoshino Kirara rõ ràng không ngờ tốc độ của Reita lại khủng khiếp đến thế. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, đồng tử xanh băng của nàng co rút lại. Nàng chỉ kịp bóp cò — mũi kiếm và viên đạn ma lực vừa mới hình thành đã va chạm trực diện.

Sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hòa lẫn ánh sáng vàng thần thánh và ngọn lửa hủy diệt màu vàng rực, như một cơn bão mất kiểm soát, bùng phát dữ dội từ giữa điểm va chạm.

Sàn gỗ nguyên khối ở trung tâm sân khấu lập tức bị xé toạc và nghiền nát, khung sắt lớn bằng miệng bát vặn vẹo gãy nát trong tiếng rên rỉ của kim loại. Mảnh gỗ cháy, pha lê vỡ vụn từ đèn, cùng tàn tích đạo cụ sân khấu bay tán loạn khắp nơi…

Toàn bộ sân khấu như bị một con quái vật vô hình ngoạm mất một mảng, để lại một hố cháy đen khổng lồ, rìa còn đang âm ỉ bốc khói.

Gần như cùng lúc với vụ nổ, vô số bức tường năng lượng bán trong suốt bất ngờ sáng rực lên trên vòm nhà hát, đan xen chằng chịt thành một lá chắn khổng lồ hình tổ ong, phong tỏa toàn bộ khu vực sân khấu, cách ly hoàn toàn dòng năng lượng hỗn loạn và những mảnh vỡ bay tán loạn.

Tiếng còi báo động chói tai vang lên, như tiếng thét cuối cùng của một sinh vật hấp hối, át đi mọi tiếng la hét, hỗn loạn trong khán phòng.

Trong phòng điều khiển của nhà hát lớn, tất cả các màn hình đang phát sóng hình ảnh khu vực sân khấu lập tức bị che phủ bởi những đốm tuyết trắng chói lóa, rồi nhanh chóng chuyển sang một màu đen chết chóc. Giao diện truyền tín hiệu liên tục nhấp nháy đèn đỏ cảnh báo, mùi nhựa cháy khét lẹt lan khắp phòng.

Kỹ thuật viên trưởng tuyệt vọng đấm mạnh xuống bảng điều khiển: “Chết tiệt! Tín hiệu bị cô lập rồi, tất cả các đường dây đều bị nung chảy, không thể gửi bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào!”

Tuy nhiên, cuộc tử chiến bên trong sân khấu mới chỉ vừa mở màn.

Súng hỏa mai của「Golden Comet」lóe lên ánh lửa, những viên đạn ma lực xé toạc không khí phát ra tiếng rít chói tai, dệt thành một tấm lưới vàng hủy diệt, cố gắng đẩy lùi kỵ sĩ đang bước đến gần.

Bóng dáng Reita hóa thành một luồng sáng vàng thuần túy, kkhi vung lên không còn tạo ra tiếng gió, mà phát ra những tiếng vang nặng nề trong không gian, mỗi lần vung kiếm đều kéo theo một vòng cung kiếm cô đọng như vật chất thực sự, ánh kiếm cuộn trào như sóng thần, dồn dập tiến tới không ngừng nghỉ. 

Những viên đạn ma lực bay tới hoặc bị chém nổ ngay giữa không trung, vỡ tung thành những quả cầu lửa hỗn loạn, hoặc bị năng lượng vàng bao quanh cơ thể Reita làm lệch hướng, hòa tan trước khi chạm đích.

Mặc dù mỗi phát súng của Hoshino Kirara đều mang ý chí kiên quyết, nhưng tình thế của nàng như dã thú bị nhốt trong lồng.

Trái lại, mỗi bước tiến của Reita, mỗi nhát kiếm nàng ta vung ra, đều hoàn hảo như đã được tính toán, bất kể là kiểm soát khoảng cách, nắm bắt thời cơ, hay vận dụng sức mạnh, trong mắt Kirara thì Reita đã đã vượt xa phạm trù của con người.

Kinh nghiệm chiến đấu của nàng, trước cỗ máy hình người mang tên “Chính nghĩa” này, bỗng trở nên nhợt nhạt và yếu ớt. . Lúc này, thứ duy nhất giúp nàng trụ vững trước làn sóng đao kiếm không ngừng ấy, chỉ còn lại ngọn lửa giận dữ và ý chí chưa từng lụi tắt trong lòng thiếu nữ.

Thế nhưng, sức mạnh tinh thần ấy cũng chỉ đủ để giữ cho nàng không lập tức bị nuốt chửng. Không gian hoạt động quanh nàng bị thu hẹp nhanh chóng, như một con bướm đã mắc vào lưới nhện — giãy giụa, tuyệt vọng.

Cuối cùng, Kirara bị dồn lùi về tận rìa sân khấu, bên cạnh khung kim loại đã vặn vẹo, biến dạng. Không còn đường lui.

Trường kiếm quét ngang, cắt đứt vài sợi tóc vàng bay lả tả bên thái dương của「Golden Comet」.

“Đây là sự giác ngộ của ngươi sao, tội nhân Hoshino Kirara?” giọng Reita vang lên bình thản, không mang lấy một chút mệt mỏi.

Mũi kiếm của nàng lặng lẽ lơ lửng trước cổ họng đang phập phồng dữ dội của 「Golden Comet」, khoảng cách chưa đầy nửa tấc. Kiếm khí sắc bén lạnh lẽo lướt qua da, để lại một vệt đau nhói như băng cắt, cảm giác tử vong gần đến mức có thể chạm tay vào.

Ánh mắt sắc bén của Reita xuyên qua khe hở mặt nạ, dường như muốn xuyên thủng linh hồn con mồi trước mắt: “Đây là chút ánh sáng méo mó cuối cùng của cây gỗ mục nhà Hoshino sao? Thật yếu ớt!!!”

Trên khán đài, thị trưởng như đang thưởng thức một vở opera đã được diễn tập vô số lần, nhàn nhã tựa lưng vào ghế tựa sang trọng, trong tay không biết từ lúc nào đã có một ly rượu cũ, chất lỏng màu hổ phách trong ly phản chiếu cảnh tượng hỗn loạn trên sân khấu. Trên khuôn mặt béo phì của hắn, nở một nụ cười đắc ý như đã kiểm soát được mọi thứ.

“Ừm, tuyệt vời thì tuyệt vời,” hắn chậm rãi mở lời, giọng nói được truyền rõ ràng đến sân khấu thông qua thiết bị khuếch đại định hướng dưới khán đài, mang theo sự trêu chọc và đắc ý như mèo vờn chuột, “nhưng là màn cuối cùng, rốt cuộc vẫn còn thiếu chút trọng lượng. Làm sao có thể khiến mọi người có mặt ở đây tận hưởng hết mình được chứ?”

Hắn giơ tay búng ngón tay: “Đã đến lúc để mỗi người chứng kiến đều thưởng thức kỹ càng, cái gọi là sự kháng cự của nhà Hoshino các ngươi rốt cuộc là chuyện gì.”

Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, phía sau sân khấu, bên cạnh tàn tích màn hình chính bị kiếm quang của Reita xé rách, một màn hình dự phòng nhỏ hơn, kèm theo tiếng bánh răng nghiến ken két và tiếng xích sắt kéo lê rợn người, từ từ nâng lên như một bia mộ đang trồi lên.

Hoshino Kiyotaka khi nhìn thấy màn hình đó sáng lên, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, toàn thân run rẩy dữ dội như sàng gạo: “Không! Đoạn video đó không thể… tuyệt đối không thể phát ra!!”

Ông ta gầm lên trong tuyệt vọng, bất chấp tất cả lao thẳng về phía trước. Nhưng chỉ một cái vung tay lạnh lùng, Reita đã tạo ra một luồng xung kích ma lực vàng, đánh bay ông ta như một món đồ vô dụng, đập mạnh vào dàn thiết bị nhạc ở rìa sân khấu. Giá trống kim loại nặng nề đổ sập xuống, chôn vùi ông dưới đống đổ nát.

Máu đỏ tươi nhanh chóng loang ra, ngoằn ngoèo trên mặt sàn thép không gỉ lạnh lẽo. Hoshino Kiyotaka đau đớn co giật, muốn kêu lên điều gì đó nhưng chỉ có bọt máu trào ra khỏi miệng.

“Phụ thân!!”

“Hừm, màn trình diễn tuyệt vời mới chỉ bắt đầu.” Thị trưởng thoải mái ngồi lại trên chiếc ghế mềm mại, nhẹ nhàng nhấn một nút đỏ không đáng chú ý bên tay, giọng điệu toát ra sự châm biếm lạnh lùng đến cực điểm.

“Yên lặng đi, tiểu thư Hoshino. Chương cuối cùng cao trào nhất, lẽ ra phải được diễn ra đúng như kịch bản chúng ta đã tỉ mỉ soạn thảo, diễn tập nhiều lần…”

Màn hình khổng lồ đột nhiên sáng lên ánh sáng trắng bệch, phản chiếu nỗi bi phẫn và tuyệt vọng trên khuôn mặt Hoshino Kirara.

“…một cách nghiêm ngặt.”