Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

(Đang ra)

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

Maruto Fumiaki

Hikari, một nữ sinh cao trung bình thường như bao người, đang dần nhận ra sự cuốn hút của người bạn thưở nhỏ.Gánh trên vai tình yêu đó, những chuyện hằng ngày giữa hai người trông thì lãng mạn nhưng l

8 241

Seeking Out My Mother in Another World

(Đang ra)

Seeking Out My Mother in Another World

藤原祐 Fujiwara Yuu

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi—Hatano Sui đã mất cha. Tôi được kể rằng mẹ tôi đã biến mất khi tôi còn nhỏ nên tôi bị bỏ lại trên thế gian này.

2 0

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

(Đang ra)

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

Senya Mihagi

Bắt đầu từ lời mời của cô gái ấy, một câu chuyện chung sống đầy lãng mạn pha chút hài hước đã được bắt đầu!

18 2942

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

249 41135

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

31 566

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? - Chương 56 - Đại lễ bắt đầu

“Dừng tay Kirara.”

Nhịp tim Hoshino Kirara như ngừng lại trong khoảnh khắc đó. Nàng chậm rãi quay người, ở cửa đứng là phụ thân nàng, người nắm tập đoàn Hoshino, hay nói đúng hơn là cựu chủ tịch Hoshino Kiyotaka.

Bộ vest đắt tiền lẽ ra phải chỉnh tề trên người ông giờ lại nhăn nhúm như thể vừa vớt ra từ đống đồ cũ. Râu ria lởm chởm chưa được cạo, đáy mắt là sự tĩnh lặng như nước tù. Ông không còn là vị lãnh đạo doanh nghiệp từng hô mưa gọi gió, khí thế bức người trong giới thương trường, mà giống một con rối bị số phận vò nát hết lần này đến lần khác, rồi lại được lắp ráp một cách vội vàng, ngay cả việc đứng thẳng cũng trở nên khó khăn.

“Ta không muốn tranh cãi với con.” Hắn bước vào, bước chân nặng nề như một xác sống. “Thứ trong két sắt… ta đã xử lý từ lâu rồi.”

“Xử lý rồi?!” Giọng Kirara vì sốc mà cao vút lên mấy tông, chói tai đến mức gần như xé toạc không khí ngột ngạt trong văn phòng này, “Đó là hy vọng cuối cùng của chúng ta! Sao cha có thể—”

“Nếu ta không xử lý, nó sẽ trở thành con dao giết chết cả gia đình chúng ta.” Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng đôi mắt đục ngầu, không rõ là mệt mỏi, hối hận, hay yếu đuối. “Bọn chúng đã hứa với ta, chỉ cần ta hợp tác, họ sẽ… không làm gì con.”

Hơi thở của Kirara đột ngột nghẹn lại, hốc mắt nàng tức thì đỏ hoe. “Phụ thân tin bọn họ sao? Phụ thân lại dám tin lời hứa của lũ cặn bã đó?! Bọn chúng đã cướp đi tất cả mọi thứ của nhà Hoshino, phụ thân còn dám đánh cược rằng bọn họ sẽ đại phát từ bi mà tha cho chúng ta?”

Hoshino Kiyotaka không biện giải, chỉ khẽ nói: “Không phải đánh cược, Kirara… Ta… nhà Hoshino đã không còn con bài nào nữa rồi.”

Không khí tức thì đông cứng, đèn khẩn cấp trên trần nhà “ù ù” vang lên, phát ra tiếng ồn liên tục và đơn điệu, như thể đang vô tình chế giễu chút thể diện đáng thương còn sót lại của hai cha con.

Thân thể Kirara mềm nhũn, gần như đổ sụp xuống bàn làm việc, ngón tay bấu chặt vào mép bàn lạnh lẽo để không hoàn toàn ngã quỵ, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức: “Mẫu thân đã ra đi như thế nào, người quên rồi sao?”

“Phụ thân còn nhớ lúc quỳ trước linh cữu của bà ấy đã nói gì không? ‘Nhà Hoshino chúng ta, vĩnh viễn không cúi đầu’, chính người đã nói câu đó, chính người đã khóc như nào, người còn nhớ không?”

Hoshino Kiyotaka cụp mi mắt xuống, giọng nói trầm thấp và run rẩy như thể bị cào ra từ sâu trong cổ họng, hòa lẫn với máu và nước mắt, “Ta nhớ… Ta cũng muốn giữ lời hứa đó, nhưng ta… ta già rồi. Kirara, ta đã đánh mất mẹ của con, cũng mất đi tập đoàn, bây giờ ta… ngay cả dũng khí tự sát cũng không còn.”

Kirara nhìn người phụ thân mà nàng từng vô cùng kính trọng, coi như thần tượng, giờ đây lại giống một cái vỏ rỗng khô héo, ngay cả bóng dáng cũng co rút lại.

“Họ nói, nếu con bằng lòng tối nay đến nhà hát… đích thân xin lỗi thị trưởng, cầu xin sự tha thứ của hắn, họ… sẽ cho con một con đường sống.” Giọng Hoshino Kiyotaka thấp hèn như đang cầu xin, “Kirara… cầu xin con... cứ coi như là cho cha một lời giải thích.”

Nàng thiếu nữ cúi đầu, hai vai hơi run rẩy. Sự im lặng kéo dài rất lâu, lâu đến khi nàng ngẩng đầu lên, nước mắt trong mắt đã khô cạn.

“…Được.”

Hoshino Kiyotaka sững sờ, trong mắt hiện lên một tia nhẹ nhõm đáng thương.

Nàng đi ngang qua hắn, dừng lại ở cửa, cuối cùng nhìn bức tranh sơn dầu núi tuyết khổng lồ trên tường. Đó từng là biểu tượng niềm tin của gia tộc, giờ đây nhìn lại chẳng qua chỉ là một tấm màn che đậy sự thối rữa và hèn nhát.

“Con sẽ đi.” Nàng thầm nhủ trong lòng, “Nhưng… không phải để cầu xin, mà là để kết thúc tất cả.”

Ở một góc mà Hoshino Kiyotaka không chú ý, Kirara lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, vài tin nhắn bay đến Đông Phương Thừa cách đó hàng chục cây số.

Đêm đã khuya, Nhà hát lớn thành phố Đỗ Hoàng đèn đuốc sáng trưng, như một viên kim cương rực rỡ nhưng giả dối ở trung tâm thành phố.

Mái vòm bằng lưu ly lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, trên thảm đỏ trước cửa, giới truyền thông đã xếp hàng chỉnh tề, đèn flash liên tục nổ ra, tham lam ghi lại từng chiếc xe sang trọng đang tiến đến và những gương mặt quyền quý trên xe.

Hoshino Kirara yên lặng ngồi ở hàng ghế sau của xe lễ tân, mặc một chiếc đầm dạ hội nhung màu xanh sapphire, đó là chiếc váy mà phu nhân thị trưởng đặc biệt cho mượn, một bộ lễ phục được may đo riêng cho vật tế.

Cổ áo trễ quá mức, xẻ tà gần như cao đến tận đùi, từng đường cắt may đều tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng cũng đầy ý nghĩa sỉ nhục.

Tóc nàng được búi gọn gàng không một sợi thừa, chiếc vòng cổ được đính vô số hạt kim cương vụn lấp lánh trên cổ nàng, nhưng lại giống một chiếc gông cùm lạnh lẽo.

Đèn flash bên ngoài cửa xe nhấp nháy liên tục, khiến bên trong xe lúc sáng lúc tối. Hoshino Kiyotaka ngồi cạnh con gái, khoác trên mình bộ vest lịch sự, nhưng thần sắc đã suy sụp.

Hắn không dám nhìn mặt con gái, chỉ cúi đầu nghịch cổ tay áo, đôi tay từng ký hàng tỷ hợp đồng, giờ đây lại run rẩy không ngừng.

“Lát nữa... chúng ta sẽ vào từ lối vào phía Tây... tránh mặt tiền sân khấu chính.” Hắn nói một cách đứt quãng, “Họ đã sắp xếp phòng riêng ở tầng hai... thị trưởng sẽ để chúng ta lên sân khấu vào giờ nghỉ giữa hiệp… Con... con hãy nhớ những lời ta đã viết trong thẻ gợi ý…”

Kirara không đáp lời.

Nàng chỉ từ từ đưa tay, từ khe hở bên sườn váy lấy ra viên bảo châu pha lê màu vàng được nàng buộc chặt vào mặt trong đùi bằng vớ lụa, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Lạnh lẽo, quen thuộc, như một đốm lửa đã tắt.

“Phụ thân, lúc con còn nhỏ, người còn nhớ mình đã nói gì với con không?” Giọng nàng bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc dao động.

Bị cắt ngang, Hoshino Kiyotaka ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn nàng, thần sắc của con gái trước mặt thờ ơ, nhất thời lại có chút xa lạ.

“Phụ thân từng nói, ‘Người của gia tộc Hoshino, coi tôn nghiêm là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.’”

Trong xe tức thì chìm vào sự tĩnh lặng.

Sắc mặt Hoshino Kiyotaka lúc xanh lúc trắng, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ và hối hận, môi mấp máy vài lần, nhưng không nói được một lời nào.

Chiếc xe từ từ dừng lại, trước cửa nhà hát đèn đuốc sáng trưng, thị trưởng đang đích thân đứng đó đón tiếp, bên cạnh vây quanh một đám quyền quý và đầu sỏ quân cảnh của Đỗ Hoàng, như một buổi lễ long trọng đã được diễn tập trước.

Kirara mở cửa xe, bước xuống bằng đôi giày cao gót bạc. Tất cả đèn flash đồng loạt bật sáng vào khoảnh khắc này, đóng băng khuôn mặt tinh xảo nhưng vô cảm của nàng.

Nàng mỉm cười, thiên kim của gia tộc Hoshino ntừ lâu đã quen với việc đeo lên chiếc mặt nạ mỉm cười.

Nhưng bàn tay còn lại của nàng, vẫn luôn nắm chặt viên pha lê lạnh lẽo đó, không hề buông lỏng chút nào.

Màn sân khấu từ từ khép lại, màn đầu tiên của vở opera kết thúc mỹ mãn trong bản giao hưởng hùng tráng.

Khán phòng bùng nổ những tràng pháo tay lịch sự, nhiệt liệt, nhưng hậu trường nhà hát lại là một cảnh tượng căng thẳng và hỗn loạn, hoàn toàn đối lập với sự huy hoàng của tiền sảnh.

Đông Phương Thừa đi theo sau phu nhân thị trưởng, xuyên qua tiếng trò chuyện ồn ào của nhân viên đoàn kịch và tiếng ồn chói tai của việc vận chuyển thiết bị ánh sáng, được nàng dẫn thẳng vào một căn phòng có biển đề “Phòng trang điểm VIP”.

“Đây là nơi riêng tư nhất, cũng là nơi an toàn nhất.” Phu nhân thị trưởng cười quyến rũ, ngón tay lướt trên tay nắm cửa lạnh lẽo, “Ngay cả đặc sứ của Nữ Vương bệ hạ, cũng sẽ không biết chúng ta đã chơi gì ở đây.”

Cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại trong tay nàng, cũng cách ly mọi tiếng ồn ào bên ngoài.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người nàng như không có xương, mềm mại tựa vào Đông Phương Thừa. Những ngón tay thon dài của người phụ nữ móc vào chiếc cà vạt hơi lệch của hắn, dùng sức kéo xuống, buộc Đông Phương Thừa phải hơi cúi đầu, đối mặt với đôi mắt đào hoa lấp lánh vẻ bệnh hoạn vì hưng phấn của nàng.

“Sao vậy, bé cưng?” Nàng cười, bàn tay kia đã không nhanh không chậm trượt xuống khóa kéo bên sườn váy của mình, “Bé cưng không phải nói sẽ tặng thị trưởng tiên sinh một bất ngờ ‘kích thích’ sao? Đến đây, đừng nóng vội, ống kính ở ngay đó.” Nàng khẽ gật đầu, ánh mắt mờ ám rơi vào chiếc camera mini không hề che giấu ở góc phòng.

Đông Phương Thừa không động, chỉ để mặc cơ thể mềm mại, tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc của đối phương áp sát vào mình, tay phải rụt vào trong ống tay áo bận rộn làm gì đó.

Vài giây sau, hắn đưa tay ra, nhưng không phải ôm lấy nàng như phu nhân Thị trưởng mong đợi, mà không nhanh không chậm kéo chiếc ghế có đệm nhung mềm mại trước bàn trang điểm ra, tự mình ngồi xuống, một tay chống cằm, nụ cười trên mặt ẩn hiện.

“Ta quả thật rất gấp.”

“Ừm?” Phu nhân Thị trưởng sững sờ, vẫn chưa kịp phản ứng.

Giây tiếp theo, một thanh kim loại màu đen “cạch” một tiếng bật ra từ ống tay áo lễ phục, đầu trước phát ra hồ quang điện màu xanh trắng, nổ tung trong phòng trang điểm tối tăm, phát ra tiếng “xì xì”!

Đông Phương Thừa đột ngột ra tay, trước khi người phụ nữ kịp phản ứng, đã hung hăng đâm thanh dùi cui điện vào bộ ngực trắng nõn đầy đặn, lộ ra ngoài do trang phục hở hang của phu nhân Thị trưởng, không chút do dự nhấn nút khởi động.

Cơ thể phu nhân Thị trưởng đột ngột co giật, nụ cười quyến rũ trên mặt tức thì bị xé toạc thành kinh hoàng và đau đớn, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, nàng liền tức thì mất đi ý thức, đổ sụp xuống đất như một vũng bùn.

“Trăm nghìn võ nghệ, điện giật vấn đỉnh.”

Đông Phương Thừa bình tĩnh cất thanh dùi cui điện, lấy điện thoại ra gọi: “Lâm Phong.”

“Alo.” Đầu dây bên kia, là giọng Lâm Phong hơi nhiễu.

“Hệ thống nghe lén của mày vẫn hoạt động chứ?”

“Đương nhiên… Không đúng, mày phát hiện ra từ khi nào?” Lâm Phong ở đầu dây bên kia rõ ràng bị giật mình.

“Đừng nói nhảm.” Đông Phương Thừa nghiến răng, giọng nói hạ cực thấp, cũng kìm nén sự tức giận sắp bùng nổ, “Ngay lập tức kết nối video và âm thanh mà điện thoại của tao thu được một giờ trước, vào màn hình lớn trên sân khấu chính của Nhà hát lớn Đỗ Hoàng. Tao có một ‘đoạn phim đặc sắc’ ở đây, muốn tất cả khán giả của Đỗ Hoàng đều được ‘thưởng thức’ thật kỹ.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là một tiếng thở dài.

“Mày chắc chắn muốn làm như vậy sao?”

Đông Phương Thừa không trực tiếp trả lời. Hắn chỉ cúi đầu, nhìn phu nhân Thị trưởng đã bất tỉnh trên sàn, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm đậm và vẻ hồng hào bệnh hoạn.

Ả ta và chồng của ả, cùng với những kẻ quyền quý đạo mạo kia, có nên bị trừng phạt như vậy không?

Có chứ.

“Kết nối đi,” hắn nhàn nhạt nói, “Buổi diễn hay sắp bắt đầu rồi.”

Đông Phương Thừa đứng dậy, ánh mắt hướng về phía sân khấu ngoài cửa sổ.

Ở nơi đó, Hoshino Kirara cũng sắp lên sân khấu, đại diện cho gia tộc đã cúi đầu dưới tay lũ ác nhân, hèn mọn tạ tội trước toàn bộ quyền quý của Đỗ Hoàng và vị thị trưởng cao cao tại thượng, trước toàn bộ liên minh lợi ích chính trị và thương mại của Ouroboros đã đẩy gia đình nàng vào vực sâu.

Và hắn, sẽ vào thời điểm thích hợp nhất, tự tay châm ngọn lửa đầu tiên, cũng là ngọn lửa rực rỡ nhất, dành cho lễ tạ tội long trọng này.

Đồng thời cách đó hàng chục cây số, trong biệt thự riêng của Kiryu, Lâm Phong đang đứng giữa căn phòng bí mật tràn ngập tội ác và xa hoa. Hắn lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:

“Quả nhiên là vậy”.

Kiryu vừa tìm cớ quay về đại sảnh, có lẽ tổ chức lại có thông tin khẩn cấp nào đó, bỏ lại Lâm Phong một mình trong thế giới ngầm tội lỗi này, nhưng cũng vừa hay cho hắn cơ hội hành động.

Hắn quả thật đã sớm đoán được, với tính cách thà làm ngọc nát chứ không chịu làm ngói lành của A Thừa, sau khi biết được những gì Hoshino gia đã trải qua, lại tận mắt chứng kiến bộ mặt xấu xa của Kiryu và phu nhân thị trưởng, tuyệt đối không thể cứ thế bỏ qua. 

Vì vậy ngay từ khoảnh khắc họ xuống xe bước vào biệt thự Kiryu, Lâm Phong đã lặng lẽ thả hàng chục con chuồn chuồn cơ khí sinh học siêu nhỏ, để chúng lẻn vào mọi ngóc ngách của biệt thự, thu thập thông tin toàn diện không góc chết.

Mặc dù nhìn A Thừa và phu nhân thị trưởng lần lượt lên xe, nhưng với sự hiểu biết của hắn về người bạn thân, Đông Phương Thừa tuyệt đối không phải loại người phàm tục say rượu rồi bị tiểu nhân chiếm thế thượng phong, đôi mắt lạnh như băng kia cũng xác minh suy đoán của hắn.

Đồng thời Lâm Phong cũng tiện tay hack vào hệ thống giám sát an ninh hàng đầu của biệt thự Kiryu được mệnh danh là “kiên cố như thành đồng”, tiện tay đóng gói và mã hóa tất cả các bằng chứng tuyệt vời đủ để đóng đinh Kiryu và những kẻ đứng sau hắn, rồi trực tiếp gửi đến điện thoại của Đông Phương Thừa và Hoshino Kirara.

Còn về việc tại sao hệ thống an ninh thông dụng của tổ chức lại bị bẻ khóa dễ dàng như vậy? Bởi vì hệ thống này do hắn phát triển, đi cửa sau mà hắn để lại thì không tốn chút sức lực nào.

“Xong rồi.” Nhấn nút gửi, Lâm Phong vỗ tay, đi ngang qua mấy tên vệ sĩ được Kiryu để lại “bảo vệ” hắn, giờ đã bất tỉnh nhân sự.

Tiếp theo, hãy xem A Thừa chuẩn bị làm thế nào để kích nổ bất ngờ này.