Đông Phương Thừa lảo đảo chạy trốn về phòng khách bên ngoài, cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong lồng ngực và cơn giận không thể kìm nén gần như muốn thiêu đốt toàn bộ cơ thể hắn từ trong ra ngoài.
Những ánh mắt trống rỗng và vô cảm đó, những tư thế vặn vẹo và kỳ quái đó, những thiếu nữ chỉ còn lại cái xác sau khi bị tước đoạt linh hồn… từng cảnh tượng như những con giòi bám xương chết chặt trong đầu hắn, không thể quên, không thể thoát ra, giống như một con dao cùn đã gỉ sét, chậm rãi cắt vào từng dây thần kinh trong não hắn.
Hắn sải bước đi đến chiếc sofa trải da thú đắt tiền của Kiryu, vớ lấy chai rượu đỏ trông có vẻ đắt tiền trên xe đẩy. Hắn lúc này đã chẳng còn bận tâm đến cái nghi thức xã giao thượng lưu chết tiệt nào nữa, cũng lười để ý xem rượu đã đạt đến nhiệt độ thưởng thức tốt nhất hay chưa, trực tiếp dùng ngón cái bật nắp nút chai gỗ, ngửa đầu lên dốc một hơi mạnh.
Chất lỏng lạnh buốt, mang theo hương trái cây nồng nàn và vị chát gắt mạnh mẽ xối thẳng vào cổ họng hắn một cách thô bạo, trôi vào dạ dày, mang đến một cảm giác nóng rát ngắn ngủi và dữ dội.
Sự kích thích mạnh mẽ đó tạm thời trấn áp cơn buồn nôn gần như muốn trào ra từ cổ họng, cũng khiến ngọn lửa giận dữ gần như muốn thiêu rụi lý trí kia, nguội đi một chút.
Hắn dốc một hơi hết hơn nửa chai, mới hơi thô bạo dùng mu bàn tay lau vết rượu còn vương lại trên khóe miệng. Lồng ngực phập phồng dữ dội vì hơi thở gấp gáp, trong đôi mắt đen luôn mang vài phần xa cách kia, đã tràn ngập những tia máu đáng sợ.
Một chai không đủ, vẫn còn xa mới đủ.
Hắn như đang giận dỗi với chính mình, lại vớ lấy chai rượu đỏ thứ hai có màu sắc nhạt hơn một chút, dùng sức vặn nắp chai, lần nữa ngửa chai điên cuồng dốc vào miệng. Hắn cần cảm giác đau rát về mặt thể chất và sự tê liệt về mặt tinh thần để tạm thời gắn kết lại dây thần kinh đã căng đến mức sắp đứt của mình bằng cồn.
Hai chai rượu đỏ đắt tiền xuống bụng, cơn say nồng nàn dâng lên như thủy triều.
Má của Đông Phương Thừa ửng lên một màu hồng bất thường, tầm nhìn cũng bắt đầu có chút mờ ảo, thế giới nhìn ra ngoài như bị ngăn cách bởi một tầng sóng nước không ngừng lay động, bước chân của hắn càng thêm lảo đảo, phải vịn vào quầy bar bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.
“Khụ khụ… Hình như uống mạnh quá, mẹ kiếp—”
Ngay lúc này, một mùi nước hoa nồng nặc gần như đầy tính khiêu khích lặng lẽ len lỏi vào mũi. Mùi hương ngọt ngào này, lại có vài phần tương đồng kỳ quái với mùi hương trong phòng bí mật lúc nãy, chỉ là càng thêm… sống động, càng thêm ghê tởm, giống như một đóa hoa nở trên một thi thể đang thối rữa. Dạ dày Đông Phương Thừa lại cuộn lên một trận dữ dội.
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng giày cao gót gõ trên nền đá cẩm thạch từ xa vọng lại, nhịp điệu thong dong và tao nhã, mỗi nhịp đều như giẫm lên tim người.
Một người phụ nữ với bộ váy dài màu đỏ rực rỡ uyển chuyển bước vào. Thân hình người phụ nữ cao ráo và đẫy đà, biên độ uyển chuyển của bước chân vừa đủ để phác họa đường cong quyến rũ ở eo và hông của nàng. Chiếc váy dài xẻ tà rất cao, cặp chân ngọc thon dài được bọc trong chiếc quần tất lưới màu đen ẩn hiện giữa những lần vạt váy đung đưa.
Đông Phương Thừa nheo đôi mắt đã hơi mờ vì rượu lại, bóng dáng người phụ nữ trong tầm nhìn lắc lư vài lần, mới miễn cưỡng nhìn rõ thân phận của người phụ nữ trước mắt.
Phu nhân Thị trưởng thành phố Đỗ Hoàng, người “phụ nữ hoàn hảo” trên tin tức truyền hình luôn xuất hiện với hình ảnh đoan trang thục nữ, nhiệt tình với công việc từ thiện.
Tuổi thật của nàng đã ngoài bốn mươi, lúc này dưới ánh đèn trong nhà được điều chỉnh kỹ lưỡng và lớp trang điểm tốn nhiều tâm tư, lại vẫn trông quyến rũ phong tình như hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Khuôn mặt và vóc dáng đều được chăm sóc cẩn thận, không hề có dấu vết của năm tháng, ngược lại còn tăng thêm một loại phong vị chín muồi.
Nàng bây giờ, so với hình ảnh người vợ hiền mẹ tốt trên truyền hình, càng giống một cô gái tốt vừa từ một câu lạc bộ tư nhân lúc ba giờ sáng trở về.
“Ôi chao, đây không phải là cậu bé đáng yêu mà Lâm thiếu gia mang đến sao?”
Giọng người phụ nữ lả lơi đến tận xương tuy, nàng chậm rãi đến gần Đông Phương Thừa, kèm theo mùi nước hoa nồng nặc gần như muốn nôn của nàng như hình với bóng.
Nàng đi đến trước mặt hắn, duỗi một ngón tay thon dài được sơn móng tay màu đỏ tươi, nhẹ nhàng, mang theo vài phần trêu chọc nâng chiếc cằm hơi cúi xuống vì say của hắn lên. Động tác đó dịu dàng như đang an ủi một con vật nhỏ bị hoảng sợ.
“Một mình ở đây uống rượu giải sầu, thật vô vị quá. Muốn chị gái chơi với em trò gì kích thích hơn không?”
Ngón tay người phụ nữ dẫn dắt tầm nhìn của Đông Phương Thừa, từ từ trượt xuống dọc theo chiếc cổ trơn nhẵn của nàng, trượt đến nơi trắng nõn và sâu thẳm được chiếc váy dạ hội cổ chữ V màu đỏ làm nổi bật càng thêm kinh tâm động phách.
Con ngươi Đông Phương Thừa hơi co lại, đột ngột quay đầu đi, tránh né đôi môi đỏ mọng đang không ngừng tiến lại gần mang theo ý cười ngọt ngào, giọng nói khàn đặc vì rượu không chút che giấu sự ghê tởm: “Bác gái, bác đã có chồng rồi, có thể bình thường một chút được không?”
“Cậu em trai này thật đáng yêu, miệng thì nói không, nhưng cơ thể lại giống như đang câu hồn chị gái vậy.” Phu nhân Thị trưởng nghe vậy không những không tức giận, ngược lại còn cười đến rung rinh, tiếng cười sắc nhọn và giả tạo, như dùng móng tay cào mạnh lên kính, khiến màng nhĩ người ta đau nhói.
“Em có biết không? Bây giờ chị nói mỗi câu, mỗi hành động, đều đang được phát trực tiếp qua chiếc camera siêu nhỏ trên chiếc khuyên tai này, cho vị thị trưởng đang thưởng thức vở opera tao nhã ở nhà hát lớn thành phố Đỗ Hoàng đó.”
Nàng đưa đầu lưỡi khẽ liếm môi, trong đôi mắt trên tin tức luôn trông dịu dàng và hiền lành, lúc này không hề che giấu sự phấn khích vặn vẹo:
“Ông ta thích nhất là lén lút nhìn thấy cảnh chị và người khác... gặp gỡ trong những nơi trông có vẻ đoan trang tao nhã. Ông ấy nói, sự… ‘tự do phóng túng độc quyền’ chỉ thuộc về một mình ông ấy, mới là sự kiểm soát thật sự, cao thượng nhất.”
Tính công kích của Đông Phương Thừa cũng theo men rượu mà trỗi dậy: “Không hổ là chính trị gia, có thể dễ dàng nói nhưng lời như vậy. Để tôi đoán xem, em trai Kiryu bảo bối của bác gái, những người hầu nam trong nhà bác, và cả những vệ sĩ bên cạnh bác nữa, e rằng đều đã cắm cho lão háo sắc kia không chỉ một cái sừng rồi nhỉ? Sao các người không nghĩ đến việc sinh một đứa con trai đi, như vậy, không chừng còn có thể chơi lớn hơn một chút?”
“Ha ha ha, cậu em trai này thật là lanh lợi.” Nàng cười càng khoa trương, Đông Phương Thừa càng cảm thấy người phụ nữ này ghê tởm: “Nhưng chúng tôi quả thật rất thiếu những cậu nhóc vừa đẹp vừa bướng bỉnh như em. Khuôn mặt này của em, thật sự rất hợp khẩu vị của chị. Lại đây nào, đừng căng thẳng như vậy, để chị chăm sóc em…”
“—Tch, ha ha, ha ha ha ha!”
Đông Phương Thừa đột nhiên cười lớn, tiếng cười khàn khàn mang theo một sự điên cuồng bất ngờ, khiến Phu nhân Thị trưởng sững sờ, bàn tay đang vươn tới thiếu niên cũng dừng lại.
Hắn ngửa đầu nhìn ngọn đèn chùm pha lê xa hoa đến chói mắt trên trần nhà, cười đến mức gần như muốn chảy nước mắt.
Mức độ vô liêm sỉ của người phụ nữ trước mắt này lại một lần nữa làm mới tam quan của hắn.
Đạo đức và luân lý? Con ả đàn bà kia đều chẳng thèm để tâm. Và chính những người như ả ta này đã cướp đi cuộc đời của những thiếu nữ bị bày biện như nội thất kia, nghiền nát sự tôn nghiêm và tương lai của họ. Mà những trang sức trên cổ và tai của ả ta, giá cả lại là con số mà một gia đình công chức phải tích góp cả đời cũng không có được.
Hắn cười, cười thật lớn, rồi lập tức thu lại nụ cười, đôi mắt đen vì say mà có chút mơ màng kia đột nhiên trầm xuống, trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi đồng tử hơi mở to vì phấn khích và kinh ngạc của phu nhân thị trưởng, trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên lộ ra một nụ cười yêu dị: “Vì Thị trưởng đại nhân thích xem những thứ kích thích như vậy, vậy không bằng chúng ta làm cho tới cùng.”
“Ồ?” Phu nhân thị trưởng rõ ràng bị sự thay đổi đột ngột này của hắn khơi dậy hứng thú.
“Bây giờ chúng ta đi đến nhà hát lớn thành phố Đỗ Hoàng, ngay trước mặt Thị trưởng đại nhân, tổ chức một buổi phát sóng trực tiếp độc nhất vô nhị thực sự, thấy thế nào?”
Người phụ nữ nhìn thiếu niên trước mắt rõ ràng vì say mà ánh mắt mơ màng, hai má đỏ bừng, nhưng lại tỏa ra một luồng khí nguy hiểm chết người, phấn khích mà liếm môi.
Nàng ta lại không chú ý, nếu che đi nụ cười đầy cám dỗ kia, đôi mắt đen của thiếu niên đã lạnh lẽo như một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ.
“Phu nhân thấy thế nào?”
“Đương nhiên rồi! Bé yêu, chúng ta đi thôi, chị đã không thể chờ đợi được nữa rồi!” Nàng gần như không thể chờ đợi mà túm lấy cánh tay Đông Phương Thừa, lực đạo lớn không giống một quý bà quen sống sung sướng.
Đông Phương Thừa vẫn cười, mặc cho ả ta nắm lấy mình, lảo đảo chạy ra khỏi phòng khách, lao về phía chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ đang chờ nàng 24 giờ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, hắn có sát ý nặng nề với một người đến vậy.
Hắn đã chịu đựng đủ rồi.
Những kẻ được gọi là giới thượng lưu này, những tên cặn bã đứng trên đỉnh thành phố, ăn mặc bảnh bao, bề ngoài đạo mạo, tỏ vẻ thương cảm cho người đời, nhưng sau lưng lại là một đám quái vật còn tệ hơn cả những con thú uống máu ăn thịt tươi.
Bọn chúng chà đạp sự tôn nghiêm của người khác, biến từng thiếu nữ sống sờ sờ, từng có những ước mơ về tương lai thành những tác phẩm nghệ thuật để người khác thưởng thức và nô dịch.
Bọn chúng đã hủy hoại nhân phẩm, thân thể, thậm chí là sinh mệnh của những người bình thường, rồi lại cười lớn trong phòng tiệc, coi nỗi đau và tiếng kêu than của người bình thường là đề tài nói chuyện và gia vị thức ăn, mồm thì luôn nói về nhân nghĩa đạo đức, nhưng thực chất sau lưng lại là những chuyện dâm ô, tồi tệ hơn cả loài cầm thú.
Bọn chúng kéo màn sân khấu của nhà hát opera lên, thưởng thức những vở kịch tao nhã, vỗ tay tán thưởng cho những đạo đức giả dối đó, nhưng có ai biết, phía sau sân khấu, trong những căn phòng bí mật dưới lòng đất, trong những góc khuất không thể nhìn thấy của thành phố phồn hoa này, rốt cuộc đã ẩn chứa bao nhiêu máu vô tội và tiếng kêu gào tuyệt vọng, lại chôn vùi bao nhiêu tội ác tày trời không bao giờ có thể được thế gian biết đến?
「Ouroboros」cũng vậy, chính phủ thành phố Đỗ Hoàng cũng vậy, nếu tất cả đều là một bè một lũ kẻ ác, vậy thì chỉ cần nghiền nát tất cả bọn họ là được.
Hãy để bọn chúng đứng trên đài cao của tiếng cười và tiệc tùng, tự tay kéo màn mở đầu cho tang lễ của chính mình. Hãy để tất cả sự tà ác, tất cả sự giả tạo, tất cả những tên khốn tự cho mình là cao thượng, cùng với tất cả những gì bọn họ tự hào, đều biến thành tro bụi.
Còn về quân bài tẩy của hắn, thứ mà hắn gần đây mới phát hiện ra, lần trước Lâm Phong giúp hắn sửa điện thoại, tiện tay giấu vào một ứng dụng kỳ lạ.
Nếu nó thật sự có chức năng định vị GPS liên tục và ghi âm độ nét cao như những gì quyền hạn hệ thống hiển thị, thì “món quà lớn” này mà hắn chuẩn bị tặng, nhất định sẽ khiến cả thành phố Đỗ Hoàng kinh ngạc.