Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 72

Joo In mới lập tức lẩm bẩm.

“Với cả, không phải hôm nay Cheon Young có buổi chụp hình à?”

“A, đúng rồi!”

 Ban Yeo Ryung bắt đầu hưởng ứng theo như vừa bật nhớ ra, thế là chúng tôi chỉ kịp nhìn liếc qua nhau rồi nhanh chóng chạy đến. Vì đây là nhà vệ sinh nam nên tôi và Ban Yeo Ryung đứng chờ ở đằng xa còn Kwon Eun Hyung và Eun Ji Ho thì dũng mãnh xông thẳng vào đám đông.

Khi nhìn thấy màu tóc sặc sỡ của Kwon Eun Hyung và Eun Ji Ho, quần chúng xung quanh ngay lập tức nhận ra đây là mấy nhân vật nổi tiếng năm nhất và đồng loạt im lặng. Giọng nói của Yoo Cheon Young ngay lập tức vang lên, xuyên thủng bầu không khí im lặng đó.

“Mày là cái thá gì mà tự nhiên xen vào rồi làm loạn. Đ*t m*, mày thì biết cái đ*o gì.”

Yoo Cheon Young chửi thề kìa, tôi trắng mặt lẩm bẩm. Khi tôi quay đầu lại thì Ban Yeo Ryung và Joo In cũng đang sốc chẳng kém gì tôi. Tiếp đó giọng nói bén nhọn của Lee Luda lại tiếp tục vang lên.

“Đ*t, sợ mày khó chịu nên tao mới khuyên thôi, sợ mày khó chịu đấy!! Đã tốn 3 năm rồi mà cái mối quan hệ vẫn chẳng có tí hy vọng nào đấy còn gì?!”

“Mày chẳng biết cái quái gì về mối quan hệ giữa bọn tao nên mới nói thế đấy. Mày thì biết cái đ*o gì?”

“Ha, dù tao không biết nhưng cũng quá rõ ràng rồi còn gì?!”

“Không, mày chẳng biết cái gì cả. Đừng có nói bậy bạ. Đừng có ăn nói như thể mày biết hết về Ham Dan Yi.”

Yoo Cheon Young đang nói vậy thì lại im lặng một chút. Có lẽ dễ dàng đoán ra là ai đó đã xen vào rồi, hoặc cậu ấy vừa bị đánh.

Sau đó cậu ấy lại nói tiếp, với chất giọng lạnh lùng có phần khác với ban nãy.

“Tao chẳng có vấn đề gì với việc chỉ ở bên cạnh nhìn cô ấy cả, cũng chẳng có lòng tham. Dù mày không khuyên thì tao cũng đang đợi để từ từ tới gần cô ấy, sao mày cứ phải xen vào làm loạn? Cút đi.”

“Yoo Cheon Young. Cậu đang rối loạn lắm rồi.”

Giọng nói bình thản của Eun Hyung làm tôi giật mình. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Yoo Cheon Young giận dữ đến mức này, thế nên tự nhiên tôi lại nghĩ có phải hôm nay không phải lần đầu tiên hai người này đánh nhau không.

Sau đó Yoo Cheon Young lại nói tiếp, giọng nói bình tĩnh hơn ban nãy.

“Tao bảo mày bỏ cuộc đi. Như mày nói, người phải nhẫn nhịn 3 năm không phải mày mà là tao đây, sao mày có thể tự nhiên xuất hiện rồi nói thế này thế kia về bọn tao… A, bỏ cuộc đi!”

“Tôi không hiểu cậu đang nói về cái gì nhưng tôi biết cậu không phải người hay gây sự linh tinh. Dù biết rồi nhưng bây giờ cậu đang quá khích rồi đấy. Chỗ này không phải khu nhà vệ sinh của chúng ta mà là khu của năm 2, cậu hôm nay còn có một buổi chụp hình nữa. Sao, đã bình tĩnh hơn chưa?”

“……”

Không ai nói gì một lúc lâu, tiếng ầm ĩ cũng dần biến mất. Người đầu tiên ra khỏi đám đông năm 2 chật kín ấy là Lee Luda.

Cô ấy hất tay Eun Ji Ho ra, người thì thở hổn hển nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì gọi là ảo não. Thậm chí vẻ mặt của cô ấy còn hơi xanh xao và đờ đẫn. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là cô ấy là con gái, thế mà vào nhà vệ sinh nam đánh nhau cũng không cảm thấy kỳ lạ gì.

Cô ấy đi ra khỏi đám con trai đông nghịt và tiến về hướng này, nhưng khi chạm mắt với Ban Yeo Ryung thì cô ấy lại nhíu mày lại. Sau đó cô ấy chỉ quay ra nhìn tôi một lần rồi bỏ lên cầu thang mất.

Tôi đang chớp chớp mắt thì ngay lập tức thấy Eun Ji Ho đang đi đến với vẻ mặt chán nản. Tôi mới nói.

“Này, gì thế, Yoo Cheon Young sao lại đánh nhau?”

“Chịu luôn. Oa, cậu biết tôi nghĩ gì không? Từ đó tới giờ tôi chỉ được thấy Yoo Cheon Young nổi giận mấy lần, nhưng so với lần này vẫn còn muỗi lắm.”

“……”

“Một thằng ngày thường có vẻ lý trí nhất trong cả bọn lại mất hết lý trí mà xông vào luôn, thật sự không thể nghĩ tới nổi. Oa, đáng sợ thật đấy.”

“Rồi sao, Eun Hyung đâu?”

“Hình như chưa có vẻ gì của Yoo Cheon Young mà cậu ta chưa thấy đâu. Chẳng biết nữa, chắc sắp ra thôi. Nếu Kwon Eun Hyung thành công.”

Không thành công thì sao, Ban Yeo Ryung bên cạnh tôi mới lẩm bẩm với vẻ mặt trắng bệch.

Eun Ji Ho nhún vai rồi đứng qua bên cạnh tôi, vẻ mặt chẳng có vẻ gì là bối rối và cũng không có ý định ngăn Eun Hyung lại. Ngay sau đó Eun Ji Ho mới cong môi như tự nói với mình với vẻ thất bại.

“A, Yoo Cheon Young. Đã nghĩ đến chuyện cậu ta là người nổi tiếng bán mặt ăn tiền rồi, đến chiều tan học cũng bảo cậu ta đừng có đến, thế mà bây giờ, gì đây, lại đánh nhau ở đây à?”

“……”

Tôi nghe cậu ta nói vậy rồi lại quay ra nhìn cậu ta. Sau giờ tan học? Sau giờ tan học thì làm gì? Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Eun Ji Ho cuối cùng mới quay lại nhìn tôi. Xong cậu ta như giật bắn mình về chuyện gì đó nên mới xốc lại biểu cảm mà thản nhiên hỏi tôi.

“Gì. Sao, sao sao sao?”

“A, đúng rồi. Này, cậu còn dám hát bài hát con số cơ à? Rủa tôi chết cơ đấy. Cậu thật là.”

Tôi đánh đánh vào sườn cậu ta vài cái, nếu là ngày thường thì cậu ta đã giả vờ đau làm quá lên rồi nhưng chẳng hiểu sao bây giờ cậu ta lại chẳng nói gì. Eun Ji Ho chỉ hơi chần chừ, sau đó mới nhướn mày mà cười nghịch ngợm.

“Sao, đáng yêu quá nên cậu tưởng mình chết thật à?”

“Sợ thật đấy chứ? A, cậu biết cái đó không? Xe ngựa đã đi tới cửa chính rồi. Cái câu chuyện ghê ghê đấy ấy. Xe ngựa đi tới từng chỗ từng chỗ xong cuối bài hát là đi tới chỗ người nghe đang đứng.”

“A, tớ biết cái đó.”

Ban Yeo Ryung bên cạnh tôi mới trả lời. Thế là tôi lại nheo mày mà đánh Eun Ji Ho vài cái nữa thì tự nhiên cửa nhà vệ sinh lại ầm ĩ cả lên. Khi quay lại, tôi thấy Eun Hyung và Yoo Cheon Young cùng nhau đi ra. Trời, nhìn gương mặt của Yoo Cheon Young mà tôi vô thức rên lên một tiếng.

Có thể không vậy, từ lúc Lee Luda nhảy xuống từ tầng 2 là tôi đã nghi nghi rồi nhưng quả nhiên cô ấy đánh nhau cực kỳ giỏi. Mặt của Lee Luda hơi xanh xao một tí, nhưng mặt của Yoo Cheon Young cũng ngang bằng luôn. Cả hai đều vừa đánh vừa bị đánh bằng nhau thì phải.

Nhìn một bên má bị sưng lên của cậu ấy mà tôi há hốc mồm, thế là Eun Hyung kéo Yoo Cheon Young lại gần. Cậu ấy nhìn bọn tôi và nói.

“Chắc tiết học bắt đầu rồi, đi về lớp nhanh thôi. Để tôi đưa Cheon Young vào phòng y tế.”

“Này, này, đợi đã.”

Khi Eun Ji Ho vội vã gọi thì Eun Hyung mới quay đầu lại.

“Làm sao.”

“Sao tự nhiên cậu lại đánh nhau?”

Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa nhìn qua, không phải nhìn Eun Hyung mà là nhìn người đang không nói gì đứng sau Eun Hyung là Yoo Cheon Young.

Đôi mắt xanh đang hướng về phía này của Yoo Cheon Young vẫn yên ả không một gợn sóng như bình thường. Tôi nhìn vậy mới hơi thả lỏng một chút. Yoo Cheon Young vừa nhìn liếc qua tôi vừa trả lời Eun Ji Ho.

“Lee Luda nói như thể khoảng thời gian 3 năm Ham Dan Yi ở cùng chúng ta chẳng là cái gì vậy.”

“……”

“Tôi đang tính nhịn… Nhưng cuối cùng không nhịn được nên mới điên lên mà đánh cậu ta.”

“Thế là cậu ta mới đáp lại bằng cách ăn một trả một, hai bên bắt đầu đánh nhau.”

Eun Ji Ho trả lời như vậy với một vẻ trắng bệch. Tôi cũng không nói gì mà chỉ nhìn Yoo Cheon Young, trong đầu tôi lại hiện ra một ý nghĩ. Thế kết luận lại lý do đánh nhau là tôi đấy à?

Tôi đang mải nhìn bóng dáng của Yoo Cheon Young với vẻ mặt rối rắm thì cậu đã định đi theo Eun Hyung rồi tự nhiên quay lại nhìn tôi.

Khi chạm phải mắt cậu ấy, tôi mới hơi ngạc nhiên mà mở to mắt, lúc này cậu ấy chỉ thở dài một hơi và chậm rãi bước tớ trước mặt tôi. Cậu ấy nỏi.

“Cậu chẳng lẽ không biết lý do bọn tôi bỏ ăn trưa mà cứ tìm cậu trong suốt 40 phút à?”

“Ơ, ừ?”

“Cậu làm cho bọn tôi lo lắng cũng được. Chỉ cần nghĩ đến việc cậu tự chịu đựng đau khổ một mình là tôi đã bức bối đến mức chỉ biết thở dài rồi, cậu biết không?”

Giọng của cậu ấy nhanh hơn ngày thường và cũng như chứa đựng nhiều tình cảm hơn, nói vậy xong cậu ấy cũng chẳng thèm nghe câu trả lời của tôi mà cứ thế đi xuống cầu thang.

***

Yoo Cheon Young nhăn mày lại. Chiếc tăm bông có tẩm thuốc khử trùng nhấn vào vết thương ngay trên lông mày cậu ta.

Mặc kệ vẻ mặt đau đớn của Yoo Cheon Young, Kwon Eun Hyung vẫn di chuyển tay và nhanh chóng bôi thuốc. Sau đó cậu ấy xoay nắp bình thuốc khử trùng lại rồi nở nụ cười. Vẫn là nụ cười dịu dàng ngày thường.

Cậu ấy hỏi.

“Thế buổi chụp hình hôm nay thì thế nào?”

“Bây giờ phải gọi cho họ ngay, bảo là không tới được… Lẽ ra phải gọi từ 3 tiếng trước rồi.”

“Thế nếu người ta hỏi lý do thì định làm thế nào?”

Yoo Cheon Young day day hàng lông mày của mình như đang đau nhức, sau đó mới ngẩng lên nhìn Kwon Eun Hyung.

Mái tóc đỏ độc nhất trong ánh mắt trời chói chang, bên dưới vẫn nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt xanh vẫn hướng về phía cậu ta. Thấy đôi mắt tỉ mỉ ấy, Yoo Cheon Young mới khẽ thở dài. Cậu ấy trả lời.

“Dù cậu có nhìn tôi ý bảo tôi tự hối cải thì tôi cũng không hối hận đâu.”

“Tôi có nhìn cậu với ánh mắt đó đâu. Tôi chỉ là tò mò lúc ấy cậu có nghĩ đến hậu quả sau đó đến đâu thôi.”

Eun Hyung vừa nói vậy vừa cười một lần nữa. Nhưng ánh mắt của cậu ấy thì, nói thế nào nhỉ, nghiêm khắc hơn trước. Yoo Cheon Young lại từ từ thở dài một hơi.

Thái độ nghiêm khắc của Kwon Eun Hyung cũng không quá khó thấy. Từ bé Yoo Cheon Young rất hay cố gắng kiềm chế lửa giận lại nhưng chỉ rất nhanh sau đó lại có khuynh hướng bộc phát khiến người xung quanh ai cũng ngạc nhiên. Mỗi lúc như thế, người xử lý hậu hoạ luôn là Kwon Eun Hyung.

Ha, Yoo Cheon Young lại thở dài tiếp, mái tóc rũ xuống. Cậu ta trả lời.

“Tôi là Woo Joo In chắc mà còn suy nghĩ hậu quả?”

“Không biết nữa, không phải chỉ người thông minh mới biết suy nghĩ đến hậu quả xong mới làm đâu.”

“Tôi cũng định nghĩ về mấy thứ đó, nhưng lại nghĩ đến 1 tuần sau mới đánh được.”

“Cậu đúng là hơi chậm nhỉ.”

Kwon Eun Hyung vừa cười vừa nói vậy rồi giơ tay ra sờ lên tóc Yoo Cheon Young. Đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young đang nhìn xuống sàn rồi tự nhiên lại ngẩng lên như đang ngạc nhiên. Kwon Eun Hyung không nói gì mà chỉ cười.

“Sao lại làm cái vẻ mặt đó?”

“Không. Chỉ là cậu… đang khen…”

Đang khen tôi phải không? Yoo Cheon Young lặng lẽ nuốt vế sau vào bụng.

Từ đó đến giờ, Yoo Cheon Young nổi giận bao lần nhưng Kwon Eun Hyung chưa bao giờ khen ngợi cậu ấy lần nào cả.

Cũng một phần là vì mấy trường hợp kia thực ra không cần phải quá tức giận mà hoàn toàn có thể giải quyết bằng lời nói được. Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Kwon Eun Hyung không trách mà ngược lại lại khen ngợi cậu ta như vậy.

Yoo Cheon Young chớp chớp mắt như đang ngạc nhiên. Có vẻ trông dáng vẻ của cậu ta buồn cười quá nên Kwon Eun Hyung mới phá lên cười. Vẫn với nụ cười dịu dàng ấy, cậu ấy nói.

“Chúng ta lớn dần rồi, cậu bình tĩnh và không chịu hối cải như thế này là một điều đáng khen đấy.”

“Không hối cải thì sao.”

“Nếu bình tĩnh lại rồi mà vẫn thấy không hối hận, chứng tỏ lúc đó không phải giận quá mà cảm tính vọt lên não mà đấy thực sự là một tình huống đáng để nổi giận thật, đúng không?”

“……”

Tâm trạng của Yoo Cheon Young dần trở nên kỳ quái, cậu ta ngậm miệng lại.

Lời của Kwon Eun Hyung cũng rất thoả đáng và hợp logic, nhưng mà, tự dưng Yoo Cheon Young có cảm giác ngay sau khi thấy mình đánh Lee Luda thì vẻ mặt của Kwon Eun Hyung sáng bừng như thể rất vui thì phải. Là mình nhìn nhầm à, hay Kwon Eun Hyung cũng không vừa mắt Lee Luda đến mức đấy?

Vừa nghĩ đến Lee Luda cái là gương mặt của Ham Dan Yi lại hiện lên. Sau khi cậu ta nói vài lời cuối và thẳng người quay đi, đôi mắt nâu đỏ ấy vẫn đang nghi ngờ ngước lên nhìn cậu ta.