Thấy Yoo Cheon Young không nói gì mà chỉ nắm chặt nắm đấm thì Lee Luda lại phá lên cười. Cứ nghĩ cậu ta sẽ không trả lời nhưng hoá ra cậu ta lại nói tiếp.
“Là không tự tin.”
“……?”
“Cô ấy bảo mình không tự tin. Cô ấy không biết có nên làm phiền các cậu không, không biết với các cậu thì cô ấy có quan trọng đến mức phải bỏ bao nhiêu thời gian quý báu để lo lắng cho mình không. Thế nên tôi mới tò mò về một việc.”
Yoo Cheon Young không trả lời mà chỉ nâng mắt lên nhìn thẳng vào Lee Luda. Lee Luda cười và nói.
“Nghe nói trong suốt 3 năm học cấp 2 các cậu luôn luôn học cùng lớp mà không bao giờ tách ra à? À, cái này không phải Dan Yi nói cho tôi đâu, tôi quan tâm nên đi tìm hiểu tí thôi. Mấy việc này cũng nổi tiếng lắm, như việc Ban Yeo Ryung và Ham Dan Yi đã làm bạn từ khi sinh ra chẳng hạn, hay là việc mấy cậu học cùng nhau trong suốt 3 năm ấy.”
“Rồi sao?”
“Cậu có biết Dan Yi lúc không ở cạnh các cậu thì sẽ có dáng vẻ như thế nào không? Vì chưa bao giờ thử tách nhau ra nên chắc cậu cũng chưa thấy bao giờ đúng không?”
Yoo Cheon Young nhăn mày lại. Cậu ta không thể hiểu được Lee Luda rốt cuộc là đang muốn nói cái gì. Lúc này Lee Luda tiếp lời.
“Theo tôi thấy thì, Dan Yi sợ đứng trước mặt người khác đến mức kỳ quặc luôn, như thể cảm thấy bị gánh nặng ấy? Có vẻ là cô ấy không quen với việc đó, cậu hiểu tôi nói gì không? Bản thân mình không có điểm yếu gì nhưng cứ tự thấy mình như vậy. Rồi có vẻ chẳng bao giờ tự hào vì bản thân mình cả, nếu người khác có thành quả của cô ấy thì cũng đã đủ để họ thoả mãn rồi. Với cả.”
“……?”
“Chắc mấy cậu không biết đâu, Dan Yi cảm thấy không tự tin là vì bị các cậu giới hạn lại đấy. Hiểu tôi nói gì không? Vụ tai nạn xe tải đó, cô ấy hoàn toàn giấu giếm các cậu mà không nói gì cả. Cô ấy lại cảm thấy có gánh nặng khi trải lòng với các cậu khi gặp khó khăn đó, không phải lạ lắm sao? Là bạn bè 3 năm rồi, đã thế không phải bạn bình thường đâu mà là bạn rất thân thì gánh nặng cái gì chứ.”
“Cậu lại muốn nói cái gì đây.”
Lee Luda cười ra tiếng.
“Dan Yi tự ti và cảm thấy ái ngại ánh mắt của người khác, tự dồn ép mình, cậu đã bao giờ tự nghĩ xem vì ai mà cô ấy trở thành người như vậy chưa?”
“……”
“Tôi thì thử nghĩ rồi đấy, đáp án rõ ràng quá mà. Không tự tin là đúng rồi, xung quanh cô ấy có quá nhiều người xuất sắc. Ái ngại vì ánh mắt của người khác là đúng rồi, người ta chỉ toàn nhìn chằm chằm vào những người xung quanh chứ cô ấy có bao giờ được thử cảm giác ánh mắt hướng về mình bao giờ đâu. Tự dồn ép là đúng rồi, không phải vì muốn cùng đứng sánh vai với các cậu hay sao?”
Yoo Cheon Young cắn chặt môi. Lee Luda nói như đinh đóng cột.
“Vì các cậu mà ra đấy.”
Yoo Cheon Young vẫn nhìn Lee Luda chằm chằm, sau đó ánh mắt dần dần rời rạc dần. Thế nhưng Lee Luda vẫn không cho phép Yoo Cheon Young quay đầu đi.
Lee Luda bước một bước đến gần Yoo Cheon Young. Khi chạm mắt một lần nữa, cậu ta lại nheo mắt cười. Yoo Cheon Young vẫn ngậm chặt môi.
“Thế nên là tôi mới tò mò lắm đấy. Cô ấy ở cạnh nhau mấy cậu tận 3 năm, nếu đã nghĩ về mấy cậu theo cái cách nặng nề đó rồi thì sao còn tiếp tục làm bạn nhỉ? Với tính cách của Dan Yi thì trước hết có khi phải cố gắng không đến gần cậu mới đúng chứ?”
“……”
“Đã có khi nào Dan Yi chủ động vươn tay về phía các cậu trước chưa?”
Yoo Cheon Young vẫn ngậm chặt miệng, sau đó mới nheo mắt lại nhìn Lee Luda.
Lee Luda coi như không thấy ánh mắt uy hiếp của Yoo Cheon Young mà lại cười như thể rất thoả mãn. Cậu ta có thể đọc được câu trả lời từ vẻ mặt của Yoo Cheon Young.
Đúng vậy, chưa có lần nào. Một lần cũng không.
Ham Dan Yi đã bao giờ chủ động vươn tay về phía cậu bao giờ chưa? Chưa bao giờ. Một lần cũng không có. Người cố gắng đến gần cô ấy chỉ có cậu ta và Ban Yeo Ryung thôi.
Khi vừa nâng mắt lên, cậu ta đã thấy ngay gương mặt của Lee Luda. Nụ cười trên gương mặt người này lại rất khác với ban nãy, như kiểu nụ cười ngọt ngào khi đang an ủi một đứa trẻ vậy.
Tự nhiên Lee Luda lại dí sát mặt ngay gần làm Yoo Cheon Young giật cả mình. Nhưng cậu ta cũng không lùi lại.
Khi đang đứng gần như thế, giọng nói như lẫn tiếng thở của Lee Luda vang lên.
“Tốt lắm, vừa nãy Dan Yi đã nói rồi. Nói người xấu xa là cô ấy. Theo tôi nghĩ thì thế này. Trong trường hợp này Dan Yi là người không nghĩ các cậu là bên có lỗi, không phải các cậu. Các cậu cũng đã cố gắng hết sức rồi đúng không? Việc vươn tay ra khó khăn hơn việc nắm lấy tay người khác là tất nhiên rồi, nhưng các cậu vẫn không ngừng vươn tay đến cô ấy đấy thôi? Nên các cậu không phải người có lỗi. Nhưng vấn đề là Dan Yi không thể nắm lấy tay các cậu được.”
“……”
“Theo tôi thấy, nếu mối quan hệ này cứ tiếp tục thì sẽ không có kết quả tốt đâu. Dan Yi sẽ khổ theo đường của cô ấy mà các cậu cũng sẽ mệt mỏi đúng không? Nghĩ thử xem, không phải 1 năm mà là 3 năm đấy. Cố gắng suốt 3 năm mà vẫn không thể mở lòng cô ấy, vậy có tính thêm vài năm nữa cũng có gì thay đổi được không?”
Khi nghe được những lời này, Yoo Cheon Young chỉ nặng nề nhắm mắt lại. Cuối cùng cậu ta cũng mở miệng mà nói như nghiến răng.
“Vậy sao?”
“Tầm này cậu cũng nên bỏ cuộc đi, thế nào?”
Yoo Cheon Young vẫn đang nhắm chặt mắt như vậy. Những điều Lee Luda nói không khác gì so với sự thật cả, vậy nên cậu ta mới đau đầu. Khả năng quan sát của Lee Luda cũng sắc bén không kém gì so với Woo Joo In cả. Lee Luda thì thầm như đang dịu dàng an ủi vậy.
“Theo tôi thấy, nếu các cậu quay lưng lại với Dan Yi thì cô ấy cứ thế bỏ cuộc thôi. Cho đến giờ cô ấy đã bao giờ giơ tay ra với các cậu đâu. Không phải sao? Nếu vậy thì cả hai bên có thể sống thoải mái còn gì. Dan Yi thì sống cuộc sống bình thường của cô ấy, được những người bạn bình thường khác vây quanh và tìm lại sự tự tin cho mình, còn các cậu, các cậu không muốn thoát ra khỏi một mối quan hệ cố gắng như nước đổ đầu vịt sao?”
“……”
“Không thấy mệt à? Không thấy khó chịu à? Không phải cứ bỏ cuộc thì sẽ tốt hơn sao?”
Yoo Cheon Young mở mắt ra. Lee Luda vẫn đang nhìn cậu ta và cười như vậy. Lời nói cuối cùng như vẫn quanh quẩn trong tai của cậu ta, không hề biến mất.
“3 năm là quá đủ rồi đúng không. Cậu đã làm đủ rồi. Tôi chỉ ở bên cạnh cô ấy 1 tháng mà đã có thể khiến cô ấy mở lòng trong khi các cậu 3 năm mà vẫn không làm được, không phải sao?”
Cả hai đều im lặng. Có một vài người đàn anh năm 2 đang liếc qua như đang muốn nghe thử xem hai người này đang nói cái gì nhưng Lee Luda vẫn thoải mái cười như thế.
Yoo Cheon Young nhìn thấy vẻ chắc chắn trong đôi mắt của cậu ta. Như thể cậu ta chắc chắn rằng cậu ta sẽ lấy được bất cứ thứ gì cậu ta muốn vậy.
Yoo Cheon Young từ từ thở dài. Đôi mắt của Lee Luda như sáng lên lấp lánh.
Sau đó Yoo Cheon Young mới mở miệng nói.
“Cảm ơn vì lời khuyên.”
“……”
“Nhưng mà tôi đây hơi giận rồi đấy.”
“Gì cơ?”
“Cậu là cái thá gì mà dám bắt tôi bỏ rơi cô ấy rồi làm thế này thế kia? Đ*t m*, đừng có xen vào.”
Ánh mắt của Yoo Cheon Young như bừng lên lạnh lẽo làm Lee Luda ngạc nhiên hít một hơi. Mà không từ ban nãy ánh mắt của cậu ta đã lạnh lùng rồi nhưng bây giờ thậm chí còn toả ra bầu không khí xung quanh nữa.
Lý do mà Lee Luda tự tin dồn ép Yoo Cheon Young cũng là vì thế này. Cậu ta nghĩ chỉ cần nói mấy lời thì có thể khiến Yoo Cheon Young rời bỏ Ham Dan Yi. Nhưng mà giờ sao, còn chửi thề nữa à.
Lee Luda không biết rằng việc Yoo Cheon Young chửi thề chỉ mới bắt đầu vào một năm trước thôi.
Lee Luda đang bối rối chớp chớp mắt như vậy thì Yoo Cheon Young mới nhăn nhó mà gườm gườm nhìn ra đằng sau Lee Luda.
Lee Luda mới giật mình quay lại, nhưng chỗ đó chẳng có ai cả. Đúng lúc đó, Yoo Cheon Young ở phía đối diện mới lên tiếng hỏi.
“A, chắc không được rồi. Muốn hỏng răng bên phải hay bên trái, chọn đi.”
“Gì cơ?”
“Không hỏi lần 2 đâu.”
Chọn cái gì mà chọn? Nhưng ngay sau đó, khi đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young loé lên tia sắc bén thì Lee Luda đã hiểu ngay cậu ta định làm gì.
***
Tôi giơ tay lên. Phải làm thế này thật à? Tôi đang định nhìn Eun Hyung và lên tiếng hỏi vậy thì cậu ấy đã cương quyết lắc đầu và không thèm xem xét cho tôi. Cuối cùng tôi mới thở dài ra một hơi mà nói.
“Xin thề. Ham Dan Yi mà gặp nguy hiểm về thân thể hay tâm lý thì sẽ ngay lập tức báo cho tứ đại thiên vương hay Ban Yeo Ryung ở gần đó, hoặc nếu không thì phải báo 112. Hôm nay là năm 2010… ngày mấy ấy nhỉ?”
“Ngày 17.”
Ban Yeo Ryung trả lời tôi. À đúng rồi, tôi mếu máo nói tiếp.
“Ngày 17 tháng 3. Ham, Dan, Yi.”
“Oa, mẹ ơi, chỉ còn hai lần nữa thôi.”
Woo Joo In vừa nói vậy vừa cười dịu dàng, thế là tôi cũng chỉ còn cách ném lại một nụ cười yếu ớt về phía cậu ấy. Chẳng có tí an ủi gì cả. Tôi còn phải thề lại cái nội dung đáng xấu hổ này tận hai lần nữa, sao nhỉ, có cảm giác như kiểu người lớn bắt trẻ con mẫu giáo phải nói ‘nếu lạc mẹ thì phải báo ngay cho nhân viên gần đó’ vậy ấy.
Tôi cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo của Eun Ji Ho bên cạnh nên chỉ đáp là biết rồi và hít vào một hơi, nhưng ngay sau đó lại có tiếng ồn ào vang lên ở chỗ nhà vệ sinh gần cầu thang.
Gì đấy? Tôi đang nhăn mày mà nhướn cổ về phía đó thì tự nhiên Eun Hyung quay ngoắt đầu lại.
Eun Ji Ho hỏi.
“Sao thế?”
“À không, hình như tôi… nghe nhầm thì phải?”
Ngay khi Eun Hyung đang nhíu mày và lầm bầm tỏ vẻ nghi ngờ như thế thì Joo In lại quay đầu ra phía đó rồi nói.
“Chờ đã, tớ cũng nghe thấy thì phải? Yeo Ryung à, cậu có nghe thấy không?”
“Nghe thấy cái gì? A, đợi đã.”
“Gì thế?”
Thính giác của tôi tệ thế cơ à, hay mấy người tứ đại thiên vương với nữ chính tiểu thuyết thì phải thính tai hơn người thường? Tôi đang cạn lời nghĩ vậy thì Eun Hyung tự nhiên lẩm bẩm với vẻ mặt trắng bệch.
“Trời ơi, không phải nghe nhầm đâu.”
“Gì cơ?”
“Giọng của Cheon Young.”
“Thế thì làm sao?”
Nghe thấy giọng của Yoo Cheon Young thì có gì lạ, tôi đang nhăn mày hỏi lại như vậy thì Joo In mới trả lời. Nghe xong mặt tôi cũng cứng đờ lại.
“Đây là lần đầu tiên con nghe thấy Cheon Young hét lên đấy.”
“……”
“Tớ cũng vậy.”
Ban Yeo Ryung trả lời như vậy rồi quay ra lén nhìn tôi.
Khi tôi quay ra nhìn về phía nhà vệ sinh thì đã có một đám người năm 2 tụ tập lại chật kín trước cửa nhà vệ sinh để hóng chuyện rồi.
Tôi nhìn lên đồng hồ với vẻ mặt thất bại. Từ giờ đến lúc bắt đầu tiết học còn chưa đến 3 phút nữa. Tiếng xì xầm của mấy tiền bối năm 2 vang vọng cả vào đây.
Mấy người họ đều đang rất ngạc nhiên mà hét lên.
“Này, trong đám năm nhất có đứa nào giỏi đánh nhau như thế này à?”
“Ô, thằng cu tóc vàng! Đúng rồi, tấn công tốt. Kỹ thuật quá ngon.”
“Thằng tóc xanh kia cũng không đùa được đâu. Nó là người khởi xướng đấy. Sao phản xạ tốt thế nhỉ?”
“Có đúng là hai người đó không?”
Eun Ji Ho nghe vậy thì mới quay đầu hướng về phía Eun Hyung mà hỏi với một vẻ mặt nghiêm túc. Cậu ta nói tiếp.
“Nếu mấy người họ nói đúng thì bây giờ Yoo Cheon Young với Lee Luda đang đánh nhau đấy à?”
“Có vẻ là thật rồi.”
Eun Hyung trả lời với vẻ mặt trắng bệch.
Eun Hyung bị sốc như vậy cũng không phải là quá lạ, bởi việc Yoo Cheon Young vung nắm đấm là một chuyện vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa lại còn ở trong nhà vệ sinh. Một người yêu sạch sẽ như Yoo Cheon Young lại có thể đánh nhau trong nhà vệ sinh ư?