Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 715

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 665

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7454

Chương 36

Tôi vừa bước đi trên hành lang vừa trầm tư suy nghĩ. Đúng vậy, chắc là giận quá nên mới đỏ mặt thôi. Chứ không phải tại cái trò ‘Đây là lần đầu tiên có một cô gái dám trả lời mình như vậy!’ đâu.

Nhưng ngay lúc tôi nghĩ thế thì một giọng nói vui vẻ vang lên.

“D, Dan Yi ơi!”

Tôi ngoái đầu lại. Lúc đầu tôi cũng không nghĩ gì nhiều khi cô ấy gọi thẳng tên tôi như thế, nhưng hiện tại giọng của cô ấy lại hơi run rẩy một chút. Hai má của cô ấy vẫn đỏ ửng như ánh hoàng hôn.

Khi tôi còn đang trân trân nhìn cô ấy thì cô ấy đã mở miệng nói.

“Gì nhỉ, chúng mình đ, đi cùng nhau đi.”

“……”

“T, tớ nắm tay cậu được chứ?”

Tôi đang không nói gì mà đứng nguyên như vậy thì mới vội vã muốn đi tiếp. Nhưng vì có đôi chân dài nên Lee Luda chưa gì đã đuổi kịp tôi.

Tôi cũng không để ý Ban Yeo Ryung vẫn đang trân trối nhìn tôi ở đằng sau mà chỉ muốn thoát khỏi bàn tay của của Lee Luda và bước từng bước nhanh gần như chạy.

Dù đang đi trên hành lang đầy nắng xuân nhưng tôi lại chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến nhường này.

***

Mỗi chủ nhiệm có một cách quản lớp khác nhau nên ngược lại với phong cách chọn ra lớp trưởng và lớp phó tạm thời chớp nhoáng của lớp 8 thì lớp 1 đã có ứng cử viên cho hai vị trí này từ trước rồi. Thế là ngay khi Ban Yeo Ryung và Kwon Eun Hyung được giáo viên gọi và ra khỏi lớp học cái là bầu không khí trong lớp như thoải mái hơn. Dù vậy nhưng những ánh mắt tập trung trên mấy người tứ đại thiên vương vẫn chưa bao giờ biến mất.

Eun Ji Ho rất không vui vì điều này. Vì bị người khác nhìn nên cậu ta cảm thấy bất tiện đến mức chẳng làm được gì cả. Đến khi nào mấy người trong lớp mới thích ứng được với mấy người cậu ta chứ?

Woo Joo In vẫn đang tập trung vào máy chơi game như trước, còn Eun Ji Ho vì chán quá nên chỉ chống cằm nhìn mấy dòng chữ ‘Ban Yeo Ryung’, ‘Kwon Eun Hyung’ cùng với mấy chữ chính (正) được viết nguệch ngoạc ở bên dưới bảng. Đột nhiên cửa phòng vụt mở ra, thế là Eun Ji Ho lại hào hứng nhìn ra ngoài.

Cậu ta đang định nói với Ban Yeo Ryung và Kwon Eun Hyung mấy câu như kiểu ‘Ra đây nhanh lên, thầy giáo nói gì’.

Nhưng nhìn vẻ mặt như dã thú của Ban Yeo Ryung khi cô ấy đang rầm rầm đi về chỗ thì cậu ta lại không bật ra được câu nào cả. Mái tóc đen của cô như toả khí lực ra tứ phía.

Bình thường trước khi Ban Yeo Ryung rơi vào trạng thái này thì Kwon Eun Hyung sẽ lên tiếng can ngăn, thế nên khi Eun Ji Ho nghi ngờ nhìn Kwon Eun Hyung đứng đằng sau Ban Yeo Ryung thì có vẻ tâm trạng của cậu ấy cũng không tốt lắm. Ánh mắt lúc nào cũng hiền lành của cậu ta bây giờ lại như toả ra một tầng sát khí dày đặc. Đến cả Eun Ji Ho cũng phải vô thức hít một hơi.

Người khác có thể không biết điều này, nhưng Kwon Eun Hyung mà giận lên thì còn đáng sợ hơn Yoo Cheon Young gấp trăm lần. Cũng không phải tự nhiên Kwon Eun Hyung được chọn ra là người đánh nhau giỏi nhất trong mấy người tứ đại thiên vương.

Eun Ji Ho tự nhiên nhớ lại một chuyện mà Yoo Cheon Young từng kể.

Đó là chuyện xảy ra chỉ mấy tháng sau khi mẹ của Kwon Eun Hyung chết, khi cậu ta mới 6 tuổi và đang học trường mẫu giáo. Cậu ta đấm một đứa trẻ khác đến mức chảy máu mồm.

Nguyên căn của mọi chuyện là vì một đứa bé gái trong lớp thầm thích Kwon Eun Hyung. Một cậu bé khác tỏ tình với cô bé kia và nhận lại được câu “Tớ thích Eun Hyung”, thế là mới bắt đầu giận dữ đi sang lớp bên cạnh tìm Kwon Eun Hyung và gây sự với cậu ấy.

Người ta hay nói là bình thường người bắt đầu vung cú đấm đầu tiên luôn là người thắng, nhưng dù hồi đó còn bé nhưng Kwon Eun Hyung vẫn nhanh nhẹn đến khó tin, vậy nên cậu ta nhanh chóng đảo ngược tình thế và giáng một cú vào mặt cậu bé kia.

Cũng không phải là đánh quá đau đâu. Chỉ là mình bị đánh bao nhiêu cú thì cũng trả lại từng ấy thôi.

Kết quả là khi đến phòng hiệu trưởng thì mồm cả hai đứa đã sưng lên y hệt nhau.

Lời khai của mấy đứa trẻ con chứng kiến toàn cảnh cũng rất mơ hồ. Lúc đó mấy đứa nhỏ cũng rất hoảng hốt nên cũng rốt cuộc cũng chẳng thấy được cái gì. Thế nên hiệu trưởng ngay lập tức gọi cho bố mẹ của hai đứa đến.

Chỉ không quá 30 phút sau, bố mẹ thằng bé đánh Kwon Eun Hyung kia đã lái một chiếc xe gia đình đến trường mẫu giáo. Nhìn thấy Kwon Eun Hyung cái là họ đã tuôn ra cả ngàn câu mắng.

“Ôi trời ơi, sao mày có thể đánh con tao như thế nào!? Mày là cái thá gì! Bố mẹ mày đâu sao còn chưa đến? Sao dám đánh con trai vàng ngọc nhà người khác như thế!”

“N, này, bố mẹ em Sang Hyun bình tĩnh lại đi ạ. Bố mẹ em Eun Hyung còn chưa đến và em ấy cũng bị đánh mà.”

“À thế à, phải đợi à? Thế lúc nào họ mới đến? Mong họ đến sớm sớm một chút.”

Người đàn ông trung niên mặc bộ vét vừa nói vậy vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhìn qua thì đồng hồ cũng không phải đắt thường đâu, mà là rất đắt đấy.

Hiệu trưởng đang bối rối nên nhìn Eun Hyung rồi mở miệng hỏi.

“Này, em vừa nói bố em làm việc ở đâu thế nhỉ?”

“Gì cơ? Bảo bố hay mẹ đến trước cũng được.”

“Không, mẹ em ấy…”

Thầy hiệu trưởng không thể nói nổi là mẹ của Eun Hyung đã qua đời từ mấy tháng trước. Thế nhưng người mẹ kia chắc cũng đã hiểu được có chuyện gì xảy ra nên lại cất giọng sắc lẹm và nói.

“Không, nó chắc là có lý do như thế này đúng không! Thằng bé kia, mẹ mày ở đâu. Tao hỏi mẹ mày ở đâu mà!”

“Làm vậy không được đâu ạ!”

“Không được là không được thế nào? Chắc tại môi trường sống của nó nên nó không được giáo dục đàng hoàng đúng không? Này, mày không xin lỗi đi à? Không học hành đàng hoàng thì cứ im ỉm đi sao phải đánh con tao? Cái thằng này!”

Trong khi người phụ nữ chua ngoa ấy vẫn đang tuôn ra những lời như vậy thì mặt Eun Hyung càng ngày càng trắng bệch. Hiệu trưởng thấy vẻ mặt của Eun Hyung như vậy thì cũng muốn ngăn bà ta lại nhưng bà ta hoàn toàn không quan tâm. 

Mẹ thì không ở đây, bố thì là tài xế nên chưa đến được, vậy nên chẳng có gì ngăn cản được móng vuốt của cặp vợ chồng kia. Họ bắt đầu cùng nhau liên tục tuôn ra mấy lời chửi mắng giành cho Eun Hyung. Và đúng lúc đó, cửa phòng hiệu trưởng bật mở.

Bố mẹ của thằng bé kia quay đầu lại với vẻ hung dữ. Họ cứ nghĩ người tới sẽ phải mặc một bộ quần áo tài xế rẻ tiền, nhưng hoá ra người nọ lại có cách ăn mặc mà không ai ngờ đến. 

Đó là một người phụ nữ có đôi mắt xanh lạnh lẽo như băng đá, sắc mặt trắng bệch. Nhìn đôi mắt sắc như đại bàng và sống mũi thẳng của bà là cũng có thể biết, hồi trẻ bà cũng từng là một mỹ nhân. Người đi vào sau đó là một người đàn ông trông khá trẻ tuổi có vẻ mặt ôn hoà và dáng người cao lớn, từng bước chân đều thể hiện ra phẩm chất bẩm sinh của ông.

Cả hai người này đều giống như kiệt tác điêu khắc vậy. Nhìn họ, cả hiệu trưởng và bố mẹ đứa trẻ kia đều nhận ra một điều gì đó.

Gương mặt của người họ cũng không phải quá xa lạ gì, toàn là những người đã từng xuất hiện trên TV cả. Không phải cặp vợ chồng thừa kế tập đoàn Bal Hae đây sao?

Không phải người nổi tiếng bình thường đâu. Nhưng mà có nghĩ thế nào thì họ cũng không thể hiểu nổi Kwon Eun Hyung, đứa con trai một tài xế lái xe thì có liên quan gì đến mấy người này.

Trước khi bố mẹ đứa trẻ kia kịp nói gì thì hai người thừa kế tập đoàn Bal Hae này đã ngắt lời.

“Cậu bé này cũng giống như con trai ruột của tôi vậy. Bố mẹ nó là bạn thân của chúng tôi, bây giờ họ đang có việc bận không đến được nên tôi xin được đến thay.”

“Cái, cái gì…”

“Thầy hiệu trưởng, thằng bé đã làm sai chuyện gì?”

Người đàn ông vừa nói vậy vừa vươn tay ra rồi dịu dàng xoa xoa đầu Eun Hyung.

Trong khoảnh khắc đó, điều Eun Hyung ấp ủ trong lòng không phải cảm giác yên lòng mà là cảm giác tội lỗi không thể chịu đựng nổi. Cậu bé biết rõ người thừa kế của một tập đoàn lớn bận bịu đến mức nào, thế mà ông ấy phải đưa cả vợ đến đây vì cậu.

Dù sự kiện cặp vợ chồng ấy xuất hiện ở trường đã kết thúc lâu rồi nhưng nó vẫn để lại một bài học rất lớn mà Eun Hyung chưa bao giờ dám quên.

Việc của mình thì cứ tự mình làm. Hay nói cách khác là việc của mình thì phải tự mình giải quyết gọn gàng, dọn sạch hậu hoạ trước khi để bố mẹ biết. 

Thế là từ đó về sau, Kwon Eun Hyung thực sự cố gắng hết sức để tự giải quyết chuyện cảu mình thật. Eun Ji Ho cũng là một người thỉnh thoảng đi trên đường hay bị cười cợt vì màu tóc quá là nổi bật, cũng nhờ đó mà cậu ta biết thêm được một mặt của Kwon Eun Hyung.

Cách giải quyết của Kwon Eun Hyung cũng không phải chỉ đánh là xong. Cậu ta vẫn nhớ được câu nói cuối cùng của Kwon Eun Hyung khi cậu ấy từ từ tiến đến gần mấy thằng đã nằm sải lai dưới đất và nở một nụ cười.

Đầu tiên, cậu ấy nói một câu đường đột như thế này.

“Mày có biết ở vùng Jeollanam có nhiều cách làm nhục bằng bộ phận cơ thể lắm không?”

“……?”

Kwon Eun Hyung mới cười haha rồi chọc tay vào túi. Ngay khi cậu ấy cụp mắt xuống thì vẻ mặt đã trở nên sắc lạnh. Khoé miệng vẫn đang nở một nụ cười nhưng ánh mắt cậu ta trầm xuống, cứ như thể ban nãy cậu ta bị cái gì đó ngăn cản vậy. Vẫn với vẻ mặt như thế, cậu ta nói.

“Đã bao giờ nghe thấy trò đánh bóng bàn bằng nhãn cầu chưa?”

“……”

“Hay lấy ruột ra nhảy dây chẳng hạn? Thế nào?” 

“……”

“Mày cứ thử quay lại trả thù xem. Để tao tự tay áp dụng mấy trò kia trên người mày xem có khả thi không.”

Không quá 5 phút trước, bọn khốn kia vừa khí thế bừng bừng mà động đến hai người họ mà bây giờ tất cả đều trân trối ngước lên nhìn gương mặt tươi cười của Kwon Eun Hyung.

Dù cùng là một câu đe doạ nhưng sức ảnh hưởng lại tuỳ theo người nói, có người chỉ như gió thoảng qua tai nhưng cũng có người thực sự đáng sợ muốn chết. Và Kwon Eun Hyung là trường hợp thứ 2.

Mấy câu nói hơi quá phóng đại này nếu là người thường nói chỉ nghe rất buồn cười mà thôi, nhưng vì nhìn Kwon Eun Hyung và đôi mắt đang cười một cách lạnh lẽo của cậu ta nên Eun Ji Ho không thể cười nổi. Kwon Eun Hyung trông như kiểu thực sự có thể móc mắt lột da đối phương thật ấy.

Ngay lúc đó, Kwon Eun Hyung lại quay trở lại với vẻ mặt thường ngày của mình và đập vào vai Eun Ji Ho. Cậu ấy nói với một giọng thoải mái.

“Đi thôi. Cậu còn làm gì nữa?”

“Cậu…”

“Sao?”

“Không có gì.”

Từ đó về sau, Eun Ji Ho bắt đầu tự khắc ghi trong lòng một bài học mới. Đừng động vào đuôi một con sư tử đang ngủ. Sợ lắm rồi.

Nghĩ đến chuyện ngày xưa, Eun Ji Ho lén nuốt nước bọt một cái rồi trân trối nhìn Kwon Eun Hyung đang từ từ kéo ghế ra rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Nhìn vành mắt đang tràn đầy sát khí của cậu ta là biết ai đó vừa chọc đến cậu ta rồi. Mà không, không chỉ đơn giản là động vào đuôi một con sư tử đang ngủ đâu mà có khi còn lôi ra để dẫm vào xong còn nhảy tap dance trên đó ấy.

Đây là lần đầu tiên Kwon Eun Hyung có vẻ mặt khát máu đến nhường này. Eun Ji Ho cũng muốn hỏi cậu ta có chuyện gì nhưng nhìn luồng sát khí bừng bừng trong mắt cậu ta thì chẳng ai có thể mở lời được.

May mà lúc đó Yoo Cheon Young mới mở miệng hỏi, không làm nhục cái danh bạn từ hồi đeo tã của Kwon Eun Hyung.

“Làm sao thế?”

“Ừ đúng rồi. Làm sao vậy?”

Eun Ji Ho giật mình một chút nhưng cũng ngay lập tức hùa theo. Nhưng câu trả lời không ngờ lại đến từ người ngồi bàn trước.

Khi quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy Ban Yeo Ryung ngồi đằng trước cũng đang hừng hực sát khí. Sát khí đậm đến mức cô gái ngồi cạnh đó cũng phải run rẩy ôm vai. Lúc này, Ban Yeo Ryung mới nghiến răng nói.

“Này, con trai chẳng bao giờ quàng vai bá cổ, rồi nắm tay hay thậm chí là để cằm lên vai một đứa con gái rõ ràng là mới quen đúng không?”

“À, ừ.”

“Cậu nghĩ thế nào?”

Ban Yeo Ryung nói vậy, ánh mắt chiếu thẳng lên người Eun Ji Ho.

Eun Ji Ho đang định nghiêng đầu thay cho câu trả lời thì tự nhiên nhận ra là không có ai có thể khiến Ban Yeo Ryung phản ứng thái quá như thế này trừ một người. Mới ngày đầu tiên thôi mà. Lẽ nào…

Cậu ta mới ngoảnh đầu lại nhìn đằng sau thì thấy không phải chỉ mình cậu ta mới nhận ra điều này. Woo Joo In ban nãy vừa vui vẻ toả nắng mà bây giờ mặt đã cứng đơ như đá, không còn biểu cảm gì. Nhân vật trong game của cậu ấy đã chết rồi và đang nằm sải lai nhưng đó cũng không phải lý do khiến cậu ấy có vẻ mặt như vậy.

Đôi mắt lạnh lẽo của Yoo Cheon Young lại càng cứng rắn hơn, và bằng chứng quyết định nhất là gương mặt của Eun Hyung. Khoé miệng của cậu ta vẫn hơi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp nhưng đôi mắt lại không cười một chút nào. Lúc này Eun Hyung mới cười và trả lời Ban Yeo Ryung.

“Có khi tại thích cô ấy cũng nên.”

“Phải vậy không?”

“Trông có vẻ thế.”

Câu trả lời của Kwon Eun Hyung làm Eun Ji Ho giật mình. Quả nhiên Kwon Eun Hyung đã trực tiếp thấy cảnh đó rồi. Tiếp đó Ban Yeo Ryung mới gào lên một tiếng uy hiếp. Lời nói tiếp đó của cô ấy suýt nữa làm Eun Ji Ho ho sặc sụa.

“Giết thôi.”

“……”

Các người đóng phim đấy à? Nhưng nhìn vẻ mặt của Ban Yeo Ryung thì có vẻ là cô ấy đang nghiêm túc đấy.

Eun Ji Ho nhìn mặt Woo Joo In rồi lại nhìn sang Yoo Cheon Young, cuối cùng mắt cũng dời đến phía Kwon Eun Hyung. Có vẻ đến Kwon Eun Hyung cũng hoàn toàn không có ý định cản cô ấy lại. 

Trời ạ, hôm nay mới là ngày nhập học thôi đấy. Mà không, Eun Ji Ho quay đầu nhìn lên đồng hồ treo tường thì thấy từ lúc bắt đầu lễ khai giảng tới giờ còn chưa quá 3 tiếng đồng hồ đâu. Chưa hết 3 tiếng mà đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Cái trường này có ổn không nhỉ? Eun Ji Ho lặng lẽ nghĩ.

Nếu Ham Dan Yi biết được ý nghĩ của Eun Ji Ho thì có lẽ cô ấy sẽ nước mắt lưng tròng mà ôm lấy cậu ta mất, nhưng rất tiếc là cô ấy không ở đây.

Cũng cùng lúc đó, Ham Dan Yi đang ngượng ngùng nhìn bàn tay mình nắm lấy tay của Lee Luda mà tự hỏi tại sao người này lại bỗng dưng lại lên cơn động kinh như thế này.

– Hết quyển I –