Vầng trán cao, sống mũi thẳng, lông mày rậm, nhìn thế nào cũng là một cậu thanh niên năng nổ. Trên ngực cậu ta có ba dòng chữ được thêu một cách tỉ mỉ.
‘Yoon Jung In’. Chính là cái người mà Kim Hye Hil nhắc đến ban nãy, một trong tứ đại thiên vương của trường Seok Bong.
Quả nhiên cậu ta có một gương mặt đẹp trai xứng đáng với cái danh hiệu tứ đại thiên vương, chắc chắn đây cũng là người mà Shin Seo Hyun miêu tả là ‘cái thằng đã 9 năm liên tục làm lớp trưởng, quá nhiều năng lượng nên học cùng lớp thì mệt muốn chết’ đây mà.
Shin Seo Hyun cuối cùng cũng không chịu được nữa vào túm lấy quyển sách, liên hồi đập bôm bốp lên lưng của Yoon Jung In. Kim Hye Woo với Kim Hye Hil có vẻ cũng chẳng muốn ngăn họ lại, ngược lại còn vừa cười vừa vỗ tay như kiểu cổ động đánh nhau.
Yoon Jung In bị đánh như vậy mới khó khăn trốn chạy và hét lên.
“Này, đm! Cái thằng xấu xa này, anh em quan trọng hơn hay sách quan trọng hơn!”
“Sao lâu rồi mới gặp lại mà mày dám spoil thủ phạm cho tao chứ hả. Cảm động quá nhỉ. Mày thì bạn bè tốt lắm đấy.”
“Không phải, nhưng cái ông giám định mỹ thuật đó sau này bị lộ ra là thủ phạm xong rơi xuống vực đấy, chắc là chết luôn rồi! Dù gì cũng sắp chết nên tao chỉ nhắc mày trước cho mày chuẩn bị tâm lý thô… Á! Sao đánh nữa!?”
“Tao, thực sự, quá là, cảm động, nên không biết, phải làm gì, với mày đây.”
Cậu ta spoil không thiếu tí gì luôn. Tôi đang há miệng cảm thán như vậy thì Shin Seo Hyun vẫn cứ vừa đánh ‘bốp, bốp’ vào lưng của Yoon Jung In vừa nghiến răng nói từng chữ một. Quyển sách bìa đen kia đã biến thành thứ vũ khí lợi hại trên tay cậu ta từ lúc nào.
Nhìn cảnh đó, Kim Hye Hil mới lắc lắc đầu như kiểu đang mệt mỏi lắm. Cô ấy nhìn tôi và nói.
“Tôi chỉ biết hai người này học cùng trường tiểu học thôi chứ không biết bọn họ thân thiết như thế này. Cũng chẳng biết Shin Seo Hyun có tính cách kiểu này luôn.”
“Không phải các cậu học cùng trường cấp 2 à?”
Nghe tôi hỏi như vậy, Kim Hye Hil mới nheo nheo mắt như thể đang suy nghĩ. Nhưng người trả lời lại là Kim Hye Woo. Cậu ta nhìn tôi và bảo.
“Cái này ấy à, năm 3 cấp 2 thì cả 4 đứa có học cùng lớp với nhau đấy nhưng tôi và Kim Hye Hil lại thuộc về lớp khác cơ, nên chúng tôi tách ra học ở lớp bên đấy. Với cả Shin Seo Hyun ở trong câu lạc bộ bắn cung nên cậu ta biến mất từ sáng sớm, đến khi tan học rồi mới quay lại lấy cặp. Nên chúng tôi cũng chả nói chuyện được với nhau mấy. Lúc đó, khi nào ấy nhỉ? Sau khi thi cuối kỳ năm 3 thì chúng tôi mới nói chuyện được một, hai lần thì phải?”
“Hai lần? Oa, đúng là không nhiều lắm.”
“Ừ đấy. Hiện tại đang là lần thứ 3 đây.”
Tôi gập lại từng ngón tay một rồi nhìn Kim Hye Hil, trong đầu tôi tự nhiên lại nhớ đến tứ đại thiên vương trường tôi. Vấn đề ở đây là ngược lại với mấy người trường kia, bốn người trường tôi đã nổi bần bật lại còn toàn bị dồn vào cùng một lớp với nhau nữa.
Tôi mới nói.
‘Tứ đại thiên vương trường tôi toàn học cùng lớp với nhau cơ. Ngày nào cũng dính chùm.”
“À, thật á?”
“Này, mấy người họ đã nổi bật rồi mà còn hay đi với nhau nữa thì chắc chỗ nào cũng bị chú ý đến nhỉ. Chịu đựng giỏi thật đấy.”
“Thân nhau quá nên là cũng không thèm để ý đến người khác nữa đâu.”
Kim Hye Hil trả lời Kim Hye Woo như vậy rồi lại hơi nghiêng người về hướng tôi. Cô ấy hỏi.
“Còn cậu thì thế nào? Có thân với họ không? Có nói chuyện nhiều không?”
“Hả? Ừm…”
Tôi tự nhiên lại nhớ lại mấy ngày trước khi nhập học, giọng nói nhỏ dần.
Dù vậy, dù vậy nhưng… Tôi vừa lén nhìn phần hộp thư toàn tin nhắn của mấy người họ rồi nghĩ. Tôi ngượng ngùng gãi gãi má rồi bật cười, sau đó mới nói.
“Ừ, thân.”
“Thân nhiều không?”
“Nhiều. Ừm, khi tốt nghiệp còn đi chơi một chuyến với nhau.”
Tôi nói xong mới đưa mắt quan sát phản ứng của Kim Hye Hil. Cô ấy không làm vẻ mặt như kiểu ‘Thôi cậu đừng điêu’ hay kiểu đố kỵ của trẻ con mà chỉ nhìn tôi. Sau đó cô ấy mới vươn tay ra và vỗ vỗ vào tay tôi.
Tôi chưa hiểu gì nên mới bối rối nhìn cô ấy thì cô ấy đã nói.
“Chắc cậu khổ lắm. Phải không?”
“… Cũng hơi hơi.”
“Cố lên.”
Tôi hoàn toàn không ghét điều này. Dù gương mặt của cô ấy vẫn vô biểu cảm nhưng giọng nói và bàn tay của cô ấy vẫn vừa nhẹ nhàng vừa bình tĩnh vỗ về tôi, không có chỗ nào không làm tôi bị thu hút cả.
Tôi tự nhiên nhớ ra một chuyện nên lén nhìn ra đằng sau, thật may là Lee Luda vẫn đang nói chuyện với bọn con trai trong lớp tôi. Đang nhìn bọn họ nói gì đó rồi phá lên cười thì điện thoại trong túi áo tự nhiên vang lên tiếng chuông làm tôi giật bắn mình. Người gọi quả nhiên là Ban Yeo Ryung.
Tôi hơi chần chừ một lúc, sau đó mới quyết định mở điện thoại ra. Cặp sinh đôi họ Kim tự nhiên lại hứng thú bừng bừng mà nhìn về phía tôi. Chúng tôi đang ngồi rất gần nhau nên họ dễ dàng nghe được nội dung cuộc nói chuyện của tôi.
Gì đây, tôi vừa nghĩ vừa bấm nghe điện thoại thì ngay lập tức giọng nói của người kia vang lên.
[Dan ơi! Cái thằng tóc vàng ban nãy là ai thế?]
“Hả?”
[Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ! Dan này, có chuyện này ấy mà, nếu thằng đó tỏ tình với cậu thì cậu phải từ chối đó hiểu không? Vì sao ấy hả, ờ, cái này, lý do là vì gì ấy nhỉ, có một lý do nghe logic lắm mà, ừm, vừa nãy tớ vừa đọc xong…]
Một tiếng cách vang lên. Hình như ai đó vừa cướp lấy điện thoại từ trong tay của Ban Yeo Ryung. Lúc này tôi mới nghe thấy giọng nói thờ ơ của Eun Ji Ho.
[Này, bây giờ khả năng giao tiếp của Ban Yeo Ryung bị thui chột hơi bị nhiều rồi đấy. Nghe nó nói lắp rồi chứ. Ê, rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì mà đến nông nỗi này? Tôi muốn gặp thử thằng đó rồi đấy.]
“Hả?”
Trước khi tôi kịp trả lời thì người cầm máy lại thay đổi một lần nữa. Lần này là giọng của Woo Joo In. Khi tôi chưa kịp mở lời thì cậu ấy đã hét lên.
[Mẹ! Con thật sự không cần có bố đâu. Nếu mẹ muốn lấy bố dượng chỉ vì lo cho môi trường sống của con thì thực sự không cần phải thế đâu!]
“À, à… Được rồi.”
Và cuối cùng là giọng của Eun Hyung.
[Dan này.]
“Ừ.”
Chỉ cần nghe thấy chất giọng dịu dàng như thường ngày của cậu ấy là trái tim của tôi như được thả lỏng ngay lập tức.
Tôi khúc khích cười rồi lại nắm lấy điện thoại, giọng của cậu ấy, nếu phải so sánh thì giống như một Sword Master vừa được kéo lên từ địa ngục vậy. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười mềm mại trong giọng nói của cậu ấy.
[Tan học thì gặp nhau nhé.]
“À, hả? Tất nhiên rồi.”
[Được rồi. Đừng đi đâu cả. Hiểu không?]
“Ừ, hiểu.”
Nghe thấy tôi run rẩy trả lời như vậy, cậu ấy vừa cười vừa thì thầm ‘Ngoan lắm’, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy khen tôi như vậy. Mà không, có phải bọn họ định đến đây không phải để gặp tôi mà để gặp Lee Luda không vậy? Tôi không lo lắng cũng được sao? Sao tự nhiên bất an thế nhỉ?
Tôi vẫn cứng đơ người cầm điện thoại như vậy thì tiếng điện thoại ngắt đã vang lên, lúc này tôi mới ngẩng đầu lên.
Trước mặt tôi là hai gương mặt trắng bệch như vừa nhìn thấy ma quỷ của Kim Hye Hil và Kim Hye Woo.
Lúc này Kim Hye Hil mới lắc lắc đầu như người vừa mới tỉnh mộng rồi nhìn tôi mà nói.
“À, ừm. Đấy là mấy người tứ đại thiên vương phải không? Có vẻ khá là… thân thiết ấy nhỉ.”
“Ừ.”
“Nhưng mà hơi đáng sợ một chút.”
Tôi không trả lời mà chỉ cười nhẹ. Giờ tôi muốn rút lại phát ngôn thân thiết với tứ đại thiên vương của mình ban nãy lắm rồi.
Mấy đứa con gái len lén nhìn Lee Luda rồi hai bờ má lại đỏ ửng lên, Shin Seo Hyun vẫn đang tập trung đọc cuốn sách mà cậu ta vừa bị spoil ban nãy.
Nhìn cậu ta chống cằm với vẻ mặt bất mãn thì có vẻ cậu ta thực ra cũng chẳng muốn đọc cuốn sách này lắm. Chỉ là cậu ta không mang cái gì ngoài nó nên mới phải đọc thôi. Nếu so sánh với Eun Ji Ho hay Woo Joo In hiện tại chắc cũng đang dí mắt vào máy game thì Shin Seo Hyun đã đáng khen lắm rồi.
Nhìn mái tóc nâu trong ánh nắng nhàn nhạt của Shin Seo Hyun, tôi lại quay đầu về phía sau và thấy cặp sinh đôi đang ngồi đó và yên bình nói chuyện với nhau. Đang thu lại hết khung cảnh này vào mắt thì một giọng nói vang lên làm tôi giật nảy mình.
“Các em về chỗ hết đi. Chào nốt rồi kết thúc thôi.”
Thầy giáo chủ nhiệm đã vào lớp từ lúc nào và đứng ngay đằng sau chúng tôi với vẻ mặt lãnh đạm. Mấy đứa đang đi đứng tự do mới giật mình vội vã quay về chỗ ngồi. Tôi và Lee Luda cũng từ từ đi về chỗ.
Khi về chỗ rồi, thầy chủ nhiệm lại nói gì đó nên tôi để cặp lên bàn rồi lén che điện thoại.
Có 5 tin nhắn mới. Hai tin của mẹ tôi và còn lại là ba tin từ tứ đại thiên vương, trừ Ban Yeo Ryung ra. Tôi mới đọc hết tin nhắn.
Người gửi: Mẹ yêu <3
Hôm nay là ngày đầu học cấp 3 nên phải ăn gì chúc mừng chứ nhỉ
Người gửi: Mẹ yêu <3
Ăn theo gói ở nhà hàng Trung Quốc luôn nhá? 6 giờ về đi
Trời, ăn theo gói. Tôi thích quá nên vừa há mồm vừa mở tin nhắn tiếp theo. Nhưng trước khi tôi kịp đọc tiếp thì đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở ngoài lớp.
Tôi đang định bấm điện thoại nhưng nghe thấy vậy mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy mấy nhân vật làm loạn qua cửa sổ rộng lớn hướng ra ngoài hành lang, tôi lại phải há hốc mồm một lần nữa.
Mấy người đang mặc một chiếc áo khoác dài bên ngoài bộ đồng phục y hệt nhau trông giống như kiểu đang chụp hoạ báo đồng phục kia, không phải là tứ đại thiên vương hay sao?
Và người má đỏ như hoa hồng đang đứng ngay đằng trước họ và nghiêng người về phía này còn ai khác ngoài Ban Yeo Ryung nữa?
Mấy đứa lớp khác vừa tan học nên đi ra ngoài hành lang nhưng nhìn thấy bọn họ đứng túm tụm trong một góc như vậy mới đứng khựng lại. Vẻ mặt của họ có vẻ không phải là cố tình đứng lại đâu mà là cái vẻ như bị hồ ly chín đuôi mê hoặc ấy. Bọn con trai thì mất luôn khả năng giao tiếp mà nhìn chằm chằm Ban Yeo Ryung, trong khi bọn con gái thì nắm chặt tay và ríu rít thì thầm với nhau.
“Mấy người đó là tứ đại thiên vương trường Ji Jon…!”
“Người tóc bạc kia chẳng lẽ là Eun Ji Ho?”
Dù đã gặp cảnh này rất nhiều lần rồi nhưng tôi vẫn muốn nôn ra máu.
Nhưng vẫn như mọi khi, Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương cũng chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của người khác. Mà không, chỉ có Yoo Cheon Young ghét bị người khác nhìn thấy quá nên mới cố kéo khẩu trang lên tận mũi thôi.
Họ cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ danh hiệu mà người khác dùng để gọi mình. Chứ họ mà quan tâm thật thì trước khi thành công diễn tròn vai nhân vật chính thì đã phát điên mà chết rồi ấy.
Người duy nhất để tâm chỉ có tôi mà thôi, thế nên tôi lúc nào cũng là người mệt nhất. Đang nghĩ vậy thì tôi đành phải tránh ánh mắt của thầy giáo mà lén nhìn họ, ngay khi chạm mắt với Ban Yeo Ryung thì cô ấy đã thì thầm bằng khẩu hình miệng như thế này.
‘Cạnh cậu.”
Cạnh cậu? Tôi quay sang nhìn bên cạnh tôi thì chỉ thấy gương mặt vui vẻ tươi cười như không thấy ngày mai của cô gái mặc đồ nam Lee Luda.
Đúng vậy, có Lee Luda. Nữ chính 1 đang nhắc đến nữ chính 2 đây mà. Rồi sao? Tôi cũng quay về phía mấy người kia mà làm khẩu hình miệng hỏi.
Sao?
Ban Yeo Ryung mới trả lời như thế này.
‘Tớ sẽ loại bỏ nó.”
“……”