Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8121

Chương 41

Cái gì mà… loại bỏ nó cơ? Tôi lại chậm một nhịp mà gật đầu. Mà không, tôi phải ngăn cô ấy lại chứ. Dù thế nào thì cũng không thể để một người có tương lai rộng mở như Ban Yeo Ryung chưa gì đã phải vào tù vì tội giết người được.

Nhưng mà trong tiểu thuyết có bao nhiêu lần nam chính trộm xe mà có phải vào tù bao giờ đâu nhỉ? Nên chắc Ban Yeo Ryung sẽ ổn thôi.

Tôi nhìn gương mặt toả sáng như ánh mặt trời của Lee Luda vẫn đang ngồi cạnh tôi mà lẩm bẩm trong lòng. Dưới bầu trời chật hẹp này mà tồn tại tận hai nữ chính, thế thì cái trường này sẽ thành cái dạng gì đây… Tôi thực sự không biết nữa.

Tiếng đồng hồ vẫn cứ tích tắc kêu đều đều, sắp đến giờ tan học. Bây giờ bọn học sinh muốn ngắm Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương đã đứng chật kín ở cửa trước và cửa sau của lớp tôi, đến cả thầy giáo đứng trên bục cũng đang bối rối không hiểu gì.

Có vẻ thầy cũng không biết rốt cuộc tại sao mà chúng nó đứng chen chúc hết vào đây nên cuối cùng cũng nói.

“Được rồi, tan học thôi.”

Nghe vậy, bọn lớp tôi cũng hô đồng thanh ‘Chúng em chào thầy ạ!” rồi từng đứa cầm cặp đứng dậy. Mặt đất rung lên như kiểu có hàng trăm con voi đang đi ngang qua. Cùng lúc đó, ánh mắt của Ban Yeo Ryung đứng trước cửa lớp như bừng cháy.

Kim Hye Hil và Kim Hye Woo lướt qua bên cạnh tôi và thì thầm ‘Mai gặp nhé’, đối diện đó Shin Seo Hyun cũng trao đổi ánh mắt để tạm biệt tôi , ngay lúc này Lee Luda ngồi cạnh tôi mới đứng bật dậy. Nhưng cô ấy hoàn toàn không có ý định ra khỏi cửa mà lại tự nhiên tiến thẳng đến chỗ cửa sổ với vẻ mặt bất an.

Gì đây, sao tự dưng ra cửa sổ đứng? Lại đúng cái cửa sổ hướng ra sân thể thao nữa? Chẳng lẽ cô ấy đã cảm nhận được sát khí của Ban Yeo Ryung từ trước khi người kia xuất hiện à? Tôi bắt đầu sợ mấy người này rồi đấy nhé. Chẳng lẽ đã là nữ mặc đồ nam rồi lại còn có năng lực đoán trước tương lai? 

Tôi ngập ngừng một lúc rồi cũng quyết định đến gần cô ấy. Chưa hiểu gì nhưng cũng phải chào nhau đã chứ, dù gì cũng là bạn cùng bàn mà. Tôi đang vừa nghĩ vậy vừa tới gần thì một chuyện đã xảy ra. 

Tôi quay đầu nhìn về phía cô ấy đang hướng mắt đến thì chỉ thấy ngoài cổng trường, có một chiếc limousine đang đứng chắn hết cả đường đi. 

Không phải chứ limousine cái gì… Tôi có nghĩ đến Woo Joo In và Eun Ji Ho cũng có lần đi limousine đến trường nhưng mà bây giờ họ hoàn toàn không làm như vậy nữa.

Thế rốt cuộc cái limousine kia là của ai…? Ngay khi tôi nghĩ thế thì cửa xe đột nhiên mở ra. Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc Âu phục, đeo cả kính râm mới từ từ bước xuống. Mặt tôi bắt đầu cứng đơ dần. Cái gì vậy trời?

Tôi đang dựa người vào khung cửa để nhìn ra ngoài thì ai đó bên cạnh tôi đã đặt chân lên cửa. 

Khi quay lại, tôi chỉ thấy một đôi giày thẩy thao màu đen trong ánh sáng mặt trời mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Gì đây? Tôi đang nghĩ vậy thì ngay lúc đó, thân thể của Lee Luda đã lao từ cửa sổ xuống dưới đất.

“……”

Thế là tôi đã thấy Lee Luda với mái tóc vàng nổi bật hạ cánh an toàn xuống sân thể thao từ lúc nào. Người ngẩn ngơ nhìn cô ấy không chỉ có tôi. Mấy đứa trong phòng học chưa về cũng tận mắt chứng kiến Lee Luda đặt chân lên cửa sổ rồi nhảy từ trên này xuống sân vận động.

Với gương mặt vi diệu y hệt nhau, chúng nó hét lên.

“Oaaa! Ngầu quá!”

“Đây là tầng 2 đấy, trời, siêu vãi chưởng!”

Thấy vậy, tôi cũng chỉ biết gật gù.

Đúng vậy, ai sống trên đời cũng sẽ có lúc bị một người mặc Âu phục đen đi ra từ limousine đuổi thôi. Và người này còn có thể an toàn nhảy từ tầng hai xuống chỉ để chạy trốn nữa. Tất nhiên rồi.

“……”

Không, dù tôi có cố gắng tự khẳng định với bản thân đến mức nào thì cũng làm gì có đứa học sinh bình thường nào thấy bạn cùng lớp nhảy xuống từ tầng 2 để chạy trốn mà còn khen ngầu cơ chứ, không có chút phản ứng nào khác sao?

Hơn nữa cái xe limousine kia còn ngang nhiên chặn ngang cổng trường rồi lại còn có một người đàn ông mặc Âu phục đen đang lao ra kia kìa. Tại sao? Tại sao không có một ai để tâm đến chuyện này? Rốt cuộc là tại sao?

Tôi cứ đứng nguyên đó rồi rốt cuộc cũng phải thở dài một tiếng và lẩm bẩm.

“Thực sự không thể ưa được…”

Cái trường chết tiệt này.

Ngay khi ra khỏi lớp, Ban Yeo Ryung với vẻ mặt dữ tợn và đôi mắt trợn trừng mới ngay lập tức chạy đến trước mặt tôi. Cô ấy hỏi thẳng.

“Cái thằng tóc vàng ban nãy đâu?”

Lee Luda? Kẻ thù truyền kiếp của cậu á?

“À, vừa nhảy ra ngoài cửa sổ rồi.

Dù câu ‘nhảy ra ngoài cửa sổ’ của tôi rất dễ gây hiểu lầm nhưng vẻ mặt của tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung cũng chẳng biến sắc chút nào. Vì đang mệt nên tôi chỉ đáp lại gọn lỏn như thế, nhưng thấy bọn họ không hỏi lại thì tôi lại hơi khó chịu trong lòng. Tôi mới hỏi.

“Ừm, sao các cậu không hỏi xem người ta có bị thương không?”

“Hả? Nhảy xuống từ tầng 2 thì làm sao bị thương được?”

Ban Yeo Ryung ngược lại còn ngạc nhiên hỏi như thế, rồi Woo Joo In đứng cạnh đó mới nhìn sang Kwon Eun Hyung và nói.

“Cậu cũng thỉnh thoảng nhảy từ tầng 2 xuống đúng không?”

“Cái đó à, đánh nhau phiền phức quá nên khi nào có ai chặn ở cửa thì tôi mới làm vậy, cũng không phải cố ý muốn làm thế đâu.”

Eun Hyung hơi nhún vai rồi thẳng thắn trả lời. Tai của cậu ấy tự dưng lại đỏ rần như màu tóc của cậu ấy. A, vậy à… Có vẻ chỉ có tôi là người kỳ lạ nên mới nghĩ nhảy từ tầng 2 xuống sẽ phải gãy chân gãy tay thôi. Lại đến lượt Eun Ji Ho nhìn tôi và hỏi.

“Này, cái vụ ở phòng giáo viên ban nãy, rốt cuộc là thằng đó làm gì mà bọn này phản ứng ghê thế? Đặc biệt là Ban Yeo Ryung.”

Cậu ta vừa nói vậy vừa gõ lên đầu Ban Yeo Ryung một cái, thế là cô ấy mới nổi điên lên mà muốn bẻ ngón tay cậu ta.

Nhìn hai người họ lại bắt đầu chí choé đánh nhau, tôi lấy tay vuốt lại mái tóc đã hơi rối của mình rồi cứ thế bước đi thẳng. Đang định đi luôn thì tôi mới nghe thấy Ban Yeo Ryung hoảng hốt chạy theo hướng tôi.

Ban Yeo Ryung ngay lúc đó mới dễ dàng ôm lấy tay tôi, trong khi Woo Joo In lại đang cố đi ngay gần bên cạnh tôi.

Đôi mắt nâu to tròn của Woo Joo In hướng về phía tôi, cậu ấy cười vui vẻ hỏi.

“Mẹ, sao mẹ đi trước vậy?”

“Thôi đi, mọi người xấu xa lắm.”

Thấy tôi bực mình trả lời như vậy, Woo Joo In mới mở to mắt. Có vẻ như cậu ấy vẫn chưa nhận ra rốt cuộc đoạn đối thoại ban nãy đã làm tôi tổn thương ở chỗ nào.

Tự dưng tim tôi cứ như bị nghẹn lại vậy. Được rồi, tôi lắc lắc đầu rồi quyết định đi tiếp thì lần này tự nhiên có gì đó nặng nặng ấn lên đỉnh đầu tôi. Á, tôi đang nhăn mày và quay lại thì thấy Eun Ji Ho ở đằng sau.

Cậu ta chống một bên tay lên đầu tôi rồi nhìn xuống hỏi.

“Sao, có chuyện gì?”

“Sao từ nãy đến giờ các cậu cứ, sao nhỉ? Cứ toàn hỏi về Lee Luda ấy!”

“Gì cơ? Này, cái đó…”

Nghe thấy giọng Eun Ji Ho như đang ngạc nhiên lắm, tôi mới ngắt lời cậu ta.

“Được rồi, biết sao được, tôi cũng hiểu mà.”

Dù sao thì tôi cũng vẫn có thể hiểu được cái việc chưa gì bọn họ đã hướng hết sự quan tâm cho Lee Luda như thế. Chỉ cần nghĩ đây chính là dòng chảy vận mệnh của tiểu thuyết thì cũng dễ hiểu thôi. Tất cả bọn họ đã bị định trước con đường này rồi, biết làm sao được?

Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn sợ hãi lắm. Liệu cái ngày tôi càng ngày càng dời xa bọn họ chỉ vì dòng chảy của tiểu thuyết có bao giờ đến không? Nếu không thì có phải dòng chảy của tiểu thuyết sẽ mang bọn họ đến một nơi quá vẻ vang hoặc quá bi kịch đến nỗi tôi không thể chạm tới được không?

Mỗi lần cảm thấy dòng chảy của tiểu thuyết là một điều tuyệt đối phải tuân theo là tôi lại thấy sợ hãi không thể nhấc tay lên được, mỗi lần như thế, trong đầu tôi đều tuôn ra những suy nghĩ tiêu cực theo trình tự như vậy.

A, thôi đi. Bỏ đi vậy. Tôi đang cố rũ bỏ hết cảm xúc ra khỏi đầu mình thì đã thấy Yoo Cheon Young và Eun Ji Ho đang nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt từ lúc nào.

Tôi giơ tay ra và nắm lấy tay Ban Yeo Ryung, lúc này mặt cô ấy mới bừng sáng rồi cũng nắm lấy tay tôi mà lắc liên hồi. 

Mấy người tứ đại thiên vương lén sờ tóc với vẻ khó xử rồi cũng bước theo chúng tôi.

Vì bây giờ là 2 giờ trưa nên ánh nắng chiếu nóng bỏng trong sân thể dục, chiếc limousine ban nãy vẫn ngang nhiên đỗ ngoài cổng trường như trước. Có vẻ họ không bắt được Lee Luda rồi. Tôi lén nhìn chiếc xe đó rồi lại suy nghĩ thử xem lý do mà Lee Luda phải mặc đồng phục nam ở một ngôi trường Hàn Quốc là gì.

Vì chỉ thị của chủ tịch là sau này sẽ truyền lại gia sản cho con gái nên trước đó bắt con phải mặc đồ nam rồi lôi một chàng rể ngon lành cành đào về? Hay là anh trai sinh đôi chết oan ức quá nên giờ muốn quay về trả thù thay anh? Cũng có thể là con gái của xã hội đen, trước đây suýt nữa bị ám sát nên bây giờ phải che giấu thân phận đấy.

Ồ, mình cũng thông minh ra phết đấy nhỉ. Tôi tự cảm thán như thế rồi lại há mồm. Không thể phủ nhận tính khả thi của bất cứ trường hợp nào như trên được. Ban Yeo Ryung thấy tôi vẫn nhìn chằm chằm cái limousine kia thì mới lắc lắc tay tôi.

Khi tôi quay lại nhìn cô ấy thì nghe thấy cô ấy nói.

“À, đúng rồi. Ban nãy chưa kịp nói cho cậu. Có chuyện này ấy mà, vừa nãy tớ bảo là cậu không được hẹn hò với thằng trai tóc vàng ấy.”

“Ừ”

“L, là vì, vì tóc nó vàng đó. Cái này tớ vừa đọc trong sách, trong đó có ghi là tóc vàng là gien di truyền lặn nên phải hai người tóc vàng kết hôn với nhau mới ra được một đứa tóc vàng nữa. Nên là màu tóc của cái thằng Lee Luda ban nãy không thể là màu tự nhiên được. À, cả màu mắt nữa!”

“……?”

Ban Yeo Ryung vừa nói vừa nắm chặt tay lại. Với vẻ mặt bi tráng, cô ấy nói tiếp.

“Thế nên là con lai Hàn – Mỹ tuyệt đối không thể có tóc vàng mắt xanh được.Cái thằng Lee Luda ban nãy chắc chắn là nhuộm tóc với đeo lens đấy! Sao đang là học sinh mà dám nhuộm tóc cơ chứ? Chắc chắn là loại người lêu lổng rồi!”

“……”

“Sao?”

Ban Yeo Ryung cứ liên mồm nói như vậy rồi lại nhận ra ánh mắt kỳ lạ từ tôi. Tôi chỉ nhìn mái tóc đen ánh sắc tím của Ban Yeo Ryung rồi khẽ lắc đầu. Khi quay lại nhìn tứ đại thiên vương đằng sau, tôi chỉ thấy vẻ mặt của họ thản nhiên như không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa tôi ban nãy.

Tóc của bọn họ đa dạng đủ loại màu từ đỏ đến xanh thẫm đến nâu gần vàng nhưng đỉnh cao vẫn là quả tóc bạc nổi bần bật của Eun Ji Ho.

Tóc của cậu ta dưới ánh mặt trời toả ra ánh bạc lấp lánh đến chói cả mắt, thế là tôi mới nheo mắt lại. Lúc này Eun Ji Ho mới hỏi.

“Này, làm sao? Sao tự nhiên nhìn tôi như thế?”

“À, không có gì…”

Ban nãy Ban Yeo Ryung đã nói luôn xuất thân của mấy người cho tôi rồi, tôi chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra miệng. Đôi mắt xanh của Yoo Cheon Young cho thấy không phải là không có khả năng cậu ta là con lai.

Thôi được, tôi quyết tâm rồi. Cứ mặc kệ tất cả đi. Cũng có gì sai đâu, họ không nên bị nghi ngờ huyết thống chỉ vì cái bản thân họ là nhân vật trong tiểu thuyết chứ.

Eun Ji Ho vẫn nhăn mày nhìn tôi như trước rồi hỏi.

“Sao cậu cứ bứt rứt vì cái gì thế? Làm sao?”

“Không có gì…”

Giọng của tôi vẫn mơ hồ như thế, khi quay đầu lại, tôi đã thấy Ban Yeo Ryung nắm lấy ngón tay út của tôi rồi nghéo vào ngón tay út của mình. GÌ đây? Tôi giật mình quá nên mới nhìn chằm chằm cô ấy.

“Thế nên là ý! Cậu không được hẹn hò với thằng ăn chơi đó đâu! Hiểu không!?”

“À, được rồi. Tớ biết rồi. Này, Ban Yeo Ryung. Đừng có lo nữa.”

Nói vậy xong, tôi mới nhìn đôi mắt vẫn đang bồn chồn hướng về tôi của Ban Yeo Ryung rồi tự nhiên bật cười.

Ban Yeo Ryung à, có một điều cậu không biết đâu. Khi nào xu hướng tính dục của tớ còn chưa thay đổi thì tớ sẽ không bao giờ hẹn hò với Lee Luda được. Tôi vừa nghĩ vậy vừa giơ tay lên và xoa nhẹ mái tóc lấp lánh của Ban Yeo Ryung.

Sau đó tôi nói.

“Cậu thật sự, thật sự không phải lo đâu. Dù trái đất có chia làm hai thì tớ vẫn sẽ không hẹn hò với Lee Luda.”

“Thật á? Nếu cậu ta tự nhiên tỏ tình với cậu thì sao?”

“Thực sự sẽ không có chuyện hẹn hò này nọ đâu. Trừ khi dải ngân hà chia làm đôi thì còn có thể.”

“Oa!”

Ban Yeo Ryung quá đỗi vui mừng đến mức bắt đầu đu lên cổ tôi rồi nhảy cẫng lên. Khi Ban Yeo Ryung vẫn còn đang vừa cười vừa ôm tôi thì tôi lại lén nhìn về phía sau cô ấy và thấy vẻ mặt phức tạp của Yoo Cheon Young và Eun Hyung. Tôi nhướn mày, thế là Eun Hyung tự nhiên lại ngập ngừng muốn nói gì đó.

Giọng của cậu ấy mềm mại như thường ngày quanh quẩn bên tai tôi, không còn sặc mùi sát khí như ban nãy nữa.

“Này, điều mà ban nãy cậu vừa nói ấy.”

“Ừ.”

“Có phải có nghĩa là cậu không chỉ không muốn hẹn hò với người tóc vàng đó, mà còn không bao giờ muốn có bạn trai không?”

“Ầy, làm gì có chuyện đó.”

Tôi như cạn lời mà vừa bật cười vừa trả lời. Lúc này mặt Eun Hyung mới ít nhiều dịu xuống rồi vừa gật đầu vừa vỗ lên đầu tôi. Khi ngẩng lên nhìn cậu ấy, tôi đột nhiên lại để ý đằng sau cậu ấy có một đám nam sinh đang dập đầu xuống trong khu sân vận động gần cổng trường.

Người đứng trước họ hình như cũng không phải giáo viên hay gì cả. Hơn nữa bây giờ cũng không phải giờ học.

Người đứng trước bọn họ là một vài nam sinh khác có mặc đồng phục nhưng đã bị cắt bớt đi. Là tiền bối à?

Tôi đang nheo mắt nhìn về hướng đó thì Yoo Cheon Young đã lắc đầu và kéo tôi đi.

“Không có gì tốt đâu, đừng nhìn.”

“Đó là gì thế?”

“Có lẽ là hội đầu gấu đấy.”

Hồi cấp 2 tôi chưa bao giờ gặp những thứ như thế. Thế nên tôi lại cảm thấy khá tò mò và càng nghiêng người về phía đó, Yoo Cheon Young kéo tay tôi để tôi không xem nữa nhưng tôi vẫn ngoái đầu lại. 

Trong mắt tôi thì mấy người này cũng là dạng bất lương chỉ cần chạm mắt là sẽ chửi đổng lên thôi. Nên Yoo Cheon Young ngăn tôi lại cũng chẳng có gì là lạ cả. Nhưng hai người Kwon Eun Hyung và Eun Ji Ho đứng cạnh tôi đây chẳng có gì sợ hãi mà nhìn về hướng đó rồi còn tặc lưỡi nữa chứ. Eun Ji Ho nói.

“Này, mấy cậu này làm tư thế đâm đầu xuống đất* sai rồi. Đầu gối gập hết lại rồi kìa, không đúng gì cả.”

“Sao cậu biết tư thế đâm đầu xuống đất? Ai bắt cậu làm thế rồi à?”

“Bố tôi, hồi đó ông bảo là nam nhi đại trượng phu thì bằng mọi giá phải biết bài thể dục trong quân đội. Mỗi lần tôi làm sai là ông lại bắt tôi làm thế này.”

“Đúng là khác biệt thật đấy nhỉ.”

“Ai bảo không đâu? Nhưng mà đấy là từ hồi tôi 10 tuổi rồi. A, a, nhìn kìa. Sao đến mức mồ hôi đầm đìa thế kia?”

Eun Ji Ho lại tặc lưỡi rồi nghiêng người về bên đó, có vẻ cậu ta thực sự nghiêm khắc giống trong quân đội đấy. Vì buồn cười quá nên tôi mới bật cười rồi cũng nhìn về phía mấy người kia, rồi tự dưng tôi lại nhận ra vài gương mặt quen thuộc trong số mấy thằng đầu gấu đang chạy quanh kia.

Không, không thể nào. Tôi ngay lập tức tự phủ định.

Eun Kyeom, người “quân tử hán” mà chúng tôi gặp ở bãi biển cách đây một tiếng đi tàu điện ngầm cộng thêm một tiếng đi xe buýt kia, cái người bị sự xuất hiện hoa lệ của Kwon Eun Hyung doạ sợ mà chạy trối chết chỉ trong vòng 1 phút kia, sao tự nhiên lại ở đây?

Tôi vội kéo tay Yoo Cheon Young với vẻ mặt trắng bệch. Cậu ấy lãnh đạm hỏi.

“Sao?”

“Không. Mình đi nhanh thôi.”

Tôi không nói gì thêm mà cứ thế đi thẳng. Rất may là mấy cậu học sinh đang nhận phạt và mấy người tiền bối kia thấy chúng tôi đi qua cổng trường cũng chỉ nhìn theo mà không để ý lắm. Cũng chẳng gọi lại luôn.

*Đâm đầu xuống đất là dư này này.