Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 761

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1766

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8048

Chương 42: Thực ra mình có quá khứ mà mình muốn giấu kín Yên tâm đi nữ chính ai cũng có thứ đó cả

Chương 6. Thực ra mình có quá khứ mà mình muốn giấu kín… 

Yên tâm đi, nữ chính ai cũng có thứ đó cả.

Cuộc sống cấp 3 huy hoàng của tôi bắt đầu với sự xuất hiện của Lee Luda, thế nên cái khoảnh khắc Lee Luda nhảy từ tầng 2 xuống và biến mất thì tôi đã tưởng những chuyện vô lý trong ngày đầu tiên này chỉ có thế mà thôi.

Nhưng tôi lại sai rồi. Vừa nghĩ vậy tôi vừa cười đau khổ rồi nhìn về phía trước.

Vì nhà hàng Trung Quốc này ở rất gần ga Seoul nên cũng có khá nhiều người ngoại quốc ở đây, đây cũng là nơi ăn nên làm ra nhất trong khu. Có vẻ như chủ nhà hàng muốn tạo ra bầu không khí China Town nên mới treo đèn lồng đỏ ở khắp nơi như thế này. Vì vậy nên dù đã gần 10 giờ đêm rồi mà đường phố bên ngoài vẫn sáng mờ trong ánh đỏ.

Trên con phố bận rộn ấy, người người vẫn cứ vội vã đi lướt qua chúng tôi, chỉ còn tôi, Ban Yeo Ryung và Lee Luda ngơ ngẩn đứng đó nhìn nhau.

Nếu bạn muốn biết tại sao ba người chúng tôi lại tự dưng đứng trước một nhà hàng Trung Quốc rộng lớn gần ga Seoul mà nhìn nhau như thế này thì đây là một câu chuyện dài lắm. Tôi ngước mắt lên, lén nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ban Yeo Ryung và Lee Luda đứng ngay cạnh tôi đây rồi lại chăm chăm nhìn về phía trước.

Trong nhà hàng Trung Quốc lớn này, từ tầng 1 đến tầng 4 đều đang bật đèn sáng đến chói mắt. Người đang đứng gần chỗ cửa thoát hiểm đằng sau toà nhà ấy là bố tôi, còn có bố của Ban Yeo Ryung và cuối cùng là một người ngoại quốc tóc vàng mà tôi mới gặp lần đầu tiên.

Chẳng cần nhìn cũng biết quá rõ người nọ là ai rồi còn gì? Chính là Ian, bố của Lee Luda chứ còn ai.

Dù người trên đường có bận bịu như thế nào nhưng thỉnh thoảng vẫn lén nhìn về phía bên đó, chắc hẳn trong mắt họ đây cũng là một cảnh tượng khá là hiếm thấy.

Bố của tôi có dáng vẻ trụ cột gia đình trong một gia đình điển hình của Hàn Quốc, bố của Yeo Ryung bây giờ dù đã có một đứa con gái 17 tuổi rồi nhưng vẫn có dáng người cao ráo, không có mỡ bụng và và một gương mặt ôn hoà, và cuối cùng là một người ngoại quốc tóc vàng có vẻ đẹp đáng ngạc nhiên đến mức không một nơi nào có. Trước một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, ba người này đứng ngay cạnh nhau rồi hút thuốc là phì phèo, nhìn thế nào thì cũng đúng là một cảnh tượng hiếm có.

Bố tôi mở miệng và thở một làn khói xám ra, để nó trôi dần vào bầu trời đêm. Sau đó ông quay đầu và nói gì đó với bố của Lee Luda, thế là bố của Lee Luda mới đáp lại bằng một giọng tiếng Hàn trôi chảy rồi lại phá lên cười. Bố của Ban Yeo Ryung cũng cười theo luôn.

Ai nhìn lại tưởng họ thân nhau lắm ấy. Tôi nghĩ đây cũng là một loại tài năng đấy.

Bố của tôi và bố của Ban Yeo Ryung đã có mối quan hệ giao hữu khá là sâu sắc từ đó đến giờ rồi. Thế mà bây giờ họ có thể biến một người lạ mới quen được 5 phút trở thành một người bạn thân thiết như thanh mai trúc mã 10 năm vậy. Bạn hỏi làm thế nào mà hai người làm được như vậy ư? Nhờ điểm khác biệt giữa tính cách của hai người đấy.

Bố của tôi có tài ăn nói rất trôi chảy với kiểu nói chuyện hơi cục súc của người Jeollanam, ông cũng rất nhanh trí nên biết cách làm người nghe vui vẻ. Nhưng vấn đề là khi nói chuyện với những người ít nói thì họ lại hoàn toàn bị ông lấn át.

Và, bù lại với điểm yếu đó của tôi là sự dịu dàng của bố Yeo Ryung. Ông là kiểu người giỏi nghe chuyện của người khác và thỉnh thoảng hay ôn hoà an ủi người còn lại, khiến người nghe không còn bị áp lực nữa.

Thế nên hai người này mà chơi combo, bố tôi tung bố Yeo Ryung hứng thì trò chơi này kết thúc rồi. Lần này cũng vậy, bố của Lee Luda mới gặp hai người họ chưa đến 5 phút mà đã thân thiết đến mức kia rồi.

Nhìn ba người họ tụ lại thành một hội và cười nói vui vẻ như vậy, mặt tôi nhăn lại.

Với tâm trạng thê thảm, tôi vừa nhìn về phía bên đó vừa nghĩ. Mọi chuyện diễn ra như thế nào ấy nhỉ? À đúng rồi, mẹ tôi khi sáng tâm trạng tốt nên cả nhà tôi quyết định đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc, và mọi chuyện cứ thế kéo theo.

***

Nhà tôi thường hay đi ăn ngoài với nhà Ban Yeo Ryung nên tất nhiên lần này cũng vậy. Dù không phải vậy thì Ban Yeo Ryung cũng đã nâng điện thoại lên cho tôi xem tin nhắn bảo 6 giờ tối đến nhà hàng Trung Quốc rồi. Hàng xóm họ hàng là như vậy đấy. Tôi nhún vai tỏ vẻ đã biết rồi.

Tiếp đó chúng tôi đi thẳng đến trường của anh Ban Yeo Dan, anh ấy không phải nhập học vào trường mới như chúng tôi mà chỉ là lên năm 2 thôi nên phải học đến 6 giờ chiều lận.

Ban Yeo Ryung có vẻ khá khó chịu với việc hai đứa con gái như chúng tôi mà phải đứng chờ trước cửa trường nam sinh. Dù gì thì con gái xuất hiện ở một nơi toàn nam như thế này cũng sẽ rất nổi bật. Nhưng khi trực tiếp đến trường Nam Gye thì chúng tôi mới nhận ra là chúng tôi lo hão rồi.

Từ chỗ có tấm biển ghi 30m là đến trường, chúng tôi đã thấy bóng dáng của một vài cô gái đang ngồi ngay trước cổng trường và díu dít với nhau. Khi đi đến trước cổng thì một cảnh tượng thần kỳ mới hiện ra.

Trước mặt tôi là cả dàn nữ sinh từ cấp 2 đến cấp 3, người nào cũng mặc đủ loại đồng phục đa dạng, đôi mắt thì còn đầy tơ máu mà hét lên.

“Anh Yeo Dan! Chúc mừng anh lên năm 2 thành công! Em có làm bánh kỷ niệm cho anh đây!”

“Anh ơi! Chỉ còn hai năm nữa là anh trở thành người lớn hợp pháp rồi! Ngày đôi mình kết hôn không còn lâu nữa đâu anh ơi!”

“Anh!!!! Anh Yeo Dan áaaaaaaaaa!”

Ban Yeo Ryung bây giờ mới nhận ra lý do họ tụ tập hết ở đây là vì anh trai của mình, vẻ mặt của cô ấy cũng hỗn loạn không khác gì mấy người kia. Rồi cô ấy nhìn tôi và hỏi.

“Này, anh trai của tớ, ừm, là người trăng hoa lắm à?”

Hình như Ban Yeo Ryung đã kết luận luôn là mấy cô gái này gào thét tên Ban Yeo Dan như thế chỉ vì họ đều là bạn gái của anh ấy mất rồi. Tôi chỉ có thể thầm cảm thán cho cách hoạt động não bộ của cô ấy, lúc thi cử thì rất thông minh nhưng những lúc như thế này thì chậm hiểu không tả được. Tôi thầm vỗ tay trong lòng rồi lại lắc đầu nói.

“Cậu cũng biết mà, anh ấy độc thân.”

Trong suốt 18 năm nay. Tôi lén bổ sung thêm trong lòng. Đúng vậy, dù Ban Yeo Dan có ngoại hình nổi bật như thế nào thì anh ấy vẫn là dạng độc thân truyền kiếp.

Ban Yeo Ryung nghiêng đầu với vẻ nghi ngờ.

“Thế tại sao mấy người kia lại… thế?”

“À, đó là vì anh Yeo Dan rất đẹp trai. Vì anh ấy chưa hẹn hò với ai nên mấy người này muốn hẹn hò với anh ấy.”

Tự nhiên trong đầu tôi lại nảy ra một giả định rất thực tế.

Nếu, nếu mà tôi không phải hàng xóm láng giềng của Ban Yeo Dan mà cũng là một học sinh bình thường sống ở gần đây thì có phải bây giờ tôi cũng đang đứng ở chỗ đó không? Tôi lén đảo mắt, cái này có khả năng cao lắm.

Nói thật thì, ai nhìn cũng sẽ thấy Ban Yeo Dan là một người con trai xứng đáng khiến mình sẵn sàng đứng chờ 5 tiếng trước cổng trường nam sinh chỉ để nhìn mặt anh ấy dù chỉ một lần.

Tôi đang nghĩ vậy thì tự nhiên tiếng ồn ào xung quanh đó lớn dần lên. Nghe vậy tôi mới nghĩ, ra rồi à.

Thường thì trong tiểu thuyết ít nhất sẽ hay có kiểu người qua đường bảo “A, cậu thích Ban Yeo Dan á? Tớ thích ai đó ai đó bên cạnh Ban Yeo Dan cơ” để chỉ ra một nhân vật khác cũng nổi tiếng bằng Ban Yeo Dan, nhưng ở trường này thì không có chuyện đó.

Ngay khi Ban Yeo Dan đi cùng bạn ra ngoài cổng trường thì tất cả những đứa con gái xung quanh chúng tôi chỉ hô ba chữ ‘Ban Yeo Dan’ lặp đi lặp lại.

Trong khung hỗn loạn đó, Ban Yeo Dan vẫn chỉ đút tay vào túi quần, tay còn lại thì đang bấm điện thoại, có vẻ cũng quá quen thuộc rồi. Ngược lại chỉ có bạn bè của anh ấy là phản ứng lại.

Thấy anh không quan tâm lắm, mấy người bạn của anh mới liên tục chọc cùi chỏ vào bụng hoặc vai anh rồi thuyết phục anh. Mấy người họ đều là những chàng trai với những mái tóc sáng màu và vẻ ngoài vô cùng nổi bật. Họ nói.

“Này, cậu xem đi! Có bao nhiêu người đứng chờ chỉ để ngắm cậu mà cậu không chào được một câu à!”

“A, thằng này lại đang đọc tin nhắn của em gái lần thứ 101 đây mà. Cậu định cưới em gái chắc?”

Lúc đó Ban Yeo Dan mới mở miệng định nói gì đó. Đôi mắt đen giống y hệt Ban Yeo Ryung đảo qua đảo lại, nhìn lướt qua chúng tôi, đôi môi đỏ mấp máy.

“Nó bảo ở đây mà.”

“……?”

Mấy người bạn của Ban Yeo Dan ngơ ngẩn một lúc như vẫn chưa hiểu được anh định nói cái gì. Họ đưa mắt nhìn nhau, nheo mày lại rồi hỏi Ban Yeo Dan.

“Hả? Cậu nói gì?”

“Ở đây? Ai cơ?”

“Em gái tôi.”

Thế là Ban Yeo Dan đóng cách điện thoại vào rồi để lại vào túi, lúc này anh ấy quay đầu và nhìn đúng vào phía chúng tôi.