Chương 7. Thầy bói ở đây giỏi thế cơ à? Nhà tiên tri à?
Nếu nói đến một điểm chung thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết mạng hay phim truyền hình thì tất nhiên phải nhắc đến yếu tố huyền bí.
Từ xưa đến nay, chúng ta vẫn thường hay kể cho nhau nghe những câu chuyện liên quan đến việc giải thích những giấc mơ. Mơ đến con lợn thì nghĩa là tiền sắp đổ về, mơ thấy rồng thì có nghĩa là ngày phục quyền sắp đến.
Cũng đôi khi chúng ta mơ được những giấc mơ báo trước tương lai. Từ cấp 2 lên cấp 3, năm nào cũng vậy, mấy đứa trẻ con rất hay truyền tai nhau những câu chuyện về mấy giấc mơ quái đản mà chẳng biết thật hay đùa.
Trừ chủ đề giấc mơ ra thì cũng có một chủ đề khác cũng rất hay được sử dụng trong truyện và phim. Đó chính là sự xuất hiện của thầy đồng bói cực kỳ thiêng hoặc những nhà chiêm thuật chỉ cần ngồi một chỗ cũng có thể đoán ra được vận mệnh của người khác thông qua những thẻ bài.
Kỳ lạ là tôi chưa bao giờ thấy thầy đồng hay bói bài Tarot ngoài đời đúng 100% bao giờ, thế mà trong tiểu thuyết thì lời của họ cứ như lời phán truyền của thánh thần ấy.
Khi thầy đồng xem bói cho bạn, nếu tự nhiên ông ta trợn ngược mắt lên mà phán ‘Số mạng của bạn trai nhà cô còn ngắn lắm! Mau tìm một chàng trai khác đi!’ mà bạn đang sống trong thế giới tiểu thuyết thì bạn thật sự nên tìm cậu bạn trai khác ngay và luôn.
Tất nhiên là tôi nói thế thôi chứ bạn cũng không tự nhận ra là bạn có thực sự đang sống trong thế giới tiểu thuyết hay không được.
Tôi bỗng dưng nổi hứng nói dài dòng về mấy chuyện linh tinh huyền ảo kỳ bí này cũng là vì tự nhiên tôi cảm thấy bất an không chịu được. Xin lỗi vì giải thích dài như vậy nhé.
Nào, rốt cuộc mấy ngày qua tôi đã gặp phải những chuyện gì nhỉ? Bây giờ tôi sẽ bắt đầu kể ngay đây.
Đã vài ngày trôi qua kể từ lúc tôi gặp Lee Luda ở nhà hàng Trung Quốc hôm đó, và hôm nay là thứ tư ngày 12 tháng 3. Tất nhiên là cũng có mấy ngày mùng 8, mùng 9 nữa nhưng tôi sẽ chỉ nói đến việc xảy ra vào ngày 12 tháng 3 này thôi.
Lý do thì một là ngày 12 tháng 3 là ngày mà tôi phải làm bài thi thử đầu tiên từ khi vào trường cấp 3, hai là đây cũng là ngày đầu tiên Ban Yeo Ryung được tỏ tình kể từ hôm nhập học.
A, chỉ chưa đến 9 ngày mà đã có người tỏ tình rồi, bạn có nghĩ con trai bây giờ quá gấp gáp không? Tôi thì lại không nghĩ vậy. Hồi cấp 2, cô ấy nhận được lời tỏ tình ngay từ ngày đầu tiên nhập học đấy.
Lúc đó Ban Yeo Ryung vẫn còn đứng cạnh tôi với vẻ mặt chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thế là tôi chỉ vừa quay qua nhìn xung quanh vừa suy nghĩ. Thế giới này đúng là điên rồi. Tôi phải chạy trốn khỏi cái thế giới này thôi.
Nếu cái ý định hồi đó mà thành công thì hiện tại tôi đã không phải ngồi ở đây rồi, nhưng bất hạnh thay là tôi vẫn đang học cùng trường với Ban Yeo Ryung. Chuyện chỉ có thế mà thôi.
Quay lại để nói về Ban Yeo Ryung nhé, cô ấy giải quyết lời tỏ tình ngày 12 tháng 3 một cách vô cùng lãnh đạm. Vì đã có kinh nghiệm từ chối người khác hàng trăm lần rồi nên lúc đó cô ấy chỉ có một thái độ rất thản nhiên và nói.
“Xin lỗi.”
Một cách tình cờ nào đó, khi kỳ thi thử vừa kết thúc thì bọn học sinh đã rầm rập rời đi như thuỷ triều nên lớp 1 năm nhất lúc đó trống trơn. Chỉ còn 5 người chúng tôi dí sát tai vào cửa sau phòng học để cố gắng nghe được cuộc nói chuyện bên trong đó.
Khi thời gian chấm điểm tự do kết thúc thì đã quá 6 giờ chiều rồi nên ráng chiều bên ngoài chiếu hẳn vào trong phòng học. Ánh nắng hoàng hôn còn sót lại ấy len lỏi vào phòng làm cả phòng như nhuộm màu đỏ cam, khiến cái bóng dưới đất của Ban Yeo Ryung được kéo dài ra.
Eun Ji Ho nhìn vào phòng học rồi lại quay ra chỗ tôi và hỏi.
“Này, sao Ban Yeo Ryung còn nghĩ ngợi mất mấy giây thế?”
Tôi cũng nhìn vào, rồi trả lời như làm lơ cậu ta.
“Có thấy nghĩ ngợi tí nào đâu.”
“Đúng là bạn bè cùng một nồi có khác.”
Khi nghe Eun Ji Ho trả lời như vậy, tôi mới hơi nhăn mày và ngẩng lên nhìn cậu ta. Cậu ta vẫn quay lưng về phía tôi và chỉ chăm chú nhìn vào trong phòng học nên thứ duy nhất tôi thấy là phía sau đầu lấp lánh ánh bạc của cậu ta.
Mà không, sao tự dưng cậu ta lại nói bạn bè giống nhau là thế nào? Người khác mà nghe được thì… Tôi đang nghĩ vậy thì Eun Hyung tự nhiên hỏi.
“Eun Ji Ho, cậu nói vậy là sao?”
“Hả?”
Nghe vậy, Eun Ji Ho mới từ từ quay đầu lại nhìn Eun Hyung. Nhìn vào trong thì có vẻ Ban Yeo Ryung cũng đã lạnh lùng từ chối một cách chớp nhoáng xong và cũng mất hết hứng thú nên chẳng muốn nói gì nữa.
Khi Eun Hyung chạm mắt Eun Ji Ho, cậu ấy mới nhíu mày một cái, vẻ mặt chẳng hiểu sao lại trông có vẻ hơi khó chịu.
Tôi càng ngày càng nghi ngờ. Eun Hyung ngày thường lúc nào cũng hiền hoà giải quyết mọi việc và cũng sẽ không giận dữ hay có những cảm xúc vô cớ. Không hề dễ thấy thứ biểu cảm khó ở này trên mặt cậu ấy một chút nào.
Một lúc sau, Eun Hyung mới hơi nhếch môi và hiền từ nói.
“Không phải, cậu ấy mà, cái câu cậu bảo bạn bè cùng một nồi có khác ban nãy ấy.”
“À.”
Lúc này tôi mới xen vào cuộc nói chuyện của hai người họ. Eun Hyung đang định nói gì đó thì lại hơi liếc liếc nhìn tôi như đang chờ một sự giải thích. Tôi mới trả lời.
“Này, từ hồi cấp 2 tôi đã được tỏ tình bao giờ đâu? Ban Yeo Ryung giống tôi ở chỗ nào mà giống?”
“Hả?”
“Cậu nói cứ như kiểu tôi mà được tỏ tình thì cũng không thèm suy nghĩ dù chỉ một giây ấy. Nhưng mà làm gì có chuyện đó? Ai mà nghe cậu nói vậy có khi lại tưởng tôi từng được tỏ tình rồi ý chứ.”
“H, hử?”
Eun Ji Ho vừa nhăn mày vừa phát ra tiếng động kỳ lạ như thế.
Làm sao, tôi nghiêng nghiêng cổ rồi lỡ chạm mắt Eun Hyung. Cậu ấy cũng chỉ nhún vai và bật cười. Tôi cũng ngạc nhiên nghĩ ngợi, chẳng hiểu mình được tỏ tình hồi nào.
Cuộc nói chuyện trong phòng học vẫn trôi qua một cách nhạt nhẽo như thế. Giọng của cậu con trai kia có vẻ bồn chồn, lo lắng và ngược lại giọng của Ban Yeo Ryung thì chẳng có lực gì cả. Cách nói chuyện của cô ấy làm cậu trai kia có cảm giác cô ấy đang muốn nói là ‘Xin lỗi nhưng mà tôi biết rồi nên làm ơn biến dùm đi” vậy.
Cũng không phải là tôi không hiểu tâm lý của Ban Yeo Ryung. Đến giờ cô ấy đã phải trải qua trăm lần bị gọi ra khỏi lớp chỉ để “được tỏ tình” rồi. Có lần cô ấy được một anh khoá trên tỏ tình nên bắt đầu nhận được vô số ánh mắt không có thiện ý từ người khác. Tôi nghĩ đây cũng là một lý do khiến khá nhiều bọn vô duyên chẳng biết từ đâu ra suốt ngày xông đến gây sự với cô ấy.
Tôi vừa nghe cuộc nói chuyện bên trong vừa nhìn Eun Ji Ho. Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ bật ra mấy câu như kiểu “A, làm mình suýt nữa hiểu lầm” nhưng nhìn dáng vẻ nhíu mày của cậu ta thì cậu ta trông có vẻ khá là không thoải mái.
Gì đây? Tôi đang nghĩ vậy thì tự nhiên Eun Ji Ho nói.
“Này, cậu từng được tỏ tình rồi còn gì?”
“Hả?”
Nói cái gì thế, tôi có nhớ được lần nào đâu. Ngay khi tôi đang nghĩ thế thì Eun Ji Ho tự dưng quay ngoắt đầu lại. Thái độ của cậu ta im lặng đến lạ kỳ.
Tôi lại quay đầu một lần nữa và lần này chạm mắt với Yoo Cheon Young.
Đôi mắt xanh của cậu ta hơi mở to, cậu ta mới nhún vai một cái làm ra vẻ ‘Tôi có biết gì đâu’. Tôi lại nhìn với qua vai cậu ta, thấy Woo Joo In đang vươn người nhìn về phía Ban Yeo Ryung qua cửa sổ. Cậu ấy tự nhiên hét lên.
“Ơ, nhìn kìa!”
Ngay khi nghe thấy tiếng hét ấy, Eun Ji Ho đang dựa vào cửa cũng vội vã chạy vào trong. Tôi cũng giật mình và gấp gáp đi vào phòng.
Trong căn phòng học đỏ rực màu hoàng hôn ấy, chẳng hiểu Eun Ji Ho đã chạy đến và nắm lấy cổ tay tên nam sinh kia từ lúc nào, trong khi Ban Yeo Ryung vẫn đang dựa vào bàn học với một vẻ hốt hoảng.
Việc nam sinh đang tỏ tình tự nhiên xông tới muốn ôm ấp Ban Yeo Ryung cũng không phải chuyện hiếm hoi gì. Chúng tôi đã thủ thế sẵn ở đằng sau cửa cũng là vì thế.
Cô ấy lặng lẽ lùi lại từng bước rồi sau đó mới quay ra nhìn tôi. Trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt của cô ấy cứ như bị sét đánh nên tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ oà khóc cơ, nhưng hoá ra không phải thế.
Thay vào đó, cô ấy chỉ duỗi tay chải lại mái tóc hơi rối của mình và thở phù một cái. Có vẻ cô ấy đang rất mệt mỏi.
Sau đó, cô ấy mới quay lại nhìn về phía sau và nói.
“Em mong là chúng ta sẽ không bao giờ phải gặp lại nhau, tiền bối.”
Nghe vậy thì chắc người kia là một đàn anh khoá trên rồi. Chỉ cần nhìn tấm biển nhựa nhỏ ghi tên ở trước ngực anh ta có màu xanh lục lấp lánh trong ánh hoàng hôn là biết anh ta là một tiền bối năm 2.
Áo sơ mi của anh ta được cài khuy khá thấp nên trông rất giống bọn ăn chơi, anh ta đang bị Eun Ji Ho giữ tay nên cũng chỉ có thể nhìn Ban Yeo Ryung rồi hít một hơi thật sau. Sau đó anh ta mới hét lên.
“Này, cái đcm mày chứ! Tưởng xinh là ngon à? Này, mày nghĩ là trên đời này đéo có đứa nào xinh bằng mày đúng không, làm gì có chuyện đó? Tao còn thiếu gái xinh vây quanh chắc? Có cái quái gì đặc biệt đâu mà bày đặt chảnh chó gì chứ? Mày chỉ có cái mặt thôi!”
Lời mắng chửi của anh ta cứ của anh ta cứ như từng mảnh thuỷ tinh sắc nhọn vậy. Mặc kệ Ban Yeo Ryung có đang run rẩy như thế nào, từng mảnh từng mảnh như đâm liên tục vào trái tim cô ấy mà không hề ngần ngại.
Tôi cũng không chần chừ mà ôm lấy đầu Ban Yeo Ryung. Cô ấy hơi cao hơn tôi một chút nên hiện tại cô ấy đang đặt cằm lên vai tôi.
Cô ấy không hề khóc mà chỉ thở dài một hơi như rất mệt mỏi. Và sau đó, cô ấy tự nhiên giơ hai tay lên và che tai tôi lại, như thể cô ấy không muốn tôi phải nghe thấy những lời bẩn thỉu đó.
Vì đã được che tai lại nên tôi chỉ nghe thấy mấy tiếng vang ù ù bên ngoài, trong khi đó Eun Ji Ho đã nắm lấy cổ áo của tên đàn anh kia và nâng lên với một vẻ mặt xanh mét vì tức giận. Cậu ấy cũng không hề nắm vào phần áo mà lại nắm chặt vào phần cổ nên mặt của anh chàng kia cũng tái xanh lại. Tôi nhìn mà cũng thấy thiếu máu lên não.
Mái tóc trắng của Eun Ji Ho như đang toả ra một màu đỏ rực trong ánh ráng chiều nên trông cậu ta rất giống một tên ma vương vừa từ địa ngục hiện về. Cậu ta đang quay người lại nên tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng tôi cũng có thể đoán ra vẻ mặt của cậu ta hiện tại. Chẳng biết cậu ta thì thầm gì đó vào tai tên tiền bối kia mà mặt anh ta lại càng chuyển sang màu trắng bệch.
Và cuối cùng, Kwon Eun Hyung mới nắm lấy vai anh ta từ phía sau rồi nói gì đó làm cả người anh ta run lên bần bật, trông cực kỳ giống bệnh nhân tâm thần.
Lúc này người anh ta mới co rúm lại rồi gân cổ hét lên gì đó. Dù đang được che tai lại nhưng vì anh ta hét lên rất to nên tôi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
“Này, lũ năm nhất chúng mày cứ tưởng lắm quyền nên muốn xông vào đánh đàn anh đang tỏ tình là được đấy à? Đéo sợ cả năm học bị đì à? Đcm, biết là một mình đéo đánh lại được tao nên mới tụm lại đây mà…!”
Nhưng anh ta cũng không nói hết câu được. Từ một chỗ không xa anh ta lắm, Yoo Cheon Young đang đeo cặp ở một bên vai và nghiêng người đứng đó thì cứ vậy đá thật mạnh vào một cái ghế.
Rầm rầm! Cái ghế đổ xuống ngay trước mặt tên tiền bố kia với một tiếng động inh tai.
Dù hành động đá ghế đó cũng chẳng đặc biệt gì nhưng tiếng động inh ỏi kia vẫn vang lên một lúc lâu trong phòng học rộng lớn im ắng này. Đến tôi cũng phải giật bắn mình.
Ban Yeo Ryung vẫn bình tĩnh thở dài một tiếng và dựa vào vai tôi. Nhưng tay của cô ấy lại thả lỏng ra, nhờ vậy nên tôi mới nghe được rõ ràng tiếng nói của Yoo Cheon Young.
Trên mặt của cậu ta có một vẻ rất kinh dị mà tôi chưa thấy, à không, đã từng thấy một lần rồi.
“Một mình cũng được.”
“C, cái gì?”
Anh ta đang nói như vậy thì mới nhận ra mình đang nói lắp, thế là mặt anh ta đỏ rực lên.
Yoo Cheon Young đang đứng trước mặt anh ta, chỉ cách cái ghế đổ kia một bước chân. Rồi cậu ấy hơi nghiêng đầu nói.
“Tao bảo là mày quá yếu ớt nên dù ở một mình cũng chẳng ảnh hưởng gì hết. Đừng có tự ảo tưởng vô căn cứ là bọn tao tụ tập ở đây chỉ vì mày.”
Ô, tôi lại vừa thấy dáng vẻ của nhân vật dạng ‘- -‘ trong tiểu thuyết của Yoo Cheon Young rồi.
Eun Ji Ho đứng cạnh Yoo Cheon Young mới hơi bật cười. Cậu ta nói.
“Oa, quả nhiên. Cuối cùng cũng nghe thấy Yoo Cheon Young nói liền cả một câu dài.”
Eun Ji Ho mới vỗ tay một cái và giả vờ cười vui vẻ dù tâm trạng cậu ta chắc chắn cũng chẳng vui như thế. Mục đích rõ ràng là để chọc giận tên đàn anh kia.
Quả nhiên, mặt của anh ta đỏ lên và bắt đầu dậm chân như thể rất tức giận, sau đó mới hất cánh tay đang đặt trên vai mình của Eun Hyung ra và nhanh chóng chạy ra khỏi lớp.
Tiếng chạy rầm rập trên hành lang của anh ta truyền cả vào trong phòng. Tiếng ‘loảng xoảng, rầm rầm!” cứ vang lên ngoài hành lang như thế rồi đến mấy giây sau mới im lặng trở lại. Bây giờ ngoài đó tĩnh lặng đến mức tôi cứ tưởng như vừa xuất hiện ma quỷ ở ngoài đó.
Chẳng hiểu mặt trời đã xuống núi từ lúc nào. Bây giờ mới vào xuân nên mặt trời lặn rất nhanh.
Ban Yeo Ryung cuối cùng cũng từ từ bỏ tay ra khỏi tai tôi. Tôi đang mải ngắm nhìn bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của cô ấy thì nghe thấy giọng của Woo Joo In vang lên.
Giọng của cậu ấy được giữ gìn rất tốt nên nghe vẫn giống giọng của thiếu niên, nhưng lại chìm hơn chất giọng vui vẻ và hoạt bát ngày thường một chút. Cậu ấy nói.
“Hwang Shi Woo, lớp 4 năm 2.”
Tiếng nói như đang lẩm bẩm ấy làm tất cả mọi người quay đầu lại. Đôi mắt ánh vàng của Woo Joo In lúc này lại đang hướng về sân thể thao bên ngoài cửa sổ.
Có vẻ Hwang Shi Woo đang chạy trối chết qua sân thể thao để về nhà. Woo Joo In vừa dõi theo bóng dáng của anh ta vừa nói tiếp.
“Thủ lĩnh của bọn đầu gấu năm 2. Tớ cũng theo dõi thông tin chỗ này chỗ kia nhưng không ngờ lại đụng mặt anh ta nhanh đến thế.”
“Cứ gọi anh ta là mạnh nhất đi, việc gì phải thế.”
“Nếu gọi là mạnh nhất thì nghe giống tiểu thuyết quá.”
Woo Joo In vừa trả lời Eun Ji Ho như vậy vừa cười với vẻ hơi mệt mỏi. Lời nói của cậu ấy cứ như một lời lẩm bẩm, chẳng giống thường ngày tí nào. Đã vậy đôi mắt nâu của cậu ấy còn toả ra sát khí.
Tôi cũng không muốn một người dám ăn nói dơ bẩn với Ban Yeo Ryung được thả đi dễ dàng như thế. Ít nhất phải đá một phát vào chân anh ta mới hả giận được. Đến tôi còn đang suy nghĩ theo hướng bạo lực như thế thì không biết cảm xúc của Ban Yeo Ryung hiện tại như thế nào nữa.
Thế mà không ngờ Ban Yeo Ryung lại ngẩng đầu nhìn tôi rồi cười vui vẻ. Thế rồi cô ấy nói với ra tứ đại thiên vương đang đứng đằng sau đó.
“Này, đi thôi. Hôm nay chúng ta định đi chơi mà.”
“À, được rồi…”
Eun Ji Ho trả lời như vậy rồi cũng làm vẻ mặt kiểu ‘tôi cũng không biết’. Woo Joo In thì lại hơi nghiêng đầu, sau đó ngay lập tức cười thoải mái và đeo cặp lên rồi đến gần Ban Yeo Ryung.
Lúc đó, cậu ấy mới giơ tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu Ban Yeo Ryung. Cô ấy bật cười và nói.
“Sao thế, tự dưng lại ra đây.”
“Tại thích thôi.”
Cậu ấy vừa nói vậy vừa làm vẻ mặt cay đắng, nhưng khi chạm mắt tôi thì ngay lập tức lại nở nụ cười vui vẻ. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy nụ cười ấy trông khá giống Ban Yeo Ryung.
Ba người kia đeo cặp lên và bước chậm rãi đằng sau chúng tôi. Khi đang đi qua sân thể thao, tôi mới nhìn gương mặt tươi của của Ban Yeo Ryung một cái. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ như chưa bao giờ biết buồn ấy, tôi mới nghĩ như thế này.
Không phải tự nhiên mà nữ chính trong tiểu thuyết được nhiều người yêu quý đến thế.
Khi ra khỏi cổng trường rồi, tự nhiên cô ấy quay lại và hét lên với chúng tôi ‘Xin lỗi các cậu, và cảm ơn’ rồi mới đi ra ngoài. Lúc ấy tôi mới xác nhận được suy nghĩ của mình. Ban Yeo Ryung tuyệt vời hơn bất cứ cô gái nào mà tôi từng gặp.
Yoo Cheon Young bật cười, còn Eun Ji Ho đang nhăn mày cũng phải thả lỏng cơ mặt. Kwon Eun Hyung dịu dàng cười rồi vừa gõ nhẹ vào đầu Ban Yeo Ryung vừa bảo ‘Không sao’. Và chúng tôi bắt đầu vui vẻ đi bên cạnh nhau như thế.
Đúng vậy, nhìn lại thì hôm đó không phải là một ngày xui xẻo lắm. Mà không, ngược lại, lâu rồi tôi mới cảm thấy ấm lòng như ngày hôm đó.
Nhưng nếu vào ngày 12 tháng 3 tôi không tình cờ gặp phải một thầy bói thì tình tình cũng không tiến triển được như ngày hôm nay. Nào, hãy quay lại ngày 12 tháng 3 thử xem.