Tôi chỉ biết thở một hơi dài trong thâm tâm. Đúng là câu hỏi mà tôi đã dự đoán trước. Rốt cuộc tôi đã nhận được câu hỏi này từ bao nhiêu người rồi nhỉ? Thậm chí ngay cả mấy thằng con trai khá thân với tôi cũng sẽ có lúc gọi tôi ra để hỏi số Ban Yeo Ryung.
Đm, chết tiệt thật. Thà là ai đó thân rồi thì tôi có thể thoải mái nói ‘Này, làm sao mà thế được? Mà không, tớ làm sao đưa cậu được. Mấy đứa đó sẽ bực mình lắm đấy. Cứ ra đó hỏi đi’, nhưng cô gái này vừa ngồi xa chỗ tôi vừa gặp nhau được có vài lần.
Nói thật, tôi không thích cái kiểu chả thân quen gì mà tự dưng nghe mấy tin đồn xong tự dưng tìm đến nhờ vả mấy chuyện linh tinh như thế này. Nhưng tôi cũng không muốn chưa gì đã gây thù chuốc oán với người khác.
Tôi day day mi tâm rồi trả lời.
“A, làm sao đây… Việc này hơi khó đấy.”
Sao lại khó á, mấy người học cùng trường cấp 2 đó cũng không thích mấy loại chuyện như thế này đâu. Tôi mà đưa cậu số của họ thì họ nổi khùng lên cũng không phải lỗi của tôi đâu nhé. Tôi định trả lời như vậy nhưng cô gái kia vẫn chẳng tinh ý gì cả.
Tự dưng đôi mắt to của cô ta rưng rưng nước mắt hướng về tôi, rồi cô ta cất tiếng hỏi.
“A, thật sao? Tại sao? Sao lại không được?”
Bây giờ tôi đang định giải thích đây. Mới vào học vài ngày đã xảy ra chuyện này, hay để tôi đau đầu đến chết vì stress cho cậu xem?
Tôi thật sự rất ghét những lúc như thế này. Tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại thần thánh không giống tôi của mấy người tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung chủ yếu cũng là do mỗi lần có ai đó chẳng quen biết gì tự nhiên giả vờ thân thiết rồi bắt chuyện và nhờ vả linh tinh như thế này.
Cô gái trước mặt tôi lại càng quá đáng hơn, đến cái mức rưng rưng định khóc để ăn vạ. Nhưng tôi chẳng làm thế nào được. Mấy người đi đến căng tin với cô gái này cũng là cùng một hội bạn với nhau, ai mà biết bọn họ có định chia sẻ số điện thoại cho nhau không chứ.
Tôi đã thể hiện ra sự khó chịu rõ ràng như thế này cơ mà, nếu đầu óc bình thường thì phải biết mà biến dùm đi chứ. Tôi lại tiếp tục day trán và trả lời.
“Mấy người họ rất ghét việc người lạ biết số của mình. Tôi không làm gì được đâu.”
“A, chỉ một lần thôi. Mình sẽ không liên lạc gì nhiều đâu. Tại mình tò mò thôi, được không?”
Số điện thoại của ai thì chả có 11 số, tò mò cái gì mà tò mò? Hơn nữa không phải ‘tuyệt đối không liên lạc’ mà là ‘không liên lạc gì nhiều’, đúng là không nói nổi.
Tôi có nên mặc kệ cô ta rồi khó chịu cứ thế không nói gì và đi về lớp không nhỉ, nhưng tôi cũng không hề muốn gây thù với ai ngay từ đầu học kỳ đâu.
A, làm sao bây giờ. Thà học cùng lớp với mấy người tứ đại thiên vương còn hơn. Đúng là lúc đó tôi bị nhìn chằm chằm nhiều hơn bây giờ, nhưng hồi đó tôi nằm trong tầm mắt của mấy người họ nên dạng người như thế này cũng không dám xuất hiện nhiều.
Tôi đang nghĩ ngợi như vậy thì tự nhiên một giọng nói thoải mái ở trong lớp vang lên. Tôi quay lại để xem ai nói, nhưng nói thật với cái giọng nói đặc trưng đó thì tôi chỉ biết có một người.
Là Lee Luda chứ ai. Cô ấy ngồi trong lớp rồi gọi tôi với một giọng vui vẻ.
“A, Dan à! Vào đây nhanh lên! Cái thứ mà cậu bảo muốn xem lúc trước ấy, tớ tìm được rồi!”
“Ơ, hả?”
Tôi muốn xem cái gì hồi nào? Đang nghĩ vậy thì Lee Luda có lẽ không chờ được nên trực tiếp ra ngoài cửa lớp. Khi cô gái trước mặt tôi vẫn đang đần mặt ra, cô ấy đã kéo tay tôi vào lớp rồi.
Trong lúc đang ngơ ngẩn ấy thì tôi đã vào lớp từ lúc nào. Lén quay đầu nhìn xung quanh thì bọn trong lớp cũng đang nhìn chúng tôi. Có mấy người còn mắt chữ A mồm chữ O rồi hào hứng huýt sáo.
Này, không phải vậy đâu! Tôi đang nghĩ vậy thì Lee Luda đã ấn tôi xuống chỗ ngồi. Xong cô ấy ngồi xuống ngay cạnh tôi, chống cằm và nhìn tôi cười.
Lee Luda thì thầm với một giọng trầm thấp.
“A, cậu đi lên cầu thang à, chắc đang định lên căng tin nhỉ.”
“……”
Lee Luda quả nhiên đã vượt ngoài định kiến nữ chính trong tiểu thuyết lúc nào cũng không tinh ý trong đầu tôi rồi. Cô ấy là dạng nữ chính đã tiến hoá, vừa có thể cố tình lôi kéo sự thương cảm của người khác và điều khiển người khác theo ý mình vừa có thể nắm bắt chính xác tình hình hiện tại.
Tôi mới hơi ngập ngừng hỏi.
“Sao cậu biết? Việc tôi đang khó xử ấy?”
“Cặp sinh đôi đằng sau kia nghe thấy cuộc nói chuyện đó rồi mà. Hai người này bảo là cậu chắc lại bị người ta nhờ cho số điện thoại nên tớ phải ra cứu cậu thôi.”
“À.”
Tôi đã hiểu ra ngay và quay lại đằng sau, thấy Kim Hye Hil đang nhìn tôi và chỉ tay về phía Lee Luda. Thế rồi tự nhiên cô ấy lại tặng tôi một tràng vỗ tay.
Làm sao, cái gì? Tôi đang nghĩ vậy thì Lee Luda mới thì thầm với tôi với một giọng trầm thấp.
“Chắc phải mệt mỏi lắm.”
“Hử?”
“Chắc phải mệt mỏi lắm, cậu ấy.”
Tôi khá ngạc nhiên nhìn Lee Luda. Nghe giọng nói ấy, tôi tự nhiên lại cảm thấy cô ấy rất hiểu tôi.
Cô ấy là người lúc nào cũng cho người khác thấy vẻ mặt vui vẻ không bao giờ thay đổi. Nhưng trước mặt tôi cô ấy lại rũ bỏ chiếc mặt nạ đó đi.
Bây giờ, Lee Luda ngồi trước mặt tôi, hơi nghiêng cổ và ngồi nửa trên ghế nửa nhoài ra ngoài, cả người như tắm mình trong ánh nắng, hình như cô ấy thực sự đã trút bỏ tất cả lớp vỏ bọc bên ngoài rồi. Đôi mắt xanh dưới hàng mi vàng óng ánh toả ra khí lạnh đến run người.
Như những viên đá cuội bị vô số làn sóng cuốn đi, Lee Luda đang ngồi đó lại nâng mắt nhìn tôi, khoé miệng hơi nhếch lên. Đó không phải là nụ cười rạng rỡ ngày thường mà là một nụ cười cuốn hút có hơi hướng nguy hiểm.
Quả nhiên là nhân vật chính trong tiểu thuyết, tôi đang định vỗ tay thì ngay lập tức đập đầu xuống bàn. Lee Luda mới hoảng hốt dựng người dậy và hỏi tôi.
“Gì, gì vậy!? Dan à, cậu không sao chứ?”
“Ừ, không sao cả. Không đập mạnh đâu.”
“Không nhưng sao tự dưng lại đập đầu xuống bàn?”
Lee Luda hỏi vậy với một ánh mắt lo lắng giành cho tôi. Tôi vừa cố gắng tránh né ánh mắt đó vừa tự lẩm bẩm trong lòng.
Trong một khoảnh khắc, chỉ trong một khoảnh khắc thôi, tôi đã nhìn nhận Lee Luda như một thằng con trai đấy. Dù rõ ràng là trông giống con gái nhưng lại có cái khí chất nguy hiểm mà cực kỳ quyến rũ đặc trưng của một mỹ nam.
Tôi điên rồi phải không, cái người bị mấy thằng cha mặc Âu phục đen đuổi đánh trước mặt tôi là một cô gái mặc đồ nam. Tôi đang định đập đầu xuống bàn một lần nữa thì lại nhận ra mấy người xung quanh đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ nên lại từ bỏ ý định đó. Thay vào đó tôi lại quay ra nhìn Lee Luda.
Đúng vậy, ban nãy tôi không nói được thế nên bây giờ bắt buộc phải nói. Tôi bắt đầu mở miệng.
“Lee Luda.”
“Ừ?”
Cô ấy lo lắng nhìn lên trán tôi và hỏi. Tôi lúc này mới khẽ gãi trán. A, thực sự không muốn nói ra đâu nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.
“Nếu cậu muốn kết bạn với mấy người sẽ thẳng thắn nói thật với cậu ấy mà…”
“Nếu thế thì sao?”
Tôi cứ tưởng Lee Luda đang định phản bác gì đó, nhưng cô ấy chỉ đặt tay lên bàn rồi nhìn về hướng tôi và bình tĩnh hỏi như vậy.
Tôi lại càng không thích ứng nổi với cái thái độ bình tĩnh đó. Cố tỏ ra mình không hoảng hốt, tôi nói nốt.
“Mấy người thẳng thắn thì chỗ nào cũng có cả, tìm bạn như vậy dễ lắm.”
“Cậu đang định nói gì đây?”
Hở? Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Nếu để giải thích cho lời nói của tôi thì ‘Dù không có tôi thì cũng có rất nhiều người thẳng thắn thật lòng đó, nên đi mà tìm mấy người đó đi’, nhưng tôi cũng không biết Lee Luda có đang tức giận hay không.
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, vẻ mặt của cô ấy chẳng có vẻ gì là tức giận. Thấy tôi như đang bối rối như vậy, cô ấy mới hỏi lại.
“Cậu đang định nói cái gì đấy?”
“Không, cái này ấy mà. Trên đời này có hằng sa hằng số những người thẳng thắn ấy mà, nên là…”
“Cậu nói cái gì lạ lùng thật đấy.”
Lee Luda thẳng tay cắt lời tôi và nói vậy. Vẻ mặt vẫn không có vẻ gì là tức giận như trước. Không ngờ là sau đó, cô ấy lại bắt đầu phá lên cười như không biết nói gì. Lần này tôi là người hỏi.
“Cậu bảo tôi lạ lùng á?”
“Không phải vậy sao?”
“Thế là thế nào?”
Vì đang ngồi ở chỗ ngay cạnh cửa sổ nên ánh nắng chiếu vào làm gương mặt của Lee Luda càng bừng lên rạng rỡ. Đôi mắt xanh của cô ấy cứ như đang xoáy sâu vào trong tâm can tôi.
Cô ấy nhìn tôi và hỏi.
“Cậu thực sự không biết tại sao tớ lại bảo nó lạ lùng à?”
“Ừ?”
“Người duy nhất tớ muốn kết bạn chỉ có cậu thôi, Dan à.”
Tôi vẫn chớp chớp mắt vì không hiểu cô ấy muốn nói gì như trước. Ngạc nhiên thật. Ngay cả khi cô ấy có đôi lúc hiểu sai lời tôi thì tôi cũng hầu như chẳng bao giờ không hiểu lời của cô ấy.
Thấy phản ứng của tôi, Lee Luda khẽ thở dài một hơi rồi nói tiếp. Đó là một giọng nói mạnh mẽ và rõ ràng như khi giáo viên giảng bài cho trẻ con.
“Khi kết bạn thì có bao giờ người ta nghĩ ‘A, chỉ cần có một người bạn trung thực là tốt lắm rồi, chỉ cần có một người bạn dũng cảm là tốt lắm rồi’ và tự tạo ra hình mẫu lý tưởng cho bạn bè mình đâu. Thế nên cũng chẳng bao giờ kết bạn chỉ vì người ấy rất phù hợp với điều kiện lý tưởng mà mình đưa ra cả. Cái này gọi là gì ấy nhỉ, giống casting cho phim ấy, đâu phải vậy đâu.”
“……”
Tôi mở mắt to nhìn cô ấy trong sự ngạc nhiên. Cô ấy gọi nó là… casting cho phim. Thấy tôi ngạc nhiên quá mà không nói gì thì Lee Luda lại nói tiếp.
“Sao cậu cứ nghĩ như kiểu người khác có thể thay thế vị trí của cậu vậy nhỉ? Nghe tớ nói vậy cậu lại nghĩ là cứ là người thẳng thắn thì tớ sẽ mù quáng nắm tay người ta rồi hỏi người ta có muốn kết bạn không à? Tớ không muốn hỏi người khác làm bạn của tớ, chỉ có cậu mà thôi. Cậu làm gì có bản sao nào đâu, vậy nên cậu chính là người duy nhất trên thế giới này là chính mình rồi.”
“……”
“Thật là, tớ cũng cúi đầu nhường nhịn lắm rồi đấy. Cậu thực sự không muốn làm bạn với tớ à?”
Lee Luda nói vậy rồi lại nở một nụ cười cay đắng, lúc này tôi mới chợt nhận ra một điều. Casting phim, người duy nhất trên thế giới. Đến tận bây giờ, tôi có cách suy nghĩ như thế nào và đối xử với họ kiểu gì nhỉ?
Tôi từ đó tới giờ vẫn luôn giữ một niềm tin đơn thuần như thế này. Vì tôi thoả mãn một điều kiện gì đó nên mới được giao cho vai trò làm bạn chí cốt của Ban Yeo Ryung và bạn bè khá thân của tứ đại thiên vương mà thôi. Tôi cũng luôn nghĩ rằng có một ai đó có thể thay thế người khác vào vị trí của tôi tuỳ thích.
Thế giới này trong mắt tôi giống như một vở kịch được xây dựng một cách hoàn hảo hơn là đời thường, thế nên tôi nghĩ thế cũng không có gì là lạ cả. Nhưng bây giờ Lee Luda trước mặt tôi lại nói với tôi thế.
Việc trở thành bạn của nhau không giống như chọn diễn viên cho phim đâu. Chỉ là vì không thấy bất cứ ai khác tốt trừ tôi ra mà thôi.
Khoảnh khắc tôi nghe được câu nói ấy, tự nhiên trong tôi lại dâng lên một cảm giác yên lòng tới lạ.
Cảm giác ấm áp đến nghẹn thở. Có lẽ ngay cả Lee Luda cũng chưa bao giờ nhận được cảm xúc như thế.
Chưa từng có ai nói chuyện với tôi như thế này. Bởi tôi cũng chẳng bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài. Cái ý nghĩ bản thân mình có thể bị thay thế bất cứ lúc nào trong tôi chưa bao giờ được nói với người nào khác.
Tự nhiên tôi muốn khóc quá. Thế là tôi mới cố cúi đầu xuống để kìm nước mắt. Nhưng có lẽ hành động của tôi lại làm Lee Luda hiểu lầm gì đó, vậy là cô ấy giơ tay ra định nâng cằm tôi lên. Tôi lập tức lấy hai tay nắm lấy tay cô ấy và nói.
“Lee Luda.”
“Ơ, hả?”
Tình huống hiện tại trái ngược với tình huống ban nãy nên Lee Luda có vẻ rất sốc, đến nỗi giọng nói của cô ấy run rẩy trong lo lắng. Phải chắc chắn rằng mình sẽ không khóc rồi thì tôi mới ngẩng đầu lên. Tôi nhìn chính diện vào đôi mắt xanh lục bảo của cô ấy và nói.
“Cậu thực sự đúng là một cô… à không, một chàng trai tốt.”
“V, vậy à?”
Gương mặt của cô ấy nóng bừng lên, còn đỏ hơn cả ban nãy.