Cấu tạo nhà trong khu căn hộ thì cũng từa tựa nhau nên phòng của Yeo Ryung cũng chẳng khác phòng tôi là mấy. Điểm khác biệt duy nhất là chăn của tôi có màu xanh da trời pastel dễ chịu còn chăn của Yeo Ryung lại có màu hồng nhạt.
Tôi yếu ớt ngồi lên giường Yeo Ryung, sau đó ngay lập tức ôm đầu gối khóc. Ban Yeo Ryung cũng biết rõ tôi thường xuyên rơi vào tình trạng như thế này nên cũng để kệ cho tôi khóc thoải mái.
Tôi không nói chi tiết là đã xảy ra chuyện gì nên có lẽ Ban Yeo Ryung chỉ nghĩ tôi vừa cãi nhau với bố mẹ. Mà lý do khiến tôi cãi nhau với bố mẹ chủ yếu là về chuyện điểm số.
Sau khi nức nở khóc một lúc thì tiếng chuông cửa ‘ding dong’ vang lên. Gì vậy, tôi ngẩng đầu lên và nhìn về phía cửa trong khi Ban Yeo Ryung thì lẩm bẩm, ai vậy nhỉ?
Còn ai nữa, nếu là bố mẹ Yeo Ryung thì chắc chắn không cần bấm chuông mà cứ nhập mã khoá cửa rồi vào là xong, thế nên chắc chắn không phải họ rồi. Tôi đang nghĩ vậy thì ngay lập tức có giọng nói thờ ơ của bố tôi từ ngoài truyền vào.
“Yeo Ryung ơi, có Dan Yi trong đó không?”
“A, có ạ.”
“Bảo Dan Yi về nhà hộ chú nhé.”
“Dạ vâng ạ!”
Yeo Ryung rón rén đi về phía cửa ra vào và nghiêng người nghe ngóng, phải khi xác nhận là bố tôi đã đi rồi thì cô ấy mới về phòng. Lúc này, tôi cũng đang lấy tay dụi dụi đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
Sau đó tôi mới lờ đờ mở mắt nhìn Yeo Ryung. Từ khi vào phòng, vẻ mặt cô ấy vẫn có vẻ hỗn loạn như trước. Có lẽ cô ấy cũng biết tôi không thể không về nhà, nhưng tôi đang khóc nức nở nên cô ấy cũng không dám mở lời.
Tôi cũng chẳng suy nghĩ lâu mà cứ gãi đầu đứng dậy và nói.
“Thế tớ về đây. Mai sang nhà tớ nhé.”
“Có ổn không?”
Có nghĩa là mai có kịp hoà giải với bố mẹ tôi không. Tôi nhún vai tỏ vẻ không biết, sau đó mới bảo nếu không được thì tôi sẽ nhắn trước. Hoặc ra ngoài chơi cũng được.
Thế rồi khi tôi quay về nhà, bố tôi mới đánh vào lưng tôi một cái rồi bảo con gái con đứa đâu ra mà cứ ra ngoài đi chơi. Thế là tôi tự hứa với mình.
A, ngày mai nhất định phải ra ngoài đi chơi. Và tôi cứ vác cái gương mặt sưng phồng vì khóc ấy sang tận sáng thứ 7 hôm sau.
***
“Mẹ…”
Joo In thấy mặt tôi, vẻ mặt bắt đầu tối dần. Ừ, đúng vậy, tôi cũng biết mắt tôi sưng đến mức độ nào mà. Tôi lắc lắc tay ý bảo đừng nhìn kỹ thì hơn, thế mà Joo In coi như không thấy mà ngược lại còn tiến gần hơn.
Người ngăn Joo In lại là Eun Ji Ho. Cậu ta mới đập nhẹ vào gáy của Joo In rồi vừa dựa vào người cậu ấy vừa nói.
“Này, Ham Dan Yi cũng có, cái gì ấy nhỉ, lòng tự tôn của một đứa con gái đấy.”
“Cậu cút đi.”
Người nói vậy không phải là tôi mà là Ban Yeo Ryung. Thấy Ban Yeo Ryung vừa nghiến răng vừa cười dịu dàng mà nói vậy, chẳng hiểu sao không phải Eun Ji Ho mà tôi lại thấy tê chân răng. Eun Ji Ho thì để tay ở cổ áo của Woo Joo In rồi tự dưng lùi lại, mồm lầm bầm đùa thôi mà phải đáng sợ như vậy làm gì.
Tôi lâu rồi mới gặp Yoo Cheon Young, chỉ thấy cậu ta vừa nhìn Eun Ji Ho vừa chặc lưỡi một cái, tự nhiên lúc này tôi mới giật mình để ý đến một vết thương dài nằm ngang vẫn còn đỏ bừng trên má của cậu ta.
Tôi quên mất luôn về vẻ ngoài lộn xộn của mình và vội vã đến gần cậu ta hỏi.
“Này Yoo Cheon Young. Cậu, mặt cậu bị sao thế?”
“A, cái này ấy.”
“Có phải tại hôm qua đánh nhau không? Cậu cần gương mặt để kiếm sống cơ mà…”
Nói vậy nghe như tôi đang lo lắng cho kế sinh nhai nhà tôi vậy, Yoo Cheon Young đang định trả lời với vẻ mệt mỏi thì ngay lập tức Eun Hyung ở đằng sau mới vừa cười vừa nói.
“Sáng nay cậu ấy buồn ngủ quá nên đâm đầu vào cột điện đấy.”
“……”
Tôi lại mê man, lén hạ bàn tay đang chạm lên vết thương trên má Yoo Cheon Young xuống. Sau đó tôi mới quay lại nhìn kỹ mặt Eun Hyung để chắc chắn rằng trên mặt cậu ấy cũng không có vết thương nào.
Eun Ji Ho cả người mặc toàn đồ trắng nên trông y hệt hoàng tử Nam Cực, nhưng thực ra cậu ta lại rất sợ lạnh nên bây giờ cậu ta đang vừa lầm bầm kêu lạnh vừa đút tay vào túi.
Sau đó cậu ta mới nhìn tôi và hỏi.
“Này, thế giờ mình đi đâu?”
“Tôi cũng chưa biết.”
“A, thế phải lập kế hoạch trước đi chứ.”
Nghe Eun Ji Ho làu bàu như vậy, Ban Yeo Ryung mới rón rén đi đến và đá vào cẳng chân cậu ta một cái.
Á đm! Eun Ji Ho vừa chửi thề vừa nhảy lên nhảy xuống, thấy vậy tôi mới gãi gãi đầu và thở dài một cái. Sau đó tôi nhìn Eun Ji Ho và bảo.
“Ừ, đúng rồi. Xin lỗi nhé. Thành viên gia đình thứ 4 Eun Ji Ho.”
“Gì cơ?”
“Đúng thế còn gì, cậu gần như là thành viên gia đình tôi rồi. Hôm nào cũng thấy đi đi về về.”
“Hả?”
“A, đi đâu bây giờ nhỉ.”
Tôi đang vừa dẫm dẫm chân xuống sàn bê tông vừa phân vân suy nghĩ thì Eun Ji Ho đang cảm thấy khó xử vì mấy ánh mắt nghi ngờ mang ý ‘Cậu đến nhà Dan Yi nhiều thế cơ à’ cứ chĩa hết vào người cậu ta. Đáng đời chưa? Tôi cứ định mặc kệ cậu ta như thế.
Đúng là người cứ tự dưng xuất hiện rồi ra ra vào vào nhà tôi nhất là Eun Ji Ho. Nhà của cậu ta khá gần nhà tôi nên từ hồi năm hai cấp hai tới giờ, số lần qua nhà tôi của Ban Yeo Ryung và Eun Ji Ho cũng sàn sàn bằng nhau rồi.
Tôi thì phân vân không biết nên đi đâu còn Eun Ji Ho còn đang mải biện minh kêu không phải thế thì tự nhiên lại lấy điện thoại trong túi ra. Đọc tin nhắn xong, mắt cậu ta mới mở to nhìn tôi và nói.
“Này, Ham Dan Yi.”
“Ừ.”
“Bố mẹ cậu bảo là cả hai người đều đang ở ngoài nên cứ vào nhà chơi đi này?”
“Hả?”
Tôi nghe vậy thì ngẩng đầu lên và nhìn quanh. Chúng tôi đứng ngay gần cửa nhà, và không xa chỗ này, tôi nhìn thấy một chiếc xe cỡ trung đang bắt đầu nổ máy.
Trời, khi tôi đang há hốc miệng bối rối thì chiếc xe kia đã lùi lại và biến mất khỏi nhà xe với một tốc độ ánh sáng.
Tôi mới hoang mang nhìn chiếc xe ấy và làn khói bụi mù mịt, sau đó lại nghe thấy tiếng lầm bầm của Eun Ji Ho.
“Này, có khi tôi đúng là thành viên gia đình cậu thật rồi. Cô chú không nhắn cho cậu mà lại nhắn cho tôi cơ.”
Tôi nghe vậy mới mở điện thoại ra xem thử, đúng là không có tin nhắn được.
A đm. Không thể yêu thương được bố mẹ tôi mà. Thấy mặt tôi đang méo xệch như vậy thì ai đó mới búng mạnh vào trán Eun Ji Ho. Quay đầu lại thì hoá ra là Eun Hyung đang nhìn cậu ta với vẻ mặt nghiêm khắc.
Eun Ji Ho thấy bản thân mình oan ức mới định trả lời gì đóm nhưng ngay khi chạm mắt với tôi thì cậu ta lại im bặt. Rồi cậu ta cứ thế tiến thẳng tới căn hộ nhà tôi với vẻ mặt đau lòng. Khi Eun Hyung chạm mắt với tôi thì cậu ấy cũng nheo mắt và nở một nụ cười vô cùng đẹp.
Tôi vẫn cứ bối rối chớp chớp mắt, sau đó đi theo đằng sau mấy người họ.
***
Tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung lâu rồi mới đến thăm nhà tôi đông đủ thế này. Nói là thăm vậy thôi chứ thực ra lại giống chiếm đóng nhiều hơn.
Eun Ji Ho ngồi xuống sofa xem TV, trong khi Yoo Cheon Young thì chiếm luôn một góc ghế mà ngủ, Woo Joo In đang lục lọi ngắm nghĩa album ảnh của tôi còn Eun Hyung thì lại bận bịu trông nom cái bọn muốn làm gì thì làm này.
Khi Eun Ji Ho vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cậu ta tự nhiên nhìn nhà bếp rồi đứng khựng lại. Tôi đang ngồi trên sofa cũng phải quay ra nhìn cậu ta, trong đầu ngẫm nghĩ xem cậu ta đang định làm cái gì. Thế rồi tôi mới nhận ra tại sao Eun Ji Ho tự dưng lại nổi lòng hiếu kỳ. Ánh mắt cậu ta chiếu thẳng đến cái máy Espresso mà mẹ tôi mới mua không lâu.
Cậu ta ngay lập tức đi vào phòng bếp rồi dừng lại trước cái máy đó và hét lên về phía tôi.
“Này! Ham Dan Yi! Này là cái gì đây?”
“A, chờ chút! Định có động linh tinh vào cái đó không mẹ tôi mắng đấy! Mẹ tôi yêu cái máy này còn hơn yêu tôi nữa!”
Tôi vừa nói vậy vừa bật người dậy và vội vã chạy ra đó. Nói thật với tình trạng hiện tại, Eun Ji Ho mà động này động nọ xong hỏng hóc chỗ nào thì người hứng tội chỉ có thể là tôi mà thôi.
Yoo Cheon Young nằm ở một góc sofa cảm thấy rung rung mới tự dưng mở mắt rồi nhìn tôi một cái, sau đó lại nằm xuống ngủ tiếp. Có vẻ cậu ta đang khá mệt vì hôm qua phải thức nguyên đêm chụp hình. Tôi nhanh nhẹn chạy đến phòng bếp.
Quả nhiên là Eun Ji Ho tự tin là cậu ta làm cái gì cũng giỏi nên dù tôi chưa kịp nói gì nhưng cậu ta đã đổ cà phê ra rồi.
Nhìn cảnh này, tôi đang quên mất phải nói gì và há hốc mồm thì Eun Ji Ho mới quay lại nhìn tôi và nói với một vẻ vô cùng thân thiện.
“Sao, muốn uống một cốc không?”
Cậu ta nói vậy rồi lấy ra luôn một cái cốc khác và để lên máy. Sau đó cậu ta mới giơ cái cốc đã có cà phê nóng hổi nghi ngút khói lên miệng tôi.
Cậu ta uống lại cà phê trong cốc của mình như để kiểm tra vị rồi lại nói với tôi.
“À, bình thường, coi như là uống được.”
“Thế à?”
Tôi nói vậy rồi trực tiếp giơ tay ra cầm lấy quai cốc kia. Eun Ji Ho lùi về phía cánh cửa sổ le lói ánh sáng chiếu vào căn phòng bếp chật hẹp này, tay cậu ta dựa vào bồn rửa tay và bắt đầu thoải mái tận hưởng cà phê.
Cậu ta đang quay quảng cáo đấy à, tôi ném một ánh mắt ngán ngẩm về phía cậu ta rồi cũng giơ cốc lên, cẩn thận uống một ngụm cà phê đậm đặc rồi suýt nữa cứ thế phun ra.
Thấy tôi tự nhiên như ôm lấy bồn rửa bát mà nhổ ra, Eun Ji Ho bối rối hỏi tôi.
“Này, sao thế? Sao, bị làm sao? Trong cốc có cái gì à?”
“A, đắng vãi chưởng.”
Tôi phải đứng một lúc mới bình tĩnh lại mà nói thế. Mắt Eun Ji Ho mở to, sau đó cậu ta mới nhăn mặt mà lẩm bẩm ‘Đm, hết cả hồn.’
Cậu ta lại quay lại với vẻ mặt thoải mái ban đầu và lại vừa nếm cà phê vừa ném cho tôi một câu.
“Khẩu vị trẻ con.”
“Á, này. Đắng thật ấy chứ?”
“Tại cậu thích đồ ngọt nên mới thế thôi. Cậu với Yoo Cheon Young, hai người cậu cuồng đồ ngọt đấy còn gì.”
“Tôi làm sao?”
Một giọng nói từ đâu ra vang lên làm tôi giật nảy mình, suýt nữa làm rơi cốc trong tay xuống đất. Thật may là có người nhanh chóng bắt được bàn tay đang cầm cốc của tôi từ đằng sau.
Khi tôi quay ra nhìn thì hoá ra là Yoo Cheon Young, vẻ mặt của cậu ta trông vẫn rất thiếu ngủ, lông mày nhíu chặt lại.