***
“Xước hết cả tay rồi này.”
“A, á.”
Tôi nhíu mày và co rụt tay lại. Dù vậy nhưng Yeo Ryung vẫn thẳng tay thoa thuốc khử trùng lên bàn tay tôi, vừa bôi vừa xót xoa.
Thấy gương mặt như thể mình còn đau hơn tôi của Ban Yeo Ryung, tôi cuối cùng cũng không dám cường điệu hoá nữa mà chỉ vỗ vỗ lên tay cô ấy. Lúc này cô ấy lại ngẩng lên nhìn tôi với một vẻ mặt tức giận. Người gặp chuyện là tôi nhưng giờ hình như tôi lại sắp phải ngăn Ban Yeo Ryung lại nữa rồi.
Đôi môi đỏ của Ban Yeo Ryung nghiến chặt lại nên bây giờ mặt của cô ấy cũng đỏ bừng vì bực tức, sau đó cô ấy mới lật người đứng dậy khỏi giường. Tôi nghi ngờ hỏi.
“Cậu đi đâu thế?”
“Phòng khách. Để tớ hỏi vài chuyện.”
“Được rồi, đi đi nha.”
Tôi có chút cạn lời nên chỉ trả lời như vậy rồi lại im bặt.
Như bình thường thì cô ấy sẽ rất lo lắng mà luôn ở bên chăm sóc tôi hoặc không thì sẽ hỏi đi hỏi lại xem đã xảy ra chuyện gì, nên lần này thấy cô ấy cứ thế biến mất sau cánh cửa thì tôi lại hơi hoảng hốt một chút.
Nói thật thì hiện tại tôi cũng cần khoảng thời gian một mình. Ha, tôi mệt mỏi đưa tay lên vuốt tóc. Lúc này tay tôi mới bắt đầu run rẩy.
Đáng sợ quá. Tôi thực sự đã nghĩ mình sẽ chết ngay tại đó.
Trong cái lúc hoảng sợ muốn chết ấy, tôi tự nhiên lại nghĩ tại sao mình lại cãi nhau với bố mẹ, nghĩ đến cảnh bố mẹ gào khóc trong tang lễ của tôi, nghĩ đến tất cả những gì tôi chưa đạt được, đã đạt được và không thể đạt được. Tất cả những suy nghĩ ấy cùng lúc hiển hiện trong đầu khiến tim tôi như bị bóp nghẹt lại.
Buồn cười thay, đã có những lúc tôi chỉ vì không biết ý nghĩa và lý do sống của cuộc đời tôi là gì mà có cái suy nghĩ ‘hay chết đi cho lành’. Nhưng lúc này tôi mới thực sự có cảm giác rằng tôi chưa bao giờ muốn chết.
Phùuu, tôi từ từ thở ra những hơi thở từng bị dồn nén trong ngực. Thật may là tôi không khóc.
Sự thật là khi nhìn thấy Eun Hyung ngã xuống dưới đất và khó nhọc ôm lấy ngực mình vì hít thở không thông ban nãy, tôi thậm chí còn không có đủ thời gian để tự an ủi chính mình nữa. Thế nhưng khi khi mọi chuyện đã qua rồi, những cảm xúc trong tôi cũng dần dần chìm xuống.
Tôi chắp hai tay lại trước trán như muốn cầu nguyền. Khi đang ngồi co quắp như thế, tôi mới khẽ thở một hơi thật dài.
Tôi không còn đủ tự tin để nhìn mặt Eun Hyung nữa. Dù đây là sự việc do con khốn tác giả gây ra nhưng có lẽ tôi mới là người xấu xa hơn cả.
Tôi lại dám có cả cái suy nghĩ nếu tôi không thân thiết với Eun Hyung, nếu tôi không phải bạn của cậu ấy thì có lẽ tôi sẽ không phải trải qua sự việc này. Tôi lại dám đổ hết những nguyên nhân gây ra bất hạnh lên đầu Eun Hyung chỉ để bản thân cảm thấy thoải mái hơn. Chính tôi mới là kẻ ích kỷ.
Trước đó, ngay cả khi tôi chưa hề có những suy nghĩ như vậy thì Eun Hyung cũng đã tự nghĩ mình chính là người có tội rồi.
Cái chết của mẹ cậu ấy, tai nạn của tôi, dù cậu ấy chẳng hề gây ra những sự việc ấy nhưng tự bản thân cậu ấy vẫn nghĩ mình phải chịu trách nhiệm và tự lấy những gánh nặng ấy đè lên vai mình. Cho đến giờ cậu ấy đều luôn như vậy, chỉ cần thấy cậu ấy luôn tự hành hạ mình mà vẫn sống tốt và không hề gục ngã là đã có thể biết cậu ấy kiên cường đến mức nào rồi.
Còn tôi, vì tôi là một kẻ yếu đuối nhát gan, vì tôi là cái đứa dám có ý nghĩ nếu lúc đó tôi không đi cùng cậu ấy thì có lẽ tôi sẽ không bị tai nạn giao thông.
Nên tôi không còn tư cách gì để gặp Eun Hyung nữa.
Tôi nhắm chặt mắt lại và cứ thế ngồi yên trong phòng.
Nếu tôi trở thành người lớn thì tốt. Nắm chặt lấy bàn tay đã được bôi thuốc khử trùng đỏ như màu máu, tôi mặc kệ cảm giác đau đớn của cơ thể mà lẩm bẩm trong miệng như vậy.
Tôi ngán ngẩm nghĩ, khi tôi trở thành người lớn rồi thì bao giờ quyển tiểu thuyết này sẽ kết thúc, và hơn nữa, khi tôi lớn rồi, tôi cũng sẽ không cần phải nhìn thấy cái dáng vẻ yếu ớt này của bản thân mình nữa.
***
“… Vậy nên chủ yếu là cứ gọi thằng đó ra một mình cái đã.”
“À, vậy à? Được rồi, cái đó là trọng điểm đấy.”
“… Ực.”
Eun Ji Ho bị bất ngờ mà gần như nhảy lên khỏi sofa. Cậu ta tự dưng thấy vai mình ngứa ngứa, cứ tưởng mình nghĩ nhầm mà sờ vào lại thấy hoá ra là mấy sợi tóc đen ánh tím của Ban Yeo Ryung đang đặt trên vai cậu ta.
Nghe thấy giọng của Ban Yeo Ryung phát ra từ bên trên là biết Ban Yeo Ryung bây giờ đang đứng cúi đầu đằng sau cậu ta rồi. Woo Joo In ngồi đối diện vừa cười vừa nói.
“Yeo Ryung, ra rồi đấy à?”
“Ừ, mấy cậu đang nói gì thế? À không, chờ đã, để tôi đoán.”
Ban Yeo Ryung nói vậy rồi giơ ngón trỏ lên ý bảo mọi người đừng nói nữa, lông mày của cô ấy hơi nhíu lại như đang phân vân.
Cậu lại đang bán thuốc gì đây, Eun Ji Ho hơi nhăn mặt. Cậu ta vẫn còn nhớ cách hoạt động vô cùng kỳ lạ của trí thông minh của Ban Yeo Ryung.
Ban Yeo Ryung bình thường căn bản là rất tinh ý, lý do mà mấy người họ dễ quên đi cái sự thật này là vì hễ cứ liên quan đến vấn đề tình cảm là não bộ của Ban Yeo Ryung lại trì trệ đến kỳ lạ. Quả nhiên ngay sau đó hai mắt của Ban Yeo Ryung đã sáng lên và nói.
“Biết rồi! Các cậu đang lập kế hoạch để giải quyết cái con ch… con người, à không, cái thằng chết bằm làm cho Dan Yi suýt nữa bị tai nạn đó.”
“Oa! Thông minh ghê.”
Woo Joo In vừa nói vậy vừa cười rạng rỡ, nhìn kiểu gì cũng có vẻ không phải là nói đùa. Ban Yeo Ryung cũng vui vẻ giơ tay ra và đập tay với Woo Joo In, sau đó ngồi chen vào giữa Eun Ji Ho và Kwon Eun Hyung.
Dù đang đùa nhạt nhẽo và nở nụ cười nhưng khi vừa ngồi xuống thì cả người Ban Yeo Ryung đều toả ra một khí chất bi tráng. Hai mắt của cô ấy cứng rắn, lạnh lẽo như đá tảng. Eun Ji Ho lén nuốt nước bọt.
Ban Yeo Ryung ngồi hẳn vào hội và hình như cũng không có ý định rời đi. Eun Ji Ho mới hơi chần chừ mà mở miệng nói.
“Này.”
“À.”
À? Cậu ta là người gọi trước nhưng ngay lúc đó Ban Yeo Ryung cũng có vẻ định nói gì đấy, thế là cậu ta quay đầu lại.
Gì đấy? Khi Eun Ji Ho còn đang nghi ngờ nhìn qua thì Ban Yeo Ryung đã nói.
“Cậu, nếu cậu dám nói mấy câu như kiểu ‘Cậu là con gái nên đừng tham gia’ hay ‘Nguy hiểm lắm, không được đâu’ ấy mà.”
“Nói vậy thì sao?”
“Có một cái gọi là German Suplex* ấy, một kỹ thuật đấu vật mà bạn của anh tôi dạy tôi trước kia. Có biết không? Cái kiểu mà giữ chặt lấy phần đằng sau eo của đối phương bằng hai tay rồi cứ thế lật ngửa ra đằng sau ấy.”
“Thì sao?”
“Tôi giỏi vận động lắm, biết không? Học một biết mười.”
“Thì… sao?”
“À không, nói thế thôi. Ha, haha.”
Ban Yeo Ryung vừa nói vậy vừa đập tay bôm bốp vào lưng Eun Ji Ho, nghe thì có vẻ giống đùa nhưng lực bàn tay không hề nhẹ.
Vẻ mặt của Eun Ji Ho dần dần cứng đờ. Này có phải gọi là đang định lừa mình dối người không vậy? Gộp lại mấy lời nói ban nãy của Ban Yeo Ryung thử xem.
Nếu có ai ngăn cản tôi trả thù cái con chó chết bằm đó – này chắc tại có mặt Kwon Eun Hyung ở đó nên cô ấy mới tự giữ mồm không muốn chửi thề, nhưng chắc cô ấy đang muốn nói tới từ này-, tôi sẽ cho cậu nếm mùi German Suplex, tôi học một hiểu mười nên có thể hành hạ cậu chỉ bằng một đòn thôi đấy.
Đây không phải đe doạ thì là cái gì?
Chết tiệt, tất nhiên là Eun Ji Ho cũng biết từ trước rồi. Ban Yeo Ryung không hề tốt bụng như vẻ bề ngoài, mỏng manh thì càng không, nói đúng ra thì cô ấy chính là một con quái vật trong cái lốt thiếu nữ 17 tuổi.
Nhưng mà nếu muốn tiến hành kết hoạch thì phải đối đầu trực diện với một băng nhóm đầu gấu cơ đấy, nếu con gái như Ban Yeo Ryung xen vào đó thì có hơi nguy hiểm.
Eun Ji Ho bắn đi một ánh mắt cầu xin sự trợ giúp thì chỉ nhận lại được một vẻ mặt ‘Nếu Ban Yeo Ryung đã muốn làm thì không cản được đâu’ cộng thêm một cái thở dài từ Yoo Cheon Young. Cậu ta lại quay sang nhìn Kwon Eun Hyung ngồi cạnh thì cũng chỉ nhận được một nụ cười có phần mệt mỏi với ý nghĩa y như thế.
Woo Joo In ngược lại còn có vẻ vui tươi hơn cả trước. Có lẽ trong đầu cậu ấy đã tưởng tượng ra cảnh Ban Yeo Ryung được tham gia vào kế hoạch đến hàng trăm lần rồi.
Quá muộn rồi, chết tiệt. Eun Ji Ho gãi gãi đầu rồi bảo.
“Biết rồi. Biết rồi mà. A, cậu thực sự không sợ ai đấy à?”
“Trời, trong giờ phút nước sôi lửa bỏng như thế này thì không phải không sợ mà là có nghĩa vụ phải lao vào. Tôi mà không đáng sợ à?”
Ừ. Nghe Eun Ji Ho trả lời theo phản xạ như vậy thì Ban Yeo Ryung lại đánh vào lưng cậu ta một cái nữa. Ban Yeo Ryung bày ra một dáng vẻ xấu hổ rồi ngay sau đó lại thản nhiên đánh vào người Eun Ji Ho như thế, sau đó khoé môi của cô ấy mới hơi cứng đờ lại. Cô ấy trầm giọng nói.
“Này, nói thật nếu người bạn của tôi suýt bị xe đâm nên bây giờ vẫn còn sợ hãi mà tôi lại cứ thế bỏ qua thì tôi có phải bị thần kinh không? Không thần kinh thì cũng là một con nhát như cáy.”
“Hừm.”
Eun Ji Ho cũng đồng ý với lời này nên vừa xoa cằm vừa gật gù. Vì từ bé đến giờ Ban Yeo Ryung vẫn luôn được anh trai và bố mẹ cưng chiều nên ngày thường không nói ra những lời nghe nguy hiểm như thế này bao giờ.
Cậu ta lén nhìn qua Kwon Eun Hyung, bình thường người này rất ghét chửi thề nhưng chẳng hiểu sao lần này nghe Ban Yeo Ryung nói thế mà cậu ấy vẫn chẳng phản ứng lại tí nào.
Tiếp đó Yoo Cheon Young mới giơ tay lên và xoa nhẹ đầu Ban Yeo Ryung. Ban Yeo Ryung có vẻ đang mải suy nghĩ về chuyện gì đó nên mới giật mình hỏi.
“Sao, làm sao?”
“Nói hay lắm.”
“Hừm, tất nhiên rồi.”
Với vẻ mặt tự hào, Ban Yeo Ryung nhìn Yoo Cheon Young và bật cười. Sau đó cô ấy mới quay về hướng Woo Joo In, người đang khoanh tay không nói gì, và hỏi.
“Rồi sao, lập kế hoạch xong chưa?”
Bọn họ chỉ mới bắt đầu lập kế hoạch chưa đến 30 phút. Thế nhưng Yoo Cheon Young đã tóm gọn lại được kế hoạch của Woo Joo In trong đầu và nghĩ xong tất cả những bước chi tiết cần làm rồi.
Quả nhiên là sau đó Woo Joo In mới bắt đầu mở miệng nói.
Vì vẫn đang che rèm kín cửa sổ nên trong phòng khách vẫn tối thui. Trong bóng tối mờ mờ ấy, đôi mắt nâu của Woo Joo In như đang nheo lại nở nụ cười.
***
Tôi cũng chẳng biết mình đã nằm trên giường suốt bao lâu rồi, hình như còn hơi chợp mắt một lúc nữa. Khi tôi mở mắt dậy thì không ngờ đã gần 5 giờ chiều rồi. Vậy là đã 5 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ cái lúc tôi ngồi gục xuống giường. Nhưng sao bây giờ tôi vẫn đang nằm thoải mái trên giường vậy?
Là tôi vô thức lên đây nằm hay là ai bế tôi lên đây nhỉ? Nếu là vế sau thì có hơi kỳ lạ đấy, tôi vừa nghĩ vừa nhíu mày.
Trong người tôi vẫn không ổn như trước. Tôi còn suýt nữa nôn ra nữa, có vẻ vì nghĩ đến chuyện đó nên nội tạng của tôi mới cảm giác như lộn tung lên như thế này.
Khung cảnh ngoài trời dần được nhuộm một màu vàng cam. Tôi có cảm giác mê man như thể đang trôi đi trên một chiếc độc mộc vậy. Nhưng càng nghĩ vậy thì đầu tôi lại hơi choáng váng, khi tôi nhắm mắt lại thì lại có một tiếng kẽo kẹt vang lên từ ngoài cửa. Ai đó đang mở cửa phòng tôi.
Vẫn chưa về sao? Dù gì mấy người họ cũng coi đây như là ngôi nhà thứ hai nên tôi có ngủ thì họ vẫn cứ chơi đùa thoải mái.
Tôi đang định mở mắt tỏ vẻ đã thức dậy một cách tự nhiên thì ngay lúc đó, tôi cảm thấy có ai đó đang nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi.
Tôi vẫn đang nằm nên chẳng làm gì được cả. Mà không, dù gì việc mấy người họ chạm tóc tôi cũng chẳng có gì là lạ. Với tôi thì hành động sờ tóc thường có ý nghĩa như kiểu ‘rối tóc rồi này’, hoặc không thì là đang chuẩn bị gõ đầu tôi thôi.
Nhưng chẳng hiểu sao, thấy người này nhẹ nhàng vuốt tóc tôi khi tôi vẫn đang nhắm mắt ngủ làm tôi, sao nhỉ, có tí cảm giác khác lạ. Khi nghĩ đến chuyện người nọ không có ý định gì xấu mà chỉ muốn làm như bình thường thôi thì tôi lại càng bối rối hơn. Tôi mới nghĩ tim cứ đập thình thịch như thế này là không ổn rồi.
Sau một hồi phân vân thì tôi mới quyết định mở mắt ra. Người nọ đã cứ thế vuốt tóc tôi được mấy phút rồi.
Trước tầm mắt vẫn còn mờ ảo của tôi là mái tóc đen như được ánh thêm sắc cam của hoàng hôn cùng với đôi mắt xanh như người nước ngoài của người nọ. A, là Yoo Cheon Young.
*German Suplex