Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1766

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8047

Chương 62

Chỉ nghe qua giọng nói của cậu ta thôi đã cảm thấy cậu ta đang kỳ vọng nhiều như thế này. Cả Seo Jin Un lẫn Hwang Hae đều đang bồn chồn chờ đợi một câu trả lời. Nếu giờ mà Woo San dám nói mấy câu như kiểu ‘Đánh với thầy hiệu trưởng chứ còn ai’ thì Seo Jin Un muốn bẻ người cậu ta ra làm đôi luôn.

Vẻ mặt Woo San có vẻ hơi khó xử, cậu ta đặt tay lên bàn chống cằm. Cổ của cậu ta hơi nghiêng nghiêng, mắt tự nhiên mở to và nói.

“Trường So Hyun.”

“……”

Trường So Hyun ấy à… cả hai người kia đều im lặng. Seo Jin Un nghĩ nếu nói đến trường Seo Hyun thì chỉ có cái trường tư lập nổi tiếng cách đây 20 phút đi bộ thôi.

Có một cái luật là dù học sinh của trường có bị quản giáo nghiêm ngặt đến đâu thì vẫn sẽ xuất hiện đầu gấu trong trường. Ngay cả trường So Hyun có bối cảnh lẫn thứ hạng xứng đáng với một trường tư lập thì vẫn có những bọn người như thế.

Trong số những kẻ ham gây lộn trong trường So Hyun có một người tên là Eun Kyeom. Dù anh ta đang học trong một ngôi trường vô cùng danh giá nhưng lúc nào cũng được biết đến như là một thằng trùm gây lộn.

Seo Jin Un 1 năm trước đã được chứng kiến sức mạnh vô cùng khủng bố của anh ta nên bây giờ mới cảm thấy khó xử thế này.

Nhưng vẫn rất đáng để thử. Nếu một người không chỉ ghét đánh nhau mà cả hít thở cũng thấy phiền như Woo San đã chủ động đứng ra tiền tuyến rồi thì dĩ nhiên họ cũng phải quyết theo đến cùng chứ.

Dáng vẻ đối mặt với rất nhiều người mà vẫn hoàn toàn không hề sợ hãi, thậm chí có khí chất đáng sợ áp đảo người đối diện của Woo San hồi năm nhất như vẫn hiển hiện ra trước mặt Seo Jin Un. Cậu ta mím chặt môi. Đúng vậy, có khả năng. Chỉ cần đi cùng với thằng này là được.

Nhưng mà tại sao? Tại sao lại là trường So Hyun? Ngay khi cậu ta nghĩ thế thì Hwang Hae lại cướp lời trước.

“Cậu chẳng lẽ cuối cùng cũng muốn nâng cao thứ hạng rồi à?”

Cảm nhận được sự nhiệt tình trong giọng nói của cậu ta, Seo Jin Un mới giật mình mà quay lại nhìn. Nhưng Woo San vẫn chỉ nở nụ cười đáng yêu với vẻ mặt thản nhiên như đang nói về chuyện bắt gà trong sân vậy. Trên mặt cậu ta hoàn toàn không có chút cảm giác háo thắng nào.

Những thằng trùm trong tất cả những trường trên toàn quốc sẽ được chia tuỳ theo thứ hạng. Để được lên vị trí đứng đầu, chúng nó sẽ phải trải qua một giải đấu được tổ chức mỗi năm 1 lần ở một địa điểm đặc biệt nào đó nhằm kiểm tra sức mạnh, và Seo Jin Un được nhìn thấy Eun Kyeom đánh nhau cũng là vào dịp đó. Cậu ta lúc ấy còn phải lôi kéo Woo San tham gia giải đấu này dù cậu ta cứ liên mồm mè nheo là phiền phức và không muốn đi.

Khác với cái thái độ không thích đánh nhau của Woo San, cậu ta lại thực sự nghiêm túc đánh đấm thật, nhưng cuối cùng đánh tầm bảy trận thì cậu ta mới nói phiền quá rồi đi thẳng xuống sàn đấu luôn. Thế nên thứ hạng của Woo San dừng lại ở hạng 102.

Toàn quốc có tận bảy nghìn trường cấp 3 nên với thứ hạng 102 đó thì hầu hết học sinh trong trường cũng khá thoả mãn rồi, nhưng Seo Jin Un lại khác. Cái thằng quái vật này có mệt tí nào đâu!

Có hai cách để thay đổi thứ hạng, một là đánh nhau chính thức trong giải đấu giống trên kia, hai là giữa hai trường đánh một trận chính diện với nhau để giành thứ hạng.

Thế nên Seo Jin Un mới nổi hứng tò mò. Nói vậy thì hạng 1 giải đấu năm nay là ai đấy nhỉ?

Cậu ta hướng về phía Hwang Hae và hỏi.

“Có người thấy được hạng nhất năm nay rồi à? Hình như sau giải đấu người đó biến mất luôn mà?”

“Ừ, đúng vậy. Chẳng biết nữa, người ở hạng nhất lúc nào cũng tự dưng xuất hiện rồi biến mất ấy. Nếu lên được tận hạng đó thì chắc cũng muốn rút lui rồi.”

“Chắc vậy. Lần này là một thằng rất trẻ, tên là Ban Hwi Hyul hay gì đó, 17 tuổi thì phải?”

“À, vậy à?”

Hwang Hae hỏi như thể không quan tâm lắm rồi vỗ vỗ vào tay Woo San. Thấy cậu ta quay lại như muốn hỏi có chuyện gì, Hwang Hae mới nói.

“Này, cái người hạng nhất năm nay ấy, bằng tuổi với cái cậu em họ đáng yêu, dễ~thương của cậu đấy. Nhỏ hơn mình một tuổi đúng không?”

“Không, sai rồi.”

Nghe Hwang Hae nói vậy, Woo San mới ngay lập tức trả lời. Hwang Hae hoang mang hỏi hỏi.

“Hả? Này, đúng là nhỏ hơn 1 tuổi còn gì?”

“Không, sau phần đáng yêu với dễ thương thì phải thêm cả ‘dễ mến’ vào chứ?”

“……”

“Phải nói chính xác chứ. Đã hiểu tưa?”

Thấy Woo San vừa nói vậy vừa nháy mắt cười như thế, cả Seo Jin Un và Hwang Hae đều im lặng mà nghĩ như thế này.

Phải làm thế nào với cái thằng đẹp mã mà thần kinh này bây giờ? Đm, thằng này mà không phải là trùm trường thì bọn họ sẽ đánh cậu ta một trận nhừ tử.

Nhưng mặt khác bọn họ cũng nghĩ như thế này. Không phải cái cậu em họ đáng yêu, dễ thương với dễ mến trong miệng của Woo San cũng đáng sợ y hệt cậu ta đấy chứ? 

Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng là Hwang Hae. Cậu ta hỏi Woo San.

“Này, nhưng mà sao tự nhiên lại nổi gió muốn đánh chúng nó? Làm sao, chẳng lẽ cậu em họ kia của cậu bị bọn khốn trường đó đánh à? Cũng học cùng trường đấy còn gì, cái cậu đó ấy.”

Cả bè lũ đầu gấu trong cái trường này đều biết rõ ràng lý lịch chi tiết của cậu em họ của Woo San kia. Tất nhiên cũng không phải vì bọn họ gay nên có lòng quan tâm theo kiểu tình cảm mà chỉ vì bọn họ khắc cốt ghi tâm một điều rằng ‘Nếu có người động vào cậu ta thì trong ngày hôm đó người này sẽ được tiễn xuống địa ngục’ mà thôi.

Woo San cứ mở to mắt rồi tự nhiên bật cười. Thấy cậu ta phản ứng cứ như thể đang nghe một trò đùa hài hước nào đó như vậy, Hwang Hae và Seo Jin Un lại giật mình nhìn nhau.

Một lúc sau, Woo San mới ngừng cười mà nói.

“Này, trông em họ tôi trông giống một đứa dễ bị ăn đánh lắm à? Tất nhiên là nếu nó bị đánh thì tôi thực sự sẽ giết bọn khốn dám động tay vào nó đấy, nhưng không phải thế đâu. Mà đúng là em tôi nhờ một chuyện thật. Nó bảo tôi đánh với bọn trường So Hyun một trận.”

“Thế à? Thế em họ cậu đúng là đáng yêu và tốt bụng theo lời cậu nhỉ. Tôi đại hoan nghênh luôn. Rồi sao, có phải đánh cái bọn năm 3 có thằng Eun Kyeom không?”

Hwang Hae bừng bừng khí thế hỏi. Nhưng lại chỉ thấy Woo San mở to mắt rồi lắc lắc đầu. Cậu ấy nói.

“Nói cái gì thế? Chúng ta là năm 2 nên tất nhiên phải đánh bọn năm 2 rồi.”

“……?”

“……?”

Hwang Hae và Seo Jin Un lại hoang mang nhìn nhau.

Thằng trùm năm hai trường So Hyun là Hwang, Hwang, Hwang Sae (con cò) nhỉ, cậu ta cũng chẳng nhớ rõ tên lắm nhưng hình như cũng chẳng có tố chất đánh đấm gì cả, không để lại ấn tượng gì luôn. Đánh với thằng đó á? Bỏ qua Eun Kyeom mà đánh thằng đó?

Hwang Hae nói.

“Này, cái thằng cò hương đó á? Thằng đấy thì dễ như ăn kẹo.”

“Chán thế không biết.”

Seo Jin Woo đáp lời.

Woo San vẫn chỉ cười ngây thơ như kiểu ‘biết làm sao được’ và nhún vai. Cậu ấy nói.

“Làm sao bây giờ, em họ tôi chỉ nhờ bắt sống chúng nó thôi. Nếu mà cái thằng Hwang Shi Woo, à không, cái thằng cò hương đó không đến thì cứ bắt bọn lâu la xung quanh thôi cũng được.”

“Gì cơ?”

Hai người kia càng thấy cạn lời. Dù thế nào thì Woo San cũng chẳng cần biết Hwang Shi Woo, à không, cái thằng cò hương kia có mạnh hay không mà chỉ muốn chơi thằng này một trận thôi.

Đùa nhau đấy à? Chỉ bắt mấy thằng đó đến thì đánh đấm cái gì?

Seo Jin Un có chút mệt mỏi và lặng lẽ lên tiếng.

“Thế là bây giờ bọn tôi phải, gì nhỉ, chỉ cần động ngón tay đi bắt mấy thằng đó thôi đấy à?”

“Hả? Không, phải dùng cả ngón tay ngón chân tay chân đầy đủ chứ?”

Woo San nói như đùa như thế rồi cười phá lên. Im lặng một lúc, Hwang Hae mới bật ra một câu chửi ‘đcm’ rồi đá mạnh vào tủ đồ. Thế là cửa tủ đồ bị hõm vào khá sâu. Seo Jin Un thì không hành động như thế mà chỉ thở dài và vuốt lại tóc. Sau đó cậu ta mới nhìn Woo San và nói.

“Này, tôi xin được rút lại cái câu khen cậu em họ kia đáng yêu với tốt bụng ban nãy.”

“Hử? Ý gì đấy? Nói vậy là sao?”

Woo San đang cười kiểu phởn phơ và hỏi lại như thế rồi tự nhiên ngậm chặt môi lại. Vẻ mặt của cậu ta tối sầm như thể đang cực kỳ khó chịu.

Hwang Hae thấy vậy mới ngay lập tức chạy đến.

“Ô, làm sao, sao nào. Sự thật là cái thằng em họ của cậu cũng đáng sợ kinh khủng đi được đấy còn gì?”

“Joo In không phải là cậu đâu, cái thằng này.”

Hwang Hae ngay lập tức bị đánh một cái vào gáy mà lảo đảo ngồi xuống ghế. Seo Jin Un nhướn người ra đằng trước và hỏi.

“Thế rồi sao? Nhìn mặt cậu bây giờ thì có vẻ vẫn còn chuyện khác đúng không?”

“Không, chỉ là, không phải thế đâu.”

“Thế là như nào?”

Woo San hơi nhăn mày như thể đang suy tính chuyện gì đó, sau đó mới thả lỏng rồi cười khì khì.

Ôi giời ơi, lại chuyện gì nữa. Seo Jin Un và Hwang Hae tự dưng cảm thấy không lành. Woo San cười nói.

“À không, Joo In ngày xưa ấy à, tuyệt đối không phải cái loại tàn ác, đáng sợ như các cậu nói đâu mà chỉ, hừm, nói thế nào nhỉ? Lạnh lùng? Xa cách? Đại loại thế.”

“Rồi sao?”

“Nhưng mà đang thay đổi rồi. À không, bây giờ đã thay đổi rất nhiều rồi.”

“Sao?”

Seo Jin Un hỏi với vẻ nghi ngờ. Thay đổi là kiểu… ấm áp hơn á?

Woo San vẫn cười khì khì mà quay đầu lại nói.

“Là nếu như bình thường mà nhờ vả tôi thì sẽ nói mấy câu kiểu ‘Em đảm bảo sẽ không để hại lây đến anh’, nhưng mà lần này lại hơi khác một chút.”

“Nó nói gì?”

Woo San lại bật cười. Nói gì ấy à…

“Nó bảo tôi đừng bị thương.”

“Hả?”

Seo Jin Un có chút cạn lời. Có thế thôi á? Hay thật đấy…

“Nó nhìn tôi với một đôi mắt cực kỳ cực kỳ ngây thơ xong mới bảo ‘Anh, đừng bị thương đấy, hiểu không?’, dễ thương muốn chết!”

Sau đó Woo San mới đặt hai tay lên má rồi làm vẻ mặt kiểu ‘đáng yêu quá không biết làm thế nào bây giờ’.

Woo San có một gương mặt rất dễ thương nhưng lại cao trên 1m8 nên có cái gì đó vô cùng sai. Seo Jin Un vừa nhăn mặt vừa nghe Hwang Hae lầm bầm.

“Ôi cái thằng khốn nạn này.”

“Thằng chó, này đm tin đồn đúng cmnr. Thằng này là fanboy của thằng em họ đó.”

“Đã có tin đồn như vậy rồi á?”

“A, đúng thật là. Ôi mẹ ơi… cái thằng này…”

Seo Jin Un không thể nói lên lời nên không nhịn được mà bắt đầu đập đầu vào tường. A đm, thằng điên. Hwang Hae thấy dáng vẻ của cậu ta cũng xông vào gia nhập hội đập đầu vào tường cùng. Cái thằng này đã làm trùm rồi mà đánh đấm gì cũng không đánh, đã thế tâm lý còn biến thái.

Cả hai người đều đập đầu vào tường như vậy cộng thêm một người có gương mặt hoảng hốt ngồi gần đó thì lớp học cũng không thể nào yên bình nổi. Nhưng sự thật là vẻ mặt của mấy đứa đang ngồi trong lớp vẫn rất tĩnh lặng. Đừng nói là học cùng nhau 1 năm mà chỉ cần một tháng thôi là đã không thể không thích ứng với mấy chuyện này được rồi.

Trong cái khung cảnh hỗn loạn bình thường của ngày hôm nay ấy, gương mặt mới đang cười đến đỏ cả mặt của Woo San bỗng cứng lại. Dù không cố ý nhưng đầu cậu ta tự nhiên nhớ lại những thứ mình thấy được khi xông vào phòng của Woo Joo In mà không thèm gõ cửa hôm qua.

Nghĩ lại thì đã mấy năm rồi cậu ta mới được vào phòng của Woo Joo In, cậu ta nghĩ là vì không có lý do nào mà vào, nhưng hình như cũng là vì Woo Joo In cũng cố tình không cho mấy người họ vào thì phải. Từ bao giờ nhỉ? Cậu ta cũng không chắc nữa.

Lần cuối cùng cậu ta được vào là hồi học năm 2 cấp 2. Với trí thông minh nổi trội của mình, cậu ta cũng không hề gặp khó khăn gì với mấy việc nhớ thứ này thứ kia.

Giống như hầu hết những đứa con nhà họ Woo khác, Woo Joo In cũng là một người có khả năng nhớ vô địch đến nỗi không cần phải sử dụng giấy nhớ bao giờ. Nếu là thứ trong ngày thường thì có thể sẽ quên mất, nhưng chỉ cần cố tình nhớ thì tuyệt đối không bao giờ quên.

Hồi năm 2 khi ấy, chiếc bàn thuỷ tinh của Woo Joo In vừa sáng sủa vừa gọn gàng. Trên bàn chỉ có một tấm ảnh gia đình, ngoài ra không có mấy thứ như kiểu giấy nhớ này nọ gì hết.

Thế nhưng khi vào phòng của cậu ấy hôm qua thì cả phòng hình như đã thay đổi một chút.