Trên bàn học có dán đầy những tấm giấy nhớ đủ màu sắc. Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy nhiều giấy nhớ đến vậy.
Về việc này, bình thường con người ta sẽ dùng giấy nhớ để ghi lại một việc quan trọng nhưng rồi khi không cần nữa thì không phải sẽ vứt đi sao? Nhưng trong trường hợp của Woo Joo In thì lại không giống như vậy.
Khung cảnh này làm cậu ta cảm thấy Woo Joo In là một người bị bệnh mất trí nhớ theo ngày vậy. Cậu ấy ghi lại từng việc mà cậu ấy quan sát mỗi ngày như để mình không quên nên lượng giấy nhớ mới khủng bố như vậy.
Chẳng biết Woo Joo In đã lẳng lặng đi vào từ lúc nào làm Woo San giật mình thon thót mà quay đầu lại. Cậu ta còn suýt hét lên ‘Em có bị bệnh mất trí nhớ không thế” vào mặt em họ mình.
Nhưng sau khi bình tâm lại và nói chuyện thử với Woo Joo In thì cậu ta có thể kết luận rằng trí nhớ của cậu ấy vẫn còn rất tốt. Woo Joo In vẫn có thể kể ra vanh vách cả ngày, giờ, năm hôm xảy sự việc nào đó.
Nếu vậy thì, Woo San càng ngày càng phân vân, cuối cùng cũng mở miệng hỏi. Cậu ta nhớ đến cái tên ba chữ được viết trên mấy mẩu giấy nhớ kia một cách tình cảm.
“Này, ban nãy ở trong phòng ý… anh thấy có nhiều giấy nhớ quá nhỉ. Em cần nhiều giấy nhớ vậy để làm gì?”
Nếu hỏi ‘Cái cô Ham Dan Yi đó có quan hệ gì với em’ thì nghe giống tra hỏi quá nên cậu ta cũng không dám nói.
Woo Joo In nhìn Woo San đang ngồi trên sofa mà còn hơi khẩn trương cắn môi như vậy rồi cười mỉm. Đã lâu rồi Woo San mới thấy nụ cười yếu ớt đó của cậu ấy. Woo Joo In nhắm mắt lại rồi nói như thì thầm.
“Có một người duy nhất khiến em phải cố gắng mà ghi nhớ.”
Dù thế nào thì Woo San vẫn không hiểu, thậm chí nghĩ thật lâu cũng vẫn không biết lời này nghĩa là gì. Chẳng hiểu sao, tiếng nói yếu ớt chỉ vừa mới vang lên ngày hôm qua vẫn văng vẳng lại bên tai cậu ta.
Ầy, đúng là mệt tim. Woo San chán nản gãi gãi đầu rồi quay lại. Seo Jin Un với Hwang Hae vẫn đang đập đầu vào tường, thế là Woo San mới hét lên với họ.
“Này, mau ra đây nhanh! Kể hết cho tôi xem bọn khốn năm 2 trường So Hyun như thế nào xem nào.”
Nghe Woo San hét to vậy, vì việc cậu ta chủ động đi gây lộn đánh nhau không hề dễ thấy một chút nào nên bọn trong lớp mới giật mình quay đầu ra nhìn.
Seo Jin Un cũng quay ra với một vầng trán đã sưng lên và lầm bầm.
“A, nhưng mà chán lắm. Tôi không thích đánh nhau.”
“Thế thôi không đi nữa nhé?”
“Thôi. Thỉnh thoảng đi giãn cơ giãn cốt cũng được. Gửi tin nhắn nhé?”
“Oke.”
Thế là Seo Jin Un ngay lập tức bận rộn bấm điện thoại. Nhắn xong thì tất cả các trường gần trường Seon Jin đều biết là trường này sắp thẳng tiến đến trường So Hyun đánh một trận rồi. Hơn nữa nội quy của trường này rất hà khắc nên nếu bị bắt ngay tại trận thì sẽ không chỉ dừng lại ở mức bị mắng một lần đâu.
Woo San cứng mặt và nhìn xuống bàn một lúc, sau đó tự nhiên đứng bật dậy như vừa nhớ ra cái gì đó và đánh vào người Seo Jin Un một cái.
“À, đúng rồi! Em họ tôi bảo là đừng đánh nặng quá!”
Người trả lời là Hwang Hae. Cậu ta đứng sau Seo Jin Un mà nhảy dựng lên nói.
“Đm cái gì cơ? Thằng này tưởng mình là chim hoạ mi đấy à? Đã đánh nhau lại còn kêu đánh không nặng?”
“Đừng có gọi Joo In là thằng, cái thằng này. Cẩn thận vỡ mồm đấy.”
“……”
“Joo In còn nói là, có một thằng nó muốn tự tay thọc chết nhưng vẫn chưa biết là thằng nào nên trước hết cứ đánh qua qua thôi. Đừng đánh thảm quá.”
Woo San vừa nói vậy vừa nheo mắt trong khi cả Seo Jin Un lẫn Hwang Hae đều im lặng cắn môi. Sau đó hai người này mới lại trao đổi ánh mắt với nhau.
Chim hoạ mi? Cậu nói sai rồi. Hoạ mi cái gì, phải gọi là thần chết.
Nhưng dù gì thì hai người này cũng không thể nói chuyện qua ánh mắt được nên chỉ đành nén một tiếng thở dài.
***
Từ tối hôm qua, tôi và bố mẹ tôi đã hoà giải hoàn toàn rồi. Chi tiết là như thế nào thì có hơi xấu hổ nên tôi cũng không nói đâu, nhưng để tóm tắt lại thì chúng tôi bắt đầu nói từ việc bố mẹ tôi đi họp lớp hồi đại học.
Theo cái cách nói hơi ngập ngừng của mẹ tôi thì hai người phàn nàn với bạn bè là điểm của con gái họ chỉ có thế này, họ xấu hổ vì tôi đến mức chỉ muốn đánh chết thì thôi. Nhưng không ngờ là bạn bè hai người lại trả lời là không đi học thêm mà cũng được từng này điểm là quá giỏi rồi, còn cần gì nữa. Bố tôi có vẻ cũng rất ngại ngùng mà ho nhẹ một cái.
Tôi cũng không biết nên nhìn vào đâu mà chỉ lén cụp mắt xuống nhìn sàn phòng khách và nói.
“Mỗi lần mẹ so sánh con với Yeo Ryung, con đều nghĩ là nếu mẹ không có một đứa con gái như con thì có lẽ mẹ sẽ vui vẻ hơn nên, hức, con buồn lắm…”
Tôi cứ tưởng hồi sáng tôi đã khóc cạn cả nước mắt rồi, nhưng bây giờ thì ngay khi tôi mở miệng ra thì nước mắt đã chảy như suối xuống hai má.
Nghe tôi nói vậy, mẹ mới ngay lập tức lắc đầu và trả lời tôi, mắt mẹ cũng mờ mờ hơi nước.
“Không phải đâu, con gái à. Mẹ rất vui vì con là con gái của mẹ. Chỉ là sau này nếu mẹ với bố con già rồi chết đi thì không còn có ai chăm sóc con được nữa, thế nên bố mẹ nghĩ con phải học giỏi thì bố mẹ mới yên lòng hơn.”
“Huhuhu, mẹ, sao chưa gì mẹ đã nói cái gì mà già rồi chết chứ! Đừng có nói thế! Mẹ phải sống suốt đời với con.”
“Dan àaaa.”
“Mẹeeeee.”
Nhìn hai mẹ con tôi cứ vừa ôm lấy nhau vừa khóc như thế, bố tôi mới hỏi ‘Muốn ăn gì, bố sẽ mua tất cả cho con’ thay cho lời xin lỗi. Thế nên tối hôm qua cả nhà chúng tôi đi ăn gỏi hải sản, lâu rồi chúng tôi mới ngồi ăn cùng nhau và nói chuyện thoải mái được như thế.
Và phải đến 2 giờ sáng tối qua tôi mới vác thân về chỗ ngủ được nhưng sáng nay cả người vẫn cảm thấy thoải mái.
A, dễ chịu chết đi được. Đúng như lời Yoo Cheon Young nói, 90% bệnh của người hiện đại là vì lý do tâm lý mà ra nhỉ.
Tia nắng bên ngoài vừa sáng rọi vừa trắng trẻo, theo như dự báo thời tiết nói thì thời tiết sẽ càng ngày càng tốt dần nên chỉ cần mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài cũng đã đủ cảm thấy nóng nực rồi.
Thấy Ban Yeo Ryung vừa kêu ‘Chúng ta muộn rồi, sao cậu vẫn thảnh thơi thế’ vừa vội vàng chạy ra ngoài thì tôi cũng chỉ vừa cười vừa nói.
“Ihihi. Tớ làm lành với mẹ rồi đó.”
“A, vậy à? Nhưng chúng ta muộn rồi. Trên đường đi còn phải lấy điện thoại cho cậu nữa đó.”
“Cứ đi tầm này là đến đúng giờ rồi mà? Biết rồi, thế mình đi nhanh lên chút.”
Tôi vừa nói vậy vừa giơ tay ra với Ban Yeo Ryung. Ban Yeo Ryung hình như cũng hơi ngập ngừng rồi lại nắm lấy tay tôi, sau đó cười vui vẻ.
Nhìn hàng mi dài xinh đẹp cùng với mái tóc bị thổi tung lên trong làn gió xuân hiu hiu ấy mà tôi lại tưởng tiên nữ giáng trần. Mấy người khác cũng có cảm tưởng không khác gì tôi, thỉnh thoảng sẽ có một vài nhân viên công sở quần áo phẳng phiu hoặc một vài học sinh đang bận bịu bước đi cũng phải dừng lại trước cổng khu chung cư để ngơ ngác ngắm nhìn Ban Yeo Ryung.
Tôi đang nắm tay Ban Yeo Ryung mà kéo đi như vậy thì cô ấy lại muốn kéo tôi trước nên tốc độ đi của tôi cũng phải tăng lên. Thế là chúng tôi cứ vừa ôm tay nhau vừa hớt hải đi như thế thì đã đến cổng trường từ lúc nào.
Khi tôi mang cặp vào lớp thì trong lớp đã vang lên tiếng chuông phụ trước 3 phút tiết học bắt đầu rồi. May mà thầy giáo chủ nhiệm không nói gì mà chỉ liếc qua tôi và cầm sổ điểm danh rồi ra ngoài luôn.
Tôi vội vã kéo ghế ra rồi ngồi xuống và kiểm tra thời khoá biểu thì Lee Luda bên cạnh đã gọi tôi.
“Dan à, có chuyện này.”
“Ừ, à, chờ tớ tí.”
Tiết học đầu tiên là môn Anh. Tôi để sách Anh ở đâu ấy nhỉ? Tôi cứ lập tung ngăn bàn rồi đứng bật dậy mà trả lời gọn lỏn như vậy. Trong ngăn bàn không có thì chắc là ở trong tủ giữ đồ rồi.
Ngăn tủ của tôi ở góc dưới nên tôi phải ngồi xổm xuống mà lục lọi, đang như vậy thì giọng nói gọi tên tôi từ đằng sau vang lên.
“Dan này. Cậu hôm trước ở chỗ siêu thị trước ngã tư ấy…”
“Ừ, hả?!”
Sau khi tôi lôi được cuốn sách giáo khoa ra rồi thì mới nghe thấy cụm từ ‘ngã tư’ mà giật mình thon thót. Khi tôi quay đầu lại, mái tóc xanh của người nọ như được bao bọc trong ánh nắng dịu dàng ngoài cửa sổ. Là Kim Hye Hil, cô gái với mái tóc ngắn đến vai ấy.
Tôi vừa ôm lấy quyển sách trong ngực vừa đứng dậy và đối mặt với cô ấy , mắt khẽ chớp. Hôm trước… là cái hôm mà tôi và Eun Hyung xảy ra chuyện đúng không? Tôi có thể cảm thấy mặt cắt không một giọt máu.
Khi Kim Hye Hil đang định nói gì đó với tôi thì chuông vào giờ đã vang lên, lúc đó tất cả mấy đứa trong lớp đã về chỗ mất rồi. Vì giáo viên tiếng Anh cũng là trưởng khối nên tôi phải ngay lập tức chạy về chỗ.
Kim Hye Hil hướng cằm về chỗ tôi ý bảo tí nữa nói chuyện, thế là tôi cũng gập đầu và vội vã về chỗ, yên vị bên cạnh Lee Luda.
Haa, khi tôi nén tiếng thở dài thì giáo viên đã đi vào. Tôi nhanh chóng mở sách ra thì tự nhiên nghe thấy Lee Luda gõ gõ bút, thế là tôi quay ra.
Lee Luda viết lên sách của tôi bằng một nét chữ mềm mại khiến tôi không thể tin được là cô ấy đã sống ở nước ngoài từ đó tới giờ.
– Nghe nói hôm trước cậu suýt chết ở chỗ siêu thị trước ngã tư à?
Tôi ngạc nhiên hít một hơi. Nhưng mặt khác tôi cũng nghĩ à, ra là thế.
Nhà của tôi cách trường So Hyun không quá 10 phút đi bộ, nên tất nhiên là cũng có khá nhiều học sinh trường tôi cũng sống ở trong khu chung cư và mấy chỗ gần đó. Có lẽ trong đám đông chen chúc ở trước vạch kẻ đường lúc đó cũng có học sinh trường tôi cũng nên.
Nhưng tin đồn lại lan truyền nhanh như thế này, thậm chí còn chỉ đích danh tôi thì có lẽ người kia biết mặt của tôi và Eun Hyung rồi.
Tôi cầm bút chì rồi cũng viết nguệch ngoạc mấy nét trên sách. Chắc họ cũng biết hết rồi nên tôi cũng chẳng nói dối để làm gì.
– Nói thật thì… ừ đúng rồi
– Cậu bị ai đẩy đúng không? Bọn năm 2 trường mình
Tôi giật mình quay ra nhìn Lee Luda, chỉ thấy đôi mắt xanh lấp lánh và trong veo của Lee Luda đang nhìn thẳng vào tôi.
Tin đồn này nhiều thông tin hơn cả tôi nghĩ. Đến tôi còn không đoán chắc được là có phải học sinh năm 2 hay không. Tôi mới vội vàng viết tiếp.
– Sao nội dung tin đồn chi tiết thế?
– Ừ. Mọi người hôm nay đều chờ cậu đến để xem cậu có ổn không. Sao cậu không trả lời tin nhắn?
– A lúc đó tôi bị rơi điện thoại ở chỗ vạch kẻ đường. Sáng nay mới đi sửa được.
– À, ra là vậy. Mọi người lo lắm.
Lúc này tôi mới hiểu tại sao mọi người lại đổ ánh mắt về tôi như thế. Tôi cứ tưởng là vì tôi đi học hơi muộn nhưng hoá ra còn có lý do này nữa.
Sau đó, Lee Luda đang lén nhìn tôi thì lại loáy ngoáy viết tiếp.
– Về nội dung của tin đồn ấy. Cậu và Kwon Eun Hyung bên lớp 1 có ẩu đả với người khác ở ngay trước vạch kẻ đường. Cậu thấy Eun Hyung bị đánh nên đang định ngăn lại thì một đứa nào đó đánh cậu mới đẩy cậu xuống. Thế là cậu ngã xuống đường rồi cuối cùng có một cái xe tải chạy đến.
Phụt, tôi suýt nữa phun nước bọt ra ngoài.
Sao chính xác đến từng câu chữ thế? Thậm chí đến cả phần xe tải cũng biết nữa.