Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 67

Chương 9: Bình thường nam với nữ toàn nảy mầm tình yêu từ đánh nhau cãi lộn mà ra cả

Sau khi tiết 1 kết thúc và đến giờ nghỉ, Lee Luda kéo tôi trốn vào chỗ đốt rác ngay giữa khu năm nhất và năm 2.

Khi tôi đang đang ngồi xổm và co người vào một góc trong chỗ đốt rác thì Lee Luda vẫn đang nhướn cổ nhìn xung quanh, sau đó mới đi về phía tôi. Cô ấy quỳ trước mặt tôi và nói.

“Bây giờ chắc chuông sắp reo rồi. Đi vào lớp chứ?”

Tôi hơi ngập ngừng, sau đó cũng thẳng đầu gối đứng dậy.

Đi từ lớp 1 đến lớp 8 mất tầm 2 phút, đặc biệt là Eun Ji Ho, Ban Yeo Ryung hoặc Eun Hyung thì đều phải chuẩn bị cẩn thận cho tiết học tiếp theo nên khi nào còn 3 phút rồi vào cũng được. Nếu suy nghĩ kỹ hơn thì trong vòng 10 phút giờ nghỉ, dù mấy người tứ đại thiên vương có sang lớp tôi thì cũng chỉ có thể nói chuyện trong tầm 5 phút được thôi.

Thế mà họ cũng bảo tôi ngồi trong lớp để sang nói chuyện cơ á? Tôi càng ngày càng thấy nghi nghi, thế là mới lôi điện thoại ra để xem có vấn đề gì không. Thật không ngờ là mấy người họ không gửi một tin nhắn nào. Cái hộp tin nhắn tĩnh lặng này còn làm tôi bất an hơn cả một hộp tin nhắn có cả chục tin.

Lee Luda đang đi lên cầu thang thì cũng thản nhiên giơ tay ra và nắm lấy khuỷu tay tôi. Chắc tại ban nãy tôi đến chỗ đốt rác phải dựa vào người cô ấy mà đi nên bây giờ cô ấy nghĩ tôi không đi được chăng?

Nói thật là chân tôi cũng chẳng còn tí sức lực nào nên tôi cứ dựa vào người Lee Luda mà về lớp. Thật may là trong lớp tôi không thấy mấy bộ tóc rực màu của mấy người kia.

Sau khi thở phào một hơi vì nhẹ nhõm, tôi tự nhiên lại chạm mắt người đang lục tung ngăn bàn ở phía đối diện tôi là Shin Seo Hyun. Đôi mắt nâu nhạt của cậu ta chớp chớp rồi hỏi tôi.

“À, cậu suýt bị tai nạn giao thông à?”

“Trời, biết hết rồi nhỉ.”

“Nghe nói là cậu suýt chết à? Có đi viện không?”

Shin Seo Hyun ngay lập tức bỏ qua lời của tôi với vẻ thản nhiên rồi hỏi lại. Ầy, nếu tự bò ra bằng đầu gối thì tất nhiên là chân tay có hơi run nhưng không có mấy vết thương nghiêm trọng rồi. Quá lắm chỉ là mặt mũi hay lòng bàn tay xước xát thôi. Tôi đang cười định bảo làm gì có mấy chuyện như vậy thì vẻ mặt Shin Seo Hyun mới tối đi. Cậu ta định mở miệng nói gì đó.

Đúng lúc đó cửa lớp bị mở xoạch một cái và lớp trưởng Yoon Jung In mới thoải mái bước vào.

Khi nhìn thấy tôi, cậu ta ngay lập tức hét lên.

“A, Ham Dan Yi! Cậu có sao không? Nghe nói cậu suýt bị tai nạn!”

Giọng của cậu ta rất lớn nên ngay cả mấy đứa đang cúi đầu tự học cũng quay lại nhìn về hướng tôi. Sau đó chúng nó vội vã vây lấy chỗ tôi rồi hỏi mấy câu y hệt nhau.

“Dan à, có sao không?”

“Có bị thương ở đâu không?”

“Còn bệnh viện thì sao, đi khám chưa?”

Tôi hoảng hốt quá nên mới vô thức lên tay che mặt. Lee Luda tự nhiên ném một cái nhìn kỳ lạ về phía tôi, nhưng tôi đang hoảng quá nên cũng chẳng có thời gian mà để tâm đến cô ấy. Trong đầu tôi hiện lên mấy câu kiểu cảm ơn vì đã lo lắng cho mình, mình vẫn ổn nên không cần lo lắng để giải quyết tình hình này nhưng tôi lại không nói ra câu nào nổi.

Tất cả là vì tôi quá bối rối nên chỉ biết ôm lấy hai má nóng bừng của mình. Nghĩ thử xem, đã 3 năm rồi. Trong 3 năm ấy tôi chưa bao giờ rời được Ban Yeo Ryung hay tứ đại thiên vương đến nửa bước. 

Nhưng tôi cũng không định nói mấy lời buồn buồn như kiểu tôi không có người bạn nào trừ tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung ra cả đâu. Nhưng mà sự quan tâm của tất cả mọi người đều hướng về mấy người ấy, còn tôi, tôi…

Đã lâu rồi tôi không được nhiều ánh mắt hướng về phía mình thế này. Cũng giống như lúc bọn họ bỏ phiếu cho tôi ngay trước lớp, chẳng hiểu sao tim tôi cũng đập thình thịch nhanh như thế này khiến tôi chẳng thể nói được gì cả.

Tôi không nói gì một lúc nhưng chẳng ai là phàn nàn cả. Mọi người đều bắt đầu xì xầm nói chuyện với nhau.

“Này, mấy người năm 2 quá đáng thật đấy nhỉ? Sao có thể suýt nữa giết người được chứ?”

“Đây có gọi là âm mưu giết người không?

“Oa, thật là. Đáng sợ vãi chưởng. Chẳng lẽ là năm nhất thì không được sống à?”

Thấy mấy người họ tối tăm mặt mũi thì thầm với nhau như thế, tôi mới cẩn thận lên tiếng.

“A, tớ vẫn ổn mà. Với cả cái xe tải đó dừng ngay trước mặt tớ nên tớ không có chỗ nào bị thương đâu. Hôm đó may mắn thật ấy chứ.”

Người đầu tiên đáp lại lời tôi là Yoon Jung In. Cậu ta đang nói gì đó với mấy thằng con trai khác thì tự nhiên lại quay ra nhìn tôi.

“Này, không phải đâu, tôi nghe nói là sau đó có cái bi trứng gì ấy?”

“Bi trứng là cái gì? Nghe có vẻ lạ lạ nhỉ?”

“A, không phải bi trứng à? Cái đó gọi là gì nhỉ? Mấy cái triệu chứng xuất hiện sau đó ấy.”

“Chẳng lẽ, ý cậu là di chứng đấy à?”

Shin Seo Hyun vừa sửa lại với vẻ mặt không thể tin được như thế thì khắp nơi đã vang lên tiếng cười. Di chứng mà dám nói trại sang là bi trứng! A, Yoon Jung In, mày buồn cười vãi. Ai đó vừa nói vậy vừa đập vào vai Yoon Jung In. Tôi cũng nhìn dáng vẻ của cậu ta thì chẳng biết giáo viên đã vào từ lúc nào, khi giáo viên gọi thì chúng tôi mới hoảng hốt quay đầu lại.

Mấy đứa đang vây quanh chỗ tôi tản dần đi. Tôi tự nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ và nhìn họ.

Tôi khá ngượng ngùng nên khẽ chạm vào tay mình, tự nhiên Lee Luda ở bên cạnh đang chằm chằm nhìn tôi lại hỏi.

“Dan à, có phải cậu không thích bị người khác nhìn không?”

“Hử, hả?”

“Không phải, lúc này trông cậu có vẻ hoảng hốt lắm. Tớ nhìn nhầm à?”

Cô ấy vừa nói vậy vừa nhăn hàng lông mày vàng ánh kim ấy lại mà nghi ngờ nhìn tôi. Khi đang lo lắng suy nghĩ như vậy, tôi mới cười khì khì và gãi gãi má.

Khi tôi định trả lời thì giáo viên lịch sử đang đứng trước bàn giáo viên đã nhìn thẳng về hướng chúng tôi. Cứ đà này thì có khi chúng tôi lại phải học tiết hai ở ngoài hành lang mất, thế nên cả tôi và Lee Luda đều ngậm miệng mà nhìn về phía trước.

Vào giờ nghỉ của tiết 2, tôi quyết định không làm phiền Lee Luda nữa bằng cách trốn ở cuối lớp. Vì tôi cũng nói thật cho mấy đứa trong lớp biết nên chúng nó cũng có lòng quan sát cho tôi.

Cặp sinh đôi họ Kim, bao gồm cả Kim Hye Hil, lại rất thích mấy trò này khác với vẻ ngoài sang chảnh của họ. Thế là khi tôi chen vào khoảng cách chật hẹp giữa tủ đựng đồ dọn dẹp và bức tường thì hai người họ cũng dáo dác nhìn ra hành lang với vẻ vui sướng. 

Vào giờ nghỉ tiết 3 thì Shin Seo Hyun cũng tham gia vào nhờ sự lôi kéo của cặp sinh đôi họ Kim. Tầm mắt của Shin Seo Hyun cực tốt vì cậu ta vốn đã là tuyển thủ bắn cung, thế nên cậu ta có thể nhạy cảm phản ứng với bất kỳ động tĩnh gì xung quanh.

Shin Seo Hyun đang làm vẻ mặt không hài lòng thì lớp trưởng Yoon Jung In lại nói ‘Để tao cho mày biết hung thủ của bộ này là ai nhé? Chờ tí, tao đang…”, thế là lớp trưởng lại ăn vài cú đánh vào lưng. Rồi cậu ấy lại quay ra nhìn tôi và vừa lén thở dài vừa khuyên nhủ.

“Cậu có thể tránh được hôm nay thôi, nhưng chẳng có chuyện gì có thể được giải quyết bằng trốn tránh cả.”

“Chắc là… vậy nhỉ?”

Tôi cũng thở dải. Đúng vậy, tôi đã biết rồi. Nhưng càng đọc tin nhắn của bọn họ thì dũng khí trong tôi càng bé tí lại bằng con kiến thì tôi biết làm thế nào bây giờ.

Shin Seo Hyun có vẻ cũng nhìn thấy vẻ mặt tăm tối của tôi, thế là cậu ta mới ngập ngừng rồi vỗ vai tôi mà lên tiếng an ủi.

“Dù vậy nhưng thời gian có thể giải quyết được một phần nào đó.”

Cậu ta nói vậy, tấm lưng đang hướng về phía hành lang của cậu ta dựng thẳng lên.