Dưới hàng mi dài như chứa đựng ánh nắng mặt trời dịu dàng ấy, đôi mắt đang lơ đãng nhìn về phía xa của Eun Hyung tự nhiên hướng về tôi.
“Sao vậy?”
Nhìn nụ cười hiền từ của Eun Hyung, tôi bỗng nhiên lại nhớ lại cái ngày đầu tiên tôi gặp cậu ấy. Mái tóc đỏ hơi rối hiện tại đang rũ nhẹ xuống vầng trán cao, trên gương mặt có rất nhiều vết xước thưa thớt. Trong tất cả những người tôi biết, Eun Hyung chính là người mạnh mẽ nhất cả về thể chất lẫn về tinh thần.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã, sau đó mới cố gắng nắm chặt lấy bàn tay đang đặt lên vai tôi của cậu ấy. Tầm nhìn của tôi lại trở nên mờ nhạt dần. Dù đã cắn chặt môi để kìm nén không muốn khóc nhưng những giọt nước mắt nóng hổi vẫn lăn dài trên má tôi. Thằng tác giả chết tiệt. À không, con tác giả chết tiệt. Con khốn xấu xa.
Đúng vậy, tôi coi Eun Hyung là người mạnh mẽ nhất không chỉ vì cậu ấy đánh đấm giỏi, mà còn là vì dù ôm trong lòng bao nhiêu vết thương như vậy nhưng cậu ấy vẫn có thể nở một nụ cười thật dịu dàng với chúng tôi. Trong mắt tôi, đó chính là lý do khiến cậu ấy trở thành người kiên cường nhất mà tôi từng gặp trong đời.
Tại sao chứ. Chỉ như vậy là đã đủ rồi mà. Tôi nghiến răng, gương mặt đã ướt nhẹp vì nước mắt.
Bị tổn thương vậy là đủ rồi, kiên cường vậy là đã đủ rồi, thế mà tại sao lại vẫn cố tình để những chuyện như thế này xảy ra trước mặt cậu ấy như một sự trừng phạt vậy? Tại sao phải là Eun Hyung chứng kiến một cảnh tôi suýt chết vì tai nạn giao thông chứ không phải ai khác chứ?
Eun Hyung hoàn toàn không ngạc nhiên vì dáng vẻ khóc lóc của tôi. Có lẽ cậu ấy hoàn toàn không biết tôi khóc vì số phận thảm thương của cậu ấy mà lại nghĩ tôi khóc vì lý do khác.
Cậu ấy ngập ngừng một chút rồi mới giơ tay ra, lấy ngón cái vuốt nhẹ trên vành mắt ướt nhẹp của tôi. Sau đó, bàn tay của cậu ấy bắt đầu dịu dàng vỗ vào vai tôi. Cậu ấy nói.
“Cậu sợ lắm phải không?”
“……”
“Bây giờ đã ổn rồi. Mà không, tớ sẽ làm cho mọi chuyện ổn thôi.”
Tôi không thể hiểu rõ cậu ấy nói ổn thôi là có ý gì. Có lẽ cậu ấy nghĩ tôi khóc là vì nghĩ đến chuyện vừa bị tai nạn ban nãy, dù tôi đã nói là không đến mức độ suýt chết nhưng cậu ấy vẫn nghĩ rằng tôi cực kỳ hoảng sợ đến mức không thể kìm được nước mắt.
Nhưng tôi làm sao có thể cảm thấy ổn được đây?
Nếu cậu ấy biết được suy nghĩ của tôi thì chắc chắn sẽ ngay lập tức ngăn tôi lại, nhưng tất nhiên cậu ấy chẳng biết gì về điều đó cả. Vậy nên tôi lại lắc đầu và nói với Eun Hyung.
“Tớ… thực sự… rất ghét tiểu thuyết.”
“Tiểu thuyết?”
Vì đang nức nở khóc nên tôi chỉ nói được từng chữ như vậy. Sự thật là tôi không nghĩ Eun Hyung sẽ hiểu tôi muốn nói gì. Nhưng cậu ấy lại có một vẻ bối rối như hiểu thực sự đã nghe thấy một từ quan trọng nào đó.
Tôi cắn chặt môi và cúi đầu xuống, lấy tay áo lau nước mắt.
Nếu bạn hỏi tại sao tôi lại ghét tiểu thuyết, thì đó là vì tác giả lúc nào cũng chỉ muốn đâm thẳng vào vết thương của một người đang đau khổ mà thôi. Cứ liên tục đâm một nhát, hai nhát rồi ba nhát, cho đến khi vết thương ấy thành một vũng máu bầy nhầy và người chịu tổn thương không thể chịu đựng được nữa nên phải giơ tay cầu cứu người khác.
Sự thật là đối với tất cả những nhân vật trong tiểu thuyết, tình yêu chỉ là một thứ bị ép buộc phải tiến vào trái tim họ thông qua từng vết thương lòng mà những bất hạnh trong đời họ để lại mà thôi.
***
Dù đang xem một chương trình hài nhưng Eun Ji Ho cứ thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ rồi lại nhíu chặt mày lại. Hai người đó đã đi ra ngoài tận 30 phút rồi.
Lạ thật đấy, chỉ cần qua ngã tư là có ngay một cái siêu thị rồi còn gì. Eun Ji Ho sống ở một chỗ chỉ cách nơi này 5 phút đi bộ nên biết rất rõ đường đi trong khu vực này.
Hay hai người họ tiện thể đi dạo cùng nhau? Dù đã cố gắng suy nghĩ tích cực hơn rồi nhưng vì những chuyện xảy ra gần đây nên Eun Ji Ho vẫn không thể yên tâm nổi được.
Cậu lấy điện thoại trong túi ra và bắt đầu bấm nút. Nhưng khi gọi Ham Dan Yi, đầu dây bên kia chỉ có một giọng nữ lạnh tanh như người tiếng máy đã được ghi âm sẵn là ‘Xin hãy để lại lời nhắn’ mà thôi.
Gọi cho Eun Hyung thì lại thấy tiếng chuông vang lên từ trên bàn trong phòng khách, thế là Eun Ji Ho nhíu chặt mày lại.
Cậu đóng điện thoại lại và đút vào túi, sau đó lại dựa người vào sofa. A, chắc sẽ về ngay thôi.
Nhưng vì trong đầu đã nghĩ đến chuyện hai người này về muộn như vậy có lẽ là vì đã xảy ra chuyện gì đó nên đến cả tiếng tích tắc của đồng hồ cũng làm Eun Ji Ho đứng ngồi không yên. Cậu tự nhiên lại thấy ghen tị với Yoo Cheon Young vẫn đang ăn no ngủ kỹ trên sofa bên cạnh mình.
Chết tiệt, hay mình cũng mặc kệ mà ngủ một giấc nhỉ. Có Kwon Eun Hyung ở đó thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Eun Ji Ho cứ tự nói chuyện một mình rồi cũng tự lo lắng thái quá một mình luôn, một lúc sau cuối cùng cậu ta cũng đứng dậy mà mặc áo khoác vào. Có lẽ cũng cảm thấy bất an, Ban Yeo Ryung bây giờ mới bước ra phòng khách và hỏi.
“Này, cậu thử gọi cho Dan Yi chưa? Cô ấy không nghe máy.”
Eun Ji Ho cố gắng che giấu sự lo lắng bằng cách lãnh đạm trả lời.
“Bình thường nếu để chế độ rung thì chắc không biết mà lấy ra xem đâu. Sở thích của con nhỏ đó là thu thập cuộc gọi nhỡ mà.”
“Thế cậu mặc áo khoác làm gì?”
“……”
Định, ừm, đi dạo. Eun Ji Ho ngại ngùng không muốn nói ra là mình cũng bất an và muốn đi tìm hai người họ nên cứ ngập ngừng định nói thêm như thế thì tự nhiên, tiếng mở khoá cửa bên ngoài vang lên.
A, về rồi. Nhìn mái tóc đen tung tẩy của Ban Yeo Ryung khi cô ấy chạy ra ngoài, Eun Ji Ho cũng lén thở phào nhẹ nhõm một cái. Sau đó cậu lại thoải mái dựa người vào sofa và lẩm bẩm. Gì chứ, đúng là lo lắng thừa rồi.
Nhưng chỉ cảm thấy yên lòng được vài giây thì Eun Ji Ho tự nhiên lại nghe thấy tiếng hét trời đánh của Ban Yeo Ryung từ bên ngoài, thế là cảm giác thoải mái trong lòng cậu ngay lập tức tan vỡ hết. Ban Yeo Ryung hét lên ngạc nhiên.
“Q, quần áo của các cậu bị sao thế này! Lăn lộn ở đâu à?”
Lúc này Eun Ji Ho mới vội vã chạy ra và thấy được dáng vẻ của hai người nọ đang đứng trước cửa nhà. Woo Joo In cũng vừa mới chạy vội ra khỏi phòng và đang đứng trước mặt cậu, ánh mắt cậu ấy lạnh lẽo quan sát tỉ mỉ hai người kia từ trên xuống dưới.
Dù không có khả năng quan sát thần kỳ như Woo Joo In nhưng Eun Ji Ho nhìn cái cũng biết vết thương trên người họ không thể chỉ do ngã nhẹ mà ra.
Đầu gối của Ham Dan Yi thâm tím, trên má có mấy vết xước thưa thớt, tóc thì rối xù lên gần giống bờm sư tử. Tóc của Kwon Eun Hyung cũng rối tung lên như vậy, với tính cách cậu ta thì bao giờ đi ra ngoài cũng phải cài khuy áo khoác lên kín cổ, thế mà bây giờ lại bị tháo tung hết ra.
Và đặc biệt là lần cuối Eun Ji Ho nhìn thấy dáng vẻ lộn xộn như thế này của Kwon Eun Hyung là vào 1 năm trước, từ chuyến thăm quan hồi năm ba cấp 2.
Cậu ta đang há hốc mồm quan sát hai người họ như vậy thì Woo Joo In đứng trước đó mới cất giọng hỏi với một giọng rất khó chịu.
“Mẹ, có phải Hwang Shi Woo không?”
“……”
Lời nói của cậu ấy làm bầu không khí trong phòng giảm xuống còn âm 40 độ. Thấy Ham Dan Yi vẫn không nói gì, vẻ mặt của Woo Joo In càng ngày càng tối sầm xuống. Thế rồi một lúc sau, Eun Ji Ho đang quan sát gương mặt có phần co rúm lại của Ham Dan Yi thì nhận ra vành mắt đỏ bừng của cô ấy.
Eun Ji Ho bỗng nhiên nhớ ra rằng Ham Dan Yi chưa bao giờ khóc trước mặt mình. Hai người Ban Yeo Ryung và Ham Dan Yi có tính cách cực kỳ cứng rắn và sẽ không bao giờ khóc chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt.
Thậm chí có một lần cả bọn đang xem một đoạn kết bi kịch của một bộ phim chính kịch nổi tiếng, thế mà Ham Dan Yi và Ban Yeo Ryung vẫn chẳng chảy một giọt nước mắt nào mà chỉ ngồi nhai bỏng ngô với nhau, trông cực kỳ đáng sợ.
Sau đó khi được hỏi là không thấy buồn à thì Ban Yeo Ryung mới nói ‘À, buồn thì cũng buồn nhưng không đến mức khóc’ còn Ham Dan Yi chỉ nở một nụ cười mỉa mai và trả lời rằng ‘Tôi còn buồn hơn”. – Cậu ta chẳng hiểu cô ấy trả lời như vậy nghĩa là thế nào -.
Lúc xem phim truyền hình, phim chiếu rạp, thậm chí là trải qua một vài sự việc ở ngoài đời mà cũng chẳng thấy cô ấy chảy nước mắt lần nào.
Có phải vì vậy nên vào cái hôm đi biển lần trước, Kwon Eun Hyung chỉ cần thấy Ham Dan Yi khóc là ngay lập tức đập cái bọn làm cô ấy khóc một trận nhừ tử không? Lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất Eun Ji Ho thấy được dáng vẻ oà khóc của Ham Dan Yi là vào bữa tiệc nướng trước khi khai giảng.
Thế là sự việc lần này không chỉ nghiêm trọng bình thường thôi đâu.
Gương mặt của Eun Ji Ho cứng đờ lại, trong khi Eun Hyung thì để Ban Yeo Ryung vỗ về Ham Dan Yi còn mình thì hất cằm với Woo Joo In hướng về phía phòng khách, ý bảo tôi có chuyện phải nói với các cậu.
Eun Ji Ho gật đầu một cái, sau đó mới đi vào đánh thức người vẫn đang vùi mặt ngủ kỹ trên sofa là Yoo Cheon Young.
Hàng lông mi của cậu ta nháy nháy vài lần thì cuối cùng cậu ta mới mở hờ mắt ra. Thấy cậu ta vẫn chưa tỉnh hẳn và chỉ lờ đờ nhìn lên khoảng không mà không nhìn thẳng vào mình, Eun Ji Ho mới dựa vào người của cậu ta và mở miệng thì thầm. Muốn thật sự đánh thức Yoo Cheon Young dậy thì không còn cách nào khác cả.
“Này, Ham Dan Yi vừa bị đánh kìa.”
Cũng không phải hoàn toàn là sự thật nhưng cũng có một phần đúng. Eun Ji Ho nói vậy xong mới không biết xấu hổ mà chờ đợi câu trả lời của người kia.
Quả nhiên, cậu ta đã ngay lập tức phản ứng lại.
“Ban nãy, cậu vừa nói gì.”
“Kwon Eun Hyung đâu rồi, nói đi. Đã xảy ra chuyện gì?”
Eun Ji Ho vừa hỏi như vậy thì Kwon Eun Hyung ngay lập tức mở miệng trả lời. Woo Joo In chạm mắt với Eun Ji Ho, ánh mắt tràn ngập vẻ sắc bén.
Với giọng nói dịu dàng đặc trưng của mình, Eun Ji Ho mới bình tĩnh nói.
“Dan Yi suýt nữa bị tai nạn giao thông.”
“Gì cơ?”
Yoo Cheon Young hơi lớn giọng hỏi lại. Dù việc Yoo Cheon Young to tiếng như vậy cũng không dễ thấy gì nhưng Eun Ji Ho cũng không có thời gian để ngạc nhiên mà chỉ lén nuốt nước bọt. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cậu ta tưởng. Cậu ta cứ tưởng chỉ đơn giản là bị ai đó đẩy ngã xuống đất thôi chứ.
Eun Hyung cụp mắt xuống, sau đó mới vừa nhìn về phía chính diện vừa nói tiếp.
“Cô ấy bảo không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà có vẻ vẫn hoảng sợ nhiều lắm. Ban nãy còn khóc rồi mới vào nhà nữa.”
“……”
“Còn món nợ từ lúc động chạm đến Yeo Ryung nữa. Các cậu thấy thế nào?”
Từ lúc vào nhà đến tận giờ, giọng của Kwon Eun Hyung vẫn đều đều lãnh đạm như trước nhưng lại càng làm Eun Ji Ho giật mình thon thót.
Ánh mắt xanh lục lạnh giá của cậu ấy bây giờ hình như lại loé thêm cả tia lửa giận. Eun Ji Ho đã quên mất rằng Kwon Eun Hyung là người đã quen che giấu cảm xúc, cậu ta che giấu còn giỏi hơn cả Woo Joo In.
Kwon Eun Hyung hỏi ‘Thấy thế nào’ cứ như đang tự hỏi bản thân mình. Nhìn thấy vẻ phẫn nộ ẩn giấu trong đôi mắt sắc như dao cạo của cậu ấy, Eun Ji Ho ngay lập tức hỏi lại.
“Thế cậu muốn thế nào.”
Rõ ràng Kwon Eun Hyung đã tự có câu trả lời sẵn rồi. Trong mọi chuyện, Kwon Eun Hyung là loại người thay vì đứng đầu thì sẽ thích đứng sau khuyên giải hơn, nhưng lần này lại khác.
Quả nhiên là vậy, Kwon Eun Hyung nghe câu hỏi đó rồi nhưng vẻ mặt không hề thay đổi một chút nào. Chỉ có đôi mắt trầm tĩnh của cậu ấy là hơi loé lên tia sáng sắc lẹm. Cậu ấy vừa cười vừa nói.
“Xuất hiện lần nào thì giải quyết gọn gàng lần ấy.”
Eun Ji Ho nghĩ đến niềm tin trong cách sống của Kwon Eun Hyung.
Chuyện của mình thì tự mình làm. Nếu xảy ra chuyện gì thì phải giải quyết tận gốc để nó không thể bò dậy nổi nữa.
Nghĩ đến Hwang Shi Woo dám cả gan gây chuyện trước mặt Kwon Eun Hyung như thế, tự nhiên Eun Ji Ho lại có chút thương cảm với cậu ta.