“Con nhãi này không mang não đi ra đường à! Sao mày có thể tự lao ra ngoài đường thế, hả? Mày không quan tâm đến tính mạng của mày thì thôi còn lao vào xe ông!? Mẹ, phụt, con nhãi chết tiệt!”
Người tài xế xe tải kia thậm chí còn nhổ một bãi nước bọt xuống đường rồi gườm gườm nhìn tôi, dù mắt tôi vẫn mờ mờ nên không thể nhìn rõ phía trước nhưng chỉ cần nghe thấy cái khí thế sắc bén ấy là đủ biết rồi.
Tôi đang định nói gì đó nhưng cổ họng tôi chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn không rõ nghĩa. Đến cả đầu tôi cũng quay cuồng như thể một cỗ máy vừa bị rơi một vài bộ phận quan trọng nên bây giờ vẫn không thể hoạt động được vậy.
Có lẽ thấy tôi cứ đứng đó với vẻ mặt trắng bệch trông cũng khá đáng thương nên ai đó đứng sau tôi mới giữ lấy vai tôi. Sau đó lại có một người trong đám đông, hình như là sinh viên đại học, mới vươn người ra và nói với một vẻ dịu dàng.
“Chú ơi, chú bình tĩnh đi ạ. À, ban nãy cháu thấy có cậu nam sinh nào đẩy cô bé này ấy. Cháu thấy tận mắt đấy. Chứ làm gì có ai không biết suy nghĩ mà cố tình nhảy ra trước xe tải hả chú?”
“Đúng rồi. Tôi cũng thấy.”
May quá, có người chứng kiến rồi. Tôi khẽ nhắm mắt và gục đầu xuống. Không biết có phải bây giờ tôi mới bớt khẩn trương không mà đầu tôi lại đau như vỡ ra vậy. Rồi tôi nhìn sang đám người vẫn đang chen chúc ở phía bên kia đường đi bộ.
Số người đang tập trung ở bên đó không phải là nhỏ. Tôi tự dưng lại có cảm giác có gì đó bên đường làm họ phải nhao nhao lên quan tâm như vậy.
Có phải Eun Hyung không? Vừa nghĩ đến cái tên ấy, cả người tôi đã run rẩy như thể bị sấm sét đánh trúng. Sau đó trong đầu tôi hiện lên câu chuyện về vụ tai nạn sau thông của mẹ mà cậu ấy từng kể cho tôi nghe và vẻ mặt cứng đờ của cậu ấy khi nghe thấy lời bói toán của người bói bài hôm ấy.
Người tài xế xe tải vừa luôn miệng mắng chửi tôi kia cuối cùng cũng được đồng nghiệp khuyên bảo, thế là ông ta tặc lưỡi một cái rồi lên xe đi tiếp. Nghe thấy tiếng ồn ào, náo nhiệt bén nhọn xung quanh khiến tai tôi lại càng ù đặc và đau đớn hơn trước.
Ai đó vỗ vai tôi và hỏi tôi có sao không, có cần đi bệnh viện không nhưng đầu tôi vẫn lơ mơ không thể nghĩ được gì. Tôi bắt đầu lê từng bước qua vạch kẻ đường, bước về hướng đám đông bên kia. Một bước rồi một bước, khi tôi cố gắng lấy chút sức lực ít ỏi còn sót lại để truyền vào chân mình thì giọng nói của mấy người bên đó vang lên.
“Làm sao bây giờ, hình như cậu bé đấy không thở được đâu.”
“Có phải cái cậu ban nãy vừa đánh nhau một mình không? Cậu ấy có bị đánh phát nào đâu?”
“Ôi trời ôi trời, làm sao đây. Ai đó gọi 119 đi!”
Không thở được? Ngay lúc này đầu óc tôi mới đột nhiên tỉnh táo như bóng đèn vừa được bật lên.
Tôi định chen vào đám đông đó nhưng không dễ một chút nào. Dù xen tay hay đâm đầu vào thì cũng không tiến được một bước mà còn bị đáp trả bằng chất giọng khó chịu của người trước mặt.
Thế này không được rồi, tôi nghĩ vậy và ngay lập tức mở miệng. Ban nãy khi bị người tài xế kia mắng chửi thì giọng của tôi không phát ra được một chút nào, thế mà bây giờ nó lại vang lên rất lớn. Tôi cố hét lên.
“Bạn của cậu ấy đây! Tôi đi cùng cậu ấy, cái cậu con trai đó. Làm ơn cho qua!”
Dù giọng của tôi không to lắm nhưng trong cơn hỗn loạn, vẫn có vài người nghe được và quay lại nhìn tôi. Họ có vẻ khá ngạc nhiên vì dáng vẻ lôi thôi, lộn xộn của tôi nên nhanh chóng tránh đường.
Tôi nghe thấy có ai đó bảo phải gọi 119 cho cả hai người này thôi, mãi tôi mới có thể xen vào giữa đám người này.
Khi mấy người đang đứng nguyên như tường thành xung quanh bắt đầu tránh ra, tôi mới cố giữ thăng bằng không để ngã xuống, mấy lần loạng choạng, lảo đảo cố đi về phía cậu ấy.
Đúng như tôi nghĩ, người ngã xuống giữa đám đông và đang vừa lấy tay nắm chặt ngực vừa thở dồn dập đó là Kwon Eun Hyung. Tôi nhìn vẻ mặt trắng bệch và tiếng thở khó khăn của cậu ấy, dường như ngay cả tôi cũng cảm thấy mình như ngừng thở. Bây giờ tôi lại tiếc cho cái khoảng thời gian mà tôi lãng phí chỉ để cố gắng đứng lên ban nãy.
Tôi quỳ xuống bên cạnh cậu ấy. Có vài người lớn đang vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Eun Hyung vừa hỏi nhau như thế nào rồi.
Và ngay lúc đó, trong đám đông mới có một vài người mặc áo blouse trắng đi đến. Nhưng trang phục của họ thì có vẻ mới là thực tập thôi, hoặc nếu không thì là bác sỹ hoặc y tá vừa đi ăn trưa về. Một người đàn ông trẻ mới quỳ xuống và quan sát tình trạng của Eun Hyung, sau đó nói lại với người phụ nữ ở đằng sau.
“Hội chứng tăng thông khí. Túi nilon, ai có túi nilon ở đây không? Mang cho tôi một cái đi!”
Tôi cũng không thở nổi mà chỉ nhìn Eun Hyung. Vầng trán của cậu ấy lấm tấm từng giọt mồ hôi dù bây giờ mới vào xuân, thời tiết chưa hề nóng nực. Mái tóc đỏ lúc nào cũng gọn gàng kia giờ lại rối rắm trên mặt đất.
Sau đó mấy người đàn ông mới đặt cậu ấy nằm ngửa lên trời, lúc này mắt cậu ấy vẫn mở hờ và chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng không. Tôi hơi lưỡng lự mà giơ tay ra, nắm lấy tay của cậu ấy.
Đôi mắt xanh lúc của Eun Hyung như giật mình ngạc nhiên mà hướng về phía tôi. Thấy vậy, tôi mới dần cảm thấy yên lòng.
Người đàn ông trẻ tuổi có vẻ là bác sỹ kia đặt một cái túi nilon lên miệng cậu ấy. Anh ta đặt túi rất lỏng để không hoàn toàn bịt lại không khí của Eun Hyung, cố gắng để điều chỉnh lại nhịp thở của cậu ấy.
Eun Hyung chậm rãi chớp mắt, hàng lông mi run rẩy, và cuối cùng cậu ấy cũng nhắm mắt lại. Cùng lúc đó nhịp lên xuống của lồng ngực của cậu ấy cũng chậm lại và đến lúc này tôi mới có thể an tâm nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia.
Tôi hỏi.
“Vậy, có phải Eun Hyung có bệnh gì nghiêm trọng không ạ?”
Sau khi hỏi tôi có quan hệ gì với Eun Hyung thì bác sỹ mới liếc nhìn tôi và trả lời ngắn gọn. Cách trả lời của anh ta rất gọn gàng và rõ ràng như thể đã quen với việc đưa ra chẩn đoán chuyên môn vậy.
“Không phải đâu. Bình thường bệnh nhân có hay gặp nhưng triệu chứng như thế này không?”
Tôi hơi nhăn mặt và lắc đầu. Tôi cảm thấy việc người khác gọi Eun Hyung là bệnh nhân nghe cứ khó chịu bực bội thế nào ấy.
Người đàn ông lại liếc nhìn Eun Hyung rồi nói tiếp với tôi.
“Nguyên nhân của hội chứng tăng thông khí có thể là vì thân thể, cũng có thể liên quan đến thần kinh, vì cô nói là bình thường không gặp triệu chứng này nên có lẽ vấn đề không liên quan đến hệ hô hấp của cậu ấy. Vậy thì cậu ấy có thể bị stress nặng, hoặc ban nãy xảy ra chuyện gì đó.”
“Tôi…”
Tôi đang định nói ra, nhưng giọng nói cứ yếu ớt dần. Tôi lại nhớ tới cái chết đã tới gần trước mắt ban nãy, nhớ tới chiếc bánh xe xoay tròn với tốc độ tên lửa, nhớ tới mùi cao su cháy, tất cả đều hiển hiện lên trong tâm trí tôi.
Thấy tôi đang nói mà tự nhiên im bặt, người đàn ông kia mới hỏi tôi có sao không với một vẻ ngạc nhiên. Tôi nhanh chóng lấy tay che miệng, cúi đầu xuống và trả lời.
“A, xin lỗi. Ban nãy tôi suýt bị xe đâm.”
“Vậy à? Nếu vậy thì khả năng cao đó là nguyên nhân rồi. Vì là vấn đề tâm lý nên không cần đến bệnh việc, trước mắt cứ nghỉ ngơi trước đã.”
“Cảm ơn bác sỹ.”
Tôi vẫn nắm tay của Eun Hyung và cúi đầu cảm ơn người đàn ông đó. Sau đó tôi mới quan sát vẻ mặt của Eun Hyung, thấy cậu ấy vẫn đang thở đều đều vào chiếc túi nilon kia. Hơi thở của cậu ấy cứ làm chiếc túi căng phồng rồi lại xẹp lại.
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt không giống ngày thường ấy mà tim tôi như bị bóp nghẹt lại. Đôi mắt của cậu ấy nhìn lên. Đôi mắt đen ánh xanh lục ấy chỉ hướng về phía tôi. Ngay khi cậu ấy đã hít thở bình thường rồi, người bác sỹ đang định nói gì đó với cậu ấy rồi lại quay ra nhìn tôi. Vì anh ta cũng đã giải thích đầy đủ rồi nên tôi mới gật đầu một cái.
Eun Hyung có vẻ vẫn đang chóng mặt nên mới nhăn mày lại, sau đó mới chống tay nâng người lên. Sau đó cậu ấy quan sát cẩn thận gương mặt tôi.
Trước khi tôi kịp hỏi cậu ấy có ổn không thì cậu ấy đã hỏi tôi rồi. Giọng của cậu ấy hơi khàn khàn khác bình thường, có vẻ như cậu ấy vẫn chưa hô hấp đều đặn được.
“Làm sao rồi? Người cậu thì sao, vẫn ổn chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Cậu ấy nhìn tôi một lượt rồi mới chú ý đến đầu gối tôi.
Tôi đang mặc quần dài nên không thể chảy máu đầu gối được, nhưng nhìn quần áo tôi lộn xộn từ trên xuống dưới là có thể nhận ra. Tôi cũng ngã xuống mấy lần nên bàn tay tôi vẫn còn khá nhiều vết xước chằng chịt.
Gương mặt của Eun Hyung nhăn lại. Đôi mắt xanh lục ngẩng lên nhìn tôi như đang cực kỳ lo lắng cho tôi. Thấy vậy, tôi lại chần chừ một chút rồi mới nói.
“Không phải, tớ… cũng không phải là tớ ngã trước xe tải hay gì đâu.”
“Sao?”
“Tớ chỉ ngã qua loa thôi, ban nãy cậu đang đánh nhau với mấy người đó nên mới nhìn nhầm đấy… Không phải suýt chết đâu.”
Tôi nói vậy xong thì mới lén nuốt nước bọt. Khi tôi nhìn Eun Hyung, cậu ấy vẫn đang hướng mắt nhìn tôi với vẻ mặt bứt rứt như trước.
Phải nói gì đây, tôi không muốn nói theo sự thật rồi lại khiến cậu ấy nhớ lại mấy ký ức không vui liên quan đến tai nạn giao thông đâu. Ít nhất thì tôi có thể kể ra với Ban Yeo Ryung, Eun Ji Ho, Yoo Cheon Young hay Woo Joo In, nhưng với Eun Hyung thì nhất quyết không.
Hơn nữa ban nãy tôi lại còn thấy dáng vẻ bị tăng thông khí của cậu ấy. Tôi không muốn cậu ấy phải chịu nhiều cú sốc như vậy nữa. Tôi đang vừa nghĩ vậy vừa nhìn cậu ấy thì cậu ấy tự nhiên lại thở dài ra một hơi.
Cuối cùng cậu ấy lại gục xuống trên vai tôi. Không phải đùa đâu, nói thật đấy. Mái tóc đỏ sóng sánh như rượu vang của cậu ấy còn chọc vào má tôi, làm tôi cảm thấy hơi buổn buồn.
Tôi cảm thấy khó xử nên lén chớp chớp mắt. Đây không phải một cái ôm để tôi nói ra sự thật mà là một cái ôm an tâm thì đúng hơn. Thế rồi hai tay của cậu ấy mới chống xuống đất và cố gắng nâng người lên.
Đầu của cậu ấy vẫn dựa trên vai tôi nhưng mặt thậm chí còn không quay về phía tôi mà chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Cũng đúng, nếu cậu ấy quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy gương mặt tôi gần ngay sát, mà thế thì ngượng ngùng lắm.
Sau vài lần cố gắng thì cuối cùng Eun Hyung cũng có thể tách khỏi tôi. Mái tóc của cậu ấy không chỉ rối tung mà còn bị phủ bụi, vậy nên cậu ấy vuốt tóc một lần rồi mới bắt đầu đứng dậy.
Thấy cậu ấy hơi lảo đảo, tôi cứ thể vô thức chạy đến nắm lấy tay cậu ấy, và thế là cậu ấy quay lại nhìn tôi. Eun Hyung lại nở nụ cười khiến người ta an tâm độc quyền của cậu ấy.
Tôi từ chối sự giúp đỡ của một vài người xung quanh và rồi ngập ngừng một chút, sau đó mới nắm chặt lấy khuỷu tay của cậu ấy và bắt đầu bước đi. Khi đang được dìu về phía khu căn hộ nhà tôi, Eun Hyung mới hỏi.
“Không vào chợ à?”
“Hôm nay tớ không muốn qua đường nữa.”
Nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của tôi, Eun Hyung mới lập tức ngậm miệng lại. Sau đó cậu ấy hơi ngập ngừng một chút rồi lại vươn tay, dịu dàng xoa đầu tôi.
Hai người chúng tôi trông cực kỳ giống quân bại trận thất thểu quay về từ chiến trường, cứ thế lảo đảo cùng nhau đi về nhà.
Chúng tôi vẫn giữ nguyên cách ăn mặc khi ra khỏi nhà và đứng trước cửa. Bờ má chỉ vừa mới đây thôi vừa được trực tiếp tiếp xúc với hơi nóng bỏng da của mặt đất bây giờ mới bắt đầu lành lạnh trở lại.
Đầu tôi hơi ngơ ngẩn nên đang đi thì lại ngừng lại, thế là Eun Hyung quay lại nhìn tôi. Chúng tôi vẫn đang choàng tay qua vai nhau, trông có vẻ rất thân thiết.
Tôi cũng quay đầu nhìn Eun Hyung. Ban nãy cậu ấy trông có vẻ không ổn một chút nào nhưng bâu giờ lại có vẻ mặt mệt mỏi. Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Cậu ấy, cậu ấy đã phải hoảng sợ đến mức nào chứ. Ký ức cuối cùng của cậu ấy về mẹ là khi nhìn thấy bà qua tấm kính cửa sổ, khi bà đang ngồi trong chiếc xe đỏ đó mà.
Đây không còn là tiểu thuyết nữa rồi, tôi nghĩ.
Đây không đơn thuần chỉ là một cách nhắc đến cái chết của mẹ Eun Hyung trong tiểu thuyết nữa rồi.
Thế nhưng việc cố tình làm cho tôi suýt chết vì tai nạn giao thông trước mặt một người bị ám ảnh liên quan đến tai nạn giao thông trong quá khứ như Eun Hyung lại hàm chứa khá nhiều ý nghĩa đấy.
Tôi có cảm giác ai đó đang thoả ý nắm lấy sợi chỉ sinh mạng của tôi trong bàn tay đầy ác ý của họ, và thứ duy nhất cần thiết để một người nào đó trở nên trưởng thành chỉ có thể là tổn thương mà thôi. Tôi vừa nghĩ vậy vừa ngẩng lên nhìn gương mặt của Eun Hyung chan hoà trong ánh nắng xuân hiền từ.