Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1764

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 721

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8041

Chương 52

Đúng vậy, tất nhiên rồi. Tôi vừa gật đầu vừa nắm chặt tay cô ấy hơn thì Kim Hye Woo vừa đi qua phía sau tôi vừa lẩm bẩm loáng thoáng, không biết có phải để tôi nghe hay không.

“Ai đó từ nước ngoài về cứ cẩn thận không bị bệnh tim đấy.”

“Đúng vậy nhỉ.”

Đến cả Kim Hye Hil cũng ném ra một câu như thế, lúc tôi đang bất ngờ nên nhìn về phía sau thì Lee Luda đã rón rén rút tay mình ra. Rồi cô ấy giơ tay lên quạt quạt mặt mình như thể đang rất nóng.

Chắc chắn là hành động của tôi và cô ấy lại làm người khác hiểu lầm nữa rồi. Nhưng hai người chúng tôi đều là con gái thì làm sao có chuyện gì xảy ra được, tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa lấy ra sách giáo khoa cho tiết học tiếp theo.

Khi giờ nghỉ trưa chỉ còn 5 phút nữa thì tự nhiên thầy chủ nhiệm lại đi vào lớp tôi. Rồi thầy bực bội ném cái gì đó lên bàn giáo viên và ngay lập tức đi ra khỏi lớp.

C, cái gì vậy? Thậm chí có mấy đứa đang ngồi trong lớp mà cũng không kịp nhận ra là thầy giáo vừa vào lớp nữa.

Người vừa được bầu làm lớp trưởng cách đây không lâu như để thẳng chân dẫm đạp lên điều ước giản đơn của Shin Seo Hyun là Yoon Jung In ngay lập tức bước lên và đọc đống giấy ở trên bàn. Ơ, chờ đã, sao bất an thế nhỉ. Tôi đang nhíu mày thì cậu ta đã nhìn về phía sau và nói.

“A, cuối cùng cũng có cái này. Mấy cậu biết dụng cụ chấm điểm đa năng của trường mình chứ? Lần thi thử này là lần đầu tiên ứng dụng cái máy đó đấy. Gọi số báo danh của người nào thì người đấy lên đấy mà lấy phiếu điểm về nhé.”

Đm, mới thi chưa được một ngày mà chưa gì đã có điểm. Mấy đứa khác cũng rên rỉ như kiểu sắp chết đến nơi, biểu cảm trên mặt cũng tồi tệ không khác gì tôi.

Nói thật thì hồi thi phân lớp thì tôi cũng chăm chỉ học đấy, nhưng bài thi này thì tôi hầu như không chuẩn bị trước gì cả. Hơn nữa tôi với bọn Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương còn nhong nhong đi chơi với nhau, mà tôi đâu phải là thiên tài giống bọn họ?

Phải gần cuối mới đến số thứ tự của tôi nên tôi nhận bài thi với một trái tim đang đập liên hồi thì tự dưng có ai đó thò tay giật lấy tờ bảng điểm của Lee Luda đang ngồi bên cạnh tôi. Tôi giật mình quay ra nhìn cậu ta.

Người này bình thường khá thân với Lee Luda. Bây giờ cậu ta đang lầm bầm với một vẻ vô cùng vui sướng.

“Lee Luda, nhìn đi. Ngoại ngữ 100 điểm luôn này?”

“Gì chứ.”

Lee Luda cười như cạn lời và cố giật lấy tờ bảng điểm lại. Nhưng ngay lúc đó, mắt người kia lại mở lớn lên. Cậu ta chằm chằm nhìn Lee Luda và hét lớn lên.

“Này, Lee Luda! Tất cả các môn đều 100 điểm? Cái thằng này cũng kín miệng đấy!”

“A, sao cậu lại nói ra hả?”

Lee Luda nói vậy rồi vùng dậy đánh vào đầu cậu trai kia. Nhưng dù vậy thì cậu ta vẫn coi đây như một loại tin tức khẩn đặc biệt và hét to bốn phương tám hướng. Lee Luda được all 100 đây này! Đỉnh vãi!

Tôi nhìn dáng vẻ oang oang của cậu ta với vẻ hoang mang thì lại nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang. Có vẻ không chỉ có lớp tôi đang phát bảng điểm, rồi lại có một cậu con trai khác chạy đến và ngó đầu vào lớp tôi.

Có vẻ cậu ta là người quen của Yoon Jung In nên thấy cậu ta lắc lắc đầu một cái là người này đã thản nhiên bước vào lớp tôi. Rồi cậu ta đập vào vai Yoon Jung In rồi hét lên như thế này.

“Này, lớp tôi có người được tất cả các môn 100 điểm đấy!”

“G, gì cơ?”

Giọng của cậu ta hơi lớn nên người nghe được không chỉ có Yoon Jung In. Cả lớp tôi đều chăm chú nhìn cậu ta với vẻ hoảng hốt.

Chỉ có tôi là không nói gì và cúi đầu xuống. Vừa nghe ‘tất cả các môn 100 điểm’ là biết ai luôn rồi. Còn ai vào đây nữa.

“Ban Yeo Ryung chứ ai! Trời ơi, xinh vậy mà giữ kín ghê. Lần này cô ấy thi thử cũng được all 100 luôn!”

“Trời.”

“Đúng là cái gì cũng giỏi nhỉ.”

Nghe thấy lời nói và vẻ trầm trồ của họ, tôi mới từ từ ngẩng đầu lên.

Lee Luda có vẻ vẫn chưa thể tin được. Thế rồi cô ấy quay sang nhìn tôi và thì thầm như thế này.

“Chắc cậu phải mệt mỏi lắm.”

“Quen rồi.”

Tôi vừa nói vậy vừa nhăn mày. Đúng vậy, tôi đã quen với việc Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương cái gì cũng giỏi, cái gì cũng tốt rồi. Nhìn xuống tờ bảng điểm của mình, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh tờ bảng điểm toàn 100 điểm của Ban Yeo Ryung mà trong lòng càng cảm thấy đau đớn, thế là tôi thẳng tay dúi nó vào trong cặp.

Cũng không phải là tôi không thích bạn tôi học giỏi. Ngược lại, vì cô ấy là bạn của tôi nên cô ấy học tốt thì tôi cũng vui. Nhưng khác với chuyện đó, cô ấy là hàng xóm của tôi nên mối quan hệ tốt đẹp giữa bố mẹ hai nhà không phải chuyện gì tốt cả.

Tôi xoa xoa hai vùng thái dương rồi nhìn ra ngoài của sổ. Từ giờ cho đến khi mặt trời lặn vẫn còn rất lâu. Tôi cảm giác hôm này tôi sẽ rất thảm khi về đến nhà.

Đúng là quá thần kỳ. Lý do làm tôi không vui mấy ngày hôm trước lại là lý do làm Lee Luda có tâm trạng tốt ngày hôm nay. Tôi đang định chào tạm biệt Lee Luda thì lại tôi lại đột nhiên chú ý đến hướng ngoài cổng trường.

Ngày nào tầm này cũng sẽ có một chiếc limousine đen xuất hiện ngoài cổng và các ông chú mặc Âu phục đen kia cũng sẽ vào tận sân thể thao để rà soát.

Lee Luda nhìn xuống dưới cửa sổ như để nhìn nhận tình hình, lúc chạm mắt tôi thì cô ấy mới lén cười ngại ngùng. Sau đó cô ấy nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ và ném lại một câu chào.

“Mai gặp nhé!”

“Ừ! Đi cẩn thận.”

Bây giờ khi Lee Luda nói chuyện với tôi, giọng của cô ấy sẽ thấp hơn một tông, thế nên thỉnh thoảng tôi nghe giọng của cô ấy mà cứ nghĩ đây chính là giọng của con trai thật.

Thấy mái tóc vàng chói loá biến mất trên sân thể thao, tôi mới vươn vai một cái và định ra khỏi lớp thì đã thấy ai đó đứng sẵn trước cửa.

Mái tóc dài óng ả đến eo này đã quá quen thuộc với tôi rồi, tôi mới gọi lớn tên cô ấy.

“Ban Yeo Ryung, đến rồi đấy à?”

“Ừ.”

“Đi thôi.”

Tôi đeo cặp lên vai rồi ra khỏi lớp. Nhưng khi nhìn chính diện thì vẻ mặt của Ban Yeo Ryung có gì đó lạ lạ. Lẽ ra được all 100 thì cô ấy phải vui chứ, nhưng bây giờ nhìn vành mắt của cô ấy như đang hằn xuống vậy.

Gì đây, chẳng lẽ cô ấy đã nghe thấy gì đó à?

Vì ngoại hình xinh đẹp và cả đống tài năng bao gồm cả việc học nên việc Ban Yeo Ryung bị nói xấu cũng chẳng hiếm hoi gì. Tiêu biểu là trường hợp của Baek Yeo Min hồi năm nhất cấp 2 đấy. Bọn họ lúc nào cũng cười thân thiện trước mặt Ban Yeo Ryung nên càng nghĩ càng thấy đúng là bọn người rảnh nợ, nhưng loại người này ở đâu cũng có.

Tôi muốn Ban Yeo Ryung vui lên nên mới nắm chặt lấy tay cô ấy và hỏi.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

“……”

Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ không giấu tôi chuyện gì và ngay lập tức trả lời nhưng cô ấy lại không làm vậy. Đôi môi hồng hào của cô ấy cắn chặt lại, đầu lắc lắc và sau đó bắt đầu bước đi còn vội vã hơn cả tôi.

G, gì vậy? Tôi hơi hoảng hốt nên cũng nhanh chóng đuổi theo cô ấy. Mái tóc đen của cô ấy cũng đung đưa theo từng bước chân.

Thế rồi tự nhiên cô ấy lại đứng khựng lại làm tôi suýt nữa đâm vào người cô ấy. Ban Yeo Ryung quay lại nhìn tôi, đôi mắt đen như tràn ngập hơi nước. Thấy tôi vẫn đang bối rối như vậy, cô ấy mới nói.

“Chúng mình, cho đến giờ chưa bao giờ học khác lớp nhau cả.”

“Ừ, hả?”

Thế à? Tôi mới đến thế giới này từ hồi 14 tuổi thôi nên chuyện hồi tiểu học thì tôi cũng chịu.

Ban Yeo Ryung lại cắn chặt môi. Tôi nhận ra đây là hành động cố kìm nước mắt của cô ấy. Với một giọng nói run rẩy, cô ấy nói tiếp.

“Tớ, tớ chỉ là…”

“Ừ.”

“Thôi, tớ không nói đâu.”

Cái gì, sao đang nói mà lại thôi? Tôi càng ngày càng thấy khó hiểu nên nhìn cô ấy thì thấy từ mặt đến tai cô ấy đỏ ửng lên như thể đang xấu hổ, xong cô ấy lại nhanh chóng chạy xuống cầu thang. Dù đang xuống cầu thang với một tâm trạng rối bời nhưng bước chân của cô ấy vẫn rất nhanh gọn, chỉ cần nhìn vậy đã biết thần kinh vận động của cô ấy tốt đến mức nào rồi. Tinh thần vận động chẳng dùng đúng chỗ gì cả, tôi nghĩ vậy rồi bật cười và sau đó cũng bước theo Ban Yeo Ryung.

Ánh hoàng hôn vàng cam chiếu xuống mờ nhạt trên sân thể thao. Trên đó vẫn còn những học sinh tụm năm tụm ba đi bộ tán loạn khắp nơi.

Ban Yeo Ryung đứng trước tủ giữ giày, vẻ mặt nhìn tôi vẫn kỳ quặc như thế. Bây giờ tôi mới không nhịn nổi nữa mà hỏi.

“Làm sao, có chuyện gì?”

“Nghe giống làm nũng lắm… Không nói đâu.”

“……”

Tôi mới hơi bất ngờ mà ngước nhìn Ban Yeo Ryung. Cái người vừa xinh đẹp vừa không cái gì không biết làm là Ban Yeo Ryung mà cũng có cái vẻ mặt này cơ đấy. Hôm nay là ngày gì mà người xung quanh cứ liên tục cho tôi thấy mấy mặt tính cách mà tôi chưa bao giờ ngờ đến thế này?

Tôi mấy ngày trước còn vừa ôm điện thoại vừa nghĩ thế này, nếu tôi mà bắt mấy người họ hứa là sẽ không bao giờ quay lưng với tôi thì nghe giống làm nũng lắm nên tôi không nói đâu. Tôi cứ nghĩ đây là chuyện mình phải tự ôm trong lòng cơ.

Mấy người họ sẽ không thích phải nghe trò nhõng nhẽo làm nũng từ tôi đâu. Thế mà đến một người cái gì cũng có như Ban Yeo Ryung cũng có thể bày ra dáng vẻ yếu ớt này trước mặt tôi.

Tôi hơi ngập ngừng rồi lại nở một nụ cười lâu rồi mới thấy với Ban Yeo Ryung. Và rồi tôi nói.

“Tớ muốn nghe. Nói đi.”

“Không…”

“Tớ ở bên cạnh cậu không phải chỉ để cùng nhau cười khi vui vẻ không đâu.”

Cái đêm hôm ấy, tôi tự đau khổ mà thức xuyên đêm chỉ vì phải ôm lấy những lời không thể nói ra vào lòng, chỉ vì sợ nói ra nghe giống làm nũng. Tôi không muốn Ban Yeo Ryung cũng phải chịu đựng một mình như thế. 

Ban Yeo Ryung hơi mở to mắt rồi tự nhiên chạy đến và ôm lấy cổ tôi. Cô ấy vừa ôm chặt tôi như vậy vừa hét lên.

“Tớ không thích cậu có bạn trai đâu!”

“……?”

Hả, nói cái quái gì vậy.

Tôi vẫn vừa được ôm chặt như vậy vừa nhướng mày, mà thấy vẻ mặt của tôi thì Ban Yeo Ryung lại hét lớn lên.

“Dan Yi cậu mà có bạn trai thì thời gian đi chơi với bọn tớ sẽ ít đi, xong rồi gì nữa nhỉ, à, rồi đến tin nhắn cậu cũng không thèm trả lời nữa đúng không!”

“Tớ đã hẹn hò với ai đâu mà cậu biết?”

“A, dù sao cũng vậy.”

“Này, với cả cậu nghĩ tớ tồi tệ đến mức đấy cơ à? Tớ giống cái loại người theo trai bỏ bạn lắm đấy à?”

Nghe tôi nói vậy rồi, Ban Yeo Ryung mới yên tâm mà quay lại với vẻ mặt ngày thường của mình, vừa cười hehe vừa bước đi bên cạnh tôi. Gương mặt của Ban Yeo Ryung như được nhuộm màu hoàng hôn đỏ rực. Cô ấy nói.

“Không biết luôn, với cả không được linh tinh gì với mấy người nhuộm tóc đâu đấy nhé.”

Cô ấy khẳng định Lee Luda nhuộm tóc luôn rồi. Tôi chẳng biết nói gì, chẳng lẽ lại hỏi cô ấy là ‘Thế cậu nghĩ gì về màu tóc với màu tóc của mấy người tứ đại thiên vương’ à? Đang nghĩ vậy thì ai đó tự nhiên đến gần và nắm lấy tay tôi từ đằng sau.