Cậu ta cứ thế chộp lấy cánh tay đang bị Lee Luda nắm lấy của tôi. Hành động mạnh mẽ ngoài dự đoán của Eun Ji Ho khiến tôi hơi giật mình mà ngẩng lên nhìn cậu ta.
Cậu ta đang tức giận đấy à? Tôi nghĩ vậy trong đầu nhưng nhìn lại thì vẻ mặt của cậu ta vẫn bình tĩnh như thường. Cậu ta vuốt vuốt mái tóc bạc của mình một lần rồi nói với tôi.
“Này, sao cậu lại ở đây? Tôi ấy à, cứ tưởng có ma quỷ gì chứ.”
“S, sao cậu lại đến đây?”
Thấy cậu ta hỏi tôi với một thái độ dửng dưng giống mọi ngày như vậy, tôi mới tò mò hỏi lại cậu ta. Thế là Eun Ji Ho đảo mắt một vòng rồi nhún vai trả lời.
“Không có gì, tôi đang tò mò không biết cậu có đang sống tốt hay không nên mới ra lớp cậu ngó thử thì không thấy đâu. Gọi điện thoại thì lại nghe thấy tiếng chuông ở chỗ cầu thang này.
“À.”
Tôi ngay lập tức hiểu ra. Lớp của tôi là lớp 8, ngay gần chỗ cầu thang này nên tất nhiên cậu ta đang đứng ngó nghiêng ngoài lớp cũng có thể nghe rõ ràng tiếng chuông điện thoại rồi.
Tôi đang gật gù như vậy thì Eun Ji Ho lại hướng mắt nhìn về phía Lee Luda và nhếch môi cười.
Đây chính là cái vẻ cười khinh khỉnh mà cậu ta sẽ không bao giờ cho người khác nhìn thấy và cũng là lý do tôi lúc nào cũng tự hỏi không biết cậu ta có bị đa nhân cách không, thế nên bây giờ tôi hơi ngạc nhiên một chút.
Eun Ji Ho quay ra hỏi Lee Luda.
“Này, tôi chẳng biết mấy cái kiểu American style là như thế nào, nhưng ngay cả ở Mỹ cũng không có mấy chuyện nắm tay con gái dù người ta không thích đúng không?”
“Cậu đang muốn nói cái gì đây?”
Lee Luda hỏi lại với vẻ mặt nhăn nhó như thể khá khó chịu. Eun Ji Ho lần này lại trả lời bằng một giọng cười ra tiếng và nói.
“Nếu cậu thích con bé này thì nên bỏ cuộc đi. Thế thì tâm trạng sẽ thoải mái hơn đấy.”
“N, nói, nói cái gì vậy!”
Lee Luda vừa trợn mắt lên, mặt tự nhiên đỏ ửng và hét to như vậy. Cũng đúng thôi, nếu có một ngày tôi là con gái mà lại bị một thằng con trai có nhan sắc trời đánh hiếm có khó tìm hỏi là có thích con gái không thì tôi cũng sẽ hoảng hốt như vậy thôi.
Tôi cứ chăm chăm nhìn Lee Luda như thế thì Eun Ji Ho bên cạnh tôi lại trả lời với một thái độ thản nhiên, nhưng tôi nghe xong lại muốn phun máu.
Cậu ta thản nhiên nói thế này.
“Ham Dan Yi không có tình cảm gì với mấy thằng con trai không có tóc đen đâu.”
“Gì, gì cơ?”
“À, với cả nếu mắt không phải màu đen hoặc nâu thì con bé này cũng không coi là con trai. Ngoài mấy điều đó ra thì còn vài điều kiện nữa, nhưng cậu đã trượt ngay từ vòng gửi xe rồi nên thôi bỏ cuộc đi cho lành.”
Eun Ji Ho nói xong thì lại bật cười, trên mặt vẫn treo lên nụ cười khinh bỉ ban nãy. Lúc này cậu ta mới nghiêng đầu nói tiếp.
“Tôi khuyên cậu với tư cách bạn lâu đời của con bé này đấy. Một cách chân thành.”
Thế rồi Eun Ji Ho quay về phía tôi và thì thầm nhỏ vào tai tôi ‘Có phải vậy không?’. Chắc cậu ta đang muốn hỏi mình có thật sự chân thành không đấy, nhưng tôi cạn lời đến mức chỉ biết há mồm không nói ra câu.
Trời ạ, tôi đã nói gì mà cậu ta lại nghĩ tôi để ý đến màu tóc và màu mắt của con trai vậy?
Nhưng đúng thật là tôi không coi mấy người tứ đại thiên vương là con trai. Tại sao ư, vì rõ ràng họ là đàn ông của Ban Yeo Ryung rồi. Đúng vậy, nói thế thì lời của Eun Ji Ho cũng đúng một phần.
Nhưng tôi vẫn không nghĩ mấy nhân vật trong tiểu thuyết lại có thể hiểu được lòng tôi đâu.
Chẳng lẽ giống như kiểu mỗi lần tôi lẩm bẩm trong đầu ‘Luật thứ mấy mấy của tiểu thuyết mạng’ rồi gắn một điều khoản hài hước vào đó thì Eun Ji Ho cũng nhìn nhận tôi theo cái cách đó à? Như kiểu ‘Luật thứ mấy mấy của Ham Dan Yi’ ấy. A, thế thì ghét lắm.
Thấy tôi giật mình nên không nói gì và Lee Luda cũng cạn lời không biết nói gì luôn nên Eun Ji Ho bắt đầu kéo tay tôi và dựng thẳng người tôi trước mặt cậu ta. Xong rồi cậu ta mới đẩy nhẹ vào lưng tôi với một thái độ không cho phép từ chối.
“Này, đi xuống đi. Sắp vào giờ rồi.”
“A, chờ đã. Tôi biết rồi, đừng có đẩy.”
Tôi bị cậu ta đẩy vào lưng nên chỉ có thể đi xuống cần thang. Vừa xuống tôi lại vừa lén quay lại nhìn đằng sau nhưng vẫn không nhìn được Lee Luda. Có lẽ cô ấy đang khá là sốc vì mấy lời ban nãy của Eun Ji Ho. Như kiểu hoá ra tôi lại nhìn nhận con trai theo cái cách đó hay đại loại vậy ấy.
Ngay khi nhận ra tôi đang cố lén nhìn đằng sau thì Eun Ji Ho đã hỏi với một giọng khá khó chịu.
“Này, dù gì cậu cũng có hẹn hò với người ta đâu, quan tâm làm cái gì. Nhanh đi xuống đi hộ cái.”
“A, tôi có hẹn hò hay không hẹn hò thì cậu làm sao biết được?”
“Tôi nói còn sai chắc? Tóc với mắt mà không đen thì cậu có hứng thú gì đâu?”
Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa nhếch cằm ra lệnh cho tôi đi xuống. Cậu ta nói cũng đúng, nhưng tôi vẫn vừa nhăn nhó vừa bước xuống cầu thang. Chẳng hiểu có phải Lee Luda vẫn không nhúc nhích không mà tôi không nghe thấy một tiếng động nào trên đó.
Đúng như Eun Ji Ho nói, đã sắp vào giờ rồi nên trong lớp gần như đã đến đủ hết học sinh. Eun Ji Ho đẩy tôi đến tận cửa lớp rồi thờ ơ vẫy vẫy tay coi như một lời chào. Ngay khi cậu ta đang định đi về lớp mình thì cậu ta tự dưng lại quay ngoắt lại và gọi tên tôi. Tôi cũng quay lại nhìn cậu ta.
“À, cậu vẫn để tâm đến mấy lời bà thầy bói đó nói hôm qua đấy à?”
“Hử?”
“Quầng mắt kìa.”
Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa sờ nhẹ lên vành mắt của tôi rồi cười tinh nghịch. Tôi lúc này mới khẽ thở dài. Có vẻ tình trạng của tôi tệ lắm rồi.
Nghe thấy tiếng thở dài não nề của tôi, cậu ta nói tiếp.
“Nếu cậu vẫn để tâm như vậy thì khi nào tan học tôi gọi tài xế đến nhé? Cậu ngồi xe tôi về là được mà.”
“Gì?”
“Thế thì sẽ không lo gặp tai nạn hay gì nữa. Không biết à? Ngồi xe chung với tôi thì chẳng phải lo gì hết. Nếu bất an quá không chịu được thì cứ nhắn tin cho tôi.”
Thế tôi đi đây, Eun Ji Ho nói xong thì quay người đi thẳng. Khi tôi về lớp thì bọn trong lớp bắt đầu tặng cho tôi mấy ánh mắt hứng thú y hệt nhau.
Cặp sinh đôi cũng nhìn về hướng tôi với hai đôi mắt lấp lánh. Cũng phải thôi, tôi và Lee Luda cùng nhau ra ngoài nhưng giờ Lee Luda thì không thấy đâu mà tôi lại quay về với Eun Ji Ho, kỳ lạ thế thì mấy người họ để ý là đúng rồi.
Eun Ji Ho vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm như ngày thường nhưng lại có thể nhận ra sắc mặt tôi không bình thường, lại còn tìm hiểu xem tại sao tôi lại bất an. Dáng vẻ tự nhiên chăm sóc tôi của Eun Ji Ho làm tôi cảm thấy cực kỳ ấm lòng.
‘Eun Ji Ho, quả nhiên là nhân vật trong tiểu thuyết’, tôi đang chống cằm nghĩ vậy thì cửa lớp tự nhiên mở ra và Lee Luda đường hoàng bước vào.
Tôi cứ tưởng Lee Luda sẽ bảo ‘Eun Ji Ho không có ở đây, nói tiếp chuyện ban nãy thôi’ nhưng không ngờ là cô ấy ngậm chặt miệng và không nói gì. Cô ấy chỉ chống cằm nhìn tôi với ánh mắt có đôi chút bất mãn mà thôi.
***
Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ ra nghĩ vào về lời nói của Lee Luda. Khi nhớ tới cách suy nghĩ vô cùng tích cực đến cạn lời của Lee Luda, tôi chỉ biết thở dài.
Không phải chứ, tôi đã nói mấy lời sắc nhọn đến tận đấy rồi thì cô ấy phải nghĩ đến chuyện ‘Á à, con này chắc là ghét mình rồi’ đi chứ, sao có thể đưa ra cái kết luận tích cực đó được? Thích tôi vì tôi trung thực á?
Nếu vì thấy tôi thẳng thắn nên mới kết bạn với tôi thì thà giới thiệu Yoo Cheon Young cho cô ấy còn hơn. Không có ai thẳng như ruột ngựa bằng cậu ta cả.
Rất may là đến giờ ăn trưa thì Lee Luda vẫn không nói với tôi câu nào. Bọn trong lớp cũng biết chúng tôi đã rơi vào tình thế chiến tranh lạnh với nhau từ lâu rồi nên thấy Lee Luda không nói gì cũng chẳng có gì là lạ cả. Nhưng mấy người họ thấy lần này Lee Luda vẫn thỉnh thoảng cố liếc nhìn tôi là thần kỳ hơn ngày thường rồi.
Vào giờ nghỉ trưa, một người bạn cùng lớp hỏi tôi.
“Dan này, Luda tỏ tình với cậu à?”
“Hả? À, không!”
Tôi hoảng hồn đến suýt cắn vào lưỡi mà trả lời như vậy. Chúng tôi đang trên đường lên tầng 3, mấy người vừa ăn trưa xong và đang cắn chuối là Shin Seo Hyun và Yoon Jung In nghe vậy mới giật mình quay ra nhìn tôi.
Cặp sinh đôi họ Kim đã biết chuyện từ sáng rồi nên bây giờ không nói gì mà chỉ nở nụ cười tinh quái. Cô gái vừa hỏi tôi mới nâng đôi mắt nâu nhạt ẩn giấu sự tò mò lên nhìn tôi rồi đợi một câu trả lời.
Trước khi trả lời thì tôi phải ngó quanh trước đã. Lớp 1 với lớp 8 nằm ở hai hướng đối nghịch nhau nên có lẽ sẽ không có chuyện mấy người lớp 1 lên cầu thang phía bên này đâu.
Sau khi đã tự xác nhận là không có mấy màu tóc sáng lạn chói mắt đó loanh quanh gần đây thì tôi mới lại nhìn cô gái kia. Cô ấy nói tiếp với vẻ hào hứng.
“Bây giờ tin đồn toả đi khắp nơi rồi. Sao nhỉ, có người lên khu cầu thang tầng 4 thấy cậu với Luda đứng với nhau. Nhưng mà nghe bảo cậu thân với tứ đại thiên vương lắm, có thật không vậy?”
“Hả?”
Trời ạ, trừ ngày đầu nhập học ra thì ngay cả việc đến trường hay về nhà chúng tôi cũng ít đi cùng nhau, lớp lại không gần nhau nên cũng chẳng đụng mặt nhau bao giờ, thế mà tin đồn cũng truyền ra được thì cũng thần kỳ thật đấy.
Mấy người tứ đại thiên vương hay Ban Yeo Ryung đều không phải kiểu người muốn giấu việc tôi là bạn của họ, nhưng đầu học kỳ thì mấy người này không dễ dàng gì mà nói chuyện với bạn cùng lớp. Nói thật thì mấy đứa kia đều bị họ chèn ép về khí chất nên dù tò mò muốn chết cũng rén không dám hỏi.
Thế nên sẽ không có chuyện thông tin bị tuồn ra từ lớp 1, vậy chẳng lẽ vấn đề nảy sinh từ hôm đầu tiên về trường cùng nhau à? Tôi nhìn cô gái trước mặt với tâm trạng phức tạp. Cô ấy vẫn nhìn tôi vui vẻ như trước.
Đúng vậy, chỗ nào cũng có tai vách mạch rừng. Hôm qua sau khi thi xong chúng tôi còn xuống phố đi chơi với nhau nên chắc cũng có ai thấy được.
Phải làm sao đây, tôi lo lắng. Nhưng tôi cũng không thể nói dối là không biết được. Trước hết, tôi cứ trả lời cụt lủn như đây không phải chuyện gì quan trọng lắm.
“À, bọn mình học cùng trường cấp 2.”
“Thế cậu có số của họ không?”
“Ừ, có thì cũng có.”
Tôi trả lời với cái vẻ ‘Nhưng cũng không liên lạc bao giờ’, sau đó mới nhớ ra Kim Hye Hil biết hết sự thật rồi nên mới quay lại liếc qua cô ấy thì cô ấy chỉ gật đầu tỏ vẻ sẽ không nói gì đâu. Lúc này tôi mới an tâm mà quay đầu lại.
Cô gái kia lại định nói tiếp cái gì đó thì giọng nói lạnh tanh đặc trưng của Shin Seo Hyun vang lên.
“Bây giờ đang bị cấm đi lại ngoài hành lang, mấy cậu về lớp rồi nói.”
“À, v, vậy à?”
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Shin Seo Hyun. Nói về tính cách thẳng thắn thì Shin Seo Hyun tuyệt đối không thua tôi. Yoon Jung In cũng gật đầu, thế là mấy người đi cùng cô gái kia đến căng tin mới bảo tôi đi trước đây.
Tôi vừa bước lên cầu thang vừa nhíu mày. Cô gái kia đi cùng bạn đến căng tin nhưng bây giờ lại có vẻ chưa muốn quay lại mà rõ ràng đang muốn nhờ vả tôi cái gì đó.
Gần đến lớp rồi, cô ta mới làm động tác tay về phía tôi, ý bảo chúng ta nói chuyện riêng ở hành lang đi. Ơ hay, ai muốn đâu. Mặt tôi tỏ vẻ khó chịu, người dựa vào khung cửa.
Cô gái kia không nói gì một lúc mà chỉ gõ đầu ngón tay lên khung cửa như thể đang bồn chồn. Nhìn kỹ thì móng tay của cô ấy được sơn một màu cam nhạt không hề nổi bật. Mái tóc ngắn trong ánh nắng càng làm nổi bật mấy chỗ hơi rối vào nhau ở phần đuôi tóc.
Tên của người này là Lee Su Yeon, hình như thế. Cô ấy vẫn ngây người nhìn đầu ngón tay của mình, sau đó mới mở miệng hỏi.
“Có chuyện này, ừm, cậu có thể cho mình số của một người trong tứ đại thiên vương được không, ai cũng được?”