Tôi đang trân trân nhìn thầy thì thầy đã nói.
“À, em phát cái này cho bạn. Đây là đơn đăng ký phát sữa, còn cái này là lý lịch học tập. Bảo các bạn ghi đầy đủ số điện thoại với nghề nghiệp của bố mẹ vào.”
“Vâng.”
Thế sao phải ngồi xuống? Tôi vẫn hơi bối rối và ngẩng lên nhìn thầy, còn thầy lại rút ra một tờ giấy rồi đặt lên mặt bàn.
Gì đây? Tôi hơi nhướn cổ ra để nhìn tờ giấy kia rõ hơn thì tự nhiên cảm thấy mái tóc vàng nhạt của ai đó rủ trên vai tôi.
Khi tôi quay đầu lại nhìn, gương mặt sinh đẹp đến não lòng của Lee Luda đã ở ngay bên cạnh đó. Vì cũng muốn nhìn tờ giấy kia rõ hơn nên cô ấy đang cúi gập người xuống và đặt cằm ngay trên vai trái của tôi.
Trong ánh nắng vàng mỏng manh như lông vũ, gương mặt của cô ấy như ánh lên từng tia sáng lấp lánh. Tôi nhìn màu vàng ấm áp điểm trên mái tóc và vầng trán mượt mà của cô ấy rồi lại không quan tâm mà quay đầu đi. Nếu cô ấy là con trai thì có lẽ tôi sẽ bối rối đó, nhưng dù gì thì cô ấy vẫn là con gái.
Thầy giáo chẳng để tâm đến tư thế kỳ lạ của chúng tôi mà chỉ chỉ tay vào tờ giấy trống trơn kia rồi nói.
“Nào, tiếp theo là vấn đề phân chỗ ngồi của lớp. Mấy em muốn làm như thế nào? Bây giờ chọn lại chỗ ngồi hay cứ ngồi y nguyên như thế rồi tháng sau đổi?”
“……”
Tôi không thể trả lời ngay được, dù gì cũng phải hỏi ý kiến mấy đứa trong lớp trước đã. Trước khi trả lời như vậy thì tôi mới lén nhìn sang Lee Luda bên cạnh.
Như thần giao cách cảm, lúc này cô ấy cũng quay sang nhìn tôi.
Tôi giật bắn mình vì mặt của chúng tôi gần nhau quá, có khi chỉ cách nhau không đến 10cm thôi.
Ngay lúc này, một giọng hét trời đánh vang lên từ một góc trong phòng giáo viên.
“Này!”
Tôi giật đến mức suýt té khỏi ghế. Cả người tôi đã lung lay điên đảo muốn trượt mông ra khỏi ghế rồi nhưng may mắn thay, có một bàn tay mảnh khảnh bắt được tôi. Những ngón tay của cô ấy trông thì khá gầy gò nhưng sức lực thì không đùa được đâu.
Ôi mẹ ơi, hết cả hồn! Tôi vừa hét lên với bản thân như vậy vừa quay đầu thì đã thấy ngay đôi mắt xanh lấp lánh ánh sáng của Lee Luda đang hướng về tôi với vẻ lo lắng. Cô ấy mấp máy môi hỏi.
“Cậu ổn chứ, Dan?”
“À, ừ.”
Tôi trả lời như vậy rồi hướng mắt nhìn chủ nhân của tiếng hét ban nãy.
Không chỉ tôi, tất cả những người trong ngồi trong phòng giáo viên cũng đang quay ra nhìn về hướng đó, và cũng rất dễ nhận ra người làm loạn là ai. Khi nhận ra nguồn cơn sự việc, tôi chỉ biết há hốc mồm trong sự ngạc nhiên.
Dù bị mọi người nhìn nhưng Ban Yeo Ryung vẫn chẳng quan tâm mà chỉ đứng đó và hung dữ gườm gườm nhìn về phía tôi. Tôi cứ nghĩ hiện tại Eun Hyung phải có vẻ mặt khó xử cơ, nhưng tôi lại chẳng thấy cậu ấy có vẻ gì như thế cả. Cậu ấy cũng đang nhìn về phía tôi với một vẻ nghiêm túc chưa từng thấy.
Tôi vô thức giơ tay lên và chỉ vào mình.
Tôi á? Tôi làm sao? Thế nhưng Eun Hyung lắc đầu nguây nguẩy, rồi quay ra nhìn thầy giáo ngồi gần đó và vừa cười vừa nói.
“Thầy ơi, chắc Yeo Ryung bị gai đâm vào chân ấy mà.”
“Vậy, vậy hả?”
Giọng của thầy giáo bên đó hơi run run, chắc thầy cũng đang nghĩ gai đâm vào chân kiểu gì cũng không thể hét nổ trời như vậy được. Và tôi cũng phải đồng cảm với thầy.
Không phải chứ sao tự nhiên cô ấy lại hét lên như vậy? Mắt tôi đang lờ đờ mở to và nhìn về phía họ thì Luda đã gọi tôi.
“Dan này.”
“Ừ?”
“Cậu nghĩ xếp chỗ ngồi kiểu gì thì tốt?”
Giọng nói trong trẻo của cô ấy làm tôi lại phải quay lại nhìn cô ấy. Trên gương mặt cô ấy vẫn mang vẻ vui tươi như thể cô ấy chẳng hề để tâm đến mấy chuyện lộn xộn bên kia.
Thế là tôi chỉ ngẩng lên nhìn cô ấy chằm chằm rồi nhún vai một cái. Sau đó tôi quay về phía thầy giáo và nói.
“Thầy ạ, để em về hỏi các bạn xem, rồi kiểu nào được hơn nửa lớp chọn thì bọn em làm theo được không ạ?”
“À, thế các em về lớp rồi khảo sát vụ đó trước đi. Rồi phát luôn lý lịch học tập với đơn xin phát sữa luôn.”
“Vâng.”
Luda nói vậy rồi giơ tay ra, bê luôn đống giấy trên bàn. Rồi cô ấy nhìn tôi và nói.
“Đi thôi.”
“À, được rồi.”
Tôi nói vậy và cũng đứng lên. Trên đường đi đến cửa phòng, tôi tự nhiên cảm thấy má mình hơi nóng nóng nên mới quay lại và thấy Ban Yeo Ryung vẫn đang gườm gườm nhìn về phía tôi. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi biết ngay là ban nãy cô ấy làm loạn lên không chỉ vì gai đâm vào chân rồi.
Tôi nhìn quanh phòng, phải khi chắc chắn là không có ai để ý đến tôi rồi thì tôi mới lôi điện thoại trong túi ra rồi bấm bấm vài cái. Có gì muốn nói thì cứ nhắn tin đi.
Lúc này, Ban Yeo Ryung mới phồng má lên với vẻ không vui rồi quay ngoắt lại.
Tôi nhìn sang Eun Hyung đứng cạnh đó thì thấy ánh mắt của cậu ấy không hướng về phía tôi mà lại dừng lại ở mái tóc vàng sáng chói của Lee Luda đang đi ngay cạnh tôi.
Ào, nữ mặc đồ nam đúng là quá thần kỳ luôn. Cuốn hút đến mức Eun Hyung cũng phải nhìn theo. Khi tôi đang trầm tư suy nghĩ như thế thì tôi và Lee Luda đã đi đến chỗ cửa phòng từ lúc nào. Cô ấy đang định mở cửa thì lại quay lại nhìn tôi.
Thấy cô ấy tự nhiên dừng lại, tôi cũng hơi ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn cô ấy. Chỗ cô ấy đang đứng là nơi được ánh nắng chiếu sáng nhất trong phòng, bởi vậy lúc này tôi mới nhìn kỹ được rằng màu mắt của cô ấy hoá ra không phải màu xanh biển.
Nhìn qua thì đúng là màu xanh ngát của biển đó, nhưng khi ánh nắng chiếu vào thì mắt cô ấy lại dần dần ánh lên ánh xanh lấp lánh như viên ngọc lục bảo. Thực sự rất đẹp, tôi chỉ có thể há hốc mồm tán thưởng.
“Đến đây.”
“……?”
Lee Luda có chút bối rối nên chỉ lén nhìn tôi rồi lại đưa tay vuốt vuốt mặt mình. Tôi lại tưởng cô ấy đang muốn vuốt xem có gì trên mặt mình không nên chỉ lắc lắc đầu để trả lời. Nhưng hình như Lee Luda đang nghĩ về đôi mắt của mình thì phải. Thế rồi một chuyện rất kỳ lạ lại xảy ra.
Bỗng nhiên cô ấy nở một nụ cười cay đắng, hả, cái gì cơ? Tôi ngỡ ngàng với cái tình huống bất ngờ này.
Ở ngoài đời, hầu như chẳng bao giờ có trường hợp nào đáng để người ta nở nụ cười cay đắng như vậy cả. Nếu buồn thì cứ gào khóc lên một trận hay đại loại thế thôi chứ rốt cuộc làm gì có ai lại làm vẻ mặt cay đắng như vậy chứ?
Nhưng đây là vẻ mặt rất hợp cho mấy cảnh nhân vật trong phim nói về quá khứ đau đớn, buồn thảm của mình đây mà.
Tự nhiên tôi lại cảm thấy bất an. Lén quay lại nhìn thì thấy Ban Yeo Ryung và Eun Hyung vẫn đứng nguyên đó rồi nhìn chúng tôi như trước.
Cuối cùng Lee Luda cũng mở lời. Đôi mắt của cô ấy run run như thể đang rất đau khổ.
“Mắt của tớ… giống quái vật lắm phải không?”
“……?”
Tôi đơ mặt nhìn nụ cười cay đắng của Lee Luda. Nhìn vành mắt đau thương của cô ấy thì có vẻ như cô ấy không phải đang nói đùa đâu.
Ngay khi xác định được chính xác là cô ấy không đùa thì tôi chỉ muốn tặng cho cô ấy một tràng pháo tay. Quá là cảm động luôn.
Không phải chứ làm thế nào? Rốt cuộc là làm thế nào cô ấy có thể nói ra được mấy câu như kiểu câu “Tớ giống quái vật lắm phải không” mà không cảm thấy ngại nhỉ?
Tất nhiên là từ trước đến giờ, chủ đề về một cô gái mặc đồ nam có complex về ngoại hình hay năng lực của mình là một chủ đề khá thú vị, đặc biệt là rất hay được dùng trong tiểu thuyết fantasy. Tiêu biểu là như này này.
Nam chính mạnh đến mức có thể đơn phương độc mã quét sạch cả một đội quân ngàn người đang tấn công mình. Khi máu nhuộm đẫm từ đầu đến chân anh ta, nữ chính mới tiến gần với vẻ mặt trắng bệch. Thế là nam chính nở nụ cười cay đắng và nói.
“Đừng đến gần tôi.”
“……”
“Nếu cô đến gần một con quái vật như tôi, cô sẽ không nhận được điều gì tốt cả.”
Hoặc cũng có thể như thế này. Trong một thế giới mà người ta nghĩ rằng tóc đen là tượng trưng cho ác quỷ, một chàng trai tóc đen nói với cô gái.
“Cô không nhìn thấy mái tóc đen của tôi sao? Tôi, tôi là ác quỷ đấy! Là quái vật! Một con quái vật có thể huỷ diệt cô!”
Trong cái khoảnh khắc quan trọng nhất ấy, mấy người này đều sẽ nở một nụ cười cay đắng y hệt nhau và hét lên như vậy. Mấy cảnh tượng đó cứ lần lượt hiện ra trong đầu tôi, thế là tôi lại nhìn nụ cười trên mặt Lee Luda một lần nữa.
Mái tóc vàng, đôi mắt xanh, làn da trắng, đúng là vẻ ngoài của Lee Luda chẳng hợp với cái biểu cảm u ám này tí nào.
Đôi mắt xanh của cô ấy đang nhìn xuống tôi như chỉ chờ một câu trả lời.
Eun Hyung và Ban Yeo Ryung vẫn đang rất tập trung nhìn về hướng này như đang muốn nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người tôi. Thế là tôi lại phân vân một lúc.
Nhìn kiểu gì cũng thấy con mẹ tác giả đang quyết tâm biến tôi thành cái đuôi của Lee Luda, cứ nhìn mấy hành động thân thiết của Lee Luda cả ngày hôm nay là biết. Và cuối cùng khoảnh khắc này cũng đến, cái lúc quyết định để xem tôi có thể nhận được sự tin tưởng của Lee Luda hay không.
Bạn hỏi làm thế nào mà tôi biết được á? Giống như thế này này.
Như mấy ví dụ tôi đưa ra ban nãy, nếu cái tình huống nam chính gào lên với nữ chính là ‘Tôi là quái vật!’ xảy ra thì nữ chính sẽ phản ứng lại y hệt nhau mà. Dễ đoán phải không?
Mấy người họ sẽ bắt đầu dạt dào nước mắt như đau hết ruột gan vì đồng cảm. Thế rồi họ sẽ rất dũng cảm, mặc kệ nam chính có bảo họ tránh xa như thế nào thì họ vẫn sẽ từng bước tới gần nam chính. Ánh mắt nam chính như run rẩy trên từng chuyển động của nữ chính.
Và cuối cùng nữ chính sẽ đứng lại ở một chỗ không xa nam chính lắm và nói như thế này.
“Anh không phải là quái vật.”
“……”
“Người tốt đẹp như anh, không thể nào là quái vật được.”
Lúc này, chàng trai như nhớ lại những ngày tháng bản thân bị hắt hủi đến mức từng giọt nước mắt nóng hổi như tuôn rơi, thế là cô gái mới lặng lẽ ôm lấy chàng trai. Hết chuyện.
Ha, tôi ngẩng lên nhìn đôi mắt xanh ngọc của Lee Luda. Nếu ứng dụng mấy lời giải thích trên thì tình cảnh hiện tại của tôi là như thế này.
Lee Luda: Cậu không nhìn thấy mái tóc đen của tớ sao? Tớ, tớ là ác quỷ đấy! Là quái vật! Một con quái vật có thể huỷ diệt cậu!
Chỉ cần nhìn mấy câu chuyện điển hình kia là tôi biết ngay tôi phải chọn phản ứng như thế nào rồi. Vào thời điểm quan trọng nhất, tôi phải nước mắt lưng tròng bảo ‘Cậu không phải quái vật’ thì tôi mới giữ được slot trở thành bạn thân cả đời này của Lee Luda. Rồi tôi sẽ kéo Lee Luda vào quán bar dù mới chỉ là học sinh, xong có thể uống rượu rồi gặp đầu gấu này nọ nữa…
Ha! Để tôi cười khinh bỉ vào mặt tác giả cái đã. Lee Luda đang đứng trước mặt tôi mà tự nhiên thấy tôi bật cười nên cũng hơi ngạc nhiên. Thấy tròng mắt xanh ngọc của cô ấy đảo qua, tôi mới tự lẩm bẩm trong đầu như thế này.
Xin lỗi nhé, Lee Luda. Cũng không phải tôi không có tí thương cảm gì với cách suy nghĩ kỳ lạ cậu đâu, nhưng nếu muốn thoát khỏi nội dung cuốn tiểu thuyết này thì tôi chỉ có thể làm vậy thôi.
Một lúc sau, tôi mới nhìn Lee Luda rồi tặng cho cô ấy một nụ cười vui vẻ. Trong lúc cô ấy vẫn đang ngạc nhiên thì tôi mới bật ra một câu.
“Ừ, có hơi hơi.”
“……”
“Chắc tại tớ là người Hàn Quốc nên mới thấy vậy hay sao ý, nhưng không phải quá giống quái vật đâu. Chỉ là giống quái vật ở mức bình thường thôi.”
Thế là Lee Luda bắt đầu ngơ ngẩn nhìn tôi. Tôi chỉ biết tự nhủ thầm mong cô ấy tha lỗi cho tôi. Cũng không phải tôi phân biệt chủng tộc hay gì đâu, tôi cũng đâu có muốn nói ra câu ấy. Tôi chẳng có vấn đề gì với đôi mắt xanh của cô ấy cả, chứ tôi mà kỳ thị mắt xanh thì đã chẳng bao giờ trở thành bạn với Yoo Cheon Young hay Woo Joo In rồi.
Nhưng tôi cũng bắt buộc phải nói vậy. Dù hơi cảm thấy có lỗi nhưng tôi đã quyết tâm là cần phải bỏ route của Lee Luda rồi. Nhìn gương mặt cay đắng của cô ấy hiện tại, hình như tôi lại vừa đâm thêm một nhát vào vết thương của cô ấy.
Tôi nhìn vẻ mặt cứng đơ của cô ấy mà tự hét lên với lòng mình. Yes! Vạn tuế! Tôi làm được rồi! Đang vui vẻ nghĩ vậy thì tự nhiên một tiếng cười phụt vang lên từ đằng sau đó.
Tôi đã nghe mòn tai tiếng cười trong trẻo này rồi, nên vừa quay đầu cái là thấy ngay Ban Yeo Ryung đang đứng che miệng cười đằng sau. Đôi mắt nheo lại như nửa vầng trăng của cô ấy hướng thẳng vào Lee Luda.
Lee Luda cũng không biết là mình đã trở thành đối tượng bị người ta cười đểu. Cô ấy vẫn đang trong trạng thái sốc trầm trọng nên tôi mới nắm tay cô ấy và lắc lắc một cái. Lúc này cô ấy mới nhìn tôi.
Tôi nhún vai và thản nhiên cười, sau đó nói.
“Luda, đi thôi.”
Thế là tôi mới mở cửa ra rồi chần chừ một lúc, sau đó mới vươn tay ra và choàng tay Lee Luda. Nếu Lee Luda giật tay ra thì có phải kế hoạch tác chiến của tôi đã thành công 100% rồi không?
Khi tôi đã ra khỏi phòng giáo viên rồi thì Lee Luda mới từ từ nhìn xuống hai cánh tay đang đan vào nhau của chúng tôi.
Nào, nếu đứa con gái vừa gọi cậu là quái vật từ nhiên lại thân thiết choàng tay cậu trước thì cậu có khó chịu không? Có thấy tức giận dâng trào không? Có muốn phá huỷ hết không? Thế thì đẩy tay tôi ra đi chứ! Nhanh lên!
Nhưng tôi đang thầm ra lệnh trong miệng như vậy thì đến lúc từ từ ra khỏi phòng giáo viên rồi, đến lúc đã đóng cửa phòng giáo viên vào rồi mà vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lại đến lượt tôi nhìn xuống hai cánh tay đang đan vào nhau, khi ngẩng lên đã ngay lập tức chạm mắt Lee Luda. Nhưng vẻ mặt của cô ấy lại hơi kỳ lạ.
Sao ban nãy mặt cô ấy vừa trắng vừa trong suốt như thuỷ tinh cơ mà, sao giờ lại hơi đỏ ửng thế nhỉ?
Tôi ngẩn ngơ nhìn gương mặt của cô ấy rồi nghĩ, chẳng lẽ bị cảm à? Hay là bị cảm rồi.
Nhưng tôi lại nhận ra là chạy trốn hiện thực cũng không giúp ích gì được cả nên mới lặng lẽ rút tay ra. Rồi mặc kệ cô ấy vẫn đang đứng ngơ ngẩn ở đó, tôi bắt đầu bước từng bước đi một mình.