***
“Tớ là Ham Dan Yi từ trường Ji… Ji Jon. Nhờ mọi người giúp đỡ.”
Chết tiệt thật!
Tôi vừa nói xong thì không nhịn được mà vùi mặt vào tay. Đây là cái tương lai tôi từng tưởng tượng ra hồi năm nhất cấp 2 mà không hề biết nó sẽ được áp dụng vào mình đây mà.
“Em học cấp 2 ở đâu?”
“Trường, trường Jijon ạ.”
“Phụt hahaha! Ji, Ji, Ji- Jon!! Trường Ji Jon ấy hả!!”
Tôi chưa từng dám tưởng tượng cuộc đối thoại này sẽ trở thành sự thật. Thế là tôi ngồi phịch xuống ghế mà thở dài, chỉ đợi phản ứng của mấy đứa trong lớp.
Chẳng cần nghĩ cũng quá rõ ràng rồi, chúng nói một là sẽ phá lên cười hoặc là sẽ nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm. Ấy thế mà hoá ra mấy đứa trong lớp lại không phản ứng giống như dự đoán của tôi. Chỉ có một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm trong lớp.
Tôi ngạc nhiên nhìn quanh lớp thì thấy vẻ mặt của chúng nó cũng bất ngờ chẳng kém gì tôi. Phải đến khi nghe chúng nó thảo luận với nhau thì tôi mới hiểu lý do mà suýt ho sặc sụa.
“Trường Ji Jon á? Có phải là trường mà con trai tập đoàn Han Wool với con trai tập đoàn Bal Hae cùng học không?”
“Đúng là trường Ji Jon có tứ đại thiên vương đó còn gì! Ôi trời, học ở trường đó cơ á…”
“Trường đó lớn lắm đấy.”
“Ghen tị quá.”
Phải đến khi tôi nhìn thấy cô gái mặc đồ nam ngồi cạnh tôi có vẻ chẳng ngạc nhiên gì thì tôi mới ngừng ho và bình tĩnh lại, sau đó mới nhìn xuống bàn mà im lặng suy nghĩ.
Đúng vậy nhỉ. Đây là thế giới đó cơ mà.
May quá. Mà không, có may không nhỉ? Hừm, tôi ngân lên một tiếng rồi tự nhiên cảm nhận được một ánh mắt đằng sau tôi.
Khi quay lại, tôi nhìn thấy cặp sinh đôi xinh trai đẹp gái ban nãy đang thương hại hướng ánh mắt về phía tôi.
Chắc trong lớp chỉ có hai người này là thấy tên trường cấp 2 của tôi kỳ cục. Vậy mới là phản ứng bình thường chứ, nước mắt của tôi như trôi ngược vào trong rồi sau đó tôi mới quay đầu lên.
Vẫn tốt, dù sao thì sống vẫn không khổ lắm. Ngay lúc tôi nghĩ vậy thì Lee Luda ngồi cạnh tôi tự nhiên đứng bật dậy. Trong lòng tôi lại càng cảm thấy trống rỗng.
Đúng vậy, ban nãy tôi quên mất. Ban Yeo Ryung biến mất rồi nhưng lại có thêm một Lee Luda nữ mặc đồ nam xuất hiện bên cạnh tôi, và người này cũng là một nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Nụ cười tươi như choáng ngợp trên gương mặt cô ấy, đôi mắt đảo quanh lớp. Thế là cô ấy cười vui vẻ rồi nói.
“Tên mình là Lee Luda! Mình vừa từ Mỹ về, vẫn chưa quen với cuộc sống ở Hàn Quốc nên mình hơi lo một chút. Mọi người giúp đỡ nhé! Mong được thân thiết hơn cùng với các cậu!”
Giọng của cô ấy càng ngày càng lớn lên nên cả lớp cứ vang lên tiếng “Cùng với các cậu!” đến độ ù cả tai.
Tôi cứ đơ mặt nhìn cô ấy như thế thì cô ấy đã ngồi xuống và nhìn tôi, đôi mắt xanh thẳm của cô ấy nháy với tôi một cái. Chẳng hiểu sao tất cả mọi người đều nhìn thấy cái nháy mắt ấy nên khắp nơi xôn xao rộn ràng hết cả lên. Họ bắt đầu khen ngợi mấy câu như kiểu ‘Đáng yêu quá đi’ hay ‘Đẹp trai quá’. Nghe vậy, tôi mới nhíu nhíu mi.
Khen đẹp trai thì thường chỉ áp dụng cho con trai thôi chứ, dù gì thì Lee Luda cũng chỉ cao có 1m72 thôi mà bọn họ không hề nghi ngờ về giới tính của cô ấy à?
Thấy tôi không hề vui vẻ cười vì cái nháy mắt mà lại nhíu mày, Lee Luda mới nghi ngờ nhìn tôi. Với ánh mắt lo lắng, cô ấy hỏi.
“Cậu ổn chứ? Có sao không, Dan Yi?”
“A, không, tớ không sao.”
Tôi cũng chẳng nghĩ ra lý do gì nên cứ trả lời gọn lỏn như vậy. Lee Luda có lẽ cảm nhận được sự không tự nhiên trong câu trả lời của tôi nên nghe xong vẫn chăm chăm nhìn tôi một lúc.
Cảm nhận được ánh mắt của cô ấy nóng bừng trên khuôn mặt tôi, tôi tự nhiên nghe được một giọng nói khá ấn tượng phát ra từ đằng sau mình. Thế là tôi bất giác quay đầu lại.
Cô gái trong cặp sinh đôi từ từ đứng dậy. Đôi mắt đen láy dưới hàng lông mi dài màu xanh của cô ấy quét một vàng qua lớp rồi tự nhiên dừng lại ở phía tôi, làm tôi tự nhiên như muốn ngừng thở.
Rồi với gương mặt thờ ơ, cô ấy nhìn thầy giáo và từ từ mở miệng nói.
“Kim Hye Hil đến từ trường cấp 2 Seok Bong. Người ngồi cạnh em đây là Kim Hye Woo, người anh trai sinh đôi hơn 3 phút tuổi của em. Mong mọi người giúp đỡ.”
Tôi cứ tưởng nói xong thì cô ấy sẽ ngồi xuống luôn nhưng không ngờ cô ấy lại vẫn đứng đó như đang ngập ngừng rồi lại hơi nhếch môi nở nụ cười nhợt nhạt. Gương mặt của cô ấy cũng không vui vẻ lắm, nhưng chỉ cần một nụ cười đã đủ làm mọi người xung quanh mê hồn vì cô ấy rồi. Sau đó cô ấy mới từ từ ngồi xuống, và chàng trai bên trái ngay lập tức đứng dậy.
Trừ chiều cao ra thì người này giống y hệt Kim Hye Hil từ đầu đến chân. Chân thì hơi dài hơn một chút, dáng người trông có vẻ rất hợp làm người mẫu.
Với vẻ mặt bình thản, cậu ta nhìn xuống chúng tôi rồi nhún vai. Sau đó mới nói.
“Bay nãy Kim Hye Hil đã giới thiệu hộ tôi mất rồi, nhưng cứ để tôi nói lại đi. Tôi là Kim Hye Woo đến từ trường Seok Bong. Mong được giúp đỡ.”
Sau đó trước khi ngồi xuống, cậu ta còn nheo mắt rồi tặng cho chúng tôi một nụ cười. Gương mặt đẹp đúng là điểm đặc trưng nhất của cặp sinh đôi, chỉ nhìn thôi đã thấy thích. Kim Hye Woo thì đúng kiểu trai đẹp mạnh mẽ, còn Kim Hye Hil lại nghiêng về vẻ mỹ nữ yểu điệu hơn.
Tôi nhìn người ngồi ở dãy bên cạnh tôi đang đến lượt đứng dậy.
Lúc đầu, tôi còn có ấn tượng là cậu ta khá giống Yoo Cheon Young. Dù không quá đẹp trai nhưng ánh mắt của sắc bén và vẻ ngoài thẳng thắn của cậu ta trông rất quen. Mái tóc nâu của cậu ta được chải gọn gàng, thẳng thớm.
Ngay khi đứng dậy, cậu ta đã mở lời với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi là Shin Seo Hyun từ trường Seok Bong. Mong được giúp đỡ.”
Vừa nghe thấy tên của cậu ta, tôi vô thức nheo mày lại. Shin Seo Hyun? Hình như tôi từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi thì phải.
Vai của Seo Hyun hơi hẹp nhưng đổi lại lại trông rất nhanh nhẹn. Dáng người của cậu ta vừa cứng cáp vừa mảnh khảnh, nhìn khá thích. Tư thế ngồi xuống của cậu ta thẳng lưng giống hệt như dáng của những người học sỹ thời Joseon vậy.
Tôi đang nhìn cậu ta như vậy thì người ngồi trên tôi mới xì xầm với nhau.
“Này, cậu ta có phải cái người đạt giải nhất kỳ thi bắn cung quốc tế giành cho thanh thiếu niên không?’
“Hoá ra là học sinh năng khiếu bắn cung à? Ở trường này cũng có câu lạc bộ bắn cung đấy.”
“Hai ba hôm trước vừa thấy cậu ta trên TV xong.”
Ôi trời, tôi lén gãi gãi đầu. Đúng rồi, Shin Seo Hyun. Đúng là tôi thỉnh thoảng có thấy trên TV người ta hay gọi cậu ta là “Ngôi sao mới nổi trong giới cung thủ”. Hơn nữa cậu ta còn khá nổi tiếng vì ngoại hình của mình nữa, quả nhiên trực tiếp gặp vẫn hơn.
Tôi tự nhiên lại có một ý nghĩ, trường Seok Bong có tứ đại thiên vương giống trường tôi không nhỉ? Thế là tôi nhăn mày và tự lắc đầu. Ây, làm gì có chuyện đó. Chẳng có lẽ nào…
Cuối cùng sau khi màn tự giới thiệu bản thân đã kết thúc thì thầy giáo mới bảo được rồi, nói chuyện với nhau đi, thế là Lee Luda mới quay mặt về phía tôi và hơi hướng hướng cằm ra ngoài cửa, ý bảo muốn ra ngoài lớp.
Gì vậy? Tôi đang lúng túng thì Lee Luda lập tức đứng bật dậy rồi vừa vỗ vỗ vào người tôi vừa cười sảng khoái và nói.
“Thầy giáo gọi rồi kìa, đi thôi!”
“Ơ, hả?”
“Đi thôi! Dan à!”
Nhìn vẻ hào hứng kéo tay tôi của Lee Luda, tôi lại tưởng mình đang nhìn thấy Ban Yeo Ryung ở đây.
Không phải, nhưng mà cái tính cách vui vẻ không cho người khác từ chối và hành động kéo tay tôi một cách quen thuộc này là phong cách của Ban Yeo Ryung mà.
A, sao nữ chính của quyển tiểu thuyết này tính cách y hệt nhau vậy, sở thích của tác giả à? Tôi đang nghĩ ngợi như vậy thì Lee Luda đã choàng tay tôi rồi đi đến cửa lớp từ lúc nào, lúc này tôi mới thấy ánh mắt của người khác vẫn đang chằm chằm nhìn chúng tôi.
Cặp sinh đôi mặt liệt thì tất nhiên rồi, nhưng tại sao ngay cả Shin Seo Hyun trông có vẻ chả quan tâm gì đến thế giới bên ngoài cũng đang hứng thú nhìn tôi vậy? À không, chính xác hơn thì cậu ta đang hứng thú nhìn vào cái người vui vẻ không cho ai từ chối đang kéo tay tôi cơ, nhưng càng khiến tôi cạn lời hơn là ánh mắt của mấy đứa con gái trong lớp. Không phải kiểu ánh mắt đố kỵ trẻ con mà là kiểu gần như đang ghen tị với tôi… Tôi mới hoảng hốt nghĩ.
Các chị em, mọi người thực sự coi Lee Luda là con trai đấy à? Trông cô ấy giống con trai lắm à? Người trên thế giới này đều không có khả năng phân biệt giới tính giống nhau đúng không? Nhìn cái là đã biết là con gái rồi mà, sao các cậu không biết chứ! Hầu kết thì không có, mặt thì xinh đẹp như điêu khắc thế này còn gì!
Trong lúc tôi đang tự hoảng hồn với chính mình thì Lee Luda lại đang liến thoắng gì đó để mở lời với tôi. Ánh nắng chiếu lên gương mặt của cô ấy, càng làm tôi nhìn ra là quả nhiên trên gương mặt ấy chẳng có khuyết điểm nào cả.
Tôi lẩm bẩm.
“Đúng vậy, cậu là vầng sáng của thế giới này. Cậu là nhất.”
“Gì cơ?”
Lee Luda mới quay đầu về phía tôi và tò mò hỏi nên tôi lại vội vã lắc đầu.
“Không… Không có gì.”
Thế à? Lee Luda đáp lại gọn lỏn như vậy rồi đường hoàng mở cửa lớp ra, xong cứ thế kéo tôi ra ngoài hành lang. Lúc này cô ấy lại cẩn thận đóng cửa lại rồi lại khoác tay tôi đi.
Thầy giáo cũng chẳng thèm ngoảnh lại để xem chúng tôi có đi theo không mà cứ thế thong thả tiến thẳng đến phòng giáo viên. A, tôi vừa nhìn thầy giáo vừa ngước mắt lên.
Chắc không phải chỉ có mình bọn tôi là bị chỉ mặt bắt làm lớp trưởng tạm thời đâu đúng không, học sinh lớp khác cũng phải đi theo giáo viên ở ngoài hành lang giống tôi bây giờ mới đúng chứ? Thế nhưng sự thật thì hiện tại, tôi chỉ thấy từ đầu đến cuối hành lang có mỗi hai người đang đi.
Dù chỉ nhìn thấy mái tóc đen dài đến lưng lại hơi bị rối tung lên khác thường nhưng tôi dễ dàng nhận ra người này là ai.
Ánh nắng vàng chiếu xuyên qua cửa sổ rộng lớn, làm bật lên ánh tím lung linh trên mái tóc đen của cô ấy, nhìn vậy thôi đã xác định được người ấy là ai rồi còn gì?
Ban Yeo Ryung vừa dụi dụi bờ mắt đỏ hoe vừa nói gì đó với Eun Hyung ở bên cạnh, nhìn biểu cảm thì có vẻ như cô ấy vừa khóc xong.
Đáp lại Ban Yeo Ryung là vẻ mặt khó xử của Eun Hyung. Mái tóc của cậu ấy vẫn nổi bần bật vì màu đỏ rực không lẫn đi đâu được như trước.
Tôi vẫn vừa bị Lee Luda choàng tay kéo đi vừa suy nghĩ. A, quả nhiên, lúc nào cũng vậy, Eun Hyung là lớp trưởng và Ban Yeo Ryung là lớp phó.
Vừa nghĩ vậy thì Ban Yeo Ryung như cảm nhận thấy được tôi nên mới ngẩng đầu lên. Ngay khi nhìn thấy tôi phía bên kia hành lang, ánh mắt cô ấy thu hẹp lại như tên bắn.
Tôi giật nảy mình nên nhanh chóng trốn sau người Lee Luda. Cô ấy mới kéo kéo tay tôi lên rồi quay lại nhìn tôi, vẻ mặt có vẻ cũng ngạc nhiên không kém. Cô ấy thoải mái hỏi.
“Sao vậy, Dan?”
“A, không có gì.”
May mà Lee Luda chưa thấy gì. Nếu cô ấy thay vì quay lại nhìn tôi mà lại nhìn thẳng về phía trước thì có lẽ đã thấy được Ban Yeo Ryung bước từng bước đi về chỗ này với vẻ mặt như dã thú rồi.
Dù cửa sổ trong hành lang bị đóng hết nên hoàn toàn không có gió thôi nhưng tóc Ban Yeo Ryung vẫn bay bổng như thường. Tôi ngẩng lên, nghĩ Eun Hyung phải ngăn Ban Yeo Ryung lại chứ nhỉ nhưng hoá ra cậu ấy lại không làm thế.
Cậu ấy vẫn nở nụ cười hiền hoà như bình thường, bước từng bước chậm rãi đằng sau Ban Yeo Ryung mà không hề có ý muốn cản cô ấy lại.
Phòng giáo viên nằm ở giữa hành lang và cũng là ngay giữa lớp 4 và lớp 5, bây giờ khoảng cách giữa chúng tôi không quá 5m.
Lee Luda hình như bắt đầu coi tay tôi như đồ chơi, dù gì cũng không biết tại sao tôi tự nhiên lại giật bắn mình như vậy nên lại bắt đầu choàng tay tôi, hai bàn tay đan vào nhau rồi nở nụ cười. Cuối cùng, Ban Yeo Ryung chạm mặt với chúng tôi ở khoảng cách rất gần.
Thầy giáo đã mở cửa ra rồi nên chúng tôi chỉ có thể tự nhiên đi vào phòng. Phòng giáo viên lúc nào cũng như thế này, có rất nhiều bàn làm việc rộng thoải mái, giữa mỗi bàn là một cái ngăn cách. Trên từng bàn đều có màn hình máy tính, bàn phím và mấy lon cà phê cùng đống tài liệu được bày ra khắp nơi.
Thầy giáo của chúng tôi đi vào chỗ ngồi xa nhất rồi bắt đầu gọi.
“Này, lớp trưởng với lớp phó tạm thời! Hai em đi qua đây.”
“Vâng!”
Lee Luda hào hứng trả lời như vậy thì có bốn, năm giáo viên đang ngồi trong phòng lại quay ra nhìn chúng thôi. Tôi hơi ngại ngùng nên chỉ ngoan ngoãn cúi đầu nhìn thầy cô, vẫn cứ đi đằng sau Lee Luda, người từ nãy đến giờ vẫn không chịu bỏ tay tôi ra. Tôi quay lại nhìn đằng sau thì tự nhiên giật mình.
Ở chỗ ngồi đón ánh nắng nhất không xa cửa lắm, Ban Yeo Ryung và Kwon Eun Hyung cùng với mấy học sinh khác đang đứng ngay trước chiếc bàn phía bên đó. Ban Yeo Ryung ngay lập tức nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt của cô ấy như đang bốc cháy.
Thế là tôi bắt đầu hoảng hốt. Cô ấy bị, bị sao vậy? Vì nghĩ Eun Hyung có lẽ biết lý do nên tôi mới quay lại nhìn cậu ấy, nhưng khi chạm mắt với tôi thì cậu ấy chỉ nhún vai cười.
Nhưng đó không phải là nụ cười hiền từ thường ngày, mà là nụ cười chỉ xuất hiện mỗi khi tâm trạng cậu ấy không tốt.
Lúc này Ban Yeo Ryung tự nhiên làm khẩu hình miệng như định nói với tôi điều gì đó nhưng tôi nghe không hiểu. Ô a? Cô ấy vừa nói ô a à? Tôi đang nhăn mày vì khó hiểu thì thầy giáo lại gọi bọn tôi.
Thế là Ban Yeo Ryung như mếu máo nhìn tôi nên tôi chỉ biết nói thầm ‘Lát nữa gặp’ cho cô ấy nhìn thấy rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Chỗ của thầy giáo chủ nhiệm nằm ở nơi xa cửa ra vào nhất, thầy ngồi xuống chiếc ghế thoải mái ở chỗ thầy rồi nhếch cằm, chỉ cho chúng tôi chỗ ngồi trước mặt. Nhưng lại chỉ có một cái ghế?
Có một cái thì ai ngồi? Tôi bối rối quay lại nhìn Lee Luda thì thấy cô ấy đang cười tinh nghịch rồi ấn vai tôi xuống. Ngay khi tôi trong lúc còn chưa hiểu đã an vị trên ghế rồi thì thấy giáo mới gật gù rồi nở một nụ cười đến Lee Luda.
“Em đúng là đáng mặt nam nhi lắm.”
“Haha, cảm ơn thầy.”
“Lúc giới thiệu bản thân cũng rất mạnh mẽ, thầy rất thích! Nam nhi đại trượng phu phải thế chứ!”
“Mạnh mẽ chính là em đó thầy.”
Buồn cười nhỉ, nhưng cậu có phải nam nhi đâu. Tôi chỉ biết thầm nghĩ vậy rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Qua khung cửa rộng lớn của phòng giáo viên, tôi có thể nhìn ra sân thể thao của trường như vì chắc vì hôm nay là ngày khai giảng nên không có lớp nào đang học ở đó cả. Khi tôi đang hướng mắt về phía xa xa thì thầy giáo và Lee Luda vẫn đang trò chuyện vui vẻ rồi cười đùa với nhau.
Tôi đã biết quá rõ cái thể loại này rồi. Một thầy giáo nhiệt huyết và một em học sinh nữ mặc đồ nam hoạt bát, phải thế chứ. Nhìn con mẹ tác giả dễ đoán này xem.
Sau khi ngồi suy nghĩ một lúc lâu thì cuộc trò chuyện giữa hai người họ cuối cùng cũng kết thúc. Thầy giáo chọn ra một đống tài liệu trên giá sách rồi đưa cho tôi.