Chương 5: Nữ mặc đồ nam cuốn hút cả nam cuốn hút cả nữ, đúng vậy, ai cũng mê cô ấy.
Chẳng hiểu sao khi quay về lớp, không khí trong lớp lại bất ổn đến kỳ lạ.
Tôi hơi dịch dịch người sang bên cạnh, thế là Lee Luda ngồi cạnh tôi cũng quay đầu nhìn theo. Ánh mắt của cô ấy vẫn chằm chằm nhìn vào gáy tôi như trước.
Ưm, tôi khẽ rên lên một tiếng rồi lại dịch người ra tiếp. Ánh mắt của Lee Luda vẫn bám chặt theo tôi.
Trời ơi, dừng lại dùm cái đi. Khi tôi vừa quay đầu lại thấy mới nhận ra chẳng hiểu sao mà mấy chục cặp mắt trong lớp lại đang hướng về tôi.
Mấy đứa trong lớp tôi có vẻ đang rất hào hứng nhìn trạng thái người đuổi người chạy của tôi với Lee Luda. Có nghĩa là, tất cả chúng nó đều nhìn ra được giữa tôi và Lee Luda có bầu không khí kỳ lạ, mà không, chỉ có Lee Luda là đơn phương có bầu không khí kỳ lạ với tôi mà thôi. Đậu xanh rau má! Tôi túm chặt lấy mép bàn.
Một vài đứa mặt đỏ bừng nhìn về phía tôi. Suy nghĩ trong đầu của chúng nó chẳng cần thể hiện ra ngoài cũng đã quá rõ ràng rồi.
“Luda hình như thích cô gái đó đó!”
Không phải mà! Tôi chỉ muốn đấm mạnh xuống bàn rồi hét lên trong lòng. Tôi cứ liên tục cảm nhận được ánh mắt hướng về mình, dù có cố không phản ứng gì nhưng người kia vẫn cố chấp nhìn tôi đến cùng, thế là tôi mới nhìn sang bên cạnh.
Mái tóc xinh đẹp ôm lấy bờ trán, bờ môi dù chẳng cần tô son điểm phấn mà vẫn trơn bóng, sống mũi thẳng, gương mặt đẹp đến mức mỗi lần nhìn thấy lại phải mở lời tán thưởng.
Thế là tôi vô thức so sánh Ban Yeo Ryung với Lee Luda.
Ai đẹp hơn nhỉ? Nói thật thì ngay cả việc bị so sánh với Ban Yeo Ryung mà vẫn không trở thành một con mực trong mắt tôi là đã đủ để biết Lee Luda đẹp như thế nào rồi. Đó là kiểu gương mặt tuyệt đối không thể nhìn sang thành con trai.
Tôi còn trông nam tính hơn cả Lee Luda. Tôi vừa tự chứng nhận điều này vừa nở nụ cười mệt mỏi.
Ha, cái thế giới chết tiệt này. Xin đừng phân biệt đối xử với nữ chính nữa đi, nếu muốn cô ấy trông giống con trai hơn tôi thì cũng phải cho cô ấy mặc đồ giả nam đàng hoàng đi chứ?
Chẳng biết nữa, tôi lẩm bẩm. Dù gì thì bỏ cuộc vẫn hơn. Cứ nhìn mối quan hệ của tôi với Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương trong vòng 3 năm mà xem, nếu tôi còn có kỳ vọng gì vào thường thức của cái thế giới này nữa thì tôi đúng là bị điên rồi.
Tôi cứ tự mình lặp đi lặp lại quá trình tự phẫn nộ rồi lại từ tuyệt vọng rồi lại tự phẫn nộ rồi lại tự tuyệt vọng, trong lúc đó thì đôi mắt xanh xinh đẹp của Lee Luda vẫn không rời khỏi tôi. Lúc này, ngay khi tôi chạm mắt với cô ấy thì cô ấy đã nở nụ cười vui vẻ. Nhìn vẻ mặt tươi cười ấy, chẳng hiểu sao mặt mấy đứa con trai bên cạnh cô ấy mới đỏ rần lên.
Này, rõ ràng mấy người cũng coi Lee Luda là nam sinh cơ mà, cùng là nam với nhau mà mặt cũng đỏ được à?
Dù cô ấy có chằm chằm nhìn tôi đến mức nào thì tôi vẫn quyết tâm không nói một lời nào hết. Đương nhiên là tôi không muốn càng ngày càng trở nên thân thiết với cô ấy dù không biết cô ấy thực sự mặc đồ nam vì có ẩn tình gì, nhưng nói chuyện xã giao hàng ngày thì vẫn được. Lúc này tôi mới tự xốc lại tinh thần và bắt đầu mở miệng.
Thực sự thì trong những ngày tháng chơi cùng Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương, tôi lúc nào cũng muốn rời xa bọn họ nên cũng rất hay lập kế hoạch trong đầu, nhờ thế mà khả năng dự đoán trước nguy cơ của tôi càng ngày càng phát triển. Dù chưa đủ để kiểm chứng nhưng cũng đủ để làm tôi tự hào.
Từ nãy đến giờ tôi cứ tự giả lập trong đầu cuộc nói chuyện giữa tôi với Lee Luda. Tôi dự đoán nó sẽ như thế này.
Ham Dam Yi (người bạn tầm thường của nữ chính, cặn bã): Luda này, cậu đã bao giờ nghe đến tứ đại thiên vương của trường Ji Jon chưa?
Lee Luda: Ôi trời, tứ đại thiên vương? Tớ chưa bao giờ nghe đến cái đó luôn. Cái gì thế?
Ham Dan Yi: Ừ, là bốn chàng trai rấttttt là bô giai luôn ý.
Lee Luda: Ôi, vậy hả? Tớ tò mò nha, là những người thế nào thế?
Tất nhiên là từ đó tới giờ tôi chưa từng thấy Lee Luda có vẻ có hứng thú với con trai. Nhưng mà một nữ chính trong tiểu thuyết trên mạng làm sao có thể chối bỏ tứ đại thiên vương được chứ?
Không phải chứ đúng không, thể nào cũng có cái cảm giác thu hút như kiểu định mệnh ấy. Tôi mà thả mồi thì sẽ câu được Lee Luda thôi.
Nếu Lee Luda hỏi tôi về thông tin của tứ đại thiên vương thì tôi sẽ điên cuồng cung cấp cho cô ấy, thế nào cũng có một mối tình nữa nảy ra giữa mấy người họ, thế là tôi có thể không thèm để tâm nữa mà tự tận hưởng cuộc sống bình thường mà hạnh phúc của mình thôi.
Tốt, dù chưa biết mọi chuyện sẽ tiến triển như thế nào nhưng hiện tại tôi không học cùng lớp cả với tứ đại thiên vương lẫn Ban Yeo Ryung, đây chính là cơ hội để cuộc sống học sinh bình thường của tôi chính thức bắt đầu đây.
Với đôi mắt rực lửa, tôi hướng mắt nhìn Lee Luda rồi mở miệng nói.
“Luda này.”
“Ừ?”
Đôi mắt xanh của cô ấy như được phủ một tầng ánh sáng rực rỡ. Quá tốt, cô ấy có thiện ý! Tôi sẽ thành công thôi! Tôi tự nhủ với bản thân như thế.
“Cậu đã bao giờ nghe đến tứ đại thiên vương của trường Ji Jon chưa?”
Tôi chờ đợi một câu trả lời. 1 giây, 2 giây, 3 giây. Trong khoảnh thời gian hạnh phúc đó, vẻ mặt của Lee Luda vẫn thờ ơ nguội lạnh như trước.
Hả, cái này… cái phản ứng gì đây? Mà không, đây không phải vẻ mặt thờ ơ đâu mà là vẻ mặt lạnh lùng và tàn nhẫn ấy. Vẫn với gương mặt ấy, cô ấy dí sát mặt về phía tôi rồi hỏi. Giọng nghe sặc mùi uy hiếp.
“Cậu đang ở bên cạnh tôi mà lại muốn nói chuyện về thằng khác ư?”
“……”
Gì cơ, cái này, thực sự là cái kiểu phản ứng tôi không thể dự đoán được này. Dạo này người Mỹ thích kiểu này à?
Tôi dựa sát vào lưng ghế mà trân trối nhìn cô ấy, thấy cô ấy chỉ khẽ thở dài rồi lẳng lặng lắc đầu.
“Nếu cậu muốn nói chuyện về một thằng con trai khác trước mặt tôi thì tôi cũng không còn cách nào cả, nhưng thật sự là khó chịu lắm. Tôi muốn nghe về chuyện của cậu hơn.”
“……”
Tôi vẫn trong trạng thái không thể tiêu hoá nổi phát ngôn của cô ấy, đã thế còn như bị tấn công liên tục nữa. Đầu tôi cứ ong ong cả lên. Vẫn không thể tỉnh táo nổi, mắt tôi cứ lờ mờ ngẩng lên nhìn cô ấy.
Cô ấy đang nói cái gì vậy trời. Mê cái vai nữ mặc đồ nam quá nên bỏ luôn giới tính thật của mình à?
Tôi cứ im ỉm không nói gì như thế thì Lee Luda đặt tay lên bàn và chống cằm. Rồi cô ấy nhìn tôi cười.
Nhìn đôi mắt xanh đầy khí lạnh của cô ấy như vậy, tôi nghĩ dù Lee Luda có tự nhận mình là con trai thì trong 100 người chắc chỉ có khoảng tầm một người là có thể tin nổi chuyện đó.
Tôi cứ ngồi im đó, và cuối cùng cái kết hoạch “Chuyển sự quan tâm của Lee Luda sang tứ đại thiên vương còn mình thì trốn đi” trong đầu tôi đã tan thành mây khói.
Thế bây giờ muốn tôi phải làm thế nào? Tôi giữ chặt đầu mình. Sao cô ấy chỉ quan tâm đến tôi vậy trời? Thật sự 3 năm qua tôi đã phải chịu đựng sự bám dính của Ban Yeo Ryung là đủ rồi, giờ lại phải thêm một cô gái mặc đồ nam Lee Luda nữa sao?
Tự nhiên trong đầu tôi hiện ra một cảnh tượng. Một Ham Dan Yi trong tưởng tượng là bậc thầy đọc tiểu thuyết trên mạng suốt 20 năm. Cô Ham Dan Yi này mặc com-lê rồi bước từng bước lên sân khấu, ánh sáng spotlight chiếu theo từng bước chân trên sân khấu của cô.
Đứng cạnh Ham Dan Yi đó là một người dẫn chương trình có dáng người mập mạp, anh ta chỉ vào bậc thầy Ham Dan Yi và nói.
– Vâng~! Nghe nói cô đã đọc tiểu thuyết mạng trong 20 năm. Làm thế nào mà cô đạt được thành tích như thế này?
Ham Dan Yi trong đầu mới sờ cà vạt trong tay và trả lời với vẻ ngạo mạn.
– Có gì đâu. Là tiểu thuyết mạng mà. Truyện nào cũng rất hút người đọc nên ngược lại tôi không đọc không được ấy chứ. Việc đọc trong suốt 20 năm không hề có gì khó cả!
Ngay lúc đó, cả khán đài bùng nổ với một rừng câu hỏi.
– Cô mới 17 tuổi thì làm sao mà đọc được tiểu thuyết trong 20 năm được?
Ham Dan Yi bình tĩnh trả lời.
– Kiếp trước tôi cũng đọc rồi.
– A, ra là vậy. Thật sự rất đỉnh đấy ạ. Theo cô thì phần nào trong tiểu thuyết là thu hút nhất?
Người đàn ông mập mạp hỏi như vậy và giơ mic lên, thế là Ham Dan Yi lại vuốt vuốt chiếc cà vạt và trả lời. Giọng của cô vẫn tự tin ngạo mạn như trước.
– Trước hết là thấy có nhiều cậu đẹp trai xuất hiện là thu hút nhất rồi. Mộng tưởng của con gái là yếu tố quyết định đúng không?
– A, vậy sao? Nhưng rốt cuộc thì tiêu chuẩn của mấy người đẹp trai cũng rất cao đúng không?
– Không phải! Không phải vậy đâu. Chỉ cần bạn nhảy từ trên tường xuống người anh ta hay thậm chí lúc bị bắt nạt chỉ cần bị tát một cái thôi là có thể biến anh ta thành nô lệ tình yêu rồi! Nhìn thì vậy nhưng họ thật sự rất dễ dãi đấy.
– A! Hay thật nhỉ. Chỉ cần làm vậy thì có thể nắm được trái tim người đàn ông rồi, nhưng tôi lại càng tò mò về nữ chính trong tiểu thuyết hơn. Tiên sinh, nữ chính có những loại nào vậy? Xin hãy chỉ cho chúng tôi với.
– Vâng, tôi biết rồi. Dù không nói vậy thì tôi cũng đã chuẩn bị tài liệu cho quý vị rồi đây.
Thế là trên sàn diễn tối thui, bậc thầy tiểu thuyết mạng Ham Dan Yi sột soạt lấy ra cái gì đó.
Đó là một tấm panel dài 1 mét vuông, trên đó không có gì khác mà chỉ có gương mặt xinh đẹp, à không, vừa xinh đẹp vừa phá cách của Ban Yeo Ryung.