Chương 35. Học kỳ mới cùng với tên đầu gấu hạng nhất toàn quốc! (Đầu)
Nói thật thì chẳng có ai thích ngày khai giảng cả, và tôi cũng thế.
Thế nên tôi không thể hiểu nổi mấy má nhân vật chính trong truyện tranh hào hứng bước ra khỏi nhà và gào lên ‘Cố lên cố lên!’ ngay trước cổng trường.
Trên thế giới này làm gì có ai thích kết thúc kỳ nghỉ cơ chứ… Hơn nữa vì bị huyết áp thấp nặng nên tôi hiếm khi nào bắt đầu ngày mới một cách sảng khoái được, nên cái kiểu chào đón ngày lễ khai giảng đó lại càng xa vời đối với tôi.
Bệnh nhân huyết áp thấp sáng ra không thể mở mắt dậy nổi không thể trở thành nhân vật chính được, đây không phải phân biệt đối xử giữa người với người qua huyết áp sao? Tôi vừa nghĩ vậy vừa mở cửa nhà ra, và đằng trước cánh cửa nhà hàng xóm chỉ có vài chậu hoa nhỏ thay vì một chiếc xe scooter, tôi có thể thấy hai bóng người đang đứng đằng đó đồng thời quay ra nhìn tôi.
“Dan ơi!”
“Em xong rồi à?”
Tôi chớp chớp mắt một hồi rồi lấy tay mình che mắt lại. Thế là Ban Yeo Ryung ngay lập tức đến gần tôi và hoảng hốt hỏi.
“Cậu làm sao thế? Đau ở đâu à?!”
“Không phải, mắt tớ…”
Mắt tớ chói quá…
Phải đến lúc này tôi mới thực sự cảm thấy rằng mình quay về rồi.
Đâu phải tôi chưa nhìn thấy Ban Yeo Ryung mặc đồng phục bao giờ, ấy thế mà khung cảnh lâu rồi mới thấy này vẫn chói loá đến mức suýt mù mắt tôi. Chắc tại nữ chính trong tiểu thuyết mạng thường xuyên mặc đồng phục nhất nên cô ấy mới mặc hợp đến mức này. Và người có ngoại hình giống Yeo Ryung là anh Yeo Dan lại càng không cần phải nói nữa.
Đúng vậy, thế giới này là nơi những người có siêu năng lực làm mù mắt người khác chỉ bằng nhan sắc cùng nhau tồn tại. Tôi lắc đầu nguầy nguậy một hồi rồi lại đánh nhẹ vào má mình hai cái. Yeo Ryung lại càng hoảng hốt hơn và hỏi tôi.
“Dan à, cậu làm sao vậy?”
“Tớ chỉ đang làm mình bình tĩnh lại thôi.”
Tôi sẽ phải ở lại thế giới này thêm một năm nữa, mà thế thì tôi không thể bị mù mắt chỉ vì nhìn thấy sắc đẹp của nữ chính một lần được! Thế nên tôi mới thấy mình không có tư cách làm nhân vật chính đây mà.
Tôi nắm chặt tay mình lại và bi tráng nói.
“Từ bây giờ tớ sẽ tập làm quen. Thế nên là…”
“Hả?”
Khi Ban Yeo Ryung vẫn còn ngỡ ngàng với đôi mắt mở to giống y như một con thỏ con, tôi giơ tay ra rồi nói.
“Đến đây khoác tay tớ đi.”
Phải đến lúc này cô ấy mới tươi tỉnh hẳn lên và nói.
“Ôi giời, cậu muốn khoác tay thì cứ nói với tớ là được chứ gì!”
Ban Yeo Ryung vừa nói vậy vừa nắm tay tôi, vẻ mặt sáng bừng rạng rỡ.
Sau đó tôi quay đầu lại, nhìn anh Yeo Dan vẫn không nói gì mà chỉ im lặng quan sát tình hình từ nãy đến giờ và giơ tay về phía anh.
“Anh cũng phải giúp em một tay để tập làm quen nữa đấy.”
“Nếu em cần cả hai tay thì cứ nói với anh.”
Anh Yeo Dan vừa nói vậy vừa nắm lấy tay tôi.
Đâu có, em đâu có cần cả hai tay đâu. Dù trong đầu đang nghĩ vậy miệng tôi vẫn nở một nụ cười.
***
Đường đến trường rất dễ chịu.
Thời tiết hiện tại vẫn còn se lạnh và không ấm áp lắm nhưng từng làn gió thổi qua vẫn làm chúng tôi cảm thấy thoải mái, và nhìn những nụ hoa còn chưa nở đang bám mình trên từng bước tường trên đường, tôi có thể đoán được rằng mùa xuân đã tới rồi.
Dù vậy nhưng tôi vẫn chẳng cảm thấy vui vẻ gì cả.
Đưa tay cho anh Yeo Dan và Yeo Ryung nắm chỉ làm tôi vui hơn một chút mà thôi, vì một lúc sau, tôi toàn phải dáo dác nhìn quanh với ánh mắt cảnh giác như thể mình là điệp viên trong phim Mission Impossible. Yeo Ryung và anh Yeo Dan ngờ vực nhìn tôi.
Yeo Ryung nghiêng đầu hỏi.
“Sao vậy, Dan? Cậu cần tìm ai à?”
“Hả? À, thì…”
Tôi đang tìm người đó hay là thực ra không muốn gặp người đó nhỉ? Sau khi trả lời qua loa với cô ấy, tôi lại quay đầu ra. Vì vậy nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cả Yeo Ryung lẫn anh Yeo Dan cứng đờ lại.
Người mà tôi đang tìm chính là ‘học sinh mới vào trường đáng ngờ’.
Nói thật thì có lẽ năm hai này sẽ hành chúng tôi còn ghê gớm hơn cả năm ngoái chứ không có chuyện nhẹ nhàng hơn đâu.
Năm 2 đáng lẽ ra phải là thời kỳ chúng tôi tập trung ôn thi Đại học, nhưng tiểu thuyết mạng đâu có quan tâm đến mấy kỳ thi của chúng tôi đâu? Vì vậy nên tôi tự quyết tâm rằng mình phải nhìn ra yếu tố bất ổn từ trước mới được.
Cảnh sát nguỵ trang để lẻn vào trường? Đầu gấu thứ hạng 0 toàn quốc bỗng dưng trở thành giáo viên? Một thành viên trong nhóm nhạc Idol nổi tiếng đeo kính để giấu diếm thân phận? Chắc chắn phải có ít nhất một người trong số đó đang ẩn giấu trong những người này! Ngay khi nghĩ vậy, con đường đến trường bình thường trước mặt bỗng biến thành một bãi chiến trường trong mắt tôi!
Đến tận lúc Anh Yeo Dan đưa chúng tôi đến trước cổng trường rồi rời đi rồi mà tôi vẫn lảng vảng xung quanh đó một lúc lâu. Thấy tôi như vậy, Yeo Ryung càng tỏ ra ngờ vực.
Cô ấy hỏi.
“Dan à, chúng ta không đến hội trường sao? Cứ thế này sẽ muộn khai giảng mất.”
Nữ chính tiểu thuyết mạng có thói quen thất thường như Ban Yeo Ryung mà cũng có phản ứng mẫu mực đến mức tôi muốn mở miệng khen ngợi cô ấy, nhưng thay vì nói lời khen thì tôi chỉ giơ ngón tay trỏ lên miệng.
Nhìn đám học sinh vẫn đang bước qua cổng trường, tôi nói.
“Chờ tớ 3 phút, mà không, 5 phút nữa thôi.”
Cậu có biết tớ xếp hạng đám học sinh mới vào trường như thế nào không?
Người hét lên ‘Cố lên cố lên!’ ngay đằng trước cổng trường xếp thứ 2.
Người vừa bước vào vừa nói ‘Tứ đại thiên vương? Đó là gì vậy? Tớ không quan tâm đến mấy thứ đó’ với thái độ kiêu căng xếp thứ nhất.
Và cuối cùng là một đứa con gái vừa hô lên ‘Muộn mất rồi, muộn mất rồi!’ và nhảy qua bức tường rào, nhưng rồi vô tình đụng phải đứa con trai đang đứng ngay bên dưới đó và lỡ hôn phải cậu ta, con bé này xếp hạng 0 luôn.
Tôi đang định nói vậy thì ngay lúc này, có hai chiếc xe hơi dừng lại ngay trước cổng trường. Đám học sinh đang vừa bước qua cổng trường vừa hào hứng nói chuyện với nhau đồng loạt quay đầu ra nhìn và về hướng đó.
Cuối cùng, khi cửa xe van bật mở, tôi có thể thấy mấy mái tóc đủ sắc màu đằng sau cánh cửa đó.
Còn ai vào đây ngoài tứ đại thiên vương chứ. Phải đến lúc nhìn bọn họ đường hoàng bước đi giữa đám đông bị dạt ra như Moses tách biển Đỏ thì tôi mới cảm nhận được một điều. Bọn họ thật sự là nhân vật chính ở nơi này.
Tiếng hô hào vang lên trong đám học sinh.
“Tứ đại thiên vương kìa!”
“Có chuyện gì mà cả bốn người bọn họ đến trường cùng nhau thế này?”
“Anh Ji Ho, anh đẹp trai quá!”
“Dù ai nói gì thì em vẫn theo anh Eun Hyung!”
Bây giờ đến cả mấy câu lời dẫn đó cũng trở nên vô cùng quen thuộc đối với tôi. Hồi đầu nghe thấy chúng tôi còn có cảm giác như kiểu cả người bị tê liệt, nhưng bây giờ nếu không có chúng thì chắc tôi lại cảm thấy kỳ quái mất.
Cũng may là nơi tứ đại thiên vương xuống xe khá xa so với chỗ chúng tôi đứng, thế nên bọn họ không nhìn thấy chúng tôi đứng trong đám đông. Đúng là tôi có bảo bọn họ lên năm 2 vẫn tiếp tục chơi vào nhau thật, nhưng tôi vẫn không muốn bị để ý đến giống như trước.
Và tôi còn một lý do vô cùng quan trọng nữa, đó là sự xuất hiện của tứ đại thiên vương rất có ích cho việc tìm ra nhân vật đặc biệt trong đám học sinh mới vào trường.
Mắt tôi lại bắt đầu liếc qua đám đông một lượt. Có khi sẽ có ai đó trong mấy người này bị đám đông đẩy ngã và được tứ đại thiên vương đỡ được đấy nhỉ? Hay là trong số này có mối tình đầu của tứ đại thiên vương chẳng hạn?
Mấy đứa vừa vô cảm đọc cuốn từ điển tiếng Anh vừa nói ‘Tứ đại thiên vương? Tôi không quan tâm đến mấy thứ đó’ cũng cần được để tâm đến lắm.
Nhưng rồi có ai đó từ đằng sau vỗ vào vai tôi.
“Này, Ham Dan Yi. Lâu chưa gặp.”
Dù đã biết người đó là ai rồi nhưng tôi cũng chẳng trả lời cậu ta. Cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm và tiếp tục nói tiếp.
“Này, tuần cuối cùng của kỳ nghỉ cậu có đến học viện không thế? Sao tôi nhớ là không gặp được cậu nhỉ? Hỏi mọi người ai cũng bảo là cậu có đến. Này, chẳng lẽ cậu tránh tôi đi đấy à?”
“A, chờ tí.”
Tôi phẩy phẩy tay ra đằng sau và lại tập trung quan sát cổng trường. Bây giờ đang là lúc quan trọng đấy, im lặng dùm đi.
Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên.
“Dan ơi! Cả kỳ nghỉ tớ có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm, nhưng kỳ lạ là tớ không liên lạc với cậu được.”
Lần này là một giọng nam sáng rõ và lanh lảnh mà tôi biết là của ai, rồi cậu ấy lại nói tiếp.
“Mà không, không phải là không liên lạc được với cậu, nói thế nào nhỉ, cảm giác như kiểu rõ ràng là gọi được nhưng lại không nghĩ đến chuyện đó ấy. Bây giờ nghĩ lại tớ cũng không hiểu tại sao tớ lại nghĩ vậy nữa. Tóm lại là tớ có chuyện muốn nói với cậu…”
“Chờ đã, tớ đang phải xem vài thứ.”
Tôi vẫn không quay đầu lại mà chỉ quả quyết nói vậy. Thế là đằng sau tôi lại vang lên một giọng nói ngờ vực.
“Xem cái gì? Xem bọn họ vào trường á? Mấy người họ là bạn của cậu mà, cậu định…”
“Suỵt.”
Ngay lúc này, cuối cùng cũng đã có một sự cố xảy ra.
Mấy người tứ đại thiên vương đang thong thả bước đi và trò chuyện với nhau như diễn viên trong phim trường mà không để tâm đến hàng ngàn ánh mắt đổ về họ như sóng tràn thì ngay lúc này, có một thứ gì đó màu trắng bay tới và rơi xuống ngay trước mặt họ. Là một chiếc khăn tay.
Tứ đại thiên vương dừng chân lại và tiếng ồn xung quanh cũng dần hạ xuống, và rồi bỗng có tiếng người kêu lên từ trong đám đông.
“Á! Khăn tay bố mẹ mình tặng mình nhân dịp nhập học kìa!”
Một cô gái hình như là học sinh mới mếu máo bước về phía trước. Nhìn thấy vậy, mắt tôi trợn trừng đến mức sắp nổ tung đến nơi.
Kìa! Cuối cùng cũng có biến rồi!
Nếu vậy thì chẳng lẽ cô bé đó là con ngựa đen của năm nay chăng?
Rất có khả năng. Cái khăn tay đã bay ra và rơi xuống ngay trước mặt tứ đại thiên vương như thế kia thì bọn họ khó mà mặc kệ nó và đi tiếp lắm, chắc chắn sẽ có người nhặt nó lên và thản nhiên nói chuyện với chủ nhân của cái khăn. Như kiểu ‘Chiếc khăn này là của em sao?’, ‘Vâng, cảm ơn anh ạ’ chẳng hạn.
Và rồi sau đó người được trả khăn sẽ hỏi ‘Thật sự rất cảm ơn anh, em có thể mời anh một bữa được không?’, sau khi ăn một hai bữa thì sẽ dần thân thiết đến mức bữa nào cũng ăn với nhau thôi…
Mối quan hệ nam nữ toàn là như vậy đấy. Tôi đây cũng tưởng mối quan hệ giữa tôi và anh Yeo Dan sẽ mãi mãi chỉ là hàng xóm đơn thuần thôi, ai ngờ lại có thể hẹn hò với nhau như bây giờ chứ? Nhìn mặt nhau mấy năm trời thì không có tình cảm cũng phải có thôi! Tôi vừa nghĩ vậy vừa cứng mặt lại, và ngay lúc này.
Một lúc sau, một người trong số tứ đại thiên vương cuối cùng cũng di chuyển. Và người ấy chính là kiểu người gentleman dịu dàng nhất trong tứ đại thiên vương với mái tóc đỏ và nụ cười ôn hoà trên môi, Eun Hyung. Cậu ấy đang khó xử vươn tay ra định nhặt chiếc khăn tay lên thì ngay lúc này, lại có chuyện khác xảy ra.
Tự nhiên có thứ gì đó bay ra và rơi ngay trên chiếc khăn tay kia. Đó là một chiếc vòng cổ làm bằng vàng.
Trong đám người đông đúc lại có tiếng kêu vang lên.
“Á! Vòng vàng mẹ mình tặng mình nhân dịp nhập học kìa!”
Và lần này lại có một chiếc đồng hồ rơi xuống dưới chân bọn họ.
“Thôi chết! Chiếc đồng hồ anh họ mình tặng mình nhân dịp nhập học kìa!”
Tôi bỗng nghĩ. Quà tặng nhân dịp nhập học mà mấy người đối xử với nó như vậy à?
Với sự kiện ban nãy là khởi điểm, cả một đống đồ nào là vòng cổ, nào là đồng hồ, nào là khăn tay và thậm chí còn có cả cặp sách rơi xuống chân tứ đại thiên vương như mưa rơi, khiến họ từ bỏ việc nhặt lên hộ và chỉ lặng lẽ rời khỏi đó.
Thậm chí còn có cả một chiếc cặp sách đập thẳng vào gáy Eun Ji Ho.
“Á! Cái cặp anh em họ tám đời của nhà thông gia của mẹ mình tặng mình kìa!”
Tôi và Ban Yeo Ryung ẩn mình trong đám đông và lặng lẽ nhìn tứ đại thiên vương rời đi với vẻ mặt rối rắm.
Và ai đó đằng sau chúng tôi mới nói. Là người ban nãy vừa cố gợi chuyện với tôi, Yoon Jung In.
“May mà bọn họ không phải bát đại thiên vương đấy.”
“……”
“Giả dụ tôi, cặp sinh đôi và Shin Seo Hyun cũng bị gộp vào thành bát đại thiên vương xem, chẳng lẽ kỳ khai giảng nào bọn tôi cũng sẽ có bộ dạng đó hả…”
Tôi chỉ biết gật đầu với cậu ta.