“Á.”
Thấy quả bóng bay ra ngoài vạch và lăn mấy vòng, tôi mới kêu lên một tiếng. Sau một hồi hớt hải chạy theo bóng, thật may là mấy đứa đang trú trong bóng râm đằng đó mới đá lại cho tôi.
“Này!”
“Cảm ơn nha!”
Dù đã trả lời khí thế đến vậy rồi nhưng quả bóng lại sượt qua người tôi và lăn đi mất. Á! Tôi nắm tóc mình rồi lại vội vàng chạy theo nó. Cuối cùng, thầy thể dục không nhìn được nữa mới gọi riêng tôi ra.
Thầy đá bóng trước mặt tôi, vừa làm mẫu vừa giải thích.
“Đã hiểu chưa? Đừng dùng sức quá, phải để ý xem mình đá bóng bằng phần nào của chân nữa.”
“Vâng.”
“Em làm thử một lần nữa xem.”
Tôi nhìn chằm chằm vào quả bóng đã được thầy thể dục đặt xuống một cách cực kỳ hết lòng dưới đất và bắt đầu đá chân. Kết quả là nó hoàn toàn bay ra ngoài.
Thầy thể dục vừa gãi đầu vừa vỗ vai tôi, nghe thầy nói ‘Em mà được chơi bóng chày bằng chân thì hay quá’ mà mặt tôi lại càng nhăn nhó.
Thấy tôi chùng vai xuống và quay về vạch đầu tiên, hai đứa sinh đôi đang ngồi trong bóng râm mới gọi.
“Thầy nói gì thế?”
“Mắng ghê lắm à?”
Nhìn Kim Hye Woo có vẻ rất buồn cười còn Kim Hye Hil thì lại dè chừng hỏi tôi như vậy, tôi chỉ lắc đầu.
Tôi vừa ôm bóng vừa ngồi xuống cạnh bọn họ rồi trả lời.
“Thầy bảo dùng nhiều sức thế này rất hợp chơi bóng chày bằng chân.”
“Theo tôi thấy thì cậu bị thầy cà khịa rồi.”
“Anh.”
Kim Hye Hil đánh nhẹ vào tay Kim Hye Woo một cái cho cậu ta bớt trêu tôi. Tôi nheo mắt nhìn Kim Hye Woo rồi cũng đứng bật dậy.
Kim Hye Hil ngạc nhiên nhìn tôi.
“Đi đâu thế? Tại anh tớ trêu cậu à?”
“Không, tớ đi tập thêm. Bây giờ trong lớp mình trừ tớ ra thì chắc ai cũng làm được hết rồi.”
Tôi chỉ vào đám người đang ngồi túm tụm trong bóng râm, sau đó vừa nghĩ tới hoàn cảnh của mình vừa thở dài.
“Lỡ vì tớ mà lớp mình không được đá với lớp 7 thì sao đây? Trước khi được làm việc riêng thì phải kiểm tra đã chứ.”
“À ừ.”
“Tớ đi đây.”
Thấy cặp sinh đôi họ Kim không phủ nhận được, tôi chỉ buồn bã nhìn họ rồi ngay lập tức ra ngoài sân.
Yoon Jung In hay lấy khiếu thể thao của Kim Hye Woo ra đùa, nhưng nói thật thì cậu ta chỉ có vấn đề về thể lực thôi, còn về mặt kỹ thuật thì cậu ta vẫn làm được ngon ơ.
Cặp sinh đôi là cao thủ dẫn bóng rồi, Yoon Jung In, Lee Luda hay Lee Min Ah thì không cần phải nói, và không ngờ người ở lại muộn nhất lại là Shin Seo Hyun. Cậu ấy nói vì môn này còn bao gồm cả chạy, mà cậu ấy không giỏi loại vận động này nhất.
Tôi chỉ chạy qua chạy lại một lúc mà đã thấy cậu ấy biến mất rồi. Đi nghỉ rồi sao? Tôi ngó qua ngó lại vài vòng, và chẳng lâu sau đã nhìn thấy cậu ấy. Cùng với một vài gương mặt quen thuộc khác.
Shin Seo Hyun chọc vào lưng Yoon Jung In rồi nói.
“Đừng có đối xử tốt với cậu ta quá. Cậu ta mà bị chiều quen rồi thì người chịu khổ chỉ có bọn tôi thôi.”
“Đúng rồi đấy. Hừ, nói thật ra thì bây giờ cũng đã có chút không đỡ nổi rồi…”
Người nói vậy với vẻ ghét bỏ là Lee Min Ah. Và người đang đứng trước mặt bọn họ và che miệng cười là Eun Hyung.
Cậu ấy nhìn Yoon Jung In với ánh mắt tràn ngập ý cười rồi nói.
“Yoon Jung In, ngày thường cậu sống kiểu gì mà mọi người ai cũng đối xử với cậu thế này vậy?”
“Eun Hyung, cậu không tin tôi sao? Chúng ta thân thiết như vậy mà còn không tin tưởng nhau được sao?”
Thấy Yoon Jung In gào lên thảm thiết như thế, Shin Seo Hyun mới mắng cậu ta.
“Cái thằng này. Với cái tính của cậu thì cậu không được cảm thấy thất vọng khi Kwon Eun Hyung không tin cậu, mà phải thấy có lỗi khi cậu ấy tin được cậu mới đúng…”
Ơ kìa, tại sao? Nhìn phản ứng trơ tráo của Yoon Jung In, tôi chỉ biết cười khúc khích, nhưng rồi trong đầu tôi lại hiện ra một hình ảnh vừa xuất hiện ban nãy.
Hwang Shi Woo nheo mắt lại khi nhìn Kwon Eun Hyung và Yoon Jung In. Ánh mắt của anh ta tràn đầy sự độc ác và cay cú, như thể anh ta đang đối diện với một thứ gì đó không thể chiếm lấy được theo ý mình vậy.
Khi tôi còn đang ngơ ngẩn đứng đó, thứ làm tôi bừng tỉnh là tiếng gọi của thầy thể dục. Thầy duỗi tay ra và bước vào trong sân, sau đó tuýt còi rồi nói.
“Cả lớp tập hợp! Ai vượt qua đợt kiểm tra lần này có thể nghỉ trước 20 phút.”
Yoon Jung In và Eun Hyung ngay lập tức tỏ ra mừng rỡ. Yes, bọn họ đập tay mình rồi nhanh chóng quay về lớp.
Thấy hai người họ định kiểm tra đầu tiên, thầy thể dục bỗng ngăn lại.
“Các em thì qua rồi nên đi xuống dưới đi. Phí thời gian lắm.”
Nghe vậy, Kwon Eun Hyung và Yoon Jung In ngượng ngùng lùi xuống dưới và để những người khác bước lên.
Vì lúc nào cũng muốn làm trước người khác nên người được kiểm tra tiếp theo đó là Ban Yeo Ryung và Lee Luda. Thấy bọn họ dẫn bóng một cách điệu nghệ và không ngừng tiến lên phía trước, vẻ mặt của thầy thể dục lại trở nên kỳ quái.
Thầy quay ra nhìn chúng tôi rồi nhẹ giọng hỏi.
“Mấy đứa này chắc cũng là tuyển thủ bóng đá từ cấp hai phải không?”
“Không đâu ạ.”
“Chà, thế thì lạ thật…”
Khi thầy thể dục còn đang tiếp tục lo nghĩ thì Ban Yeo Ryung và Lee Luda đã chạy qua vạch kết rồi. Sau đó thì tứ đại thiên vương, Lee Min Ah và cặp sinh đôi cũng vượt qua suôn sẻ nên tiếng cổ vũ lại càng vang dội hơn.
Không thể để sự kỳ vọng của mọi người tăng lên như thế này được. Tôi co rúm lại vì cảm giác căng thẳng. Thứ tự của tôi là số mười. Làm ơn, làm ơn, làm ơn! Tôi thầm cầu nguyện trong lòng và bắt đầu đá bóng.
Tôi còn đang nghĩ mình có thể vượt qua cột cuối cùng mà không phạm lỗi, nhưng vừa vòng qua cột thì chân tôi bị đá trượt một cái, khiến quả bóng lăn đi và biến mất khỏi sân vận động.
“Á!”
Tôi kêu lên một tiếng, vừa chạy theo quả bóng vừa nghe thấy tiếng cười vang lên sau lưng mình. Ê này, mấy người quá đáng! Nhân vật phụ cũng phải có nhân quyền chứ.
Tôi cứ nghĩ vớ vẩn như vậy và chạy đến tận cuối sân để nhặt bóng, khi quay về vạch kết thì tinh thần của tôi đã tả tơi hết rồi.
Kim Hye Hil vỗ vai tôi.
“Cậu vất vả rồi. Khó lắm mà.”
“Tớ biết các cậu không thấy khó đâu.”
Khi Kim Hye Hil chỉ biết cười ngượng ngùng vì lời nói đau khổ của tôi thì ngay lúc này, có ai đó vỗ vai chúng tôi. Là Kim Hye Woo.
“Nhìn kìa.”
“Nhìn cái gì?”
Kim Hye Hil lơ đãng trả lời như vậy, nhưng khi quay đầu ra nhìn thì ngay lập tức im bặt. Và tôi cũng im lặng theo.
Hwang Shi Woo đang cầm bóng chạy ra đằng trước. Hội của anh ta ầm ĩ hò reo.
“Tiền bối ơi, cố lên!”
“Này, tiền bối giỏi sẵn rồi nên không cần mày cổ vũ đâu.”
Dù chỉ cần nghe là biết người kia đang nịnh bợ nhưng Hwang Shi Woo vẫn cười rất sung sướng, anh ta xoay xoay tay mấy vòng rồi bước vào vạch xuất phát. Khi tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn mình, anh ta bắt đầu xuất phát.
Ban đầu anh ta chạy khá suôn sẻ. Nhưng chưa vượt qua được ba cột mà đã có vấn đề phát sinh. Nhìn quả bóng bị mình đá ra xa, Hwang Shi Woo thầm chửi thề.
“A, đm…!”
Anh ta lỡ miệng nói vậy rồi mới lén liếc nhìn thầy thể dục đang đứng cách đó không xa, sau đó bắt đầu chạy ra nhặt bóng. Sau khi nhặt về rồi anh ta lại tiếp tục dẫn bóng tiếp, nhưng kết quả cũng không tốt chút nào. Quả bóng cứ liên tục bay ra ngoài làm anh ta phải chạy ra nhặt, và mặt anh ta càng ngày càng nhăn nhúm lại.
Phải đến một lúc sau anh ta mới đến được vạch kết. Lúc này, biểu cảm trên mặt Hwang Shi Woo vô cùng hỗn loạn.
Nhìn vậy, Kim Hye Woo thầm nói.
“Thế này không hay rồi.”
“Gì cơ?”
“Người tiếp theo mà làm tốt thì phiền rồi đây.”
“À.”
Nhận ra ý của cậu ấy là gì, tôi mới kêu lên một tiếng. Ơ, nhưng mà đấy là tại anh ta không luyện tập đấy chứ, sao lại có thể cảm thấy tự ái vì không làm được nhỉ? Tôi khẽ lẩm bẩm.
“Chỉ vì chuyện đó thôi á?”
“Chúng ta mới học năm hai thôi. Tầm tuổi này vẫn còn trẻ trâu lắm.”
Nghe Kim Hye Woo trả lời như vậy, vẻ mặt của tôi dần trở nên kỳ quái. Này, cậu nói như kiểu cậu không học năm hai ấy.
Lúc này, người tiếp theo từ từ đứng dậy và bước vào vạch xuất phát. Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta.
“Ơ?”
Là Ban Hwi Hyul.
Kim Hye Woo đứng cạnh tôi lại càng nhíu mày sâu hơn và lẩm bẩm.
“Thế này thì thật sự không hay rồi.”
Khi cậu ấy nói vậy với cảm giác khẩn trương kỳ quái thì Ban Hwi Hyul đã bắt đầu.
Khác với lượt của Hwang Shi Woo, lúc này chẳng có ai cổ vũ hay hoan hô cậu ấy cả. Có chăng chỉ có hàng chục ánh mắt đang nhìn cậu ấy với ánh mắt lạnh lùng và vô cảm như đang muốn băm vằm cậu ấy, như thể cậu ấy là một con cá yếu ớt bơi trong bể vậy.
Và lúc này, Ban Hwi Hyul làm quá tốt.
Tôi khẽ thở dài.
“A…”
“Thôi xong rồi.”
Kim Hye Woo vừa lẩm bẩm vừa bóp trán.
Khi hội Hwang Shi Woo đang nhìn Ban Hwi Hyul nhìn muốn xiên chết cậu ấy thì cậu ấy vẫn chẳng chậm lại một nhịp nào mà chỉ tiếp tục dẫn bóng nhanh như Yoon Jung In, có khi còn nhanh hơn, và cuối cùng cũng chạy qua vạch kết.
Dù cậu ấy làm giỏi hơn bất cứ ai trong lớp nhưng không có ai khen ngợi cả. Tất cả những gì còn lại lúc này chỉ có bầu không khí căng thẳng đến nhức óc của đám Hwang Shi Woo mà thôi.
Lúc này, thầy giáo thể dục vừa ghi lại thời gian vừa hỏi.
“Em, tên em là gì?”
“Ban Hwi Hyul ạ.”
“Ban Hwi Hyul? Hồi năm nhất em có học trường này không?”
Ban Hwi Hyul vẫn trầm tĩnh trả lời.
“Có ạ.”
“Lạ thật, sao thầy lại không biết đến học sinh như em nhỉ? Em chưa bao giờ tham gia đại hội thể thao đúng không?”
“Vâng.”
“Chà, sao lại lãng phí tài năng như vậy, tiếc quá!”
Và rồi thầy giáo thể dục đã quên mất kỳ kiểm tra này và chỉ nắm tay Ban Hwi Hyul rồi liên tục hỏi ‘Em có hoạt động trong CLB nào không? Chà, cơ bắp tay của em cũng không đùa được đâu, bình thường chơi môn thể thao gì thế?’.
Phải đến một lúc sau đó thầy mới tiếp tục với bài kiểm tra. Lúc này thì không chỉ có đám của Hwang Shi Woo mà cả lớp tôi lẫn lớp 7 đều đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Mấy người xung quanh đó loạn cả lên.
“Lớp mình có người như vậy à?”
“Không biết sao? Cậu ta ngồi hàng xuối ấy. Giờ nghỉ nào cũng nằm ngủ tại chỗ. Mà cũng không đeo tai nghe gì luôn.”
“A, đúng rồi. Tôi chưa thấy cậu ta giơ tay phát biểu bao giờ, thế mà giỏi thể thao phết nhỉ? Cậu ta thế nào thế?”
“Tôi cũng chịu.”
“Hình như cũng cao đó, mà toàn cúi người xuống nên tôi không biết luôn. Cũng chẳng nhìn rõ mặt nữa.”
“Nhìn rồi cũng có ích lợi gì đâu?”
“Ừ, nói cũng đúng.”
Chẳng biết Ban Hwi Hyul có nghe thấy người khác nói chuyện về mình không mà sau khi thầy thể dục nói chuyện phiếm xong thì cậu ấy lại quay về ngồi ở góc cuối và ôm chân lại.
Tôi đang nhìn vậy thì lại nghe thấy giọng nói sắc lẹm của Hwang Shi Woo.
“Này, thằng đó đang nhìn tao đấy à?”
Tôi nhíu mày.
Anh nói cái quái gì thế? Ban Hwi Hyul không quan tâm đến anh đâu nhé. Vì quá không quan tâm nên cậu ấy mới lỡ đá giỏi như vậy đó. Khi tôi còn đang thở dài thì đám người xung quanh đó mới giật nảy mình và hỏi lại.
“Dạ?!”
“Dạ, tiền bối?! Không phải đâu ạ, không phải đâu.”
“Không phải cái gì, nó vừa nhìn tao còn gì? Không chỉ nhìn mà còn liếc từ trên xuống dưới luôn.”
“…….”
Cả bọn im lặng.
Chúng nó quay ra nhìn nhau một lúc để trao đổi ý kiến, sau đó đồng loạt tán thành. Vâng, đúng rồi! Hình như đúng là vậy ạ. Nhìn chúng nó, tôi và cặp sinh đôi họ Kim chỉ biết bóp trán.
Tôi là người nói đầu tiên.
“Có chuyện rồi. Làm sao đây?”
“Chắc không đâu, bọn họ cũng có đầu óc mà, chắc sẽ không làm chuyện ngu si quá đâu nhỉ?”
“Trước hết phải nói cho Yoon Jung In cái đã, mà lúc chưa có bằng chứng cụ thể thì cậu ấy cũng không làm gì hơn được đâu. Mấy chuyện này thì đương sự phải tự báo cáo với giáo viên, mà trông cậu ta cũng không có khí phách đến mức đó.”
Tôi muốn phản bác câu cuối cùng của Kim Hye Woo nhưng rồi chỉ biết thở dài.
Tên đầu gấu hạng nhất toàn quốc mà không có khí phách thì trên thế giới này còn ai có khí phách được nữa, nhưng trước đây tôi đã từng tận mắt chứng kiến Ban Hwi Hyul bị mấy tên du côn ất ơ trong khu đánh rồi.
Nếu không phải lúc cuối bị bọn người đó lấy mất chiếc ví được em tặng thì rõ ràng là cậu ấy hoàn toàn không có ý định phản kháng. Vậy thì lúc bị đám Hwang Shi Woo bắt nạt, dù có sức chống lại đi nữa thì liệu cậu ấy có ý định đó không đây?
Khi vừa thở dài vừa ngẩng đầu lên thì tôi lại thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Kwon Eun Hyung và Ban Yeo Ryung đang nhìn về phía Ban Hwi Hyul và thì thầm vào tai nhau.
Có cả đống nam thanh nữ tú đang nhìn hai người họ với ánh mắt ghen ăn tức ở nhưng bọn họ hoàn toàn không để tâm, có vẻ chuyện này khá quan trọng đây.
Chuyện quan trọng liên quan đến Ban Hwi Hyul ư? Đừng nói là hai người họ biết gì đó về Ban Hwi Hyul rồi đấy nhé? Thời gian làm việc riêng bắt đầu ngay sau đó, vì tất cả nam sinh đều đi ra ngoài để chơi bóng nên tôi không thể hỏi họ cho ra nhẽ được.
Cặp sinh đôi đi vào bóng râm ngồi, còn tôi vì không vượt qua bài kiểm tra nên chỉ có thể luyện tập tiếp. Thỉnh thoảng tôi có hướng mắt nhìn sang trận bóng giữa đám nam sinh.
Những lúc như vậy, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên đương nhiên là mái tóc vàng chói chang của Lee Luda. Từ lúc để lộ bản chất của mình thì Lee Luda lúc nào cũng cảm thấy phiền phức với các hoạt động của lớp, ấy thế mà cậu ấy vẫn rất thích bóng đá. Thậm chí đến cả hội Hwang Shi Woo cũng đang cổ vũ nhiệt liệt cho cậu ấy.
Đúng là Lee Luda khi chơi bóng luôn làm người khác có cảm giác muốn cổ vũ cho cậu ấy. Sau khi nhìn cậu ấy như đang toả sáng một cõi thì tôi lại quay đầu nhìn những người đang ngồi trong bóng râm.
Thấy Ban Hwi Hyul vẫn đang ngồi co người và ôm chân mình lại như một quả trứng giống y hệt ban nãy, vẻ mặt của tôi dần trở nên rối rắm.
Lee Luda là ánh sáng còn Ban Hwi Hyul thì lại là một cái bóng.
Tôi khẽ thở dài rồi lầm bẩm.
“Ban Hwi Hyul, cậu cũng thật là…”
Một người có vẻ ngoài đáng ghen tị, khả năng đánh đấm và sức ảnh hưởng rõ rệt như vậy, rốt cuộc đang nghĩ gì và vì lý do gì mà lại che giấu và ẩn mình như một học sinh bình thường, có khi còn chẳng bằng học sinh bình thường nữa. Tôi thật sự rất muốn biết lý do khiến cậu phải hành động như vậy.
Nhờ tinh thần hăng hái của Lee Luda nên bên thắng là lớp chúng tôi. Trong bầu không khí vui vẻ ấy, ai ai cũng hào hứng vỗ vai nhau hoặc bật cười, còn tôi chỉ cởi giày ra và bước lên cầu thang, nhưng rồi tôi bỗng nghe thấy giọng của Kwon Eun Hyung vang lên.
“Này, chờ đã!”
Tôi quay ra nhìn. Nhưng người cậu ấy gọi không phải là tôi.
“Cậu tên là Hwi Hyul phải không? Chúng ta nói chuyện chút được chứ?”
Eun Hyung vừa nắm lấy cánh tay Ban Hwi Hyul vừa nói với vẻ mặt hơi gấp gáp.
Ban Hwi Hyul vẫn phản ứng chậm chạp như một con gấu lớn như mọi khi và chỉ ngờ nghệch nhìn Eun Hyung.
Nhưng rồi ngay khi nghe Eun Hyung nói tiếp thì vẻ mặt của Ban Hwi Hyul bỗng thay đổi.
“Chắc cậu không nhớ đâu, nhưng tuần trước ở bệnh viện chúng ta có… A.”
Ban Hwi Hyul ngay lập tức đẩy bàn tay của Kwon Eun Hyung ra và nhanh chóng bước lên cầu thang. Vì bước ba bậc cùng một lúc nên cậu ấy ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Nhìn dáng vẻ ấy, tôi chỉ biết há hốc mồm.
“Chưa bao giờ thấy cậu ấy di chuyển nhanh như vậy…”
Tôi cứ đơ mặt đứng đó và lẩm bẩm như vậy, nhưng rồi nhanh chóng quay người lại và túm lấy Eun Hyung.
“Eun Hyung này! Chúng mình nói chuyện chút đi.”
“Hả?”
Eun Hyung quay đầu lại và ngờ vực nhìn tôi.
Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Ban nãy cậu nói đến chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ cậu biết chuyện gì liên quan đến Ban Hwi Hyul à? Ngay khi tôi bổ sung như vậy thì Eun Hyung lại tỏ vẻ bối rối.