Chương 36. Học kỳ mới cùng với tên đầu gấu hạng nhất toàn quốc! (Giữa)
Vào ngày thi thử toàn quốc của tháng 3, tôi mới hỏi anh Yeo Dan khi gặp anh ấy trước cửa nhà như mọi khi.
“Anh, hôm nay thi xong anh rảnh chứ?”
Dù đang hỏi như vậy nhưng trên mặt tôi vẫn hiện lên vẻ ngại ngùng.
Đáng lẽ ra tôi phải hỏi điều này vào ngày hôm qua mới đúng, trong cả kỳ nghỉ tôi đã quên mất ngày thi thử quan trọng đến mức nào rồi.
Ngày thi là ngày duy nhất mà tôi và một người học khác trường như anh Yeo Dan có thể về nhà với nhau vào cùng một thời điểm. Có nghĩa là đây là ngày phù hợp nhất để chúng tôi hẹn hò với nhau sau giờ học. Một thời gian tới không cần phải thi nữa nên chúng tôi cũng không có trở ngại tâm lý gì cả.
Nhưng anh Yeo Dan lại nhăn mặt lại như đang suy nghĩ một lúc rồi mới nói.
“Cũng không có gì chắc chắn lắm, nhưng nghe nói năm ba phải học tối rồi.”
“A, vậy sao?”
Rõ ràng là mình vẫn chưa quen với việc anh Dan đã lên năm ba. Tôi thầm nhủ như vậy và khẽ thở dài.
Yêu đương với học sinh năm ba là một việc khá là khó khăn. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên tôi yêu ai đó, thế nên tôi không đoán được xem chúng tôi phải ở bên nhau bao lâu để không cảm thấy chán nhau và cũng không cảm thấy quá thương nhớ nhau.
Thế rồi ngay khi nhìn vào mắt anh Yeo Dan, tôi nhanh chóng gật đầu. Dù sao thì anh ấy cũng đã nói mình không đi được vì phải học tối rồi, tôi cũng không muốn làm một học sinh năm ba như anh ấy có thêm gánh nặng nữa.
“Em biết rồi. Vậy em thi xong để xem như nào rồi sẽ nhắn tin cho anh.”
Tôi ngập ngừng một chút rồi lại bổ sung thêm.
“Em sẽ đi cùng các bạn các nên anh không cần để tâm đâu.”
Dù nói vậy nhưng tôi vẫn muốn biết anh Yeo Dan nghĩ gì nên mới lén quan sát vẻ mặt của anh, nhưng trên mặt anh không có thay đổi gì đặc biệt cả.
Anh chỉ trầm tĩnh cụp mắt xuống và nói.
“Được rồi.”
Tôi lưỡng lự thêm một chút nữa rồi nói tiếp.
“Vâng, em thật sự ổn đó, anh đừng lo.”
Khi anh Yeo Dan gật đầu thêm một lần nữa thì Yeo Ryung chẳng hiểu lề mề vì chuyện gì mà bây giờ mới chạy ra ngoài, và cuộc nói chuyện giữa chúng tôi kết thúc ở đây.
Tất nhiên là chúng tôi vẫn có thể nói thêm về chủ đề này nếu muốn, nhưng tôi cảm thấy hơi có lỗi với Yeo Ryung nếu nói đến chuyện hẹn hò với anh Yeo Dan ngay trước mặt cô ấy, và anh Yeo Dan cũng nghĩ vậy.
Nhưng tôi vẫn thấy bận lòng thế nào ấy.
Dù vẫn đang nói chuyện với Yeo Ryung như bình thường nhưng thi thoảng tôi vẫn liếc mắt nhìn anh Yeo Dan. Anh Yeo Dan đi cùng chúng tôi chẳng hay nói gì, chỉ thỉnh thoảng gật đầu một cái để tỏ ý mình vẫn đang lắng nghe như mọi ngày.
Tôi lại quay đầu ra, vừa ấn tay vào lồng ngực của mình vừa khẽ lẩm bẩm.
“Làm sao thế này?”
***
Vì chúng tôi thi vào buổi sáng nên điều đúng đắn nhất phải làm lúc này là phải ghi nhớ thêm càng nhiều từ vựng tiếng Anh càng tốt, nhưng tôi lại không có tâm trạng đó. Có lẽ nhờ điểm số thê thảm của bài thi thử cuối cùng ở học viện nên tâm lý của tôi đã miễn dịch với chuyện này rồi.
Nói cách khác là cứ buông xuôi chút đã. Nghĩ đến đây, tôi lấy đầu bút gõ vào đầu mình một cái.
“Không, không, nói cái gì vậy? Làm sao mà buông xuôi được?”
Hơn nữa chính thầy chủ nhiệm còn nhắc nhở chúng tôi là nhà trường sẽ sắp xếp các lớp kém và giỏi của hai môn Toán Anh dựa theo kết quả của bài thi này, nên chúng tôi phải cố gắng hơn bình thường nữa.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa cố gắng soi kỹ quyển sổ từ vựng của mình hơn, nhưng quả nhiên là tôi chẳng thể tập trung nổi. Rốt cuộc, chưa đến vài phút sau, tôi đã đóng sổ lại và quay đầu nhìn lớp học của mình.
Nửa số học sinh trong lớp đang ngồi học, nửa còn lại thì vẫn đang chơi. Tôi nhìn Yoon Jung In và Kim Hye Hil đang chuyên tâm học hành thì mới gật đầu một cái, rồi khi nhìn Lee Luda và Ban Hwi Hyul đang duỗi tay ngủ gục dưới bàn thì lại khẽ bật cười.
Đúng như tôi thấy, tính cách thật của Lee Luda và Ban Hwi Hyul có vẻ khá giống nhau. Nếu khác thì chắc chỉ khác ở điểm Lee Luda là người theo chủ nghĩa nếu có thể mượn tay người khác để giải quyết chuyện của mình thì sẽ tận dụng bằng mọi giá, còn Ban Hwi Hyul sẽ không bao giờ mượn tay người khác như thể bản thân cậu ấy bị bệnh ưa sạch sẽ vậy.
Khi quay đầu lần cuối cùng, tôi lại thấy một Kim Hye Woo đang vừa bĩu môi vừa cắm mặt vào chiếc máy game của mình và Lee Min Ah đang ngồi mách nước bên cạnh đó.
Tôi đứng dậy và tiến đến gần bọn họ. Khi vươn tay ra chọc vào củi chỏ của Min Ah, cô ấy quay ra nhìn tôi.
“Ừ? Sao vậy?”
“Min Ah này, cậu tư vấn cho tớ một chút được không?”
“Đương nhiên rồi. Sao thế, có chuyện gì?”
Nghe Min Ah hưng phấn trả lời như vậy, tôi kéo tay cô ấy đến khu bàn dưới vắng người ngồi nhất.
Vì chỗ này gần tủ để đồ dọn dẹp nên có mùi ẩm thấp hơi ghê một chút, nhưng trừ Ban Hwi Hyul đang nằm úp mặt trên bàn ra thì nơi này chẳng có ai khác cả.
Tôi còn đang ngập ngừng chọn lời để nói thì Min Ah đã nói trước.
“Chuyện yêu đương à?”
“Ặc, sao cậu biết?”
“Thì cậu mặc kệ Kim Hye Woo ra và chỉ kéo tớ đi mà, rõ thế còn gì.”
Min Ah cười khúc khích rồi hơi hất cằm chỉ vào Yoon Jung In.
“Nhưng mà tớ không biết tớ có giúp được gì đâu nha. Cậu nhìn tớ đang hẹn hò với người như thế nào kia kìa, dạo này tớ còn đang lẫn lộn không biết cậu ta có phù hợp với tiêu chuẩn của tớ không đây.”
“À ừ…”
“Nhưng nếu được thì cậu cứ hỏi đi. Có chuyện gì vậy?”
Tôi khẽ hít vào một hơi rồi bắt đầu kể cho cô ấy cuộc đối thoại giữa tôi và anh Yeo Dan vào sáng nay.
Tôi nói tất cả ra và không bỏ qua một chi tiết nào hết. Có phải toàn bộ trí nhớ và sức tập trung của tôi đều đã đổ vào để ghi nhớ chuyện này nên trong đầu tôi không còn chút kiến thức nào khác không vậy?
Khi nói xong rồi, tôi mới nghĩ vậy và khẽ bật cười vì tự thấy mình dở hơi, còn Lee Min Ah ngồi cạnh tôi lại nhíu mày lại và ngẫm nghĩ một hồi lâu.
“Hừm.”
“Tớ thấy cứ bận lòng thế nào ấy. Nhưng mà cũng không biết bận lòng ở chỗ nào. Chuyện anh ấy không đi chơi được cũng đâu còn cách nào khác đâu, anh ấy phải học tối mà. Bây giờ anh ấy còn lên năm ba rồi nữa.”
Thế là Min Ah đang sờ cằm mới đặt tay xuống, cô ấy giơ ngón trỏ lên rồi hỏi.
“Không phải đoạn sau đó mới là vấn đề à?”
“Sau đó?”
“Cậu bảo cậu có người khác để chơi cùng rồi nên ông anh đó không phải lo, thế mà anh ấy lại không nói gì khác mà chỉ bảo ‘Được rồi’ ấy.”
“Thế thì sao?”
“Này, bạn gái của mình tự nhiên lại bảo là dù không có mình cũng có đầy người đi chơi cùng thì sao có thể trả lời là ‘Được rồi’ được chứ? Không phải ít nhất cũng nên hỏi những người đi chơi cùng đó là ai sao?”
Vậy sao? Tôi đảo mắt một vòng rồi lưỡng lự trả lời.
“Không đâu, thật ra tớ cũng không thích anh Yeo Dan để tâm nên mới nói vậy mà, mà tớ cũng chưa biết sẽ đi chơi cùng ai nên anh ấy mà hỏi vậy thì sẽ phiền lắm. Với cả… không phải anh Yeo Dan trả lời như vậy vì biết tớ không muốn làm anh ấy áy náy nên mới nói thế sao?”
“Này, không phải. Không phải đâu.”
Min Ah lắc lắc ngón tay. Mắt tôi cũng chuyển động theo ngón tay của cô ấy, miệng hỏi.
“Vậy thì là thế nào?”
“Cậu xem, bây giờ cậu còn đặt mình vào vị trí của ông anh đó rồi viện cớ thay cho anh ấy luôn rồi đây này.”
Tôi gật đầu. Thế là Min Ah tự nhiên đập bốp lên mặt bàn ngay bên cạnh đó.
“Nếu vậy thì ông anh đó cũng phải đặt mình vào vị trí của cậu rồi nghĩ xem cậu sẽ đón nhận phản ứng của anh ấy như thế nào chứ. Đây, xem nhé. Giả dụ anh ấy nói thế vì nghĩ cho cậu, nhưng cậu nghe rồi sẽ nghĩ như thế nào?”
Cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy hơi bận lòng nên mới hỏi thử thôi. Tôi vừa nhẩm lại vừa nhíu mày, và Min Ah lại nói tiếp.
“Nếu cuộc nói chuyện kết thúc ở đó thì cậu sẽ nghĩ ‘Gì vậy, thế hoá ra vì em có người khác đi chơi cùng nên anh thấy không cần phải đi chơi với em cũng được đúng không? Bình thường anh ở bên em là vì thấy em ở một mình đáng thương quá à? Không phải anh chỉ muốn gặp em và chỉ thương nhớ em sao?’, có phải hay không?”
“A.”
Tôi trợn tròn mắt. Tôi cứ tưởng mình hoàn toàn không nghĩ vậy, nhưng giờ nghe thế thì có khi cũng không phải đâu.
Mà không, nhìn một góc trong trái tim tôi đang đồng loạt vỗ tay thì rõ ràng là một nhân cách tiêu cực trong bộ não của tôi đã luôn nghĩ tới những câu hỏi đó rồi.
Thấy phản ứng của tôi, Min Ah hào hứng nói tiếp.
“Đúng không? Mà không, ít nhất anh ấy cũng phải tỏ ra buồn bã chứ. Cậu bảo không cần để tâm có nghĩa là bảo anh ấy đừng thấy có lỗi, chứ đâu có bảo anh ấy đừng có thấy buồn.”
“V, vậy sao?”
“Ít nhất cũng phải hỏi một câu ‘Trong đám bạn đó có con trai không?’ chứ? Ý tớ không phải muốn anh ấy quản cậu chặt quá, chỉ tỏ vẻ quan tâm đến cậu mà thôi.”
“Hờ.”
Tôi thở dài.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ đây chỉ là chuyện cỏn con nên tôi căng thẳng đầu óc như vậy chắc chỉ vì kỳ thi này, nhưng bây giờ nghe Min Ah nói thế thì chuyện này cũng nghiêm trọng lắm. Nhưng mà con trai với con gái vốn đã có cách nghĩ khác nhau rồi, mà anh Yeo Dan thì lại càng…
Thấy tôi nhíu mày, Min Ah lại cúi người xuống và hỏi tiếp.
“Chắc ông anh đó ăn nói không giỏi đâu nhỉ.”
“Không giỏi và cũng chẳng giỏi được.”
Tôi khẽ thở dài rồi lại bổ sung thêm.
“Mà vì sống gần nhau từ bé rồi nên tớ nghĩ anh ấy sinh ra đã thế, còn nghĩ là đã hiểu anh ấy hết rồi cơ. Nhưng mà hẹn hò rồi lại thấy khác biệt thật.”
“Này, tất nhiên phải khác rồi. Phải khác chứ. Vậy…”
“Hả?”
Min Ah ngửa người ra, đặt hai tay lên mặt bàn và dựa lưng ra đằng sau rồi hỏi tôi.
“Cậu định làm thế nào? Có định nói cho anh ấy không?”
“Hả? Ờ, cũng… Không biết nữa.”
Tôi chống cằm nhìn lên trần nhà rồi nói tiếp.
“Nhưng mà bây giờ anh ấy lên năm ba rồi, tớ không muốn làm anh ấy bận lòng thêm, như ban nãy tớ nói rồi đấy, tính anh Yeo Dan vốn đã như vậy rồi nên tớ cũng không phải là không thể hiểu được… Với cả nhìn chung thì anh ấy ngọt ngào lắm.”
“Vậy sao? Cũng đúng, đây là tình cảm của cậu mà. Nhưng mà vẫn phải cẩn thận đó. Cậu càng không để tâm đến mấy thứ cảm xúc đó thì nó sẽ xuất hiện càng nhiều.”
“Xuất hiện?”
“Như kiểu cậu quan tâm đến ông anh đó nhưng anh ấy lại không suy nghĩ cho cảm giác của cậu rồi đột nhiên đi mất chẳng hạn. Có khi trái tim của cậu không rộng lượng như cậu nghĩ đâu.”
Tôi ngơ ngẩn một hồi lâu và nhẩm lại lời của cô ấy. Có khi trái tim của tôi không rộng lượng như tôi nghĩ đâu.
Min Ah bực bội vò tóc mình lên rồi nói tiếp.
“Mà này, cái tên Yoon Jung In kia bình thường đang cười nói vui vẻ thì tự nhiên lại chú ý vẻ mặt của tớ rồi hỏi ‘Cậu giận à?’ đây này. Lúc đó chẳng có lý do gì để giận cả, tớ chỉ không nói chuyện thôi mà cậu ta hỏi vậy đấy.”
“Hả? Ừ.”
“À, xong tớ bảo không phải nhưng cậu ta không tin rồi bảo sẽ làm tớ bớt giận, xong rồi làm trò cười để tớ giải toả tâm lý cơ. Nhưng lúc đó tớ cáu lắm luôn… Nhưng tớ chưa bao giờ phải lo lắng suy nghĩ ‘Cậu ta không thích mình sao?’ hay đại loại vậy cả.”
Tôi nghe Min Ah nói mà có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Yoon Jung In trước mặt mình. Vừa nghĩ vừa không nhịn được mà bật cười.
Cũng đúng, Yoon Jung In chắc sẽ đối xử chu đáo với người yêu của mình. Hơn nữa khác với vẻ ngoài của mình, cậu ta còn là kiểu người thận trọng ngầm và rất giỏi quan sát vẻ mặt của người khác, đặc biệt là với đối tượng mà cậu ta thích.
Và rồi tôi lại ngẩng lên nhìn Min Ah. Cô ấy đang lúc lắc đầu.
“Không giỏi ăn nói cũng có vấn đề, giỏi quá đà cũng có vấn đề… Mệt mỏi quá đi.”
Thế rồi cô ấy đột nhiên ngẩng đầu dậy và hỏi tôi với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Này, hôm nay thi xong thì mấy đứa con gái chúng mình đi xoã riêng đi? Dù gì thì cậu thi xong cũng không có gì làm mà.”
“Hả?”
“Gọi cả Kim Hye Hil nữa, ba đứa đi chơi rồi nói chuyện với nhau xem nào. Nói mấy chuyện ngày thường không nhắc tới bao giờ vì toàn có bọn con trai ấy.”
“Chuyện gì mà không nói được?”
Một giọng nói đột nhiên xen vào khiến tôi giật bắn mình và quay đầu ra, nhưng rồi tôi ngay lập tức thở ra một hơi. Yoon Jung In thản nhiên nhướn cổ ra ngay bên cạnh Min Ah.
Nhìn cậu ta, Min Ah mới quát lên.
“A, Yoon Jung In!”
“Cậu định bỏ tớ rồi đi chơi đâu hả? Lâu rồi chúng mình mới được về sớm như hôm nay mà. Tớ buồn lắm đó.”
Thấy Yoon Jung In cụp mắt xuống và nói với cái kiểu nửa đùa nửa thật như vậy, tôi mới lùi lại đằng sau một bước.
Có lẽ Min Ah cũng nhận ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Yoon Jung In nên mới tỏ vẻ hơi ngỡ ngàng. Nghe cô ấy bắt đầu biện minh, tôi nhanh chóng đi ra chỗ khác.
Tôi không muốn xen vào đôi chim cu này rồi gặp hoạ đâu, chắc bọn họ tự giải quyết được thôi. Khi quay về chỗ, thay vì tập trung học thì tôi lại chống cằm và ngẫm nghĩ tiếp.
“Ăn nói…”
Thực ra tôi chưa bao giờ mong đợi anh Yeo Dan giỏi ăn nói hay gì cả. Vì tôi vẫn luôn biết anh ấy là kiểu người như thế nào.
Hơn nữa, dù anh không bao giờ nói gì ngọt ngào đi nữa thì tôi vẫn có thể tin tưởng anh. Bởi vì với tính cách của anh thì anh sẽ không tiếp tục hẹn hò với một người mà anh ghét đâu.
Tôi nghĩ mình phải tin anh thôi.
Nhưng tại sao…
“Cứ thấy khó chịu thế nào ấy.”
Tôi khẽ lẩm bẩm như vậy, tay sờ vào chiếc túi trống không.
Phải đến hôm nay tôi mới ghét việc phải nộp điện thoại đến mức này. Mà thực ra dù có điện thoại trong tay thì tôi cũng không thể chắc chắn rằng sẽ có người nhắn tin cho mình được.
Khi tôi đang cảm thấy khó chịu như thế thì thầy giáo giám thị đầu tiên cũng bước vào lớp, trong tay là một túi giấy màu nâu thay vì quyển sổ điểm danh như mọi ngày. Kỳ thi thử bắt đầu.
Tôi hít thở sâu và chúi đầu xuống tờ giấy thi.
***
Khoảng khắc cười to nhất vào ngày hôm đó của tôi là khi nhìn thấy gương mặt của Ban Hwi Hyul trong giờ ăn trưa. Cặp sinh đôi nhìn vào má của Ban Hwi Hyul xong cũng cười ngật ngưỡng.
Kim Hye Woo vừa cười khúc khích vừa nói.
“Trên má cậu có 2 π kìa.”
“2 π?”
“Câu tự luận thứ 9 trong bài thi Toán.”
Chính xác hơn là có cả một hình đồ thị to tướng của câu 9 tự luận được in rõ trên má Ban Hwi Hyul.
Sao lại có thể hiện rõ đến mức đấy nhỉ, cặp sinh đôi lại tiếp tục cười như được mùa.
Tôi cũng cười như điên theo họ rồi chợt nhận ra. Chờ đã, đáp án câu đó là 2 π á? Thôi xong, thế là sai rồi.
Dù tôi có rơi vào cơn tuyệt vọng như thế nào thì cặp sinh đôi vẫn tiếp tục trêu chọc Ban Hwi Hyul.
Với kiểu trêu chọc đó thì Ban Hwi Hyul hoàn toàn có thể cảm thấy khó chịu, nhưng thay vì nổi giận thì cậu ấy chỉ vô cảm xoa xoa mặt mình.
Trông cậu ấy giống y hệt một con gấu sống trên núi đang rửa mặt bằng nước suối… Không được, đã bảo là đừng có dùng cách ví dụ này nữa rồi mà. Tôi lắc đầu mình.
Lúc này, cặp sinh đôi họ Kim cuối cùng cũng ngừng cười và quay ra nhìn tôi.
“À quên mất, ban nãy Yoon Jung In bảo khi nào thi xong thì lên phố chơi đấy?”
“Hả?”
“Cậu cũng bảo hôm nay rảnh mà.”
“Ờ… Đúng là thế thật.”
Giọng của tôi nhỏ dần.
Thật ra mọi khi tôi toàn đi chơi với Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương sau khi thi xong. Chỉ là sau khi hẹn hò với anh Yeo Dan rồi thì vị trí đó lại là của anh ấy mà thôi.
Bọn họ không hỏi xem tôi định làm gì sau khi thi xong chắc là vì đã chắc mẩm rằng tôi sẽ đi chơi với anh Yeo Dan rồi. Nhưng nếu họ biết tôi lại đi chơi với mấy đứa lớp mình thì chắc sẽ buồn lắm đây.
Thế rồi tôi lại quan sát vẻ mặt của cặp sinh đôi.
Nhìn vẻ kỳ vọng hiển hiện rõ trong đôi mắt của hai người họ, trái tim của tôi dần lung lay. Hơn nữa, dù gì thì chúng tôi cũng đã học cùng lớp nhau trong tận hai năm học rồi cơ mà.
Cuối cùng tôi mới gật đầu.
“Được rồi, tớ đi.”
“Oa, thật sao? Chuyện gì thế này?”
Thấy Kim Hye Woo đột nhiên thay đổi vẻ mặt và hỏi lại như vậy như thể rất ngạc nhiên, tôi mới đánh vào tay cậu ta.
“Gì vậy, cậu rủ tôi đi mà.”
“Không có, tại bình thường có rủ cậu cũng không đi bao giờ. Tôi hỏi thử vậy thôi, ai ngờ cậu lại đồng ý thật chứ.”
Thế rồi cậu ta lại tỏ vẻ nghiêm túc rồi nói.
“Đúng là cảm giác này. Kiểu…”
Tôi bối rối nhìn cậu ta. Kiểu gì?
“Kiểu có một cái nhà hàng đắt quá nên bình thường không dám ngó tới, rồi một ngày quyết tâm đổ hết tài sản để vào đó ăn, nhưng lúc xem menu lại thấy người ta giảm giá 90% nên giá còn rẻ hơn cả hamburger bình thường ấy.”
“Này, cậu đang kêu tôi dễ dãi chứ gì.”
Tôi vừa nói vậy vừa đá nhẹ vào đầu gối của Kim Hye Woo, khiến cậu ta nhảy dựng lên một cách quá đà.
Kim Hye Hil liếc mắt nhìn Kim Hye Woo như đang muốn khen ngợi. Thế rồi cô ấy chợt nghĩ ra gì đó và quay ra nhìn Ban Hwi Hyul.
Thôi chết. Phải đến lúc này tôi mới bừng tỉnh ra. Bây giờ Ban Hwi Hyul cũng là thành viên trong bàn ăn của chúng tôi rồi mà.
Kim Hye Hil nhìn Ban Hwi Hyul rồi hỏi.
“Sau giờ học đi chơi với bọn tôi đi. Lên phố chơi ấy.”
Giọng nói của Kim Hye Hil có chút dè chừng.
Cũng đúng, nghĩ lại thì ngay từ việc đón nhận Ban Hwi Hyul vào hội nhóm này cũng là một món nợ vô cùng lớn rồi. Đặc biệt là đối với tôi.
Thế nên tôi cũng không biết việc mời cậu ấy đi chơi cùng ngay trong lúc này là tốt hay xấu nữa.
Không thể để cậu ấy cảm thấy áp lực rồi lại rời bỏ chúng tôi mà đi được. Mà tôi tin rằng nếu có Yoon Jung In và Lee Min Ah ở đó thì dù có cậu ấy xen vào cũng sẽ không làm mọi người cảm thấy bất tiện đâu.
May là Ban Hwi Hyul hình như không để tâm tới những gì chúng tôi lo lắng. Cậu ấy chỉ lắc đầu rồi khẽ trả lời.
“Tôi phải đi làm thêm.”
“Vậy sao? Hôm nay là ngày thường mà?”
“Tôi làm tối thứ sáu, bảy với chủ nhật.”
Nghe Ban Hwi Hyul nói vậy, không chỉ cặp sinh đôi mà đến cả tôi cũng ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt. Lý do là vì không có nhiều học sinh cấp ba đi làm thêm sớm như vậy.
Nhưng cũng may là nhờ đó nên chúng tôi có thể cho qua một vấn đề khó xử mà không làm ai ngượng ngùng cả.
Chúng tôi đứng lại để nói chuyện với nhau một lúc rồi lại bắt đầu bước đi. Và dường như tôi đã hoàn toàn quên mất cảm giác khó chịu hồi sáng, thay vào đó lại bắt đầu cảm thấy mong đợi.
Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi với bạn cùng lớp sau giờ học.