Thấy cậu ấy gật đầu, tôi chỉ biết há hốc mồm.
Trời ơi. Người xuất hiện trong lúc này không phải tứ đại thiên vương hay Luda mà lại là Ban Hwi Hyul sao? Người này chắc chắn chỉ chịu đánh cùng thôi chứ sao giúp được gì cơ chứ?
Thay vì nắm lấy tay của cậu ấy, tôi chỉ khẽ mấp máy miệng. Đi đi, đi rồi gọi cảnh sát đến đây. Nhưng cậu ấy chẳng nghe thấy lời tôi nói mà chỉ vươn tay ra và chờ đợi tôi. Cứ đà này thì chắc chắn cậu ấy sẽ không rời đi cho đến khi nào tôi cầm tay cậu ấy.
Cuối cùng, tôi chỉ thở dài rồi nắm lấy tay cậu ấy và đứng dậy. Thế là hai người bên cạnh đó mới oang oang cười khinh bỉ với nhau.
“Ha, đây gọi là công dân gương mẫu đấy à? Chắc lương tâm cắn rứt quá nên không nhắm mắt làm ngơ được đúng không?”
Ban Hwi Hyul nhìn chằm chằm vào đám người họ rồi lại quay ra nhìn tôi và hỏi.
“Bạn cậu à?”
“Bạn làm sao được?”
Tôi vừa thờ ơ trả lời như vậy cái thì một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên ngay giữa hẻm. Cả tôi và Ban Hwi Hyul đồng thời quay đầu nhìn về hướng đó.
“Này, thằng kia. Giờ mày muốn thế nào?”
Một tên đầu gấu chậm rãi giơ một ngón tay lên với vẻ mặt độc ác.
“Một là mày ở lại đây rồi bị đánh với nó.”
“…….”
Ban Hwi Hyul không nói gì mà chỉ nhăn mặt lại.
Tên kia lại giơ thêm một ngón tay nữa và lạnh giọng nói.
“Hai là mày quay lại vào trong cánh cửa kia và quên hết những gì mày vừa thấy.”
Nghe giọng nói dịu dàng hơn ban nãy của hắn ta rồi thì tôi lại càng tin chắc một điều.
Tên này nói vậy vốn không phải để Ban Hwi Hyul chọn lựa. ‘Nếu có não thì tốt nhất nên nhắm mắt làm ngơ đi, chẳng lẽ mày lại muốn bị đánh?’. Đôi mắt hiện rõ vẻ tự tin của bọn người đó đang nói vậy đấy.
Và rồi tôi lại thở ra một hơi. Nếu vậy thì chắc bọn họ không chọn bừa một người để đánh mà đã luôn nhắm đến tôi rồi, nhưng tại sao?
Tôi chưa bao giờ gặp cái tên tín đồ thuyết tiến hoá đó bao giờ cả. Nếu gặp rồi thì tôi thế nào cũng sẽ cảnh giác với màu tóc của cậu ta và nhớ rõ đến tận giờ chứ.
Mà bỏ qua chuyện đó đi, tôi đẩy Ban Hwi Hyul sang bên cạnh. Tên đầu gấu nhìn chằm chằm vào tôi và một Ban Hwi Hyul vẫn đang đứng ngây ra đó nên bị đẩy ra một cách dễ dàng.
Tôi thở dài rồi nói.
“Đã bảo cậu đi đi rồi cơ mà. Cứ đi đi.”
Nói thật thì tôi cũng chẳng muốn nói những lời thoại y hệt nhân vật chính trong tiểu thuyết như thế này đâu. Nhưng đã đến nước này rồi thì tôi cũng không thể nói ‘Tôi bị đánh một mình cô đơn lắm, hay là cậu ăn đòn cùng đi cho vui?’ được. Gì chứ, đang rủ cậu ta đi chơi chắc?
Nhưng rồi tôi lại kêu lên ‘A quên mất’ rồi vội vã bổ sung thêm.
“Mà không. Cậu cứ đứng cạnh nhìn đi, khi nào thấy tôi bị thương nặng quá thì nhớ gọi 119…”
Tên đầu gấu đang nhìn chúng tôi mới nói một câu như đã đợi từ trước.
“Đi hay ở, chỉ được chọn một thôi.”
“Ổng bảo không được kìa. Đi đi.”
Tôi ngay lập tức trả lời. Thế là vẻ mặt của Ban Hwi Hyul hướng về tôi lại càng thêm rối rắm.
Sự im lặng càng kéo dài thì một tên du côn lại càng không chờ được nữa, hắn nghiêng người rồi nói.
“Ê này. Nói thật thì bọn này cũng không muốn đánh cả người hơn tuổi đâu nhé. Làm ơn giúp bọn này tôn trọng người lớn tuổi chút đi, được không?”
Lúc này, Ban Hwi Hyul cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Tôi…”
Tôi làm sao? Tôi lo lắng nhìn Ban Hwi Hyul. Cậu ấy vốn không cần phải ngẫm nghĩ lâu đến mức quá đáng như thế này. Nếu suy nghĩ theo cách bình thường thì một người bị đánh đương nhiên đỡ hơn hai người rồi. Nhưng cậu ấy bây giờ lại có một vẻ mặt bi tráng thái quá như thể vừa quyết tâm làm gì đó vậy.
Chờ đã, chẳng lẽ… Ngay lúc này, trong đầu tôi bỗng nhớ đến giả thuyết mà tôi đã quên béng mất từ hồi nào.
Phải rồi, Ban Hwi Hyul cũng có khả năng chính là tên đầu gấu hạng nhất đó mà, đúng không? Từ cái tên, ngoại hình đến cả đôi mắt đỏ đó của cậu ta đều rất hiếm có.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa đảo mắt một vòng và liếc nhìn Ban Hwi Hyul từ trên xuống dưới. Ban Hwi Hyul chỉ cần ngừng gập lưng và đứng thẳng người thôi là đã toả ra khí chất nguy hiểm ngời ngời rồi.
Chiều cao 1m9, vai rộng, thân hình vạm vỡ. Ngay khi cậu ấy để lộ dáng người vững chãi đến mức hết hồn của mình ra thì bọn đầu gấu ngay lập tức tỏ vẻ sợ hãi.
Chẳng lẽ nào? Bọn người nọ nhìn Ban Hwi Hyul rồi lại nhìn tôi với ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi. Một trong số chúng cố gắng hết sức để nói với vẻ hiên ngang.
“Cái gì đây? Chẳng lẽ… Mày định đối đầu với bọn tao đấy à? Hả?!”
Nhưng giọng nói run rẩy đó chỉ để lộ sự sợ hãi của họ thêm phần rõ ràng mà thôi.
Mặt khác, tôi cũng run rẩy giống y hệt họ.
Đôi mắt đỏ ẩn chứa khí chất không hề tầm thường của Ban Hwi Hyul làm vai tôi run bắn lên. Chẳng lẽ là thật sao?
Trong đầu tôi nhớ đến những hành động quá đà và tọc mạch mà tôi từng làm với Ban Hwi Hyul, nhưng nếu có thể thoát khỏi tình cảnh này thì mấy chuyện đó chắc cũng không còn quan trọng nữa.
Trái tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp.
Thịch, thịch, khi trái tim đang đập mạnh như tiếng trống của tôi tưởng chừng như sắp vỡ tung vì căng thẳng thì ngay lúc này.
Ban Hwi Hyul tự nhiên giơ hai tay ra đằng trước và quỳ gối xuống.
“…….”
Cả ngõ tĩnh lặng đến rùng mình.
Cả tôi, cả đám đầu gấu kia, ai ai cũng không biết phải làm gì trong tình huống này. ‘Sao nó lại làm dáng như vậy?’, ‘Tao cũng chịu’. Khi đám người đó còn đang thì thầm với nhau thì tôi chỉ biết nhìn Ban Hwi Hyul với vẻ mặt đau thương vì bị phản bội lòng tin. Này…
Thấy cậu ấy không có ý định đứng lên, tôi mới nắm lấy vai của cậu ấy và thì thầm.
“Cậu đang làm cái gì thế?”
Và rồi cậu ấy trả lời tôi bằng một giọng nói cực kỳ bi tráng.
“Đánh tôi đi.”
“Hả?”
Tôi còn đang ngớ người ra thì hình như đám người kia cũng đã nghe thấy lời nói của Ban Hwi Hyul rồi, thật không may thay. Thế là bọn họ mừng húm lên như trúng số.
“Haha! Nói cái gì thế? Mày xem hơi nhiều phim rồi đấy. Mày tưởng mày xung phong chịu đòn thay thì bọn tao sẽ đồng ý và cho bạn mày đi à? Mày tưởng thế giới này hoạt động kiểu đó à?”
“Bây giờ mày cũng sẽ bị đánh cùng! Đừng oán trách bọn tao nhé, rõ ràng bọn tao cũng cho mày cơ hội rồi còn gì?”
Thấy bọn họ hằm hằm nắm chặt tay lại và tiến đến gần, tôi vội vã đứng chặn trước mặt họ.
Tôi hốt hoảng hét lên.
“Không được, người tốt bụng như vậy khó gặp lắm, sao mọi người không để cậu ấy đi lòng đồng cảm nhỉ? Không phải đây chính là mức tiến hoá cao nhất mà loài người có thể đạt dược hay sao?”
Nhưng đám người kia chẳng để tâm đến tôi. Bọn họ ngay lập tức vặc lại với vẻ mặt á khẩu.
“Mày nói linh tinh cái gì đấy, từ nãy đến giờ cứ tiến hoá tiến hoá không biết mệt à? Có phải nhà khoa học điên hay gì đâu, tránh ra.”
“Ơ, thì tại sếp nhà mấy người…”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì một tên côn đồ đã nóng máu lên và đấm thẳng vào bụng Ban Hwi Hyul.
“Á!”
Tôi hét lên thất thanh. Tôi không bị đánh nhưng người vẫn co rúm lại theo phản xạ. Này cũng là tại cơ thể tôi dự cảm được cơn đau sắp tới gần nữa.
Tôi vừa nhắm nghiền mắt lại vừa nghĩ. Ban Hwi Hyul, xin lỗi. Thật sự xin lỗi. Tôi đã làm hết sức có thể rồi.
Tôi còn đang thầm biện minh như vậy, nhưng khi nhìn thấy Ban Hwi Hyul co người dưới mặt đất thì lại hét lên.
“Ê này, sao các người lại đánh một người chẳng liên quan gì tới tôi thế hả?! Có giỏi thì đánh tôi đây này!”
Tôi vừa nói vậy vừa thầm nắm tóc mình. Đây có phải phim ảnh gì đó đâu, tôi thực sự không ngờ sẽ có một ngày mình phải hét lên là ‘Cứ đánh tôi đây này!’ đâu đấy! Tất cả là tại Ban Hwi Hyul quá nghĩa hiệp nên tôi so ra lại có cảm giác như rác rưởi vậy…
Lúc này, một tên quay ra nhìn tôi và khinh bỉ nói.
“Tao không đánh nó thay mày đâu, đừng tiếc rẻ quá, đứng yên đó chờ đi. Mày biết mày mà báo cảnh sát thì sẽ có hậu quả gì rồi chứ?”
Hắn bổ sung thêm một câu như vậy làm tôi giật bắn mình và giấu điện thoại ra đằng sau lưng. Chết tiệt, sao biết mình đang định nhấn nút gọi cơ chứ? Và rồi tên đầu gấu nọ nhíu mày lại, sau đó đến gần tôi và giật tay tôi ra từ sau lưng.
Tôi còn chưa kịp ú ớ gì thì tên kia đã chộp lấy điện thoại của tôi và bẻ nó thành hai mảnh. Cộp, từng mảnh vỡ rơi thẳng xuống đất.
Tôi nhìn vậy mà chỉ biết kêu lên.
“A…”
Thế này thì tôi không thể báo cảnh sát và cũng chẳng thể báo cho anh Yeo Dan là tôi đứng đợi ở cổng trường được rồi.
Khi tôi còn đang ngơ ngẩn đứng đó thì một tên đầu gấu còn lấy chân dẫm mạnh xuống mảnh điện thoại vỡ kia, sau đó đá nó vào một góc tường rồi lại quay ra nhìn Ban Hwi Hyul.
“Đã bảo cứ đứng nhìn đi.”
Phải đến lúc này tôi mới nhớ ra rằng đây không phải là lúc lo lắng cho chiếc điện thoại vỡ kia. Đúng là thời đại thay đổi rồi nhưng con người vẫn luôn đáng lo hơn vật chất, mà không, từ nãy đến giờ mình bị làm sao thế này? Bị lây từ Ban Hwi Hyul à?
Tôi vừa nhăn mặt vừa bóp trán mình, sau đó lại hét lên.
“Chờ đã!”
“Lại gì nữa?”
Thấy bọn họ khó chịu quay ra nhìn tôi, tôi mới nuốt nước bọt một cái rồi ra đòn sát thủ.
“Đánh người đeo kính sẽ bị kết tội lập mưu giết người đấy!”
Không biết phải không? Tôi vừa định hỏi một cách tự tin như vậy thì lại vì hành động của bọn họ mà nhíu mày lại. Bọn họ ngay lập tức vươn tay về phía Ban Hwi Hyul và bỏ cặp kính trên sống mũi của cậu ấy ra.
Từ nãy đến giờ Ban Hwi Hyul chẳng ho he một câu, chỉ có lần này mới hơi rên rỉ.
“A, chờ đã.”
Bọn họ chẳng quan tâm mà chỉ vươn tay ra và nắm lấy gọng kính, sau đó thẳng tay bẻ nó thành hai mảnh. Cặp kính nọ cũng bị hành hạ y như điện thoại của tôi, bị vứt xuống đất rồi bị giẫm đạp tàn nhẫn. Mấy người đó cười với nhau.
“Kính dày vậy giẫm mới sướng chân.”
“Oa, tao chưa bao giờ thấy kính dày như vậy đâu. Không biết mắt cận bao độ nhỉ?”
Phải đến lúc nghe họ nói vậy thì tôi mới bừng tỉnh. Đúng vậy, bây giờ không phải lúc tưởng niệm cái chết của cái điện thoại và cặp kính kia đâu.
Tôi lấy hết dũng khí để tiến đến gần đó, nắm lấy vai Ban Hwi Hyul rồi lo lắng hỏi.
“Ban Hwi Hyul, cậu ổn chứ? Làm sao đây, bây giờ cậu không nhìn thấy gì nữa đúng không?”
Bây giờ kính thuốc phát triển quá nên hầu hết mọi người không để ý thôi, chứ cận thị vẫn luôn là một vấn đề khá nghiêm trọng. Hồi trước tôi có một người bạn bị cận nặng mà lỡ để quên kính, thế là chúng tôi phải đứng hai bên dìu thì người đó mới đi xuống cầu thang được. Không nhìn thấy gì bất tiện lắm, còn đáng lo nữa.
Quả nhiên là tình trạng của Ban Hwi Hyul cũng vô cùng nghiêm trọng.
Từ nãy đến giờ cậu ấy còn hào sảng hô lên là sẽ chịu đòn hộ tôi, ấy vậy mà bây giờ chỉ cứng mặt lại và nhìn chằm chằm xuống đất. Gió bắc nổi lên cuồn cuộn trong đôi mắt đang nhìn xuống đất của cậu ấy.
Ơ không, nhưng mà… Không phải ánh mắt của Ban Hwi Hyul bây giờ trông hơi tỉnh táo quá sao?
Nhưng tôi quyết định coi như mình vừa nhìn nhầm. Đeo kính dày cộp như vậy thì tỉnh làm sao được mà tỉnh?
Thế là tôi vội vã lắc vai cậu ấy.
“Ban Hwi Hyul, tỉnh táo lại đi. Ban Hwi Hyul.”
“……”
Lúc này, Ban Hwi Hyul mới nói câu đầu tiên kể từ lúc bị bẻ kính tới giờ.
Tôi ghé tai vào để nghe rõ cậu ấy nói.
“Cái gì cơ?”
Và rồi một giọng nói lạnh lẽo ngay lập tức lọt vào tai tôi khiến tôi giật bắn mình lên. Gì vậy, mình nghe nhầm sao?
“Tránh ra.”
Cái người vừa thể hiện tình bạn cảm động đến rớt nước mắt là Ban Hwi Hyul không thể nói với tôi câu này được…
Nhưng sau khi nhìn xung quanh thì tôi mới thấy rằng trong ngõ chẳng có ai khác trừ đám đầu gấu, Ban Hwi Hyul và tôi cả.
Nếu vậy thì chắc cậu ấy đang nói với con ma nào đó rồi. Tôi đang vừa đặt tay lên trán vừa trốn tránh hiện thực như vậy thì bỗng nhiên có một bàn tay to lớn vung về phía tôi như một cái nắp nồi. Bàn tay nọ đẩy tôi sang bên cạnh và khiến tôi ngã phịch xuống đất.
“Á.”
Tôi khẽ kêu lên như vậy rồi ngẩng đầu lên hỏi. Ban Hwi Hyul, cậu tự nhiên bị làm sao thế? Nhưng còn chưa kịp nói thành tiếng thì mắt tôi đã đụng phải mắt Ban Hwi Hyul, và rồi tôi chỉ biết ngậm miệng lại.
Ban Hwi Hyul thô lỗ đẩy tôi ra xong thì mới chậm rãi dựng người dậy.
Khí thế hiện tại của cậu ấy hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy. Mà không, không phải khác biệt đâu, mà là một người hoàn toàn khác rồi. Luồng khí cuồn cuộn toả ra từ người cậu ấy rõ ràng như có thể nắm trong tay.
Ngay khi Ban Hwi Hyul ngẩng đầu lên, không chỉ tôi mà cả mấy tên côn đồ kia cũng phải giật bắn mình. Trên gương mặt người phụ nữ trong số đó còn tỏ rõ vẻ ngơ ngác.
Mà cũng phải thôi, vì phải đến khi bỏ cặp kính dày đến mức làm mắt nhỏ lại còn một xíu ra gương mặt của Ban Hwi Hyul mới thật sự toả sáng. Ngũ quan sắc nét như con lai cùng với đôi mắt to của cậu ấy như đang toả ra vầng hào quang chói mắt.
Người phụ nữ nọ đỏ bừng mặt lên một hồi rồi mới hét thất thanh.
“Á, vậy mày muốn như nào! Thực sự muốn đánh với bọn tao đấy à?!”
Chân của cô ta vẫn đang giẫm lên cặp kính vỡ nát nọ. Nghe tiếng ‘crốp’ vang lên dưới chân mình, cô ta nở nụ cười thoả mãn và nhìn Ban Hwi Hyul.
Lúc này tôi còn đang bận tính thử giá của đôi kính kia. Bao nhiêu nhỉ, tiền này tôi phải trả lại cho Ban Hwi Hyul đấy. Chắc cũng phải hơn 50 nghìn won rồi…
Nói thật ra tôi cũng chẳng có kỳ vọng gì nhiều đối với sự biến đổi ngoại hình của Ban Hwi Hyul. Tất nhiên là có ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên chỉ vì đẹp trai quá thôi, chứ nếu ai cáu lên cũng xuất hiện sức mạnh đánh lại cái ác thì đây đã không phải là hiện thực rồi. Chỉ tại Ban Hwi Hyul có khí thế hùng hổ và dáng người vạm vỡ nên mới làm người khác sợ thôi.
Lúc trước cậu ấy cũng có cái dáng trông như đại ca xã hội đen như vậy rồi cuối cùng vẫn bị một đám tôm tép học cấp ba đánh đấy thôi.
Vì vậy nên thay vì chờ đợi có gì đó xảy ra, tôi chỉ lo nghĩ về hành động ban nãy của Ban Hwi Hyul.
“Chẳng lẽ còn giận cả mình nữa…”
Cũng đúng, đang làm thêm yên lành thì lại bị vướng vào chuyện này và ăn đòn vì tôi, cậu ấy giận cũng phải thôi. Nhưng tôi bảo cậu đi rồi cơ mà, ai là người không chịu đi và nhất quyết ở lại ăn đánh nào? Thế mà cậu còn bảo tôi tránh ra rồi đẩy tôi nữa à? Sao một người có thể lúc nói thế này lúc nói thế kia như vậy chứ?
Tôi còn đang lẩm bẩm như vậy thì hai tên du côn kia đã tính toán khoảng cách giữa mình và Ban Hwi Hyul rồi quyết định chạy tới cùng một lúc. Tôi ngay lập tức dự cảm được thảm cảnh sắp xảy ra nên chỉ biết nhắm nghiền mắt lại.
Ban Hwi Hyul, bây giờ cậu chạy còn kịp đấy! Tôi vừa thầm cầu nguyện như vậy thì ngay lúc này. Một tiếng ‘bốp’ làm tôi mở mắt ra theo phản xạ, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt mình thì tôi không còn lời nào để nói nữa.
Người vừa bay lên và đâm sầm vào đống túi rác kia không phải là Ban Hwi Hyul mà là đám du côn nọ. Ban Hwi Hyul không nhìn về phía tôi, cậu ấy chỉ nắm rồi lại mở bàn tay to đến mức nhìn mà phát sợ của mình trên không trung rồi quay lại nhìn bọn người kia, sau đó trầm giọng hỏi.
“Làm gì thế, còn không mau đứng dậy.”
“Ực…”
“Chúng mày nói sẽ cho tao nếm mùi đủ cơ mà.”
Giọng nói mỉa mai sắc bén ấy khiến tôi há hốc mồm.
Tôi ngay lập tức mờ mịt lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ cậu…”
Lúc bỏ kính ra không chỉ biến thành người đẹp mà năng lực chiến đấu còn tăng mạnh nữa à?