Tiết học kết thúc, ngay khi thầy dạy toán bước ra khỏi lớp thì tôi mới lấy tay che miệng và tiến đến gần Yoo Cheon Young.
“Oa, không tin được luôn đấy Yoo Cheon Young!”
Ngay khi tôi vừa liên mồm nói ‘Điên rồi, điên thật rồi’ và đánh vào tay cậu ấy thì Yoo Cheon Young bỗng nhăn mặt lại và lùi về đằng sau. Hình như cậu ấy không thích bị tôi đánh vào tay và nói liên tục như vậy thì phải.
Nhưng thế thì sao chứ, ngoài câu đó ra thì tôi chẳng nghĩ ra câu nào hết.
Đóng phim ư? Tôi đung đưa đầu.
Lúc này, Joo In vẫn đang nở nụ cười theo dõi chúng tôi thì bỗng giơ tay lên và nói.
“Đúng rồi đó mẹ. Trong phim Cheon Young diễn còn có cả chị Na Ra nữa.”
“Gì cơ? Diễn viên Lee Na Ra?”
Tôi trợn tròn mắt hỏi lại.
Diễn viên Lee Na Ra, tên thật là Woo Ri Na Ra và cũng là chị họ của Joo In, với tài diễn xuất thần sầu cùng với ngoại hình xuất sắc của chị ấy thì nói chị ấy là diễn viên nữ nổi tiếng nhất của Hàn Quốc hiện tại cũng không phải nói quá.
Nếu chị ấy đóng vai chính thì quy mô bộ phim truyền hình này cũng không phải dạng vừa đâu.
Joo In nở nụ cười rồi bổ sung thêm.
“Yoo Cheon Young đóng vai người bạn nhỏ tuổi hơn của chị Na Ra. Còn làm hàng xóm với nhau từ bé nữa.”
Tôi trầm trồ trả lời.
“Oa. Thế thì Yoo Cheon Young cũng là vai gần chính rồi.”
“Cũng không được xuất hiện nhiều đến thế, nhưng chắc cũng sẽ được để ý đến thôi. Tại đây là vai nam nhiệt tình nhỏ tuổi hơn mà.”
Nghe vậy, tôi im bặt một hồi lâu. Ngay khi ngẩng đầu lên thì tôi thấy đến cả Ban Yeo Ryung và Eun Hyung đã biết thông tin này từ trước rồi cũng đang bật cười với vẻ mặt kỳ quái.
Tôi ngay lập tức quay ra nhìn Yoo Cheon Young rồi hỏi.
“Yoo Cheon Young đóng vai nhiệt tình?”
Yoo Cheon Young đần mặt hỏi lại.
“Làm sao?”
“À không, chỉ là… Nghe giống kiểu Eun Ji Ho khiêm tốn ấy?”
Tôi vừa lẩm nhẩm như vậy thì Eun Hyung mới bật cười ra tiếng và cúi đầu xuống. Ơ này, không phải đùa đâu mà nói thật đấy.
Tôi lần lượt gập từng ngón tay lại rồi lẩm bẩm.
“Eun Hyung lười này, Ban Yeo Ryung yếu đuối này, Joo In không cười này…”
“Cậu định tấn công mấy người trong cùng một câu nói vậy?”
Eun Ji Ho ngán ngẩm hỏi như vậy nhưng tôi cũng chẳng quan tâm mà chỉ tiếp tục gập ngón tay và nói tiếp.
“…Yoon Jung In im lặng này.”
“Này, sao tự dưng lại lôi tôi ra?”
Ôi, hết cả hồn. Tôi giật bắn mình và ngay lập tức quay đầu về phía sau.
“Cậu nghe được à?”
“Ờ, xin lỗi. Tại lúc đó lớp im lặng quá nên mới nghe thấy thôi.”
Yoon Jung In vừa nói vậy vừa chỉ ra ngoài làm tôi cũng quay đầu nhìn theo, và quả nhiên là cả lớp đều đang hướng mắt nhìn tôi.
Phải đến lúc này tôi mới dừng trò đùa của mình lại và hoảng hốt lấy tay che miệng.
Thôi chết, trong giờ học tôi làm loạn lên vì tin tức đóng phim của Yoo Cheon Young như vậy thì bọn họ tất nhiên phải để ý đến tôi rồi. Dù tôi không nói là ai, nhưng trong số chúng tôi thì người gần với giới giải trí nhất chỉ có Yoo Cheon Young mà thôi.
Tôi nhanh chóng quay ra nhìn Yoo Cheon Young rồi lo lắng hỏi.
“Chuyện này nói ra có sao không?”
“Không sao. Báo chí thông báo cả rồi.”
“Phù, may quá.”
“Rồi trên trang chủ của phim cũng sẽ đưa tin sớm thôi.”
Thế thì không có vấn đề gì nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi phải đến khi nhìn đồng hồ thì tôi mới nhận ra là giờ nghỉ giữa tiết chẳng còn bao lâu nữa.
Dù đây là tiết học chuyển lớp đi nữa nhưng mấy đứa lớp khác ngồi lỳ trong lớp lâu thế này cũng sẽ làm người khác khó chịu.
Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương nhìn đồng hồ xong thì hình như cũng nghĩ giống tôi, vậy là họ vừa bắt đầu sắp xếp đồ dùng vừa đứng dậy.
Nhìn bọn họ cầm theo sách giáo khoa và đi ra cửa sau, tôi mới hỏi.
“Khi nào các cậu rảnh?”
Nghe vậy, mấy người đang định bước ra khỏi lớp bỗng đứng khựng lại. Thấy bọn họ đồng loạt quay ra nhìn mình, tôi mới xấu hổ gãi đầu và nói.
“Thì hôm thi xong chúng mình không đi chơi được mà…”
Ngay lúc này, Eun Hyung mới nghiêng đầu và nói với một nụ cười thoải mái.
“Hôm nay tớ rảnh đó.”
Và rồi bọn họ đồng thanh trả lời tôi. Tôi cũng rảnh, không có việc gì cả. Tôi lại càng cảm thấy ngượng ngùng hơn và hỏi tiếp.
“Vậy hôm nay đi chơi nhé?”
“Được.”
Bọn họ vui vẻ trả lời như vậy xong rồi lại kéo nhau ra ngoài, còn tôi nhìn chằm chằm theo họ một lúc rồi cũng quay về chỗ của mình.
Tôi cất sách toán vào trong ngăn tủ rồi lấy sách vở cho tiết học tiếp theo, và khi ngẩng đầu lên, tôi thấy cặp sinh đôi họ Kim đã quay về chỗ của mình từ lúc nào.
Thấy tôi nói lời chào, Kim Hye Hil bỗng nói.
“Ban nãy tớ có nhìn các cậu ngồi với nhau trong giờ học rồi.”
“Hả?”
Thấy tôi nghiêng đầu trong sự bối rối, cô ấy mới chống cằm và nở nụ cười.
“Nhưng mà bầu không khí giữa các cậu, có gì đó thoải mái lắm. Cảm giác nhẹ nhàng như không khí ấy.”
“V, vậy sao?’
Tôi vừa trả lời vừa lén gãi đầu. Thế mà người trong cuộc là tôi chẳng thấy vậy chút nào cả.
Có lẽ là tại mấy năm rồi chúng tôi mới được ngồi học trong cùng một lớp nên tôi cứ lúng ta lúng túng và chỉ biết tự lấy tay quạt cho mình mãi, cảm giác không biết nhìn đi đâu như kiểu tôi vừa lấy trộm giấy mời của ai khác và tham gia hộ người ta vậy.
Nhưng hình như những người khác lại không thấy vậy.
Kim Hye Hil nghiêng đầu rồi nói với giọng đều đều.
“Rõ ràng là các cậu không phải ngày nào cũng gặp được nhau và từ lúc lên cấp ba đến nay cũng chưa học cùng lớp bao giờ, thế mà trông như kiểu từ đó tới giờ vẫn luôn học cùng lớp ấy. Giống kiểu ngày nào cũng được ở bên cạnh nhau. Thế nên tớ mới hơi ngạc nhiên thôi.”
Đây là nhờ mấy năm học cấp hai cùng nhau sao? Thấy cô ấy thấp giọng lẩm nhẩm như vậy, tôi mới hỏi.
“Thì các cậu cũng học cùng trường với đám Yoon Jung In hồi cấp hai mà?”
“Đúng là như thế, nhưng mà hồi đó chúng tớ hầu như chẳng nói chuyện với nhau bao giờ. Hai người bọn tớ học lớp nâng cao nên hầu như toàn học ở lớp riêng cả. Lúc trước tớ chưa nói sao?”
“À, đúng rồi. Tớ cũng từng nghe kể rồi.”
“Mà thôi khỏi, quen nhau lâu thì thế nào cũng cãi nhau liên miên như chiến trận thôi.”
Kim Hye Hil vừa nói vậy vừa chỉ vào một góc nào đó trong lớp.
Quả nhiên là dù chỉ chưa gặp nhau một tiếng đồng hồ thôi nhưng Yoon Jung In lại đang nồng nhiệt đuổi theo Shin Seo Hyun như kiểu đã cách xa cậu ấy cả năm trời, còn Shin Seo Hyun bị đuổi thì chỉ biết la hét rầm trời. Nhìn khung cảnh đó, vẻ mặt của tôi cũng dần trở nên kỳ quái.
Khi tôi quay đầu lại, Kim Hye Hil mới nói.
“Lúc nhìn các cậu, tớ mới nghĩ ‘Hoá ra vẫn có những người không phải thành viên trong gia đình hay họ hàng, nhưng quen nhau lâu rồi mà vẫn không thấy ngại với nhau nhỉ’.”
“……”
Tôi không nói gì nổi nên chỉ biết ngượng nghịu gãi đầu. Kim Hye Hil hình như cũng không mong đợi một câu trả lời từ tôi, cô ấy chỉ cụp mắt xuống và khẽ nở một nụ cười, sau đó bắt đầu lục lọi cặp sách của mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô ấy mà đột nhiên nghĩ.
Chẳng lẽ cô ấy nghe được cuộc đối thoại giữa tôi và tứ đại thiên vương trong giờ nghỉ nên muốn an ủi tôi bằng cách này chăng? Nhưng mà lúc đó cô ấy ngồi xa lắm mà.
Tôi thầm nhớ lại câu nói của Kim Hye Hil.
Những người không phải thành viên trong gia đình hay họ hàng của nhau, nhưng quen nhau lâu rồi mà vẫn không thấy ngại với nhau.
Lúc này, bầu không khí lạnh lẽo, quạnh quẽ và bức bối trào lên khi tôi nhớ tới phòng tự học của Học viện vào một ngày mùa đông nọ, cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến xung quanh tôi.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Giờ nhìn lại mới thấy, mùa xuân đã đến từ lúc nào rồi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn bầu trời xanh thẳm và từng cánh hoa rơi lả tả bên ngoài cửa sổ như một người lần đầu phát hiện ra mùa xuân.
Vào lúc này, tôi bỗng nghĩ mọi chuyện rồi cũng sẽ suôn sẻ thôi. Dù bây giờ có vấn đề đi nữa thì sau này rồi sẽ ổn cả thôi.
Phải mấy tháng rồi, tôi mới có tâm trạng yên ổn và bình tĩnh đến mức vô trách nhiệm như thế này.
***
Sau khi được trả lại điện thoại vào cuối giờ, tôi ngay lập tức bật nguồn và kiểm tra tin nhắn. Vì bạn bè ở trường của tôi cũng đều bị thu điện thoại nên nhìn qua cũng chẳng có gì nhiều nhặn cả, chỉ có một tin nhắn đến từ anh Yeo Dan mà thôi.
Chiều nay em có rảnh không? Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài lớp. Có lẽ tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung đã dọn đồ xong rồi và đều đang đứng chờ tôi ngoài hành lang.
Tôi cẩn thận gõ tin nhắn. Hôm nay, em, có hẹn rồi. Dù đang viết tin nhắn như vậy nhưng những suy nghĩ kỳ quái vẫn làm tôi thở dài.
Lúc trước là anh Yeo Dan có việc bận, rồi lần này lại đến lượt tôi có hẹn nên chúng tôi mãi mà chưa được gặp nhau. Cả hai đều phải tự học ở trường vào cuối tuần nên chúng tôi chỉ có thể gặp nhau được một chút ở hành lang chung cư vào tối muộn mà thôi.
Tính ra thì chúng tôi chưa được ở bên nhau suốt ba ngày nay rồi. Hôm nay không đi chơi với anh ấy có sao không nhỉ? Mà không, nhưng mà tính ra thì tôi chưa đi chơi với tứ đại thiên vương còn lâu hơn thế ấy chứ.
Cuối cùng, tôi chỉ viết như vậy và gửi tin nhắn rồi đi ra ngoài lớp. Mấy người họ đều đang đứng đợi tôi ở bên ngoài đúng như tôi đoán, ngay khi chào họ thì điện thoại trong túi tôi bỗng rung lên.
[Người gửi: Anh Yeo Dan
Được rồi
Đừng về muộn giống hôm trước
Nếu về quá 11 giờ thì gọi anh
Để anh đưa em về]
Bản thân anh ấy chắc phải mệt mỏi sau giờ học tối lắm mà vẫn muốn đến đón tôi, dù tin nhắn chẳng có chỗ nào để chê trách nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy bức bối.
Làm sao thế này? Tôi nắm tay gõ gõ vào lồng ngực của mình rồi bỗng chốc nhận ra một điều.
Lần này anh cũng không hỏi xem tôi đi chơi với ai.
Nghĩ lại thì tôi mới là người không ghi rõ là mình có hẹn với ai ở trong tin nhắn.
Chẳng lẽ mình cố tình sao? Để thử anh Yeo Dan? Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi lại tự lắc đầu và bỏ điện thoại vào túi.
Thấy vậy, Ban Yeo Ryung mới đến gần và hỏi tôi.
“Cậu làm sao thế Dan? Từ nãy đến giờ cứ thấy cậu vỗ ngực mãi. Bị khó tiêu à?”
“Hả? À không, không có gì. Tớ ăn được nhiều lắm.”
Thế rồi tôi nắm lấy vai Ban Yeo Ryung và đẩy cô ấy về phía trước như đang chơi trò tàu hoả, miệng hỏi. Đã tìm được nhà hàng nào ngon chưa? Thế là Yeo Ryung nở một nụ cười rạng rỡ và gật đầu với tôi.
“Ừ, tìm được rồi. Cậu cứ chờ mà xem.”
“Hay quá, đi nhanh lên thôi.”
Tôi ghì chặt vai Yeo Ryung và bước ra khỏi cổng trường.
***
Ban Yeo Ryung hồ hởi gợi ý rằng chúng tôi nên đến thử tất cả những nhà hàng mà chúng tôi vừa mới tìm được, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn đến quán ăn nhẹ quen thuộc.
Chỗ đó cũng không nhỏ đến thế, nhưng vì cả sáu người chúng tôi vào cùng một lúc nên quán ăn bỗng trở nên chật cứng người.
Vì không tìm được chỗ nào đủ cho cả sáu người ngồi nên chúng tôi phải kéo thêm ghế từ bàn bên cạnh. Đến cả việc này cũng làm tôi khẽ bật cười vì cảm giác hoài niệm những kỷ niệm cũ.
Ngay cả những hành động nhỏ nhặt và vớ vẩn nhất cũng làm tôi phá lên cười. Đến mức Eun Ji Ho cuối cùng cũng phải hỏi như thế này.
“Cậu có chuyện vui gì trong lúc bọn tôi không có ở đó à?”
“Hả?”
“Lúc ở trường cậu như người mất hồn ấy, mà bây giờ lại có vẻ vui vui.”
Tôi ngượng nghịu gãi đầu và chỉ biết bật cười. Hờ, vậy sao?
“Chắc là tại lâu rồi mới được đi chơi với các cậu như thế này nên mới thấy vui quá đó…”
Thế là Eun Ji Ho ngay lập tức nhíu mày lại và nói với tôi.
“Này, cậu nói như kiểu bọn tôi không chịu gặp cậu vậy. Người ta nghe lại hiểu nhầm đấy.”
Haha, tôi cười gượng một tiếng, tay mân mê quai cốc và dáo dác nhìn xung quanh.
“Nhưng thực sự là lâu lắm rồi mới đến đây đấy.”
Nhà hàng này nằm trong một con ngõ hẻo lánh đến nỗi không phải là người trong khu này thì chắc chắn không thể tìm ra, theo như tôi được nghe kể thì nó đã ở đây từ lúc tôi và Ban Yeo Ryung còn học tiểu học rồi.
Nghe nói lúc đó anh Yeo Dan toàn dắt chúng tôi đến đây và mua cho chúng tôi mỗi đứa một cốc tteokbokki, tính ra thì cũng phải được gần 10 năm rồi.
Tôi càng lớn lên thì lại càng không thích đồ ăn nhẹ nữa nên cũng chẳng bao giờ đến đây ăn một mình, nhưng nếu muốn đi ăn cùng bạn bè thì không có chỗ nào rẻ được bằng chỗ này cả.
Nhưng tôi thật sự không ngờ chúng tôi lại đến đây sau một khoảng thời gian không đi chơi với nhau.
Sau khi đã gọi món đủ rồi thì chúng tôi mới ngồi chờ một lúc, nhưng rồi bác chủ quán mang mang súp oden ra mới nhìn chúng tôi rồi nói.
“Ơ, mấy đứa lâu rồi mới đến nhỉ.”
“Chào bác ạ.”
“Chào bác.”
Ngay khi tôi và Yeo Ryung cúi đầu chào như vậy thì bác gái mới nở một nụ cười như hoa nở và trả lời.
“Ái chà, từ nhỏ tới giờ trông hai đứa chẳng thay đổi gì hết.”
Thế rồi bác còn đi lấy thêm một đĩa đồ rán và đặt trước mặt chúng tôi dù chúng tôi không hề gọi món này.
“Đây, ăn thật nhiều vào.”
“Oa, cảm ơn ạ!”
Bọn cháu sẽ ăn thật ngon! Yeo Ryung ngoan ngoãn trả lời như vậy và nở một nụ cười rạng rỡ, còn tôi trông không hồ hởi như cô ấy nhưng cũng nói một câu cảm ơn từ tận đáy lòng.
Tôi gắp một miếng đồ rán vào miệng, mắt lơ đãng nhìn mấy hình vẽ bậy trên tường quán.
Mấy hình vẽ bậy mà tôi từng nhìn thấy vào hai, ba năm trước vẫn còn nguyên và chưa hề phai màu. Thấy tôi cứ nhìn chúng và nhoẻn miệng cười như vậy, Yoo Cheon Young ngồi bên cạnh đó cũng vừa nhìn tôi vừa nhìn vào bức tường với ánh mắt kỳ quái.
Điểm đến tiếp theo của chúng tôi là quán cafe của chú họ nhà Yeo Ryung. Cái lúc Ban Yeo Ryung làm thêm ở nơi này vào kỳ nghỉ hè, ngày nào chỗ này cũng đông nghịt vì cả đống khách hàng nam.
Thường thì phải có ít nhất một người trong tứ đại thiên vương ở lại chỗ này phòng trường hợp có tên nào muốn động chạm đến Ban Yeo Ryung. Tôi học ở thư viện xong cũng thường ghé qua đây để chờ Ban Yeo Ryung tan làm rồi về nhà cùng nhau.
Oa, chỗ này cũng có nhiều kỷ niệm thật. Cảm giác như cả ngày hôm nay là chuyến hành trình tìm lại ký ức vậy. Tôi vừa nghĩ thế vừa ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc vào kỳ nghỉ hè, và rồi Ban Yeo Ryung vừa đi vào quầy tính tiền cũng ngay lập tức quay lại và nói.
“Chú của tớ bảo là muốn uống gì thì cứ gọi.”
“Oa, hay quá.”
Chúng tôi reo hò như vậy nhưng cũng biết ăn đồ miễn phí thì phải giữ ý tứ với người ta, thế nên mỗi người chỉ được gọi một loại đồ uống duy nhất.
Yeo Ryung không chịu được khi thấy chúng tôi cứ ngồi ngẫm nghĩ xem nên gọi loại bánh nào nên tự gọi theo ý mình luôn.
Cô ấy vắt chân lên rồi thoải mái nói.
“Dù chúng mình có ăn mỗi đứa 10 miếng bánh thì chú của tớ cũng sẽ không mắng đâu.”
“Ơ, nhưng mà…”
Thấy tôi ngập ngừng như vậy, Yeo Ryung nói tiếp.
“Hơn nữa quán cà phê mà Yoo Cheon Young làm thêm trong phim chính là quán của chú tớ đấy. Bây giờ đông khách lắm.”
“Hở?”
“À, đúng rồi. Bọn tớ chưa nói kỹ nhỉ.”
Phải đến lúc Ban Yeo Ryung mới nhớ ra mục đích chúng tôi tụ họp lại, thế là cô ấy ngay lập tức ngồi xuống và bắt đầu giải thích.
Bộ phim truyền hình Yoo Cheon Young đóng tên là “Mưa Đen”, nội dung xoay quanh cuộc điều tra cái chết của em gái sinh đôi của nhân vật nữ chính. Nhân vật nữ chính do Lee Na Ra là cảnh sát hình sự.
Tôi gật đầu. Đúng là nghe tên thôi cũng biết đây không phải loại phim tình cảm rồi. Hơn nữa tôi không nghĩ Yoo Cheon Young sẽ nhận kịch bản phim tình cảm đâu.
Mặt khác, Yoo Cheon Young là cậu em trai đã sống ở nhà hàng xóm từ nhỏ và cũng rất thân thiết với cả gia đình nữ chính, hiện tại đang làm thêm ở quán cà phê đối diện đồn cảnh sát mà nữ chính làm việc. Thế nên mỗi lần nữ chính đi mua cà phê thì bọn họ thế nào cũng sẽ gặp nhau.
Lúc này, tôi ngẩng đầu lên để nhìn ra ngoài quán cà phê rồi nói.
“À, ra là thế.”
“Ừ.”
Bên ngoài khung cửa kính của quán cà phê là một đồn cảnh sát nằm phía bên kia đường. Đây quả là chỗ thích hợp nhất để xuất hiện trong phim.
Tôi lại quay ra nhìn Yoo Cheon Young và hỏi.
“Vậy tuổi tác trong phim thì sao? Cũng là học sinh cấp ba giống bây giờ à?”
“Không, học năm hai đại học.”
“Oa, tự nhiên nhảy cóc thế.”
Cũng đúng, trông cậu ấy cao ráo vậy thì nói năm hai cũng khá đáng tin. Tôi còn đang nhìn Yoo Cheon Young chằm chằm thì Ban Yeo Ryung bỗng giơ tay lên.
“À, chờ đã.”
Giọng nói có phần hào hứng của cô ấy làm tôi quay đầu ra nhìn. Ngay khi quay ra, tôi có thể thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt Yeo Ryung.
Cô ấy vừa cười vừa hỏi.
“Cậu có biết tại sao người ta phải nâng tuổi của Yoo Cheon Young lên không?”
“Hả?”
Tôi chớp chớp mắt nhìn Yoo Cheon Young một lúc rồi mới nói.
“Vì nói là học sinh cấp ba thì không ai tin?”
Thế là Yoo Cheon Young nhíu mày lại.
Ơ, không. Ý tôi không phải muốn bảo mặt cậu già đâu. Chỉ tại cao quá thôi mà… Thế rồi Ban Yeo Ryung thẳng tay cắt ngang câu biện hộ vụng về của tôi.
“Tại cậu ta có loveline với nữ chính đó!”
Nghe vậy, vẻ mặt nhìn Yoo Cheon Young của tôi dần trở nên tái nhợt.
Gì cơ? Loveline? Yoo Cheon Young ư? Lại còn với Lee Na Ra, người từng có scandal với cậu ấy nữa?